Ngoại Cảm - Chương 20: Không có chiêu làm sao đấu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Ngoại Cảm


Chương 20: Không có chiêu làm sao đấu


Editor: Ngự Chi Tuyệt

Đang trong quá trình thẩm vấn, thành viên tổ trọng án lại đột ngột tháo chạy một cách thảm hại, để lại một mình nghi phạm trong phòng thẩm vấn, trong đó còn bao gồm cả tiến sĩ Tống Duệ vốn nổi danh là “Good Will Hunting” (*), loại chuyện này quả thực có một không hai. Cục trưởng phân cục nhanh chóng biết được tin này, vội vàng chạy tới kiểm tra. Ông chưa hỏi rõ trắng đen phải trái đã khiển trách Trang Chân một trận, cuối cùng mới tìm tiểu Lý đòi xem video buổi thẩm vấn.

Sau khi xem xong, cục trưởng:…

Tiểu Lý lập tức kích động giải thích: “Cục trưởng, ông thấy rồi chứ? Không phải chúng tôi vô dụng, mà là do kẻ địch quá mạnh! Cách một cái gương, đội phó Lưu né tới đâu, ngón tay hắn lập tức chỉ tới đó, hơn nữa còn chỉ đúng vào mũi chúng tôi không lệch một ly, giống như có mắt thấu thị vậy. Mới nãy tôi còn đặc biệt chạy tới phòng thẩm vấn xem thử, gương một chiều đó không có bất cứ vấn đề gì cả. Phạn Già La không chỉ có thể nhìn thấu vật thể, mà còn có thể nhìn thấu lòng người, hắn nói hết tính cách và những chuyện quá khứ của chúng tôi, nói đến rất rõ ràng. Ông tới trễ nên không uống được bình nước kia, nếu không chắc chắn ông sẽ hoài nghi nhân sinh! Tôi đã tua lại đoạn này rất nhiều lần, hắn không hề đụng vào bình nước, cách một lớp thép dày như vậy mà làm nước bị đắng, dù là ảo thuật gia cũng không có loại năng lực này. Tôi không tìm ra sơ hở của hắn, cho nên tôi rất có lý do tin tưởng những điều hắn nói lúc trước đều là thật. Hắn thật sự là nhà ngoại cảm, cái chết của Cao Nhất Trạch là hắn nhìn thấy trong lúc thông linh.”

“Nhà ngoại cảm, thông linh? Bây giờ là thế kỷ bao nhiêu rồi, các anh chị còn đi tin những thứ thần thần đạo đạo này hả? Tiếp tục thẩm vấn cho tôi, hôm nay nhất định phải cạy được miệng hắn ra!” – Cục trưởng ngoài mạnh trong yếu mà quát lớn. Ông là lãnh đạo của phân cục, đương nhiên không thể dẫn đầu việc mê tín, nhưng thật ra trong nội tâm, ông đã có hơi e ngại. Phạn Già La này thật quá tà môn mà, vừa nhắc tới cả người đã nổi hết da gà. Hơn nữa hắn giống như một khối nam châm vậy, chỉ cần hắn muốn, thì lập tức có thể thu hút mọi ánh mắt xung quanh về phía mình.

Vừa nãy lúc xem video, cục trưởng phân cục đã nhận ra điều này, sự chú ý của ông gần như không thể dời khỏi Phạn Già La. Cách một cái màn hình còn như vậy, vậy thì những người đối mặt thẩm vấn hắn sẽ có cảm nhận như thế nào?

Nghĩ vậy, cục trưởng cũng dịu giọng, chỉ điểm mà nói: “Tiểu Trang, cậu và tiến sĩ Tống đừng trao đổi quá lâu, mau tiếp tục buổi thẩm vấn đi. Lúc các cậu nghiên cứu đối sách, chắc chắn Phạn Già La bên kia cũng sắp xếp lại suy nghĩ. Hiện tại hắn đang chiếm thế thượng phong, tâm trạng rất bình tĩnh, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn, chờ các cậu nghĩ xong sách lược, chắc chắn những lời giải thích của hắn cũng càng kín không kẽ hở. Các cậu kéo dài bao nhiêu thời gian, thì chẳng khác nào cho hắn bấy nhiêu cơ hội, hiểu không?”

Đương nhiên Trang Chân và Tống Duệ hiểu rõ đạo lý này. Hai người gật đầu đáp lại, sau đó thu dọn sạch sẽ tài liệu trên bàn, chuẩn bị tái chiến.

Advertisement / Quảng cáo

Trước khi rời khỏi văn phòng, cục trưởng đột nhiên nói: “Tiến sĩ Tống, nếu có thời gian, hay là cậu tới cơ quan chuyên môn làm giám định tâm thần đi. Không phải chúng tôi không tin cậu, mà là cấp trên yêu cầu như vậy, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.”

Tống Duệ sửng sốt một hồi mới ôn hòa lễ độ mà gật đầu: “Được cục trưởng, giải quyết xong vụ án này tôi sẽ đi giám định tâm thần ngay. Gây rắc rối cho mọi người rồi, tôi xin lỗi.”

“Không sao không sao, đều là người một nhà cả, có rắc rối gì đâu.” – Cục trưởng cười ha hả rời đi, giọng điệu và động tác lại lộ vẻ lúng túng.

Tiểu Lý không dám phát biểu ý kiến về vấn đề này, suốt đường đi chỉ có thể im như thóc đổ bồ. Lúc đi tới cửa, Trang Chân chợt dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tống Duệ, nói một cách nghiêm túc: “Tiến sĩ Tống, tôi tin cậu.”

Thân là nhà tâm lý học hàng đầu, Tống Duệ có thể dễ dàng lừa gạt bất cứ giám khảo đánh giá nào, cho nên việc bắt y đi giám định tâm thần căn bản là không cần thiết. Nhưng xuất phát từ quan hệ cá nhân, Trang Chân sẵn sàng tin tưởng đối phương là một người tốt biết tự kiểm soát.

Tống Duệ im lặng gật đầu, nhưng rốt cuộc trong lòng y nghĩ thế nào rhì không ai biết được.

Ba người mỗi người ôm một xấp tài liệu thật dày đi tới phòng thẩm vấn, trên mặt là vẻ kiên nghị, nhưng trong lòng lại ngập tràn do dự. Tiểu Lý đi đầu không kiềm được, thấp giọng nói: “Đội trưởng, lát nữa chúng ta làm cách nào cạy miệng Phạn Già La đây? Coi như chúng ta nghi ngờ những lời hắn nói, nhưng chúng ta cũng không tìm được chứng cứ và sơ hở! Người này thực sự quá khó đoán!”

Trang Chân: “Thử phương pháp thẩm vấn mặt đỏ mặt trắng đi. Chơi tâm lý quỷ kế chúng ta không phải đối thủ của Phạn Già La, chi bằng trực tiếp dùng chút thủ đoạn.”

Mặt đỏ mặt trắng chính là hai cảnh sát một người đóng vai người xấu nghiêm từ ép cung, một người đóng vai người tốt giúp nghi phạm tìm đủ loại lý do để chối bỏ trách nhiệm. Nghi phạm sẽ bài xích sợ hãi người cảnh sát xấu, nhưng đồng thời sẽ không thể kiềm được mà nảy sinh cảm giác ỷ lại với người cảnh sát tốt, lúc thẩm vấn tiếp sau sẽ không tự chủ mà buông lỏng cảnh giác, nói ra lời thật. Phương pháp thẩm vấn này thật ra đã rất lâu không ai dùng, thứ nhất vì nó quá đơn giản và thô bạo, thứ hai là rất dễ làm quá lố.

Tống Duệ mang thái độ nghi ngờ với phương pháp này, hỏi tới: “Nếu hắn mềm cứng đều không ăn thì sao?”

Trang Chân quyết đoán nói: “Vậy thì xa luân chiến*, làm tiêu hao tinh lực của hắn.”

*Xa luân chiến: thay nhau đánh, đánh luân phiên.

Tiểu Lý nhất thời có hơi tuyệt vọng, ngập ngừng nói: “Sếp, xa luân chiến cũng chỉ có thể đánh trong 24 tiếng thôi! Không cạy được miệng hắn, 24 tiếng sau chúng ta vẫn phải thả người. Trận chiến khốc liệt nhất hắn cũng đối phó được, chắc chắn sau đó hắn sẽ không khai đâu.”

Giọng điệu Trang Chân âm trầm, nói: “Vậy đến lúc đó rồi nói.” – Không nghi ngờ chút nào, Phạn Già La là nghi phạm khó chơi nhất, quỷ quyệt nhất, và cũng giảo hoạt nhất nhất mà y từng gặp. Mỗi một lời nói của hắn đều chặt chẽ đến từng câu từng chữ, khiến người khác không thể tìm ra chút sơ hở nào.

Nhà ngoại cảm? Trên thế giới thực sự có loại tồn tại vượt khỏi hiện thực này ư?

Đi tới trước phòng thẩm vấn, bước chân kiên định của Trang Chân lại trở nên vô cùng lưỡng lự, y đứng ở cửa một lúc lâu mới đi vào. Tiểu Lý vốn định tiếp xúc gần gũi với vị thần Phạn Già La này một chút, lại bị Liêu Phương vội vàng chạy tới đẩy sang một bên, cướp mất vị trí ghi chép viên.

“Hay là cậu qua phòng giám sát đi, tôi ở đây cho.” – Cô rần rần chạy vào, trong giọng nói lộ đầy vẻ hưng phấn.

“Này, này, sao cô lại như vậy chứ?” – Tiểu Lý vươn tay túm cổ áo Liêu Phương, nhưng vẫn chậm một bước, chỉ có thể đi vào phòng giám sát bên cạnh mà xem.

Tất cả camera đều quay lại nhất cử nhất động của Phạn Già La, tiểu Lý tua lại những video giám sát đó để xem thử, sau đó kinh ngạc phát hiện, sau khi bọn họ rời khỏi, Phạn Già La chưa từng thay đổi tư thế ngồi. Hắn vẫn luôn dựa vào ghế, hai chân bắt chéo, hai tay đan lại, hai ngón cái nhẹ nhàng gõ gõ hổ khẩu, không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào. Gương mặt hắn đón lấy ánh sáng chói lòa, hàng mi dày rậm lại hơi rũ xuống, bao phủ tròng mắt đen nhánh thâm thúy của hắn. Hắn ngồi trong ánh sáng rực rỡ, tựa như một ngôi sao mãi mãi không bao giờ lụi tàn.

Nhìn thấy một Phạn Già La như vậy, tiểu Lý theo bản năng thở dài, nói: “Xong rồi, bỏ hắn ở đây lâu như vậy mà hắn còn bình tĩnh được thế này, lát nữa thẩm vấn cũng thua luôn rồi!”

Lưu Thao vừa theo vào, vuốt vuốt nửa đầu hói của mình, mắng: “Đ*t con mẹ nó, chúng ta lấy gì đấu với hắn đây? Không có chiêu thì làm sao đấu!”

Advertisement / Quảng cáo

Trang Chân bước vào phòng thẩm vấn cũng đang suy tư cùng một vấn đề —— phải dùng chiêu gì để đối phó người trước mắt đây? Liệu mặt đỏ mặt trắng thật sự có tác dụng không? Sẽ không giống như một thằng hề làm trò chứ?

Nhưng hiện tại Trang Chân đã không còn thời gian suy nghĩ nữa, y hít một hơi thật sâu, đập mạnh tài liệu đang ôm trong ngực xuống bàn, nghiêm nghị quát hỏi: “Phạn Già La, cậu giải thích thế nào về những dự báo cái chết mà cậu đăng trên mạng? Cậu là đang quấy rối cảnh sát phá án, chúng tôi có quyền tố cáo cậu!”

Liêu Phương bị tiếng động to lớn phát ra từ mặt bàn làm giật mình, nhất thời mặt mũi trắng bệch. Tống Duệ xưa nay gặp chuyện cũng không sợ hãi chợt dừng lại một chút, sau đó theo bản năng mà đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi. Đây là động tác đặc biệt khi y điều chỉnh tâm trạng.

Lưu Thao và tiểu Lý vì tiếng động lớn đột ngột vang lên mà nhảy dựng tại chỗ, sau đó cùng vỗ vỗ ngực, dáng vẻ chịu đủ khủng hoảng. Đội trưởng nói bùng nổ là bùng nổ, ai mà đỡ được chứ?

Nhưng Phạn Già La lại đỡ được. Hắn vẫn yên tĩnh ngồi trên ghế, chưa từng giật mình hoảng sợ, cũng chưa từng ngẩng đầu lên, ngay cả hàng mi cũng chưa hề run rẩy dù chỉ là một chút. Hai ngón cái của hắn từ gõ gõ hổ khẩu lại chuyển sang vờn quanh lẫn nhau, trong nháy mắt, động tác vốn dĩ buồn chán đến chết chợt mang theo mấy phần hứng thú dạt dào.

Hắn hơi ngửa ra sau, đôi mắt thăm thẳm như vực sâu từ dưới nhìn lên Trang Chân, buồn cười nói: “Sếp Trang, ý kiến của tôi hoàn toàn trái ngược với anh. Tôi đăng những status Weibo đó không phải muốn quấy rối và lừa gạt, mà là chỉ rõ đường đi cho các anh. Tự các anh muốn đi lạc đường, thì sao có thể đổ thừa cho tôi? Những gì nên nói, tôi đã nói rồi; nên làm, tôi cũng đã làm rồi. Tôi tự nhủ đã làm tròn nghĩa vụ của một công dân tuân thủ pháp luật, tôi không thẹn với lương tâm. Năng lực phá án của các anh không tốt là chuyện của các anh, đừng đổ tội cho tôi.”

Trang Chân:…

Nói thật, bây giờ y có hơi cạn lời, trong đầu nhanh chóng phân tích những lời này của Phạn Già La, lại cảm thấy rất có đạo lý. Phạn Già La đã nói rất rõ ràng số lượng người bị hại cho bọn họ, là bọn họ trước sau không phát hiện ra mà thôi.

Lưu Thao:…

Tiểu Lý:…

Mẹ nó, chắc chắn đội một sẽ vì vụ án này mà đội quần mãi mãi! Quả thực Phạn Già La chưa từng lừa gạt bọn họ, trái lại là bọn họ trước sau luôn đi lạc đường!

Tống Duệ không có cái gọi là cảm giác vinh dự và xấu hổ, cho nên y tìm ra điểm mấu chốt trước tiên: “Thế nhưng cậu vẫn luôn chơi trò câu chữ với chúng tôi, cũng không nói rõ tình huống cụ thể cho chúng tôi, đây cũng xem như lừa gạt đúng chứ? Nếu trước đó cậu báo cảnh sát, tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra.”

“Anh nói sai rồi, tiến sĩ Tống.” Phạn Già La mỉm cười khoát tay: “Tôi trực tiếp đối chất với các anh, các anh cũng không chịu tiếp nhận sự thật, nếu tôi tùy tiện chạy tới sở cảnh sát, nói lúc tôi thông linh nhìn thấy mấy vụ mưu sát, các anh có dám chắc sẽ không đưa tôi tới bệnh viện tâm thần không? Anh kêu tôi đừng chơi trò câu chữ, vậy nếu tôi viết status Weibo chi tiết hơn một chút, các anh có thể bảo đảm hung thủ sẽ không tìm tới nhà tôi rồi giết tôi luôn không? Tiến sĩ Tống, nói thì bao giờ cũng dễ hơn làm.”

Tống Duệ:…

Được rồi, xét về miệng lưỡi sắc bén, y cũng không phải đối thủ của Phạn Già La.

Mắt thấy đồng hồ trên cổ tay đã lặng lẽ chạy đến 4 giờ rưỡi chiều, Phạn Già La vui vẻ nói: “Xin lỗi, tôi nghĩ tôi phải đi rồi. Tôi khuyên các anh đừng lãng phí tinh lực cho tôi nữa, tôi không liên quan đến vụ án này.”

Nội tâm Trang Chân ngập tràn sự không cam lòng, vì vậy cười lạnh nói: “Đi? Cậu muốn đi đâu? Dựa theo trình tự thông thường, chúng tôi có quyền tạm giam cậu. Đương nhiên, cậu cũng có thể tìm một luật sư tới xử lý chuyện này, nhưng mà cậu có tiền thuê luật sư không? Theo tôi được biết, bây giờ cậu thân bại danh liệt, cái gì cũng không có, ngoại trừ việc ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi, cậu còn lựa chọn nào khác chắc?”

Y vừa dứt lời, cửa phòng thẩm vấn lập tức bị đẩy ra, một viên cảnh sát mang một người mặc âu phục đắt tiền vào, nhìn sơ qua là một người đàn ông trung niên thuộc kiểu tinh anh xã hội, cậu ta giải thích: “Sếp, có người tới bảo lãnh Phạn Già La, đây là luật sư của hắn. Đã làm xong thủ tục, cục trưởng kêu anh thả người.”

Trang Chân:…

Phạn Già La từ tốn đứng lên, nhẹ nhàng phủi mấy hạt bụi vốn cũng không có trên vai, lễ phép gật đầu: “Vậy tôi đi trước đây. Sếp Trang, hẹn gặp lại.”

______________________________

Advertisement / Quảng cáo

(*) Raw là “心灵捕手”: Tôi search nguyên văn thì ra bộ phim Good Will Hunting 1997 (Chàng Will tốt bụng).

Nhân vật chính của phim là Will, là một chàng trai có bộ óc thiên tài. Anh nhớ được tất cả nội dung những cuốn sách đã đọc và có kiến thức sâu rộng về các lĩnh vực toán học, luật, tâm lý, lịch sử, khoa học tự nhiên và thậm chí là nghệ thuật.

Vậy nên chỗ này chắc là tác giả ví von tiến sĩ Tống cũng là một thiên tài học sâu hiểu rộng như anh Will này.

______________________________

Ngự Chi Tuyệt: Tôi đã comeback sau 2 tháng vật vã với deadline và thi cử rồi đây:)) Mọi người cũng thi tốt chứ hả, thi xong rồi thì đọc Ngoại Cảm xả stress nhé:”>

Có vài điều nho nhỏ tôi muốn thông báo:

Thứ nhất là về sự thay đổi tên của bạn thụ, do QT dịch là Phạm/ Phạn, mà tôi cũng thấy họ Phạn khá lạ nên lúc đầu tôi đã để là Phạm Già La, nhưng sau khi đọc convert tới chương 100 mấy thì mới phát hiện tác giả đặt chữ Phạn là có dụng ý, nên tôi đã đổi lại thành Phạn Già La.

Thứ hai là lâu lâu tôi sẽ chỉnh sửa đôi chút những chương trước vì phát hiện lỗi sai chính tả hay câu cú lủng củng này kia… Nên nếu bạn nào đọc lại mà thấy lạ lạ khang khác thì đây là lí do nha:>

Hết rồi:3 Mọi người đọc truyện vui vẻ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN