Ngày Nắng Chói Chang - Chương 6-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Ngày Nắng Chói Chang


Chương 6-2


Edit: Graycat2411

Anh tựa người bên cửa sổ, âm thầm liếc Triệu Hàng một cái lại quay người đi nhìn về sân bóng rổ cách đó không xa.

Tống Lam cùng mấy nữ sinh khác đang ngồi trên mấy băng ghế cạnh đó.

Một đám nữ sinh đang ra sức an ủi Lưu Tiểu Huyên, cô bạn vừa mới thất tình.

Dương Đồng: “Tiểu Huyên à, vì cái loại đàn ông con trai chân đứng hai thuyền này mà buồn rầu thật không đáng đâu, mình sớm nhìn ra tên Quách Lương nayd lăng nhăng lắm, lần mà anh ta mời phòng ký túc của mình ăn cơm đấy, anh ta….”

Tống Lam dùng sức nhéo Dương Đồng một cái.

Dương Đồng: “Y Y này, nhéo tôi làm gì, cô nhéo tôi cũng phải nói ra, anh ta nhìn lén tôi!”

Lưu Tiểu Huyên trừng mắt nhìn Dương Đồng.

Dương Đồng “Cậu trừng mình làm gì, là tên bội bạc kia sai mà!”

Cô ấy nói rồi lại chỉ tay về hướng sân thể dục: “Nhìn đi, đội bơi lội của bọn họ sắp tập luyện kìa.”

Quách Lương chính là người hướng dẫn của đội bơi lội.

Lưu Tiểu Huyên ngẩng đầu, quả nhiên thấy tên bạn trai cũ của mình đứng phía sau đội bơi, cô bật dậy, chạy sang.

Mặt khác mấy nữ sinh nhanh chân đuổi theo.

Lưu Tiểu Huyên hung hăng tát lên mặt Quách Lương một cái rất kêu.

Quách Lương tự biết đuối lý, không đánh trả, cũng không hé răng.

Dương Đồng đi lên trước, nâng nâng cằm, thay Lưu Tiểu Huyên mắng: “Đồ củ cải lăng nhăng.”

Quách Lương trước mặt đội viên bị con gái tát một cái thật sự mất mặt biết chừng nào, nhưng hắn lại không làm sao tức giận với Lưu Tiểu Huyên được, đúng lúc Dương Đồng tới xem như đưa mình trước họng súng.

Quách Lương giơ ngón tay chỉ Dương Đồng, lớn tiếng mắng: “Cô từ đâu ra, cút!”

Dương Đồng: “Anh mau thực lòng xin lỗi tiểu Huyên đi, dám cùng Khương Đàm lén lén lút lút, nói không chừng Khương Đàm chính là do anh giết cũng nên nhỉ.”

Quách Lương hoàn toàn bị cô gái không nói đạo lý này chọc tức, thiếu chút nữa động tay.

Một đội viên của đội bơi lội kéo Quách Lương ra: “Đi thôi Quách Lương, tập luyện thôi.”

Nói xong nhìn về phía đám người Tống Lam: “Các cô cũng nhanh đem Dương Đồng này đi đi.”

Người này Tống Lam biết, tiết đầu tiên của môn tâm lý học tội phạm cô và cậu ta từng ngồi cùng. Lúc cô và Dương Đồng xảy ra xung đột, là do cậu ta nhắc nhở cô, tính khí Dương Đồng là như vậy, không muốn thấy ai đẹp hơn cô ta.

Cô đối với cậu nam sinh này ấn tượng không tồi.

Tống Lam nhìn cậu ta cười cười: “Được.”

Dương Đồng không chịu bỏ qua, chạy lên hai bước, bắt lấy vạt áo Quách Lương, đấm hai cái sau lưng hắn: “Tên tồi tệ, sao anh có thể không rõ tiểu Huyên thích anh bao nhiêu chứ!”

Nói lại bang bang đấm tiếp, nắm lấy áo Quách Lương tiếp tục lên án: “Cậu ấy ở ký túc xá cứ khóc mãi, khóc mãi, lúc nãy vẫn còn khóc đến thương tâm biết bao.”

Quách Lương nghe thế, nhìn nhìn sang đôi mắt sưng húp của bạn gái cũ, giật giật môi, nhưng vẫn không nói tiếng nào.

Trần Mạch Văn kéo cánh tay Dương Đồng ra: “Dương Đồng, đủ rồi!”

Dương Đồng: “Trần Mạch Văn, sao anh cũng bênh vực anh ta, anh rôta cuộc ở phe nào?”

Trần Mạch Văn có chút dở khóc dở cười: “Tôi trung gian.”

Đội viên khác gọi lớn: “Quách Lương, Trần Mạch Văn, đi thôi, giáo viên điểm danh.”

Mấy người trong đội bơi đi rồi, để lại một đám người khác trầm mặc đứng đó. Lưu Tiểu Huyên đột nhiên bùng nổ, đi đến trước Dương Đồng, thét lớn: “Ai cho cô đánh anh ấy?”

Dương Đồng vặn eo: “Tiểu Huyên, đều đã như vậy, cậu còn níu kéo tên tồi ấy làm gì”

Lưu Tiểu Huyên: “Tôi không cho phép cô nói anh ấy như thế!”

Dương Đồng: “Là tôi ngu, tôi thề từ nay về sau không bao giờ xen vào chuyện tình cảm của người ta, thay người ta đòi công bằng, ai thích làm gì thì làm đi. Để tôi xem thử chừng nào cô sẽ bị tên khốn ấy hố chết.”

Lưu Tiểu Huyên: “Không cần cô quản!”

Hai cô gái lớn tiếng sau đó quay lưng đi.

Đám người vây xem cũng dần tản ra, chỉ còn lại Tống Lam cùng Thịnh Xảo.

Tống Lam nhìn Thịnh Xảo nói: “Nhìn không ra, Dương Đồng lại là người rất trượng nghĩa, giúp bạn cùng phòng dạy dỗ kẻ phụ bạc, rất đáng khen.”

Thịnh Xảo gật đầu: “Kỳ thật Dương Đồng cậu ấy có đôi khi nói chuyện hơi khó nghe, lại thích chọc người khác phùng mang trợn mắt, nhưng bản chất rất đơn thuần, tâm địa không xấu.”

“Bằng không cậu cho rằng chúng mình sao có thể cùng cậu ấy ở chung KTX hẳn một năm.”

Tống Lam lại nhìn sang bên kia, Lưu Tiểu Huyên đã ôm Dương Đồng khóc mềm cả người, Dương Đồng vỗ vỗ lưng Lưu Tiểu Huyên, nhìn như đang mắng, ngữ khí lại đầy sự đau lòng: “Vì loại đàn ông này nà như vậy không đáng.”

“Mình quen biết nhiều nam sinh ưu tú lắm, có người là bạn học hồi cấp 3, có người ở Bắc Đại, trong nhà rất có tiền, hay mình giới thiệu cho cậu nhé. À thì là hồi xưa anh ấy từng cua mình, còn tặng mình một chiếc lam sắc yêu cơ.”

Lưu Tiểu Huyên dùng sức đấm vai Dương Đồng một cái: “Đồ khoác lác!”

Dương Đồng: “Yên tâm, mình hiện tại không thích anh ta. Mình cũng thích người khác rồi.”

Cách tốt nhất để một cô gái quên đi đau thương chính là tìm cho cô ấy vài chuyện bát quái. Lưu Tiểu Huyên lau khô nước mắt, lôi kéo cánh tay Dương Đồng: “Mau nói đi, cậu thích ai rồi, học hệ nào?”

Dương Đồng đỏ mặt: “Không nói, không nói đâu.”

Lưu Tiểu Huyên cười cười: “Mình biết rồi nha, là cậu chàng tên Trần Mạch Văn đúng hay không. Các cậu gần đây hay đi chung lắm nè.”

Dương Đồng: “Nhân duyên cậu ta tốt như vậy, ai mà chẳng quen biết. Đừng đoán nữa, không phải đâu.”

Tống Lam nhìn qua đồng hồ, giơ tay kên vẫy vẫy: “Mấy cô bạn xinh đẹp đằng kia, đi ăn cơm thôi.”

Lưu Tiểu Huyên quay đầu nhìn thầy giáo thể dục đang uống nước: “Chưa tan học mà.”

Tống Lam ôm bả vai Dương Đồng: “Không sao, lúc nãy điểm danh rồi chút nữa không điểm danh lại đâu.”

Dương Đồng run vai, hất tay Tống Lam xuống: “Y Y à, đừng chạm vào tôi thân cận như vậy, tôi không thích cô.”

Tống Lam cười cười: “Biết mà, có phải bởi vì tôi so với cô xinh đẹp hơn, tôi còn là hoa hậu giảng đường nữa phải không.”

Bốn cô nữ sinh sóng vai đi trên con đường giữa vườn trường đại học. Tống Lam cùng Dương Đồng đi phía trong. Dương Đồng không muốn đi song song với Tống Lam, liền vòng sang đi bên cạnh Lưu Tiểu Huyên.

Lưu Tiểu Huyên không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên thở dài: “Nếu Nhã Ni còn sống thì thật tốt, mình rất nhớ cậu ấy.”

Tống Lam nhân cơ hội nói: “Tôi tới sau, không biết cô ấy là người như thế nào nhỉ?”

Dương Đồng thăm dò liếc nhìn Tống Lam: “Cậu ấy à, giống cô vậy đấy, trang điểm lên trông rất đẹp. Không giống tôi, trời sinh nhan sắc tốt.”

Đang nói, giọng Dương Đồng bỗng trầm xuống: “Lại nói, tôi có chút nhớ về ngày đông cùng Nhã Ni làm nồi lẩu nhoe, khí nóng bốc lên ùng ục, sau đó đem khoai tây, thịt bò, chân giò hun khói, bánh mật, bỏ vào trong, một phòng ngập tràn mùi hương.”

“Nhã Ni thích nhất là ăn thịt, sớm biết sẽ xảy ra chuyện đó, tôi sẽ không tranh với cô ấy.”

Tống Lam quay đầu nhìn nhìn sườn mặt Thịnh Xảo: “Thịnh Xảo, sao cậu không nói gì hết vậy?”

Thịnh Xảo ngẩng đầu ánh nhìn rất mông lung, giữa trưa, trời nắng gắt, vì chói mắt Thịnh Xảo lại rất nhanh cúi đầu xuống: “Đi nhanh nào, nắng sắp nướng đen chúng ta mất rồi.”

– ———

Tác giả có lời muốn nói “Sao sao sao?!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN