Ngày Anh Đến
Phần 13
Cánh cửa dần dần mở ra, một luồng ánh sáng chiếu vào. Dưới thứ ánh sáng bên ngoài tôi nhìn rõ thấy giày của anh Khang đang tiến đến. Tôi điếng người, nằm yên không nhúc nhích, gai ốc nổi lên từng đợt. Dẫu ga đệm đã che phủ đi khá nhiều nhưng tôi vẫn rất sợ, chỉ cần tiếng động nhỏ e rằng tôi sẽ bị phát hiện bất cứ lúc nào. Anh Khang đi vào phòng, tiến đến tìm chìa khoá tủ, anh hơi cúi người nâng đệm lên, tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, mồ hôi ướt sũng người. Khi anh tiến đến chiếc tủ, ấn chìa khoá vào đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Tiếng chuông điện thoại quen thuộc của Iphone. Tôi suýt nữa bị doạ cho ngất, định thần lại mới biết là tiếng chuông của anh Khang chứ không phải của mình, của mình để chế độ im lặng từ bao giờ rồi. Tiếng anh Khang cất lên:
– Alo. Gọi anh gì đấy?
Đầu dây bên kia không biết là ai, cũng không biết nói gì chỉ thấy tiếng anh đáp lại:
– Anh đang ở nhà thôi.
– Giờ đi á? Hôm nay chú không phải đi dạy học à, sao tự dưng rảnh rỗi rủ anh đi ăn?
– Ừ thế chờ anh một lát, anh lái xe qua. Nhưng ăn buổi trưa thôi nhé chiều anh phải lên công ty.
Anh Khang tắt máy, trả chìa khoá về vị trí cũ rồi rảo bước nhanh đi ra ngoài. Khi cánh cửa mở ra, rồi đóng vào, tiếng chìa khoá leng keng lại vang lên, tiếng bước chân của anh dần dần khuất xa tôi mới dám thở mạnh một tiếng rồi lôi điện thoại ra. Lúc này tôi mới thấy ba cuộc gọi nhỡ của cái Trúc, đều là trước lúc anh Khang vào phòng. Con bé này căn giờ cũng chuẩn ghê, nãy nó mà gọi cho tôi là tôi chết chắc, để im lặng nhưng nó rung cho thì dễ bề mà bị phát hiện thôi.
Tôi vẫn nằm trong gầm giường, mãi đến khi có tin nhắn của cái Trúc tôi mới lồm cồm bò dậy phi ra ngoài vội vàng khoá cửa lại. Không biết tôi đã chạy với tốc độ kinh hoàng thế nào mà vừa thấy tôi cái Trúc đã hỏi:
– Ủa mợ, em vừa nhắn cho mợ mới có năm phút mà mợ đã về đến đây rồi á? Mợ khoá cửa chưa vậy?
Tôi gật đầu, thở không ra hơi, con xe Camry của anh Khang không còn ở sân mới ngồi phịch xuống vuốt ngực. Làm mấy việc lén lút này khổ sở quá đi, vậy mà sao nhiều người làm việc xấu mà lại không hề có cảm giác gì.
Trong nhà cái Cúc vẫn ngủ say ở sập, cái Trúc mang chìa khoá nhét vào người nó mà nó không hay biết gì. Tôi nhìn cái Trúc hỏi:
– Em cho nó uống nhiều không mà nó ngủ kinh thế?
– Ông ấy bảo uống một viên là ngủ ngon rồi, em nghĩ thừa còn hơn thiếu nên em nghiền bốn viên cho nó uống, chắc ngủ đến tối quá mợ ạ.
Ôi trời cái con bé này, cẩn thận quá nhiều khi cũng không phải tốt. Tôi ra khoá cổng lại, nó vừa đi vừa kể:
– Nãy thấy cậu Khang về em sợ đái ra quần, gọi mợ mợ không nghe. Lúc cậu ấy lên phòng em không dám gọi nữa sợ cậu ấy phát hiện ra mợ nên phải gọi cậu Thành cầu cứu, không biết cậu Thành làm cách nào mà cậu Khang lại đi nhanh vậy. Giỏi ghê luôn.
Nghe cái Trúc kể tôi mới nhớ lại cuộc điện thoại khi nãy. Khen Thành giỏi một thì tôi phải khen cái Trúc nhanh nhẹn, tinh ý mười. Mẹ Hoa đúng là không nhìn nhầm người. Tôi gõ đầu nó khen:
– Mợ thấy em mới giỏi đó, biết gọi cho cậu Thành cầu cứu luôn.
– Trời em giỏi gì mợ, cậu Thành toàn chê em ngu như bò, bảo em là con nhà quê học không hết cấp ba.
– Cậu Thành nói em thế á? Khiếp cái mồm cậu ấy đúng là độc địa thật.
– Thực ra cũng không trách cậu được, cậu bắt em đi học để đi thi cho có bằng cấp, cơ mà em không thích học thì phải làm sao. Đợt đó bà với cậu giận em, nhưng có phải ai cũng thích học giống cậu đâu mà. Em chỉ thích nấu ăn thôi, cậu Khang nói em không cần học, nấu ăn ngon là được, cậu ấy thích ăn mấy món em nấu.
Nhắc đến anh Khang tôi thấy mắt cái Trúc hơi sáng lên, long lanh tràn đầy niềm vui. Ánh mắt này khác lắm, nếu cái Trúc nhìn Thành tôi nhận ra ngay nó giống tình cảm của một đứa em gái dành cho anh trai đơn thuần dù rằng thân phận chủ tớ, nhưng khi nhắc đến anh Khang tôi lại có cảm giác khác khác, ánh mắt nhắc đến anh Khang cũng rạng rỡ vô cùng. Thấy tôi nhìn nó, nó bất chợt đỏ ửng mặt hỏi:
– Thế mợ có tìm thấy chiếc vòng tì hưu không? Có đúng là mợ Hạnh có không?
Tôi gật đầu, cái Trúc lại hỏi:
– Nhưng sao hai người lại có vòng tì hưu giống nhau thế nhỉ? Em thấy hai người đâu liên quan gì đâu, mợ ấy ở phố còn mợ ở dưới huyện, hay là hồi ấy hot kiểu vòng này nên cha mẹ hai mợ đặt cho nhỉ? Vì em thấy nhà mợ Hạnh cũng giàu, mà nhà mợ dưới huyện cũng giàu mà.
Thực ra tôi cũng không biết phải giải thích với cái Trúc thế nào cho phải nên chỉ im lặng. Khi về đến nhà cái Trúc đi nấu cơm còn tôi vào phòng. Thế nhưng tôi không lấy vòng tì hưu ra xem nữa, bởi tôi đã khẳng định chắc chắn hai chiếc vòng này giống hệt nhau, không cần xem. Thứ tôi cần xem chính là tờ giấy siêu âm thai của chị Hạnh.
Tôi mở tờ giấy ra, căng mắt đọc lại đoạn cuối. Đọc thêm vài lần vẫn là dòng chữ ấy. Thai chín tuần ngừng phát triển. Tôi nhớ hôm chị Hạnh sang nhà tôi, chị nói thai chị giờ đã được hơn chín tuần, nhưng chị chưa đi siêu âm mới chỉ có giấy siêu âm của tuần thứ bảy. Thế mà giờ đây lại là tờ giấy siêu âm lúc chín tuần của chị kết luận thai lưu. Rõ ràng cái hôm chị Hạnh ngã từ hiên xuống tính theo tuổi thai thì thai đã xấp xỉ mười tuần, rõ ràng chị biết thai chị đã lưu từ chín tuần vì sao lại không bỏ đi từ lúc ấy, vì sao chị còn giữ lại đến tuần thứ mười? Vì sao khi ngã từ trên hiên xuống chị lại đổ cho tôi, vì sao chị lại gào khóc trong bệnh viện như thể đau khổ, tuyệt vọng lắm khi thai chị đã chết lưu cả một tuần rồi? Giá mà không thấy tờ giấy này tôi đã nghĩ toàn bộ việc chị Hạnh sẩy thai là do mụ vú. Thế nhưng tờ giấy thai lưu này như một cú tát khiến tôi tỉnh lại. Mụ vú là mẹ anh Khang, tất nhiên nếu chị Hạnh có con, lại được hưởng tài sản mụ ta phải vui, nếu nói mụ ta đẩy chị Hạnh, hại chết cháu ruột mình cũng cảm thấy sai sai. Tôi bỗng rùng mình, cảm giác như mình bị gài vào một cái bẫy, mà cái bẫy này lại do chính chị Hạnh giăng ra. Phải! Chị Hạnh đúng là không tự hại con mình. Đứa bé này chết lưu không phải do chị. Thế nhưng chị Hạnh lại dùng cái chết của đứa bé này để đổ cho tôi hại chị. Tôi rất muốn biện minh cho chị, nhưng lại không biện minh nổi, tôi không tìm được lý do nào cả. Hôm ở viện chị khóc lóc điên cuồng đến mức tôi đã tưởng chị thật sự đau lòng, bàng hoàng, bất ngờ về cái chết của đứa bé. Chỉ là tôi không ngờ được cái chết của đứa bé chị biết cả tuần rồi mà vì sao chị lại vẫn tỏ ra như vậy? Vì sao? Vì sao vậy?
Tôi thật sự rất không muốn nghĩ chị Hạnh là người xấu. Nhưng giờ đây trong lòng tôi bỗng có sự vỡ vụn. Tôi ngồi nhìn tờ giấy siêu âm, chợt nhìn lên chỗ ngày tháng năm sinh. Đột nhiên tôi khựng lại, trước giờ tôi không để ý, giờ nhìn vào mới thấy chị Hạnh sinh cùng năm với tôi. Chỉ là chị sinh tháng bảy còn tôi sinh tháng mười hai.
Tôi và chị sinh cách nhau đúng năm tháng? Cả người tôi như có luồng gió lạnh buốt chạy qua. Nếu đúng là như vậy thì tôi và chị quả thật không thể là chị em được. Dù cho có vừa đẻ mà dính bầu luôn cũng không thể đẻ lúc năm tháng, giờ y học hiện đại mà sáu tháng còn khó nuôi huống hồ hai mươi mấy năm trước kia năm tháng chỉ có nuôi bằng niềm tin.
Vậy còn chiếc vòng tì hưu giống hệt nhau kia… vậy còn người đàn ông tên Đồng Thái Minh đến tìm tôi là vì gì? Thật sự tôi và chị không có mối quan hệ gì với nhau? Tôi day day trán, đột nhiên đứng bật dậy, tôi nghĩ đến anh Khang. Anh và Thành chẳng phải cũng sinh cách nhau có vài tháng sao? Có lẽ nào tôi và chị Hạnh cũng giống như vậy? Có nghĩa tôi và chị Hạnh được sinh ta bởi hai người mẹ khác nhau. Nhưng nếu là như thế vì sao tôi và chị ấy lại có kết quả xét nghiệm ADN không trùng khớp? Rốt cuộc là kết quả không chính xác, hay thực sự có điều gì uẩn khúc mà tôi không rõ?
Tôi ngồi trong phòng rất lâu, nghĩ không thông nên tôi ra ngoài vườn một lúc. Mấy bông hoa thược dược đỏ nở rộ, tôi nhìn nó định ngắt chợt vào cắm chợt thấy ở sâu trong lùm hoa có một lọ kem. Đó là lọ kem trị sẹo chị Hạnh cho tôi, mà tôi lại cho cái Trúc. Lọ kem trị sẹo màu hơi ố vàng như thể bị vứt ở đây lâu lắm rồi. Tôi nhặt lên, mở ra, bên trong còn nguyên liền đi về phía bếp. Cái Trúc đang hí hoáy nấu cơm, tôi nhìn nó cất tiếng hỏi:
– Trúc, sao em lại nói dối mợ?
Cái Trúc nghe tôi hỏi giật mình, quay sang thấy tôi cầm lọ kem trị sẹo thì lúng túng lắp bắp vội vã quỳ xuống nói:
– Mợ ơi. Em xin lỗi mợ, em… em…
– Em đứng lên đi, đừng quỳ thế này, mợ không trách em, mợ chỉ muốn biết vì sao em lại nói dối là em dùng hết rồi mà em lại ném nó ra vườn hoa.
Cái Trúc lúc này mới đứng lên, nó khẽ đáp:
– Mợ… em…
– Rốt cuộc là vì sao?
– Em… thật ra em không thích mợ Hạnh.
Tôi không bất ngờ lắm bởi mấy lần thấy thái độ của nó với chị Hạnh tôi cũng nhìn ra được. Nhưng tôi không tin một đứa như cái Trúc chỉ vì không thích mà làm thế này liền hỏi:
– Không phải chỉ vì thế mà em đáp lọ kem này đi chứ?
– Vâng… em không thích mợ ấy một phần, phần còn lại em nghĩ kem trị sẹo thì thiếu gì, mợ bảo em lên em xin của bà cho mà dùng, kem của mợ ấy em không dám để mợ dùng, nhỡ mợ làm sao cậu Thành đánh em chết. Mợ Hạnh… dù sao cũng không chắc là người tốt.
– Sao em lại nói vậy?
Cái Trúc ngước lên nhìn tôi ngập ngừng:
– Em… em thấy mợ ấy không tốt, mợ ấy không giống mợ. Em sợ nói ra mợ nghĩ em chia rẽ chị em dâu trong nhà, nhưng thực sự mợ ấy không hiền lành như vẻ bên ngoài. Em… em không biết nói thế nào để mợ hiểu…
Nếu như vài ngày trước cái Trúc nói những lời này tôi sẽ ngay lập tức cho rằng nó thực sự chia rẽ tôi và chị Hạnh. Nhưng hôm nay khi tôi vừa cầm tờ giấy siêu âm thai kia tôi đã dần dần nhận thấy chị Hạnh thực sự có quá nhiều điều khiến tôi phải nghĩ. Thế nhưng việc cái Trúc làm như vậy tôi cũng không đồng tình nên nhẹ nhàng bảo nó:
– Sau nếu em không muốn mợ dùng em cứ nói với mợ, mợ sẽ không dùng chứ đừng ném đi như vậy. Ai mà nhìn thấy lại nghĩ mợ vứt đồ của mợ Hạnh, đến tai mợ Hạnh thì không hay.
– Vâng em biết rồi mợ ạ. Mà em ném khuất trong vườn hoa mợ tài thấy thế?
– Mợ thấy còn là tốt đấy, nhớ bác Tuất, cái Cúc, cái Ly, hay anh Ninh, anh Tài thấy thì chuyện đã lớn rồi. Mà vì sao em lại không thích chị Hạnh?
– Vì có lần em lỡ đắc tội với mợ ấy, tuy bề ngoài mợ ấy không để ý nhưng lại ngấm ngầm hại em. Xin lỗi mợ vì em làm ảnh hưởng đến mợ, nhưng thực sự mợ Hạnh… em không tin tưởng để mợ dùng đồ của mợ ấy.
Cái Trúc nói đến đây, đột nhiên sực nhớ đến gói thuốc đông y chị Hạnh cho tôi. Gói thuốc này tôi uống duy nhất hai lần, lần đầu lúc chị Hạnh đến chơi, lần thứ hai là sau vụ vú Quý. Tự dưng tôi thấy bất an, giục cái Trúc lấy túi thuốc xuống. Nó đưa cho tôi, thuốc đông y tôi không rành, ngửi thì thấy có mùi thơm. Tôi nhìn nó nói:
– Em ở nhà trông nhà, đưa xe mợ mượn chút.
Cái Trúc gật đầu, tôi lấy chìa khoá xe, tiện lấy luôn cả lọ kem trị sẹo rồi đi thẳng ra hiệu thuốc nhà ông lang Cao. Trước tiên ông lang Cao mở gói thuốc ra, sau một hồi xem xét, hít hít, ngửi ngửi ông cất lời:
– Bạch căn mao, đại hoàng, mẫu đơn bì, táo đỏ, quế chi… các vị thuốc này trừ táo đỏ thì các loại còn lại đều có tác dụng hành huyết, khử ứ huyết cho phụ nữ… và tuyệt đối không dùng cho phụ nữ có thai. Gói thuốc này tận năm loại liền, có thai uống chẳng mấy chốc mà sẩy, chưa có mà uống thì khỏi có luôn. Uống một vài lần không sao, uống lâu dài thì xác định rồi đấy. Sao cô toàn lấy đâu mấy cái loại hãi hùng này?
Tôi nhìn ông lang Cao, giờ thì tôi đã thực sự không còn một lý do nào để nguỵ biện cho chị Hạnh nữa rồi. Chị Hạnh thực sự quá cao tay, đứa bé trong bụng chị chết lưu, chị biết cả rồi nên thuốc này chị uống vào cũng có sao? Chị tuyệt đối tạo được niềm tin với ngay cả một đứa cẩn thận như cái Trúc. Tôi thấy mình đứng không vững nữa, toàn bộ lòng tin như bị dập tắt. Sao chị Hạnh lại hại tôi? Sao chị Hạnh lại nhắm vào tôi? Ông lang Cao xem thêm cả lọ kem trị sẹo rồi nói:
– Cái này thì chắc là thuốc Tây, nhưng tôi thấy có mùi giống mấy cái loại kem trộn bôi trắng da.
Tôi nhìn lọ kem, kem đặc màu vàng, mùi thơm hơi hắc, thật giống với mấy loại kem trộn bán trên mạng đầy rẫy. Nhìn bên ngoài lọ kem trông rất đẹp, bắt mắt nhưng bên trong chất kem rất phèn, khác với mấy loại kem nước ngoài. Tôi đoán chắc trong này có Corticoid, lúc bôi sẽ rất đẹp, nhanh liền sẹo, nhưng dùng lâu ngày sẽ ảnh hưởng da, làm teo da, còn ảnh hưởng đến sức khoẻ. Tôi đưa cho ông lang Cao ít tiền dặn ông giữ kín những việc này nhưng ông nhất định không lấy. Ông nói mấy việc thất đức hại người ông rất ghét nên mấy việc này ông giúp tôi miễn phí cũng sẽ giữ bí mật cho tôi, số tiền tôi cho ông nếu được thì quyên góp cho các em nhỏ hoàn cảnh khó khăn. Nghe ông lang Cao nói vậy tôi cảm động rồi trở về nhà.
Lúc về mọi người vẫn chỉ thấy cái Trúc, nó dọn cơm lên ăn cùng tôi rồi hỏi tôi chuyện mấy gói thuốc. Thế nhưng tôi tạm thời chưa nói với nó vì tôi còn rất nhiều điều muốn biết. Lúc đang ăn cái Trúc nó khẽ nói:
– Mợ, cái chú quản gia nhà mợ mà trước mình gặp ở đây, mà em bảo quen đó, em… em nhớ ra gặp chú ấy ở đâu rồi.
Tôi thấy cái Trúc nhắc đến chú Trung thì dừng đũa hỏi:
– Chú Trung ấy hả? Em gặp chú ở đâu?
– Em gặp trước cả lúc cậu Thành cưới mợ về. Lúc ấy em đi chợ gặp mợ Hạnh và chú ấy đi cùng nhau, đi xe ô tô của mợ Hạnh, ban đầu em tưởng chú ấy là thầy mợ Hạnh cơ, vì hôm cưới mợ Hạnh em mổ ruột thừa nên chưa gặp thầy mẹ mợ ấy. Nhưng mà đợt trước thầy mẹ mợ ấy về đây chơi với mợ ấy em mới biết không phải.
Cái Trúc là một đứa trung thành, sau cả chuyện vú Quý và chuyện chị Hạnh tôi nhận ra điều này. Không phải một lần mà giờ là ba lần nó giúp tôi thoát khỏi nguy hiểm. Thế nên khi nó nói điều này tôi vô cùng kinh ngạc, không phải tôi không tin nó mà tôi không tin nổi. Tôi hỏi lại cái Trúc:
– Em có nhìn nhầm không? Chú ấy không có họ hàng thân thích gì cả…
– Em không nhớ nhầm đâu mợ ạ. Em nhớ ra lâu rồi mà quên mất không nói với mợ. Bảo sao hôm gặp em thấy quen lắm luôn. Cái gì em không biết chứ cái này em thề luôn với mợ em không có bịa điêu, cũng không nhớ nhầm.
Chú Trung làm quản gia cho nhà tôi suốt mười năm nay, tôi chưa từng nghe nói chú có người thân trên này, trước chú nói với cha tôi chú lên đây gặp bạn, ngược lại cái Trúc lại nói gặp chú và chị Hạnh. Tôi bỗng cảm thấy hoang mang, ngày hôm nay tôi thực sự phải tiếp nhận quá nhiều thông tin. Chuyện chị Hạnh hại tôi thì đã rõ ràng quá rồi, nhưng lý do là gì tôi không biết. Giờ thì tôi đã tin hôm chị Hạnh ngã là một cái bẫy, tự dưng chị rủ tôi về nhà, tự dưng chị ngã rồi đổ cho tôi đều chẳng có gì để nguỵ biện cho chị nữa. Thế nhưng tôi cũng tin mụ vú cũng không vô tội. Mụ này gian trá, đểu giả có thừa nên tôi cũng nghĩ mụ ta không vô can. Có điều có lẽ vì chiếc vòng tì hưu tôi vẫn mang một hi vọng mong manh, một hi vọng rằng có điều uẩn khúc trong này. Giờ trong đầu tôi có một câu hỏi khác: Vì sao chú Trung và chị Hạnh quen nhau? Tôi nhớ thái độ chú Trung khi tôi hỏi đến việc gặp chú ở đây rất lúng túng. Có cảm giác chú không hề muốn nhắc lại chuyện này. Rốt cuộc là vì sao? Có lẽ mai tôi cần về nhà một chuyến. Tôi bỗng cảm thấy mọi việc dường như đều có liên quan đến tôi… đều liên quan đến thân thế của tôi.
Buổi tối Thành về, vì hôm qua chưa xong sổ sách cho mẹ Hoa nên hôm nay tôi vẫn phải gạt mọi chuyện đi để làm cho xong. Làm cái này sẽ có tiền, mẹ Hoa sẽ trả lương cho tôi. Trước kia tôi còn ở nhà cha mẹ tôi thấy tiền không có gì là quan trọng, nhưng giờ càng lúc tôi càng nhận ra tiền thực sự rất quan trọng. Ví dụ như cái bản xét nghiệm ADN cũng cần tiền đấy thôi, tôi thì không thể tiêu tiền của Thành mãi, tự lực cánh sinh mà làm việc, không có gì bền vững công sức của mình làm ra. À nhưng công sức này thì tất nhiên vẫn có sự trợ giúp của Thành. Làm xong việc tôi và Thành lên giường đi ngủ. Lúc nằm cạnh anh tôi khẽ hỏi:
– Thành, tóc của chị Hạnh anh làm sao mà lấy được?
Thành thấy tôi hỏi vậy thì hỏi ngược lại:
– Sao vậy? Có chuyện gì à? Tóc đó chính tay tôi nhổ từ đầu chị ấy xuống.
Thực ra tôi không phải nghi ngờ Thành. Tôi chỉ muốn hỏi chắc chắn lại. Anh đã nói như vậy chứng tỏ kết quả xét nghiệm ADN kia khó lòng mà sai được. Tôi nằm trằn trọc mãi, nghĩ đến việc vì sao cha chị Hạnh tìm tôi, vì sao hai chúng tôi có hai chiếc vòng giống nhau, tên cũng là đổi ngược cho nhau mà lại không có quan hệ gì. Tuy rằng ngày hôm nay nhìn ra việc chị Hạnh làm, nhưng tôi vẫn rất muốn biết điều gì đang giấu tôi, thân thế tôi rốt cuộc là vì sao? Nếu không cùng huyết thống thì cũng phải có lý do cha chị ấy tìm tôi chứ, hay là bác Quỳnh nhớ nhầm? Thành thấy vậy liền nói:
– Nếu em thực sự cảm thấy kết quả ấy em vẫn chưa tin tưởng em có thể làm lại xét nghiệm. Mà nếu em bế tắc, thấy hướng đi của mình không mang lại kết quả cho mình sao em không thử tìm hướng khác.
– Tìm hướng khác như thế nào?
– Thì tôi thấy em điều tra từ chị Hạnh không có kết quả sao em không thử điều tra từ người khác xem.
Tôi nghe Thành nói chợt thấy rất hợp lý. Nhưng ngoài chị Hạnh thì tôi chỉ có thể điều tra từ ông Đồng Thái Minh, có điều làm sao tôi có thể gặp được ông ấy? Làm sao tôi có thể tìm được manh mối gì từ ông tôi lại không nghĩ ra. Giờ đây tôi chỉ tạm thời có thể xác nhận lại quan hệ với chị Hạnh đã, sau đó có cơ hội sẽ tìm cách khác sau. Tôi nghĩ đến đây bỗng thấy mình có chút cố chấp, giống như chuyện đã rõ mà vẫn không tin. Tự dưng tôi lại thấy áy náy với Thành liền hỏi:
– Có phải anh thấy tôi phiền phức lắm không?
Thành chợt bật cười đáp lại:
– Thế em có thấy em phiền không?
– Phiền.
– Nếu em thấy phiền thì nó là phiền.
– Sặc! Vậy sao anh còn giúp tôi.
Thành hơi cúi xuống, lướt môi chạm lên trán tôi đáp:
– Tôi thích.
Gã đàn ông này sở thích cũng quái dị quá. Nhưng mà tôi vui. Tự dưng lại cảm giác hơi ngọt ngào mới sợ chứ, dạo này còn cảm thấy tôi bắt đầu dựa dẫm vào Thành. Mà thôi kệ đi, ai bắt anh là chồng tôi, dựa tí đâu có chết ai. Thấy tôi cười hi hí Thành cũng cười nói:
– Thực ra em cũng xinh.
Tôi thấy Thành nói vậy hỏi lại:
– Cái gì xinh cơ?
– Lúc em cười cũng xinh.
Có đứa con gái nào được khen mà không vui, thế nhưng tôi vẫn giả bộ nói:
– Thế lúc không cười thì không xinh à?
– Ừ. Thật ra nhan sắc em bình thường, nhìn kĩ cũng thì thấy duyên, cười thì thấy cũng tạm gọi là xinh.
Trời! Cái gì mà nhan sắc bình thường, bà đây là hoa khôi của trường mà vào mồm tên này nghe tầm thường thế nhờ. Tôi giả vờ giận dỗi, ấy thế mà Thành không thèm dỗ, tôi liền ngồi dậy soi gương, tiện lấy kem dưỡng da bôi. Nhìn mình trong gương thì dạo này trông cũng xuống sắc thật, thấy tôi bôi bôi trát trát Thành liền hỏi:
– Đêm rồi không ngủ còn làm gì thế?
– Bôi kem dưỡng chứ làm gì?
– Bôi làm gì?
– Bôi cho xinh không anh lại chê xấu.
– Cần gì bôi, gu của tôi là kiểu xấu xấu bẩn bẩn, bôi gì cho tốn kem dưỡng.
Ai cha. Đây là anh nói đấy nhé. Trời xanh chứng giám nếu anh nuốt lời thì tôi quyết sinh quyết tử với anh. Dù sao thì gu anh cũng hơi mặn nhưng tôi cũng đếch thèm làm màu nữa ném lọ kem dưỡng vào góc rồi leo lên giường. Phải công nhận rúc rúc trong chăn ấm này thích thật, ngửi mùi hương này cũng dần quen. Thành kéo tôi nằm lên tay anh. Tôi chợt nhớ đến chuyện sáng liền hỏi:
– À mà sao sáng anh không gọi tôi dậy đi học.
– Thấy em ngủ ngon quá nên không gọi.
– Xì, không gọi mà lên lớp lại mỉa mai, chế giễu tôi khiến cả lớp cười tôi.
– Tôi đâu có chế giễu? Mấy lời ấy đều là nói thật, em cứ ở nhà ngủ, về tôi dạy em sau, kiểu gì thi điểm chả cao, học ở nhà nhiều thời gian hơn trên lớp.
Tôi chẳng biết Thành nói thật hay không, nhưng thấy cũng có lý nên không cãi chỉ gật đầu đồng tình nhưng mà vẫn trằn trọc mãi chuyện chị Hạnh. Thành chợt đưa tay chạm vào mắt tôi rồi cất tiếng:
– Ngủ đi, sáng mai tôi đưa em vào viện lấy tóc chị Hạnh.
Hay nha, tôi cảm giác như tôi nghĩ gì Thành đọc được hết. Thấy anh nói vậy cuối cùng đành nhắm mắt lại. Thực ra tôi không hi vọng gì tôi và chị Hạnh cùng huyết thống. Sau cả một ngày nay khi nhìn ra những việc chị Hạnh làm tôi không mong nữa. Nhưng tôi biết mình phải đi xét nghiệm lại, nếu không lòng tôi sẽ không yên bởi tôi cảm giác chuyện này không đơn giản chút nào. Có khi nào chị Hạnh hại tôi là có nguyên nhân đằng sau không? Tôi thử nghĩ mà nghĩ mãi lại không ra đành gạt đi rồi chìm vào giấc ngủ. Mấy ngày hôm nay tôi làm việc có hơi quá độ, ngủ một phát đến tận khi mặt trời lên. Đến khi ngủ dậy Thành đã giục tôi chuẩn bị để vào viện cùng anh. Tôi cứ tưởng đến nơi phải làm tanh bành khói lửa mới có thể lấy được tóc chị Hạnh, tôi còn nghĩ đủ thể loại kịch bản máu chó không ngờ đến nơi chị Hạnh đang ngủ, người y tá thì đẩy xe tiêm từ phòng bên cạnh đi qua chúng tôi rồi nói:
– Hai người là người nhà bệnh nhân sao? Cô ấy vừa tiêm thuốc an thần nên ngủ rồi, chắc phải lúc nữa mới dậy, bao giờ cô ấy dậy hai người giúp tôi bảo cô ấy uống thuốc trên bàn nhé.
Tôi gật đầu bỗng thấy như cơ hội của mình đến rồi, nhưng không ngờ Thành ngăn tôi lại. Đợi y tá đi khuất anh liền đi về phía chị Hạnh, ngay trước mặt tôi anh liền nhổ mấy sợi tóc trên đầu chị Hạnh. Chị Hạnh vì tác dụng của thuốc an thần không hề hay biết gì cộng thêm mới làm thủ thuật lấy thai nên chị có vẻ kiệt sức. Khi lấy xong tóc Thành quay về đưa cho tôi. Vốn dĩ định về luôn ai ngờ lúc ra cửa thì cha mẹ chị Hạnh, thực ra tôi chưa từng gặp cha mẹ chị Hạnh, đến khi thấy Thành chào tôi mới biết, hình như hai người họ vừa xuống cang-tin còn xách kha khá đồ. Đây là lần đầu tiên tôi gặp cha mẹ chị, vừa thấy họ tôi bất giác cảm thấy sững lại mấy giây, trong lòng tôi có một cảm giác khó tả, cảm giác hồi hộp, xen lẫn cả chút sợ hãi. Mẹ chị Hạnh nhìn thấy thì khựng chân lại, hai hàng lông mày bà dường như có chút nhíu lại. Tôi không rõ vì sao mẹ chị lại thái độ vậy, chỉ thấy ánh mắt bà rất sắc lạnh xen lẫn chút thù hận. Bất giác tôi lùi chân lại định chào không ngờ mẹ chị Hạnh đã lao đến. Bà vung tay vả mạnh tôi một cái rồi rít lên:
– Con bé này, mày hại con Hạnh sẩy thai mà còn dám vác mặt đến đây? Cùng phận chị em dâu với nhau sao mày lại làm thế với con bé hả?
Tôi thật sự bất ngờ, chưa kịp chào đã bị đánh. Thành liền lao đến đẩy bà ta ra rồi nói lớn:
– Bác làm cái gì vậy? Sao tự dưng vô duyên vô cớ đánh người? Đây là vợ cháu đấy, bác đánh thì cũng phải nhìn người tí chứ?
Mẹ chị Hạnh chẳng những dịu xuống mà còn quay sang đáp lời Thành:
– Bác biết đây là vợ cháu, nhưng cháu xem nó hại chị dâu thành ra thế này thì nó có xứng đáng làm vợ cháu không? Loại vợ này mưu mô, xảo quyệt, cứ để nó ở trong nhà có ngày nó hại chết hết cả nhà. Vợ không lấy đứa này thì lấy đứa khác cháu ạ, cháu đẹp trai như vậy, lại còn là tiến sĩ, giảng viên đại học, thiếu gì đứa nó thích?
Tôi nghe tức hộc máu, trong một giây phút bỗng dưng tôi nghĩ lại, tự dưng tôi không còn muốn dây dưa gì với chị Hạnh, với cả nhà chị luôn. Lúc này liếc nhìn mẹ chị, tôi mới thấy chị Hạnh cực kì giống mẹ, không hiểu sao lòng tôi lại lạnh tanh. Quay sang Thành thấy anh đang nắm chặt tay, anh nhìn mẹ chị Hạnh đáp:
– Chị Hạnh bị sẩy thai không phải do vợ cháu làm. Cháu nghĩ bác nên hỏi chị ấy lại, vì chính chị ấy là người rõ nhất. Còn bác trai, cháu thấy bác phong độ lắm, còn làm giám đốc công ty nữa chắc cũng không thiếu gái theo. Bác gái là cái loại chưa gặp người đã đánh, suy nghĩ cũng tầm thường, loại người này dễ làm mất mặt bác lắm. Vợ không lấy người này thì lấy người khác bác ạ. Cháu khuyên thật!
Choáng! Tiến sĩ ngoa mồm thật sự! Mẹ chị Hạnh thì á khẩu còn cha chị mặt đen kịt lại. Thành nói xong định kéo tôi ra ngoài, mẹ chị cũng đẩy tôi rồi đi vào nhưng không hiểu bà đi kiểu gì lại vướng vào chân tôi rồi ngã nhào xuống đất, tôi loạng choạng cũng ngã xuống. Mẹ chị Hạnh bất chợt túm lấy tôi gào lên:
– Con bé láo toét này, sao mày đẩy tao?
Tôi nhìn mẹ chị Hạnh bất bình đẩy bà ra rồi gắt lên:
– Là bác đi vướng vào cháu sao lại đổ cho cháu đẩy bác?
Mẹ chị hung hãn định tát tôi, nhưng tôi né được. Cha chị vội chạy vào giữa can, trong một giây lát đầu tôi như nảy điện, hôm qua chẳng phải Thành từng nói sao, nếu tôi không điều tra được từ chị Hạnh sao tôi không thử cách khác? Tôi nhanh tay nhổ mấy sợi tóc trên đầu cha chị Hạnh rồi nhét vào túi. Tôi vốn dĩ còn định lấy tóc mẹ chị Hạnh nữa nhưng không kịp vì cha chị đã lôi tôi ra. Ông nhìn tôi mắng:
– Đúng là phường chợ búa, không hiểu sao lại lấy được con bé này làm vợ cho được.
Tôi nhìn cha chị, cay lắm định chửi lại mà nghĩ lại thì thôi. Cha mẹ nào cũng thương con, có lẽ cha mẹ chị không biết việc thai chị chết lưu lâu rồi mà vẫn nghĩ do tôi làm nên mới thái độ như vậy. Tự dưng tôi lại nghĩ có khi nào giống trên phim, tôi và chị Hạnh bị tráo đổi, lẽ ra tôi mới là con của cha mẹ chị còn chị là con của người khác nhưng mà suy nghĩ ấy vừa loé lên thì ngay lập tực bị dập tắt. Nếu bị tráo đổi thế quái nào lại có hai chiếc vòng tì hưu khắc hai cái tên khác nhau, tráo đổi thì hai chiếc vòng ấy phải giống hệt nhau mới đúng, tráo đổi thì thế quái nào ông Minh lại đến tìm tôi ở cô nhi viện mà vẫn cưng chị Hạnh như cưng trứng, nếu bị tráo đổi thì sao tôi và chị lại cách nhau năm tháng lận. Thôi thì được rồi cứ lấy tóc trước đã, nếu như tôi và cả nhà chị không có quan hệ gì thì thôi tôi coi như tất cả mọi thứ chỉ là trùng hợp, tôi là con của người khác, tôi sẽ tìm phương án điều tra khác để tìm ra thân thế của mình. Có thể nó sẽ liên quan đến cha mẹ chị Hạnh thật, nhưng mà là liên quan theo một cách khác. Dù sao thấy cách cư xử hung hãn của cha mẹ chị Hạnh tôi lại cũng chẳng mong gì tôi là con của họ cho lắm nhưng trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra nên tôi vẫn cần lấy thêm tóc của bà. Dù gì cũng đã mang tiếng láo toét rồi tôi chẳng thèm nể nang gì nữa lao đến giật mấy sợi tóc của mẹ chị. Thấy tôi giật tóc mẹ chị liền quát:
– Con ranh con này mày làm cái gì thế?
Tôi nhìn bà, định đáp lại nhưng cha chị đã kéo mẹ chị vào còn Thành cũng kéo tôi đi. Khi vừa ra đến cổng Thành đưa cho tôi ba túi zip nhỏ để đựng ba mẫu tóc. Thực ra hôm nay tiện tay thì tôi lấy vậy chứ tôi cũng biết nếu mở mồm nhờ Thành anh cũng sẽ có cách giúp tôi thôi. Khi đang định đi sang trung tâm xét nghiệm ADN tôi bỗng nhận được điện thoại của bác Quỳnh:
– Ngân, cháu về cô nhi viện được không? Bác có chuyện quan trọng muốn gặp cháu
Tôi nghe bác Quỳnh nói vội vã bảo Thành lái xe cho tôi qua. Khi đến cô nhi viện tôi vào trong, vừa thấy tôi bác Quỳnh khẽ nói với tôi bằng chất giọng run run:
– Ngân. Cháu xem người này có quen không?
Bác Quỳnh mở điện thoại cho tôi xem bức ảnh, trong ảnh là chú Trung đứng cùng một người đàn bà. Có điều bức ảnh bị nhoè, giống như chụp vội, tôi chỉ có thể nhìn rõ chú Trung còn người đàn bà kia hình ảnh rất mờ. Tôi hỏi bác Quỳnh:
– Là quản gia nhà cháu, có chuyện gì vậy bác?
Bác Quỳnh chợt biến sắc, mặt bỗng tái lại hỏi:
– Quản gia nhà cháu?
– Vâng ạ, có chuyện gì vậy bác?
– Ngân ơi… người đàn ông này…cách đây mấy năm có đến đây.
Bác Quỳnh nói ngắt quãng, tôi kinh ngạc hỏi lại:
– Chú ấy đến đây?
– Đúng vậy ông ta không ra mặt nhưng có cho đàn em của ông ta vào đây nửa doạ dẫm nửa răn đe bác không được tiết lộ thông tin của cháu cho bất cứ ai, nếu như có ai đến tìm cháu thì cứ nói không biết nếu không ông ta sẽ không tha cho bác. Mới đây thôi, cách đây mấy năm thôi cháu ạ, bác không hề biết ông ta, cho đến lúc đàn em của ông ta ra kéo cửa kính xuống bác mới nhìn thấy rõ mặt, lúc ấy bác cố ghi nhớ khuôn mặt ông ta. Đến vài ngày trước bác lên phố tập huấn về phòng chống HIV/AIDS bác gặp ông ta cùng người đàn bà này. Người đàn bà này chính là người mà tìm cháu lúc cháu còn nhỏ. Lúc ấy bác không nhận ra người đàn bà ấy, chỉ nhận ra ông ta về rồi mới nhớ được ra, đáng tiếc lúc ấy xe lăn bánh nên bác chỉ chụp vội được tấm này.
Tôi nghe bác Quỳnh nói thì sửng sốt, bàng hoàng. Ngày hôm qua tôi nghe cái Trúc nói gặp chú Trung cùng chị Hạnh tôi đã thấy vô cùng khó hiểu, giờ nghe bác Quỳnh nói tôi bỗng dấy lên một cảm giác bất an sợ hãi. Toàn thân tôi gai ốc dựng lên… tôi ngồi chắp nối lại tất cả. Suốt mười năm nay… suốt mười năm nay chú Trung ở nhà tôi, tôi tưởng như chú rất trung thành, đến giờ tôi mới kịp nhận ra điều bất thường. Rõ ràng chú Trung nói không có người quen, giờ lại có cả đàn em, rõ ràng suốt bao nhiêu năm nay chưa từng thấy có bạn không ngờ cách đây một thời gian chú lại nói chú lên phố gặp bạn. Tôi nhìn bác Quỳnh hỏi lại:
– Vì sao giờ bác lại mới kể với cháu?
– Mấy năm trước bác sợ nên không dám nói, vả lại bác thấy cháu cũng không có ý định tìm hiểu về thân thế mình nên bác cũng không nói ra. Giờ thấy cháu tìm hiểu về thân thế mình, mà cô nhi viện giờ cũng được nhà nước quan tâm, lại vừa được một nhà hảo tâm tài trợ giúp đỡ bác mới dám nói ra với cháu. Ngân. Bác không hề biết người đàn ông này là quản gia nhà cháu, còn nhớ năm cháu sáu tuổi bác đến thăm cháu chưa từng gặp ông ta.
– Năm đó ông ấy chưa làm nhà cháu.
– Người đàn ông này… rất không đáng tin. Ông ta không đơn giản chút nào. Ngân. Người đàn ông này phải thật sự cẩn thận. Ngân, bác xin lỗi, bác thật sự không muốn giấu chuyện này, nhưng mấy năm trước bác không hề đủ can đảm mà nói cho cháu.
Lúc tôi ra khỏi cô nhi viện trời cũng chiều rồi, giây phút này tôi chỉ muốn nhanh chóng mang các mẫu tóc kia đi xét nghiệm, tôi muốn biết rốt cuộc tôi và nhà chị Hạnh có quan hệ gì sau đó tôi sẽ trở về nhà… tôi muốn tìm cha mẹ, tôi muốn nói cho cha mẹ biết mọi chuyện về chú Trung. Thế nhưng khi ra đến ngoài tôi không thấy xe của Thành đâu, lấy máy gọi cho anh thì tắt máy. Tôi không còn cách nào khác định đi bộ cô nhi viện ra trạm xe bus, thế nhưng từ cô nhi viện ra trạm xe bus khá xa, đọan đường này còn rất vắng. Trong lòng tôi bỗng có cảm giác sợ hãi, một cảm giác không lành, định quay lại cô nhi viện đột nhiên có tiếng nói quen thuộc của người quản gia mười năm cất lên:
– Cô hai, cô định đi đâu thế?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!