Ngày Gió - Chương 28.1: Tiên đồng Ngọc nữ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
469


Ngày Gió


Chương 28.1: Tiên đồng Ngọc nữ


Trong lòng Lam cơn uất hận đã trỗi dậy đến vô biên. Cô đưa ánh mắt rét lạnh sang Diệp Anh rồi bất ngờ bắt lấy cổ tay cô ta giơ lên.

“Tôi làm gì các người?”

Diệp Anh bị Lam nắm cổ tay vặn vẹo thoát ra, nhưng càng vặn càng đau đớn. Cô ta hét lên.

“Con chó buông tao ra”

“Tôi không buông, bà cúi xuống nhặt váy lên cho tôi, nếu không tôi cho con gái bà gãy tay”

Diệp Anh luống cuống “Mẹ, con đau chết mất”

Bà Thảo mắt long sòng sọc, con oắt này dám đe doạ con gái rượu của bà ta ư. Bà Thảo bỏ túi xắc xuống chạy lại nắm tóc Lam kéo giật lại. Đầu bị giật đau nhói Lam phải thả tay ra.

Diệp Anh lấy lại được thế quay lại tát mạnh vào mặt Lam.

“Con chó này, mày dám động đến tao”

Mẹ con Diệp Anh cười ha hả rồi nước ra khỏi phòng.

(Đọc tại facebook Lam Lam)

Tú Hân bước vào thấy Lam ngồi sụp xuống cầm chiếc váy trắng đã loang lổ, nước mắt ướt đầy khuôn mặt.

“Bọn khốn nạn. Mình ra tính sổ, không thể để bị ức hiếp mãi được”

Lam nắm tay Hân lại “Đừng, cậu không có chứng cứ”

Hân chợt nhớ ra cái máy ghi âm, cô lục trong đống đồ trên bàn giơ lên.

Lam lắc đầu “Đừng, chuyện này tính sau. Giờ quan trọng nhất là buổi lễ. Cậu lên làm Mc thay mình đi. Mình…”

Lam nghẹn uất không nói ra lời, cô cho tay vào cắn chặt để nước mắt không chảy được nhưng vô ích.

Cửa bỗng nhiên mở ra, Phong bước nhanh vào.

“Chuẩn bị xong cả chưa? Ra đi đến giờ rồi”

Lam vội vàng vơ chiếc váy trên sàn nhà quay mặt vào trong.

“Tôi chuẩn bị rồi, sếp đi ra trước đi”

Phong nhíu mày, giọng của cô ấy…

Anh kéo vai Lam lại đối diện với mình. “Có chuyện gì? Sao lại khóc?”

“Tôi, chỉ là…”

“Chuyện này là …”

Lam đưa mắt cho Hân “Hân, cậu đi chuẩn bị đi”

“Nhưng…”

“Cậu đi nhanh”

Hân cắn môi, bật bút ghi âm…

Phong nắm chặt nắm tay thành quyền, tơ máu bắt đầu dâng lên đôi mắt. Anh nhìn cô gái đang quay mặt đi, lòng nặng trĩu. Anh trầm giọng.

“Lam, tôi…xin lỗi…em”

“Không phải lỗi của sếp. Hân sẽ làm Mc thay tôi, tôi sẽ chạy hậu cần”

Phong nhíu mày, nói với Hân “Cô make up cho cô ấy trước đi, chờ tôi một chút”

Rồi anh quay sang Lam cúi xuống nhìn vào mắt cô “Yên tâm, chờ tôi”

Phong bước ra ngoài rút điện thoại “Tú, nhờ cậu mua về đây cho tôi một chiếc váy dạ hội mới size M, màu trắng, không cần quá kiêu sa nhưng phải là một thiên thần. Trong vòng 15p nữa mang đến Park Hyatt”

Bên kia đầu dây, Tú đang ra sức chửi rủa “Mẹ cha thằng trời đánh, ông đây đang đi đón nữ ca sĩ mới nổi đến dự event mà nó bắt ông đi kiếm váy cho ghẹ nhà nó. Chuyến này tao không đòi được một cái xe của nó tao không làm người”

“Hô hô nó tìm đúng người đấy, cậu suốt ngày dẫn các em đi mua sắm thì lôi cái lỗ nào chẳng có váy hả”

Triết thoả mãn cười, lim dim nhắm mắt nhớ lại hương vị của cô gái bướng bỉnh lúc nãy. Thật là tuyệt mà.

Còn nhanh hơn công văn hỏa tốc, Phong cầm túi váy đi vào phòng. Lam vẫn đang được Hân make up.

“Make cho cô ấy nhẹ nhàng thôi. Tôi thích vẻ đẹp tự nhiên”

“Sếp yên tâm, trước khi vào làm truyền thông tôi đã qua một khoá make up dạo”

Phong đưa chiếc váy cho Lam, nhìn cô ra hiệu vào phòng thay đồ.

Lam hơi do dự nhưng trước ánh mắt khích lệ của anh cô không thể từ chối.

Lam bước ra khỏi buồng thay đồ, lóng nga lóng ngóng. Cô không quen mặc thế này. Chiếc váy chéo chữ A để lộ một bên vai trần và đôi chân thanh mảnh. Những chiếc lông vũ phủ quanh phần ngực như vuốt ve bờ vai trần và xương quai xanh đẹp mê người. Phần chân váy được cắt xéo ôm gọn vòng ba tròn trịa để lộ đôi chân dài ẩn hiện bên trong lớp lông vũ. Tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, nước da trắng mịn nõn nà hơi e thẹn hồng hồng khiến Lam càng xinh đẹp đáng yêu.

Tóc được bối gọn hàng phía sau để lộ chiếc cổ trắng mịn, sợi tóc cong cong buông lơi rơi xuống phần giữa cổ và vai khiến người ta nhìn cảm thấy ngứa ngáy muốn chạm tay vào.

Hân tròn mắt “Trời ơi đẹp quá Lam ơi, bồ xinh quá, mình chưa thấy ai xinh như thế này. Xinh như một thiên thần.

Phong ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ cả người, ánh mắt không thể rời khỏi Lam. Cô ấy xinh đẹp trong trẻo như một thiên thần. Vòng eo nhỏ, cánh tay trắng mảnh khảnh dịu dàng. Bình thường cô ấy mặc đồ công sở rất đơn giản không ai nghĩ dáng người cân đối thế này.

Hình ảnh của cô chạm vào cảm xúc của Phong, tim anh khẽ đánh rơi một nhịp. Anh bỗng có suy nghĩ trong đầu, Lam là của anh.

Đến khi Hân kéo áo một cái thì anh mới trở về với thực tại. Môi anh cong lên, ánh mắt như có muôn vàn vì sao nhìn cô gái đang lúng túng, anh đưa bàn tay ra trước mặt Lam.

Lam hơi do dự, nếu bây giờ cô mà đi ra cùng với tổng giám đốc thì mọi người sẽ nghĩ thế nào.

Phong vẫn kiên nhẫn nhìn Lam không rời.

“Tôi không đủ tin tưởng sao?”

Lam thở nhẹ, đặt bàn tay vào tay anh.

Bàn tay mềm mại chạm vào trong lòng bàn tay Phong khiến trái tim anh đập liên hồi. Cả người Lam run lên như có dòng điện truyền qua. Cảm nhận được cô đang run nhẹ, Phong càng nắm chặt tay, nhìn xuống cô gái má đang đỏ hồng. Anh đặt bàn tay cô vào khuỷu tay mình vỗ nhẹ. Lam hít sâu một hơi nhìn anh.

“Tin tôi được chứ?” Phong nhìn vào mắt cô dịu dàng hỏi.

Lam gật đầu lấy lại tự tin.

Cửa sảnh lớn mở ra, khi hai người bước vào, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào họ. Những ánh mắt ngạc nhiên, ghen tị và xuýt xoa. Người đi bên cạnh tổng giám đốc Avenue là ai mà sao quen vậy. Cô ấy có một vẻ đẹp khác hẳn với các cô gái đêm nay, thanh thoát nhẹ nhàng nền nã khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu. Rất đẹp đôi với Phong – đĩnh đạc, trầm ổn và chín chắn.

Thuận Thy và nhóm phóng viên trố mắt, trời ơi Mạch Lam đây sao? Thật không ngờ con bé lên đồ lại lột xác thế này, đúng là tiên đồng ngọc nữ, quá đẹp đôi.

Duy chỉ có ánh mắt của hai mẹ con Diệp Anh đỏ rực như lửa, bắn thẳng vào Lam. Diệp Anh nghiến răng ken két, cô ta là cái thá gì dám khoác tay anh Phong của cô. Diệp Anh bị lửa giận che mất lí trí bước lên nhưng bị bà Thảo kéo lại.

Phong dẫn Lam đi chào hỏi khách mời trong buổi tiệc. Tâm trạng của anh bây giờ quá choáng ngợp và lâng lâng trong lòng, không còn biết trời đất xung quanh nữa, chỉ có cô gái đẹp tuyệt trần bên cạnh đang hồi hộp run nhè nhẹ. Phong vỗ nhẹ bàn tay lạnh ngắt của cô.

“Đừng sợ, có tôi đây”

“Ái chà, giám đốc Phong, đây là mỹ nữ mới của anh sao?”

Ông Bảo-tổng biên tập tờ báo X tiến lên cười giả lả.

Phong nhìn ông Bảo “Mạch Lam là người của tôi. Xin hỏi tổng biên tập có ý kiến gì sao?”

“Ồ không, hai người rất…đẹp đôi”

Lam nhìn thấy ông Bảo nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt bừng lửa giận, bàn tay cô bấm chặt khuỷu tay Phong.

Tất cả biểu hiện và cảm xúc của cô anh đều cảm nhận được. Phong ghé sát tai Lam nhỏ giọng.

“Đây là event em dày công tổ chức, đừng để sai sót trong bữa tiệc này. Em muốn gì, tôi sẽ giúp em được không”

Lam mím môi nhìn anh oán hận, ánh mắt đã có tầng nước mỏng, anh ta đúng là lẻo mép, chẳng phải anh ta sai ông ấy làm sao.

“Nếu tôi nói tôi không bảo ông ta làm như vậy. Em có tin tôi không?”

Lam cụp mắt không nói gì, cô không đủ tin tưởng anh. Phong cười khổ, cô gái này đúng là quá ác cảm với anh rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN