Nghề Làm Phi
Chương 3.4
Đã gần mười ngày Hoàng đế không đến hậu cung khiến các nữ tử nơi đây không còn kiên nhẫn tiếp tục ngoan ngoãn nữa, có điều Hoàng hậu là chính thất của Hoàng đế, không tiện can gián ngài trong việc này, còn Thái hậu lại đang lễ Phật, đương nhiên sẽ không quan tâm đến, vì vậy mọi người đều cùng chờ đợi trong lo lắng.
“Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương cầu kiến ạ.” Cao Đức Trung đi đến bên cạnh Phong Cẩn, thấy hắn đang phê tấu chương bèn hạ thấp giọng xuống.
“Hoàng hậu?” Phong Cẩn khẽ nhíu mày, giọng nói hơi lạnh nhạt, lại vùi đầu tiếp tục xem tấu chương, “Mời Hoàng hậu vào đi.”
Hoàng hậu vào trong điện, quy củ hành lễ với Hoàng đế, thấy hắn vẫn bình thản bèn dịu dàng nói: “Gần đây quốc sự khiến Hoàng thượng bận rộn nên lại không chú ý đến sức khỏe của bản thân.”
“Khiến Hoàng hậu lo lắng rồi, dạo này trên triều có nhiều việc quan trọng cần trẫm giải quyết, việc của hậu cung đành nhờ nàng vất vả vậy.” Phong Cẩn đứng lên, bước tới bên cạnh Hoàng hậu, nắm tay nàng ngồi xuống nói, “Nếu trong cung có kẻ nào không an phạn nàng theo quy củ xử phạt là được, không cần báo lại cho trẫm. Chúng ta làm vợ chồng đã nhiều năm, không cần cố kị nhiều điều như vậy.”
“Được Hoàng thượng yêu thương là phúc của thiếp,” Nét cười trên mặt Hoàng hậu đã tươi tắn hơn vài phần, “Chỉ là thiếp thấy nhiều ngày Hoàng thượng không ghé tới chỗ các tỉ muội trong cung mới nghĩ, có lẽ ngài không được khỏe nên tới hỏi thăm, chẳng ngờ lại làm chậm trễ quốc sự của ngài.”
“Sao Thải Phù lại nói thế,” Phong Cẩn nghe vậy bèn cười, “Trẫm và nàng làm vợ chồng đã hơn mười năm nay, nàng không cần cẩn thận quá, có điều gần đây chính sự bận rộn, lại thêm chuyện đứa nhỏ của Diệp thục dung…”
“Xin Hoàng thượng đừng quá đau lòng, đứa nhỏ rồi sẽ lại có,” Hoàng hậu thấy Hoàng đế lộ vẻ đau buồn, vội vã khuyên giải, “Bọn thần thiếp nhất định sẽ sinh cho Hoàng thượng thật nhiều đứa con xinh đẹp khác.”
“Mà thôi, trẫm khiến Hoàng hậu lo lắng rồi,” Phong Cẩn miễn cưỡng cười, “Mấy ngày này nàng phải vất vả nhiều, cứ về nghỉ sớm đi, trẫm biết nên làm thế nào.”
Thấy Hoàng đế như vậy, Hoàng hậu cũng không tiện nói gì thêm, đành lo lắng quay về.
Đợi Hoàng hậu đi khỏi, Phong Cẩn mới thu lại nụ cười trên mặt, trầm giọng: “Cao Đức Trung.”
“Có nô tài.” Cao Đức Trung bước vào, thấy sắc mặt Hoàng đế lạnh lùng, tim thót lên một cái, vội cúi đầu xuống.
“Gọi thái giám nội thị vào đây.”
Thái giám nội thị nâng khay đựng thẻ bài của phi tần đi vào, từng hàng từng hàng, có chừng hai, ba chục thẻ, trong đó có mấy cái tên Phong Cẩn không hề có chút ấn tượng gì.
Những thẻ bài này được sắp xếp theo phân vị của phi tần, Phong Cẩn nhìn lướt qua, tay tùy tiện lật một cái: “Cái này đi.”
Thái giám nội thị cẩn thận cầm thẻ bài nhìn lại rồi xin lui.
“Truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, tối nay cung Hòa Nhạc thắp đèn.”
Cao Đức Trung hạ mắt cúi đầu, cung Hòa Nhạc à? Xem ra ngày mai Nhu phi lại trở thành đối tượng để các phi tần ghen ghét đây.
“Cao Đức Trung.”
Nghe Hoàng đế gọi, Cao Đức Trung vội vàng thưa: “Có nô tài.”
“Đem tơ lụa Giang Nam mới dâng lên chia cho Hoàng hậu và mấy vị phi trong cung,” Phong Cẩn dừng một chút, “Cả chỗ Yên quý tần và Chiêu tần cũng phân một ít.”
“Bẩm vâng.”
Yên quý tần và Chiêu tần? Xem ra hai vị này gần đây vẫn duy trì được thánh sủng không suy đâu.
***
Hoàng thượng đã bắt đầu quay lại hậu cung, các phi tần trong cung vừa vui vẻ vừa đố kị, bởi vì ngày đầu tiên, Hoàng thượng lật thẻ bài của Nhu phi.
Hôm sau, khi Trang Lạc Yên tới cung Cảnh Ương thỉnh an Hoàng hậu, thấy các phi tần đang hợp sức châm chích Nhu phi, Hoàng hậu vẫn bình thản như thường ngày, chỉ tiếc là đối thủ ngang sức với Nhu phi là Thục quý phi lại đang bị bệnh không tới, nếu không vở kịch sẽ càng thêm náo nhiệt.
Sau khi thỉnh an, Trạng Lạc Yên lười đấu khẩu với những nữ tử đáng thương này bèn cùng Thính Trúc và Vân Tịch quay về Đào Ngọc các, nửa đường chợt thấy mấy tên thái giám vội vã đi qua, vẻ mặt rất nghiêm nghị nhưng vẫn lộ nét kinh hoàng.
“Bẩm chủ tử…” Thính Trúc nghi ngờ liếc nhìn mấy thái giám kia, “Người có muốn hỏi bọn họ xem có chuyện gì không ạ?”
“Không cần, về thôi.” Trang Lạc Yên không hề đối sắc mặt, “Chuyện trong cung đã có Hoàng hậu nương nương quản lý, chúng ta không cần quá tò mò làm gì.”
Tò mò không chỉ hại chết mèo mà có khi còn hại chết cả người nữa, nàng thà không biết chuyện gì xảy ra còn hơn tự chuốc phiền toái vào thân.
Thính Trúc gật đầu thưa phải, trong lòng cũng hiểu, hậu cung có rất nhiều chuyện mờ ám, biết quá nhiều không phải tốt, nếu là việc lớn, sớm muộn gì mọi người trong cung đều sẽ được biết cả.
Xế chiều hôm đó, khắp nơi trong cung đều biết một tin, đã phát hiện thi thể hai cung nữ trong giếng cạn bên cạnh lãnh cung, Hoàng hậu tức giận vô cùng, muốn tra rõ những chuyện bất chính này.
Trang Lạc Yên nghe xong, cảm thấy buồn cười, hậu cung chẳng phải là như vậy sao, người chết oan đâu chỉ có hai cúng nữ này, chẳng qua Hoàng hậu muốn nhân cơ hội cảnh cáo mấy vị phi tần không biết an phận mà thôi.
Chạng vạng, một đám thái giám của điện Trung Tỉnh tới Đào Ngọc các, nói là phụng mệnh đi các cung kiểm tra. Trang Lạc Yên không nói gì thêm, cứ để mặc bọn họ xem xét một lượt, may mà những thái giám này rất khách khí, chỉ kiểm tra sơ lược một lát rồi lễ phép xin lui, ngay cả những vật trang trí trong phòng cũng được sắp xếp lại như cũ.
Trang Lạc Yên hiểu, nếu không phải gần đây nàng được Hoàng đế chú ý, e là tình thế đã khác, có điều mệnh lệnh tra xét hậu cung của Hoàng hậu lần này dường như hơi mạo hiểm, chưa nói chuyện mờ ám ngấm ngầm của hậu cung rất nhiều, chỉ nói thế lực các cung liên quan chằng chịt không rõ, làm như vậy nếu khiến cho mọi người thấp thỏm lo âu sẽ phiền toái hơn nhiều.
Loại người như Hoàng hậu vốn không thích tranh đua với người khác trong cung, nhưng nếu nàng ấy mạnh tay lên thì những sủng phi nổi bật nhất cũng phải cụp đuôi mà sống. Nhìn tình cảnh bây giờ mà xem, Thục quý phi, Nhu phi, Yên quý tần được sủng ái như vậy nhưng trước mặt Hoàng hậu vẫn phải quy củ lễ phép, có thể thấy được thủ đoạn của nàng ta không đơn giản.
Đương nhiên, sự tôn trọng của Hoàng đế với Hoàng hậu cũng là một trong những nguyên nhân, một vị vua sáng suốt xưa nay luôn sủng ái vợ bé nhưng không xem nhẹ vợ cả, trong toàn bộ hậu cung này, e rằng người có tâm kế sâu nhất chính là vị Hoàng đế kia.
Hành động của Hoàng hậu hôm nay chỉ sợ đã được Hoàng đế đồng ý, mục đích chính là nhắc nhở hậu cung, chớ quên bổn phận của mình.
Nheo mắt nâng tách trà nhấp một ngụm, Trang Lạc Yên gọi: “Thính Trúc, mài mực đi.”
Trải một tờ giấy Tuyên Thành loại tốt nhất, viết lên đó một chữ “Phật” thật to, Trang Lạc Yên lại đặt bút viết một chữ “phật” nho nhỏ bên cạnh, sau đó ném bút sang bên cạnh, đôi khi, học Phật tính đôi chút cũng khá hay.
Nàng tuy là một người không cần thể diện, không biết xấu hổ nhưng vẫn là một nữ tử, vì vậy thù dai chấp nhặt là thuộc tính bẩm sinh, bị người vả một cái nhất định sẽ giơ chân đá trả bằng được.
Thính Trúc và Vân Tịch tiến lên dọn dẹp bút nghiên, nhìn thấy chữ “Phật” đầy uy nghiêm khí thế lại thấy có vài phần sát khí trong ấy.
Nâng tách trà lên, nhẹ nhàng nghiêng tay khiến nước trà đổ lên mặt giấy, làm cho chữ “Phật” lấm lem, Trang Lạc Yên nhấc tờ giấy lên khỏi mặt bàn: “Đốt đi.”
Trong chậu than, chữ “Phật” đã ướt một nửa đang cháy rất chậm, Vân Tịch ngẩng đầu, qua làn khói xanh lượn lờ, nhìn vẻ mặt lạnh như băng của chủ tử, lòng thoáng chấn động, vội cúi đầu lại thấy mảnh giấy Tuyên Thành lấm lem trà và mực đã biến thành tro tàn.
Phong Cẩn vốn tới chỗ Yên quý tần, nhưng lại thấy mùi hương ở đó không hợp ý mình, ra khỏi Lâm Nguyệt hiên liền quay về cung Kiền Chính. Lúc cung nữ thay áo cho hắn, không cẩn thận làm rơi một túi thơm.
Nhìn cung nữ quỳ trưóc mặt mình run lẩy bẩy, Phong Cẩn cau mày liếc túi thơm trên mặt đất, đây là túi thơm Thục quý phi thêu cho hắn, hoa văn tường vân trên đó trông sống động tựa như trong tiên cảnh, hắn vẫn đeo bên hông. Nay thấy túi thơm rơi xuống đất, hắn lại nhớ tới một người con gái khác.
“Xin Hoàng thượng tha mạng, nô tì biết tội, xin Hoàng thượng tha mạng.” Cung nữ kia thấy Hoàng đế không nói không rằng, sợ hãi tột độ, vội vàng dập đầu không ngừng, chỉ mong giữ được mạng nhỏ này.
Phong Cẩn nhíu mày: “Mang túi thơm này lui ra đi, Cao Đức Trung, bãi giá Đào Ngọc các.”
Khi ngự giá tới Đào Ngọc các, Phong Cẩn chỉ thấy đèn lồng treo ngoài cửa chập chờn ánh nến mờ ảo, thiếu một bóng hình xinh đẹp cầm đèn đứng đợi.
Ngăn lại thái giám gác đêm trước các đang muốn vào truyền báo, Phong Cẩn đi thẳng vào cửa chính.
Đào Ngọc các được xây dựng rất tinh tế và xinh đẹp nhưng không quá lớn, Phong Cẩn chỉ đi một lát đã tới gian ngoài phòng của Trang Lạc Yên. Phất tay cho cung nữ thái giám lui ra ngoài, chỉ giữ lại Cao Đức Trung đi cùng, hắn bước vào bên trong.
Cao Đức Trung nghe thấy có tiếng nói chuyện khẽ vọng ra, để tránh nghe phải điều không nên nghe, ông cúi đầu thấp hơn, im lặng đứng sau lưng Hoàng đế.
“Chủ tử, đầu gối người bầm một mảng lớn thế này, hay để nô tì bảo người gọi thái y tới.” Vân Tịch vén ống quần của Trang Lạc Yên lên mới nhìn thấy, trên đầu gối trắng nõn mịn màng đã có một khối máu ứ đọng, nhìn rất đáng sợ.”
“Không cần đâu,” Trang Lạc Yên không phải một cô gái yếu ớt, nhìn vết bầm trên đầu gối mình, bình thản nói, “Trông thì ghê mắt thế thôi, thực ra không đau lắm, em đừng khẩn trương như vậy, nếu bây giờ truyền thái y, để người ta biết được sẽ phiền phức lắm đấy.”
Vân Tịch nhíu mày, biết chủ tử nói đúng, vết thương này là do Viện phi cố tình gây khó dễ cho chủ tử mà có, nếu tin Đào Ngọc các gọi Thái y tới tai Viện phi, sợ là sau này nàng ta sẽ lại gây chuyện với chủ tử nữa, “Nhưng thưa chủ tử, nhỡ mấy ngày tới Hoàng thượng lật thẻ bài của người, nhìn thấy vết thương thì biết làm sao?”
Trang Lạc Yên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa chợt thấy ánh đèn ngoài đó lập lòe lúc sáng lúc tối, sắc mặt hơi đổi, nói khẽ: “Tảng đá bên ngoài Đào Ngọc các đã mọc rêu, em có thấy không?”
“Vâng…” Vân Tịch buồn bã thưa, nhúng khăn vào nước nóng rồi vắt kiệt, đắp nhẹ lên vết bầm trên đầu gối chủ tử, nghe thấy nàng xuýt xoa một tiếng.
“Chủ tử…”
“Không sao đâu,” Trang Lạc Yên nói nửa đùa nửa thật, “Mấy ngày trước chủ tử nhà em đâu ít bị phạt, nào có yếu đuối như vậy, đắp khăn nóng là đỡ thôi, xong rồi thì em cứ đi nghỉ đi, đừng lo.”
“Người như vậy, nô tì làm sao ngủ được ạ.” Vân Tịch cũng phát hiện ánh đèn bất thường ngoài cửa sổ, trước đây chủ tử có dặn dò, nếu ban đêm Hoàng thượng đột nhiên tới đây thì hãy lay đèn lồng vài cái để báo cho người biết mà chuẩn bị, biện pháp phòng ngừa này của chủ tử quả là chu đáo.
“Dạo trước, khi Hoàng thượng không đến Đào Ngọc các nữa thì ai thấy người cũng có thể quát nạt vài câu, ngay cả Mã tiệp dư kia cũng vậy, phẩm cấp chẳng cao hơn người bao nhiêu cũng có thể phạt người quỳ mấy canh giờ, vất vả lắm mới được như ngày hôm nay, vậy mà người lại để đầu gối bị thương thế, nô tì nhìn đau lòng lắm.” Vân Tịch cẩn thận chườm khăn lên, “Sẽ hơi đau một chút, chủ tử người phải cố nhịn nhé, tan máu bầm sẽ đỡ hơn.”
Gian ngoài, Cao Đức Trung lẳng lặng nghe tiếng nói chuyện khe khẽ bên trong, dù không nhìn thấy sắc mặt Hoàng thượng lúc này, ông cũng biết, tâm trạng vạn tuế gia không được tốt lắm. Thấy Hoàng thượng đang định nhấc chân bước vào, Cao Đức Trung vội vàng hô lớn: “Hoàng thượng giá lâm.”
Khi Phong Cẩn cùng Cao Đức Trung vào bên trong liền thấy Chiêu tần khoác một chiếc áo choàng ngoài rộng thình quỳ trên mặt đất, mái tóc đen nhánh xõa dài, không hề mang món trang sức nào, hắn chợt nhớ đến một câu: Vừa thấy đã thương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!