Anh nhìn vào mắt cô, nhanh chóng đáp: “Làm gì có “lúc nào cũng”, những cô gái khác không chạm được vào điện thoại của tôi, cũng đâu có nghe được cuộc gọi ở máy tôi. Tối qua tôi ở cùng nhóm Hà Phàm Thành, điện thoại cắm sạc trên bàn đánh bài, cuộc gọi đó là do Hà Phàm Thành nhận, còn người nói là Diêu Diêu. Đã giải quyết xong xuôi, và không có lần sau.”
Ở với nhau thời gian dài như vậy rồi, trước giờ Phó Tây Linh luôn nói được làm được. Khi ấy, Phó Tây Phong đến trường Thời Chỉ tìm cô để kiếm chuyện, cô rất không vui, nên tới kiếm Phó Tây Linh để kiện cáo.
Anh đã nói câu tương tự: “Tôi sẽ giải quyết, không có lần sau.”
Sau đó, Phó Tây Phong thực sự không còn xuất hiện trong cuộc sống của Thời Chỉ nữa. Vậy nên, nếu anh nói “không có lần sau” thì chắc chắn sẽ không có lần sau, tuy nhiên, cơn tức giận của Thời Chỉ vẫn chẳng hề nguôi ngoai.
Phó Tây Linh nghiêng đầu, cố kiềm chế, nghẹn họng ho hai tiếng, rồi tiếp tục nói: “Đối xử với em thế nào, không có nghĩa là với người khác cũng sẽ như vậy. Ngoài em ra, tôi không để bất cứ cô gái khác nghe cuộc gọi đến máy mình.”
Ánh nắng bên ngoài rất đẹp, trong phòng khách cũng vô cùng ấm áp, tia sáng khiến mọi thứ trong phòng bừng sáng, đến cả đôi mắt của anh cũng thật chân thành.
Thời Chỉ buông cổ áo Phó Tây Linh ra, định đứng dậy: “Ai mà biết được là thật hay giả…”
Phó Tây Linh đương nhiên không chịu, anh vòng tay ôm lấy eo Thời Chỉ, kéo cô vào lòng, đồng thời cũng ngả người ra sau.
Chiếc túi xách đeo vai rơi xuống, khiến đồ đạc bên trong vương vãi, tạo ra tiếng động nhỏ tinh tế, nhưng chẳng ai quan tâm. Họ ở rất gần nhau với tư thế thân mật, sự dữ dội của thanh kiếm tại vài phút trước đã biến thành vẻ trêu chọc ái muội.
Phó Tây Linh nghiêng đầu, hôn cô thật nhẹ kèm theo an ủi. Thật kỳ lạ, cơn giận dữ điên cuồng trút xuống mọi nơi đã dần tan biến theo nụ hôn nhẹ nhàng của anh.
Nếu nói khi nãy, Thời Chỉ chỉ muốn vung kiếm lấy đầu kẻ thù, thì hiện tại… Có thể cô lại chỉ định dùng bao kiếm để khiến anh choáng váng.
Nụ hôn kéo dài đến khi Thời Chỉ hụt hơi, thì Phó Tây Linh mới dừng lại, đổi chủ đề, anh hỏi: “Vậy, vừa rồi là em ghen sao?”
Thấy cô không trả lời, anh tiếp tục nói: “Người em thích là anh.”
Không phải câu hỏi, mà là khẳng định.
Thời Chỉ trầm mặc hai giây, cũng không phản bác, chỉ mang theo chút lửa giận để mắng người: “Là anh thì sao nào?”
Phó Tây Linh rất thông minh, anh hoàn toàn không cần mất thời gian cho những câu hỏi như vậy. Cũng chẳng lảm nhảm hỏi lại cô rằng “em thích anh từ khi nào” rồi làm hỏng cuộc vui.
Câu hỏi của anh là: “Phải làm thế nào thì em mới hết giận?”
Thời Chỉ đã tìm ra cách để nguôi giận, cô nhìn Phó Tây Linh, vô cùng kiêu ngạo: “Hôn em.”
Phó Tây Linh khẽ nở nụ cười, anh nhẹ nhàng hôn lên hàng lông mày, mắt, chóp mũi, gò má cô, rồi cuối cùng là đến đôi môi.
Không chỉ hôn, mà còn cởi cúc áo sơ mi lẫn mắc cài áo lót của cô nữa, cái người này vẫn còn đang sốt nhẹ, vậy mà hoàn toàn chẳng biết tiết chế là gì.
Nếu Thời Chỉ không nhớ việc bác sĩ đã từng đến đây, không nhớ trên mu bàn tay anh vẫn còn vết kim đâm, thì gần như đã nghi ngờ rằng anh đang mắc bệnh “đen tối” rồi.
Mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi, dính trên cổ, trong lúc mê man, Thời Chỉ nghĩ ra, hòa ra đây là người mình thích. Cô mở mắt, phần lực phải chịu đựng khiến cô cau mày, choàng lấy cổ Phó Tây Linh.
Anh cũng thuận theo, hôn cô mãnh liệt, tốc độ ngày càng nhanh, cảm xúc phập phồng đến khó thở, mà cô chỉ có thể giữ giặt lấy vai anh…
Sau khi kết thúc, Phó Tây Linh đưa Thời Chỉ vào phòng tắm, nước ấm trong bồn tắm dần bao phủ khắp làn da, hơi nước dày đặc. Phó Tây Linh với những vết đỏ hỗn loạn trên vai đang rắc muối tắm hương trái cây mà Thời Chỉ yêu thích vào nước.
Thời Chỉ nhận thấy sắc da của Phó Tây Linh có gì đó không ổn, những nơi có làn da tương đối mỏng đều đỏ ửng cả lên, như mí mắt, tai và huyệt hợp cách…
Cô vươn tay ra chạm vào trán anh, quả nhiên lại lên cơn sốt rồi, bèn liếc ánh mắt như đang muốn xem kịch hay về phía anh, vừa rồi chẳng phải còn hung hăng lắm sao?
Phó Tây Linh trả lời: “Em cũng rất thích còn gì?”
Quả đúng là Thời Chỉ rất thích nhiệt độ cơ thể anh, không thể chối cãi, tuy nhiên bị vạch trần như vậy, vẫn có chút… Cô đá Phó Tây Linh một cái trong nước, vốn dĩ không dùng sức, nên dễ dàng bị Phó Tây Linh bắt được chân.
Anh xoa xoa mắt cá chân cô: “Bán vòng tay rồi à?”
“Chưa.”
Vì nghe thấy giọng của cô gái khác trong điện thoại, nên Thời Chỉ mới tức giận rồi cho Phó Tây Linh vào danh sách đen, và đây cũng là việc mà cô hoàn toàn có thể làm được. Tuy nhiên, bán vòng tay thì không, mà thời điểm cũng chẳng thích hợp.
Phó Tây Linh rất bình tĩnh, nói anh đã xem tài khoản mạng xã hội của Vạn Nhiễm. Ở phần bình luận, có người hỏi Vạn Nhiễm rằng chiếc vòng tay của Thời Chỉ còn muốn bán hay không, Vạn Nhiễm đáp lại rằng: “Xin lỗi nha cưng ơi, bán mất rồi.”
Thời Chỉ đã hoàn toàn kiệt sức, trông cô còn giống người bệnh hơn cả anh, bèn nằm bò ra mép bồn tắm chỉ về phía vòi sen. Chiếc vòng đính đầy kim cương đang treo ở đầu vòi phun của chai sữa tắm, sáng lấp lánh dưới ánh đèn trong phòng tắm.
“Chắc là do chiến thuật tiếp thị của Vạn Nhiễm, để cho những khách hàng tiềm năng thấy được rằng công việc làm ăn của cô ta rất tốt.”
Phó Tây Linh lại ho hai tiếng, vì vậy Thời Chỉ cũng không định tắm nữa, cô thục giục anh tắm rửa thật nhanh, sau đó vào phòng uống thuốc.
Đọc qua hướng dẫn sử dụng, mới phát hiện chỗ thuốc này không được uống khi bụng đói, vì vậy Phó Tây Linh đã gọi đồ ăn bên ngoài. Hơn bốn giờ chiều, không phải bữa trưa cũng chẳng là bữa tối, nên cả hai đều không ăn quá nhiều.
Sau khi ăn xong, Thời Chỉ mới nhớ ra: “Ốm đau uống thuốc, chẳng phải cần kiêng thuốc lá và đồ cay sao?”
“Chắc là vậy.”
“Vậy mà anh còn mua đồ ăn Tứ Xuyên?”
Phó Tây Linh không đáp, mà hỏi: “Thời Chỉ, em có muốn hẹn hò không?”
Theo quan điểm của Thời Chỉ, thì hẹn hò với Phó Tây Linh là rất mạo hiểm. So với những mối quan hệ mơ hồ khác có thể ẩn giấu xung quanh anh, nguy cơ này đến từ chính cô nhiều hơn.
Trước đây, khi thích Thẩm Gia, tuy cô thể hiện ra 100% sự ỷ lại và hảo cảm… Nhưng đó chỉ là diễn mà thôi, còn hảo cảm chỉ có 50%. Và tuy rằng chỉ đến được 50% hảo cảm, vậy mà khi tình cảm trở nên tồi tệ, thì điều đó vẫn khiến cô cảm thấy thất vọng và buồn bã.
Có một điểm, Thời Chỉ vô cùng rõ ràng, rằng cô có thiện cảm với Phó Tây Linh nhiều hơn, cũng thích anh nhiều hơn. Kết luận này dựa trên sự so sánh của cô với mối quan hệ trước đó.
Nếu người tối qua bị sốt là Thẩm Gia, thì cô chỉ giả vờ giả vịt một chút trong lúc bác sĩ có mặt mà thôi. Sau đó mang theo chút lo lắng, rồi tiếp tục làm việc riêng của mình.
Nếu Thẩm Gia đã có khuynh hướng ngoại tình, vậy thì Thời Chỉ lại càng chẳng cần quan tâm. Bác sĩ có đến hay không, không liên quan gì đến cô. Dù sao thì trong khoảng thời gian chia tay, Thẩm Gia đã đứng dưới lầu ký túc của cô đến mức say nắng, rồi rời đi với khuôn mặt trắng bệch, thì cô cũng không hề đau lòng.
Nhưng Phó Tây Linh… Anh có thể ảnh hưởng đến quá nhiều phần cảm xúc của Thời Chỉ, có thể khiến cô lơ đãng, cũng có thể làm cô nổi giận, mất kiểm soát, từ điểm này có thể thấy, nó thực sự rất rắc rối.
Phó Tây Linh móc lấy ngón tay cô: “Vẫn chưa nghĩ thông suốt sao?”
Thời Chỉ cũng chẳng làm ra vẻ, cô thoái mái nói với Phó Tây Linh về vấn đề này: “Luôn cảm thấy, hẹn hò với anh rất mạo hiểm.”
“Ảo giác thôi.”
“Anh có thích em không?”
“Thích. Đừng có nói là em không nhận ra.”
Thời Chỉ nhìn Phó Tây Linh, anh đang sốt, khó chịu đến nỗi cau mày, giữa hai hàng lông mày đã bị anh ấn đến đỏ ửng rồi, nhưng vẫn múc canh cho cô.
Cô nói: “Hẹn hò đi.”
Phó Tây Linh ngước lên: “Em chắc chứ?”
“Có vấn đề gì xảy ra thì lại chia tay. Em thực sự vô cùng, vô cùng không thích mạo hiểm, nhưng hiện tại xem ra em rất muốn hẹn hò với anh, tâm trạng cũng khá tốt.”
Phó Tây Linh bắt đầu cười, cứ hễ cười là lại ho, anh ho đến khi tai đỏ bừng mới dừng lại, rồi nghiêm túc nhìn cô: “Hẹn hò với anh không hề mạo hiểm, sau này em sẽ biết thôi.”
Mối quan hệ đã được định, Thời Chỉ cảm thấy vấn đề này đã tạm thời giải quyết xong xuôi, cũng đã xử lý ổn thỏa, bèn lấy điện thoại ra bắt đầu sắp xếp lịch trình tiếp theo.
Phó Tây Linh rót cho mình một ly nước ấm, anh đã uống thuốc hạ sốt, nên sát lại gần để nhìn. Anh đặt tay lên lưng ghế của cô, cúi người xuống, nhiệt độ và hơi thở rơi bên tai Thời Chỉ, sau khi nhìn xong lại bắt đầu cằn nhằn cô ác độc.
Phó Tây Linh nói: “Bạn trai còn đang ốm, vậy mà em đã định đi rồi sao?”
“Em đâu phải bác sĩ, ở lại cũng vô dụng.”
“Ở lại bầu bạn, anh ốm yếu lắm luôn!”
Quá trình đặt vé đã đến bước thanh toán, Thời Chỉ vừa nhập mật khẩu thẻ ngân hàng, vừa nói: “Nhưng vừa rồi anh đã làm hai lần liền đó.”
Người phía sau im bặt, hắng hắng giọng, vờ như không nghe thấy.
“Ở nước ngoài vẫn còn chút việc cần hoàn thành, em phải nói lời tạm biệt với Morgan, mời đồng nghiệp cùng nhóm đi ăn, bên phía nhà trường cũng cần tham gia tiệc tốt nghiệp và dự lễ tốt nghiệp…”
Thời Chỉ hơi khựng lại, rồi quay đầu: “Mua bảo hiểm tài chính còn được mười ngày suy nghĩ thay đổi, anh vừa mới “lên chức”, thì bớt tự nhận mình là bạn trai đi, hiện tại vẫn chỉ đang là “thực tập sinh” thôi.”
Tâm trạng của Phó Tây Linh đang vô cùng tốt: “Thực tập cũng được.”
“Chỉ có chút yêu cầu đó thôi đúng không?”
“Ừm, anh hỏi em cái này.”
“Cứ hỏi!”
“Hẹn hò cùng anh thấy thế nào?”
“Vừa mới đây thôi mà!”
“Được một tiếng mười hai phút rồi!”
Thời Chỉ vẫn nghiêm túc trả lời: “… Cũng tạm!”
“Thực tập sinh” Phó Tây Linh quả là được đằng chân lân đằng đầu, anh giữ cằm cô, hôn cô: “Tiểu Chỉ, em đáng yêu thật đó!”
“Chẳng phải trước đây em đã nói với anh rồi sao, còn để em nghe thấy anh gọi em như vậy, thì ăn đánh luôn đấy!”
Đặt vé thành công, Thời Chỉ bỏ điện thoại xuống, tiến lại cắn Phó Tây Linh, nhưng bị anh né tránh rồi chạy đi mất.
Cả hai đánh nhau trên tấm thảm trước sofa, những vật dụng như chìa khóa, bộ sạc rơi ra khỏi túi đều bị ảnh hưởng, thỏi son lăn xuống gầm ghế sô pha, mà Phó Tây Linh lại nghiêm túc lặp lại: “Anh thích em.”
Chỉ còn vé cho chuyến bay mười giờ tối, nên Thời Chỉ ở lại thêm hai tiếng đồng hồ nữa, sau đó ra sân bay. Phó Tây Linh cầm điện thoại, cũng mở trang đặt vé, nói muốn đi cùng cô.
Bác sĩ đã dặn, ít nhất phải truyền dịch ba ngày, bọn họ ở cùng nhau, tuy có nghĩ đến việc đó, nhưng lại chẳng khống chế nổi, chắc chắn sẽ khiến bệnh tình thêm tồi tệ.
“Anh đừng đi.”
Thời Chỉ không hỏi về việc chiếc nhẫn, cũng chẳng hỏi bên cạnh Phó Tây Linh còn người khác hay không. Trước đây hai người là bạn giường, mối quan hệ yêu đương chỉ mới có hiệu lực vào chiều nay, nên Thời Chỉ không muốn vô duyên vô cớ đào lại chuyện cũ. Bên cạnh đó, khi nãy cô còn vì chuyện Diêu Diêu nghe điện thoại mà nổi cơn giận.
“Phó Tây Linh, em phải mất năm ngày để giải quyết hết việc ở nước ngoài. Năm ngày nữa em sẽ về, trong khoảng thời gian này, anh phải giải quyết dứt điểm tất cả các mối quan hệ mờ ám của anh. Nếu xử lý không tốt, thì chúng ta sẽ chia tay.”
Thời điểm rời đi, Thời Chỉ đã đeo lại chiếc vòng tay, đồng thời từ chối người đang sốt hơn ba mươi tám độ đòi đưa cô đi, khăng khăng muốn tự đặt xe công nghệ.
Phó Tây Linh đưa hai tay lên giữ mặt Thời Chỉ, khẽ hôn cô một cái: “Lên đường thuận lợi nhé, bạn gái của anh.”
Thời Chỉ ngủ bù mười mấy tiếng trên máy bay, vừa hay đủ giấc thì hạ cánh. Lịch trình kín mít, sau khi thức đêm làm hết công việc tồn đọng vì phải chăm sóc Phó Tây Linh, thì cô lại đến trường một chuyến.
Vào tối thứ hai sau khi ra nước ngoài, Thời Chỉ đã phát hiện ra chiếc nhẫn. Khi đó, Thời Chỉ đang tham gia bữa tiệc tốt nghiệp, cô ăn tối, uống rượu và trò chuyện cùng bạn học đến nửa đêm.
Sau khi về nhà, Thời Chỉ đứng ngoài cửa, lục túi tìm chìa khóa, cô vừa lục lọi vừa nói chuyện điện thoại với Phó Tây Linh. Giọng anh phát ra từ ống nghe, hỏi cô: “Đến nhà rồi à?”
“Ừm, đang tìm chìa khóa.”
“Xem có phải trong ngăn khóa nhỏ ở ba lô của em không?”
“Không đâu, trước giờ em chưa từng để đồ trong ngăn nhỏ đó.”
Phó Tây Linh có vẻ không mấy để ý: “Vậy sao, hôm ở nhà anh, đồ trong túi em bị rơi ra ngoài, hình như anh nhìn thấy trong ngăn nhỏ đó có đồ mà.”
Đôi khi tình cảm con người thật là kỳ lạ, trước đây, thỉnh thoảng bọn họ mới gặp mặt. Lúc bận thì đến cả tháng trời cũng không mấy quan tâm đến đối phương, nhưng như vậy Thời Chỉ vẫn chẳng cảm thấy có vấn đề gì.
Buổi tối hôm nay, cô uống chút rượu, lại đột nhiên muốn gặp Phó Tây Linh, tuy nhiên, người chẳng thấy đâu, chỉ có thể nghe được giọng nói.
Phiền thật!
Cô nhấn mạnh: “Em không bao giờ để đồ trong ngăn nhỏ…”
Còn chưa kịp nói hết câu, Thời Chỉ đã sờ thấy thứ gì đó lạnh lạnh bằng kim loại. Vào một đêm mùa xuân ấm áp ở xứ lạ, cô không tìm thấy chìa khóa căn hộ của mình mà bất ngờ phát hiện một chiếc nhẫn trong túi xách.
Nó là cùng kiểu với cái trước đó Phó Tây Linh đeo, nhưng đính nhiều kim cương hơn so với loại của nam giới. Thời Chỉ đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa, cô đứng dựa bên cửa, mượn ánh trăng ngắm nhìn: “Anh mua nhẫn từ khi nào thế?”
“Trước khi đến gặp em vào lần trước.”
Cùng với câu nói này truyền vào tai, còn có cả âm thanh của tiếng nước ngoài nữa. Thời Chỉ nảy ra suy đoán, trái tim bỗng đập thình thịch: “Phó Tây Linh, anh đang ở đâu thế?”
“Sân bay JFK.”
Thời Chỉ nghe xong, vẫn không kìm được mà mạnh miệng: “Không phải đã nói, năm ngày nữa em sẽ về sao?”
Người ở đầu dây bên kia chẳng hề nghiêm túc, nói: “Đi công tác.”
“Thôi đi, rõ ràng là dự án sắp tới của anh đều ở trong nước, qua bên này công tác ở đâu thế?”
“Em xem lịch trình trên ipad của anh rồi à?”
Sáng sớm hôm Phó Tây Linh bị sốt, Thời Chỉ không tìm thấy miếng dán hạ sốt, chỉ đành dùng phương pháp “tổ tiên mách bảo”, đó là ngâm khăn vào nước lạnh.
Phương pháp này thực sự khiến người ta bận rộn, cứ cách mười phút lại phải thay một lần. Mà cô cũng buồn ngủ, nên ra phòng khách tìm ipad của Phó Tây Linh, định xem video cho tinh thần tỉnh táo.
Tất cả các thiết bị điện tử của Phó Tây Linh đều không cài mật khẩu, màn hình ipad cũng giống màn hình điện thoại, đều là dùng ảnh chụp cái bóng của hai người họ.
Trượt mở khóa, không những trông thấy lịch trình của anh, mà còn thấy cả tài khoản mạng xã hội mà anh chưa đăng xuất. Thẩm Gia đăng ảnh chụp chung với Đào Giai, với dòng trạng thái đính kèm là: “Cặp đôi tốt/đẹp nhất.”
Chắc hẳn do tâm trạng Phó Tây Linh đang không tốt, nên anh đã lôi Thẩm Gia ra để giải tỏa cơn tức, nửa đêm nửa hôm còn bình luận vào bài đăng của người ta: “Hứ!”
Thời Chỉ không đề cập đến chuyện này, có lẽ anh đang ngồi trên taxi, sau khi đọc địa chỉ cho tài xế bằng tiếng nước ngoài, mới nói chuyện lại với cô.
Phó Tây Linh khẽ mỉm cười, lên tiếng: “Năm ngày quá dài, không đợi được…”