Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!
Chương 50
Cái người máu chảy đầm đìa kia được Bạch Nghiên nâng dậy, vận linh khí tạm thời ổn định thương thế cho hắn.
Sau khi tên đệ tử kia đã ổn định, Bạch Nghiên mới tiếp tục hỏi: “Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi chính là đồ đệ của Võ pháp chân nhân? Gọi là Tập Thần?”
“Không sai, ta là Tập Thần.” Tập Thần âm thanh suy yếu nói, “Vấn Thanh chân nhân, đại sư huynh của ta thế nào rồi? Đúng rồi, ngươi cũng nhanh đi đi, nhớ rõ nói với đại sư huynh rằng hiện tại nhất định không được trở về, Nhị trưởng lão trong lòng đã sớm có mưu đồ, từ trước tới giờ chúng ta đã nhìn lầm hắn.”
Ngữ khí Tập Thần rất nhanh liền trở nên nôn nóng, vết thương trên người bởi vì kích động bắt đầu lại nứt ra.
Bạch Nghiên đè hắn lại, nói: “Ngươi không cần gấp gáp, chậm rãi từ từ nói, vì sao ngươi lại bị thương như thế này?”
Tập Thần cúi đầu, dưới sự trấn an của Bạch Nghiên dần trở nên bình tĩnh, hắn bắt đầu kể lại sự việc đã trải qua.
“Ngày đó các ngươi đi vào Vô tận chi cảnh, bọn ta còn chưa chờ được tin tức của đại sư huynh thì Nhị trưởng lão liền mang bọn ta trở về môn phái, hắn cũng chưa từng giải thích qua lý do vì sao lại vội vàng trở về.”
“Sau khi trở về môn phái, chưởng môn rất tức giận đối với việc bọn ta tự ý đi Vô tận chi cảnh, đồng thời lại lo lắng cho sự an nguy của đại sư huynh. Lúc này, một tổ chức tự xưng là Tế An nổi danh khắp nơi ở đại lục An Lạc đang truyền ra tin tức nói bọn họ sẵn sàng kết minh hữu, cũng từng tới cửa bái phỏng. Nhưng chưởng môn lúc đó đối với việc này không có hứng thú, liền cự tuyệt. Sau đó, ta vô tình phát hiện, không biết từ khi nào mà Nhị trưởng lão lại có liên hệ với tổ chức Tế An.”
“Lúc đó bởi vì ta là đồ đệ của hắn, cũng không dám nhiều lời, trong lòng thầm nghĩ việc này cũng không phải là chuyện to tát gì, ngược lại việc cấp bách chính là an nguy của đại sư huynh, lúc ấy hẳn là chưởng môn cũng nghĩ như vậy.”
Khi Tập Thần nói tới đây, ngữ khí tràn đầy sự hối hận, “Hiện tại nhớ tới, nếu ngay từ đầu ta quyết liệt từ chối việc đi Phiêu Miểu Sơn tìm tòi nghiên cứu, nếu ta lập tức nói cho chưởng môn sự tình của Nhị trưởng lão và Tế An, có lẽ sự tình sẽ không trở nên như bây giờ.”
Bạch Nghiên không biết nên khuyên hắn như thế nào, chỉ có thể nói: “Sau đó thì sao, Võ pháp chân nhân như thế nào lại trở thành chưởng môn?”
“Cách đây không lâu, hắn liên thủ với tổ chức Tế An cùng nhau gϊếŧ chưởng môn, không chỉ đoạt vị, hắn còn đem những người phản đối toàn bộ giải quyết. Mà tin tức truyền ra không nhiều lắm, mọi người bên ngoài chỉ biết trước khi chưởng môn chết đã giao lại môn ấn cho Nhị trưởng lão.”
Tập Thần bi thống nói tiếp, “Đến nỗi ta, hắn còn nói niệm tình sư đồ đã lâu, nguyện ý tha cho ta một mạng, muốn ta tự mình nghĩ kỹ. Về sau, ta liền bị nhốt trong ngục giam, thẳng cho đến khi nghe tin ngươi tới, ta lo lắng cho đại sư huynh liền đau khổ cầu xin Khổng Tưu thả ta ra, cho nên hiện tại mới có thể gặp ngươi.”
Khi kể, Tập Thần vẫn chưa từng gọi Võ pháp chân nhân là sư phụ, nói vậy chứng tỏ trong lòng hắn đã không muốn thừa nhận quan hệ sư đồ này nữa.
“Vấn Thanh chân nhân, ngươi còn chưa nói cho ta biết đại sư huynh hiện tại như thế nào rồi?”
Nhìn ánh mắt mong chờ của Tập Thần, Bạch Nghiên có chút không đành lòng, hắn uyển chuyển nói, “Về chuyện của đại sư huynh ngươi, ta ở Vô tận chi cảnh không tìm được tung tích của hắn, có lẽ vẫn còn hi vọng……” Tuy rằng hi vọng này khá mong manh.
Lời Bạch Nghiên nói làm Tập Thần ngây ngẩn cả người, hi vọng ban đầu của hắn đã bị Bạch Nghiên đánh tan, chưởng môn bị gϊếŧ, Tứ Luật phái hiện tại bị Võ pháp chân nhân bán cho Tế An, ngay cả đại sư huynh cũng…….
Tập Thần nhất thời không kìm được bi thương trong lòng, quay đầu liền phun ra một ngụm máu tươi.
“Ngươi……..”
Tập Thần lắc đầu, giữ chặt Bạch Nghiên nói: “Ta không có việc gì, Vấn Thanh chân nhân, ta cầu xin người, nếu có thể thì xin người hãy trở lại Vô tận chi cảnh tìm đại sư huynh, hoặc là, hoặc là người để ta tự vào trong đó tìm cũng được.”
Bạch Nghiên khó xử nói: “Ta đã tận lực, nhưng thật sự không thể đảm bảo……”
Đúng vào lúc này, tiểu mao cầu từ cửa sổ nhảy vào, “Nghiên Nghiên, hắn là ai?”
Nó nhìn Tập Thần trong phòng, nhất thời cảnh giác.
“Tiểu mao cầu, yên tâm.” Bạch Nghiên nói, “Hắn không phải là người xấu, ngươi tìm được bọn họ rồi sao?”
Tiểu mao cầu nghe Bạch Nghiên hỏi, thu hồi sự đề phòng đối với Tập Thần, thất vọng nói: “Không có, ta tìm khắp toàn bộ Tứ Luật phái cũng không phát hiện ra khí tức của bọn họ.”
Bạch Nghiên ngược lại hỏi Tập Thần, “Võ pháp chân nhân ngày thường liên hệ với Tế An như thế nào?”
“Nhị trưởng lão rất cẩn thận, mỗi lần gặp người của Tế An đều chọn địa điểm bên ngoài môn phái, hơn nữa mỗi lần đều là người bên Tế An tới tìm hắn.”
“Như vậy, cứ chờ ở Tứ Luật phái cũng không phải là biện pháp tốt.” Bạch Nghiên nói, “Tiểu mao cầu, chúng ta vẫn là nên xuống tay từ chỗ khác.”
“Chỉ còn cách này.” Tiểu mao cầu nói, “Hôm nay, Võ pháp chân nhân lưu chúng ta lại nhất định là không có ý tốt, ở lại lâu cũng không phải là biện pháp. Nghiên Nghiên, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này đi.”
Tập Thần cũng đồng ý nói: “Đúng vậy, các ngươi vẫn là nên nhanh chóng rời khỏi đây, không biết vì sao Tế An lại muốn đối phó với Vân Mặc Tuyên, nhưng hiện tại chuyện đó đã truyền khắp đại lục An Lạc. Ta nghĩ hắn giữ ngươi lại là muốn dụ Vân Mặc Tuyên vào bẫy.”
Bạch Nghiên nhìn Tập Thần rồi do dự: “Ngươi muốn đi cùng chúng ta không?”
“Không được.” Tiểu mao cầu không đồng ý nói, “Thêm một người đi cùng chỉ thêm nguy hiểm mà thôi, chỉ việc hắn là người của Tứ Luật phái ta lại càng không thể hoàn toàn tin tưởng. Huống hồ, chuyện chúng ta đi tìm Tế An cũng rất nguy hiểm.”
“Không cần đâu.” Tập Thần tuy không muốn thuần phục Võ pháp chân nhân, nhưng hắn vẫn từ chối lời mời của Bạch Nghiên: “Ta đi theo cũng không giúp gì được, chỉ làm liên lụy thêm. Hơn nữa, ta còn có thể cùng các ngươi đi đâu bây giờ, Tứ Luật phái mới chính là nhà của ta. Lại nói, bất luận như thế nào ta cũng phải trở lại ngục giam, nếu không Nhị trưởng lão phát hiện ta trốn thoát sẽ liên lụy tới Tưu nhi đã giúp ta.”
“Vấn Thanh chân nhân yên tâm, dù sao thì ta vẫn là đệ tử của hắn, đi theo hắn đã nhiều năm, tạm thời hắn sẽ không hạ độc thủ đâu.” Tập Thần thúc giục nói, “Các ngươi đi nhanh đi.”
Bạch Nghiên trong lòng đã rõ, liền theo lời tiểu mao cầu nói, hiện tại để Tập Thần đi theo bọn họ cũng không phải biện pháp tốt nhất.
Bạch Nghiên chỉ có thể hứa hẹn nói: “Ta nhất định sẽ trở lại Vô tận chi cảnh.”
“Đa tạ.” Tập Thần cảm kích nhìn Bạch Nghiên, sau đó vội vàng chạy về ngục giam.
Bạch Nghiên liền mang theo tiểu mao cầu rời khỏi Tứ Luật phái, nhưng chưa đi được bao xa, Võ pháp chân nhân liền xuất hiện chắn trước mặt bọn họ.
“Vấn Thanh chân nhân, đã trễ thế này ngươi còn muốn đi đâu?” Võ pháp chân nhân ánh mắt không có ý tốt.
“Ta bỗng nhiên nhớ tới có chuyện quan trọng cần phải làm, liền không muốn quấy rầy bổn phái nữa.”
“Nếu ta nhất quyết muốn lưu ngươi lại.”
“Như vậy, xem ra…..” Bạch Nghiên bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, buông tiểu mao cầu xuống, triệu hồi Thu Thủy kiếm trên tay, “Xem ra không đánh không được”
———-✿byhanako❀———–
Căn nhà gỗ trên Thiên Thiển Sơn, người áo đen lộ ra khuôn mặt khiến mọi người ở đây đều kinh ngạc.
“Bạch Nghiên?” hai mày liễu của Phương Linh Nguyệt nhăn lại, rất nhanh liền phủ định nói, “Không đúng, ngươi không phải Bạch Nghiên, ngươi là Tế An.”
Tế An và Bạch Nghiên có khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng bất đồng ở chỗ Tế An có khuôn mặt cao ngạo âm trầm hơn, hắn cười nói: “Bạch Nghiên, cái tên này đã lâu không nghe, bất quá hiện tại nghe tới đúng thật là…..rất buồn nôn.”
“Làm người khác buồn nôn không phải là ngươi sao? Thật không nghĩ tới khắp nơi tuyên dương Tế An đại nhân là đấng cứu thế, cư nhiên lại là một ngụy quân tử ra tay với một tiểu hài tử vô tội. Ngươi đúng thật là đã thay đổi ấn tượng ban đầu của ta đối với ngươi, so với trước kia càng ghê tởm hơn gấp mấy lần.”
“Phương Linh Nguyệt, cốc chủ Linh Y Cốc, ta cũng rất thắc mắc, không phải chúng ta đã thỏa thuận xong rồi sao?” Tế An nghe Phương Linh Nguyệt nói biểu tình cũng biến đổi theo, “Vậy nên, ngươi giải thích thế nào về việc vì cái gì ngươi lại đi cùng Vân Mặc Tuyên?”
Không để ý tới mấy ánh mắt nguy hiểm phóng tới, Phương Linh Nguyệt cười lạnh nói: “Giải thích? Tại sao ta lại phải giải thích với ngươi? Cái gọi là thỏa thuận bất quá chỉ là đáp ứng ngươi không giải độc Bích Âm xà cho Vân Mặc Tuyên. Còn việc cứu người khác, có cứu hay không còn dựa vào tâm tình của ta. Hiện tại, việc ta đi theo Vân Mặc Tuyên tới cứu tiểu nha đầu này thì có liên quan gì tới ngươi.”
“Vậy nên ngươi muốn giúp Vân Mặc Tuyên cứu tiểu nha đầu này? Tôn chủ nếu biết được, ngươi cảm thấy Phương Lẫm Nam sẽ như thế nào?”
“Ngươi không cần lấy Phù Ly ra áp ta, hơn nữa ta ghét nhất việc người khác dùng Lẫm Nam để uy hiếp ta.” Phương Linh Nguyệt phẩy tay áo nói, “Ta sẽ không nhúng tay tới sự tình của các ngươi, nhưng tiểu nha đầu này ta nhất định phải cứu.”
Thấy Phương Linh Nguyệt đã quyết, Tế An hừ lạnh một lần nữa đối diện với Vân Mặc Tuyên, nhìn ánh mắt tức giận của Vân Mặc Tuyên, hắn thống khoái nói: “Tức giận? Thật kỳ lạ, thế nhưng lại tức giận chỉ vì cái tên đúc kiếm đã chết kia? Đối mặt với sư tôn là ta, sao ngươi dám lợi dụng Ngự linh châu để gϊếŧ ta, còn nhận một cô hồn dã quỷ tới đoạt xá làm sư tôn?”
“Nếu không phải do ngươi lòng tham vô độ, vọng tưởng muốn dùng Ngự linh châu một bước lên trời, thì làm sao có kết cục bị phản phệ như vậy. Huống hồ, loại người như ngươi căn bản không thể so với sư tôn.” Vân Mặc Tuyên vận linh lực của u lam Minh Hỏa, Hàn Ảnh kiếm ẩn hiện trên tay.
“Kiếm tốt.” Tế An nhìn thấy cũng triệu hồi ra một thanh kiếm, chính là Duy Ngọc kiếm. “Nghe nói ngươi kêu Vu Giám đúc thanh kiếm này, trùng hợp là thanh kiếm trong ta cũng vậy, đã vậy còn tắm qua máu của người đúc nó, không biết cái nào lợi hại hơn a.”
Vân Mặc Tuyên nắm chặt Hàn Ảnh kiếm, vô số oán niệm theo tâm tình của chủ nhân mà đồng loạt xao động, sát khí nồng đậm khiến thân kiếm rung lên ong ong.
“Tự ngươi đến thử liền biết.”
“Tốt, ta cũng muốn thử xem đồ đệ ngươi còn có năng lực gì.” Tế An giành trước xuất kiếm, ma khí hắc sắc phủ toàn bộ thân Duy Ngọc kiếm, động tác ra chiêu đầy tàn nhẫn, độc ác.
Vân Mặc Tuyên dùng một tay cầm Hàn Ảnh kiếm chắn, u lam Minh Hỏa và ma khí liền cắn nuốt lẫn nhau.
Trong lúc đối chiến, tất cả oán niệm cũ mới đều tại nơi này hóa thành mũi nhọn, đáy mắt Vân Mặc Tuyên nhiễm một tầng sát khí huyết tinh, trong khoảng thời gian ngắn không phân rõ đâu là sát khí thật sự của chủ nhân hay vẫn là oán niệm do thanh kiếm điều khiển.
“Hai chữ đồ đệ này ta không cần, ngươi còn không xứng làm sư tôn của ta.”
Dứt lời, Vân Mặc Tuyên liền công kích mãnh liệt hơn, kiếm ý mang theo thù hận tựa như hàn ảnh đánh tới. Tế An khó khăn né tránh, sau đó cũng nhanh chóng đánh úp lại, nhưng bị linh lực cường hãn áp chế, kiếm thế công kích liên tục khiến hắn dần dần rơi vào thế hạ phong.
“Bích Oánh Cốt Ngọc, các ngươi còn chờ gì nữa.” Tay trái Tế An lại vận ma khí, lực lượng Phệ Tâm hóa thành vô số bụi gai đen, hướng Vân Mặc Tuyên đánh tới. Đồng thời, một bóng người đứng yên lặng ngay từ lúc bắt đầu và Bích xà đã ném tiểu Ngọc nhi xuống, chạy tới giúp Tế An cùng công kích Vân Mặc Tuyên.
Vân Mặc Tuyên bị bụi gai dây dưa, bây giờ lại có thêm hai hung thú tới gia nhập, thoạt nhìn trận chiến tức khắc trở nên nguy hiểm, Tế An liền nhận định Vân Mặc Tuyên không có cơ hội thắng.
Hắn cười tà tứ nói: “Vân Mặc Tuyên, nếu ngươi chịu nói điều mà ta muốn biết, nói không chừng ta còn niệm tình sư đồ buồn cười kia.”
Hàn Ảnh kiếm chém một nhát, chặt đứt bụi gai đang định quấn lên, thanh âm lạnh lùng đầy chán ghét: “Thật đủ ghê tởm.”
———-✿byhanako❀———–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!