Tiểu hắc miêu xù lông.
Xù hơn bao giờ hết, từ đầu đến cuối, mỗi sợi lông đều nổ tung.
Tiểu hắc miêu vốn chỉ to bằng bàn tay, rồi cứng rắn biến thành một quả bóng đen.
Đôi mắt mèo vốn tròn vo, ngay lập tức co lại thành một đường thẳng.
Tiểu hắc miêu lúc đầu còn ôm ảo tưởng, không chừng nam tử kia đang nhìn quan tài băng dưới móng vuốt của mình, móng vuốt nhỏ cẩn thận di chuyển về phía sau, nhưng khi y vừa di chuyển, ánh mắt của nam tử cũng theo đó mà tiếp tục rơi vào trên người y.
“…” Tiểu hắc miêu không dám nhúc nhích, đuôi cụp xuống dưới thân, căng thẳng nhìn chằm chằm đối phương.
Nam tử nhìn y hồi lâu, biểu tình trên mặt mang theo vài phần ngưng đọng, một lúc sau mới vươn tay thăm dò đỉnh đầu tiểu miêu. Tiểu hắc miêu cho rằng hắn muốn sờ đầu, trong lòng vừa mới nhẹ nhàng thở ra, liền cảm giác được cổ sau bị người túm lấy.
Tiểu hắc miêu bị túm mạch máu cứng ngắc, đờ đẫn bị nhấc bổng lên, giống như một con rối bất động, bốn móng vuốt trắng như tuyết đều cuộn tròn trước mặt, đệm móng vuốt nhìn thấy rõ ràng.
Nam tử cau mày, ngữ khí mang theo vạn phần ghét bỏ: “Sao lại nhỏ như vậy?”
“…… Ngươi mới nhỏ!!!” Tiểu hắc miêu nổi giận đùng đùng phản bác nói, cảm giác mình bị bắt nạt.
Nam tử nhướng mày, còn cố ý đặt tay còn lại của mình bên cạnh tiểu hắc miêu, so sánh như vậy, tiểu hắc miêu trông thật nhỏ nhắn mềm mại. Đã như vậy còn chưa tính, hắn còn dùng tay khoanh tròn toàn bộ thân mèo lại, ngón tay cố ý đè đầu tiểu hắc miêu xuống.
Tiểu hắc miêu bị ép nhào nặn thành một đoàn.
Ai nhịn thì nhịn, chứ Lâm Sơ Vân không nhịn được.
Sau khi tránh thoát khỏi trói buộc, liền meo meo nhào tới, trực tiếp cắn vào mu bàn tay nam tử. Đáng tiếc, tiểu hắc miêu cố gắng nửa ngày, cũng chỉ lưu lại một dấu răng nông cạn ở trên mu bàn tay hắn. Và ngay khi hắn vừa mới buông lỏng, dấu răng trong nháy mắt biến mất tăm hơi.
Nam tử cũng không ngăn cản hành vi trả thù của tiểu hắc miêu, nhưng sau khi thất bại, hắn đưa tay búng lên đầu y. Khác với Phương Thiên Nguyên luôn luôn khống chế lực đạo, mặc dù người này không dùng hết toàn lực, nhưng đối với một con mèo con mà nói, cũng đủ đau nha.
Tiểu hắc miêu ủy khuất che đầu mình, nhảy trở lại quan tài băng, đệm thịt đột nhiên lạnh ngắt khiến y rùng mình một cái.
Nam tử không khỏi nhíu nhíu mày, không để ý đến sự cự tuyệt của tiểu hắc miêu, lại một lần nữa đưa tay túm lấy tiểu hắc miêu, dưới ánh mắt cảnh giác của tiểu hắc miêu, mang theo y ra khỏi phòng quan tài băng. Theo bậc thềm đá u ám, một đường đi lên không chốc lát, trước mắt liền xuất hiện một cái cửa đá.
Cửa đá thoạt nhìn rất nặng, nhưng mà hắn giống như là đang đẩy một cánh cửa gỗ vậy. Tiểu hắc miêu nhìn dấu vết trên mặt đất do cửa đá lưu lại, yên lặng quyết định biểu hiện nhu thuận một chút.
Đằng sau cánh cửa đá là một căn phòng vô cùng đơn giản, không có gì ngoài chiếc giường đá.
Nam tử thản nhiên đặt tiểu hắc miêu lên giường, qua một lúc lâu nhíu nhíu mày, lại ôm tiểu hắc miêu lên, sau đó không biết từ đâu lấy ra một tấm da thú thật lớn, tùy ý trải lên giường đá, mới một lần nữa đem tiểu hắc miêu đặt lên da thú.
Tiểu hắc miêu chần chờ cúi đầu, da thú tuy rằng không mềm mại bằng linh lụa, nhưng cũng đủ ấm áp, móng vuốt mèo cẩn thận giẫm lên da thú, mới ngoan ngoãn ngồi xổm ở một bên.
Nam tử trực tiếp ngồi ở trước giường đá, tiểu hắc miêu đột nhiên phát hiện, cho dù nam tử ngồi ngồi dưới đất, cư nhiên cũng cao hơn y.
“Ngươi làm thế nào mà chạy đến được đây?” Nam tử hỏi.
Tiểu hắc miêu do dự một lúc rồi ngập ngừng nói: “… Nằm mơ?”
Nam tử nhất thời không nói nên lời, đưa tay muốn vỗ lên người tiểu hắc miêu, nhưng sau khi nhìn thấy hình thể của đối phương, lại yên lặng thu tay về: “Nói bậy cái gì đó.”
Tiểu hắc miêu không biết vì sao, mình lại không sợ người này, thậm chí còn cố ý hất đuôi: “Không tin thì quên đi!”
“Tiểu tử thúi…..” Nam tử đưa tay muốn búng đầu tiểu hắc miêu.
Tiểu hắc miêu vội vàng né tránh, trốn vào góc giường, trong mắt mang theo chút cảnh giác: “Ngươi không thể đánh ta, nếu ngươi đánh ta….” Y dừng một chút, ánh mắt lộ ra vài phần mờ mịt, và không nhớ nổi câu nói kế tiếp.
Nam tử nghe vậy, ánh mắt trầm xuống, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, lần này hắn trực tiếp túm lấy tiểu hắc miêu, đặt ở bên giường: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Không nói rõ, ta liền đánh ngươi!”
“Quá đáng…” Tiểu hắc miêu nói thầm một tiếng, mới không tình nguyện giải thích, “Ta cũng không biết, rõ ràng là ta đang ngủ, sau đó mở mắt ra liền nhìn thấy ngươi.”
Nam tử trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên đưa tay điểm lên trán tiểu hắc miêu.
Tiểu hắc miêu theo bản năng rụt người lại, một lúc sau mới nhận ra, lần này hắn cũng không có búng, chỉ đặt ngón tay lên đầu y. Tiểu hắc miêu khó hiểu ngẩng đầu, nhìn về phía đối phương.
Nam tử giật giật khóe miệng, lần này là thật sự ghét bỏ: “Như thế nào mới Hóa Đan kỳ? Hơn nữa, còn vừa mới hóa đan không bao lâu.”
Tiểu hắc miêu không hiểu sao lại có một loại ảo giác, mình lười biếng bị cha mẹ bắt gặp, móng vuốt mèo có chút bất an di chuyển qua lại, còn phản bác kiểu hợp tình hợp lý: “Linh lực của ta đã là Nguyên Anh hậu kỳ rồi!”
“Cái đó thì có ích gì” Nam tử trợn tròn mắt, ánh mắt vẫn nhìn tiểu hắc miêu.
Một người một mèo không khỏi tự trầm mặc, nhìn nhau hồi lâu, nam tử mới mở miệng, “Ngươi đã trưởng thành.”
Tiểu hắc miêu…… Cảm thấy mình lại bị ghét bỏ, nhưng y không có chứng cớ, cuối cùng đành phải hầm hừ, dỗi trở về: “Ngươi già rồi.”
“Bang.” Tiểu hắc miêu bị nam tử vỗ đầu, cả thân mèo nằm sấp trên da thú, chỉ có cái đuôi phía sau là còn đang lắc lư rất nhanh.
“!”
Tiểu hắc miêu tức giận xoay người ngồi dậy, lại hơi ngẩn ra, ánh mắt nam tử nhìn y có chút kinh ngạc, vội vàng vươn tay đỡ lấy y, nhưng cuối cùng cái gì cũng không thể bắt được.
Tiểu hắc miêu vốn ở trên giường, dần dần hóa thành một mảnh bụi nhẹ, sau đó tiêu tán vào không trung, giống như chưa từng xuất hiện.
Nam tử vẫn duy trì động tác thăm dò, hồi lâu mới chậm rãi thu hồi, hắn nhắm mắt lại, nhưng đột nhiên giơ tay lên, giống như muốn vỗ vào giường đá, nhưng lại dừng ở thời khắc cuối cùng.
Nếu không có giường đá tiếp, vạn nhất lần sau tiểu tử ngã xuống đất thì làm sao bây giờ.
1
……
Tiểu hắc miêu chậm rãi mở mắt ra, sắc trời bên ngoài đã sáng. Ngây người trên giường một hồi, tiểu hắc miêu mới xoay người đứng lên, duỗi thắt lưng, sau đó ánh mắt quét một vòng trong phòng.
Tiểu đồ đệ không có ở đây, tiểu hắc miêu cũng không vội, vành tai hơi chuyển, quả nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến thanh âm mũi kiếm phá không.
Tiểu hắc miêu không lên tiếng, lẳng lặng theo bên giường nhảy lên khung cửa sổ bên cạnh. Cửa sổ mở ra, ngồi xổm trên khung cửa sổ, nhìn thấy thiếu niên đang nghiêm túc luyện kiếm trước rừng trúc.
Phong Hề Hành cũng không chú ý tới, mình đang bị một cục bột đen nhìn chằm chằm, linh kiếm trong tay mang theo vài phần hàn ý, sắc bén bổ về phía rừng trúc, rừng trúc bị kiếm khí chấn động, lá trúc không ngừng rơi xuống, nhưng mà những lá trúc này còn chưa kịp đáp xuống đất, đã bị linh kiếm đâm xuyên qua.
Tiểu hắc miêu cứ như vậy ngồi xổm bên cửa sổ, một bên nhìn Phong Hề Hành luyện kiếm, một bên nhớ lại giấc mơ đêm qua.
Hoặc là nói, đó không phải là một giấc mơ.
Nếu mấy mộng cảnh lần trước, còn có thể nói là chuyện đã phát sinh trong quá khứ tái hiện. Nhưng giấc mộng đêm qua, tuyệt đối không thể là chuyện xảy ra trong quá khứ, bởi vì nửa tháng trước y mới hóa đan thành công.
Tiểu hắc miêu lắc lắc chóp đuôi, có một loại phỏng đoán về giấc mộng của mình. Có thể y có một loại năng lực, trong lúc ngủ có thể trở lại quá khứ, những thứ y cho là nằm mơ, kỳ thật đều là chuyện thật sự xảy ra.
Cho nên, y mới có thể cùng những người “Trong mộng” kia đối thoại. Đó là lý do tại sao y gọi Phương Thiên Nguyên là sư tôn ở lần đầu tiên gặp mặt, và nam tử mới nói ra chuyện y mới hóa đan không lâu.
Nếu là như vậy…… Có phải nam tử kia, kỳ thật cũng là người tồn tại trong quá khứ?
Động tác vẫy đuôi sau lưng chậm lại, chóp tai cũng từ từ cụp xuống. Y không muốn nghi ngờ Phương Thiên Nguyên nói dối mình, nhưng trong lòng lại luôn có một loại ảo tưởng, cho rằng cha mẹ chưa chết, mà là ở chỗ nào đó chờ y đi cứu bọn họ.
1
“Sư tôn?” Tiểu đồ đệ không biết từ lúc nào phát hiện ra tiểu hắc miêu trên bệ cửa sổ, đi tới, nhẹ nhàng sờ sờ vành tai y, “Làm sao vậy?”
Tiểu hắc miêu lắc đầu, nhưng lại chợt nghĩ đến một chuyện, nếu như giấc mộng của mình là thật, tại sao khi hỏi Bạch Nam Y, Bạch Nam Y lại phủ nhận.
Đáy lòng y đột nhiên hiện lên một chút bất an, giống như có chuyện gì đó bị y xem nhẹ. Tiểu hắc miêu nhanh chóng ăn một viên Huyễn Thân Đan, hóa thành hình người: “Vi sư đi chủ phong một chuyến.”
Lời còn chưa dứt, bóng dáng Lâm Sơ Vân đã không thấy đâu.
Lúc Lâm Sơ Vân tìm được Phương Thiên Nguyên, hắn không ở trong chủ điện, mà là đang câu cá ở ao nước phía sau chủ phong. Lâm Sơ Vân nghi hoặc nhìn mặt nước trong vắt, liếc mắt nhìn qua, đừng nói là cá, ngay cả một tia gợn sóng cũng không có. Y vạn phần hoài nghi Phương Thiên Nguyên đến tột cùng có thể câu được cá hay không.
“Sư tôn.” Lâm Sơ Vân cúi người hành lễ.
Phương Thiên Nguyên thấy là y, rất hưng phấn mà vẫy vẫy tay: “Nào, Tiểu Sơ Vân.”
Lâm Sơ Vân vừa mới đi tới bên cạnh hắn, chợt nghe Phương Thiên Nguyên đặc biệt chờ mong nói: “Tiểu Sơ Vân, ngươi mau biến thành mèo, đi giúp cữu cữu bắt hai con cá ăn.”
1
“…” Gân xanh trên trán Lâm Sơ Vân nổi lên, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng niệm hơn mười lần đây là cữu cữu không thể đánh, mới đè nén xúc động muốn đánh Phương Thiên Nguyên, “Đệ tử không biết bắt cá!”
Vẻ mặt Phương Thiên Nguyên rõ ràng mang theo thất vọng, ánh mắt nhìn Lâm Sơ Vân có chút ghét bỏ: “Tiểu Sơ Vân không phải là mèo sao?”
“…” Lâm Sơ Vân quyết định không tranh luận chuyện này với hắn, quyết đoán chuyển đề tài khác, “Đệ tử có việc muốn hỏi sư tôn.”
“Gọi cữu cữu.” Phương Thiên Nguyên cười tủm tỉm nói.
Lâm Sơ Vân giật giật khóe miệng, vô ngữ nhìn hắn.
“Gọi cữu cữu, gọi một tiếng, cái gì cữu cữu cũng nói cho ngươi, giải đáp mọi thắc mắc.” Phương Thiên Nguyên dụ dỗ nói.
Lâm Sơ Vân yên lặng nhìn Lưu Âm Thạch quang minh chính đại cầm trong tay người nào đó, cắn răng, nặn ra một câu: “Cữu cữu.”
Y vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, nghe như một giây sau sẽ nhào tới cào mặt Phương Thiên Nguyên vậy.
Phương Thiên Nguyên cảm thấy mỹ mãn đem linh lực rót vào Lưu Âm Thạch, sau đó, liền nghe trong Lưu Âm Thạch truyền ra thanh âm của Lâm Sơ Vân, hết lần này đến lần khác: “Cữu cữu, cữu cữu, cữu cữu…”
1
Mắt thấy Lâm Sơ vân tức giận định rút linh kiếm, Phương Thiên Nguyên mới đem Lưu Âm Thạch cất đi, còn cố ý thiết hạ vài cái cấm chế.
“Nói đi, Tiểu Sơ Vân có chuyện gì muốn hỏi cữu cữu?” Phương Thiên Nguyên cười nói.
Lâm Sơ Vân mặt vô biểu tình nhìn hắn, giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng: “Sư tôn quen biết Bạch Nam Y tiền bối sao?”
Phương Thiên Nguyên hơi nhướng mày, vô cùng đơn giản gật đầu: “Quen biết.”
Lâm Sơ Vân mím môi, chần chờ nói: “Bạch tiền bối có phải từng bị người ta đuổi giết hay không?”
“Tiểu Sơ Vân hỏi chuyện này làm gì?” Phương Thiên Nguyên đem cần câu trong tay ném sang một bên, không cần linh áp của tu sĩ Độ Kiếp kỳ, một con cá chậm rãi xuất hiện trong ao nước trống rỗng.
Lâm Sơ Vân cũng nói không rõ, chỉ là không hiểu sao rất để ý chuyện này: “Bởi vì… Đệ tử đã từng nằm mơ.”
Phương Thiên Nguyên yên lặng nhìn Lâm Sơ Vân hồi lâu rồi khẽ gật đầu: “Đúng vậy, Bạch Nam Y từng bị truy sát ở Yêu giới, bởi vì có người tố cáo hắn phản bội Yêu Chủ tiền nhiệm, bắt cóc thiếu chủ của Yêu Chủ tiền nhiệm.”
“Mặc dù những người đó cuối cùng đuổi kịp Bạch Nam Y, nhưng lại không tìm được tung tích của thiếu chủ, cho rằng Bạch Nam Y đã giết thiếu chủ, liền hạ sát thủ đối với hắn. Sau đó, Bạch Nam Y ngoài ý muốn được Phượng Ngũ nhặt về Linh Thú phong.”
Nói là ngoài ý muốn, kỳ thật cũng không đúng lắm, bởi vì khi đó hắn đang ở Yêu giới tìm kiếm sư muội, Phượng Ngũ đi theo hắn, lấy tính tình của Phượng Ngũ, nhìn thấy một con yêu thú trọng thương, nhất định sẽ mang về cứu trị.
“Nhưng….” Lâm Sơ Vân nghĩ đến Bạch Nam Y trong mộng bảo vệ mình, không khỏi nhíu mày, “Bạch thúc thúc mới không thương tổn ta.”
Phương Thiên Nguyên nhất thời ghen tị, hắn muốn Tiểu Sơ Vân gọi một tiếng cữu cữu, còn phải vừa dỗ vừa lừa, dựa vào cái gì mà tên hồ ly thối kia có thể dễ dàng để Tiểu Sơ Vân gọi thúc thúc như vậy.
“Gọi là thúc thúc cái gì, ngươi là miêu yêu hắn là hồ yêu, các ngươi căn bản không phải là cùng một chủng tộc.” Phương Thiên Nguyên bất mãn nói.
Lâm Sơ Vân bây giờ đã quen với chuyện đầu óc của Phương Thiên Nguyên thỉnh thoảng nhảy dựng. Y gật đầu theo lời Phương Thiên Nguyên, tiếp tục hỏi: “Những người đả thương Bạch thúc thúc là ai?”
“…… Nghe nói là người của Hồ tộc, bất quá, những người đó đều đã chết.” Phương Thiên Nguyên nghiêng đầu, “Cho nên, hiện tại có thể nói cho cữu cữu, tại sao đột nhiên hỏi những vấn đề này?”
Lâm Sơ Vân mím môi, kể mình quen biết Bạch Nam Y như thế nào, rồi nhờ đó mà trong mộng cảnh nhận diện được Bạch Nam Y, sau đó Bạch Nam Y bỏ đi.
Phương Thiên Nguyên trong nháy mắt bắt được trọng điểm, u oán hỏi: “Vì sao mỗi ngày đều là một giấc mộng, Tiểu Sơ Vân lại không tới hỏi cữu cữu trước?”
“…… Đệ tử chỉ cảm thấy, sư tôn vừa mới xuất quan, nhất định có rất nhiều việc phải làm, cho nên không đành lòng quấy rầy ngài.” Lâm Sơ Vân nghĩ ra một cái cớ đường hoàng.
Phương Thiên Nguyên sửng sốt một hồi, không tìm được lời nào để phản bác, chỉ có thể không vui lẩm bẩm nói: “Rõ ràng là Tiểu Sơ Vân không còn yêu cữu cữu nữa.”
“Sư tôn có biết Bạch thúc thúc muốn đi làm cái gì không?” Lâm Sơ Vân lại một lần nữa bắt cóc đề tài trở về.
Phương Thiên Nguyên thở dài, nhìn Lâm Sơ Vân kiên trì, rốt cuộc buông tha đem đề tài dời đi, nghiêm túc nói: “Cho dù Tiểu Sơ Vân biết, thì có thể như thế nào đây?”
Lâm Sơ Vân bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, kỳ thật y cũng không biết, chỉ cảm thấy chuyện này rất quan trọng, nhất định phải tìm hiểu. Nhưng sau khi biết được thì sao, Lâm Sơ Vân mờ mịt suy nghĩ, lại không nghĩ ra được gì.
“Cha ngươi là Yêu Chủ của Yêu giới, tu vi cao hơn bản tôn. Mẹ ngươi là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ. Bạch Nam Y lúc trước cũng là đại yêu Đại Thừa kỳ, nhưng kết cục cuối cùng của bọn họ là hai chết một thương.” Phương Thiên Nguyên có chút bất đắc dĩ nhìn Lâm Sơ Vân, “Tiểu Sơ Vân, ngươi bây giờ chỉ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cho dù ngươi thật sự biết chân tướng thì sao?”
Lâm Sơ Vân nắm chặt tay bên hông, cúi đầu nhìn linh kiếm trong tay mình, một lúc sau mới ngẩng đầu hành lễ với Phương Thiên Nguyên: “Đệ tử đã biết, đệ tử….. Cáo lui trước.”
Nhìn bóng lưng Lâm Sơ Vân rời đi, Phương Thiên Nguyên nhắm mắt lại khẽ thở dài.
“Sư tôn.” Một bóng người từ bên cạnh đi ra, Cố Cảnh Sơn vẻ mặt lo lắng nhìn Phương Thiên Nguyên: “Ngài làm như vậy, không sợ bị Thiên Đạo trừng phạt sao?”
Phương Thiên Nguyên giật giật khóe miệng, đem vết thương trong lòng bàn tay cho Cố Cảnh Sơn xem. Vết thương kia sâu đến lộ cả xương. Tuy rằng đang chậm rãi chữa trị, nhưng chữa trị cực kỳ chậm, khí tức Thiên Đạo lưu lại xung quanh miệng vết thương đang ngăn cản vết thương lành lại.
Cố Cảnh Sơn nhíu mày, lấy thuốc mỡ ra, nhẹ nhàng bôi lên vết thương. Nhưng mà linh dược này không thể chữa khỏi hoàn toàn, nó chỉ có thể làm cho tốc độ khép lại nhanh hơn một chút mà thôi.
Đợi đến khi miệng vết thương hoàn toàn khép lại, Cố Cảnh Sơn mới buông tay Phương Thiên Nguyên ra: “Sư tôn, ngài cần gì…”
Phương Thiên Nguyên mở miệng, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Bằng không thì sao?”
“Cái gì cũng không nói, sau đó nhìn Tiểu Sơ Vân chạy tới Yêu giới, bị người hại chết sao?” Phương Thiên Nguyên nhìn đỉnh đầu của hắn thở dài.
Mấy ngày trước, bởi vì để ý chuyện của Bạch Nam Y, cho nên tính toán thiên cơ một lần, lại cố tình tính ra, Lâm Sơ Vân sẽ chết ở Yêu giới.
Phương Thiên Nguyên lúc đầu không tin, nhưng hắn tính toán mấy lần, kết quả vẫn như vậy.
Mà hôm nay, Lâm Sơ Vân đột nhiên tới tìm hắn hỏi chuyện Bạch Nam Y.
Phương Thiên Nguyên không biết Lâm Sơ Vân hiện tại có ý định đi Yêu giới hay không, nhưng vô luận như thế nào, hắn cũng sẽ ngăn cản Lâm Sơ Vân đi Yêu giới.
Ngay cả khi…… Làm cho Lâm Sơ Vân oán trách hắn cũng không sao cả.
……
Lâm Sơ Vân trở về Linh Vân phong, không nói một lời đi vào phòng trúc. Phong Hề Hành đang luyện kiếm ngoài phòng thấy sắc mặt của y không đúng, cũng lặng lẽ đi theo, sau đó, liền thấy sư tôn ngồi ở trước bàn ngẩn người.
“Sư tôn?” Phong Hề Hành thấp giọng gọi.
Lâm Sơ Vân hơi phục hồi tinh thần, nhưng cũng không quay đầu lại, mà là có chút mất mát đáp một tiếng: “Đồ đệ, ngươi hiện tại cũng là Nguyên Anh kỳ.”
Phong Hề Hành không biết vì sao Lâm Sơ Vân đột nhiên nhắc tới chuyện này, chần chờ một chút, đáp: “Vâng.”
Lâm Sơ Vân nhất thời có chút tự bế.
Lúc y vừa mới xuyên qua, tiểu đồ là Kim Đan sơ kỳ, qua một thời gian tiểu đồ đã là Nguyên Anh sơ kỳ, ước chừng nhiều nhất một năm nữa, cảnh giới tiểu đồ đệ sẽ vượt qua mình.
Lâm Sơ Vân trước kia không thèm để ý cảnh giới, cho nên tu luyện cũng không nghiêm túc, nhất là sau khi yêu đan hóa đan, bởi vì có Huyễn Thân Đan, mỗi ngày có thể duy trì hình người năm canh giờ, y ngay cả tu luyện yêu lực cũng chậm lại.
Nhưng mà hôm nay, lời nói của Phương Thiên Nguyên đã gõ tỉnh y.
Lâm Sơ Vân cắn răng, lấy Huyễn Thân Đan trong túi trữ vật ra, đưa cho Phong Hề Hành. Phong Hề Hành theo bản năng nhận lấy, sau đó có chút mờ mịt nhìn Lâm Sơ Vân: “Sư tôn?”
“Đan dược này đặt ở chỗ ngươi, trừ phi có tình huống khẩn cấp, nếu không, không được đưa cho bổn quân ăn.” Lâm Sơ Vân coi như là hạ nhẫn tâm, “Trước khi yêu lực hóa hình, bổn quân không bao giờ ra ngoài nữa!”
Phong Hề Hành ngơ ngác, không biết sư tôn đi ra ngoài rốt cuộc là bị k1ch thích gì, tại sao đột nhiên lại muốn nghiêm túc tu luyện.
Lâm Sơ Vân không phải chỉ nói suông, kể từ ngày đó, Lâm Sơ Vân đích xác không còn ăn Huyễn Thân Đan ra ngoài, mà là một mực ở trong phòng an tâm tu luyện yêu lực.
Trước đây buổi tối, tiểu hắc miêu đều sẽ nằm sấp trên giường ngủ, Phong Hề Hành sẽ nhân cơ hội ôm người ta ngủ cùng, nhưng bây giờ liên tục năm ngày, tối nào tiểu hắc miêu cũng tu luyện.
Không có tiểu hắc miêu để ôm ngủ, Phong Hề Hành không quen.
Cuối cùng, khi phát hiện tiểu hắc miêu có ý tiếp tục tu luyện cả đêm, Phong Hề Hành ra tay. Hắn đem tiểu hắc miêu từ trên giường ôm vào trong ngực, ngữ khí có chút cường ngạnh: “Sư tôn, đêm nay nhất định phải nghỉ ngơi.”
Tiểu hắc miêu cố gắng giãy giụa, móng vuốt nhỏ ở trong ngực hắn chộp tới bắt lui: “Vi sư muốn tu luyện!”
“Sư tôn, tu luyện không phải một sớm một chiều.” Phong Hề Hành nhìn tiểu hắc miêu trong ngực, nghiêm túc nói, “Hiện giờ tâm tình sư tôn bất ổn, nếu cứ tiếp tục tu luyện như vậy, đệ tử sợ rằng sư tôn sẽ sinh tâm ma.”
Tiểu hắc miêu nghe vậy, động tác vùng vẫy chậm hơn rất nhiều.
Thấy thế, Phong Hề Hành nhân cơ hội kể thêm vài ví dụ, nào là quá mức gấp gáp tu luyện, rồi dẫn đến chuyện tâm ma. Tiểu hắc miêu bị dọa sợ, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn để Phong Hề Hành ôm vào trong ngực.
Nhưng mà đợi đến khi hai người nằm xuống, tiểu hắc miêu lại giật giật. Phong Hề Hành cho rằng y muốn lén lút đi ra ngoài tu luyện, tay ôm tiểu hắc miêu siết chặt hơn, dỗ dành: “Sư tôn, nghe lời.”
Tiểu hắc miêu nhìn mặt mày Phong Thông Hành gần trong gang tấc, vành tai run rẩy nửa ngày, cuối cùng nhiễm mấy vệt đỏ ửng.
Hơi thở nóng hổi của tiểu đồ đệ phả vào chóp mũi, có chút ngứa ngáy, tiểu hắc miêu thăm dò chóp mũi, lắc lắc râu, cuối cùng thật cẩn thận đem mình cuộn thành một quả cầu, ngoan ngoãn nằm ở trước ngực Phong Hề Hành.
Nghe tiếng tim đập quen thuộc, dây thần kinh căng thẳng bởi vì tu luyện liên tục mấy ngày nay cũng từ từ thả lỏng, tiểu hắc miêu bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Phong Hề Hành nghe được tiếng hít thở rất nhỏ từ trong ngực truyền đến, mới lặng lẽ mở mắt ra, hắn nhìn tiểu hắc miêu trong ngực, thở dài thật sâu.
Mấy ngày trước, hắn còn cố ý đi hỏi Dương Diễm sư huynh, làm thế nào để theo đuổi người mình thích. Kết quả, sư tôn hiện tại một lòng tu luyện, hắn căn bản không có cơ hội thể hiện.
Cũng chỉ có thể thừa dịp sư tôn không biết, vụng trộm ôm tiểu hắc miêu nhiều hơn một chút.
Len lén đặt tiểu hắc miêu ở bên má, cảm thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp của người ta, Phong Hề Hành cuối cùng cũng mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.
Tiểu hắc miêu mơ hồ cảm giác mình thay đổi chỗ, nhưng nhiệt độ rơi trên lông tơ thật sự quá ấm áp, tiểu hắc miêu lười mở mắt ra, sau khi tìm được một tư thế thoải mái trong ổ ấm thì ngủ thiếp đi.
Một người một mèo cứ như vậy ngủ say.
Nhưng mà, không bao lâu sau, linh áp lạnh như băng trong nháy mắt làm cho Phong Hề Hành bừng tỉnh. Hắn vội vàng bảo vệ tiểu hắc miêu thật tốt, tay kia đã nắm chặt linh kiếm: “Ai?!”
Trong bóng tối, Phương Thiên Nguyên đứng cách đó không xa, linh áp trên người hung hăng đè tới. Khóe môi Phong Hề Hành lộ ra một tia vết máu.
Nhưng mà, ngay khi Phương Thiên Nguyên định tiếp tục gây áp lực, tiểu hắc miêu dưới sự bảo vệ của Phong Hề Hành lại hàm hồ kêu một tiếng: “Meo meo…”
Thanh âm cũng không dùng yêu ngữ, giống như là sau khi bị ầm ĩ, có chút mất hứng làm nũng.
Linh áp trong phòng ngay lập tức tiêu tán, Phương Thiên Nguyên thật cẩn thận nhìn về phía tiểu hắc miêu, thấy tiểu hắc miêu xoay người, sau đó ôm móng vuốt ngủ tiếp, mới thở phào nhẹ nhõm.
Sợ đánh thức ai kia, Phương Thiên Nguyên chỉ có thể buồn bực thu hồi linh kiếm, đang tính ngày mai lại đến thu thập tiểu tử này. Sau đó, liền trơ mắt nhìn cái đuôi nhỏ lặng lẽ quấn lấy cổ tay Phong Hề Hành, động tác cực kì thuần thục, giống như là không chỉ mới làm một hoặc hai lần.
Phương Thiên Nguyên nghiến răng, linh kiếm lại một lần nữa lặng yên chui ra khỏi vỏ, ngữ khí vừa hung vừa nhỏ: “Đi ra, bản tôn phải hảo hảo chỉ điểm ngươi!”
3
…………..