Phong Hề Hành tất nhiên biết Phương Thiên Nguyên nói chỉ điểm là gì, sợ không phải chuyện tốt. Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, mà trước tiên dùng linh lụa bao bọc tiểu hắc miêu, thấy tiểu hắc miêu vẫn ngủ ngon như trước, mới đứng dậy ra khỏi phòng.
Phương Thiên Nguyên bên ngoài gió lạnh thổi mà lửa giận ở trong lòng lại hừng hực bốc lên. Nếu không phải hôm nay vì lo lắng cho Tiểu Sơ Vân, cho nên mới vụng trộm chạy tới xem một chút, không thì hắn cũng không biết hai người này, thế nhưng ở cùng một chỗ!
Chuyện quan trọng như vậy, mấy người Cố Cảnh Sơn cư nhiên cũng không nói với hắn!
Đợi đến khi Phong Hề đi ra khỏi phòng, Phương Thiên Nguyên lạnh lùng nhìn hắn một cái. Bây giờ mới phát hiện, người này đột nhiên thay đổi một bộ ngoại bào. Phương Thiên Nguyên nhíu nhíu mày, nhớ lại quần áo trên người Phong Hề Hành lúc trước, lửa giận trong lòng càng hừng hực.
Đó rõ ràng là Băng Không Y hắn đưa cho cháu trai nhỏ nhà mình, từ khi nào mà lại mặc lên người tiểu tử này!
Phương Thiên Nguyên chưa từng thấy qua Băng Không Y màu đen, lần duy nhất gặp Phong Hề Hành, trong đầu hắn đều là ma khí khó hiểu ở trên người Phong Hề Hành, hôm nay mới phát hiện ra chuyện này.
Hắn nhìn Phong Hề Hành, nghiến răng nghiến lợi, phất tay tạo kết giới cách âm xung quanh hai người. Xác định không ầm ĩ đến Lâm Sơ Vân, Phương Thiên Nguyên mới đem cảnh giới áp về Nguyên Anh kỳ, linh kiếm trong tay bay lên không trung, rồi lao thẳng về phía Phong Hề Hành.
Phong Hề Hành triệu hồi linh kiếm, nhanh chóng đỡ đòn của Phương Thiên Nguyên trước mặt.
Phương Thiên Nguyên vốn cho rằng, dù cùng một cảnh giới, lấy kinh nghiệm cùng linh thức cường độ của mình, muốn nhào nặn Phong Hề Hành một chút cũng không thành vấn đề. Nhưng đánh nửa ngày hắn lại phát hiện, Phong Hề Hành đúng là có thể cùng hắn đánh tay ngang.
Người này rõ ràng chỉ là một đệ tử bình thường, nhưng kiếm chiêu lại dị thường sắc bén lão luyện, thậm chí còn mang theo vài phần khát máu. Nếu không phải Phương Thiên Nguyên nhanh chóng thay đổi thái độ, rất có thể bị áp chế ngược lại.
Về phần linh thức….. Phương Thiên Nguyên híp mắt, linh thức thuộc về tu sĩ Độ Kiếp Kỳ âm thầm lan tràn, quả nhiên Phong Hề Hành sắc mặt không thay đổi, tựa hồ như không có chút ảnh hưởng nào.
Người này rốt cuộc là có thân phận gì?
Phản ứng đầu tiên của Phương Thiên Nguyên là lão quái vật này từ đâu tới, cố ý giả làm thiếu niên để lừa cháu trai nhỏ của mình. Nhưng mà hắn rất nhanh đã lật ngược suy đoán này, cho dù ngoại hình cùng dáng người có thể ngụy trang, nhưng cốt tướng con người không thể làm giả.
Phong Hề Hành tuy rằng cùng Phương Thiên Nguyên đánh tay ngang, nhưng dần dần vẫn rơi vào thế hạ phong. Dù Phương Thiên Nguyên áp chế cảnh giới, linh lực của hắn vẫn mạnh hơn Phong Hề Hành rất nhiều.
Phương Thiên Nguyên căn bản không muốn dễ dàng buông tha cho tiểu tử thúi này, kiếm chiêu trong tay vẫn hung ác như trước, buộc Phong Hề Hành phải phòng ngự mạnh mẽ.
Đến khi linh lực của Phong Hề Hành cạn kiệt, lửa giận trong lòng Phương Thiên Nguyên cũng tiêu tan.
Nhìn Phong Hề Hành chật vật quỳ trên mặt đất, Phương Thiên Nguyên hơi nhướng mày, lạnh lùng nói: “Biết vì sao bản tôn phải giáo huấn ngươi chưa?”
Phong Hề Hành cúi đầu thở hổn hển, tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi dính vào trán, nghe vậy khẽ gật đầu: “Chưởng môn thấy đệ tử thiên phú không tệ, muốn chỉ điểm đệ tử một phen.”
Thấy hắn thức thời, Phương Thiên Nguyên thu hồi linh kiếm trong tay, ra lệnh nói: “Ngày mai để cho Tiểu Sơ Vân chuyển về phòng của mình.”
Phong Hề Hành đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Phương Thiên Nguyên: “Sư tôn hiện giờ tình huống đặc thù. Nếu ở một mình, đệ tử không yên tâm, kính xin chưởng môn thu hồi mệnh lệnh.”
Cái gì mà không yên tâm, rõ ràng chính là bụng dạ khó lường!
Phương Thiên Nguyên đang muốn giận dữ mắng trở về, liền nghe thấy trong phòng trúc cách đó không xa, truyền ra một tiếng mèo kêu lo lắng.
Hai người đồng thời quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy một con… Quên đi, chỉ thấy một con ngươi xanh biếc nhìn ra ngoài cửa sổ, còn những bộ phận khác, đã cùng bóng tối hòa làm một.
Tiểu hắc miêu bị lạnh tỉnh, không phải do linh lụa không đủ ấm áp, chỉ là y đã quen với nhiệt độ cơ thể của Phong Hề Hành, nhất thời chênh lệch có chút lớn, liền mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Kết quả vừa mở mắt ra, liền phát hiện tiểu đồ đệ không thấy đâu, ngoài phòng im ắng, nửa điểm thanh âm luyện kiếm cũng không có. Tiểu hắc miêu có chút sốt ruột, vừa kêu vừa từ trên giường nhảy đến bên cửa sổ, sau đó, liền nhìn thấy hai người đang nhìn chằm chằm y.
“…… Meo?” Tiểu hắc miêu theo bản năng kêu một tiếng, sau đó mới kịp phản ứng lại, nói: “Sư tôn… Ngài như thế nào mà ở đây?”
Phương Thiên Nguyên giật giật khóe miệng, bất động thanh sắc đem kết giới xung quanh thu hồi, bước nhanh đi tới, ôm cục bột đen trên bệ cửa sổ vào trong ngực: “Đêm nay Tiểu Sơ Vân đến chỗ của cữu cữu ở đi.”
Tiểu hắc miêu vẻ mặt mờ mịt, khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
Phương Thiên Nguyên làm sao có thể nói cho y biết: Ta hoài nghi đồ đệ của ngươi có mưu đồ bất chính với ngươi.
Cho nên, hắn nói một lý do: “Cữu cữu nhớ ngươi.”
“…” Tiểu hắc miêu nhanh chóng nhảy ra khỏi lòng bàn tay Phương Thiên Nguyên, mấy bước chạy đến bên cạnh Phong Hề Hành. Y lúc này mới phát hiện tiểu đồ đệ của mình hình như vừa mới bị bắt nạt, trên người đều là dấu vết xanh tím.
Tiểu hắc sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phương Thiên Nguyên đang ngẩng đầu nhìn trời: “Sư tôn?!”
“Không có việc gì.” Phong Hề Hành vươn tay, ôm con mèo nhỏ từ dưới đất lên.
Hắn theo thói quen lau sạch bụi bặm trên móng vuốt của tiểu hắc miêu, bởi vì lo lắng trên người mình bẩn thỉu, làm bẩn lông mèo, Phong Hề Hành đưa tay cách người hắn một chút: “Chưởng môn chỉ là rảnh rỗi không có việc gì, muốn đến chỉ điểm đệ tử một phen.”
Lâm Sơ Vân nghi ngờ nhìn Phương Thiên Nguyên, Phương Thiên Nguyên không khỏi chột dạ gật gật đầu.
Thấy thế, tiểu hắc miêu đành phải tạm thời tin lời hai người, nhìn vết thương trên người tiểu đồ đệ, vô cùng đau lòng, đuôi quấn lấy cổ tay Phong Hề Hành, thúc giục: “Đồ đệ, mau vào phòng bôi thuốc.”
Phong Hề Hành ôm tiểu miêu đi vào trong phòng.
Phương Thiên Nguyên ở một bên không có cách nào phản đối, bởi vì Phong Hề Hành vừa rồi đã giúp hắn che giấu, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi truyền âm cho Phong Hề Hành, cảnh cáo hắn không được chiếm tiện nghi của cháu trai nhỏ nhà mình nữa.
Đèn trong phòng trúc sáng lên, tiểu hắc miêu ngoan ngoãn nằm sấp trên bàn, nhìn Phong Hề Hành tự bôi thuốc cho mình, cái đuôi phía sau lắc tới lắc lui. Đợi đến khi Phong Hề Hành bôi thuốc xong, tiểu hắc miêu quen đường quen lối mà nhảy vào trong ngực Phong Hề Hành.
Phong Hề Hành dừng lại trong giây phút hiếm hoi, ánh mắt quét ra ngoài phòng, chần chờ một chút.
Tiểu hắc miêu thuần thục ở lòng bàn tay hắn cuộn thành một đoàn, ngáp ngắn ngáp dài, thấy hắn vẫn không nằm xuống, khó hiểu ngẩng đầu lên: “Làm sao vậy?”
Phong Hề Hành lắc đầu, ngoan ngoãn đem tiểu hắc miêu đặt ở lên giường. Tiểu hắc miêu tự mình ở trên giường lật tới lật lui, cuối cùng tiến đến bên cạnh Phong Hề Hành, chủ động ôm lấy ngón tay hắn.
Ngoài phòng mơ hồ truyền đến vài tiếng kiếm minh, cùng với thanh âm rừng trúc bị chặt.
Tiểu hắc miêu có chút không vui co lại thành một đoàn, củng củng đầu nhỏ hướng dưới lòng bàn tay Phong Hề Hành, rõ ràng là đang ghét bỏ bên ngoài ầm ĩ.
Thanh âm ngoài phòng lập tức yên tĩnh lại, ngay cả kiếm khí còn sót lại cũng biến mất. Phong Hề Hành nhìn cục bông nhỏ đang ngủ dưới lòng bàn tay, khóe môi hiện ra vài phần ý cười, sau đó cũng một lần nữa nằm xuống giường, ôm tiểu hắc miêu vào trong ngực ngủ say.
Mấy ngày kế tiếp, Phương Thiên Nguyên không có xuất hiện ở Linh Vân phong, nhưng mơ hồ nghe được những đệ tử khác nghị luận, nói gần đây Phương tiên tôn vẫn luôn chỉ điểm mấy vị phong chủ.
5
Dưới sự thuyết phục của Phong Hề Hành, tâm tình Lâm Sơ Vân trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, tốc độ tu luyện tự nhiên cũng nhanh hơn trước một chút. Nhưng điều khiến y thất vọng chính là, từ sau giấc mộng lần trước, y không còn mơ thấy nam tử cùng quan tài băng kia nữa.
Phương Thiên Nguyên lại vụng trộm tới Linh Vân phong vài lần, thấy Phong Hề Hành ngoại trừ ôm cháu trai nhỏ nhà mình ngủ, cũng không có làm chuyện gì quá phận khác, do dự hồi lâu, vẫn không có cưỡng ép tách hai người ra.
Hắn có thể nhìn ra được, thái độ của cháu trai nhỏ đối với Phong Hề Hành rất mơ hồ, nhưng có một điểm không thể phủ nhận, Lâm Sơ Vân thực sự quan tâm đến Phong Hề Hành. Nếu hắn mạnh mẽ đem hai người tách ra, làm cho Tiểu Sơ Vân ý thức được tình cảm của mình, vậy chẳng phải là hắn giúp tiểu tử thúi này hay sao?
Cuộc sống cứ như vậy khôi phục bình yên, Lâm Sơ Vân mỗi ngày đều nghiêm túc tu luyện, buổi tối nằm sấp trong ngực tiểu đồ đệ nhà mình ngủ, yêu lực từng chút từng chút chậm rãi tăng trưởng, mà so với y, tu vi của Phong Hề Hành lại tăng rất nhanh.
Ba tháng sau, Phong Hề Hành đã là Nguyên Anh trung kỳ.
Lâm Sơ Vân lúc này cũng hiểu một chút, vì sao nguyên chủ lại ghen tị với thiên phú của Phong Hề Hành. Nhưng y cũng biết tiểu đồ đệ khổ luyện như thế nào, cho nên chỉ hâm mộ một xíu mà thôi, sau đó, liền bắt đầu phát sầu vấn đề thân thể mình.
Y vẫn không có biện pháp hóa hình.
Từ một tháng trước, yêu đan trong cơ thể Lâm Sơ Vân đã tụ tập đủ yêu lực, Phượng Ngũ cũng đã nói y có thể hóa hình, nhưng mà vô luận Lâm Sơ Vân thử như thế nào, y cũng không thể hóa thành hình người.
Lần duy nhất được coi là thành công, chính là biến thành trạng thái ăn quá nhiều đan dược. Kết quả, những người khác vừa nhìn thấy tai mèo trên đỉnh đầu y, thiếu chút nữa đã nhổ trọc lỗ tai y, may mà tiểu đồ đệ mang theo y chạy mất.
Sau đó, Lâm Sơ Vân đánh chết cũng không chịu ở trước mặt người khác thử hóa hình.
Đạm Ly cũng cho Lâm Sơ Vân ăn Hóa Hình Đan, nhưng hiệu quả chỉ là khiến Lâm Sơ Vân trông già đi vài tuổi so với lúc đầu mà thôi, tai mèo còn, đuôi cũng ở đây.
“Hết cách rồi.” Đạm Ly nhìn Lâm Sơ Vân lần thứ hai ăn Hóa Hình Đan cũng không có tác dụng gì, khẽ thở dài. Nếu như bỏ qua ngón tay hắn vẫn đặt trên vành tai Lâm Sơ Vân, lời này có vẻ còn rất nghiêm túc.
1
Nếu không phải biết mấy vị sư huynh đều không phải là người hồ nháo, Lâm Sơ Vân sẽ hoài nghi bọn họ đến tột cùng là có muốn giúp mình hóa hình hay không.
Phượng Ngũ đứng ở một bên, nghe vậy cũng có chút phát sầu: “Bổn vương đối với chuyện bán yêu cũng không hiểu biết nhiều, chẳng lẽ bán yêu hóa hình cùng yêu thú hóa hình không giống nhau?”
Lâm Sơ Vân nhàm chán lắc lắc cái đuôi, cảm thấy chóp đuôi chạm phải một mảnh lạnh lẽo. Y hơi nghiêng đầu, quả nhiên thấy chóp đuôi lại quấn quanh cổ tay tiểu đồ đệ.
Thấy mấy người bên kia không chú ý tới mình, Lâm Sơ Vân thật cẩn thận dịch về phía sau, tiến vào trong ngực Phong Hề Hành, nhỏ giọng hỏi: “Chạy không?”
Phong Hề Hành rũ mắt xuống, nhìn Lâm Sơ Vân ở trong ngực mình, mặt mày ôn nhu: “Vâng.”
Đợi đến khi mấy vị phong chủ tranh luận hồi lâu mới đi đến kết luận, quay đầu lại mới phát hiện, Lâm Sơ Vân vốn đứng ở phía sau bọn họ đã sớm không còn bóng dáng, ngay cả Phong Hề Hành cũng không biết chạy đi đâu.
“Aizzz……” Lâm Sơ Vân trở lại phòng trúc, thuần thục nhào lên giường. Lúc nhào tới vẫn còn là thiếu niên tai mèo, lên đến trên giường thì đã là một con mèo đen nhỏ.
Phong Hề Hành đi theo phía sau cũng đã quen cảnh này, mở cửa sổ để ánh nắng chiếu vào giường, sau đó ngồi ở bên giường nhìn Lâm đại gia nhàn nhã lắc đầu đuôi, hỏi: “Có phải sư tôn đã có biện pháp rồi đúng không?”
Tiểu hắc miêu ngoắc ngoắc đuôi, kinh ngạc nhìn hắn: “Làm sao ngươi biết?”
Phong Hề Hành cười, đưa tay nhẹ nhàng gảy chóp đuôi: “Cho nên, biện pháp của sư tôn là gì?”
Thấy hắn không muốn nói chuyện, Lâm Sơ Vân cũng không tiếp tục hỏi, giải thích nói: “Kỳ thật vi sư cảm thấy, vấn đề hẳn là xuất phát từ huyết mạch bán yêu. Bởi vì lúc ta thử hóa hình, có thể cảm giác được một nửa linh lực kia đang ảnh hưởng đến yêu lực hóa hình.”
Trên thực tế, loại tình huống này ở bán yêu hẳn là rất hiếm thấy, bởi vì yêu thú cường đại hơn so với nhân tu. Đại bộ phận yêu lực trong cơ thể bán yêu rất mạnh, cho nên, lúc yêu lực hóa hình cũng sẽ không bị lực lượng khác ảnh hưởng.
Nhưng cha mẹ y đều là yêu thú cùng nhân tu rất lợi hại, dẫn đến yêu lực cùng linh lực trong cơ thể y là thế lực ngang nhau. Vì vậy, mỗi lần y thử hóa hình, linh lực đều sẽ đi ra quấy rối.
Lâm Sơ Vân không thể từ bỏ linh lực, cho nên, y phải tìm cách duy trì sự cân bằng giữa linh lực và yêu lực.
Đương nhiên, phương pháp hóa hình của bán yêu thì chỉ có Yêu giới mới có.
Động tác của Phong Hề Hành dừng lại, ngập ngừng hỏi: “Sư tôn muốn… đi Yêu giới?”
Tiểu hắc miêu trở mình, cả người đổ ập xuống giường, cảm nhận được hơi ấm của mặt trời phả vào lưng, thoải mái híp mắt: “Ừ, vi sư tính toán đi Yêu giới một chuyến.”
Tuy hiện tại y chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng yêu lực cũng đã đạt tới Hóa Hình kỳ. Mặc dù ở Yêu giới không thể nói là đi ngang, nhưng chắc cũng không quá nguy hiểm.
“Hề Hành đi cùng người.” Phong Hề Hành chặt đinh chém sắt nói.
Nghe vậy, Lâm Sơ Vân do dự một chút, dù sao cũng là chuyện của mình, để cho tiểu đồ đệ đi theo xa như vậy cũng không hay. Nhưng vừa nghĩ đến mấy tháng không gặp Phong Hề Hành, đáy lòng Lâm Sơ Vân không hiểu sao có chút luyến tiếc.
“Vậy….. Phiền toái ngươi rồi.”Lâm Sơ Vân vẫn gật đầu.
Phong Hề Hành thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mang theo nụ cười, khẽ xoa đầu tiểu hắc miêu, đứng dậy nói: “Sư tôn nghỉ ngơi thật tốt, Hề Hành đi chuẩn bị cho việc xuất hành.”
Tiểu hắc miêu gật gật đầu, nhìn tiểu đồ đệ ra cửa, không khỏi…… Không biết bao nhiêu lần cảm khái, tiểu đồ đệ nhà mình thật sự tốt.
Tin tức Lâm Sơ Vân đi Yêu giới, nhanh chóng lan truyền tới tai mấy vị phong chủ. Kết quả thảo luận của bọn họ lúc trước, kỳ thật cũng không sai biệt lắm, nghe vậy liền không có phản đối.
Ngược lại là chuyện Phong Hề Hành đi theo, Phượng Ngũ có chút lo lắng.
“Người của Yêu giới….. Rất bài xích nhân tu.” Phượng Ngũ chọn một từ tương đối dễ nghe, “Nếu ngươi đi theo, rất có thể sẽ có yêu thú cố ý ức hiếp ngươi.”
Trong nội bộ Yêu giới mặc dù chiến đấu kịch liệt, nhưng thái độ đối với nhân tu lại tương đối nhất trí. Bất luận nhân tu nào ở trong mắt bọn họ cũng đều là âm hiểm giả dối. Nếu không phải Yêu Hậu trước đó là nhân tu, hiện tại Yêu giới còn cấm nhân tu tiến vào.
Phong Hề Hành nghe vậy, biểu tình lại không có biến hóa gì. Hắn chính là người từng nhập ma, đã sớm cảm thụ được cảm giác bị thế nhân phỉ nhổ. Bây giờ chỉ là bị Yêu tộc khi dễ một chút, cái đó có gì to tát.
Thấy hắn kiên quyết như vậy, Phượng Ngũ cũng không nói gì thêm. Bởi vì lo lắng sư tôn sau khi biết, sẽ không cho hắn đi theo, cho nên những lời này Phong Hề Hành cũng không có nói cho Lâm Sơ Vân.
Đồ vật mang theo đều đã chuẩn bị xong xuôi, linh thạch cũng cất hết trong túi trữ vật. Phong Hề Hành còn đặc biệt sai người dùng linh lụa trải toàn bộ bên trong xe ngựa, ngay cả trường kỷ cũng dùng linh lụa trải một tầng.
Một ngày trước khi Lâm Sơ Vân rời đi, Phương Thiên Nguyên mới biết được chuyện này. Hắn lập tức chạy tới Linh Vân Phong, đẩy cửa phòng trúc ra: “Tiểu Sơ Vân, ta nói cho ngươi biết, ngươi……”
Tiếng nói im bặt trong chốc lát, nhìn Tiểu Sơ Vân nhỏ nhắn trước mặt, cùng đôi tai mèo trên đỉnh đầu khẽ rung động, Phương Thiên Nguyên nhất thời quên mất mình muốn nói gì, cúi người ôm lấy Tiểu Sơ Vân, mặt dán vào tai mèo của Lâm Sơ Vân cọ tới cọ lui: “Tiểu Sơ Vân thật đáng yêu!”
1
Lâm Sơ Vân cố gắng dùng tay đẩy Phương Thiên Nguyên ra, đáng tiếc Phương Thiên Nguyên ôm quá chặt, y không cách nào giãy giụa.
May mắn, Phương Thiên Nguyên tuy rằng bị “Mỹ sắc” mê hoặc, nhưng vẫn chậm rãi nhớ tới mục đích của mình tới đây: “Tiểu Sơ Vân, ngươi không thể đi Yêu giới.”
Lâm Sơ Vân cho rằng hắn lo lắng mình chạy tới chỗ chết, nghe vậy giải thích: “Sư tôn yên tâm, Sơ Vân chỉ muốn đi tìm phương pháp hóa hình bán yêu, tuyệt đối sẽ không gây chuyện.”
Phương Thiên Nguyên há miệng, vừa định nói cái gì, liền cảm giác được ngực mình có một trận đau nhức đánh tới. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, ngay cả cánh tay đang ôm Lâm Sơ Vân cũng không có chút run rẩy nào.
Thiên Đạo không cho phép hắn tiết lộ thiên cơ.
“Tiểu Sơ Vân nhất định phải đi sao?” Phương Thiên Nguyên ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Sơ Vân.
Lâm Sơ Vân mím môi gật đầu, “Đệ tử… chỉ muốn đi xem một chút.”
Y biết mình hiện tại không cách nào báo thù, nhưng y vẫn muốn đi Yêu giới, nhìn nơi cha mẹ đã ở trong mộng cảnh, cùng với… Quan tài băng trong giấc mơ.
Không chừng mẹ y được chôn ở gần đó. Nếu y tìm được, còn có thể đốt cho mẹ một nén nhang, dập đầu vài cái.
Phương Thiên Nguyên nhìn ánh mắt kiên định của Lâm Sơ Vân, thở dài một tiếng, cúi người đặt Tiểu Sơ Vân xuống mặt đất, lấy ra một kiện linh khí, tự tay cẩn thận đeo lên cổ Lâm Sơ Vân.
Lâm Sơ Vân mê man cúi đầu, lại phát hiện đó là một vòng cổ có mặt gỗ màu xanh, trong mặt dây mơ hồ cảm nhận được linh lực của Mộc hệ.
“Đây là di vật mà mẹ ngươi để lại.” Phương Thiên Nguyên sờ sờ đầu Lâm Sơ Vân, thuận tiện xoa xoa đôi tai mèo, “Cũng là một kiện linh khí phòng ngự, hứa với cữu cữu, nhất định phải bình an trở về.”
Lâm Sơ Vân ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Phương Thiên Nguyên rời đi.
Ban đêm, tiểu hắc miêu hiếm khi không ôm Phong Hề Hành, mà ôm cái mặt dây kia ngủ. Nhưng khi Lâm Sơ Vân cảm thấy dưới móng vuốt có cảm giác kỳ lạ, cũng ý thức được chuyện gì xảy ra. Y mở mắt, quả nhiên nhìn thấy thạch động trong mộng lúc trước.
Thạch động không khác gì lần trước y đến, chỉ là lông thú trên giường đá tựa hồ đã thay đổi. Da thú lần này mềm mại hơn rất nhiều, tiểu hắc miêu giẫm lên, liền có ảo giác như đang giẫm bông.
Nam tử cao lớn không biết là đi đâu, cũng không có ở trong thạch động. Tiểu hắc miêu không ở trên giường quá lâu, vội vàng nhảy xuống, chạy đến trước cửa đá dẫn tới chỗ quan tài băng.
Y muốn nắm chặt thời gian, tìm được nam tử hỏi rõ vị trí nơi này.
Nhưng mà đáng tiếc chính là, tiểu hắc miêu cào tới cào lui, cửa đá cũng không một chút xê dịch, không có cách nào, tiểu hắc miêu đành phải lựa chọn biện pháp khác.
“Có ai không?!!!” Tiểu hắc miêu ngồi xổm trước cửa đá, thanh âm nhu thuận, “Mở cửa ra!!! “
Giọng nói vang vọng trong phòng, nhưng không có tiếng đáp lại. Cái đuôi phía sau lo lắng lắc lắc, quay đầu đánh giá một vòng trong phòng, ngoại trừ cửa đá này ra, ở đây còn có một cánh cửa đá khác.
Không phải là thứ mà một con mèo nhỏ đáng thương có thể đẩy.
Tiểu hắc miêu cố gắng hoá hình lần nữa, nhưng thất bại, cuối cùng chỉ có thể tiếp tục cố gắng gọi nam tử: “Này!!! Có ai không!!!”
Đáng tiếc, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Tiểu hắc miêu càng thêm nóng nảy, đột nhiên nổi giận đùng đùng, hung ác nói: “Mục Áo là một tên ngốc!”
Cửa đá chậm rãi mở ra, khuôn mặt đen như đáy nồi của nam tử xuất hiện đằng sau cánh cửa. Hắn nhìn tiểu hắc miêu ngây ngốc ngồi xổm trước cửa, khóe môi liền lộ ra nụ cười hiền lành: “Hửm? Ngươi vừa nói gì?”
“……Ta, ta nói, Mục Áo là một người tốt…” Tiểu hắc miêu nhất thời sợ hãi, ngoan ngoãn đáp.
Mục Áo hừ lạnh một tiếng, cũng không so đo với y, mà túm lấy gáy tiểu hắc miêu, đặt y lên giường. Trước lạ sau quen, tiểu hắc miêu lúc này đã bình tĩnh, thậm chí còn điều chỉnh tư thế của mình trên giường.
“Cho nên, ngươi lại nằm mơ?” Mục Áo nhìn tiểu hắc miêu, hỏi.
“Lúc trước ta cảm giác được khí tức kỳ quái, lần đó cũng là ngươi?”
Tiểu hắc miêu nghĩ đến lần đầu tiên mình mơ thấy quan tài băng, vừa mới đi về phía trước một bước, đã bị Mục Áo dọa tỉnh lại, không khỏi có chút ủy khuất lắc lắc đuôi, “Ừm…”
Mục Áo ho nhẹ một tiếng, hắn lúc ấy cho rằng là địch nhân, theo bản năng phóng uy áp, phỏng chừng là dọa đến nhãi con, chỉ là trong lòng hắn nghĩ như vậy, ngoài miệng lại rất ghét bỏ nói: “Ngươi cũng quá nhát gan.”
Cái đuôi phía sau lưng dừng lại, trong ánh mắt nhìn Mục Áo tràn đầy lên án: “……”
Người cha này ai muốn thì cầm đi, y không cần đâu!!!
1
“Cho nên, lần này ngươi có thể ở lại bao lâu?” Mục Áo chột dạ sờ sờ chóp mũi, muốn chuyển đề tài.
Tiểu hắc miêu nghe vậy, nghĩ đến chuyện mình muốn hỏi, vội vàng hỏi: “Đây là nơi nào?”
Mục Áo nhíu mày, có chút kỳ quái nhìn tiểu hắc miêu: “Ngươi hỏi cái này làm cái gì?”
“Ta……” Tiểu hắc miêu do dự một chút, vẫn là đem suy nghĩ trong lòng nói ra, “Ta muốn đến gặp các ngươi.”
Mục Áo ngẩn ra, ánh mắt phức tạp nhìn mèo nhỏ, một lúc sau mới từ chối: “Đây là ở Yêu giới, cách ngươi rất xa.”
“Mấy ngày nữa ta đi Yêu giới” Tiểu hắc miêu ngẩng đầu, nhìn Mục Áo, trong mắt có chút cầu xin mà chính y cũng không nhận ra, “Ta chỉ muốn gặp hai người một lần.”
Ngay cả khi nó chỉ là một gò đất màu xanh lá cây.
Mục Áo bị ánh mắt của tiểu hắc miêu nhìn chằm chằm, cũng không có cách nào từ chối, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu giải thích: “Nơi này chỉ có thể vào, không thể ra. Nếu ngươi tiến vào thì không ra được nữa.”
“Ngoan, nhãi con, đừng tới tìm cha.”
Tiểu hắc miêu dần dần biến mất trên giường đá, không biết có phải là ảo giác của Mục Áo hay không, hắn dường như nhìn thấy trong mắt tiểu hắc miêu có chút ẩm ướt.
Mục Áo trầm mặc một lúc lâu, xoay người đẩy cửa đá ra, trở lại trước quan tài băng. Hắn cúi người nhẹ nhàng lau đi băng giá trên quan tài, nhìn ái nhân an tĩnh ngủ say bên trong, ngữ khí mang theo vài phần cố ý: “Tiểu Nguyệt, ta vừa rồi chọc nhãi con khóc.”
Một mảnh yên tĩnh.
Qua hồi lâu, Mục Áo mới khẽ thở dài: “Nếu như nàng ở chỗ này, sợ là đã đánh ta một phen.”
“Tiểu Nguyệt, nhãi con đã trưởng thành rồi, nàng cũng nên tỉnh lại.”
1
……………