Bạch Lộ còn nhớ rõ uy hiếp của Ân Niệm, nên nàng ta không dám nói chuyện đã nhìn thấy Ân Niệm cho bất kỳ ai.
Nàng ta không cược nổi!
Lỡ như Ân Niệm không cho nàng ta chữa bệnh thì phải làm sao?
Người phụ nữ đó độc ác như vậy, còn chuyện gì mà không dám làm chứ?
“Không được, không thể để nó tiếp tục thối rữa nữa, các ngươi mau cứu ta, các ngươi mau nghĩ cách cho ta!” Nàng ta cao giọng nói với mấy linh y.
Nếu không phải linh y thấy nàng là biểu tỷ của Đế Cơ, còn là người Bạch gia thì còn lâu mới hầu hạ nàng ta.
Họ đang nghĩ cách đối phó thì đột nhiên nghe thấy có nữ nô gấp gáp chạy tới nói: “Các linh y, mau đến chỗ Đế Cơ đi, trứng thần thú sắp nở rồi!”
Các linh y ngạc nhiên, chút chuyện nhỏ của Bạch Lộ sao có thể so với Đế Cơ độc nhất vô nhị?
Tất cả đều bỏ đi như ong vỡ tổ.
Tô Lâm Yến và Đế Hậu đang quan sát quả trứng màu vàng trên Linh Đài một cách chăm chú.
“Con còn nghĩ rằng chủng loài thấp hèn kia chết rồi thì không thể ấp trứng được, dù sao thì sinh mạng liên kết với thân thể” Tô Lâm Yến vẻ mặt mừng rỡ: “Không ngờ nó lại nở rồi!”
“Đứa trẻ ngốc! Hiện giờ Phượng Nguyên năm trong tay con thì con chính là chủ nhân của quả trứng này, liên quan gì đến chủng loài thấp hèn kia chứ?” Đế Hậu vẻ mặt từ ái nhìn con gái mình.
Cuối cùng thì sau này Yến Nhi của bà ta cũng có thể trở thành người phụ nữ tôn quý nhất Ngũ Châu.
Một tiếng “răng rắc”.
Một cái cánh vàng trực tiết dáng vẻ dễ thương của Bách Biến.
vỡ vỏ trứng, khác hẳn với
Con vật này vừa nhìn là biết tính tình nóng nảy!
Nó đá văng vỏ trứng ra xa, đôi cánh màu vàng rực cháy. ngọn lửa đỏ như máu.
Đế Hậu kích động nằm lấy tay Tô Lâm Yến: “Yến Nhi! Mau nhìn đi! Là phượng hoàng lửa! Quả nhiên là phượng hoàng lửa!”
Tiểu Phượng Hoàng đảo mắt nhìn xung quanh rồi biến thành một bé gái, giữa trán của bé gái này còn đang bốc cháy, đôi mắt vô cùng sắc bén.
Cô bé lạnh lùng nhìn hai mẹ con họ, bá đạo cắn một miếng vỏ trứng: “Hừi”
Cô bé cao ngạo hỏi: “Hai người là ai vậy?”
Đế Hậu sửng sốt, vội vàng nở nụ cười hiền lành: “Đây là chủ nhân của ngươi.”
Bà ta đẩy Tô Lâm Yến lên.
“Ta đặt tên cho ngươi nhé?” Tô Lâm Yến cảm nhận được uy lực mạnh mẽ trên người cô bé, vô cùng vui vẻ nói: “Cứ gọi ngươi là…”
“Gọi ta là Lạt Lạt! Ta không phải phượng hoàng lửa! Ngươi đang sỉ nhục ai vậy chứ!” Không ngờ bé gái khinh thường nhìn nàng ta: “Ngươi xấu quá! Ngươi không phải chủ nhân của ta!”
Linh thú bổn mạng có thể cảm ứng được chủ nhân của mình, người phụ nữ trông giống con gà quê mùa này sao có thể là chủ nhân của cô bé chứ?
Gà rừng sao có thể xứng với phượng hoàng!
Lạt Lạt chính là Huyết Phượng độc nhất vô nhị trong thiên địa này, không phải là mấy loại gà phượng tầm thường kia!
Lạt Lạt thật sự rất tức giận, giậm chân đạp vỡ mảnh vỏ trứng.
Trên thế gian không có linh thú nào ngu xuẩn đến mức không nhận ra chủ nhân của mình!
Nụ cười mừng rỡ của Tô Lâm Yến hoàn toàn biến mất. “Ngươi nói gì!” Tô Lâm Yến siết chặt nắm tay, sau đó Phượng Nguyên trên người sáng lên, dưới chân Lạt Lạt cũng sáng lên một trận pháp, đó chính là trận pháp phụ thuộc, linh thú bổn mạng không thể cãi lời chủ nhân của mình. Lạt Lạt bị cưỡng ép nằm sấp trên mặt đất.
Ánh mắt cô bé khiếp sợ.
Vì sao con gà rừng này lại có khế ước phụ thuộc với cô bé?
“Ta chính là chủ nhân của ngươi!” Vẻ mặt Tô Lâm Yến vặn vẹo như người điên: “Ta là Phượng Nguyên trời sinh, ngươi sinh ra từ Phượng Nguyên thì ngươi chính là linh thú của ta, nếu
ngươi dám không nghe lời ta sẽ đánh chết ngươi!”
Trong khoảng thời gian này, Tô Lâm Yến đã hoàn toàn tiếp nhận cách nói bản thân là Phượng Nguyên.
Nhưng Lạt Lạt lại giáng cho nàng ta một cái tát.
Như thể đang nói với nàng ta răng đồ cướp về mà có mãi mãi cũng sẽ không trở thành đồ của nàng ta.
Lạt Lạt liều mạng vùng vẫy, nhưng khế ước phụ thuộc là tuyệt đối, cô bé hoàn toàn không thể phản kháng.
Cô bé thở hổn hển nói: “Được, ngươi là chủ nhân của Lạt Lạt, Lạt Lạt không làm loạn nữa.”
Tô Lâm Yến hừ lạnh một tiếng, áp chế trận pháp kia.
Nhưng ngay sau đó, Lạt Lạt nhảy lên, biến thành một con tiểu hỏa phượng, phun ra ngọn lửa cuồn cuộn.
Cả căn phòng lập tức bốc cháy.
“Không làm loạn cái quỷ gì chứ! Đốt chết ổ gà mái của ngươi!” Lạt Lạt cong người bay thẳng ra ngoài: “Ta phải đi tìm chủ nhân thật sự của mình!”
Cô bé trời sinh cứng cỏi, có chung huyết mạch với chủ nhân, sao có thể cúi đầu với hai tiểu nhân đê tiện kia được?
Tộc Huyết Phượng thà chết chứ không chịu khuất phục!
Nhưng vừa bay đi không xa, một áp lực cực lớn phủ xuống, trực tiếp kéo Tiểu Huyết Phượng mới sinh trở về.
Đế Hậu nghiêm mặt, vung tay lên, ngọn lửa kia đã bị cuồng phong dập tắt.
Bà ta có thể nằm Vạn Thú Quốc trong lòng bàn tay, cũng không chỉ vì có nhà mẹ chống lưng mà còn nhờ thực lực mãnh mẽ của chính bản thân,
“Mẫu hậu!” Tô Lâm Yến không nhịn được khóc nức nở. “Yến Nhi yên tâm.” Đế Hậu lạnh lùng nhìn Lạt Lạt không
ngừng giãy dụa: “Tiểu sủng vật không nghe lời thì cứ việc đánh, rồi sẽ nghe lời thôi.”
Lạt Lạt căn răng trừng mắt nhìn bọn họ, không cam lòng. Linh thú vừa sinh ra cần chủ nhân che chở. Cô bé cũng muốn chủ nhân thật sự của mình.
Nhưng ngay sau đó, cái roi có thể lột da thịt trong tay Đế Hậu đánh mạnh vào người Lạt Lạt, mà linh lực cũng biến thành nhà tù giam giữ Lạt Lạt.
Lạt Lạt vội vàng né tránh, vừa ẩn náu vừa khó thở mắng: “Các ngươi đợi đó cho ta, đợi Lạt Lạt thăng cấp, tìm được chủ nhân, không đánh chết các ngươi đâu!”
“Đến lúc đó Lạt Lạt muốn đốt hết lông trên người các ngươi! Để các ngươi trở nên xấu xí khó coil”
Đế Hậu tức giận tới nổi lông mày dựng thẳng, nhưng không dám xuống tay giết Lạt Lạt thật, chỉ có thể nghe cô bé trốn một bên mắng chửi như đạn pháo.
Cùng lúc này, Ân Niệm đan ở Ma Giản xa xôi cảm thấy ngực thắt lại đau đớn, hình như nàng cảm ứng được linh thú của mình.
Nàng ôm Bách Biến cũng không ôm vững, ôm ngực, sắc mặt tái nhợt ngã xuống đất.
“Chủ nhân!”
“Niệm Niệm!”
Ma vật đồng loạt tiến lên.
Đến khi Ân Niệm tỉnh lại, ngửi thấy toàn mùi thuốc đông y.
“Tiểu nha đầu tỉnh rồi à?” Một tiểu đồng khoảng mười tuổi đầy lông xanh đứng bên cạnh nàng, rõ ràng là một đứa bé,
nhưng lại chắp tay phía sau như người già.
Thật ra ông ấy đã rất già rồi, năm nay không năm nghìn thì cũng sáu nghìn tuổi.
“Lão Độc Sư?” Ân Niệm ôm ngực ngồi dậy: “Ta làm sao vậy?”
“Không sao.” Với bản lĩnh của Lão Độc Sư cũng không nhìn ra được là nguyên nhân gì, dù sao bổn mạng quả thực là một thứ ràng buộc khó nói: “Có thể là cơ thể suy nhược, ta kê đơn thuốc bồi bổ cho ngươi.”
“Đừng!” Ân Niệm sợ bị “thuốc bồi bổ’ của Lão Độc Sư độc chết!
Lần trước cho nàng uống thứ giống như nước mũi kia đã khiến nàng cực kỳ ghê tởm rồi.
“Đúng rồi, thuốc Hoán Hồn kia sao rồi?” Ân Niệm thật sự không chờ được.
“Nào nào, ta còn chưa cho vợ ta xem đâu đấy.” Lão Độc Sư vẫy tay với nàng, cho nàng xem trước.
Ông ấy cầm một cái hộp trong tay, trong hộp là hai viên thuốc màu trắng.
Nàng và đối tượng bị đổi hồn mỗi người một viên, hơn nữa thời gian có hạn, nhưng để nàng dùng cơ thể của Bạch Lộ đi làm chút “chuyện tốt” thì thời gian hoàn toàn đủ dùng.
Đương nhiên, nàng còn sống, Bạch Lộ chắc chắn không thể sống.
Ngay từ đầu Ân Niệm đã không định để Bạch Lộ tiếp tục sống sót.
“Lão Độc Sư, ngài có thù gì muốn ta giúp ngài báo không?” Ân Niệm nhìn ông ấy hỏi: “Ta đã hứa sẽ báo thù cho a nương ta”
Các ma vật ở Ma Giản này đều không phải tự nguyện ở lại đây, trên lưng mỗi người đều gánh huyết hải thâm thù, Ân Niệm đã nghe thấy đám tiểu ma vật uống rượu nói với nhau.
“Ha ha ha.” Lão Độc Sư cười khẽ, kiễng mũi chân vỗ đầu Ân Niệm: “Tiểu nha đầu, muốn báo thù cho ta, chỉ với ngươi thôi không đủ để chạm vào một ngón tay của kẻ thù của ta đâu”
“Cầm đi.” Lão Độc Sư đưa Hoán Hồn Hoàn cho nàng, trầm mặc một lúc rồi nói: “Ta không có yêu cầu gì khác.”
“Ta chỉ muốn ngươi sau khi ra ngoài đừng khiến Ma Tộc chúng ta mất mặt, không chịu uất ức, không để bị ăn hiếp, không cần kiêng dè bất kỳ kẻ nào.”
“Ân Niệm, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi chính là đứa nhỏ mà chúng ma nuôi dưỡng!”
“Bọn ta không cần ngươi vì bọn ta mà tuyên chiến với đám lão yêu quái kia.”
“Nhưng đối với những hậu bối giống như ngươi, thiên tài của thế hệ trẻ, đến một người đánh một người!”