Ngày Nắng Chói Chang - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Ngày Nắng Chói Chang


Chương 7


Edit: Graycat2411

Bốn cô nữ sinh vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến nhà ăn. Lưu Tiểu Huyên đột nhiên vòng đến bên cạnh Thịnh Xảo, câu lấy cánh tay cô ấy, chỉ chỉ về phía trước.

Tống Lam theo hướng tay Lưu Tiểu Huyên nhìn qua, một nữ sinh tóc đuôi ngựa đang đứng ở quầy quà vặt, trong lòng ngực ôm một quyển sách, đôi mắt cứ chốc chốc lại nhìn vào, có vẻ như đang đợi ai đó.

Bỗng cô ấy quay lại bắt gặp Thịnh Xảo, ánh mắt có chút khó chịu, rất nhanh lại quay mặt đi.

Sau đó, từ quầy bán quà vặt một cậu chàng cao lớn đẹp trai bước ra, tay cầm hai chai nước, thấy ở cửa không có người, nghi hoặc nhìn trái phải.

Thịnh Xảo đi qua đó, duỗi tay cầm lấy một chai nước bên trong tay cậu kia: “Đang tìm ai đấy?”

Tống Lam nhỏ giọng hỏi Lưu Tiểu Huyên: “Cậu bạn kia là ai vậy, trông đẹp trai ghê ấy.”

Lưu Tiểu Huyên: “Đương nhiên đẹp, hotboy trong trường đó, tên Phan Vân Phi là bạn trai của Thịnh Xảo, vừa mới quen đây thôi. Cô gái tóc đuôi ngựa ban nãy là bạn gái cũ của Phan Vân Phi.”

Tống Lam a một tiếng: “Có hơi cẩu huyết nhỉ.”

Lưu Tiểu Huyên: “Trước kia, Hứa Nhã Ni cũng từng thích Phan Vân Phi, bởi vì điều này, Thịnh Xảo cùng Hứa Nhã Ni còn cãi nhau một trận ra trò.”

Lưu Tiểu Huyên nhỏ giọng nói: “Thịnh Xảo yêu rất sâu nặng, từ lúc năm nhất đã phải lòng Phan Vân Phi. Đáng tiếc Phan Vân Phi lúc đó quá yêu bạn gái, hai người họ từ cấp ba đã là một đôi.”

Tống Lam: “Vậy sao vừa chia tay đã cặp với Thịnh Xảo.” Khoảng thời gian đó, vừa đúng là sau khi Hứa Nhã Ni chết.

“Thịnh Xảo không nói, chúng tôi cũng không biết.” Dương Đồng tiếp tục nói, “Giáo thảo* có gì đặc biệt hơn người, lớn lên cũng chỉ có cái mã ngoài.”

*hotboy của trường.

Lưu Tiểu Huyên: “Phan Vân Phi rất tuấn tú mà, rất nhiều nữ sinh trong trường thích cậu ta đó.”

Dương Đồng chợt cười cười: “Tôi không thấy cậu ta đẹp.”

Lưu Tiểu Huyên: “Tôi không tin, cái bảng bầu chọn ở diễn đàn trường học kia không phải cậu cũng tham gia à, đứng đầu là Phan Vân Phi đó.”

Dương Đồng vội vàng sửa lời: “Phan Vân Phi rõ ràng đứng sau Cố giáo sư.”

Lưu Tiểu Huyên: “Ý tôi là chỉ tính sinh viên, không nói giáo viên.”

“A, tôi biết rồi, cậu thích Cố giáo sư nha.”

Dương Đồng lập tức đỏ mặt.

Lưu Tiểu Huyên quay đầu nhìn nhìn Tống Lam, sắc mặt có chút tiểu xấu hổ. Dù sao, sự việc Cố giáo sư tặng 999 đóa hồng đến giờ vẫn chưa hạ nhiệt, còn có lời đồn hai người họ đã bên nhau.

Tống Lam thoải mái hào phóng nói: “Nhìn tôi làm gì, tôi với giáo sư Cố không có gì đâu.”

Dương Đồng nhìn chằm chằm Tống Lam, không chớp mắt quan sát xem cô liệu có phải đang nói dối.

Tống Lam bị Dương Đồng nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, cũng may sau đó nghe Dương Đồng nói: “Đã vậy, từ giờ trở đi, tôi chính thức theo đuổi giáo sư Cố!”

Tống Lam hơi hơi nhíu mày: “Chính thức?”

Lưu Tiểu Huyên chạm nhẹ vào bả vai Dương Đồng bả vai, trêu chọc cô: “Nói như vậy, cậu thật ra đã thầm theo đuổi giáo sư Cố đúng không?”

Dương Đồng tất nhiên không phải dạng người dễ ngại ngùng, thừa nhận rất thẳng thắn: “Ừ, tuần nào tôi cũng viết một bức thư tình sau đó nhét qua khe cửa văn phòng giáo sư hết.”

Lưu Tiểu Huyên há to miệng, lại hạ giọng “Wow, không nhìn ra nha, hóa ra Dương Đồng nhà ta lại là người si tình tới vậy.”

Tống Lam cúi đầu, ánh nắng chiếu xuyên qua tán cây, phủ lên mặt đất thành cái bóng lớn, gió thổi, những điểm sáng loang lổ trong cái bóng ấy khẽ di chuyển. Giống như những ánh đèn nhỏ mở ở ven đường chỗ sân thể dục.

Cô thấp giọng nói: “Dương Đồng, cô không nên theo đuổi giáo sư Cố làm gì, tôi thấy người này cũng chẳng coa gì tốt, tự cao tự đại, còn bĩ không kéo.”

Lưu Tiểu Huyên mãn nhãn kinh ngạc: “Y Y, cô có chắc người cô vừa nhắc là vị giáo sư nho nhã lễ độ của trường ta à?”

Thịnh Xảo cuối cùng cũng làm hòa với Phan Vân Phi, hai ngườ tay trong tay đi đến nhà ăn.

Dương Đồng nhìn về phía hai người kia, mắt trợn lên: “Thịnh Xảo, cái đồ thấy sắc quên nghĩa.”

“Một láy nữa tôi muốn ăn bánh mật xào ở lầu hai, chúng ta lên đó đi.”

Lưu Tiểu Huyên gật đầu: “Đi thôi.”

“Mấy cậu giữ chỗ giúp tôi nhé, gọi trước một phần trái cây và bánh mật sẵn nha.” Tống Lam đem thẻ cơm của mình đưa cho Lưu Tiểu Huyên, “Tôi đi mua chai nước, qua ngay thôi!”

Lưu Tiểu Huyên nhận thẻ, ừ một tiếng. Tống Lam đi về phía quầy đồ vặt.

Dương Đồng gọi với: “Tôi muốn một ly trà sữa, vị lô hội nhe!”

Tống Lam giơ tay ra dấu, tỏ vẻ đã nghe.

Lưu Tiểu Huyên kéo kéo cánh tay Dương Đồng: “Còn mua trà sữa, cậu còn chưa đưa tôi tiền đâu đấy.”

Dương Đồng: “Tôi cứ nghĩ đã đưa rồi chứ, bao nhiêu, tí về gửi sang WeChat cho.”

Lưu Tiểu Huyên: “Gửi liền luôn!”

Dương Đồng: “Tôi còn có thể sao nữa đây!”

Tống Lam đi vào quầy bán quà vặt, vào thẳng đằng sau kệ, tùy tiện ngồi xổm xuống chỗ bày giấy lựa lựa.

Người bán hàng với mái tóc hơi vàng đi tới, giới thiệu: “Loại giấy này tốt lắm, boss của chúng tôi nhập từ Australia về đấy, giá gốc 88, hiện tại chỉ bán tám mao tiền một trương, cô mua về dùng thử đi, không sợ bị lừa.”

Tống Lam thở ra một hơi, cuộn tập thành ống, đập nhẹ lên tay người bán hàng: “Lại nhiều lời”.

Đội viên của cục trinh sát – Tưởng Tinh Tinh chính là người được Triệu Hàng an bài ở quầy bán quà vặt bảo vệ học sinh đồng thời phối hợp hành động cùng với Tống Lam.

Tống Lam hạ giọng: “Cậu chàng xinh trai vừa rồi, là cùng học một khối với cô gái buộc tóc đuôi ngựa kia sao.”

Tưởng Tinh Tinh gật đầu: “Là một khối, vừa nhìn đã thấy gian tình, còn trộm nắm tay.”

Tống Lam: “Không còn gì dị thường?”

Tưởng Tinh Tinh: “Không có, sau khoảng 10 11 giờ tối, hiếm khi có học sinh còn ở vườn trường tới lui. Sắp tới cũng không có nhân viên nào khả nghi lui tới.”

Tống Lam buông tập giấy trên tay, đứng lên: “Có gì bất thường đều phải báo cáo cho tôi biết.”

“Mà đóng nha đầu tóc vàng cũng nhập vai phết nhỉ, suýt chút nữa tôi cũng nhận không ra.”

Cô nói xong, cầm ba chai sữa chua định đi ra.

Mới vừa đi được hai bước liền nghe thấy Diễn Tinh ở phía sau nói: “Thật ngại quá, tuy cô là hoa hậu giảng đường, nhưng mà tôi đã có bạn gái nên không thể cho cô số điện thoại đâu.”

Ơ hay, Tống Lam quay đầu trừng mắt hắn ta một cái quay sang bàn tính tiền xong rồi rời đi.

Tống Lam vừa đi đến nhà ăn, vừa tự hỏi thầm.

Cố Tu Nhiên từng nói với cô, Khương Đàm cùng Hứa Nhã Ni không đơn giản là do lớn lên xinh đẹp nên bị hung thủ giết hại, ở các cô ấy ắt hẳn vẫn còn chi tiết liên hệ với hung thủ mà cảnh sát chưa tìm ra. Đây chính là điểm kích phát tâm lý hung thủ, đồng thời cũng là mấu chốt của vụ án.

Khương Đàm cùng Hứa Nhã Ni đều là người đã hoặc đang có ý định trở thành kẻ thứ ba, liệu đây có phải nguyên nhân.

Tống Lam đi vào nhà ăn, thấy Thịnh Xảo cùng Phan Vân Phi đã gọi xong cơm ngồi yên vị ở bàn ăn.

Thịnh Xảo nhìn thấy Tống Lam đến, mỉm cười nhìn cô.

Khác với sự ồn ào thẳng thắn của Dương Đồng, Thịnh Xảo người này, giọng nói thấp, không có cảm giác tồn tại, tâm tư lại sâu, khiến người ta khó lòng nhìn thấu.

Quan sát kỹ, kỳ thực nhan sắc của Thịnh Xảo rất được, mắt phượng môi anh đào, làn da trắng nõn, tóc ngắn gọn gàng, hình tượng là loại nhỏ nhắn tinh tế.

Đột nhiên, một ý tưởng đáng sợ nảy ra, nếu Thịnh Xảo là mạnh mẽ tham gia vào quan hệ của Phan Vân Phi cùng bạn gái cũ của cậu ta, liệu mục tiêu kế tiếp của hung thủ sẽ là Thịnh Xảo hay không.

Tống Lam suy nghĩ đến đăm chiêu, không chú ý đường, va phải một nữ sinh đang bưng đồ ăn đến.

Canh trứng cà chua đổ tung tóe, cả hai người đều dính phải.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN