Thời Chỉ nhớ về khoảng thời gian gấp rút hoàn thành luận văn đại học của mình, Phó Tây Linh sợ cô buồn chán, nên đã đưa cô ra ngoài để thư giãn.
Hầu hết đều là các cuộc gặp gỡ với người quen, thỉnh thoảng cũng có kiểu tình cờ gặp những gương mặt quen thuộc tại quán bar, cuối cùng hai, ba nhóm đã tụ tập lại cùng với nhau.
Thông thường vào những dịp như thế, trong bầu không khí nhộn nhịp, Phó Tây Linh sẽ khoác tay lên lưng ghế sofa phía sau Thời Chỉ. Dù sao thì cũng là ở nơi công cộng, anh không làm những hành động quá thân mật, nhưng sẽ là kiểu khí chất “đã có chủ”, “người nhà đang ở đây”, “đừng có đến gần”.
Thời Chỉ không ngốc, chỉ cần liếc nhìn hai cái đã phát hiện manh mối ở anh. Lúc đó, cô luôn mang thái độ hóng chuyện hay, cũng giống như khi Phó Tây Linh đứng ở đầu đường nhìn người khác tỏ tình với cô vậy.
Cô cố tình sát lại gần Phó Tây Linh, quấy nhiễu vẻ thanh tịnh của anh, nói rằng ở đây có mấy cô gái đang ngắm nhìn anh.
Thời Chỉ nói: “Chỉ cần tôi rời đi vài phút, là anh có thể nhận được những tờ khăn giấy bên trên có viết số điện thoại. Ngoài ra, còn in cả dấu son môi nữa.”
Có thể do ban ngày làm việc đầu óc quá nặng nhọc, nên đêm đến, Phó Tây Linh luôn lười biếng, ánh mắt cũng uể oải. Anh nhìn cô một cái, nói, tốt nhất là em đừng có chạy lung tung, muốn đi vệ sinh, hay muốn nghe điện thoại đều phải kêu tôi đi cùng.
Thời Chỉ hỏi anh tại sao, anh chỉ nói, đừng cho bọn họ có cơ hội để bắt chuyện với anh. Sau đó, Thời Chỉ ra ngoài nghe điện thoại, Phó Tây Linh thực sự đã đi theo.
Trong mùa Đông giá lạnh, gió đêm gào rít, Thời Chỉ tựa vào lan can ban công lộ thiên, cô ngẩng đầu lắc lư về phía hướng gió, mượn làn gió thổi bay những lọn tóc lòa xòa trên mặt.
Phó Tây Linh đứng bên cạnh Thời Chỉ, anh đặt hai tay lên lan can, lặng yên nghiêng đầu nhìn cô. Anh có đôi mắt vô cùng quyến rũ, bị gió lạnh tạt khiến mí mắt ửng đỏ, trông lại càng dịu dàng “thôn quê”. Thời Chỉ bị Phó Tây Linh nhìn đến mất tự nhiên, cô vừa nghe điện thoại, vừa vươn tay ra đẩy mặt anh đi.
Phó Tây Linh cũng chẳng phản kháng, anh cứ nhàn nhạt mỉm cười như vậy, rồi thuận theo lực của cô, di chuyển ánh mắt sang hướng khác, nhìn chằm chằm vào đầu điếu thuốc không biết do ai ném bên ngoài lan can.
Khi người đàn ông này mỉm cười, luôn mang dáng vẻ như đang nhìn mọi thứ với ánh mắt trìu mến sâu sắc. Ai không biết, còn tưởng anh “ưng” mẩu thuốc lá đó, và muốn sống nốt phần đời còn lại với nó rồi cơ, chẳng trách mấy cô gái kia luôn hứng thú với anh.
Sau khi nghe xong điện thoại, Thời Chỉ túm túm tóc, hỏi: “Mấy cô gái bên trong đều rất xinh đẹp, tại sao anh lại nhất quyết đòi ra ngoài đón gió cùng tôi, và không để lại bất cứ cơ hội nào cho mấy cô gái đó?”
Phó Tây Linh mỉm cười, hỏi ngược lại: “Những chàng trai theo đuổi em, em có kết bạn Wechat với người ta không? Đến cả giáo viên, em cũng chẳng thèm khách sáo mà cho luôn vào danh sách đen, vậy nên em có đủ tư cách để nói ra câu này không?”
Vậy nên… Rõ ràng Phó Tây Linh là người không thích phiền phức giống cô, tại sao lại để một cô gái khác nhận cuộc gọi đến ở máy anh?
Để cô gái khác nhận cuộc gọi ở máy anh! Cơn tức giận vẫn đang bùng cháy trong lồng ngực, và không thể nguôi ngoai bằng cách chặn tin nhắn Wechat.
Cứ thế cho đến khi Thời Chỉ đến nhà Phó Tây Linh, thời khắc bước vào phòng ngủ trông thấy anh, cô vẫn muốn lập tức hỏi anh vấn đề này. Chỉ có điều, câu hỏi còn chưa thốt ra khỏi miệng, thì đã bị anh kéo đến, anh như đang mộng du, đột nhiên giữ cổ tay cô ấn chặt lên đỉnh đầu, rồi hôn cô thật sâu…
Thời Chỉ đã rút kiếm, sẵn sàng đâm kẻ địch, cuối cùng lại bị kẻ địch hôn đến choáng váng. Côỉ vô thức đáp lại, trên chiếc giường tối tăm và im lặng, mơ màng, hoang mang hôn anh.
Đến khi bị đè lên tóc, khiến da đầu hơi đau, thì cô mới chợt hoàn hồn trở lại, đáng lẽ mình phải đang tức giận mới đúng.
Phó Tây Linh hôn rất dữ dội, thực ra lực giữ ở cổ tay cô không mạnh, Thời Chỉ dễ dàng rút được tay phải ra, nhưng lại bị anh liếm mút hôn sâu đến mức đầu ngón tay tê dại, ngứa ran.
Khớp xương ngón tay cũng mềm nhũn, muốn đẩy vai Phó Tây Linh nhưng không được. Thời Chỉ đành thay đổi tư thế, ấn lên trán anh, tuy nhiên lòng bàn tay lại chạm vào một vùng nóng rực.
Thời Chỉ sững sờ, cau mày: “Anh sốt sao?”
Phó Tây Linh cũng cau mày, anh “ừm” một tiếng, rồi nằm nghiêng sang bên cạnh, nhưng vẫn không quên kéo cô vào lòng. Có lẽ anh đã uống rất nhiều, mùi dầu gội và sữa tắm cũng không thể che giấu hương thơm của men rượu, người cũng không mấy tỉnh táo, lại còn yếu ớt nữa.
“… Anh đã uống thuốc chưa?”
Phó Tây Linh nhắm mắt lại, vươn tay lên ấn ngón cái và ngón giữa vào huyệt thái dương, nói: “Chóng mặt.”
Trán nóng thế này, như cái nồi hơi, bảo sao mà không chóng mặt?
Thời Chỉ bật đèn đầu giường, ánh sáng mờ tối, Phó Tây Linh vẫn đang dùng sức ấn mạnh vào huyệt thái dương, khiến làn da mỏng ở đầu long mày đỏ ửng.
Lúc này, Thời Chỉ không còn giận được nữa, cô với lấy hộp thuốc, lật tìm máy bắn đo nhiệt độ. Trong lúc đo nhiệt độ cho Phó Tây Linh, thì điện thoại của anh đổ chuông.
Cô đưa nó cho anh, nhưng Phó Tây Linh chỉ chịu đảo mắt liếc một cái, rồi lại mệt mỏi nhắm mắt lại: “Em nghe đi.”
Sao ai cũng nghe máy hộ anh được thế? Thời Chỉ rất, rất muốn cho anh ăn đấm, nhưng đành nhịn.
“Phó à, cậu đến nhà chưa?”
Thời Chỉ nghe ra là giọng của bạn thân Phó Tây Linh: “Hà Phàm Thành, tôi là Thời Chỉ…”
“Há? Thời Chỉ, cô về rồi à? Tốt quá, tốt quá, cô về là tốt rồi. Mấy ngày nay, tâm trạng cậu ấy rất tệ, cả nhóm không tán đồng việc muộn như vậy rồi mà cậu ấy còn lặn lội về nhà. Nhưng cậu ấy bướng bỉnh, nói chẳng nghe, nằng nặc đòi về. Hóa ra là vì cô đã quay lại, có cô ở cạnh thì bọn tôi yên tâm rồi, hahaha…”
Thời Chỉ không bết Hà Phàm Thành đang vui mừng vì điều gì, cô lo lắng về bệnh tình của Phó Tây Linh, nên có chút mất kiên nhẫn, bèn cắt ngang tiếng cười của đối phương, rồi nói thẳng: “Phó Tây Linh có tiền sử dị ứng thuốc gì không?”
“Há?”
Hà Phàm Thành cũng khá đáng tin cậy, anh ta chỉ cần vài giây phản ứng, sau đó lập tức ngừng cười, đáp: “Không có, sao thế, Phó ốm rồi à?”
“Ừm, anh ấy đang sốt.”
Thời Chỉ liếc nhìn con số trên máy đo nhiệt độ: “Sốt đến ba chín độ rồi.”
“Chắc là do nhiễm lạnh ngoài ban công. Cậu ấy không bị dị ứng thuốc, chỉ có điều tối nay đã uống khá nhiều rượu, vẫn nên chú ý khi dùng thuốc.”
“Được.”
“Thế này đi, tôi cho cô số điện thoại, là số của bác sĩ tư nhân nhà cậu ấy. Nếu thực sự không ổn, thì có thể kêu bác sĩ đến giúp.”
Sau khi cúp máy, Thời Chỉ nhìn thời gian, còn vài tiếng nữa là trời sáng, cảm thấy không tiện làm phiền bác sĩ riêng. Nên cô dự định cho Phó Tây Linh uống thuốc hạ sốt trước, nếu sáng sớm vẫn không có tác dụng, sẽ gọi bác sĩ đến.
Phó Tây Linh đã ngủ, khi Thời Chỉ bưng nước và thuốc đến, cô phải lay anh một lúc lâu mới gọi được anh dậy. Phó Tây Linh cau mày mở mắt, sau đó luôn nhìn cô chằm chằm không rời mắt, vừa nuốt xong viên thuốc lại kéo cô đến hôn.
Ốm đau đến mức này rồi mà vẫn còn độc đoán như vậy! Bàn tay anh rất nóng, đầu ngón tay cọ sát vào tai Thời Chỉ, rồi lại chuyển ra sau gáy cô.
“Phó… Tây Linh…”
“Ừm.”
“Anh cần phải nghỉ ngơi!”
Lần này, đến cả “ừm” cũng không còn nữa rồi, bây giờ anh đang vừa say vừa bệnh, nụ hôn giống như mộng du, hoàn toàn chẳng có lý trí, về cơ bản là không thể nói được.
Thời Chỉ đẩy Phó Tây Linh, anh đổi thành đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm mút, tiếp đến lại bắt đầu chạm vào môi cô hết lần này đến lần khác.
Gió điều hòa ấm áp, cùng với những cái ôm nóng rực, khiến toàn thân Thời Chỉ đổ đầy mồ hôi, cô bị Phó Tây Linh hôn đến khi nỗi bực dọc đã biến mất sạch.
Cũng may là anh thực sự mệt mỏi, vật lộn một lúc thì ngủ thiếp đi mất. Thời Chỉ cởi chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi của mình ra, đi về phía phòng tắm. Nhưng mới được vài bước thì dừng, rồi quay ngược trở lại đắp chăn cho Phó Tây Linh.
Cũng đúng lúc này, cô mới trông thấy chiếc nhẫn trên ngón tay của Phó Tây Linh, nó được đeo ở ngón giữa. Căn phòng tối tăm, đến cả khi ngủ mà Phó Tây Linh vẫn cau mày, cổ anh ướt đẫm mồ hôi, yết hầu khẽ chuyển động.
Thời Chỉ nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay anh, cũng chính khoảnh khắc ấy, đầu óc cô bỗng chốc ong ong. Vạn Nhiễm nói đúng, trường hợp bạn tình trở thành chính thức, quả đúng là rất khó có được kết quả tốt, tại sao cô lại quên được cơ chứ?
Mọi khía cạnh cảm xúc tương ứng của họ đều ở trong trạng thái tự do, cô không biết bên cạnh anh có những ai, vẫn luôn không biết.
Thời Chỉ nhìn Phó Tây Linh với ánh mắt vô cùng phức tạp, nhưng cuối cùng, vẫn không thể bỏ mặc Phó Tây Linh, nên đành đi vào phòng tắm. Cô nhúng khăn vào nước lạnh, vắt sạch nước, gấp lại, không hài lòng mà đặt nó lên trán anh.
…..
Ốm đau như núi sập, trận ốm lần này của Phó Tây Linh vô cùng nghiêm trọng, đầu đau dữ dội, cứ hễ cử động lại choáng váng như thể não bị chấn động vậy. Ngủ cũng thấy khó chịu, vậy nên anh đã tỉnh dậy ba lần.
Lần đầu tiên là khi trời tờ mờ sáng, và chỉ có thể mơ màng nhớ lại một vài cảnh tượng. Dường như anh đã xuyên không, bắt được Thời Chỉ – người trang điểm đậm, đang hôn nhau nồng cháy với gã đàn ông khác trong quán bar, sau đó anh đã hôn cô thật lâu.
Vậy nên, Thời Chỉ đã về đây sao?
Khó khăn lắm mới lần mò được điện thoại, anh bèn nhắn tin cho Thời Chỉ:
“Em đã về đây sao?”
Lần thứ hai tỉnh dậy, là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Phó Tây Linh vẫn đang ôm điện thoại trong tay, tiếng chuông báo cuộc gọi đến vang lên không ngừng. Bên cạnh có ai đó đang đi đi lại lại, anh nghiêng đầu, là gương mặt của người quen, nhưng lại không phải người mà mình mong đợi.
Bác sĩ riêng tìm móc treo quần áo, treo chai truyền dịch lên, trông thấy Phó Tây Linh tỉnh, bèn nói: “Đúng lúc quá, đưa tay ra đây rồi nắm lại nào.”
Cuộc gọi đến là của Hà Phàm Thành, trong lúc cắm kim truyền vào mạch máu, Hà Phàm Thành hỏi Phó Tây Linh xem tình trạng của anh ra sao?
“Không chết được đâu.”
Đầu Phó Tây Linh đau đến mức muốn nổ tung, anh mở loa ngoài, để điện thoại lên chăn, nhắm mắt, nói: “Có chú Trần ở đây, vừa mới bắt đầu truyền dịch. Đừng có cằn nhằn nữa, để tôi ngủ thêm một lát.”
“Được, cậu ngủ đi, đợi cậu khỏe hơn tôi sẽ gọi lại cho cậu.”
Điện thoại đã khôi phục trạng thái yên lặng, trong suy nghĩ hỗn loạn của mình, Phó Tây Linh lại nhớ đến Thời Chỉ. Anh đột nhiên bật dậy, liền bị bác sĩ quát “Này, đừng có cử động”, rồi bị ấn xuống giường.
“Dạ, chú Trần, con nằm yên, chú giúp con nhìn xem điện thoại đang ở đâu?”
“Tại cậu di chuyển, nên rơi xuống đất rồi.”
Phó Tây Linh cầm lấy điện thoại, lật mở giao diện Wechat, có một dấu chấm than màu đỏ nằm ở phía trước dòng tin nhắn anh gửi cho Thời Chỉ vào lúc năm giờ sáng. Đầu lại càng đau hơn nữa rồi!
Lần thứ ba tỉnh dậy, rèm cửa trong phòng ngủ đã kéo kín, không biết lúc này là mấy giờ. Phó Tây Linh cũng chưa hoàn toàn tỉnh táo, chai dịch đã truyền xong, cơn đau đầu cũng đỡ hơn trước đó đôi chút, nhưng vẫn choáng váng, mệt mỏi.
Bác sĩ riêng đang ngồi trong phòng ngủ để canh chừng anh, trông thấy Phó Tây Linh cử động, bèn đi đến đo nhiệt độ, sau đó nói: “Bắt đầu hạ sốt rồi.”
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Phó Tây Linh có thể loáng thoáng nghe thấy giọng của Thời Chỉ. Dường như cô đang nghe điện thoại: “Yên tâm, giải quyết xong việc bên này tôi sẽ về ngay, không thể làm việc trên máy tính mãi được, mà cũng cần phải có mặt ở trường nữa…”
Là ai, ai lại khiến cô kiên nhẫn giải thích về lịch trình của mình như vậy?
…..
Có bác sĩ riêng chăm sóc, nên trong lúc Phó Tây Linh chưa tỉnh lại, Thời Chỉ đã ra ngoài gặp Phó Thiến, đến khi quay về nhà anh, đã là hai giờ chiều.
Thời Chỉ ấn mật mã vào cửa, cô ngạc nhiên phát hiện ra Phó Tây Linh đang ngồi trong phòng khách. Có lẽ anh mới tắm xong, toàn thân sảng khoái, hoàn toàn không có dấu hiệu mệt mỏi, lúc này đang dựa trên sofa, rũ mắt nhìn xuống điện thoại.
Chắc chắn anh đã nghe thấy tiếng cô vào cửa, nhưng lại phớt lờ, cũng không giống như đang im lặng do ốm đau bệnh tật.
Cứ thế cho đến khi Thời Chỉ ngồi xuống chiếc ghế sofa bên phía đối diện, thì Phó Tây Linh mới từ từ ngước mắt lên, nhìn cô bằng đôi mắt ủ dột trầm mặc.
Tâm trạng Thời Chỉ đang vô cùng tệ, sau khi bị Phó Tây Linh nhìn như vậy, suýt chút nữa cô đã định động tay động chân với anh.
Cô không thể nhớ lần cuối cùng tâm trạng của mình như thế này là vào khi nào. Có lẽ đó là sau khi Thời Mai qua đời, những người thân trong gia đình đã tụ tập lại, cãi vã với nhau xem ai sẽ là người phải chịu chi phí tang lễ…
Mà tâm trạng của Phó Tây Linh cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, anh vẫn còn sốt nhẹ. Trước khi rời đi, bác sĩ đã căn dặn phải nghỉ ngơi nhiều, nhưng anh tự nhận định rằng tình trạng chẳng có gì đáng ngại.
Hiện tại, điều khó chịu duy nhất nằm ở việc, mọi dấu hiệu cho lần trở về này của Thời Chỉ, đều thể hiện rằng cô đang muốn cắt đứt mối quan hệ với anh.
Thời Chỉ thấy Phó Tây Linh đã tháo chiếc nhẫn ở ngón giữa ra, mà anh cũng đang nhìn vào cổ tay trống không của cô.
Trong phòng khách không khí căng thẳng, mùi thuốc súng nồng nặc đến mức tưởng chừng như sắp nổ tung, tuy nhiên, cả hai người họ đều tương đối kiềm chế.
Phó Tây Linh và Thời Chỉ gần như đã lên tiếng cùng lúc, nội dung nói ra cũng tương tự nhau. Một người nói “chúng ta nói chuyện đi”, một người nói “chúng ta bàn bạc một chút”, dứt lời, lại rơi vào im lặng.
Cuối cùng, vẫn là Phó Tây Linh lên tiếng trước, giọng nói của anh rất khàn: “Cảm ơn, Hà Phàm Thành đã nói với tôi việc tối qua em đã chăm sóc tôi, còn gọi cả bác sĩ đến nữa.”
Thời Chỉ không nói một lời, vì vậy, Phó Tây Linh đã hỏi cô, nói anh nhớ trước đó cô đã lên kế hoạch ở miền Nam vài ngày. Lần này đột ngột về đây, liệu có phải cô đã nghĩ thông suốt rồi hay không, nên mới đến nói chuyện với anh?
“Đúng vậy.”
“Em nói đi.”
“Vốn dĩ, tôi có rất nhiều câu hỏi muốn làm rõ với anh, nhưng hiện tại xem ra không cần thiết nữa rồi.”
Phó Tây Linh nhìn Thời Chỉ, như đang suy nghĩ ý nghĩa trong câu nói của cô: “Lý do không cần thiết nữa là gì?”
Vì để đè nén cơn giận, Thời Chỉ đã nghĩ lướt một lượt về “trò hề” sau khi Thời Mai qua đời. Cô nhớ lại khi người thân đang cãi vã nảy lửa, thì bản thân đã lựa chọn ôm hũ tro cốt của Thời Mai. Sau đó, chọn khu công viên nhỏ bỏ hoang nằm đối diện “trung tâm chăm sóc sức khỏe thần kinh”, rồi đứng dưới gốc cây mở nắp hũ ra, để làn gió đưa Thời Mai đi…
Mọi vấn đề, chỉ cần phát sinh, thì cuối cùng đều có thể giải quyết, Thời Chỉ hít một hơi thật sâu, để kiểm soát cảm xúc của mình: “Có những chuyện vẫn cần được làm rõ. Anh đã hỏi tôi, có phải tôi kết bạn Wechat với Đường Văn Đình là vì muốn hẹn hò với anh ta hay không? Bây giờ tôi sẽ trả lời anh là không phải.”
Phó Tây Linh ngước mắt lên.
“Đối với tôi mà nói thì Đường Văn Đình và Thẩm Gia đều được cho vào diện người khác giới, đáp ứng đủ tiêu chí, cũng như kế hoạch lựa chọn nửa kia của mình.”
Tuy nhiên, đó đã là quá khứ rồi! Thời Chỉ từng cố chấp cho rằng, chỉ cần ở cùng với bạn khác giới như vậy, thì rủi ro mà cô phải gánh chịu sẽ ít hơn.
Từ đầu đến cuối, Phó Tây Linh vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng dường như đã dao động, nó rực cháy, nhưng vẫn vô cùng đẹp trai. Ai mà biết được, khi anh để cô gái khác nghe điện thoại, khi đeo nhẫn, thì trông anh có quyến rũ vậy không?
Thời Chỉ không còn có thể kìm nén cơn giận được nữa! Cô với luôn chiếc túi xách bên cạnh ném qua: “Phó Tây Linh, anh nghe là đủ rồi, có thể đừng nhìn tôi không? Bây giờ, chỉ cần nhìn anh thôi là tôi đã thấy bực rồi.”
“… Có thể.”
Phó Tây Linh đón lấy chiếc túi đeo vai, cầm trên tay: “Không nhìn em nữa, em nói tiếp đi.”
Bọn họ đã từng thảo luận về hình mẫu mà Thời Chỉ thích, Phó Tây Linh cũng hỏi: “Liệu rằng em có hiểu lầm gì đó về bản thân không, em chắc chắn mình thích kiểu người như vậy sao?”
Vào thời điểm đó, Thời Chỉ đang chuyên tâm nghiên cứu tìm việc làm, hoàn toàn không để ý đến vấn đề này, nên không đáp lại anh, cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.
Lúc này, cô đã nghĩ thông suốt: “Anh nói đúng, tôi có chút hiểu lầm về bản thân. Tiêu chuẩn đàn ông của tôi đã thay đổi, hoặc có thể nói rằng, ngay từ đầu kiểu người mà tôi tính toán ra bằng lý trí, thực ra lại không phải là hình mẫu mà tôi thích.”
Phó Tây Linh nhanh chóng mắt được trọng tâm: “Em gặp được người mình thích rồi sao?”
“Đúng.”
“Là ai?”
“Không phải việc của anh!” Trong câu nói này kèm theo chút tức giận.
Sáng sớm, Thời Chỉ nhẫn nhịn, không đặt luôn vé quay lại trường. Lúc này, tuy chưa thể tính là hoàn toàn nói rõ vấn đề, nhưng cô đã cố gắng hết sức, có thể nói đến đây đã dùng sạch sự kiên nhẫn của cô rồi. Phần còn lại, thì sao cũng được!
Thời Chỉ muốn rời đi, cũng muốn lấy lại túi xách của mình, bèn đi đến bên cạnh Phó Tây Linh. Nhưng anh không chịu buông, mà còn kéo cô ngược lại, cơn sốt cao kéo dài, vậy mà sức lực vẫn chẳng giảm, khiến cô bất cẩn bị kéo ngồi vào lòng anh.
Vật lộn một hồi, lửa giận cũng chẳng kìm được nữa, sắc mặt Phó Tây Linh vô cùng khó coi, anh trầm giọng hỏi: “Thời Chỉ, rốt cuộc là em thích ai rồi thế?”
Thời Chỉ quay người lại, ngồi khóa luôn lên đùi Phó Tây Linh, cô hung hăng túm cổ áo anh: “Phó Tây Linh, anh uống say, lên cơn sốt chứ không phải bị liệt, tại sao lúc nào cũng để cô gái khác nhận điện thoại giúp anh thế!”