Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 467: Chưa thể bại (1)
Tất cả mọi người cả kinh, gần như trong nháy mắt bày ra một trận thế phòng ngự, ngưng thần giới bị nhìn lão già đang đứng giữa không trung.
Thần sắc lão già áo xanh không thay đổi, chờ mọi người bày xong trận thế, sau đó mới lãnh đạm nói:
– Ít nhiều gì thì cũng nhờ thằng nhãi này. Bằng không chắc đến giờ lão phu vẫn chưa tìm thấy chỗ này!
Mặt Tương Vân Phong đỏ bừng lên. Bị người ta theo suốt một đọan đường mà thần không biết, quỷ không hay. Lọai cảm giác này thật khó chịu. Hắn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn lão già áo xanh đang đứng giữa không trung, trầm giọng nói:
– Tiền bối, chúng ta đều là người của Nam Châu liên minh, do minh chủ đích thân ra lệnh đến đây tìm Lăng thủ lĩnh có việc, không biết tiền bối…
Dụng ý của Tương Vân Phong rõ ràng là nhắc nhở lão già này rằng chúng ta là người của Tư Đồ Dũng. Ngươi muốn làm thì thì cũng nên cân nhắc cho kĩ.
Người thực lực cường đại, Tương Vân Phong không phải chưa từng gặp qua. Thực tế Tương gia cũng có một võ giả cường đại tồn tại. Cho nên Tương Vân Phong mặc dù có chút kiêng kị lão nhân đứng giữa không trung này nhưng chưa đến mức sợ mà nói không nên lời.
Chúng ta dễ bắt nạt nhưng bắt nạt chúng ta sẽ có người ra mặt.
Lão già áo xanh khoát tay chặn lại, không kiên nhẫn cắt lời Tương Vân Phong:
– Tư Đồ Dũng thì sao? Đừng đem hắn ra mà dọa người. Người khác sợ tiểu tử đó, lão phu không sợ.
Nói xong, đảo mắt qua mọi người, sau đó nói:
– Ai là Lăng Tiêu? Mau bước ra!
Đám người Vương Chân và Tương Vân Sơn cực kỳ tức giận, lão già này thật quá ngông cuồng, ngươi cho mình là ai? Người luyện võ cao giai ai mà chẳng từng gặp qua? Nhưng cũng chưa từng thấy ai ngông cuồng như ngươi!
Lăng Tiêu đứng cạnh đó ngăn hai người kích động, ôm quyền hướng về lão già đứng giữa không trung nói:
– Chính là ta. Xin hỏi tiền bối tìm tại hạ có chuyện gì?
Hai mắt lão già nhìn thẳng vào Lăng Tiêu. Ánh mắt bình thản như nước trong giếng cổ, sâu xa yên tĩnh nhưng lại tạo cho người ta một áp lực vô cùng lớn!
Lăng Tiêu khẽ mìm cười, thầm nghĩ: “Có thể vận dụng tinh thần lực xuất sắc như thế, thực lực lão già này cũng không tệ! Ít nhất cũng đạt đến cảnh giới tu luyện giả.”
Lão già nhìn Lăng Tiêu gật gật đầu:
– Quả nhiên có bản lĩnh. Những lời đồn thổi về ngươi xem ra cũng không phải là không có căn cứ! Không tệ! Lão phu đến là để tìm ngươi. Nghe nói ngươi có chút nghề luyện đan, còn các thứ bản lĩnh thượng vàng hạ cám khác, lão phu không có hứng thú. Luyện đan thuật này, lão phu có chút hứng thú, muốn cùng ngươi thảo luận một phen. Tuy nhiên lão phu đối nhân xử thế luôn công bằng, tuyệt không hiếp người thái quá. Ngươi nói xem ngươi muốn cái gì, lão phu có thể cùng ngươi trao đổi!
Mọi người ở đây nghe thế đều không khỏi chau mày thầm nghĩ: “ Cái này còn không phải là ép người sao? Không ép người sao ngươi đứng trên cao nhìn xuống mà nói chuyện? Không ép người sao dùng giọng điệu đó nói chuyện?”
Lăng Tiêu cười bình thản, sau đó nói:
– Luyện đan thuật bác đại tinh thâm. Không biết tiền bối đây muốn học phương diện nào?
Lão già áo xanh cười ha hả:
– Lão phu đây trí nhớ rất tốt, ngươi nói cái gì ta sẽ học cái nấy!
Mọi người nghe xong lập tức nghĩ ngay trong đầu: “Lão già này là tới đây gây sự.”
Trên mặt Lăng Tiêu không chút tức giận. So với mấy người ở nhân giới năm đó không ngừng tìm cách đối phó mình, lão già này xem như quá đàng hoàng.
Tuy nhiên, đó không phải là lý do đủ để Lăng Tiêu thỏa hiệp. Lăng Tiêu ngẩng đầu thản nhiên nói:
– Người đến là khách, tiền bối sao không xuống đây gặp vãn bối nói chuyện? Muốn học cái gì chẳng nhẽ bắt ta bay lên trời dạy sao?
Trên mặt lão già áo xanh hiện ra một nụ cười trào phúng:
– Tiểu tử, ngươi nghĩ lão phu dễ bắt nạt thế sao? Lão phu có thể tìm được ngươi ở đây chẳng lẽ không biết bản lĩnh của ngươi? Muốn dùng trận pháp vây khốn lão phu sao? Nói cho ngươi biết, đừng có nằm mơ, chuyện đó tuyệt đối không có khả năng xảy ra!
Lăng Tiêu ngậm ngùi thở dài, sau đó nói:
– Nói vậy, xem ra tiền bối không có thành ý.
– Thành ý cái quái gì?
Lão già áo xanh bĩu môi, cười lạnh nói:
– Không ngại nói thật cho ngươi biết, lần này lão phu đến đây là để đọat bí tịch luyện đan thuật. Ngươi lập tức dâng bí tịch lên để tránh phiền toái. Chỉ cần lão phu có được luyện đan thuật, nhất định sẽ trả cho ngươi thù lao xứng đáng…
– Ngươi có thể trả nổi sao?
Vương Chân đứng dưới nhìn lão già, thản nhiên nói:
– Người trên cả Nam Châu muốn phương thuốc của chủ nhân ta đâu chỉ ngàn vạn người. Lão nhân gia ngươi không cần ỷ vào vài phần vũ lực mà không để người trong thiên hạ vào mắt. Ít ra trong Thánh Vực, người đạt đến cảnh giới đại viên mãn không biết bao nhiêu cho kể. Mà ngài, sợ là chưa tới cảnh giới đó!
– Hỗn láo!
Lão già áo xanh nghe Vương Chân nói xong, giận dữ vung tay lên, một cỗ năng lượng vừa nhanh vừa hùng hậu quét đến Vương Chân. Vương Chân sau khi nói xong cũng đã đề phòng, thấy hắn vừa động Vương Chân liền nhanh chóng lui về phía sau.
Không ngờ cho dù như thế Vương Chân vẫn bị cỗ năng lượng khổng lồ kia đánh trúng, phun ra một búng máu tươi, thân hình văng mạnh về sau, hơn mấy chục thước, nằm dài trên mặt đất.
Tất cả mọi người thấy cảnh này có chút sợ đến ngây người!
Thánh Vực rộng lớn vô cùng, ở trong đó, Vương Chân chính xác chẳng đáng là gì cả. Nhưng một người luyện võ cảnh giới tiên thiên sơ cấp trong tình huống ngưng thần giới bị mà vẫn bị một kích đánh trọng thương như thế quả thật có chút kinh người.
– Phế vật cũng dám chõ mõm vào!
Lão già áo xanh lạnh lùng nói một câu, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Vương Chân một cái, hướng về Lăng Tiêu nói:
– Tiểu tử kia, ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa?
– Lão khốn kiếp!
Lăng Tiêu nghiến răng nghiến lợi:
– Ngươi đi chết đi!
Nói xongbay lên trời, huyết sắc bảo kiếm trong tay vẽ lên một đạo kiếm khí đỏ tươi giữa không trung, mạnh mẽ chém về phía lão già áo xanh!
Lão già áo xanh bị Lăng Tiêu mắng mà sửng sốt. Chẳng biết đã bao nhiêu năm rồi không ai dám ở trước mặt hắn mà mạnh miệng mắng chửi như thế. Vậy nên, sau khi Lăng Tiêu mắng hắn, trong nhất thời lão già áo xanh ngây người không chút phản ứng. Ngay sau đó, gân xanh trên trán lão già nổi lên, giận dữ hét lên:
– Tiểu tử, đây là do ngươi muốn chết.
Nói xong, lão vung năm ngón tay nhọn hoắt như mũi đá lởm chởm chụp vào không trung một cái. Trong tay lão vốn không có kiếm nhưng không trung bỗng nhiên dao động, vặn vẹo một lát sau đó hình thành một thanh kiếm khổng lồ!
Lão già áo xanh cầm thanh kiếm khổng lồ hình thành từ không khí trong tay, sau đó hướng về kiếm khí đỏ tươi của Lăng Tiêu vung tay một cái, hai thứ cùng biến mất. Hắn cười lạnh nói:
– Thanh niên bây giờ không biết sống chết càng lúc càng nhiều, lão phu phải dạy dỗ ngươi một chút!
Nói xong, lão hướng về Lăng Tiêu hung hăng bay tới!
Bên dưới đám người Trương Dương nhanh chóng cứu Vương Chân về, thầm nhủ khó trách Lăng Tiêu phẫn nộ như thế. Hóa ra một kích của lão già kia không ngờ đã đánh trọng thương Vương Chân. Nếu không phải Vương Chân có phòng bị trước thì e là Vương Chân đã mất mạng!
Quá đáng như thế mà nói là vì bí tịch trong tay Lăng Tiêu mà tới sao?
Không ai tin cả.
Lăng Tiêu thấy lão già đang lao về phía mình như ta chớp, trên mặt lộ vẻ nghiêm nghị. Thực lực lão già này vượt xa dự đoán của hắn. Chắc chắn không phải là Tiên thiên cảnh giới. Ít nhất cũng là trung cấp tu luyện giả trở lên.
Nếu không Lăng Tiêu sẽ không vất vả như thế.
Lăng Tiêu bình tĩnh nhìn lão già áo xanh đang cầm thanh cự kiếm hình thành từ không khí hung hăng chém về phía mình!
Đừng thấy lão già tuổi dường như rất lớn này mà coi thường. Lão ra tay cực kỳ tàn nhẫn, không chút lưu tình.
Lăng Tiêu quát lớn một tiếng:
– Phòng ngự!
Thân hình như làn khói mỏng nhanh chóng bay về nơi sâu trong rừng rậm.
Đám người Tương Vân Sơn lập tức phản ứng, mở ra trận pháp ở căn cứ. Lúc này bóng dáng Lăng Tiêu sớm đã biến mất không thấy đâu.
Gặp phải tình huống như thế này, nếu chỉ dựa vào chính mình mà đối phó lão già này quả thật là hành động đi tìm chết! Còn đám thủ hạ dưới tay tuy cũng có mấy người người luyện võ đạt cảnh giới tiên thiên, nhưng đối phó với lão già này cho dù mười người luyện võ cảnh giới tiên thiên chỉ e cũng chẳng chiếm được chút ưu thế nào!
Cho nên, biện pháp mà Lăng Tiêu nghĩ ra chỉ có một: chạy!
Thân hình Lăng Tiêu nhẹ nhàng bay lượn trên ngọn cây trong khu rừng rậm. Mũi chân như chuồn chuồn đạp nước vừa mới chạm nhẹ trên chiếc là này thì gần như ngay lập tức đã thấy thân hình xuất hiện trên một phiến lá khác ở ngoài xa mấy chục thước!
Phía sau lão già áo xanh khuôn mặt lạnh lùng, đuổi theo không nhanh không chậm, xem ra, rõ ràng còn ẩn dấu thực lực chưa bộc lộ ra hết. Hắn giống như đang chơi trò mèo đuổi chuột, căn bản là không vội vàng bắt lấy Lăng Tiêu mà ngược lại ở phía sau lạnh lùng nói:
– Ta nếu là ngươi, trong tình cảnh biết rõ mình đã không còn đường lui, ta sẽ không chạy. Ta sẽ thành thành thật thật giao ra toàn bộ những thứ mình có. Có gì quan trọng hơn tính mạng đâu? Không còn mạng thì cái gì cũng không còn.
Lăng Tiêu chẳng nói gì cả. Chạy được một lát đã được hơn mười dặm. Cỗ dao động phía sau thủy chung vẫn tập trung trên người Lăng Tiêu. Lăng Tiêu bắt đầu hướng về phía phân thân của mình đang tu luyện mà phóng đi như điện xẹt!
Chỗ đó chính là chỗ Lăng Tiêu muốn Thục Sơn phái dời đến!
Nơi đó là một vách núi cao vạn trượng! Bên cạnh vách núi là một thác nước như từ chín tầng trời rơi xuống, nước chảy từ trên xuống cũng mất nửa ngày thời gian! Phía trên vách núi lại có một tòa núi cao, vươn thẳng lên trời! Dòng thác kia bắt đầu chính là từ sườn núi giữa hai tòa núi cao chót vót mà đổ xuống.
Lăng Tiêu xem trọng vùng đất ven thác này. Nơi đây địa thế hiểm yếu, cho dù là phi hành từ đầu đến cuối cũng mất rất nhiều thời gian. Mà sau đó lại là núi cao hùng vĩ vô tận! Còn lại một mặt là thác nước và vực sâu!
Quan trọng hơn, chỗ này linh khí dồi dào. Phân thân của Lăng Tiêu từ quận Bạch Lộ đến đây liền ở đây tu luyện! Tuy rằng chưa có đột phá nhưng cũng đã tích lũy một lượng năng lượng khổng lồ!
Lão già kia nghe thấy tiếng nước từ đằng xa, không khỏi sửng sốt, sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên giữa không trung:
– Muốn theo đường thủy mà chạy? Tiểu tử nếu ngươi có thể chạy thoát đơn giản như thế, lão phu thề từ nay về sau sẽ không tìm ngươi gây phiền toái nữa!
Thân hình Lăng Tiêu như cánh chim khổng lồ nhằm thẳng vách đá nhìn không thấy đỉnh phía trước mà bay tới. Bay thẳng đến đỉnh núi, chỉ thấy thác nước thật lớn ầm ầm từ trên cao đổ xuống. Tiếng gầm rú của thác nước làm cho người ta gần như không nghe được thanh âm gì khác!
Thân hình Lăng Tiêu đứng thẳng trên đỉnh vách núi, đối diện với lão già đang bay tới, cười lạnh lùng:
– Lão già, ai nói với ngươi là ta muốn chạy?
Lão già áo xanh đuổi đến đây, ngưng thần xem xét chung quanh, sau đó chậc chậc lưỡi tán thưởng:
– Không thể ngờ trong Vọng Thiên thành còn có chỗ xinh đẹp như thế này. Hiếm thấy, hiếm thấy quá.
Nói xong cười lạnh nhìn Lăng Tiêu:
– Không ngờ lá gan ngươi lớn thế. Sao? Nơi đây có trận pháp thần kỳ kia của ngươi sao? Vậy còn không mau sử dụng để ta xem thử? Ha ha!
Lăng Tiêu nhếch mép lạnh lùng, sau đó thản nhiên nói:
– Đối phó ngươi vẫn không cần phải dùng trận pháp! Sao, cảm thấy cảnh sắc nơi đây tốt không? Chỗ này làm nơi ngươi vùi xác cũng không tệ nhỉ!
– Ha ha ha!
Lão già áo xanh cười ha hả, sau đó nói với Lăng Tiêu:
– Cả đời lão phu từng gặp qua vô số kẻ cuồng ngạo. Nhưng cuồng ngạo đến mức như ngươi cũng là ít thấy trong đời! Ngươi dẫn lão phu tới đây, hiển nhiên là do không muốn chết trước mặt thuộc hạ. Lão phu sẽ đáp ứng nguyện vọng này của ngươi!
Lão già áo xanh nói xong, tay lại chụp vào hư không. Một thanh cự kiếm từ không khí hình thành lại một lần nữa xuất hiện trong tay lão. Càng đáng sợ hơn là, trên bề mặt thanh cự kiếm này còn dấy lên ngọn lửa hừng hực!
Trên mặt lão già áo xanh lộ ra vẻ ngạo nghễ:
– Lăng Tiêu, được chết trong tay lão phu, coi như ngươi cũng không uổng kiếp người! Lão phu đã hơn ba ngàn năm không ra tay đối phó người khác!
Lăng Tiêu cầm Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay đứng trên vách núi, đột nhiên hỏi:
– Ngươi là ai? Vì sao đối phó ta?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!