Nghề Làm Phi - Chương 3.3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
184


Nghề Làm Phi


Chương 3.3


Hoàng đế vừa bước vào, đàn mỹ nhân liền đồng loạt hành lễ, ngay cả Hoàng hậu đang ngồi đoan chính cũng đứng lên chào, nhường chỗ của mình cho Hoàng đế rồi ngồi xuống vị trí bên dưới.

Phong Cẩn bình tĩnh nhìn Diệp thục nghi quỳ trên mặt đất: “Diệp thục nghi vì ngoài ý muốn làm hại hoàng tôn, niệm tình nàng vô tâm lại từng hầu hạ trẫm chu đáo, nay giáng từ tòng nhị phẩm thục nghi xuống thành chính ngũ phẩm dung hoa.”

Trang Lạc Yên nhìn Diệp thục nghi nghe xong lời Hoàng đế liền mềm người ngã trên đất, không kìm được bèn len lén quan sát sắc mặt Hoàng đế, thấy nét mặt hắn không có bất kì biểu lộ gì, ngay cả ánh mắt cũng không có một tia xao động.

Trong mắt Hoàng đế, những nữ tử trong hậu cung chỉ có hai công năng, làm ấm giường và sinh con, nếu Hoàng đế không muốn cho công cụ nào có con đồng thời lại mất hứng với công cụ ấy, vậy thì cuộc sống trong hậu cung sau này của nàng ta đã không còn hi vọng gì.

Hoàng hậu hơi ngập ngừng lên tiếng: “Bẩm Hoàng thượng, Diệp thục dung nay đã mất đứa con, Diệp thục nghi có lẽ cũng là không cố ý, nghiêm phạt như vậy có phải…”

“Hoàng hậu không cần cầu xin thay nàng ta nữa,” Phong Cẩn không buồn liếc nhìn nữ tử đã ngã trên đất kia, “Nàng cũng không nên gọi là Diệp thục nghi nữa, Diệp dung hoa thỉnh an đi.”

“Thiếp… tạ ân điển của Hoàng thượng.” Diệp dung hoa mặt mày nhợt nhạt, loạng choạng đứng lên, gương mặt xinh đẹp vương đầy nước mắt, nàng dường như có thể cảm nhận được ánh mắt hả hê nhạo báng từ những người xung quanh, nhưng nàng không cam lòng, không thể cam lòng như vậy.

Quay đầu nhìn về phía buồng trong nơi Diệp thục dung nằm, Diệp dung hoa thẳng lưng, quỳ gối: “Tần thiếp xin cáo lui.”

Trang Lạc Yên nhìn theo bóng Diệp dung hoa đi xa dần, cảm khái, dù hình dáng mỹ nhân rời đi có muôn vàn xinh đẹp nhưng thật không may, nàng ấy lại gặp phải một Hoàng đế không biết thương hương tiếc ngọc là gì.

Phong Cẩn lại hạ lệnh ban vài thứ cho Diệp thụ dung rồi đứng dậy định ra về, ánh mắt lướt qua những nữ tử đang đứng trong phòng, đột nhiên chỉ vào một nàng ăn mặc rất diêm dúa, nói: “Lục phẩm Kim lương nghi vô lễ trước mặt trẫm, hạ xuống làm mạt đẳng(*) canh y.”

(*) Mạt đẳng: Cấp thấp nhất

Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn Kim canh y quỳ trên mặt đất: “Hoàng tử của trẫm không còn, nàng lại có tâm tư trang điểm lộng lẫy, thật là một kẻ lạnh lùng vô tình, trong mắt trẫm sao có thể dung thứ một kẻ như vậy. Nói xong bèn phất tay áo bỏ đi, không hề nhìn lại một dàn mỹ nữ lần nữa.

“Tần thiếp cung tiễn Hoàng thượng.” Các phi tần đồng loạt kính cẩn hành lễ.

Trang Lạc Yên nhìn theo hình bóng khôi ngô của Hoàng đế, trầm tư một lúc thật lâu, rốt cuộc tìm được từ để hình dung bóng dáng cao lớn mà ngạo mạn của hắn.

Chỉ có một từ thôi, đó chính là… cặn bã!

***

Chuyện Kim lương nghi bị Hoàng đế giáng xuống thành mạt đẳng canh y đối với những người trong cung thực ra chỉ la chuyện nhỏ, tuy Kim lương nghi xuất thân thấp hèn, từ một cung nữ leo lên vị trí lương nghi phải là người có thủ đoạn khá cao nhưng trong hậu cung, vinh hiển đều do Hoàng đế ban cho, nay ngài muốn thu hồi lại thì cũng chỉ cần một câu nói mà thôi.

“Nương nương, Kim lương nghi…” Thì Vũ nhìn áo váy hoa mỹ trên người chủ tử nhà mình, thận trọng liếc quanh bốn phía, dường như không muốn để ai chú ý tới.

“Đứa nhỏ của Hoàng thượng mất đi, ngài khó chịu trong lòng, Kim lương nghi bị giáng xuống làm mạt đẳng canh y thì có gì kì quái?” Nhu phi vịn tay Thì Vũ, lấy khăn vờ lau khóe miệng, “Ta nghe nói huynh đệ nhà Kim lương nghi để người hầu trong nhà hành hung người khác, đánh chết người còn kêu gào khắp nơi rằng muội muội mình là sủng phi của Hoàng thượng.” Nói đến đây, Nhu phi trào phúng cười, “Chẳng qua chỉ là một nô tì từ cung nữ bò lên chức ngũ phẩm, chẳng trách đến nhà mẹ đẻ cũng không ra gì.”

Thì Vũ chợt hiểu, ra là như thế. Nàng đã nghĩ Kim lương nghi này tuy không phải người được sủng ái nhất nhưng mấy tháng nay Hoàng thượng cũng đến chỗ nàng ta khá nhiều lần, sao lại chỉ chọn mình nàng ta trong số các phi tần để trút giận cơ chứ, thì ra đều có nguyên nhân cả.

Nhu phi nhìn vẻ mặt “ngộ đạo” của Thì Vũ, hơi mất kiên nhẫn nhíu mày: “Thường ngày cũng phải chú ý, nhanh nhẹn một chút, đừng để việc gì cũng cần bổn cung nhắc ngươi.”

“Vâng ạ.” Thì Vũ gục đầu xuống, ánh mắt Phất Tụ đứng bên kia Nhu phi lại thoáng qua một tia nhạo báng, lúc cúi đầu lại cẩn thận hầu hạ Nhu phi, như thể nàng ta chưa từng nghe thấy mấy lời trách cứ của chủ tử, cũng không hề nhìn thấy sự bối rối của Thì Vũ.

“Nương nương, người nhìn xem đằng kia là Chiêu tần với Viện phi thì phải?” Phất Tụ nhìn người phía trưóc, thấp giọng nói, “Sắc mặt Viện phi hình như không được tốt.”

Bước chân Nhu phi thoáng sững lại, cẩn thận nhìn vài lần, nhướng mày: “Vị Viện phi này mấy năm nay không phải được sủng ái lắm, lúc này sao lại bất hòa với Chiêu kia thế nhỉ?” Nàng không thích Chiêu tần nhưng cũng không quá ưa Viện phi, năm ấy nàng mới vào cung, Viện phi không ít lần gây khó dễ, nay hai người này đối đầu nhau, nàng cũng rất hứng thú muốn xem kịch.

“Nương nương, nô tì có nghe được một ít tin tức,” Thì Vũ hợp thời lên tiếng, “Nô tì từng nghe những nô tài khác nói, quan hệ của Lâm gia và Trang gia trên triều không được tốt lắm, có lẽ vì chuyện này mà Viện phi đến gây chuyện với Chiêu tần chăng?”

Nhu phi cười như có như không, vuơn tay cho Thì Vũ đỡ, nói: “Thì ra là thế, chúng ta lại được xem một vở diễn hay đây.”

Trang Lạc Yên cảm thấy mình rất vô tội, từ nơi ở của Diệp thục dung đi ra, nàng đã ngoan ngoãn đi đường của mình, vậy mà vẫn bị người ta chạy tới gây chuyện, không những thế, vị này còn không thèm chơi chiêu giấu kim trong bông như Nhu phi mà ra đòn trực tiếp luôn.

Chủ cũ của thân thể này không có ký ức gì về nàng Viện phi đây, Trang Lạc Yên cũng không hiểu vị này lắm, chỉ biết nàng ta phục vụ Hoàng đế từ khi hắn còn là Thái tử, nay tuy đã gần ba mươi nhưng nhan sắc vẫn mặn mà rực rỡ, tiếc là người mới liên tiếp đến, người cũ đành lùi lại sau, vẻ đẹp nhường này cũng đành chôn vùi trong thâm cung mà thôi.

“Ta đã sớm được nghe Chiêu tần của Đào Ngọc các bởi được Hoàng thượng sủng ái nên tính tình kiêu căng vô lễ, vốn tưởng chỉ là lời nhảm của bọn người hầu lúc rảnh rỗi, hôm nay gặp mới biết trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên là kẻ không biết quy củ.” Viện phi nhếch cao chân mày, giọng nói bén nhọn, lấy ngón trỏ nâng cằm Trang Lạc Yên, từ trên cao nhìn xuống nữ tử đang quỳ trước mặt. Nàng ta tuổi còn trẻ nhan sắc hơn người, làn da cũng mềm mượt sáng bóng, đâu như mình, nay thanh xuân không còn, trái tim Đế vương cũng chẳng ở?

Tay dùng sức ấn mạnh, trên cằm nữ tử hiện một vệt hồng, Viện phi mới chậm rãi thu tay về, lấy khăn lau ngón tay thật cẩn thận rồi nói: “Nhan sắc mới được mức này đã tính là hơn ai, nàng dựa vào đâu mà kiêu ngạo ở trong cung?”

Trang Lạc Yên vùi đầu thật thấp, âm thầm kêu khổ trong lòng. Vị Viện phi này tuy không được sủng ái nhưng đã nhiều năm hầu hạ Hoàng đế, nàng chỉ là một Chiêu tần nho nhỏ, dù chịu đôi chút thiệt thòi trong tay vị này cũng sẽ không ai nói gì. Người có thể cứu nàng lúc này may ra chỉ có tên Hoàng đế cặn bã kia hoặc là một vị phi tần có địa vị cao mà không vừa mắt với Viện phi. Song, lại nhớ đến một đống giai nhân trong cung cùng với thái độ của Hoàng đế đối với phi tần, nàng xoa xoa cằm, mình không có mệnh làm nhân vật nữ chính của tiểu thuyết ngôn tình thì đừng có mắc tật xấu của nữ chính làm gì, nhanh chóng nghĩ cách thoát thân mới là phải đạo.

“Viện phi nương nương minh giám, tần thiếp thực sự không dám thế.” Trang Lạc Yên thở dài trong lòng, nàng Viện phi này rõ ràng muốn nhằm vào mình mà thôi, đâu phải bởi vì lý do gì khác, quan hệ trong hậu cung thật là phức tạp quá.

“Ồ, Viện phi tỉ tỉ đây mà, có chuyện gì thế này?” Nhu phi mang theo một đoàn cung nữ thái giám đủng đỉnh bước tới, nở nụ cười dịu dàng nhìn Trang Lạc Yên đang quỳ trên mặt đất, “Đây chăng phải là Chiêu tần muội muội sao, gần đây muội ấy hầu hạ Hoàng thượng vất vả, sau này sợ là còn phải bận bịu lắm đấy, thế nào lại khiến tỉ tỉ không hài lòng rồi?”

Viện phi lạnh nhạt liếc nhìn Nhu phi, miễn cưỡng cười nói: “Nhu phi muội muội hầu hạ Hoàng thượng lại không cực khổ sao?”

Nhu phi đến gần, từng bước đi uyển chuyển tao nhã động lòng ngưòi: “Hầu hạ Hoàng thượng là phúc khí của bọn muội, sao lại nói cực khổ chứ, ngày xưa tỉ tỉ hầu hạ Hoàng thượng cũng đâu có kêu khổ, phải không nào?”

Viện phi nghe đến đây, nụ cười trên môi không giữ nổi nữa, lạnh lùng nhìn Nhu phi rồi dời mắt xuống người Trang Lạc Yên vẫn đang quỳ, lát sau mới chậm rãi mở miệng: “Hôm nay nể mặt Nhu phi ở đây, bổn cung tạm tha tội vô lễ của nàng, nếu còn có lần sau, bổn cung sẽ không nhẹ tay.”

Nhu phi mỉm cười nhìn theo bóng Viện phi đi xa dần, một lát mới nhìn vào người đang quỳ gối, vô cùng dịu dàng nói: “Nhớ lấy, hôm nay bổn cung có thể cho ngươi đứng lên thì ngày mai cũng có thể bắt ngươi quỳ xuống, trong hậu cung này, người có khả năng nghiền chết ngươi nhiều lắm.”

Nói xong, nàng ta cười cười, vịn tay cung nữ đi mất, đoàn người hộ tống đại biểu cho phân vị “phi” đi qua bên cạnh Trang Lạc Yên như thể cười nhạo lại như thể coi thường.

Đợi đoàn người khuất bóng, Trang Lạc Yên mới tự đứng dậy, phủi đất bẩn bám trên đầu gối, mặt không hề có chút muộn phiền: “Thính Trúc, Vân Tịch, lát nữa về phải xoa bóp đầu gối cho ta, quỳ trên nền cứng đúng là khó chịu ghê.”

“Thưa vâng.” Thính Trúc và Vân Tịch cẩn thận dìu Trang Lạc Yên về Đào Ngọc các, Vân Tịch thở dài, “Không ngờ Viện phi lại gây khó dễ cho chủ tử như vậy, năm xưa lão gia và Lâm đại nhân không hợp nhau, nào ngờ còn liên lụy đến tận đây, nhưng vì sao Nhu phi lại giúp chủ tử?”

“Vị ấy đâu phải muốn giúp chủ tử đâu, chẳng qua là muốn xem một vở kịch hay, tiện thể làm cho cả chủ tử và Viện phi khó chịu mà thôi,” Thính Trúc thấp giọng, “Năm xưa khi Nhu phi mới vào cung, Viện phi luôn gây chuyện với nàng ấy. Nay hai người đều cùng ở phân vị ‘phi’, Nhu phi lại được lòng Hoàng thượng hơn Viện phi, làm như thế chỉ là muốn Viện phi càng thêm khó chịu mà thôi.”

Trang Lạc Yên thật muốn nói rằng, đây chính là điều thất bại cũng là điều vĩ đại của những nữ tử nơi hậu cung, vĩ đại ở chỗ có thể nhẫn nhịn được, mà thất bại ở chỗ khi leo lên cao rồi thì trong mắt chỉ còn cảnh đẹp trên đỉnh núi mà lại quên mất những bụi gai trải rộng dưới chân núi mà mình từng giẫm qua.

“Nàng ấy giúp ta chẳng qua chỉ muốn nói cho ta biết, nàng có thể để ta sống cũng có thể bắt ta chết mà thôi.” Trang Lạc Yên cười nhạt, “Nàng ấy muốn trả lại nỗi nhục nhã Cát Cân Tử kia ấy mà.” Tiếc rằng Trang Lạc Yên không có lòng tự trọng, cử chỉ hôm nay của Nhu phi có làm cho nàng hơi khó chịu thật nhưng còn khá hơn hình phạt về thể xác của Viện phi. Nàng nghĩ “chịu nhục” như vậy rất có lời, hoàn toàn không hề bị đè nén trong lòng.

Vào một thời điểm nào đó, thế giới tinh thần của một nữ tử không biết ngượng không biết tự trọng quả là to lớn vĩ đại.

Viện phi về đến cung mình, giận dữ ném vỡ vài tách trà, Chiêu tần thì đương nhiên đáng ghét nhưng Nhu phi mới là cái gai trong mắt trong tim nàng, đứa con gái đáng chết năm xưa còn phải ở trong thiên điện cung này, nay ả được ngồi ngang hàng mình, lại còn lấy thánh sủng ra oai với mình, thật là đáng ghét!

“Lâm Thanh m, Nhu phi nương nương à, mi giỏi lắm!” Viện phi bẻ gẫy một cành hoa, cười lạnh.

Diệp thục dung sảy thai, Hoàng đế đau buồn trong lòng, đã vài ngày không hề tới hậu cung, mà trước vết xe đổ là Kim lương nghi, mọi người trong hậu cung không ai dám gây ra chuyện gì khiến người khác chú ý, ai nấy ngoan ngoãn ở yên trong cung của mình, ngay cả mỗi dịp đến thỉnh an Hoàng hậu cũng không có ai cố ý châm biếm hay gầy phiền toái cho người khác.

Những ngày rảnh rỗi, Trang Lạc Yên bắt đầu học tập một kỹ năng cơ bản của nữ tử thời đại này, đó chính là thêu thùa. Chủ cũ thân thể này tuy tính tình bốc đồng tùy hứng nhưng thêu thùa rất khá, giúp Trang Lạc Yên được hưởng lợi không vừa, thêu mấy thứ nho nhỏ như khăn tay trông cũng tàm tạm.

Cuộc sống trong hậu cung, mỗi ngày chỉ cần không bị người khác gây khó dễ thì về cơ bản là rất nhàn nhã. Thỉnh thoảng Trang Lạc Yên còn luyện tập viết chữ bằng bút lông, chữ tuy không phải xuất sắc nhưng cũng không đến nỗi như gà bới.

“Bẩm chủ tử, hôm nay các cung đều được phân phát một nhóm hương liệu mới, người có muốn dùng thử không ạ?” Vân Tịch cẩn thận bưng một hộp gỗ nhỏ sơn bên ngoài tiến vào.

“Hương liệu à?” Trang Lạc Yên nhíu mày, “Đem tới đây cho ta xem.”

Hương liệu trong hộp được chế tác rất tỉ mỉ, mùi hương chỉ nhàn nhạt, dùng xông quần áo hay phòng ở vào thời tiết này rất hợp.

Trang Lạc Yên ngắm nhìn một lát, nói: “Hôm nay thời tiết dễ chịu lắm, không cần đốt hương đuổi muỗi đâu, mà ta xưa nay không thích xông hương cho quần áo, em thu lấy rồi cất đi đi.”

Trong các bộ phim về cung đình, hương liệu chính là một trong những vật dụng dùng để hạ độc hàng đầu, nàng không nhận ra hương liệu này có vấn đề gì nhưng phải ngửi mấy thứ này trong thời gian dài sẽ gây hại cho đường hô hấp, không cần thiết thì bỏ qua cũng được.

Vân Tịch thu dọn hương liệu cất vào kho rồi, ngẫm nghĩ một lát cũng đoán ra được lo ngại trong lòng Trang Lạc Yên.

“Chủ tử đang lo lắng ạ?” Thính Trúc nhẹ nhàng bóp vai cho Trang Lạc Yên, khe khẽ giải thích, “Những thứ này đều phải qua điện Trung Tỉnh rồi mới phân chia đi các nơi, khả năng có vấn đề không lớn đâu ạ. Nếu không, mỗi thứ chúng ta dùng hằng ngày đều có thể bị lợi dụng rồi.”

Trang Lạc yên lười biếng tựa lưng vào ghế, cười nói: “Nhưng mọi việc trong hoàng cung này đều nằm trong tay Hoàng thượng, Thái hậu và Hoàng hậu nương nương đấy.”

Thính Trúc nghe vậy, cả kinh, nàng chưa từng nghĩ tới điều này, chỉ mới cân nhắc tới thủ đoạn của các phi tần khác, nàng đã quên mất một điều: Chuyện triều chính cũng có quan hệ với hậu cung.

“Lả nô tì nông cạn,” Thính Trúc nói, “Chủ tử là người cẩn thận sáng suốt, nô tì không so được.”

“Không phải do em nông cạn mà là bởi ta đã suy nghĩ quá nhiều, chuyện này cũng không chắc lắm, không cần quá căng thẳng.” Trang Lạc Yên xua xua tay, ngáp một cái, “Mà thôi, ta hơi buồn ngủ, đi nghỉ một lát vậy.”

Thính Trúc nghĩ rằng chủ tử của mình không muốn tiếp tục nghĩ xấu về Hoàng thượng, vội vàng hầu hạ nàng đi nghỉ trưa, đương nhiên, nàng không biết vị này không phải đang cố khổ sở lẩn tránh sự thật mà đơn giản chỉ là buồn ngủ quá mà thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN