(Ngoại truyện)Nhật kí mang thai khi 17 - #10 : NGƯỜI ĐƯỢC ĐỊNH SẴN
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
231


(Ngoại truyện)Nhật kí mang thai khi 17


#10 : NGƯỜI ĐƯỢC ĐỊNH SẴN


15. Lần gặp gỡ đầu tiên

Gia đình và bạn bè đều gọi tôi bằng biệt danh Chan Chan. Dĩ nhiên tôi cũng có tên thật nhưng tôi không thích nói ra! Tôi được mọi người gọi là cool boy, còn khen đẹp trai, má lúm đồng tiền dễ thương. Nói thật thì tôi chẳng mấy để tâm, đó là do trời cho. Chiều cao của tôi vừa tầm 1m65, vẫn đang phấn đấu cao thêm 10cm (mãi đến năm 18, tôi mới cao hơn 1m75). Cung Bạch Dương, học karate đai đen tứ đẳng.

Tôi có thằng bạn thân tên là Chí Hùng, và còn có mối tình đầu là chị Trân Châu, hơn tôi ba tuổi, cũng tham gia CLB võ thuật. Nhưng tôi chỉ thích đơn phương chị ấy, thế nên mới nói đẹp trai thì được ích lợi gì, tình cảm nào đâu thiên vị một ai! Khi tôi lên cấp III, chị Trân Châu qua Anh du học cùng với bạn trai. Xem như mối tình này tôi chỉ biết giữ ở trong lòng, chờ đợi đến lúc có thể quên đi…

Hôm nọ tôi với Chí Hùng vô trường xem danh sách xếp lớp. Đứng bên cạnh chúng tôi còn có rất nhiều những học sinh khác. Tôi đang chăm chú tìm kiếm tên mình thì chợt nghe bên cạnh mấy lời xì xầm, lát sau mới biết là mấy bạn nữ đang nói về tôi.

– Nhìn bạn đó đẹp trai quá kìa!

– Con trai mà da trắng dữ vậy trời! Chắc thuộc dạng công tử.

– Ê ê, có lúm đồng tiền đó!

– Coi chừng thành hot boy của khối 10 đấy.

Nghe thế, Chí Hùng đứng bên cạnh thúc nhẹ vô khuỷu tay tôi, cười bảo:

– Chan Chan có khác, vừa vào trường mới đã được mấy nhỏ để ý rồi.

Tôi thở hắt, không muốn phải để ý lời châm chọc của thằng bạn thân. Được một lúc, tôi giật mình khi thình lình có hai bạn nữ nào đó chen vào đám đông học sinh để xem danh sách lớp, một nhỏ còn vô tình đụng nhẹ vào tay tôi. Cảm giác hơi khó chịu, tôi xích qua bên Chí Hùng. Tiếp theo, nhỏ đứng gần tôi đưa tay lướt qua hết một lượt mấy tờ A4, cuối cùng dừng lại ở một tờ giấy gần chót, kêu lên:

– Hey Thuý Nga, tụi mình học chung lớp 10C10 nè!

– Đâu, đâu? – Nhỏ tên Thuý Nga cũng nhìn vô – Ừa đúng rồi, Min Min!

Tôi không muốn để ý đến hai nhỏ đó nhưng tự nhiên cái tên “Min Min” vang lên khiến tôi hơi khựng lại một chút. Chẳng phải là bạn thân hay người quen mà bởi tôi nhận ra đấy không phải là cái tên bình thường, giống một biệt danh hơn. Vậy là nhỏ đang đứng cạnh tôi, tay không ngừng gõ gõ vô tờ giấy, là Min Min. Thấy có chút gì đấy hơi lạ lùng khi có người cũng được bạn bè gọi bằng biệt danh như mình.

Lòng có hơi tò mò, tôi kín đáo quay qua nhìn nhỏ Min Min ấy. Nhỏ thấp hơn tôi cỡ 10cm, tóc xoã ngang vai, khuôn mặt nghiêng sáng sủa lanh lợi và nụ cười rất tươi. Trông nhỏ cũng bình thường, không quá xinh xắn nhưng có điều gì đấy cuốn hút người khác. Nhỏ mặc sơ mi, váy trên đầu gối, và mang giày thể thao Nike mới toanh.

Lần nữa tay hai đứa vô tình đụng nhau, bấy giờ nhỏ Min Min mới ngước nhìn tôi. Bình thường, tôi không bao giờ ngại khi con gái nhìn mình, ấy thế mà lúc đó chả hiểu sao khi vừa chạm phải đôi mắt to sáng của nhỏ này là tôi giật mình quay mặt đi. Hẳn do tôi không muốn bị phát hiện đang nhìn lén.

– Ê Thuý Nga, nhìn cậu bạn đó kìa…

– Woa, hot boy trường hả? Đẹp trai vậy!

Giờ thì hai nhỏ này lại bắt đầu bàn luận về tôi y như các bạn nữ khác. Lạ lùng là tim tôi đập hơi nhanh mỗi khi nghe tiếng nhỏ Min Min đó không ngừng kêu lên thích thú. Tôi liền quay sang Chí Hùng vẫn còn dán mắt vô tờ giấy, giục:

– Tụi mình đi thôi, biết học lớp 10C1 rồi!

Chí Hùng chưa kịp nói là tôi đã đẩy nó ra khỏi đám đông học sinh. Bên tai tôi vẫn còn nghe những lời xì xầm của mấy bạn nữ… Trong khi Chí Hùng hỏi liên hồi về chuyện bỏ đi nhanh thế thì tôi khẽ khàng quay đầu lại, ở giữa mấy gương mặt xa lạ kia tôi vẫn trông thấy khuôn mặt tươi sáng của nhỏ Min Min.

Vào giây phút đó, chẳng có tên nam sinh nào, kể cả tôi, ngờ được rằng cô bạn mà mình chỉ gặp gỡ tình cờ như vậy về sau lại trở thành bà xã mình!
…..

16. Hình như có chút rung động!

Đó là một buổi chiều giữa năm lớp 10, giờ tan học, trong lúc chờ Chí Hùng trực nhật thì tôi đi dạo ra sân sau trường. Học sinh về gần hết rồi, ở đây vắng hoe. Tôi thở dài, lòng bỗng nhiên buồn buồn vì đang nhớ đến một người. Tôi lấy bóp tiền, mở ra và nhìn tấm hình chị Trân Châu mà tôi đã giữ rất lâu. Tôi tự hỏi giờ chị ấy đang làm gì ở Anh, có vui vẻ khi tôi không ở bên cạnh? Chắc là chị chẳng buồn đâu vì bên cạnh lúc nào cũng có anh người yêu. Chán chường, tôi đưa mắt nhìn mông lung.

– Nè, có ngon thì nói lại coi!

Tôi bỗng nghe tiếng la của một đứa con gái, đứng trên dãy hành lang phòng học, nhìn về phía gốc cây bàng cuối sân, tôi thấy hai thằng con trai với hai đứa con gái đang cãi lộn gì đấy khá ầm ĩ. Nhìn một lúc, tôi nhận ra nhỏ Min Min mà mình chạm mặt vào đầu năm nay ở bảng xếp lớp, bên cạnh hình như là nhỏ bạn của nhỏ mà tôi quên mất tên rồi. Lát sau mới nghe Min Min gọi nhỏ là Thuý Nga.

– Làm dữ cái gì? Nhỏ đó đổ nước làm ướt áo tao đây! – Một trong hai tên con trai sửng cồ, trợn mắt.

Đối diện, nhỏ Min Min cũng chẳng phải dạng vừa, chống hông vênh mặt:

– Thì Thuý Nga đã xin lỗi rồi còn gì, nó đâu có cố ý! Con trai gì mà nhỏ nhen vậy!

Trước dáng vẻ hùng hổ bảo vệ bạn của nhỏ Min Min ấy mà tôi buồn cười ghê. Lần gặp nhau đầu tiên, tôi không nghĩ nhỏ nhút nhát rụt rè gì, bởi gương mặt lanh lợi hồn nhiên đó. Nhưng chẳng ngờ được nhỏ lại dữ như thế. Và cô bạn Thuý Nga kia cũng thuộc dạng “đầu gấu” không kém cạnh.

– Nói cho rõ nhé, là bạn đi ngó trước ngó sau rồi đụng trúng tôi mà!

– Nhỏ kia, mày nói thế mà nghe được hả?

Tôi thấy tên còn lại sấn tới, đoán chắc gã muốn dùng bạo lực rồi. Khi ấy tôi cũng có ý định ra giúp hai nhỏ nhưng chưa kịp bước là đã trố mắt bởi trông cái cảnh nhỏ Min Min cầm lấy một cành cây trong bụi rậm gần đó, huơ huơ liên hồi vào hai tên con trai. Vừa “múa quyền”, nhỏ vừa la lớn:

– Có giỏi thì nhào vô! Dám không? Dám không hả?

Hai tên kia quá bất ngờ trước màn đáp trả đó, tỏ ra giật mình và né đòn một cách vụng về. May là tiếp theo, chúng kháo nhau bỏ đi, còn nói một câu: “Nhỏ này điên rồi!”. Theo tôi thì đấy là lựa chọn khôn ngoan, ngay cả tôi là đứa tập võ mà cũng bó tay trước chiêu thức “múa quyền” độc lạ của nhỏ Min Min nữa.

– Con gái gì mà hung dữ vậy chứ…

Tôi cười phì, rồi thấy nhỏ Min Min vỗ vai Thuý Nga an ủi gì đó. Lát sau, nhỏ liền nở một nụ cười tươi rất tươi. Thật kỳ lạ, dù bây giờ đang là buổi chiều, mà chẳng hiểu sao tôi thấy gương mặt nhỏ sáng bừng như nắng ban mai. Tim tôi chợt nhiên hẫng một nhịp lạ lùng. Tự nhiên tôi mau chóng lấy điện thoại ra và chụp một cái.

Cuối cùng, trong màn hình điện thoại của tôi xuất hiện khuôn mặt tươi cười dễ thương của nhỏ nữ sinh mà mình chưa một lần nói chuyện.

Sau này nghĩ lại, có lẽ đấy là khoảnh khắc đầu tiên tôi có chút rung động trước một đứa con gái khác ngoài chị Trân Châu…
…..

17. Vì để ý nên mới thấy có “duyên”

Suốt nửa đầu năm lớp 10, tôi hầu như không gặp nhỏ Min Min lần nào nữa. Thế mà sau buổi chiều hôm đó, tôi để ý tần suất mình chạm mặt nhỏ dần tăng lên. Quá khó hiểu lẫn lạ lùng! Lý nào như người ta hay nói, khi có duyên thì sẽ chạm mặt hoài?

Đầu giờ học, ra chơi hay tan trường, thỉnh thoảng tôi với nhỏ Min Min đi lướt qua nhau, dĩ nhiên mỗi đứa chẳng mấy để ý đến đối phương vì tôi bận nói chuyện với Chí Hùng, còn nhỏ thì cười đùa với Thuý Nga. Mặc dù thế, cứ như một phản xạ tự nhiên, hễ mà có mặt nhỏ xuất hiện thì y như rằng, mắt tôi sẽ kịp liếc nhìn qua. Điều tôi tự hỏi là không biết nhỏ Min Min đó có… để ý đến mình? Và dù thấy nhau khá thường xuyên như vậy nhưng tôi vẫn không mang ý định sẽ nói chuyện với nhỏ.

Dạo nọ vào giờ ra chơi, tôi đang đi giữa sân trường thì chợt có người vỗ vai mình. Quay qua, tôi bất ngờ bởi thấy nhỏ Min Min. Chưa kịp nghĩ nhỏ đang muốn gì thì tôi thấy nhỏ đưa ra một tấm hình Spider-Man, bảo:

– Của cậu đấy, cool boy.

Tôi nhận ra đó là tấm hình tặng kèm trong bịch bánh ngọt ban nãy mình mua, rồi tiện tay nhét vào túi quần vậy mà không hiểu sao lại ở trong tay nhỏ.

– Nếu đằng ấy muốn thì giữ lấy. – Tôi nói.

– Cậu muốn bỏ nó thì cũng phải bỏ vào thùng rác chứ.

– Đằng này không có bỏ.

– Chính mắt tớ thấy, còn chối! Đây, giữ hay bỏ là tuỳ cậu nhưng đừng có xả rác.

Nhỏ Min Min tự ý nhét tấm hình Spider-Man vào túi áo sơ mi mặc tôi ngơ ngác nhìn. Tôi đã nói là không xả rác, có thể nó vô tình rơi ra khi tôi cất vào túi quần. Dõi theo bóng dáng nhỏ chạy tung tăng đến chỗ Thuý Nga, tôi tự nhủ nhỏ này thật kỳ quặc! Nhưng không thể phủ nhận, tính cách mạnh mẽ ấy lại khiến tôi thấy khá thú vị…

Mãi sau này khi đã thành vợ chồng, lúc nghe tôi kể về cuộc nói chuyện lần đầu tiên chả mấy tốt đẹp đó, Min Min tỏ vẻ bất ngờ:

– Sao em không nhớ gì nhỉ? Em lại tưởng lần đầu tiên chúng ta nói chuyện là khi em làm đổ xô nước lau nhà lên người anh.

– Có thể em quên nhưng anh thì nhớ rất rõ.

– Cũng phải, anh từng nói là để ý em hồi năm lớp 10 còn gì. – Min Min cười gian.

– Không hẳn. – Tôi nhún vai – Vì đấy là đầu tiên anh bị một đứa con gái dữ dằn như em “ép” phải nhận quà.

– Quà gì? Của anh làm rớt mà còn…

Min Min giơ nấm đấm lên, tức thì tôi kéo vợ vào lòng và nhìn cô ấy nũng nịu.

Vợ à, em biết không? Anh tự hỏi vì sao khi ấy mình cứ luôn trông thấy em?

Vì trùng hợp ư?

Có lẽ không hẳn như vậy…

Chẳng phải vì chúng ta chưa từng lướt qua nhau, mà là khi ta bắt đầu để ý đến đối phương, thì một lẽ hiển nhiên, ta sẽ luôn thấy họ xuất hiện trong tầm mắt mình…
….

18. Người được định sẵn

Hết năm lớp 10 đó, tôi tò mò tìm hiểu về nhỏ Min Min này. Sau thì biết nhỏ chuyển lên tiếp lớp 11B10, và điều bất ngờ nhất là: trên đường đi học, tôi có chạy qua nhà nhỏ! Đó là ngôi nhà hai tầng khang trang nằm trong cái sân, bên trong có cây mai trắng nhìn lạ lắm. Cứ sáng sáng, tôi lại đạp xe ngang qua ngôi nhà với cánh cổng sắt đóng im lìm, nhưng lúc nào cũng ồn ào tiếng nói cười vọng ra. Thậm chí có lần tôi còn nghe giọng nhỏ hét to:

– Mẹ ơi! Thằng Hoàng lại nhổ lông nách ngoài cửa kìa!

Thiếu điều cười muốn rớt cả quai hàm!

Cảm giác cái duyên đã đến nhưng cả hai vẫn chưa một lần nào nói chuyện tử tế.

Rồi đến một buổi sáng được xem là “đen tối” đối với Chan Chan này khi tôi vừa chạy xe qua nhà nhỏ Min Min thì thình lình, một cái xô nước từ trên lầu rớt xuống, ụp lên đầu và tôi ướt chèm nhẹp còn thua chuột lột.

Lát sau nghe tiếng dép lẹt xẹt đi ra, cùng lúc là chất giọng thỏ thẻ của nhỏ:

– Ơ cậu gì ơi, cho tớ xin lỗi. Tớ không cố ý!

Tôi đã nghĩ có lẽ đây là cơ hội để hai đứa bắt chuyện với nhau, nhưng sự thật là tôi vẫn không thể bỏ qua cho đứa con gái này khi làm đổ cả xô nước lau nhà hôi rình lên người mình. Chậm rãi, tôi kéo cái xô nhựa lên, cố kìm cơn giận mà hỏi rằng:

– Đằng ấy làm cái trò gì vậy hả???

Tiếp theo thì ai nấy đều biết rồi, tôi với nhỏ Min Min cãi nhau một trận, chẳng những thế nhỏ còn cắn tôi và đe doạ bằng chiêu “ka-ra-te-la-nhàu” (nghĩa là karate lau nhà) mới sáng chế nữa! Tôi vớ lấy cái áo sơ mi của em trai nhỏ, phóng lên xe chạy đi. Đùa vui tí thôi chứ tôi không phải sợ hãi gì lời doạ dẫm của nhỏ đâu.

– Hãy đợi đấy!

Đó là ba từ mà tôi đã phán với nhỏ trước khi đạp xe đi mất dạng.

Vì tôi muốn từ giờ hai đứa sẽ trở thành bạn.

Khi đó tôi đã cười và nghĩ: Tất cả sẽ không chỉ dừng lại sau cuộc chạm trán này. Phải, mọi chuyện không thể dừng lại ở đây…!

Có lẽ rất nhiều người ngạc nhiên vì sao tôi thích thầm chị Trân Châu gần bốn năm, ấy vậy vừa mới gặp nhỏ Min Min là tôi lại dễ dàng rung động?

Tôi nhớ trong bộ phim mình từng xem, một nhân vật từng nói thế này:

“Đối với người đã được định sẵn mà nói, chỉ một ánh mắt thôi đã đủ rồi.”

Tôi phát hiện ra Min Min là người đã được đinh sẵn cho mình khi mà vào buổi sáng định mệnh kia, tôi và nhỏ cùng thức dậy trên một chiếc giường…

Rồi câu chuyện hài hước có một không ai giữa chúng tôi cùng với baby bắt đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN