Nghịch đồ là vương. - Chương 1: Tôi nói.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Nghịch đồ là vương.


Chương 1: Tôi nói.


Từ khi sinh ra tôi là người đã mang mệnh khổ. Dù tôi là con đầu nhưng ba mẹ tôi lại cưng thằng út cùng con cún nuôi được bốn năm hơn là đứa con gái sống chung với họ gần hai mươi lăm cái xuân dưới một mái nhà. Nhưng chuyện đó cũng chẳng đáng nói, dù gì tôi là một người dễ ở nên đâm ra tôi thường bị mọi người xung quanh lợi dụng. Biết nhưng ai bảo ba mẹ lại dưỡng dục tôi thành con người cam chịu hoặc có thể là do tôi nghĩ vậy, nhiều lúc tôi cũng không bận tâm đến vấn đề đấy.
Ngốc là từ tế nhị nhất mà đứa bạn thân chí cốt dám nói với tôi. Chúng tôi là hàng xóm của nhau ngay từ khi còn bé, trong khi đường tới trường chỉ cách nhà có khoảng vài con hẻm, nhưng ngặt nỗi là nó vẫn lành lặn còn tôi hết bị chó dí đến ngã trầy chân, không thì chuột rút ngay trước cổng trường. Học hành không tính là xuất sắc nhưng cũng lên được đại học công lập, họ hàng thường lấy tôi ra làm ví dụ điển hình cho mấy đứa em họ hay cháu con đại loại tôi học hành như thế này, tôi ngoan ngoãn như thế nọ nhưng trên đời mấy ai lại thích bị đem ra so sánh chứ?
Học đại học tôi vẫn quen được bạn trai khóa trên dù tôi không biết liệu anh ấy có thích mình thật không nhưng thật sự tôi cũng chẳng biết cảm xúc của mình có được cho là thích đối với anh ấy không. Biết sao được tôi tệ ở khoảng từ chối này lắm cho đến lúc cả hai chia tay tôi cũng không đau buồn đến mức phải bật khóc, than khổ, ăn vạ này nọ.
Ra trường gần hai năm thì tôi được nhận vào vị trí kiểm kê sổ sách bằng tiếng anh của một công ty bình thường, chắc đó là lần may mắn to lớn nhất trong cuộc đời của bản thân. Mức lương vừa đủ nuôi sống tôi và còn dư để cung phụng cho nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân. Bạn tôi bảo “sao có thể sống vô vị được đến như vậy? Mau mau thay đổi đi”, tôi lại thấy số mình hẫm hiu đến nỗi có rất ư là nhiều vị đó đấy chứ.
Khó có được ngày nghỉ lễ quý giá tôi lên hết mọi kế hoạch cho chuyến đi chơi biển xa nhà cả tuần, ngồi chờ ở sân bay cùng với gia đình mà trong lòng tôi háo hức vô cùng, tôi nghĩ sẽ dẫn cả nhà mình đi xem hết mọi thắng cảnh ở Hạ Long. Lúc hợp đoàn thì tôi lại bị tách riêng với gia đình vì xe bus chuyên dụng sân bay đã quá tải nên tôi và một số người trong đoàn khởi hành lên máy bay trước, cả nhà tôi đi chuyến sau nhưng không sao vì lát nữa lên ngồi máy bay vẫn cùng một khoang.
Xe vừa lăn bánh chưa tới năm phút thì những tiếng hét trong xe bus vang vọng vô cùng hỗn loạn, tôi thấy bánh lăn của một chiếc máy bay lệch trên đường lao thẳng vào xe ngay trước mắt mình. Đầu óc tui bấy giờ trống rỗng cho đến khi cả thân hình của tôi đồng loạt cuốn theo chiếc xe, đầu tôi đập mạnh vào cánh cửa kính nhưng lại không hề đau như tôi đã nghĩ, trời đất cứ quay cuồng, người này đè lên người kia cho đến lúc trong xe chỉ còn một mảnh im lìm. Từ phần thân xe trở về cuối đều bị lõm vào bên trong không còn nhìn ra được hình dạng ban đầu, mùi máu tươi thoang thoảng bên trong xe. Vị gỉ sét của sắt lan tràn cả khoang miệng, tôi bị ép sát sang một bên thành xe, chẳng còn cảm giác gì chỉ duy nhất mắt vẫn còn hướng về chỗ phòng chờ cách tôi không xa nhưng lại chẳng thể nhìn rõ từng mặt của những người còn đứng ở chỗ đấy.
Đội cứu hộ ngay lập tức gỡ ra cánh cửa kính đã nát bấy, cơ thể tôi mềm nhũn trực tiếp ngã xuống, ánh mặt trời trên đỉnh đầu vẫn cứ chói chang, tới bây giờ tôi hầu như không thích trời nắng cho lắm. Mọi thứ xung quanh bắt đầu trắng dần, tôi không thể nghe được bất kì âm thanh nào dù tôi biết chắc bên ngoài đang rất ồn ào, ngay cả một ngọn gió lướt qua người tôi cũng không tài nào mang lại cái cảm giác gọi là mát rượi.
Tôi không biết trước khi chết liệu con người có suy nghĩ nhiều như tôi đã từng ngay lúc này? Nhưng kì diệu thay, tôi lại biết chuyến này tôi toi mất rồi. Số tôi khổ là vậy đấy, bỏ ba mẹ sang một bên dù biết rằng bọn họ sẽ vô cùng đau buồn cho mà coi nhưng vẫn còn thằng út để trong mong. Cũng may nó là đứa tuy khá trầm tính, hay suy nghĩ chu đáo lại là sinh viên thực tập tại bệnh viện khoa nhi suy cho cùng thì tương lai của nó vẫn sáng hơn tôi rất nhiều lần.
Cái cảm giác lơ lửng bất định không dễ chịu chút nào nhưng dường như thời gian đã trôi qua rất lâu cho đến khi một âm thanh nhỏ chợt lóe lên rồi tiếp đó là âm thanh dồn dập ập đến. Mùi đất sau mưa xộc thẳng vào khoang mũi, cái rét buốt quanh thân dễ dàng làm cho tôi rùng mình dù khó khăn lắm mới mở đôi mắt nặng trịch của mình ra nhưng tôi vẫn bị choáng trước cảnh tượng hiện ra ngay phía trước.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN