*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bảy ngày trước, Dụ Hà xuống xe khách, vươn vai sau nhiều tiếng ngồi xe.
Bầu trời ở thị trấn Lâm Thủy xanh thẳm trong veo.
Nơi này nằm ở phía Nam tỉnh Vân, yên tĩnh vắng bóng người. Vào thời nhà Minh và nhà Thanh, nơi đây từng phát hiện mỏ bạc tạo điều kiện cho một nhóm phú thương làm giàu, xây dựng hai thôn xóm Bình Sơn, Bạch Thủy theo hình thức gia tộc. Ngày nay thôn nổi tiếng với những ngôi nhà được bảo tồn nguyên vẹn, đoàn nghiên cứu của Đông Hà cũng đến khảo sát khía cạnh này.
Thôn Bạch Thủy gần hơn, sau khi đến nơi Kiều Tiểu Điệp quyết định qua đó trước.
Hôm sau mọi người dậy sớm, dành gần như toàn bộ thời gian trong ngày ở thôn Bạch Thủy cũng không thể xem hết một nửa, trở về đã là bốn giờ chiều.
Từ Nhuệ Thanh rủ Dụ Hà lên thị trấn chơi, Dụ Hà thấy mệt nên từ chối. Cậu đứng cả một ngày, buổi chiều còn phải giới thiệu kiến trúc, bắp chân, đầu gối lẫn cổ họng đều hơi khó chịu, chỉ muốn tìm ngay một chỗ nghỉ ngơi hoặc nhanh về nhà trọ tắm gội nằm lười.
Đắn đo giây lát, Dụ Hà chọn vế sau.
Ngang qua một cánh cổng nhỏ chạm hoa khá hoài cổ, có lẽ xuất phát từ sự nhạy cảm với kiến trúc gỗ và hứng thú với những ngôi nhà ở Lâm Thủy, Dụ Hà dừng chân nhìn nơi đó, rảo bước đi vào.
Thời gian không sớm không muộn, cậu gặp một người đàn ông ôm giỏ bách hợp to nơi cổng hẹp.
“Xin lỗi cho tôi qua nhờ.” Người đàn ông ló đầu ra khỏi giỏ hoa bách hợp.
Mùi thơm ngào ngạt cùng giọng nam êm tai trầm thấp nhấn chìm Dụ Hà, cậu lùi một bước nhưng tâm trí lại thôi thúc cậu nhìn anh ta. Cách nhả chữ chậm rãi và ánh mắt hờ hững lấp ló sau hoa trắng lá xanh rất quen thuộc, chưa đầy nửa giây Dụ Hà đã nghĩ ngay đến cái tên: Khương Hoán.
Hai chữ này nhẹ nhàng bật ra khỏi môi như cơn gió thoảng, đến tai đối phương chỉ còn lại âm cuối không rõ ràng.
Khương Hoán đặt giỏ hoa lên đầu xe điện.
Chắc anh nghe thấy rồi, ngoái lại nhìn Dụ Hà đang ngơ ngác.
Dụ Hà toan gọi anh lần nữa thì một người phụ nữ cao ráo mặc váy hoa nhí đuổi theo ra ngoài cánh cổng chạm hoa xinh đẹp, vừa cười vừa hỏi: “Cậu có được không đấy? Hay thôi để tôi đi đưa?”
“Chị làm việc đi.” Khương Hoán ngồi lên xe điện, chân anh dài quá nhìn hơi buồn cười.
Người phụ nữ chống nạnh: “Cậu đưa hoa cho…”
“Tôi hiểu.” Khương Hoán nói xong còn cười, không hề nhìn người phụ nữ và Dụ Hà đứng bên cạnh. Anh đỡ hoa bách hợp: “Sau đó nói với anh ta là chị Dương đặc biệt tặng anh.”
Người phụ nữ phỉ nhổ, mặt đỏ bừng như gái đôi mươi: “Cũng không phải đặc biệt…”
Khương Hoán kéo dài giọng “ầy”: “Sến thế, anh Bành định khi nào cầu hôn?”
“Cậu cút đi!” Người phụ nữ giả vờ cầm ấm nước ném anh.
Khương Hoán vặn ga xe điện, thong thả lướt đi trên con đường rải sỏi gập ghềnh.
Người phụ nữ làu bàu mắng tiếp đôi câu bằng giọng địa phương Lâm Thủy mà Dụ Hà không hiểu, quay người định đi vào thì trông thấy Dụ Hà xách balo cũ đứng đực ra cạnh cổng nhà cô.
“Ấy, nhóc đẹp trai.” Cô cười vừa tiêu chuẩn vừa ấm áp: “Uống cà phê hay ở trọ?”
Cứ thế Dụ Hà quen biết Dương Quan Phượng, bà chủ của Khê Nguyệt Tiểu Trúc.
Cậu không kịp xác nhận với người đó rằng anh có phải diễn viên Khương Hoán không, Dương Quan Phượng đã tiết lộ toàn bộ những điều cậu muốn biết.
Sau câu trả lời “uống cà phê”, cô niềm nở mời Dụ Hà vào sân ngồi, lừa cậu gọi món, khi cậu bồn chồn hỏi “người vừa nãy” thì cô phe phẩy quạt gấp, đáp như lẽ đương nhiên: “À, Khương Hoán hả, cậu không nhìn nhầm đâu, đúng là cái cậu diễn viên kỳ lạ đó đấy.”
Dụ Hà không tin nổi mà nhìn cô, ngạc nhiên khi thấy thị trấn nhỏ biệt lập lại có người biết Khương Hoán chuyên đóng phim đề tài không theo xu hướng.
Dương Quan Phượng mím môi cười hệt như biết tỏng thắc mắc của cậu: “Lạ lắm sao? Chị cũng là người từng đến thành phố lớn mà. Với lại Mặt trời xanh lấy cảnh ở chỗ bọn chị.”
Đúng nhỉ, Dụ Hà nhớ ra trong “Mặt trời xanh” có một dòng sông, là sông Thanh Hà của Lâm Thủy.
“Chị với cậu ta quen nhau ở đấy.” Dương Quan Phượng nói: “Sao, em là fan cậu ta à?”
“Không…”
“Không lệch đi đâu được, nhắc đến cậu ta mắt em sáng bừng.” Chắc tâm trạng Dương Quan Phượng đang tốt, buôn chuyện tiếp: “Khương Hoán đi đưa đồ, một lát là về. Nếu em không vội thì gọi nước chờ cậu ấy. Đây là địa bàn nhà chị, thoải mái lắm, biết đâu lát nữa cậu ấy lại mời em uống nước.”
Dụ Hà lưỡng lự miết đi miết lại góc menu đồ uống, ánh mắt sáng lên mấy lần, cuối cùng gọi cà phê latte.
Hương hoa bách hợp vẫn còn vương vấn nơi cổ áo cậu.
Dương Quan Phượng nói “một lát” rõ ràng là dỗ ngọt cậu, bởi lẽ ngồi gần một tiếng cũng không thấy bóng dáng Khương Hoán đâu.
Khê Nguyệt Tiểu Trúc là mô hình kết hợp quán cà phê ở sân trước và khách sạn bình dân ở sân sau, trong thời gian đợi Dụ Hà đã lấy điện thoại tra thử, phát hiện không ngờ đây còn là homestay nổi tiếng trên mạng của thị trấn Lâm Thủy, có cực kỳ nhiều bài viết đề cử, lác đác hai bài đề cập trong quán có một “người làm không công rất đẹp trai”.
Dụ Hà nghĩ chắc chắn là Khương Hoán, người biết Khương Hoán ít hơn nhiều so với cậu tưởng tượng.
Có lẽ đây là một dạng bộ lọc của diễn viên, sau khi xả vai thì như biến thành một người khác, lúc gặp mặt cảm thấy quen nhưng thường tạm biệt xong mới muộn màng nhận ra hình như từng nhìn thấy ở bộ phim nào rồi.
Khương Hoán chỉ có ba bộ phim đã ra rạp, mỗi vai diễn đều khác biệt rất lớn, chẳng trách anh có thể quang minh chính đại ở ẩn.
Dụ Hà uống latte rất chậm, mặt dày chiếm chiếc bàn dễ thấy nhất quán cà phê nhỏ, thầm luyện tập mấy lần cách chào hỏi Khương Hoán khi anh về.
Đi thẳng vào vấn đề hay đến gần một cách tình cờ đây? Anh có muốn người hâm mộ nhận ra mình không?
Thực chất Dụ Hà cảm thấy mình không hẳn là fan của Khương Hoán, nhưng đúng là cậu đã xem tất cả tác phẩm của anh. Như Mặt trời xanh cậu xem đi xem lại hai mươi lần, đến nỗi có thể thuộc gần hết các câu thoại tiếng Anh.
Tuy nhiên Dụ Hà chỉ xem những nhân vật được thể hiện trong phim, cậu vẫn không biết gì về Khương Hoán, cũng không muốn chỉ mãi đứng từ xa ngước nhìn anh như theo đuổi một ngôi sao chẳng tài nào với tới.
Có thể hơi b3nh hoạn nhưng cậu muốn đến gần Khương Hoán, xem thử rốt cuộc con người anh thế nào hơn là luôn giữ khoảng cách. Dù cho tính cách Khương Hoán tồi tệ, trời sinh lạnh nhạt vô cảm thì vẫn tốt hơn không biết liệu nhân vật trên phim có giống anh không.
Mặt trời sắp xuống núi, cốc cà phê của Dụ Hà cũng ngại ngùng thấy đáy. Ở lì tiếp không có tác dụng gì, đâu thể gọi một cốc cà phê ngồi từ chiều tới tối. Cậu lật cuốn sổ lưu bút, thấy không ai để ý bèn lặng lẽ xé một tờ rồi thở dài.
Từ Nhuệ Thanh gửi Wechat hỏi cậu có đi ăn bún không, sợ cậu ta chết đói Dụ Hà nhắn lại là “đi”.
Dụ Hà đứng dậy ra quầy thu ngân thanh toán, đang nhập mật khẩu thanh toán thì chuông gió kêu.
Khương Hoán đi đưa hoa bách hợp quay lại rồi.
Dụ Hà ngẩng đầu, câu từ soạn sẵn trong đầu phút chốc xoắn hết vào nhau.
Nhưng cậu chưa kịp mở lời thì Khương Hoán đã hớt hải đi về sân sau, chỉ để lại bóng lưng mờ nhạt. Chìa khóa xe điện mắc ở ngón tay anh, không biết va phải gì mà tiếng kêu nặng nề như gõ vào gỗ.
Dụ Hà đứng im re, hụt hẫng mãi đến khi rời Khê Nguyệt Tiểu Trúc.
Sau khi về Từ Nhuệ Thanh hỏi cậu đi đâu, mọi người trên bàn ăn đều đang chuyện trò rôm rả, Dụ Hà không để ý nhiều, uống hớp trà chanh leo rồi nói đi tìm một người nhưng không gặp được.
“Con trai à?” Từ Nhuệ Thanh hỏi một câu kỳ quặc.
Dụ Hà nhìn cậu ta như nhìn đứa dở hơi: “Một diễn viên tôi thích thôi.”
Cậu không biết hôm ấy mình vừa đi thì Khương Hoán lái xe điện ra quán cà phê ở sân trước.
“Vừa nãy có một bé fan của cậu, ngồi cả chiều.” Dương Quan Phượng đi sau anh ngó dáo dác: “Ớ? Đâu rồi?… Hình như đi rồi, chắc chờ lâu quá sốt ruột.”
“Tại Bành Tân Tranh.” Giọng Khương Hoán nghe vẫn vui vẻ: “Chờ anh ấy bao nhiêu lâu.”
“Cơ mà…” Dương Quan Phượng vẫn kiên trì nhìn một vòng, lầm bầm không thèm quan tâm Khương Hoán có nghe không: “Cậu nhóc hôm nay đáng yêu lắm, đúng kiểu cậu thích đấy.”
Khương Hoán hỏi vặn: “Chị biết gu của tôi cơ à?”
Dương Quan Phương chớp đôi mắt to, nở nụ cười nghiền ngẫm.
Cậu nhóc mặc quần bò áo phông in chữ hoạt hình chỉ học sinh mới mua, tóc ngắn ngoan ngoãn, trông có vẻ điềm tĩnh nhưng không giấu được nét non nớt rụt rè trước mặt người ngoài.
Lúc cầm cốc cà phê ngồi bên bàn, lưng cậu nhóc thẳng tắp hệt chú cún chờ được nhận nuôi, chỉ sợ mình thể hiện không tốt.
Cô biết cảm giác càn rỡ mà dè dặt ở Dụ Hà nhất định có thể hấp dẫn Khương Hoán.
Mấy ngày sau đoàn nghiên cứu đều đi loanh quanh thị trấn Lâm Thủy, có hai ngày đến thành cổ Kiến Châu cách đây 40km, xem như lấy Lâm Thủy làm trung tâm, đi hết một lượt các thành cổ ở phía Nam tỉnh Vân.
Thời gian rảnh rỗi Dụ Hà lại ghé quán cà phê vài ba lần, nhưng bất kể có gặp Khương Hoán hay không cậu đều không dám vào, chỉ lượn lờ bên ngoài rồi bịn rịn bỏ đi.
Dụ Hà không thể giải thích rõ thái độ của mình, vồ hụt hết lần này đến lần khác không phải mong muốn của cậu, màn mở đầu không kịp xác nhận câu nào với Khương Hoán ngày hôm đó dù ít dù nhiều cũng hơi đả kích cậu, bây giờ cậu vẫn chưa sẵn sàng nói câu đầu tiên với Khương Hoán, chẳng biết phải chuẩn bị tâm lý tới khi nào mới ổn.
Nhưng còn lần lữa tiếp thì cậu sắp phải đi rồi, thế là số lần cậu đến Khê Nguyệt Tiểu Trúc ngày càng tăng.
Dương Quan Phượng vô tình trở thành người thúc đẩy Dụ Hà.
Lần ấy là vào buổi sáng, khi Dụ Hà lảng vảng không biết lần thứ bao nhiêu ngoài cổng thì Dương Quan Phượng đi ra trông thấy cậu, nhướng mày gọi “nhóc đẹp trai” rồi thành công kéo cậu vào.
Cậu mất tự nhiên không biết làm sao, Dương Quan Phượng không nhịn được cười, im lặng chỉ trong nhà và thì thầm với cậu: “Nhanh vào đi, cậu ấy đang đọc sách ở trong…”
Dụ Hà dừng chân, liếc sang chỗ khác.
Dương Quan Phượng đặt ấm nước xuống, nhìn cậu chằm chằm như thể cậu không vào thì cô không chịu để yên.
Dụ Hà bị cô nhìn mà tay chân luống cuống, đến khi hoàn hồn đã nghe thấy tiếng kêu lanh lảnh từ chiếc chuông gió chỗ cửa gỗ. Cậu đứng giữa cổng, nhác thấy bóng dáng người đàn ông bên cạnh cửa sổ sát đất.
Có thể coi đây là một trong những việc dũng cảm nhất cậu từng làm không?
Cậu chưa bao giờ giỏi tự chữa lành, nhưng trải qua quá nhiều vấp ngã thì cũng chẳng sợ vấp ngã thêm một lần.
“Bơ mình thì cứ bơ thôi.” Dụ Hà nghĩ cùng lắm nói thích phim của anh là xong, hạ quyết tâm xong bèn đi đến chỗ Khương Hoán.
Cạnh cửa sổ sát đất có hai sô pha nhỏ, Dụ Hà ngồi xuống đối diện Khương Hoán, anh thấy có người đến thì lịch sự ngước mắt nhìn. Người lạ chỉ có thể chiếm một ít thời gian của anh, Dụ Hà vội nói cực nhanh.
“Chào anh Khương Hoán, em rất thích Mặt trời xanh của anh.”
Hôm nay Khương Hoán buộc tóc thấp rủ trước ngực, che mất con mèo lạ trên áo phông. Anh bỏ cuốn tiểu thuyết của Ryu Murakami xuống rồi nhìn Dụ Hà, ngón tay vẫn chèn trang sách.
Ánh mắt dò xét tràn ngập cảnh giác, còn có đôi chút mất kiên nhẫn, giống y như tưởng tượng của cậu.
Từng giây trôi qua bỗng như bị kéo dài, mãi đến khi Khương Hoán gật đầu.
“Cảm ơn em.” Anh nói chậm rãi.
Dụ Hà vô thức giật quai cặp, cậu cảm thấy mình cư xử quá tệ, lục khắp người cũng không tìm được thứ gì có thể khơi gợi hứng thú của Khương Hoán. Nhưng anh đã rất thân thiện với cậu rồi, bị cậu quấy rầy cũng không sầm mặt không hợp tác như tin đồn, không hề bóng gió đuổi cậu đi.
Dụ Hà mở bài không mấy suôn sẻ, lắp bắp “em” với “anh” mãi mà không vào được nội dung chính, nhưng từ đầu đến cuối luôn nhìn Khương Hoán chừng như không ngắm đủ, ánh mắt hết sức nóng bỏng.
Khương Hoán ngồi đối diện khẽ nhíu mày khó hiểu, rồi anh nhìn thẳng vào mắt Dụ Hà.
Lần này anh gấp sách lại, rướn người qua: “Em muốn nói gì với tôi à?”
“Em…”
Cực kỳ thích anh… tác phẩm của anh.
Bao lần ngập ngừng khiến một câu nói đơn giản trở nên rời rạc mất cấu trúc, Dụ Hà chớp mắt, ngón tay mỏi nhừ không nắm lại được, dưới chân lạo xạo như giẫm phải rơm.
Cuối cùng cậu vất vả lấy tờ giấy gấp thành bốn trong cặp đưa cho anh.
Có tiếng gì kêu đánh “cạch” như đồ rơi xuống đất, nhưng Dụ Hà căng thẳng và bối rối quá nên hoàn toàn không chú ý.
Khương Hoán hoang mang, có khoảng ba giây đầu óc trống rỗng.
Anh cười rồi, khoé môi nhếch lên hiện rãnh cười rất nông ở hai bên sống mũi, nhoáng một cái đã biến mất tăm. Khương Hoán mở tờ giấy trải lên mặt bàn, chỉ bức phác hoạ nguệch ngoạc rồi chỉ mình với vẻ trêu ghẹo khó hình dung.
“… Tôi à?” Anh hỏi Dụ Hà: “Em vẽ?”
Nụ cười mỉm đến nhanh mà đi cũng nhanh, bỗng nhiên Dụ Hà không còn căng thẳng nữa.
Cậu nhìn thẳng vào Khương Hoán, đôi mắt ấy đen hơn cả trên màn ảnh.
Cậu hỏi pha chút dí dỏm: “Giống không ạ?”
“Không giống.” Khương Hoán đáp, thôi cười nhưng vẫn vô cùng hiền hòa với cậu: “Chắc là không giống lắm.”
“Em rất thích phim của anh.” Dụ Hà lặp lại với giọng nhẹ nhàng hơn, rụt rè mà thẳng thắn truyền đạt trực tiếp cảm giác mãnh liệt nhất đến Khương Hoán.
Cậu chỉ muốn bày tỏ với Khương Hoán rằng tác phẩm rất hay, anh rất giỏi, anh là diễn viên em rất thích. Cậu còn muốn nói với Khương Hoán nhiều hơn, song giờ phút này ngoại trừ lời mở đầu cũ rích thì hình như cậu chẳng nói được gì.
Khương Hoán nhận bức phác họa, tiện tay kẹp vào cuốn 69.
“Vậy sao.” Anh giả vờ đùa dai, hỏi cậu: “Thích đến mức nào, có xếp thứ nhất không?”