Nghiện - Chương 96: Trốn cũng không thoát (Tạ Lan Tịch)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Nghiện


Chương 96: Trốn cũng không thoát (Tạ Lan Tịch)


Editor: Bèo

Tạ Lan Tịch chưa từng nghi ngờ Giáp Ất Bính Đinh chính là Bùi Tứ vì cảm giác hai người đem đến cho cô hoàn toàn khác nhau. Huống chi, trước khi ra nước ngoài, ân oán tình thù giữa hai người đã kết thúc sạch sẽ, không thể có khả năng này xảy ra.

Vốn dĩ cô tưởng mấy năm nay Bùi Tứ cũng đã thoát khỏi chuyện đó, bắt đầu có cuộc sống mới.

Kết quả bây giờ lại nghe được thân phận Giáp Ất Bính Đinh của anh ta, điều này khiến nội tâm Tạ Lan Tịch không thể bình tĩnh. Rất nhiều hình ảnh nối đuôi nhau xuất hiện trước mặt cô, kéo theo là cảm giác hoảng hốt. Đầu ngón tay cô đỡ trên bình phong đã dần chuyển trang màu trắng.

Bùi Tứ thẳng thắn hết mọi chuyện với cô, giọng nói có vẻ đè nén rất nhiều áp lực: “Tịch Tịch, năm đó anh để em đi, một là vì mẹ nuôi bị bệnh, hai là anh biết em muốn có một cuộc sống như thế nào. Anh ích kỷ bắt em diễn kịch ở nhà cùng anh hơn nửa tháng đã là cực hạn. Anh biết rõ không nên lấy chuyện này ra giữ em lại”.

Cho nên khi Tạ Lan Thâm đến đón cô, Bùi Tứ đã dễ dàng để cô đi. Hơn nữa, công ty cũng bị Tạ gia ngầm ra tay ngáng đường khiến anh ta không thể thoát ra được. Nghĩ tới nghi lui, Bùi Tứ chỉ có thể lấy thân phận bạn mạng để tiếp cận Tạ Lan Tịch, đồng thời kiềm chế tình cảm của bản thân, không tìm đến quấy rầy cô hơn bốn năm trời.

Chuyện này cũng khiến anh ta cảm nhận sâu sắc sai lầm đã phạm phải trước kia, sớm muộn gì cũng gặp phải báo ứng. Anh ta dùng thân phận người ngoài cuộc chứng kiến Tạ Lan Tịch thích người, kết giao bạn trai hết người này đến người khác, lắng nghe mọi buồn vui trong chuyện tình cảm của cô.

Bùi Tứ cũng từng thử lặng lẽ nhìn Tạ Lan Tịch hạnh phúc như vậy là được, nhưng kiên trì không đến nửa ngày đã phải từ bỏ. Anh ta biết chấp niệm của mình đối với Tạ Lan Tịch quá sâu, đã đạt đến cảnh giới bệnh hết thuốc chữa.

Không khí trong phòng rất yên tĩnh, thậm chí một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng động.

Tạ Lan Tịch đờ người đứng bên cạnh bình phong nghe anh ta nói toàn bộ, một lúc sau, cô mới lên tiếng: “Anh là Giáp Ất Bính Đinh… vậy hẳn anh cũng biết tôi và Lâm Gian Thư đã bàn đến chuyện kết hôn rồi”.

Ánh mắt Bùi Tứ sâu không thấy đáy, thoáng chốc lay động mang theo cảm xúc ẩn nhẫn: “Đúng vậy”.

“Nếu anh muốn gặp mặt để chúc phúc thì tôi xin nhận, còn lại thì không cần nữa”. Tạ Lan Tịch vẫn giữ được cảm xúc bình tĩnh, không hề phẫn nộ lên án anh ta là kẻ lừa đảo.

Bởi vì từ khi ly hôn đến nay, từng chuyện Bùi Tứ làm đều khiến Tạ Lan Tịch cảm thấy anh ta chẳng ngại ngần gì cả.

“Tịch Tịch”.

“Bùi Tứ, anh đừng gọi tôi nữa”. Tạ Lan Tịch nghe anh ta gọi một tiếng, lồng ngực thắt lại, không biết nên cảm bớt cảm xúc này như thế nào. Cô còn có thể giữ bình tĩnh đã tốt lắm rồi, khóe môi cũng chẳng còn mấy sức mà cong lên nữa: “Tôi sắp điên rồi”.

Bốn năm nay, cô chia sẻ mọi chuyện trong cuộc sống của mình cho một thân phận khác của Bùi Tứ mà chẳng hề e ngại, thực sự coi anh ta là tri kỷ.

Nghĩ vậy, đôi mắt cô ửng đỏ, nước mắt lã chã chực rơi xuống.

Tạ Lan Tịch giơ tay lau tùy ý, không chịu nhận khăn giấy Bùi Tứ đưa đến, cũng không cho anh ta đến gần mình.

Đôi mày của Bùi Tứ nhăn lại rất sâu, nhìn cô gái nhỏ tỏ vẻ bất lực đang đứng lau nước mắt, rất giống như bị bắt nạt cực kỳ thảm thiết.

Cảm xúc đau lòng trào dâng trong lòng ngực, ảnh hưởng mãnh liệt đến lý trí của anh ta. Bùi Tứ muốn vươn tay lau nước mắt cho cô nhưng lại bị Tạ Lan Tịch phũ phàng gạt đi.

Tạ Lan Tịch khóc mệt rồi bèn mặc kệ hình tượng, ngồi bệt trên mặt đất, tiếng hít thở bằng giọng mũi nghe rất nặng nề.

Bùi Tứ rót cho cô một cốc nước ấm, giọng điệu gần như đang muốn dỗ dành cô: “Uống ngụm nước đã được không? Em khóc lâu sẽ dễ bị mất nước”.

Mí mắt Tạ Lan Tịch ửng hồng, ngước lên nhìn anh ta, vẫn có chút hoảng hốt. Nhưng giờ phút này, cô không cảm thấy sự xa lạ sau bốn năm không gặp ở Bùi Tứ nữa.

Dường như nhận ra ánh mắt của Tạ Lan Tịch, Bùi Tứ thấp giọng nói: “Nếu em thích Giáp Ất Bính Đinh, anh bằng lòng cả đời đều trở thành anh ta…”

“Không giống nhau”.

Tạ Lan Tịch dán quầng trán trên đầu gối, âm thanh vẫn nức nở nghẹn ngào.

Bùi Tứ đặt chén trà bên cạnh, thử chạm vào bả vai khẽ run rẩy của cô, động tác dịu dàng, không dám được một bước lại dấn thêm một bước: “Tịch Tịch, em thích ở bên Giáp Ất Bính Đinh là vì thâm tâm vẫn còn yêu anh thời đại học, em nghĩ lại xem… những việc nhỏ nhặt khi em ở bên cạnh Giáp Ất Bính Đinh, có phải rất giống ở bên anh trước đây không?”

Cổ họng Tạ Lan Tịch như bị mắc thứ gì đó, không thể phủ nhận những điều này.

Thời còn theo đuổi Bùi Tứ, cô cứ như một cô bé tinh ranh dứt không nổi, thường xuyên xin anh ta chỉ bảo việc học hành. Trong cuộc sống, cô cũng là cô bé si tình ngốc nghếch, có lần còn xung phong nhận nếu bữa khuya tình yêu cho mọi người trong ký túc xá, cuối cùng chính mình còn bị ngộ độc thực phẩm.

Sau đó, Bùi Tứ đưa cô đi bệnh viện chăm sóc cả đêm, ân cần chu đáo bên cạnh mấy ngày sau đó.

Còn cô thì sao, cô mượn cơ hội này, mỗi ngày sẽ chia đồ ăn của mình cho anh ta, cố ý hỏi có thể ăn chung hay không.

Bùi Tứ chưa bao giờ tỏ ra mình cảm thấy phiền chán trước mặt cô, thậm chí nhiều lúc anh ta còn bất chấp đi dọn dẹp những cục diện lanh tanh bành mà cô bày ra.

Nói cách khác, ở bên nhau những năm tháng ấy, cô chưa bao giờ học cách bản thân tự độc lập. Sâu thẳm trong nội tâm vẫn khát vọng có một bến bờ che mưa chắn gió cho mình.

Lần leo núi ngắm mặt trời mọc này định trước sẽ chẳng chẳng thể hoàn thành. Bùi Tứ có thể hiểu được. Trước tiên, anh ta sắp xếp một homestay phù hợp cho cô ngủ qua đêm, sau đó kiếm câu chuyện nói cho khuây khỏa: “Đi đường xa, em tạm nghỉ ở đây một đêm ngắm phong cách trấn nhỏ về đêm. Anh thay em đi leo núi ngắm mặt trời mọc, sẽ quay video cho em”.

Để giảm bớt sự phòng bị của cô, Bùi Tứ còn nói đùa: “Như vậy thì anh ở đỉnh núi, em dưới chân núi… những chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra”.

Dù sao thì Tạ Lan Tịch cũng không phải người có tính cách quá quật cường. Nếu không đụng vào điểm mấu chốt của cô, mọi chuyện khác đều dễ nói chuyện.

Nghĩ đến việc anh ta ở trong lều trên đỉnh núi, cách cô rất xa, Tạ Lan Tịch do dự một lúc, sau đó cũng không nhất quyết đòi về nữa.

Bùi Tứ đưa cô đến ở tại một homestay có điều kiện tốt nhất ở đây. Sợ ban đêm cô ngủ không yên, cách âm không tốt… nên anh ta còn bao cả những phòng bên cạnh. Phòng của cô còn có ban công lộ thiên, có thể ngắm phong cảnh địa phương. Bùi Tứ không hề bước qua cửa phòng, chỉ đứng bên ngoài, thấy cô ngồi xuống mép giường, anh ta mới lên tiếng: “Tịch Tịch, anh đã dặn dò ông chủ của homestay, ông ấy sẽ không để người lạ đến gần phòng em, ngủ một giấc trước đã, tối sẽ có người đưa cơm lên lầu”.

Nói xong, anh ta nhìn đồng hồ trên tay, nói với cô mình phải đi.

Tạ Lan Tịch không nói chuyện, nhìn theo bóng dáng xuống lầu của Bùi Tứ. Anh ta nhận đồ lên núi đã chuẩn bị từ trước từ chủ tiệm, một lúc sau thì rời khỏi homestay. Khóc là một chuyện rất hao phí sức lực, Tạ Lan Tịch nằm thoải mái trên giường ít lâu mới nhẹ nhàng thả lỏng, mơ màng bắt được một giấc ngủ. Đến khi sắc trời bên ngoài đã tối thì cô mới tỉnh dậy.

Cô vô thức đã khóc thêm một lần nữa, đầu ngón tay sờ bên gối ẩm ướt từ lúc nào.

Tạ Lan Tịch cựa mình, duỗi tay lấy di động, màn hình sáng lên, phát hiện có mấy tin nhắn chưa đọc.

Cô thấy người gửi là Lâm Gian Thư và Bùi Tứ, ngập ngừng vài giây mới nhấn mở.

Lâm Gian Thư gửi cho cô ảnh chụp công ty mới thành lập, trông cũng ra dáng lắm, còn nói đang phỏng vấn hai nhân viên mới.

Tạ Lan Tịch nói chuyện với anh ta một lúc, dặn dò anh ta dù bận rộn nhưng nhớ đừng bỏ bữa.

Lâm Gian Thư trả lời: “Muộn chút nữa anh phải đi liên hoan với bạn phổ thông, xin lỗi Tịch Tịch, gần đây không thể ở bên em… Đợi anh bận xong dịp này nhất định sẽ bồi thường cho em”.

Tạ Lan Tịch cười, đầu ngón tay gõ nhẹ lên điện thoại: “Em hiểu”.

Lâm Gian Thư: “Em ăn cơm chưa?”

Tạ Lan Tịch bị hỏi mới kinh ngạc phát hiện mình cũng đói nên vẻ mặt trở về vẻ đáng yêu vốn có, xốc chăn bước xuống giường.

Cô mở cửa, thấy chủ tiệm đang nhàn nhã ngồi lướt di động trên chiếc ghế dựa ngoài hành lang. Thấy cô đã dậy, ông ta vội vàng đứng dậy, nhiệt tình nói: “Cô Tạ đói rồi phải không? Đồ ăn đã hâm nóng cả rồi”.

Tạ Lan Tịch ngây ngẩn một lúc mới gật đầu.

Chủ tiệm hỏi cô muốn ăn trong phòng hay chọn một chiếc bàn ngoài đình viện dưới lầu.

Tạ Lan Tịch không muốn buồn chán trong phòng nên chọn ăn bên ngoài, muốn hít thở chút không khí trong lành.

Cô xuống lầu, ngồi chờ trên ghế sô pha mềm mại, trong lúc đó dạo weibo gϊếŧ thời gian. Cô vẫn không hề mở xem tin nhắn của Bùi Tứ, cho đến khi đồ ăn đều được dọn lên bàn, đều là những món cô thích ăn. Ăn được một lúc, di động lại nhận được tin nhắn mới của Bùi Tứ.

Lần này Tạ Lan Tịch ấn mở, đầu ngón tay quét lên trên, nhìn thấy cảnh ngọn núi tắm gió thu mà Bùi Tứ quay cho cô. Từ cổng soát vé đến đỉnh núi, anh ta đều chụp cho cô mỗi đoạn một tấm ảnh để báo cáo hoạt động.

Lúc này Bùi Tứ đã leo đến sườn núi, ảnh chụp được một mảnh trăng sáng tỏ, có thêm dòng chữ: “Ba tiếng nữa là leo đến đỉnh”.

Tạ Lan Tịch không trả lời, ăn cơm xong liền trở về phòng.

Khoảng 10 giờ, di động lại sáng lên lần nữa.

Vẫn là Bùi Tứ gửi đến, rốt cuộc cũng là ảnh chụp trên đỉnh núi. Anh ta còn lọt vào trong hình, giá trị nhan sắc rất cao, tuyệt đối không có góc chết. Vì quá hao tốn thể lực nên những sợi tóc trước trán anh ta thấm nước, dưới bóng đêm, đường nét khuôn mặt càng thâm thúy hơn mấy phần.

Ngón tay anh ta chỉ về đám lều lóc nhóc khắp đỉnh núi, chụp tiếp cho cô một tấm đầy sao trời: “Thích không?”

Tạ Lan Tịch vẫn không trả lời, anh ta lo lý do chính là do mình dùng tài khoản chính gửi nên dùng tài khoản của Giáp Ất Bính Đinh.

Một lát sau, Bùi Tứ gửi đến một video anh ta đang dựng lều.

Tạ Lan Tịch nghe thấy trong video còn có giọng nói của nữ sinh. Xem đến cuối, cô mới biết Bùi Tứ mời hàng xóm dựng lều bên cạnh quay hộ. Âm thanh nói chuyện rất nhỏ, không quá rõ ràng, hình như là người hàng xóm kia nhiệt tình hỏi anh ta phương thức liên lạc, nhưng Bùi Tứ lại hờ hững đáp một câu đánh bay ý định của đối phương: “Tôi đã có người yêu”.

Xem xong video, Tạ Lan Tịch nghi ngờ anh ta cố ý nói cho mình nghe, vì vậy càng không để ý đến.

Cô đi sạc pin cho điện thoại, còn bản thân thu mình ngoài ban công lộ thiên. Cô ngửa đầu lên, lẳng lặng phóng tầm mắt vào bóng đêm thăm thẳm phía trên. Dưới cùng một bầu trời nhưng cô lại không thấy rõ những vì sao ấy, chỉ có ánh trăng hiền hòa mờ ảo hắt lên mái tóc đen mềm mại.

Đôi khi, nhân sinh chính là không thể trốn tránh. Cả đời này, cô chưa đến mức tích đức làm thiện nhưng cũng chưa từng làm chuyện ác.

Nhưng vì sao vận rủi đều dồn hết vào chuyện tình cảm, trốn cũng không thoát, tránh cũng không xong.

————-

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN