Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 466: Huynh đệ gặp gỡ.
Hai người cùng gật đầu, Vương Chân bỗng nhíu mày nói:
– Đúng rồi. Ta có nghe nói Thánh Bia bị hủy. Nhưng chuyện cũng đã quá lâu rồi, ấn tượng lại không sâu sắc. Nghe nói thần vật kia vô cùng thần kỳ, không biết đã bị hủy như thế nào?
Lăng Tiêu làm một động tác khiến mấy người đang ngồi nhất tề biến sắc. Lăng Tiêu nhẹ nhàng bâng quơ vươn ngón trỏ tay phải chỉ thẳng lên trời.
Vương Chân la lên thất thanh thanh:
– Chuyện này sao có thể như thế?
Trương Dương cũng ra vẻ không tin, nói:
– Không thể nào! Thần giới không phải đã sớm điêu tàn rồi sao?
Lăng Tiêu đem chuyện ngày đó kể lại cho mọi người nghe. Hắn cũng kể rõ chuyện mọi người tranh đọat Thánh Bia ác liệt, còn Thánh Bia lại bị một ngón tay vô cùng lớn đột nhiên xuất hiện giữa không trung đánh nát. Ngay cả người đứng trên Thánh Bia cũng bị đánh nát.
Ánh mắt mấy người Tương Vân Sơn dại hẳn đi, như si như ngốc. Tồn tại một thứ cường đại như thế, trừ thần ra còn ai đủ khả năng làm được?
Chuyện này kỳ thật cũng không phải là bí mật gì. Lúc đó người xem vô số, có rất nhiều người đã phi thăng Thánh Vực. Nhưng Lăng Tiêu cũng hiểu chuyện này quá sức tưởng tượng của mọi người. Phỏng chừng những người biết chuyện cũng không dám nói ra, cho dù nói ra cũng sẽ bị xem là chuyện cơ mật cần được phong tỏa thông tin.
Nên mấy người kia không biết cũng là bình thường.
Tương Vân Sơn nghe trong lòng ngổn ngang, nghĩ: “Nếu mình còn ở lại Tương gia, những chuyện như thế này có được biết không? Hiển nhiên là không!”.
Nhưng bây giờ hắn nghĩ về Tương gia cũng đã có thể hoàn toàn giữ bình tĩnh. Hắn đang đi trên một con đường hoàn toàn khác những ngày xưa! Tương Vân Sơn thậm chí tin tưởng, chỉ cần mình tiếp tục kiên trì, tương lai Thục Sơn nhất định chẳng kém Tương gia là mấy!Đến lúc đó, thực lực của mình hoàn toàn khôi phục, cũng có thể hướng đến vài người đòi lại công đạo!
Vương Chân cười khổ, nói:
– Xem ra không phải thành viên trung tâm gia tộc đãi ngộ quả nhiên thua xa. Nếu nói như chủ nhân, chuyện này cho dù ở nhân giới cũng không phải là bí mật gì. Vậy mà ta cũng không biết gì, ai!!!
Trương Dương nói:
– Đừng để ý chuyện đó nữa. Bây giờ chẳng phải tốt lắm sao? Ít nhất đi theo chủ nhân ta cũng có thể thấy được tiền đồ vô lượng.
Trương Dương nói xong, Tương Vân Sơn và Vương Chân cùng gật đầu. Bọn họ không phải loại người giỏi a dua nịnh hót, thậm chí ánh mắt còn cực cao. Nếu là người bình thường muốn bọn họ để vào trong mắt là vô cùng khó, đừng nói là biết và bội phục.
Tương Vân Sơn trầm ngâm nói:
– Có uy thế như vậy, chắc chắn là thần trong thần giới không cần nghi ngờ. Nhưng ta không hiểu, nếu thần giới còn thần tồn tại thì vì sao nhiều năm như thế trong Thánh Vực chưa từng xuất hiện thần tích? Hơn nữa cũng không ai đủ khả năng phi thăng thần giới?
– Suy nghĩ của thần không phải đám người chúng ta có thể đoán được.
Vương Chân lắc đầu thở dài:
– Nếu thật sự có cơ hội phi thăng Thần giới, cho dù tu luyện vạn năm thì đã làm sao?
Lăng Tiêu bấy giờ mới nhìn mọi người, bất ngờ hỏi:
– Ở Thánh vực trước Thần chiến, chuyện phi thăng Thần giới đều do Thần quản lý à?
– Đúng vậy. Chuyện này có vấn đề gì sao?
Đám người Tương Vân Sơn vẻ mặt hồ nghi nhìn Lăng Tiêu. Đến bây giờ, bọn họ thậm chí đã quên chủ nhân trẻ tuổi trước mặt bọn họ chỉ mới từ nhân giới phi thăng lên Thánh Vực được có vài năm.
Lăng Tiêu trong lòng cười khổ: “Có vấn đề gì sao? Vấn đề rất lớn. Phi thăng thực sự làm sao có thể do người khống chế? Giống như mình bây giờ nếu có một truyền tống trận, hơn nữa không tiếc hao phí tinh thạch hoàn toàn có thể đem toàn bộ thế lực của mình ở Nhân giới dẫn đến Thánh Vực! Trong Thánh Vực này chẳng phải cũng có rất nhiều người như vậy sao? Vấn đề căn bản là, con người khi tu luyện đến một cực hạn nào đó, còn cần người khác tiếp dẫn nữa sao? Hoàn toàn là dùng khí thế kích phát thiên uy, để thiên đạo tiến hành phán xét! Người tu luyện vốn dĩ là nghịch thiên mà đi. Muốn trường sinh ư? Thiên đạo tự nhiên sẽ không cho người ta dễ dàng như nguyện. Không trải qua thiên uy khảo nghiệm mà muốn thành thần thì quả là buồn cười!”
Điều này làm cho Lăng Tiêu nhớ tới khi ở Tu Chân giới từng nghe kể một chuyện xưa. Tu sĩ Tu Chân Giới sau khi tu luyện đến Đại Thừa Kỳ sẽ phi thăng lên Địa Tiên giới. Nghe nói phía trên Địa Tiên giới còn có Thần giới!
Chỗ Thần giới kia mới là nơi có người pháp lực cường đại chân chính. Còn tiên nhân Địa Tiên giới muốn đi vào Thần giới cũng không phải chỉ có một con đường tu luyện mà có thể thông qua sự chọn lựa của thần giới mà tiến vào.
Đó là nói một cách dễ nghe. Nói khó nghe một chút chính là thần giới tuyển người hầu, các tiên nhân có thể đến tham gia báo danh. Nếu được tuyển có thế cao hứng phấn chấn chuẩn bị phi thằng Thần giới!
Lúc ấy sau khi Lăng Tiêu nghe xong câu chuyện ấy chỉ có một suy nghĩ: “ Tiên nhân đó là lũ ngốc sao? Nếu đã trường sinh bất tử siêu thoát khỏi lục đạo luân hồi đạt đến mức tiên phong đạo cốt,t âm tình không biết trải qua bao nhiêu mài dũa rốt cục mới tiến vào cảnh giới viên mãn. Đã thế vì sao còn muốn đến Thần giới để phục vụ người khác?”
Nghe nói Thần giới ngoại trừ thần lực của bản thân còn có thể hấp thu tín ngưỡng lực! Mà tín ngưỡng lực có thể tồn trữ trong tín ngưỡng chi tinh. Tiên nhân liều sống liều chết đi Thần giới chính là vì muốn có được thứ này!
Khi tín ngưỡng chi tinh tích lũy đến mức độ nhất định sẽ biến thành một thần cách. Tiên nhân cũng biến thành thần.
Mà thành thần, Lăng Tiêu nghe nói có thể sáng tạo thế giới của riêng mình, trở thành sáng thế chủ chân chính!
Tuy nhiên… chuyện này quá hư vô mờ mịt, Lăng Tiêu đến bây giờ vẫn chưa nghĩ tới chuyện này. Có lẽ đây là vấn đề của tầm nhìn. Nhưng Lăng Tiêu thật sự không biết làm một sáng thế chủ sung sướng hơn làm một tiên nhân tiêu dao nhàn hạ ở chỗ nào.
Bây giờ nghe nói đến thần giới trên Thánh Vực, Lăng Tiêu liền nhớ lại chuyện xưa, trong lòng không khỏi có chút cảm khái. Tuy rằng thọat nhìn thần giới cùng tiên giới của mình năm xưa không khác biệt gì mấy. Nhưng xét kỹ, hắn cũng từng nghe nói thủ đọan hành sự của thần giới kia vô cùng dữ dội.
Thánh Vực tuy đã trải qua vô số năm tháng nhưng rất hiển nhiên trong nhóm tu sĩ trong Thánh Vực vẫn chưa hình thành hệ thống tu luyện chân chính cho mình.
Đại viên mãn cảnh giới trong mắt Lăng Tiêu cũng không phải là đỉnh phong. Chỉ có thể nói rằng, phải tu luyện đến trình độ đó mới có thể kích phát thiên uy, sau đó tiến vào thế giới kia. Còn thế giới kia có phải thần giới không, hắn cũng không biết.
Lăng Tiêu nhìn mọi người hỏi:
– Trong Thánh Vực từng có thiên phạt cực kỳ khủng bố chưa? Không biết các ngươi có từng nghe nói qua loại chuyện đại loại như trời sinh dị tượng, mây đen bốc lên, sau đó sấm chớp không ngừng đánh xuống, có đôi khi, thậm chí còn đánh lên người?
Tương Vân Sơn, Vương Chân cùng Trương Dương đều ngẩn người ra, sau đó ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc. Tương Vân Sơn nghĩ một chút rồi nói:
– Lời chủ nhân nói phải chăng là uy lực của thiên phạt trong truyền thuyết?
Ánh mắt Vương Chân sáng lên, nói:
– Đúng vậy, chủ nhân vừa tả chính là thứ này! Nhưng mà thiên phạt bình thường phải ngàn năm, thậm chí hơn vạn năm mới xuất hiện một lần!
Tương Vân Sơn gật đầu nói:
– Đúng vậy. Lần gần đây nhất xuất hiện đã hơn chín ngàn năm.Nghe nói thiên phạt chuyên môn là để trừng trị những kẻ bất kính thần nhân. Gần như không ai có thể tránh thoát oai lực của thiên phạt! Hoặc là bị sấm chớp đánh chết, hoặc là biến mất không thấy. Tuy nhiên đa số là bị đánh chết.
Lăng Tiêu thở phào một cái, thầm nghĩ căn bản của vấn đề quả nhiên là ở đây.
Cái gì mà trừng phạt kẻ bất kính với thần? Đây không phải chính là thiên kiếp sao? Tuy nhiên trong Thánh Vực không hình thành hệ thống tu chân, cũng không có công pháp tu chân, không ngờ cũng chẳng có ai tu luyện đến Độ Kiếp Kỳ, thật là đáng buồn!
Lăng Tiêu đang định dạy cho mấy thủ hạ xem như tâm phúc này một ít kiến thức tu luyện phổ thông thì bên ngòai bỗng có tiếng báo lại.
– Có người tự xưng là Tương Vân Phong, mang theo vài người đến, nói là muốn cầu kiến chủ nhân!
Một người tuổi trẻ nồng nhiệt nhìn Lăng Tiêu. Thực ra người truyền tin như hắn sớm đã biết những người đó là từ Nam Châu liên minh đến, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Ngày đó Lăng Tiêu cự tuyệt gia nhập Nam Châu liên minh, hơn một ngàn thủ hạ tuy rằng ngoài miệng tán thành nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ. Dù sao danh tiếng của Nam Châu liên minh vẫn vô cùng vang dội. Chỉ cần là sinh sống ở Nam Châu, bất kể là ai gia tộc nào, bất kể lớn nhỏ đều bị nó ảnh hưởng. Chỉ cần không phải ngu ngốc sẽ không cho rằng Nam Châu liên minh chỉ để trang trí.
Nhưng ngay sau đó, chủ nhân luyện chế ra một số đan dược gây nên một trận động đất. Hơn phân nửa người ở đây đều giống như người trẻ tuổi này, bỗng nhiên nhận được thư nhà. Trong thư nói cha mẹ bọn họ ở nhà bỗng dưng được các thế lực lớn đến thăm hỏi, thái độ hòa nhã quả thực là xưa giờ bọn họ mơ cũng không được!
Chính là vì điều đó mà tâm tư mọi người mới ổn định lại. Ngày hôm nay người của Nam Châu liên minh lại đến. Chuyện này nhanh chóng truyền ra khắp mọi người. Mọi người lúc này mới hoàn toàn xác định, đi theo chủ nhân tuyệt đối là có cơ hội lớn để phát triển!
Tương Vân Sơn vừa nghe thấy, tay run lẩy bẩy, nhất thời lỡ tay, ly uống rượu rơi xuống đất.
“Ba” một tiếng vang lên. Nhưng Tương Vân Sơn không để ý chút nào đến sự thất thố của mình, lập tức đứng dậy, kích động hỏi:
– Ngươi nói người vừa đến tên gì?
Ngươi bước vào lặp lại một lần nữa:
– Tên là Tương Vân Phong…
Nói xong trong giây lát hắn nhớ tới, vị quân sư trước mặt chẳng phải tên là Tương Vân Sơn sao? Tương Vân Phong… Chẳng lẽ là đệ đệ của quân sư đại nhân? Ai chà, thái độ vừa rồi của chúng ta cũng không được tốt lắm!
Tên thủ vệ thị vệ có chút hối hận, vừa mới xua chút u ám trong lòng đi, căn bản không thèm suy xét kỹ lưỡng hàm nghĩa của cái tên kia.
Tương Vân Sơn không để ý đến thị vệ đang nghĩ gì, sải bước chạy đi. Rất nhanh sau đó thấy một nam nhân vô cùng trẻ đi vào cửa lớn. Theo sau có mấy người ăn mặc như hộ vệ, trang phục mặc trên người đều thể hiện rõ dấu hiệu của Nam Châu liên minh. Những thị vệ cao cao tại thượng này đứng chờ trước một cánh cổng ngay cả tên còn chưa có vậy mà trên mặt chẳng có chút nào là bất mãn!
Còn Tương Vân Phong, sau khi thấy Tương Vân Sơn, một luồng khí nóng từ đáy lòng trào dâng, sống mũi cay cay, nước mắt ứa ra, nghẹn ngào kêu lên:
– Đại ca…!
Rồi lập tức chạy đến. Hai huynh đệ ôm chầm lấy nhau, khóc rống lên.
Lăng Tiêu đi đằng sau thấy thế, khoát tay nói:
– Trước hết đem những người Nam Châu liên minh đi theo xuống dưới thu xếp, để cho huynh đệ bọn họ vừa mới đoàn tụ nói chuyện một chút.
Lúc này, từ trong không trung vang lên một tiếng trêu chọc.
– Ừ, tới sớm không bằng tới đúng lúc. Hay cho một cảnh huynh đệ trùng phùng thật là cảm động quá.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!