Nghịch Thiên Thần Thú: Tuyệt Thế Thiên Tài - Chương 7: Quỳ xuống xin ta đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Nghịch Thiên Thần Thú: Tuyệt Thế Thiên Tài


Chương 7: Quỳ xuống xin ta đi


“Chắc chắn rồi!” Ân Niệm khẳng định: “Không cần ngài nói ta cũng sẽ làm vậy!”

“Ha ha ha được lắm! Không hổ là hậu bối duy nhất của Ma Giản chúng ta!” Lão Độc Sư cười to thành tiếng: “Danh gia vọng tộc của Ngũ Châu giam giữ Ma tộc chúng ta ở đây chẳng qua là vì…”

Thấy Lão Độc Sư nửa úp nửa mở, Ân Niệm nhìn ông ấy bằng ánh mắt kỳ lạ, lại bị ông ấy hung hăng vỗ đầu.

“Nha đầu này nhìn cái gì! Còn không mau đi tu luyện! Ngươi còn chưa theo kịp việc học chế độc đâu! Suốt ngày chỉ biết nghĩ đến việc chạy ra ngoài!” Lão Độc Sư tức giận trừng mắt.

Mấy lão già bọn họ đều đang chờ truyền thụ tuyệt học của mình cho Ân Niệm, nào ngờ bị Ân Nữ cướp người trước.

Ân Niệm cầm lấy thuốc Hoán Hồn trở về tu luyện.

Trong phòng nàng bày một đống đồ vật kỳ quái.

“Chủ nhân, đây là gì vậy?” Bách Biến tha một vật hình tròn kỳ lạ dưới sàng ra, trên vòng tròn màu vàng có khắc trận pháp. phức tạp, cũng không cần phải ngồi thiền mà ma khí đã không ngừng bị cuốn vào trong vòng tròn.

“Cái này sao?” Ân Niệm nhíu mày trầm tư: “Là Tụ Ma Bàn mà đại ma bá bá ở Đông Sơn Đầu cho ta, nói là có thể so sánh với bảo vật thượng đẳng, bảo ta tùy ý dùng, lúc tu luyện thì dùng lót mông, lúc không tu luyện thì dùng làm bàn.”

“Còn cái vòng tay này?”

“Đó là pháp khí.”

“Cây trâm này thì sao?”

“Đó cũng là pháp khí.”

“Căn phòng này!”

“Nhóc con ngươi cũng lợi hại lắm. Sao ngươi biết căn phòng này cũng là pháp khí vậy?” Ân Niệm cười, ôm Bách Biến nói: “Thật ra đây là một pháp khí không gian mà các đại ma dùng làm kho hàng, sau khi ta đến mới cho ta làm phòng ở.”

Bách Biến trợn mắt há mồm, cánh tay nhỏ ôm lấy Ân Niệm cười nói: “Vậy lúc chúng ta ra ngoài cũng mang nó theo sao?”

“Đúng vậy, căn phòng này có thể biến nhỏ, hơn nữa vốn dĩ cũng đã tặng cho ta rồi.” Ân Niệm đá pháp khí đầy trên đất. “Nhưng mà có vài pháp khí ta vẫn chưa dùng được, thực lực ta quá thấp.”

Ma vật ở Ma Giản ít nhất cũng phải ba trăm tuổi, bọn họ đều đối với Ân Niệm như thể ông đối với cháu gái.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa “tùng tùng tùng”.

Lão Độc Sư ló đầu vào: “Nha đầu, lão phu nghĩ thế nào cũng cảm thấy không ổn, pháp khí của ngươi quá ít rồi, thế giới bên ngoài Ma Giản nguy hiểm như vậy!”

Ông ấy kéo một rương lớn vào trong: “Nào, cầm lấy đi, đây là ma độc gần đây ta mới luyện chế được, thuốc giải cũng cho. ngươi một phần.”

“Dùng xong nhớ nói cho ta biết hiệu quả, ta còn chưa thử qua đó.”

Lão Độc Sư rung đùi đắc ý nói.

Bách Biến vuốt mấy cái bình kia, đếm chưa tới một trăm ba mươi lăm bình thì lại có tiếng gõ cửa.

“Niệm Niệm, nào, đầy là quần áo ta mới may, ngươi yên tâm, chắc chẳn chịu được sát thương của cường giả Nhân Linh Cảnh, nhận lấy giữ mạng đi.”

Nhân Linh Cảnh chính là cảnh giới sau khi đột phá được Linh Thể cửu trọng, sau đó là Địa Linh Cảnh, Thiên Linh Cảnh, mỗi cảnh cũng được phân thành chín bậc.

Nhưng đây chỉ là phân cấp của con người.

Ma tộc là Ma Thể, Nhân Ma, Địa Ma, Thiên Ma, cũng có chín bậc tương tự.

“Đây là kiếm ngày xưa ta dùng, ngươi cầm lấy đi, rất phù hợp với thực lực của ngươi.”

“Cầm lấy gai độc này đi…”

Ân Niệm chỉ có hai tay căn bản không thể cầm hết: “Đủ rồi đủ rồi!”

“Đủ gì mà đủ! Đứa nhỏ này đúng là không hiểu chuyện gì cả!” Ai ngờ mọi người đồng loạt giậm chân:

“Ngươi không biết thế giới bên ngoài nguy hiểm thế nào đâu! Néu ngươi đánh không lại thì dùng pháp khí tự nổ, nổ chết bọn chúng, biết chưa?”

“Không đủ thì cứ trở về Ma Giản chúng ta, mặc dù có phong ấn, nhưng chúng ta vẫn có thể nghĩ cách đưa pháp khí ra cho ngươi!”

Ân Niệm gật đầu: “Nhưng nhiều quá ta đem theo không hết.”

Ma vật đồng loạt sửng sốt, sau đó chạy ra ngoài, vừa chạy. vừa hét: “Này! Cho Niệm Niệm thêm một pháp khí không gian nữa!”

Ân Niệm: “…

Lúc này, trong hoàng cung, Tô Lâm Yến cũng hưng phấn nhìn Đế Hậu.

“Mẫu hậu, thanh Thiên Sương Kiếm này thật sự cho con sao?”

Vạn Thú Quốc có rất nhiều người, nhưng phải đi trắm dặm mới tìm được một Luyện Khí Sư, pháp khí cung không đủ cầu, nhưng Tô Lâm Yến cảm thấy đó chỉ là nỗi lo của dân thường.

Mỗi năm nàng ta đều nhận được một pháp khí thích hợp, nên nỗi lo kia căn bản không tồn tại.

“Con phải giữ cho kỹ thanh Thiên Sương Kiếm này, sau này đến giai đoạn Linh Thể cần dùng nó. Thanh kiếm này rất đặc biệt, là pháp khí người chưa đạt đến Tiên Nhân Cảnh cũng có thể dùng!”

“Con nhất định sẽ giữ kỹ!” Vẻ mặt Tô Lâm Yến vô cùng vui mừng, nhưng cũng thay đổi rất nhanh: “Mẫu Hậu, Lạt Lạt…?”

Đế Hậu nhướng mày, tự tin nói: “Đang nốt trong địa lao dạy dỗ, yên tâm đi, ba ngày sau ta sẽ giao cho con một linh thú biết nghe lời. Con đừng bận tâm mấy chuyện nhỏ nhắt này. nữa, nhanh chóng nắm giữ trái tim Phong Tuần đi, chuyện lần trước đã khiến nó không vui rồi!”

‘Tô Lâm Yến gật đầu: “Con biết rồi, mẫu thân.”

“Sắp tới sẽ có cuộc đấu thú mỗi năm một lần, con nhất định phải giành được hạng nhất đó.”

Đế Hậu hai mắt sáng ngời nhìn Tô Lâm Yến: “Yến Nhi của †a là phượng hoàng nữ trời sinh, lần này chính là bước đầu tiên để con vang danh Ngũ Châu, biết chưa?”

Tô Lâm Yến nghiêm túc gật đầu. Chớp mắt đã mấy ngày trôi qua, Bạch Lộ ở trong phòng nghe người bên ngoài ngày ngày khen Tô Lâm Yến, căn bản

không có ai quan tâm nàng ta.

Đế Hậu cũng chỉ đến thăm nàng ta cho có lệ, rồi vội vàng chuẩn bị cho Tô Lâm Yến thi đấu.

“Đợi ta dưỡng thương xong, ta cũng muốn tham gia trận đấu thú kia!” Bạch Lộ năm trên giường cắn răng nói: “Ta cũng muốn giết cái loài thấp hèn kia!”

Nàng ta muốn dẫn quân đi giế t chết loài thấp hèn kia, nhưng lại sợ loài thấp hèn kia vì vậy mà không cho nàng ta thuốc.

“Dù sao thì giữ khoảng cách với nàng ta là được.”

Bạch Lộ tự an ủi: “Nếu nàng ta dám ra tay, ta sẽ cưỡi Sí Minh Cẩu chạy đi.”

Tốc độ của Sí Minh Cẩu rất nhanh, cho dù cái loài thấp hèn kia là Linh Thể bậc chín thì sao chứ?

Nghĩ vậy, đêm xuống, Bạch Lộ lặng lẽ đi đến núi Bạch Đầu.

Nàng ta sợ hãi bước đi trên đường núi, vừa đi vừa mắng: “Không phải nữ nhân kia đã chết trong cuộc trấn áp lần trước. rồi chứ?”

“Vậy, vậy độc của ta phải làm sao đây?”

Nàng ta cảnh giác nhìn xung quanh, Sí Minh Cẩu đã dưỡng thương xong cẩn thận cõng nàng ta.

Đột nhiên Sí Minh Cẩu cảnh giác gầm lên với một nơi nào đó.

Bạch Lộ vừa nhìn qua thì nghe thấy tiếng cười của Ân Niệm: “Đến rồi? Cũng đúng giờ thật.”

Bạch Lộ giữ khoảng cách thật xa với nàng: “Ngươi cái loài thấp…

Nàng ta còn chưa dứt lời đã nhìn thấy một con hắc xà đang quấn lấy tay mình nhe răng trợn mắt.

Bạch Lộ lập tức im miệng, chỉ mím môi nói với nàng: “Mau đưa thuốc giải cho tal”

Ân Niệm tựa vào gốc cây, Bách Biến ngồi trên nhánh cây bên cạnh, đung đưa đôi chân ngắn, mỉm cười tửm tỉm nhìn Bạch Lộ trước mặt.

Trong mắt nó lóe lên ánh sáng nhạt, khiến cho Sí Minh Cẩu dưới chân Bạch Lộ đột nhiên rên rĩ một tiếng, trực tiếp cụp.

đuôi năm sát xuống đất run rẩy.

Bạch Lộ không ngờ bị linh thú của mình đá một cái, ngã xuống đất.

“Muốn ta cho ngươi thuốc giải?” Trong giọng điệu của Ân Niệm lộ ra nụ cười trào phúng, nàng ở trên cao nhìn xuống Bạch Lộ, như cách mà Bạch Lộ đối xử với nàng trước kia.

“Được thôi”

“Quỳ xuống xin ta đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN