Ngoại Cảm
Chương 21: Thần
Luật sư mới đến đánh Trang Chân không kịp trở tay, nhưng luật pháp có quy định, y không thể không thả người.
Mở cửa phòng thẩm vấn ra, y trầm giọng nói: “Phạn Già La, cậu có thể đi.”
“Cảm ơn sếp Trang.” – Phạn Già La khẽ khom người, thái độ hết sức ôn hòa lễ độ. Khi hắn đi sượt qua Trang Chân, đối phương chợt nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của hắn, nghiêm nghị mà nói từng câu từng chữ: “Cho dù ngoài miệng cậu nói dễ nghe thế nào, nhưng tôi biết rõ cậu, cậu không hề dốc toàn lực ngăn cản những vụ án này. Chỉ cần cậu muốn, cậu có trăm ngàn biện pháp để chúng tôi tin lời báo án của cậu. Đúng không?”
Phạn Già La hơi nhướng lông mày, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sếp Trang, anh hiểu hai từ công lý như thế nào?”
Trang Chân theo bản năng mà suy ngẫm, nhưng không đợi y trả lời, Phạn Già La đã đưa ra đáp án gần giống với điều y muốn nói: “Đối với anh, công lý chính là luật pháp.”
Không sai, luật pháp đồng nghĩa với công lý, điều này chắc chắn là quan điểm chân thật nhất của Trang Chân.
Phạn Già La chợt ghé sát vào vành tai y, chậm rãi nói: “Đối với tôi, công lý là thiện có thiện quả, ác có ác báo. Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với những chuyện mình đã làm, cho dù những tội lỗi đó luật pháp không thể ràng buộc tới được, anh nói có đúng không?” – Hắn mím môi mà cười, hai mắt đen nhánh mờ mịt một làn sương mù, trông quỷ mị lại khó lường.
Trang Chân lùi về sau một bước dài, rất muốn mạnh mẽ chà xát lỗ tai tê dại và khuôn mặt đã nổi đầy da gà của mình, nhưng lại gắng gượng chịu đựng. Y lạnh lùng cứng rắn mà nói một câu “Cậu đi đi”, rồi sau đó chạy trối chết.
Phạn Già La đi theo vị luật sư có tiếng nọ rời khỏi phòng thẩm vấn, đi ra đại sảnh bên ngoài.
Một người đàn ông vóc dáng cao lớn đang đứng chờ ở cửa. Y đứng nghiêng một bên, má trái đối diện với nắng chiều màu da cam, má phải tránh trong ánh sáng mịt mờ, trong tay kẹp một điếu thuốc lá nhưng vẫn chưa được châm, tuy là dáng vẻ chờ đợi, nhưng lại tao nhã và trang trọng. Y chau mày, trông tâm trạng như đang không tốt, nhưng vẻ lo lắng đó lại hoàn toàn không tổn hại gì tới sự tuấn mỹ của y.
Chỉ vì sự tồn tại của y mà nơi cửa chật chội đơn sơ nọ chợt nổi bật lên như một tòa cung điện. Y chính là người trong lòng mà Phạn Già La trước kia cầu nhưng không được, yêu cũng không thể, hận cũng không dám – Triệu Văn Ngạn, ông chủ của công ty giải trí Tinh Huy, đồng thời cũng là người đàn ông nắm giữ toàn bộ huyết mạch giới giải trí.
Theo lý mà nói, chỉ sợ y tránh Phạn Già La còn không kịp, sao có thể rảnh rỗi lo chuyện bao đồng.
Trên thực tế, thấy người tới bảo lãnh Phạn Già La là Triệu Văn Ngạn, cục trưởng phân cục cũng không khỏi sợ hết hồn.
Nhưng Phạn Già La lại không kinh ngạc chút nào, chỉ khẽ gật đầu với Triệu Văn Ngạn coi như chào hỏi, sau đó đi tới quầy tiếp tân lấy hộp quà mình gửi trong tủ đồ.
“Lần trước nhờ cô giúp đỡ, tôi thật sự rất cảm kích, đây là chút quà nho nhỏ, mong cô hãy nhận lấy.” – Phạn Già La xoay người, hai tay đưa hộp quà qua.
Liêu Phương bị hắn chặn đường, trước tiên là kinh ngạc trợn mắt, sau đó vội vàng khoát tay: “Không không không, cậu đem về đi, trong cục chúng tôi có quy định không được nhận quà của người dân! Quan hệ của chúng ta là cảnh sát và nghi phạm, thật sự không thích hợp tặng quà cho nhau đâu!”
Phạn Già La nhếch môi khẽ cười: “Cô nghĩ nhiều rồi, trong này chỉ là một cây dù thôi, coi như tôi đền cho cô. Cây dù lần trước đã dính đầy trứng gà rồi, cho dù có rửa sạch thì sao tôi có thể không biết xấu hổ mà trả lại cho cô chứ? Cô đáng được nhận thứ tốt hơn.”
Lúc Phạn Già La sốc người khác thì có thể khiến người ta tức chết, nhưng lúc lấy lòng thì lại có thể tâng bốc đến nỗi người ta vui như mở cờ trong bụng. Gương mặt của hắn vốn dịu dàng ấm áp, lúc cười lên lại rực rỡ như ráng chiều, khiến Liêu Phương hoàn toàn không đỡ được. Vì vậy, cô đưa tay nhận lấy hộp quà trong vô thức, lúc hoàn hồn thì người nọ đã mang Triệu Văn Ngạn và luật sư rời đi, bóng người thon dài dần dần bị nắng chiều nuốt mất.
Thành viên tổ trọng án đã sớm xem qua những video thẩm vấn kia, bọn họ vô cùng tò mò về vị thần Phạn Già La này, nhưng vì cảnh phục trên người nên không tiện đến hóng chuyện. Chờ Phạn Già La đi khỏi, những người này mới nháo nhào chen chúc đến bên cửa sổ nhìn lén bóng lưng của hắn, trong ánh mắt chứa đầy vẻ thắc mắc, nghi ngờ, và thậm chí là kính sợ.
Trang Chân đập một xấp tài liệu dày cộm xuống bàn, nghiêm nghị quát: “Nhìn cái gì mà nhìn, rảnh rỗi không có gì làm phải không? Nếu không phá được vụ án này thì cả đội một chúng ta đều bị ghi lỗi nặng!”
Nhớ tới vụ án giết người liên hoàn không có chút manh mối kia, các tổ viên lập tức ỉu xìu, không tiếp tục hóng chuyện Phạn Già La nữa.
Liêu Phương nhân cơ hội này mở hộp quà ra, thấy bên trong quả nhiên là một cây dù trắng tinh, tuy là nhãn hiệu lớn, nhưng giá cũng không đắt, tức khắc thì thở phào nhẹ nhõm. Mấy nữ cảnh sát xúm lại, nhỏ giọng nói: “Phương Phương, cho tôi xem Phạn Già La tặng gì với.”
“À, là dù thật nè. Mấy chục đồng thôi, cũng không đắt.”
“Hắn cũng biết chừng mực nha.”
“Phương Phương, cô có tham gia thẩm vấn mà, cô nói đi, Phạn Già La thật sự là nhà ngoại cảm hả? Hắn thần kỳ lắm hả?”
Liêu Phương đang muốn gật đầu, một nữ cảnh sát đã cầm cây dù lên, đưa về phía nắng chiều rồi bung ra, giễu cợt nói: “Thần cái gì mà thần, chẳng qua là lập hồ sơ kẻ phạm tội thôi, người có nghiên cứu tâm lý học cũng biết. Hắn mà là nhà ngoại cảm thì có thể đưa cho Phương Phương của chúng ta loại dù này chắc?”
Một nữ cảnh sát khác lập tức hùa theo: “Đúng vậy! Phương Phương không thích kiểu dù này. Nếu hắn thật sự là nhà ngoại cảm thì sao không đoán được suy nghĩ của Phương Phương chứ?”
Thế nhưng, khi hai người vừa dứt lời thì đồng loạt thét lên một tiếng kinh hãi, biểu cảm không đồng tình đã bị không dám tin thay thế. Chỉ thấy tán dù trắng tinh kia bị ánh mặt trời chiếu một cái thì dần dần biến thành màu đen tuyền, từng ngôi sao bạc lấp lánh trên tán dù tạo thành hình chòm sao sư tử.
Vào giờ phút này, hai người không hẹn mà cùng nhớ lại lời Liêu Phương từng nói —— Tôi muốn mua dù có họa tiết chòm sao, tốt nhất là chòm Sư Tử, chòm sao của tôi đó, phần nền thì màu đen, họa tiết chòm sao thì màu bạc, từng cái từng cái lấp lánh lóe lên dưới ánh mặt trời.
Mà cây dù trước mắt này không có chỗ nào là không phù hợp với mong đợi của Liêu Phương, nó thậm chí còn tinh xảo hơn, đẹp đẽ hơn, tựa như có ai đó nghe thấy lời Liêu Phương nói, sau đó thi triển phép thuật, triệu hồi cây dù mà cô miêu tả tới hiện thực vậy.
Nếu là trước khi thẩm vấn, các nữ cảnh sát nhất định sẽ cho rằng đây chỉ là một sự trùng hợp tuyệt vời, nhưng bây giờ là sau khi thẩm vấn, các cô không thể không nảy sinh nhiều liên tưởng. “Độc tâm thuật” là thật sự có thể vượt qua cách trở của không gian và thời gian để ngay lúc vừa gặp mặt đã biết trước lời Liêu Phương nói ư?
Phạn Già La thật sự thần kỳ như vậy ư? Có lẽ vấn đề này đã không cần bất kỳ ai giải đáp nữa.
Hai tay của nữ cảnh sát cầm dù run rẩy, những nữ cảnh sát còn lại thì trên mặt đều là vẻ giữ kín như bưng và ngỡ ngàng luống cuống.
“Hả! Dù này, Dù này thế nào?” – Liêu Phương sững sờ một lúc lâu mới chạy tới giật lấy cây dù, ấp úng không thể nói ra một câu trọn vẹn. Cô thật sự vô cùng bất ngờ.
Đương nhiên, hiện giờ các cô đang ở trong cục, không thể kể chuyện này cho mọi người biết, nếu không cục trưởng sẽ mắng các cô tuyên truyền mê tín dị đoan. Nhưng ấn tượng của các cô đối với Phạn Già La đã hoàn toàn thay đổi. Hắn căn bản không phải kẻ lừa đảo gì cả, mà một vị thần cao thâm khó lường.
“Phương Phương, mau cất dù vào đi.” – Một nữ cảnh sát đưa hộp quà cho Liêu Phương.
Liêu Phương luống cuống tay chân cất dù vào, đang cố hết sức ổn định lại tâm trạng kích động của mình, lại chợt thấy Lưu Thao cầm bình giữ nhiệt hùng hùng hổ hổ chạy vào văn phòng, hét lớn: “Đội trưởng, có báo cáo kiểm tra đo lường rồi, trong nước không có bất kỳ thành phần đáng nghi nào cả, chỉ là nước ấm bình thường thôi. Anh nói xem đây là chuyện gì? Đây rốt cuộc là chuyện gì?! Nếu không cho thêm bất cứ thứ gì, thì sao nước này lại đắng đến như vậy được? Dù sao phòng pháp chứng cũng phải cho chúng ta một lời giải thích chứ?”
Kỹ thuật viên phòng pháp chứng đi cùng với Lưu Thao tức giận nói: “Tôi đã nhấn mạnh bao nhiêu lần rồi, chất lượng nước không có vấn đề, là tâm lý các anh có vấn đề thì có, nếu không thì là cơ thể các anh có bệnh hoặc là chồi vị giác không bình thường. Các anh rảnh rỗi thì tới bệnh viện kiểm tra chức năng gan thử đi.”
“Nhưng tôi cũng đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cơ thể chúng tôi căn bản không có vấn đề, tuần trước còn mới làm kiểm tra tập thể nữa, có vấn đề thì sao bác sĩ không nói ra? Hơn nữa người nếm được vị đắng không chỉ có một mình tôi, tất cả bọn họ đều nếm được! Không tin thì cậu nếm thử đi, cậu nếm xong rồi nói tiếp!” – Lưu Thao kéo cổ áo kỹ thuật viên lại, không nói lời nào mà đút cho cậu ta một ngụm nước.
Kỹ thuật viên mới đầu còn bực bội với sự càn quấy của Lưu Thao, nhưng khi đầu lưỡi nếm được vị đắng kia bùng nổ kia thì mới biến sắc. Y rất chắc chắn tâm lý và sinh lý của mình không hề có vấn đề gì, nói cách khác, nước này là thật sự đắng! Nhưng mà báo cáo kiểm tra đo lường lại cho thấy chất lượng nước không có bất cứ vấn đề gì cả, nó phải không có vị gì mới đúng chứ!
“Cậu nói xem cái này nên giải thích thế nào! Cậu nói rõ ràng cho tôi xem!” – Lưu Thao bám riết không buông mà truy hỏi.
Những cảnh sát còn lại cũng đều giương cặp mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào kỹ thuật viên, hy vọng y có thể cho mọi người một lời giải thích hợp lý.
Kỹ thuật viên suy nghĩ căng não một hồi lâu mới gượng cười nói: “Chuyện này, chuyện này khoa học thật sự không thể giải thích được! Không thôi mọi người đưa nước lại cho tôi đi, để tôi kiểm tra thêm vài lần nữa. Tôi còn chút việc trên lầu, tôi đi trước nha, gặp lại sau!”
Dưới chân kỹ thuật viên nọ giống như bôi thêm nhớt vậy, Lưu Thao vẫn còn cầm bình nước kia, cứ lầm bầm thôi rồi thôi rồi trong miệng. Hôm nay, thế giới quan của y đã phải chịu một đợt chấn động mà trước nay chưa từng có.
Trong lòng Trang Chân đang có tâm sự, nên cũng lười phản ứng Lưu Thao, y cầm tài liệu lên rồi đi tới phòng máy. Lúc này, Tống Duệ đang ngồi trước máy tính xem đi xem lại đoạn video thẩm vấn kia, tiểu Lý thì theo yêu cầu của y mà tua tới hoặc tua lui liên tục, còn cắt một ít hình ảnh trong đó ra để kiểm tra.
“Có phát hiện gì không?” – Trang Chân trầm giọng hỏi.
“Có.” – Tống Duệ tháo mắt kính xuống, xoa xoa ấn đường.
“Hả? Nói nghe thử.” – Trang Chân lập tức nhìn về phía màn hình máy tính, vẻ mặt hết sức chuyên chú.
“Phạn Già La này không đơn giản.” Tống Duệ chỉ vào một đoạn video trong đó, nói: “Cảnh này là lúc hắn nói mình là nhà ngoại cảm, cậu hãy nghe kỹ những lời hắn nói.”
Trang Chân thực sự lắng nghe rất cẩn thận, Phạn Già La trong màn hình nheo mắt, chậm rãi nói: “… Mà tôi có tám giác quan, ngoài sáu giác quan kia thì nhiều hơn anh một cái Mạt na thức và A lại da thức…”
Tống Duệ nhấn nút tạm dừng, nhìn chằm chằm vào Trang Chân, hỏi: “Cậu có biết Mạt na thức và A lại da thức là gì không?”
“Không biết, sao vậy?” – Trang Chân không cảm thấy những thứ quỷ dị đó có liên quan gì tới vụ án.
“Thông qua đoạn nói chuyện này, tôi đã biết sơ lược Phạn Già La là kiểu người gì, cũng biết hắn đưa ra bức tranh chết chóc và dự báo cái chết là xuất phát từ động cơ gì.” – Tống Duệ quay lại nhìn Phạn Già La trong màn ảnh, ánh mắt trở nên cực kỳ phức tạp.
Tiểu Lý vểnh tai lên, ánh mắt lộ vẻ mong mỏi. Cậu rất tò về Phạn Già La này và cũng vô cùng muốn biết về thế giới nội tâm của hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!