Editor: Bèo
Không khí trong phòng bao rất ầm ĩ, chẳng hề e ngại Tạ Lan Tịch ngồi ở sô pha bên cạnh, Bùi Tứ hắng giọng ho khan mấy tiếng. Quay đầu nhìn lại, anh ta đang nốc thẳng cốc rượu trên bàn cứ như uống nước lã vậy.
Tạ Lan Tịch nhớ rõ anh ta không thích uống rượu. Những ngày đầu bị anh trai sắp xếp đến tập đoàn Tạ thị làm việc, Bùi Tứ không thể không đi xa giao, mỗi lần người ngợm đều nồng nặc mùi rượu. Sợ cô lo lắng nên trước khi về, anh ta sẽ thay một bộ âu phục mới trên xe rồi mới về biệt thự. Bùi Tứ sẽ không điên, không say vì rượu, nhưng một khi ngấm rượu thì cặp mắt đào hoa kia sẽ vương chút nồng đỏ.
Tạ Lan Tịch thất thần một lúc, phát hiện bản thân còn nhớ rõ những chuyện nhỏ nhặt đến vậy, cô không muốn tiếp tục suy nghĩ miên man nữa nên đành đứng dậy đổi sang chỗ khác ngồi nghịch di động, lặng lẽ nới một khoảng cách an toàn với Bùi Tứ.
Liên hoan công ty đến 11 giờ mới kết thúc, ngoài đường cũng chỉ còn thưa thớt vài mống người, chỉ còn lại ánh đèn đêm vắng lặng.
Tạ Lan Tịch gọi điện thoại cho Lâm Gian Thư nhưng anh ta không nghe máy, cô đành phải lên mạng đặt xe. Đang đứng thấp thỏm trước cửa hội sở, Bùi Tứ đi ra từ thang máy, cánh tay kéo áo khoác âu phục, áo sơ mi trắng và quần âu phẳng phiu khắc họa vóc dáng cao thẳng, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác. Anh ta chuẩn xác tìm đến chỗ cô, đi đến trước mặt, nói: “Anh đưa em về”.
Tạ Lan Tịch lắc di động trong tay: “Đã đặt xe”.
“Tịch Tịch”. Ánh mắt Bùi Tứ nhìn cô chằm chằm, giọng điệu nặng thêm: “Đừng ép chính mình nói dối”.
Vào lúc anh ta nhìn đồng hồ, bộ dáng dạy dỗ chẳng khác gì với trước kia, hệt như cư xử với đứa trẻ không biết vâng lời: “Hiện tại đã là 11 giờ, đợi tài xế của em đến thì ít cũng phải hai mươi phút nữa… Muộn như thế, anh không biết người bạn trai ở chung với em sao lại yên tâm để em về một mình”.
Trước đây, bất kể là Tạ Lan Thâm hay anh ta, cả hai đều chưa bao giờ để Tạ Lan Tịch phải ở một mình bên ngoài khi trời đã tối, mọi lúc đều luôn có họ ở bên.
Bùi Tứ thấy Tạ Lan Tịch mím môi, quật cường không chịu nhìn anh ta, anh ta cũng lười hỏi, trực tiếp tóm lấy cánh tay cô, kéo lên xe.
“Bùi Tứ, anh đang bắt cóc đấy!”.
Sức lực của Tạ Lan Tịch cách anh ta quá lớn, dễ dàng bị ấn ngồi xuống ghế phó lái. Cô muốn cởi dây an toàn để xuống xe, nhưng ngay sau đó, cửa đã bị khóa trái, mở thế nào cũng không ra.
Đôi mắt cô tràn ngập phẫn nộ nhìn người đàn ông độc đoán, trở nên tức giận: “Tôi nói đã đặt xe rồi, về với anh có khác gì về cùng tài xế đặt trên mạng đây hả? Đối với tôi mà nói, anh chẳng phải là người đàn ông xa lạ hay sao?”
Bùi Tứ bị sắc mặt lên án này chọc cho không vui lắm nhưng vẫn trầm mặc ít nói khởi động xe.
Xe chạy chưa được bao lâu, Tạ Lan Tịch nhớ đến anh ta đang lái xe khi say rượu, thoáng chốc ngồi cũng không yên: “Bùi Tứ, có phải anh say nên điên rồi không?”
Bùi Tứ lái xe rất chậm rãi, ngữ điệu cũng vậy: “Men rượu trong người anh tan rồi, nếu em không yên tâm thì có thể báo cảnh sát”.
Liên hoan mấy tiếng đồng hồ, anh ta cũng chỉ uống mấy ngụm rượu, trước khi tàn cuộc còn cố ý uống thuốc giải rượu.
Nhưng lý do này không thể khiến Tạ Lan Tịch yên tâm hơn, cô kiên trì muốn anh ta dừng xe bên đường, tìm người đến lái thay.
Giằng co một lúc, Bùi Tứ dừng xe trước cửa hàng tiện lợi 24h trên phố. Ánh sáng ngoài sửa sổ chiếu vào hắt lên sườn mặt anh ta, thần sắc không nhìn ra bất cứ thay đổi gì, chỉ có ngón tay thon dài đang siết chặt bánh lái.
Tạ Lan Tịch mở khóa xuống xe, vào cửa hàng tiện lợi mua nước và sữa chua giải rượu, sau đó mới trở về.
Bùi Tứ nghiêng đầu nhìn đôi mắt cô chăm chú. Ánh đèn ấm áp trong xe dừng trước đôi hàng mi cong vút của Tạ Lan Tịch, lộ ra ánh sáng mềm mại, men dọc xuống, đường nét trên khuôn mặt thật khiến người ta thoải mái. Lúc ngẩng đầu, tròng mắt đen nhánh kia nhìn anh ta, vô cùng yên tĩnh.
Bùi Tứ vô thức chạy theo dục niệm sâu thẳm tận đáy lòng, không nhịn được tới gần.
Hơi thở nhẹ nhàng ấm áp phả lên mặt cô, vào lúc muốn hôn, Tạ Lan Tịch tránh đi khoảng cách nửa tấc, giọng nói rất nhỏ: “Nếu anh làm vậy, tôi thật sự sẽ báo cảnh sát…”
Trong không gian bí bách, Bùi Tứ không tiến cũng chẳng lùi, cứ duy trì tư thế giằng co, không một ai lên tiếng.
…
Trước rạng sáng, Tạ Lan Tịch về đến chung cư. Khoảnh khắc bật đèn lên, cả người cô cảm giác như bị rút hết sức lực. Cô ném túi xách xuống, ngồi bên trên sàn nhà thật lâu cho đến khi đè nén toàn bộ cảm xúc.
Ngẩng đầu nhìn, cô phát hiện căn hộ không một bóng người, yên tĩnh vắng vẻ, cũng không có tiếng động vọng lại.
Rõ ràng, Lâm Gian Thư vẫn chưa trở về. Tạ Lan Tịch đỡ tường đứng dậy, vào phòng tắm qua loa một lượt, gột sạch mùi rượu và thuốc lá trong phòng bao. Tắm xong, thay một bộ đồ ngủ tơ lụa mềm mại, cô vào phòng bếp pha nước đường đỏ. Đang lúc ngơ ngẩn thì cô nghe được động tĩnh ngoài cửa.
Lâm Gian Thư đã về, cách cô bốn mươi phút.
Tạ Lan Tịch cầm chiếc cốc thủy tinh ra ngoài, gọi một tiếng: “Gian Thư?”
Lâm Gian Thư không trả lời cô, một tay kéo cà vạt, phi thẳng vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Bóng dáng loáng thoáng còn hơi chao đảo, một lúc sau, tiếng chai lọ rơi vỡ trên mặt đất truyền đến.
Tạ Lan Tịch đợi anh ta nôn xong mới đi vào, tiếng xả nước vang lên, người đàn ông quỳ trước bồn cầu, ngồi bệt trên mặt đất.
Dưới ánh đèn, anh ta tiện tay ném cặp kính đen trên mũi vào bồn tắm, ngón tay xoa nắn huyệt thái dương, người nồng nặc mùi rượu: “Muộn như vậy, sao vẫn chưa đi nghỉ?”
Tạ Lan Tịch dịu giọng nói mình cũng mới về, đến đỡ anh ta đứng dậy, lại hỏi: “Sao lại uống thành thế này?”
Lâm Gian Thư nghiêng đầu giải thích với cô, cậu anh ta mời một bàn tiệc rượu để giới thiệu anh ta với một ít thương nhiên trong ngành. Đàn ông xã giao khó tránh khỏi ham rượu, lần đầu không cẩn thận nên quá chén. Ban đầu, anh ta lấy cớ nói phải lái xe nên không thể uống, nhưng sau đó lại không thể chống đỡ được mấy người đó kính rượu, có tiền lệ một chén thì dĩ nhiên sẽ có chén thứ hai.
Tạ Lan Tịch đỡ anh ta đến phòng khách ngồi, có chút đau lòng, nói: “Lần sau nhớ uống chút sữa chua trước khi uống rượu, sẽ không dễ bị say”.
“Anh không say”.
“Uống men giải rượu đã”.
Lâm Gian Thư không chịu ngoan ngoãn uống vào, cánh tay ôm vai cô, vùi mặt lên đó: “Tịch Tịch, em sẽ thành bà chủ nhanh thôi”.
Tạ Lan Tịch buồn cười nhìn anh ta: “Vâng, vất vả cho Lâm tổng”.
Ánh mắt Lâm Gian Thư nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô chăm chú, gần như si mê: “Em có ngưỡng mộ cuộc sống của chị dâu em không? Yên tâm… đợi công ty của anh thành lập rồi cũng sẽ cho em cuộc sống của một bà vợ giàu có”.
Tạ Lan Tịch khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Gian Thư, có phải anh nhớ nhầm không… em từng nói em hâm mộ tình yêu của anh trai và chị dâu”. Nếu cô muốn có cuộc sống giàu sang thì lúc nào cũng có thể trở về sống ở biệt thự Tạ gia, đòi anh trai mua cho cô hết món đồ xa xỉ này đến món khác.
Bàn tay Lâm Gian Thư nắm chặt bả vai cô, kéo vào trong ngực, khuôn mặt văn nhã ngửi trên hõm cổ cô, một mặt từ từ lần mò được ngón tay cô nắm chặt: “Tịch Tịch, anh vô cùng thích em… thích đến mức muốn độc chiếm em, muốn trả cho Tạ Lan Thâm tất cả số tiền mà em đã tiêu của anh ấy, như vậy thì em sẽ chỉ là của mình anh”.
Tạ Lan Tịch lắc đầu: “Em và anh trai là người một nhà”.
“Tịch Tịch, đợi em gả đến Lâm gia thì em sẽ không còn là người một nhà với Tạ Lan Thâm nữa, cùng anh mới đúng”.
Không hiểu vì sao, những lời này của Lâm Gian Thư lại khiến Tạ Lan Tịch chạnh lòng. Cô nghĩ đến nếu tương lai có một ngày cô phải cách xa anh trai, phải trở thành người nhà thân thiết với mẹ Lâm, vừa nghĩ là cả người đã thấy rất mất tự nhiên.
———
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com