Nghiện - Chương 94: Muốn nửa cái mạng của anh (Tạ Lan Tịch)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Nghiện


Chương 94: Muốn nửa cái mạng của anh (Tạ Lan Tịch)


Editor: Bèo

Buổi sáng thứ hai, Tạ Lan Tịch chính thức đến Tập đoàn Cao Thịnh nhậm chức. Đây là công việc đầu tiên của cô sau khi về nước, quá trình nhận lời mời đều rất thuận lợi. Buổi sáng cùng ngày, thư ký của tổng tài đón tiếp cô vào cương vị mới.

Thư ký rất nhiệt tình giúp đỡ cô từ thủ tục nhậm chức cho đến việc dẫn cô tham quan môi trường làm việc của công ty, cuối cùng thư ký đưa cô đến bộ phận kế toán.

Ban đầu Tạ Lan Tịch còn hơi căng thẳng nhưng sau khi làm quen cô nhận ra đồng nghiệp đều rất thân thiện. Đến buổi trưa, Lâm tổng của Cao Thịnh gọi cô vào văn phòng, quan tâm hỏi cô có thích ứng với công việc hay không.

Tạ Lan Tịch trả lời thành thật, Lâm tổng mỉm cười vui vẻ: “Tiểu Tạ à, nếu có gì không hiểu cô cứ đi tìm thư ký Giản, cô ấy sẽ giúp cô”.

Tạ Lan Tịch rất khiêm tốn ở công ty, không để lộ gia thế của mình, thân thiện hòa đồng với các bạn đồng nghiệp lại tích cực trong công việc. Trừ việc thỉnh thoảng thư ký Giản có đặc biệt quan tâm cô hơn một chút thì cũng không được mấy ưu ái so với những người khác.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đến nay cô đã nhận chức được nửa tháng, hoàn toàn thích ứng được yêu cầu công việc.

Hôm nay, lúc Tạ Lan Tịch đi ăn trưa, cô phát hiện tấm vách quây bên cạnh công ty đã bị dỡ đi, có một công ty mới chuyển vào. Cô không mấy để ý nhưng có nghe đồng nghiệp Kha Tư nói: “Nghe nói ông chủ của công ty bên cạnh đẹp trai như tiểu thịt tươi ấy. Phòng chúng ta có bao nhiêu người còn độc thân đều muốn tình cờ gặp được anh ta”.

Đối với Tạ Lan Tịch mà nói, mấy loại ‘sinh vật’ đẹp trai thì cô cũng chẳng hiếm lạ gì. Giá trị nhan sắc của anh trai cô có thể hạ đẹp tất cả những người đó.

Nếu đã nhìn thấy thứ cực phẩm rồi thì sao cô phải kích động với những thứ tầm thường khác chứ.

Tạ Lan Tịch bình tĩnh vượt qua thời gian làm việc, đến đúng giờ tan tầm thì đứng dậy ra về.

Hôm nay cô có việc bận nên từ chối khéo đề nghị đi tụ tập của Kha Tư. Lúc bước đến hành lang chuẩn bị vào thang máy, cô mở túi xách lấy điện thoại. Cửa thang máy từ từ mở ra, cô không hề ngẩng đầu cứ thế đi vào nhưng cô bất chợt ngừng lại khi bàn tay chuẩn bị ấn nút trong thang máy.

Cô nhìn thấy một người mà đời này không còn muốn nhìn thấy nữa đứng bên ngoài. Thân hình cao lớn của anh ta bước vào, khuôn mặt ấy vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn hệt như trong ấn tượng của cô, khí chất trong trẻo lạnh lùng lại thêm mấy phần trầm tĩnh lặng lẽ.

Tạ Lan Tịch đứng thẳng lưng, không hề chớp mắt mà ấn thang máy.

Đáng tiếc là không có ai khác xuất hiện, cô buộc phải đứng cùng Bùi Tứ trong không gian bức bách của thang máy mấy giây. Thang máy dần dần đi xuống, còn chưa xuống đến nơi thì Bùi Tứ đã lên tiếng trước, giọng điệu chào hỏi hệt như gặp người quen, thậm chí còn rất nhẹ nhàng bình thản: “Đã lâu không gặp, về nước khi nào?”

Tạ Lan Tịch cười nhạt, dường như chẳng có tí quan hệ nào với anh ta: “Tháng trước”.

Nói xong, dường như cô để ý Bùi Tứ và cô cùng xuống một tầng liền hỏi lịch sự: “Anh tới bàn chuyện làm ăn hả?”

Bùi Tứ nhìn cô chăm chú, bờ môi thốt ra hai tiếng: “Không phải”.

Thấy biểu cảm của Tạ Lan Tịch chẳng có gì thay đổi, anh ta lại nói: “Công ty của anh ở đây”.

Lúc này thì Tạ Lan Tịch đã hiểu được công ty mới ở cách vách chính là công ty của anh ta, khó trách những đồng nghiệp nữ lại xôn xao như thế. Thời còn đi học cũng là như vậy, vẻ ngoài xuất sắc của Bùi Tứ luôn khiến anh ta được tôn sùng là nam thần. Hơn nữa tính cách thể hiện ra ngoài của anh ta lại dịu dàng, đến đâu cũng có người theo đuổi.

Cô vẫn không nói gì, cuối cùng thang máy cũng xuống được đại sảnh.

Lúc ra ngoài, bước chân của Bùi Tứ không nhanh không chậm theo sau cô, tiếp tục duy trì khoảng cách một bước chân. Anh ta giả bộ vô tình nhìn đồng hồ rồi nói với cô: “Về đâu? Anh tiện đường đưa em đi một đoạn”.

Tạ Lan Tịch dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh ta.

Lúc trong thang máy cô còn ra vẻ không quen biết nhưng rõ ràng lúc này cô lại đang đối diện với ánh mắt của anh ta.

Đôi mắt hoa đào rất đẹp của Bùi Tứ phản chiếu bóng dáng của cô trong đó. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với một chiếc chân váy màu bạc, trang điểm cũng phù hợp với nghề nghiệp, trừ sợi dây chuyền trên xương quai xanh thì cô không đeo trang sức nào khác.

Không thể phủ nhận Tạ Lan Tịch đã bắt đầu trở nên thành thục, càng có hương vị phụ nữ.

Dường như cô bây giờ đã thay đổi hoàn toàn so với trước đây, thậm chí ngay cả nỗi yêu hận đối với anh ta cũng biến mất không dấu vết.

Tạ Lan Tịch khẽ cong môi, nụ cười rất nhạt: “Không cần”.

Bùi Tứ thấy cô lên tiếng từ chối, một tay chậm rãi nhét trong túi quần, lại nói: “Đúng lúc anh không có việc gì, không cần sợ làm phiền anh”.

Tạ Lan Tịch lại lắc đầu nói tình hình thực tế cho anh ta: “Tối nay tôi muốn dọn đến ở cùng với bạn trai, lát nữa anh ấy sẽ đến đón tôi”.

Lời nói lọt vào tai cứ như ảo giác, lý trí của Bùi Tứ cũng bị đánh vỡ vụn: “Ở chung với bạn trai?”

Lặp lại những lời Tạ Lan Tịch nói xong, anh ta lại nói tiếp: “Anh trai em đồng ý sao?”

Tạ Lan Tịch lên tiếng: “Ừ”.

Ý cười trong đáy mắt của Bùi Tứ biến mất sạch sẽ. Anh ta nghĩ đến khi mình và Tạ Lan Tịch còn có danh phận vợ chồng mà Tạ Lan Thâm vẫn còn chia phòng ngủ cho hai người ở Tạ gia. Hiện giờ đã ngược lại, đổi sang một người khác mà đãi ngộ cũng khác biệt đến mức cho Tạ Lan Tịch dọn khỏi Tạ gia”.

“Bạn trai tôi chắc đã tới rồi, tạm biệt”.

Tạ Lan Tịch không ở lại lâu, nhận điện thoại xong thì đi ra ngoài.

Bùi Tứ không còn lý do gì để giữ cô lại nói chuyện. Anh ta đứng trong sảnh nhưng ánh mắt lại nhìn ra cửa. Một chàng trai tao nhã dịu dàng trong bộ vest xuất hiện nhận lấy túi xách trong tay Tạ Lan Tịch, tất cả hình ảnh hai người họ vừa cười vừa nói rời đi đều lọt vào trong tầm mắt của anh ta.

Một lúc sau Bùi Tứ mới cười lạnh lùng, tâm trạng tệ hại đến cực độ.

Tạ Lan Tịch nói dọn đến ở cùng với bạn trai cũng không phải vì chọc giận Bùi Tứ.

Đêm nay cô thực sự dọn tới căn hộ chung cư gần công ty mà Lâm Gian Thư thuê, không hề có nửa câu nói dối. Đã hơn nửa tháng trôi qua từ khi họ ra mắt phụ huynh hai bên, trong thời gian này Lâm Gian Thư tích cực liên hệ với bên môi giới, đường xá lẫn bố trí trong căn hộ đều dựa theo sở thích của Tạ Lan Tịch.

Diện tích căn hộ tuy không rộng lớn nhưng hai người ở bên nhau lại có phần ấm cúng.

Sau khi về chung cư, Lâm Gian Thư tự mình xuống bếp làm một bữa tối thịnh soạn, còn mở một chai rượu vang đỏ.

Mượn men say trong người, anh ta thận trọng lấy nhẫn cưới ra cầu hôn Tạ Lan Tịch.

———-

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN