Nghề Làm Phi - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
208


Nghề Làm Phi


Chương 5


Vào thời điểm không thích lật thẻ bài mà Hoàng thượng lại đến chỗ Chiêu tần hai lần liên tiếp – tuy buổi đầu tiên ngài vốn lật thẻ bài của Yên quý tần nhưng sau đó lại đến Đào Ngọc các – khiến mọi nữ tử trong cung đều chú ý.

Mỗi người đều có một suy nghĩ khác nhau, nhưng nếu nói đến ai khó chịu nhất thì đổ phải là Yên quý tần. Trong hậu cung, trước giờ nàng ta luôn được sủng ái, nhung thật không ngờ có ngày Hoàng thượng ra khỏi Lâm Nguyệt hiên của nàng rồi lại tới chỗ phi tần khác.

Trang Lạc Yên hiểu rằng chuyện vừa qua có thể khiến nàng lọt vào tầm ngắm của người khác, nhưng nếu so với Thục quý phi hay Yên quý tần, “thành tích” của nàng thực sự chưa có gì đáng nói, vì vậy nàng vẫn không sợ mình sẽ thành đích ngắm của mọi người. Song, khi một phi tần được sủng ái thì không ai ngốc đến mức tới gây sự, đợi đến khi nàng ta thất sủng thì lại là chuyện khác rồi.

Sáng nay thời tiết không quá nóng, chỉ có điều làm một vị Đế vương phải chú ý bề ngoài, dù long bào được dệt bằng loại tơ thượng hạng nhưng Trang Lạc Yên nhìn vào vẫn thấy thương cảm thay cho Hoàng đế. Trông hắn kìa, quần áo tầng tầng chất lên người, bị hun nóng đến cỡ nào cơ chứ!

Phong Cẩn quay đầu lại, thấy được sự quan tâm lo lắng và yêu thương trong mắt Trang Lạc Yên, bèn cười nói: “Ái phi làm sao thế?”

“Bẩm Hoàng thượng, thiếp chỉ lo lắng thời tiết hôm nay oi bức như thế, Hoàng thượng mặc bộ long bào này tuy nhìn rất oai phong uy vũ nhưng có lẽ hơi bí bức chăng?” Lời vừa thốt ra, Trang Lạc Yên lập tức cảm thấy không ổn, lại không nói bộ long bào này do thợ dệt giỏi nhất Tô Hàng Tam Thục làm nên, cho dù long bào mặc lên thực sự không thoáng mát thì một phi tần ở hậu cung cũng không có tư cách phê phán nó tốt hay không tốt. Không chỉ nàng, e ngay cả Hoàng hậu cũng không có tư cách can thiệp chuyện nay. Thật là, tuy nàng có ký ức của người xưa nhưng trong thâm tâm vẫn không có sự kinh sợ trước uy nghiêm của hoàng gia như cổ nhân.

“Ái phi nói cũng có lí,” Phong Cẩn lại dường như không phát hiện được điều bất ổn trong lời nói của Trang Lạc Yên, giơ tay để cung nữ sửa đồ trang sức đeo bên hông “Nhưng một vị vua, không thể vì tham lam chút dễ chịu nhất thời mà quên mất đoan chính. Huống chi một bộ long bào này, bao nhiêu người hai tay đẫm máu cũng chưa chắc được mặc lên một lần.”

“Thiếp thiển cận rồi.” Trang Lạc Yên thở phào trong lòng, không cần biết Hoàng đế thật sự không phát hiện hay vờ như không phát hiện, hắn nói vậy chí ít cho thấy sẽ không truy cứu lỗi lầm trong lời nói vừa rồi của nàng.

“Ái phi một lòng lo lắng cho trẫm, tấm lòng của nàng, trẫm hiểu,” Phong Cẩn chắp tay sau lưng, cười nhìn Trang Lạc Yên, “Trẫm phải đi đây, nàng không cần tiễn đâu, hôm nay trời nóng, tranh thủ nghỉ một chút kẻo lát nữa không ngủ được.”

Đối với ý tốt của Hoàng đế, phần lớn thời gian Trang Lạc Yên sẽ tiếp thu, thỉnh thoảng biểu thị một chút lưu luyến không muốn rời xa, xem ra Hoàng đế rất hài lòng với những biểu hiện này của nàng, hôm nay nàng không cần cố tình dậy tiễn hắn tới cửa cung nữa.

Trong một bộ phim truyền hình nào đó ở kiếp trước, Hoàng Thái Cực rất yêu thương chiều chuộng Thần phi, nguyên nhân là, trong số bao nhiêu nữ tử quanh ông, chỉ có Thần phi coi ông là một người chồng mà không phải một vị Hoàng đế. Trang Lạc Yên nhận thấy, loại người như Hoàng đế là loại đàn ông khó phục vụ nhất trên thế giới. Trần A Kiều thời Hán đối xử với Lưu Triệt bằng thái độ của một người vợ với chồng mình nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn rơi vào kết cục lệ khóa thâm cung đó sao?

Loại sinh vật mang tên “Hoàng đế” này vừa mong muốn nữ tử coi mình là một người chồng bình thường lại vừa hi vọng nàng ấy có thể kính sợ mình mỗi khi cần kính sợ. Bởi vậy có thể thấy, trình độ thay đổi của đàn ông cao hơn phụ nữ nhiều, Trang Lạc Yên nghĩ, nếu có ai còn dám nói với nàng mấy lời kiểu như “lòng dạ đàn bà như kim đáy bể”, nàng nhất định thưởng kẻ đó một bạt tai ngay.

Lăn lộn trên giường một hồi, Trang Lạc Yên ngồi dậy, chuẩn bị đi thỉnh an Hoàng hậu. Hôm nay nàng tới sớm hơn mọi ngày, khi tới cung Cảnh Ương thì thấy mới có Hiền phi và hai vị phi tần khác tới. Vẻ ngoài của Hiền phi không thuộc hàng xinh đẹp nổi bật nhưng trông rất dễ gần, khiến người ta vừa nhìn đã thấy chữ “Hiền” này rất hợp với nàng ta.

“Chiêu tần đêm qua hầu hạ Hoàng thượng mà sao sáng nay tới sớm thế?” Hoàng hậu sai Hòa Ngọc dâng trà cho Chiêu tần, cười nói, “Một nữ tử đáng yêu thế này, bổn cung nhìn cũng thấy thương yêu đấy.”

“Tần thiếp hôm nay không ngủ được nên định tới sớm trò truyện cùng Hoàng hậu nương nương,” Trang Lạc Yên cười, “Có phải tần thiếp làm phiền Hoàng hậu nương nương rồi không ạ?”

“Nào có chuyện đó,” Hoàng hậu nói, “Dạo này thời tiết oi bức, bổn cung cũng dậy sớm hơn, nàng tới sớm, bổn cung lại có thêm một người trò chuyện giải buồn.

Giọng Hiền phi cũng giống như vẻ ngoài của nàng ta, dịu dàng điềm đạm, nàng cười nhìn Trang Lạc Yên: “Hoàng hậu nương nương, Chiêu tần muội muội cũng là người thông minh, hay là nói cho nàng ấy chuyện vừa rồi xem sao ạ.”

Bàn tay cầm tách trà của Trang Lạc Yên hơi chững lại, sau đó nàng liền cười nói: “Hiền phi nương nương lại trêu tần thiếp rồi, tần thiếp thân phận thấp, làm sao có chủ kiến gì đâu.” Đưa thân phận ra ngay từ đầu, tránh cho có chuyện gì bất thường xảy ra, nàng lại phải gánh cái tội thân phận thì thấp mà đầu óc không nhỏ.

“Cũng đâu có chuyện gì to tát, chỉ là mấy hôm nữa tới sinh nhật Thục quý phi, bổn cung đang nghĩ xem nên làm thế nào cho tốt,” Hoàng hậu cười dịu dàng, “Thục quý phi là một người nề nếp, cứ luôn nói không thích phô trương, không cần tổ chức to làm gì, muội nói xem phải thế nào đây?”

E là Hoàng hậu lần này có lo lắng riêng, sợ làm lớn thì lại bị trách xa xỉ, làm đơn giản quá lại mang tiếng chèn ép người khác, lúc này mang chuyện ra thương lượng với mọi người, chẳng qua là muốn cho người ta thấy nàng ấy cũng có lòng muốn tổ chức một sinh nhật lớn cho Thục quý phi mà thôi.

Thấy đôi mắt xinh đẹp của Hoàng hậu vẫn nhìn mình chăm chăm, Trang Lạc Yên đặt tách trà xuống, mặt lộ vẻ bối rối: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, tần thiếp mới vào cung được một thời gian ngắn, nhiều chuyện còn chưa rõ lắm.” Thấy nụ cười trên mặt Hoàng hậu nhạt đi vài phần, nàng lại nói thêm, “Thục quý phi nương nương hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, có lẽ Hoàng thượng cũng nhớ chuyện này đấy ạ.”

Nghe vậy, ý cười trên mặt Hoàng hậu lập tức tươi hơn: “Đúng rồi, chắc là Hoàng thượng cũng nhớ đến chuyện này đây.” Nói xong, nàng hài lòng nhìn Chiêu tần, “Hôm nay Thượng Thiện giám làm ra hai loại điểm tâm mói, sáng sớm đã mang tới đây, Hòa Ngọc, mau dâng lên cho Hiền phi và Chiêu tần dùng thử.”

“Nếu có món nào hợp khẩu vị, bổn cung sẽ bảo Thượng Thiện giám mang tới một ít cho các muội.” Hoàng hậu nhấp một ngụm trà, ngón tay trắng nõn trông còn mịn màng hơn cả lớp sứ Thanh Hoa cao cấp của tách trà trên tay.

“Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương cầu kiến ạ.”

Sau buổi trưa, Phong Cẩn đang dựa vào tháp mềm nghe từ khúc mới do phủ vũ nhạc soạn, nghe thái giám báo lại bèn lười biếng mở mắt: “Tuyên.”

Thấy Hoàng hậu tiến vào, Phong Cẩn miễn lễ rồi cười đỡ nàng ngồi xuống nghe khúc: “Đây là từ khúc mà bên phủ vũ nhạc mới soạn, Hoàng hậu nghe cùng trẫm một chút.”

Ánh mắt Hoàng hậu đảo qua mấy người đang chơi nhạc, thoáng dừng lại trên người một nữ tử xinh đẹp, cười cười cùng ngồi nghe khúc với Phong Cẩn. Khi kết thúc từ khúc, nàng mới lên tiếng: “Hôm nay cùng Hiền phi và Chiêu tần nhắc đến sinh nhật của Thục quý phi, thần thiếp tính tổ chức thật long trọng cho nàng ấy. May có Chiêu tần nhắc nhở thiếp mới nhớ ra, chắc là dịp này Hoàng thượng cũng có ban thưởng Thục quý phi, thần thiếp thấy mình làm chủ toàn bộ thì không thích hợp lắm.”

“Nàng là Hoàng hậu, việc này nàng đương nhiên có thể làm chủ được.” Phong Cẩn phất tay ra hiệu cho các nhạc công, bọn họ liền lẳng lặng lui ra ngoài, hắn nói tiếp, “Thục quý phi đã là quý phi, không thể gia phong thêm nữa, trẫm sẽ thưởng nàng ấy vài thứ là được, nàng vẫn nhớ đến sinh nhật nàng ấy đúng là có tình, song không cần làm phô trương quá, chẳng qua chỉ là một phi tần mà thôi.”

“Vâng, thần thiếp hiểu.” Hoàng hậu mỉm cười, hiển nhiên ý tứ của Hoàng đế rất hợp ý nàng, mà nàng cũng vui mừng khi thấy Hoàng đế mặc dù sủng ái ai đi nữa cũng sẽ không khiến mình mất mặt.

“Phải rồi,” Phong Cẩn nhíu mày, “Nếu trẫm nhớ không lầm, sinh nhật của Chiêu tần cũng trong tháng này, có điều phân vị của nàng ấy không cao, vậy nên chỉ cần thăng phân vị, làm một bàn rượu mừng là đủ, những thứ khác thì không cần chuẩn bị nữa.”

Hoàng hậu thưa vâng, nụ cười vẫn giữ trên môi, khi ra bên ngoài cung Kiền Chính, ý cười đã nhạt đi một chút. Câu nói kế tiếp của Hoàng thượng nghe qua thì tưởng ngài không coi trùng sinh nhật của Chiêu tần, song nếu ngẫm kỹ sẽ thấy, ngài để ý đến nó còn nhiều hơn sinh nhật Thục quý phi.

Chỉ thăng phân vị, mở tiệc rượu, không cho tổ chức thêm cái gì?

Đối với nữ tử trong hậu cung này, còn gì quan trọng hơn thăng phân vị? Chiêu tần, nàng ta chỉ là một “tần” nhỏ bé, sinh nhật có thể mở tiệc rượu đã là được nhận ân trạch lớn, thăng phân vị chính là ân trạch bằng trời rồi đi.

“Nương nương, phía trước đường trơn, người cẩn thận một chút.” Hòa Ngọc khẽ nhắc nhở.

Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn con đường lát đá sạch sẽ trước mặt, cười nói: “Đúng là nên cẩn thận một chút.”

Hiện tại Hoàng thượng vẫn còn vài phần chú ý Chiêu tần, nàng vẫn không nên làm ngài khó chịu mới phải. Trước đây, Viện phi, Thục quý phi, Yên quý tần chẳng phải đều được sủng ái còn hơn cả Chiêu tần bây giờ, nhưng nào ai vượt nàng được đâu, chẳng qua là người mới thay người cũ mà thôi.

Có điều, Hoàng thượng nhớ sinh nhật Chiêu tần? Xem ra là Chiêu tần cố tình nhắc với ngài ấy rồi, tâm kế thế này quả là hơi cạn, giờ Hoàng thượng có thể nhớ tới, vậy sang năm, năm sau nữa thì sao?

Chỉ là chút vinh quang hiện tại đổi lấy cô đơn ngày sau mà thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN