Nghề Làm Phi - Chương 5.2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
199


Nghề Làm Phi


Chương 5.2


Hoàng thượng có thể là loại người chủ động hỏi đến sinh nhật một phi tần là ngày nào hay sao?

***

Hôm nay tất cả các phi tần đều bị Hoàng hậu mời ra ngự hoa viên, lấy danh nghĩa đi ngắm hoa hóng mát. Trang Lạc Yên nhìn quanh, chỉ thấy bốn phía cổ thụ tươi tốt cùng với mấy bồn băng thật lớn đặt xung quanh, bèn cúi người thỉnh an Hoàng hậu rồi ngồi xuống chỗ của mình.

Ngày mai là sinh nhật Thục quý phi, hôm nay Hoàng hậu lại mời phi tần ra ngắm hoa là có ý gì? Dựa vào lưng ghế, Thính Trúc và Vân Tịch đứng phía sau phe phẩy quạt cho Trang Lạc Yên, lúc này nàng thực sự thấy ở đây cũng khá mát mẻ.

“Thục quý phi tới, Tô tu nghi tới.”

Trang Lạc Yên nghiêng đầu nhìn lại, thấy Thục quý phi và Tô tu nghi cùng nhau tiến lại gần, khi có mặt Thục quý phi, trông Tô tu nghi luôn luôn có vẻ gò bó, ảm đạm hơn hẳn khi đứng một mình.

Mọi người lại hành lễ với nhau xong, đợi thêm một lát, người đã tới đông đủ, Trang Lạc Yên kiên nhẫn nhìn các thái giám bưng từng chậu hoa lên, chờ các phi tần thưởng thức một lát rồi lại hì hục bưng xuống. Mỗi chậu hoa một kiểu dáng khác nhau nhưng có một điểm chung là đều mang những cái tên có ý may mắn.

“Bồn mẫu đơn màu lục này đúng là hiếm có, bây giờ vẫn còn nở rực rỡ như vậy, Nhu phi thấy thế nào?” Hoàng hậu nhìn bồn mẫu đơn xanh vừa được dâng lên, cười cười, mở miệng hỏi.

Nhu phi đứng dậy cúi người: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, đương nhiên là rất đặc biệt ạ.”

Hoàng hậu cười cười, không nói thêm, vung tay ra hiệu dâng bồn hoa khác lên, đây là một bồn hoa hẳn nên nở vào mùa thu – hoa cúc.

Trang Lạc Yên kín đáo liếc nhìn Nhu phi, thấy nàng ta rịn mồ hôi đầy trán, cười cười cúi đầu, nâng một tách trà, hôm nay trời nóng ghê.

Thưởng hoa xong, Trang Lạc Yên cũng đã rót trà đầy bụng mình, Hoàng hậu chợt đặt tách xuống lên tiếng nhắc đến một chuyện không liên quan đến hoa.

“Ngày mai là sinh nhật Thục quý phi, tuy rằng người trong hậu cung không nên phô trương xa xỉ nhưng Thục quý phi đã hầu hạ Hoàng thượng một thời gian dài, Hoàng thượng và bổn cung đều thương yêu, muốn ngày mai tổ chức chúc mừng Thục quý phi. Mấy người chúng ta đây đều là tỉ muội tốt của nhau, ngày mai tất cả đều tới vui vẻ một phen.” Hoàng hậu nói xong, thấy các phi tần đều đứng dậy thưa vâng, lại nói thêm, “Hôm nay hoa cũng đã thưởng thức xong, tất cả giải tán đi.”

Trang Lạc Yên nghe đến câu này, lại đứng lên hành lễ lần thứ hai, sau đó cùng các phi tần khác nhìn Hoàng hậu rời đi.

Hoàng hậu vừa đi khỏi, mấy phi tần cùng phe với Thục quý phi liền bước tới chúc mừng, Trang Lạc Yên nhìn vẻ mặt những phi tần khác, không thấy bất kì người nào tỏ vẻ khác lạ.

“Thục quý phi nương nương được Hoàng thượng thương yêu, sinh nhật đương nhiên nên tổ chức thật long trọng rồi.” Hiền phi cười nói với Thục quý phi, “Ngày mai nàng phải uống thêm vài chén với ta đấy.”

“Hiền phi tỉ tỉ nói thế khiến muội xấu hổ quá,” Thục quý phi bước lên nắm tay Hiền phi, “Xưa nay tỉ tỉ rất tốt với muội, nói gì một chén, bảy tám chén muội cũng uống.”

Thục quý phi vừa nói đến đây, mấy phi tần phân vị cao cũng liền bước lại trêu ghẹo, nhìn màn kịch này, Trang Lạc Yên cảm khái, quả là một bức tranh “tình tỉ muội thân thiết”.

Không có hứng thú ở lại đây diễn kịch cho người khác xem, Trang Lạc Yên hành lễ với mấy phi tần có phân vị cao hơn rồi định ra về, nào ngờ Thục quý phi lại gọi nàng.

“Nghe nói sinh nhật Chiêu tần muội muội cũng trong mấy ngày tới?” Thục quý phi cười dịu dàng, “Đến sinh nhật nàng, chúng ta cũng muốn uống với nàng vài chén.”

Trang Lạc Yên khom người thưa: “Rượu mừng của các vị nương nương, tần thiếp có say cũng sẽ uống hết ạ.” Nàng Thục quý phi này giỏi thật, nhắc đến sinh nhật mình trước mặt mọi người, đến lúc đó nếu Hoàng đế hay Hoàng hậu có ban thưởng mình thì nàng ta cũng được tiếng chu đáo, mà nếu hai vị kia không đả động gì đến, nàng ta sẽ vui vẻ nhìn mình bị người khác chê cười.

Thục quý phi đạt được mục đích, không nói thêm nữa, để Trang Lạc Yên ra về. Trang Lạc Yên bình thản rời khỏi chỗ đó, đi được một đoạn, quay đầu nhìn mấy nữ tử còn đứng nói chuyện, tất cả đều là những người có phân vị cao trong cung.

“Bẩm chủ tử, phía trước hình như là Yên quý tần và Mã tiệp dư.” Mới đi được một lát, Thính Trúc chợt thấy phía sau một bụi cây có vài người đang đứng, đó là Yên quý tần và Mã tiệp dư.

Trang Lạc Yên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt hai người kia không giống chị em thân thiết đang đang ôm chuyện lắm, nàng định quay đi lại nghe được một tiếng “bốp”, nhìn lại, thấy đại cung nữ bên cạnh Yên quý tần vừa thu tay về còn mặt Mã tiệp dư đã sưng đỏ lên rồi.

Hơi nhíu mày, Trang Lạc Yên không biết Yên quý tần và Mã tiệp dư có mâu thuân gì nhưng cử chỉ này của Yên quý tần hơi quá đáng rồi.

Trang Lạc Yên định tìm đường tránh xa màn kịch này lại thấy có một đoàn người đang đi về phía mình, lập tức nàng thay đổi sắc mặt, sửa sang lại đồ trang sức trên người, tiến lên vài bước “Thiếp bái kiến Hoàng thượng. “

Yên quý tần vừa thấy ngự giá thì lập tức biến sắc, không quan tâm đến Mã tiệp dư nữa, kéo tà váy quỳ xuống bên cạnh Trang Lạc Yên: “Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.”

Mã tiệp dư cũng quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, ánh mắt lướt qua Yên quý tần, lộ vẻ đắc ý: “Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.”

Phong Cẩn vươn tay nâng Yên quý tần và Trang Lạc Yên: “Các ái phi đứng dậy cả đi.” Nói xong, đường nhìn thoáng lướt qua gò má sưng đỏ của Mã tiệp dư, khẽ nheo mắt lại, câu tiếp theo lại đề cập tới chuyện không liên quan, “Thời tiết nóng bức, sao các ái phi lại tụ hội ở đây?”

“Bẩm Hoàng thượng hôm nay Hoàng hậu nương nương mời chúng tần thiếp tới đây ngắm hoa, lúc này đang định quay về.” Yên quý tần dịu dàng đáp, “Không ngờ được gặp Hoàng thượng ở đây.”

“Hoàng hậu đúng là có tâm.” Phong Cẩn buông tay Yên quý tần, lại vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Trang Lạc Yên, “Vậy các nàng cũng nên về sớm mà nghỉ ngơi đi.”

“Hoàng thượng…”

“Mã tiệp dư có ý kiến gì đối với lời của trẫm à?” Phong Cẩn thờ ơ quét mắt sang Mã tiệp dư một cái, dường như không thấy vệt bàn tay đỏ ửng trên má nàng ta vậy.

“Thiếp… xin cáo lui.” Thoáng chốc, sắc mặt Mã tiệp dư xám tựa tro tàn, như thể đã đánh mất toàn bộ sức sống.

Trang Lạc Yên cúi đầu nhìn bàn tay bị Phong Cẩn nắm chặt, một cảm giác lạnh buốt chợt chảy vào xương, mới trước đây Mã tiệp dư cũng từng được vị Hoàng đế này chú ý, hôm nay cũng phải rơi vào kết cục thế này, có thể thấy được sự lạnh lùng vô tình của hắn đến đâu. Người đời thường nói “kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa”, thật đúng là đã oan uổng những người đó, loại sinh vật được gọi là “Hoàng đế” này mới là đại biểu cho trường phái “máu lạnh”.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua đôi mắt đầy đắc ý của Yên quý tần, Trang Lạc Yên lại cụp mắt, tiếp tục cúi đầu, chăm chú dõi mắt vào bàn tay mạnh mẽ đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của mình.

Phong Cẩn thấy Chiêu tần cúi đầu, chỉ nghĩ nàng ấy hơi ngượng ngùng, bèn buông tay ra: “Ái phi hôm nay nghỉ sớm đi.”

“Vâng, thưa Hoàng thượng.” Trang Lạc Yên nhún mình, “Thiếp xin cáo lui.”

“Thiếp xin cáo lui.” Yên quý tần cũng cúi người chào Hoàng đế.

Phong Cẩn gật đầu, đợi ba người đi xa, nụ cười trên mặt hắn đã không thấy tăm hơi.

“Hai năm tới không cần thăng phân vị cho Yên quý tần,” Phong Cẩn chắp tay sau lưng, quay người đi về hướng ngược lại, “Đưa một bồn hoa súng ở chỗ trẫm tới cho Chiêu tần.”

“Vâng, thưa Hoàng thượng.” Cao Đức Trung phát hiện Hoàng thượng không hề đề cập đến Mã tiệp dư, âm thầm hiểu ra, vị Mã tiệp dư này không có tương lai gì rồi.

Trang Lạc Yên mới về tới Đào Ngọc các được một lát, chợt nghe tổng quản cung Kiền Chính tới, bèn đứng dậy ra ngoài đón.

“Bái kiến Chiêu tần chủ tử,” Cao Đức Trung thấy Chiêu tần đi ra bèn đứng dậy hành lễ, “Hoàng thượng lệnh nô tài đưa chậu hoa súng này tới cho ngài thưởng thức, chủ tử xem nên để ở đâu thì thích hợp?”

Trang Lạc Yên tạ ơn xong, sai người bưng chậu hoa súng vào phòng mình, rót trà cho Cao Đức Trung, nói: “Làm phiền Cao công công vất vả đi một chuyến vào lúc trời nóng bức thế này.” Nói đoạn quay sang bảo Vân Tịch đưa tới một túi tiền.

Cao Đức Trung từ chối mấy câu mới dám nhận, uống một ngụm trà, cười nói: “Chiêu chủ tử quá lời, nô tài làm việc cho Hoàng thượng vốn là chuyện đương nhiên, ngài nói như vậy khiến nô tài sợ hãi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN