Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm! - Chương 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!


Chương 49


Sáng sớm ngày hôm sau, khi tiểu khất cái còn chưa tỉnh, Bạch Nghiên cùng tiểu mao cầu liền rời đi, trước khi đi Bạch Nghiên từ trong túi Càn Khôn lấy ra một ít linh thạch cùng với Tụ linh đan để lại cho tiểu khất cái.

“Tiểu mao cầu, tiểu khất cái này rất đáng yêu, thoạt nhìn cũng không kém tuổi của tiểu Ngọc nhi là bao.” Nghĩ tới tiểu Ngọc nhi, Bạch Nghiên lại lo lắng nói, “Không biết tiểu Ngọc nhi hiện tại như thế nào rồi, không biết Mặc Tuyên bọn họ đã tới Thiên Thiên Sơn hay chưa.”

“Nghiên Nghiên rất thích tiểu hài tử?”

“Phần lớn tiểu hài tử đều không biết những lời dối trá,  so với người lớn còn tốt hơn rất nhiều. Đương nhiên, hùng hài tử nào đó là ngoại lệ.” Bạch Nghiên nói, “Nếu về sau quy ẩn, ta liền đi tìm tiểu khất cái đó, khi đó bệnh của tiểu Ngọc nhi nhất định đã khỏi, bọn họ còn có thể làm bằng hữu với nhau. Một người vẫn là quá cô đơn, nhiều người như vậy náo nhiệt mới tốt.”

Bạch Nghiên rất lạc quan, hắn đã có thể tưởng tượng đến hình ảnh ấy. Hắn cười rồi lại nghĩ, cũng may không phải là hai tiểu tử, nếu không có khả năng bọn chúng sẽ đánh nhau suốt ngày, nhưng tiểu Ngọc nhi và tiểu khất cái kỳ thực lại rất ngoan……

“Đúng rồi tiểu mao cầu, ‘Ma động’ mà tiểu khất cái nói ngươi có ấn tượng sao?” Bạch Nghiên đột nhiên nhớ tới ‘Ma động’ mà tiểu khất cái từng nói, hắn lại có chút tò mò với cái ‘phó bản’ này.

“Ngươi nói cái ‘Ma động’ này có liên quan tới Phệ Tâm Ma hay không, hoặc đây là do hắn tạo ra, để cho tổ chức Tế An tung hô làm đấng cứu thế để mua chuộc nhân tâm?”

“Khả năng không lớn.” Tiểu mao cầu phủ nhận nói, “Phệ Tâm Ma tuy rằng muốn lập một quy tắc mới cho đại lục An Lạc, nhưng hắn không muốn tốn công làm mấy chuyện như vậy. Đấng cứu thế phần lớn chắc chắc là do tổ chức Tế An tự mình khoác lác, còn mục đích thì như ngươi vừa đoán. Về ‘Ma động’, nếu lời đồn đại đó đúng như dự đoán của ta, có khả năng ‘Ma động’ chính là thứ tồn tại càng nguy hiểm hơn so với Phệ Tâm Ma.”

“Là cái hủy diệt mà ngươi từng nói sao?” Bạch Nghiên lại một lần nữa dò hỏi về đại kiếp nạn phát sinh trước kia đại lục An Lạc.

Tiểu mao cầu cam chịu, khi đó nó chỉ là một con linh thú, đại lục An Lạc khi đó cũng không phải là đại lục An Lạc của hiện tại.

Khi đó ở đại lục An Lạc khắp nơi đâu đâu cũng có không ít vết rách không gian lớn nhỏ, mọi người gọi chúng là ‘vực sâu’. Ở mỗi cái ‘vực sâu’ bên trong đều ẩn giấu lực lượng đủ để hủy diệt toàn bộ đại lục An Lạc, mấy cái ‘vực sâu’ này không biết từ đâu xuất hiện, như sâu mọt thong thả không chút lưu tình gặm nhấm đại lục An Lạc bao gồm hết thảy sinh linh sống trên đó.

Càng đáng sợ hơn đó là không ai biết biện pháp tiêu diệt, cũng không ai có đủ năng lực tiêu diệt. Lúc ấy bất luận là người hay linh thú, tu vi cao hay thấp, tất cả đều không có khả năng chạy thoát. Bọn họ đành phải gian nan sống trong những năm tháng tuyệt vọng đó, để rồi kết cục cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái chết.

Tiểu mao cầu nói: “Mấy cái ‘Ma động’ hiện tại trên đại lục An Lạc rất có thể là ‘vực sâu’ trước kia, tuy rằng không biết nó có khác gì với trước kia không, nhưng không bao lâu nữa, cái “Ma động’ này sẽ ngày càng nhiều.”

“Vực sâu”?

“Ân, nó là vết rách không gian, hiện tại gọi nó là Ma động nhưng ở kiếp nạn trước kia người ta lại gọi nó là ‘vực sâu’. Mỗi vực sâu đều có một cỗ lực lượng hủy diệt khác nhau, ở giữa tâm vực sâu sẽ xuất hiện nhiều cái vực sâu nhỏ bất đồng, lúc ấy đại lục An Lạc tổng cộng có bảy cái tâm vực, mà tâm vực Ly Uyên chính là cái mạnh nhất.”

Nghe đến đó, trong lòng Bạch Nghiên run lên, hắn nói: “Ly Uyên? Đó là cái gì?”

“Ly trong ly biệt, đồng thời cũng là ‘vực sâu’ duy nhất có thực thể.”

Tiểu mao cầu còn nhớ rõ cảm giác khi tới gần Ly Uyên, đó là loại cảm giác bi thương xuyên thấu tâm can, giống như bản thân rơi vào bóng tối vô biên, lại càng như một người đã mất hết thảy sự sống, từ đây không còn muốn liên quan gì tới thế giới. Loại lực lượng hủy diệt này không phải đến từ thế giới khác, mà là tâm ma của mỗi người, cho dù là ai thì trong tâm của mỗi người đều có một cái gì đó vướng bận, cũng bởi vì đó mà khi đối diện với nỗi đau ly biệt thì có thể hủy diệt chính bản thân mình.

“Hẳn là có cách để đối phó đi?” Bạch Nghiên nói, “Nếu trước kia đại lục An Lạc đã gặp phải trận đại kiếp nạn, nhưng  hiện tại không phải đại lục An Lạc vẫn tồn tại cho tới ngày hôm nay sao, khẳng định là có biện pháp nào đó mới đúng.”

Tiểu mao cầu mất mát nói: “Đã không còn, ngươi còn nhớ ta đã từng nói trước khi Chúc An xuất hiện thì đã có một người cứu thế chân chính không, hắn là người duy nhất có thể tiêu diệt vực sâu, cuối cùng lại đồng vu quy tận cùng với Ly Uyên, cứu vớt đại lục An Lạc. Nhưng rất kỳ lạ, ta hình như không nhớ rõ tên của hắn, lại giống như hắn căn bản không có tên vậy.”

“Người như vậy quả là một nhân vật truyền kỳ a.” Bạch Nghiên nghĩ, người này nói không chừng về sau sẽ xuất hiện, sau đó lại lấy hình tượng lão gia gia gì đó tới bên cạnh Vân Mặc Tuyên làm trợ thủ.

“Nghiên Nghiên, hiện tại mọi việc còn chưa xác định, vực sâu đã biến mất lâu như vậy cũng không thể khẳng định ‘Ma động’ chính là ‘vực sâu’ được, nguy hiểm trước mắt cần phải lo chính là Phệ Tâm Ma mới đúng, Tế An xuất hiện chứng tỏ hắn đã không thể đợi thêm nữa.”

Tiểu mao cầu do dự một chút, lại nói: “Chờ lúc đến Tứ Luật phái, nếu gặp được Bích Oánh và Cốt Ngọc ta liền đơn độc đi gặp bọn chúng, ta sợ bọn chúng biết ngươi là người của Phiêu Miểu Thành sẽ giận chó đánh mèo với ngươi.”

Bạch Nghiên hiểu rõ, “Nguyên nhân là do Chúc An cùng tộc săn thú đã từng đem các ngươi phong ấn?”

“Đúng vậy.” Tiểu mao cầu nói, “Bọn họ mất đi tự do trong thời gian dài như vậy, trong lòng vẫn luôn chứa đầy oán hận.”

“Vậy tiểu mao cầu ngươi……..”

“Ta không giống với bọn nó.” Tiểu mao cầu ánh mắt kiên định nói, “Đó là do ta cam tâm tình nguyện bị phong ấn.”

Đến Tứ Luật phái, Bạch Nghiên lại gặp được vị Võ pháp chân nhân lần trước, mà hiện tại hắn đã là tân chưởng môn của Tứ Luật phái.

“Vấn Thanh chân nhân tới đây là tức là đã có tin tức của Thấm Cố Mính sao?” Võ pháp chân nhân hiện giờ đã là chưởng môn đương nhiệm, khí thế so với trước kia khác nhau rất nhiều.

Bạch Nghiên giọng đầy tiếc nuối, “Ta ở Vô tận chi cảnh vẫn không phát hiện ra tung tích của hắn, chỉ e……”

“Thôi, các ngươi cũng đã tận lực rồi.” Vẻ mặt của Võ pháp chân nhân không có bao nhiêu đau buồn, chỉ thở dài nói, “Đây cũng là mệnh của hắn.”

Tiếp đó, không đợi Bạch Nghiên mở miệng lại nói, “Vấn Thanh chân nhân, đồ đệ Vân Mặc Tuyên không đi cùng ngươi sao?”

Bạch Nghiên nhớ tới quan hệ của Tứ Luật phái và Tế An, lại nghĩ tới hắn tìm Vân Mặc Tuyên chắc chắn không có mục đích tốt gì, những sát thủ đó chính là minh chứng tốt nhất. Chỉ là, hiện tại Võ pháp chân nhân đột nhiên hỏi như vậy……

“Mặc Tuyên hiện tại không ở cùng ta, ta đã bảo hắn đi làm một ít chuyện.” Bạch Nghiên nhìn Võ pháp chân nhân nói, “Không biết Võ pháp chân nhân tìm hắn có chuyện gì?”

Võ pháp chân nhân cười ha ha nói: “Không có gì to tát, ta nghe nói tựa hồ hắn cùng tổ chức Tế An đang có hiểu lầm, vừa khéo, ta cùng Tế An đại nhân lại có chút giao tình. Các ngươi giúp ta tìm đệ tử Tứ Luật phái, ta cũng muốn giúp các ngươi gỡ bỏ hiểu lầm mà thôi.”

“Võ pháp chân nhân đúng là có lòng.” Bạch Nghiên ngoài miệng khách khí, trong nói liền hô có quỷ mới tin ngươi.

Vì muốn tìm hiểu tổ chức Tế An, còn tiểu mao cầu lại muốn tìm hai hung thú kia, nhân tiện Võ pháp chân nhân cũng giữ hắn lại, nên có cái cớ để tạm thời ở lại Tứ Luật phái.

Đêm tới, tiểu mao cầu khăng khăng muốn một mình đi ra ngoài, Bạch Nghiên không lay chuyển được nó, đành phải dặn nó cẩn thận sau đó lo lắng chờ ở phòng cho khách mà Võ pháp chân nhân chuẩn bị.

Một lát sau, hắn không chờ được tiểu mao cầu, mà có một người bị thương, khắp người đầy máu chạy tới.

Nhìn kỹ lại, Bạch Nghiên nhớ ra, hắn cả kinh nói: “Đây…không phải ngươi là đệ tử trước đây muốn tìm đại sư huynh sao?”

———-✿byhanako❀———–

Trên Thiên Thiển Sơn, Vân Mặc Tuyên đang giằng co với người áo đen.

Thanh âm của người áo đen rất quen thuộc, trong lòng Vân Mặc Tuyên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Buông nàng ra.”

Người áo đen thật đúng là buông tay, chẳng qua là lúc buông tay thì có một con Bích xà lớn hoa văn hắc sắc dùng đuôi cuốn lấy tiểu Ngọc nhi đem trở về.

“Kỳ thực ta đã sớm muốn gặp ngươi, ta cảm thấy rất khó hiểu khi đó ngươi như thế nào mà có được Ngự linh châu ở Địa chi cảnh? Cùng với…..” Người áo đen chậm rãi dùng tay cởi cái mũ choàng xuống, lộ ra khuôn mặt, “Ta rất tò mò, ngươi vì sao đối với ta sinh ra sát tâm. Phải biết rằng, dù sao ta cũng là sư tôn của ngươi a.”

———-✿byhanako❀———–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN