(Ngoại truyện)Nhật kí mang thai khi 17 - #9: VẬY THÌ CHÚNG TA HÃY SINH CON!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
260


(Ngoại truyện)Nhật kí mang thai khi 17


#9: VẬY THÌ CHÚNG TA HÃY SINH CON!


12. Thú cưng
Đó là cái dịp tôi đã làm một chuyện hết sức, hết sức rồ dại với chồng.
Hôm ấy đang nói chuyện với Chan Chan qua Viber, chả hiểu thế nào mà tôi lại nổi hứng, giở giọng kêu:
– Chít! Chít! Chít!
Phía bên kia, Chan Chan liền hỏi:
– Em vừa kêu cái gì vậy?
– Em kêu tiếng chuột đó.
– Sao đang nói chuyện bình thường mà lại kêu như thế?
– Em thích. Anh quên là tụi mình sinh năm con Tý à? Chít chít chít!
Hình như Chan Chan bị dị ứng hay sao mà bảo tôi đừng có kêu “chít” nữa. Nhưng tôi đâu có nghe, thích thú chọc phá chồng mà kêu mãi. Lần đó kết thúc cuộc nói chuyện của hai người là giọng cáu bẳn kinh khủng từ anh.
Cái chuyện kêu “chít chít chít” của Min Min tôi vẫn chưa kết thúc ở đó. Cứ mỗi ngày nhắn tin cho Chan Chan là tôi lại kèm theo cái dòng chữ: Chít! Chít! Chít! Mặc chồng cằn nhằn nhưng tôi vẫn không ngừng lại cái trò “khùng điên” này. Đến nỗi có một lần Chan Chan gọi cho tôi, lạnh lùng hỏi ở bên kia đầu dây:
– Bộ em rảnh đến thế hả? Kêu “chít” suốt từ ngày này qua ngày kia.
– Em là chuột con của anh, nè.
– Em đừng có giở cái giọng mè nheo đó nữa.
Tôi bụm miệng cười hin hít.
Rồi dạo nọ, Chan Chan có hẹn gặp bạn cũ và tôi đi theo cùng. Giới thiệu qua lại xong, tôi ngồi xuống và bắt gặp chú mèo nằm cong đuôi bên cạnh anh bạn nọ.
– Cậu nuôi mèo à? – Chan Chan hỏi.
– Ừ, mấy tháng nay mình có nhã hứng nuôi mèo. Cậu có nuôi thú cưng nào không?
– Mình có nuôi.
Tôi ngạc nhiên nhủ thầm, quái chồng mình nuôi thú cưng lúc nào mà mình không biết nhỉ? Xong tôi nghe anh bạn kia hỏi Chan Chan nuôi con gì.
– Một con chuột.
Câu trả lời từ chồng tự nhiên làm tôi chột dạ một cách kỳ lạ.
– Chuột? Là Hamster sao?
– Không phải. – Chan Chan tỉnh bơ bảo – Một “con chuột” đúng nghĩa đó. “Nó” suốt ngày cứ kêu “chít chít chít” qua điện thoại, làm phiền mình.
– Ồ, hay nhỉ? Chuột mà biết gọi điện thoại?
– Ừ, “nó” còn háu ăn nữa, lại hay ngủ nướng. Thích giở giọng mè nheo và làm nũng mình lắm. Mấy ngày mình bay mà mình không gọi điện, “nó” sẽ rất nhớ. Đêm đến còn phải nghe tiếng nói của mình thì “nó” mới chịu đi ngủ.
Thề có trời đất chứng giám, ngồi bên cạnh nghe chồng kể về “con chuột” đó mà tôi xấu hổ và sượng sùng đến mức cứ cúi mặt chẳng dám ngẩng lên. Trong lòng tôi thầm rủa Chan Chan: Anh là đồ độc ác! Đồ xấu xa! Anh đang nói cái gì vậy? Hic.
– Nghe cậu kể mình rất muốn thấy con chuột cưng đó của cậu, Chan Chan.
Tôi bắt gặp chồng kín đáo nhìn qua mình, miệng nhoẻn cười thích thú, rồi hướng mắt trở lại bạn mà đáp rằng:
– Xin lỗi, “con chuột” của mình dễ xấu hổ lắm nên không gặp người lạ được.
Tôi muốn độn thổ luôn cho xong.
Thề, từ giờ không dám kêu “chít chít chít” khi gọi điện cho chồng nữa.
————————
13. Tình yêu đẹp nhất
Trên mạng có tổ chức cuộc thi chụp ảnh, đề tài là “Tình yêu đẹp nhất của đời bạn”. Những người tham gia có thể chụp ảnh của bạn trai, bạn gái, chồng, vợ hoặc con cái mình rồi gửi cho website cuộc thi. Sau đó BTC sẽ công bố bức ảnh của ai đẹp nhất thì thắng giải. Tôi thấy phần thưởng có vẻ thú vị nên tham gia.
Tôi canh me Chan Chan mọi lúc mọi nơi cốt để lấy được bức ảnh rực rỡ nhất của anh để mang đi tham dự. Tôi đã chụp chồng khá nhiều tấm hình, đủ mọi tư thế khi làm việc và nghỉ ngơi. Ngồi xem hình, tôi chậc lưỡi: Cool boy có khác, chụp góc nào cũng đẹp ngời ngời thế này! Thật là khó chọn ra tấm hình ưng ý nhất. Cuối cùng, tôi chọn bức Chan Chan mặc đồng phục phi công, tay kéo chiếc va li, đứng trước cửa tiệm café ngắm mưa. Đó là ngày chồng vừa hoàn thành chuyến bay dài, về nhà và chúng tôi có một cuộc hẹn chiều.
Thấy tôi cứ nhìn điện thoại cười hoài, Chan Chan thắc mắc:
– Em có chuyện gì vui sao?
– Em tham gia cuộc thi chụp ảnh về người mình yêu.
Chan Chan ngó ngó vô màn hình, lát sau đứng dậy nói:
– Chọn hình anh cho đẹp đấy.
Tôi cười khúc khích.
Tôi gửi hình dự thi. Ảnh của Chan Chan nhận được rất nhiều like. Vài người vào comment hỏi: “Chồng chị hả? Bảnh thế!” hay “Chị chụp góc nào mà ảnh cao như người mẫu vậy?”… Tôi buồn cười quá chừng, khéo Chan Chan nổi tiếng cho xem.
Và đến khi cuộc thi kết thúc, BTC công bố những bức ảnh đoạt giải. Hình của Chan Chan chỉ được giải nhiều like và comment thôi. Tôi thở dài, tiếc. Tiếp theo thì tôi tò mò vào xem những tấm hình đoạt giải cao. Mắt lướt sơ qua một lượt rồi bất chợt, tôi tròn xoe mắt khi thấy một tấm ảnh…
Cô gái đang ôm tay chồng, chìm vào giấc ngủ với gương mặt an nhiên lạ lùng. Có thể cảm nhận được cô ấy đang rất hạnh phúc.
Và đó cũng chính là tôi.
Chưa hết ngạc nhiên thì tôi đọc những dòng chữ bên dưới tấm hình.
“Tình yêu đẹp nhất của tôi bây giờ đang ngủ bên cạnh tôi.”
Người dự thi: Chan Chan.
Người trong hình: Min Min.
Thời gian gửi: 00:23
Cùng dòng đề của BTC: Tấm ảnh đoạt giải I của cuộc thi.
———————
14. Vậy thì hãy sinh con!
Một dạo, tôi và Chan Chan cùng đến bệnh viện kiểm tra tổng quát định kỳ. Trong lúc đứng chờ xếp hàng, tôi ngó qua chỗ khám thai, thấy rất nhiều bà bầu đang ngồi chờ khám. Họ đi cùng chồng. Mặt ai nấy đều hớn hở, vợ chồng ríu rít nói chuyện. Đây hẳn là những người đang hạnh phúc chờ đợi đứa con ra đời. Bất giác, tôi cũng “thèm” có một đứa con. Năm 17 tuổi, tôi từng mang thai ngoài ý muốn. Số phận cay đắng khi cướp đi đứa con mới thành hình của tôi. Giờ đã 8 năm rồi, tôi và Chan Chan cũng vừa mới cưới, bỗng dưng muốn có con để bồng bế. Thế là tôi kéo nhẹ tay chồng. Anh quay qua, tôi liền nói: Em muốn có con.
Chan Chan nhíu mày, từ nãy đến giờ vẫn bình thường mà sao lúc này em lại cập đến chuyện con cái. Tôi chỉ về phía mấy bà mẹ trẻ, bảo:
– Em ganh tị quá, muốn có con lắm. Mình sinh con nha anh.
Chan Chan nhìn tôi một lúc, rồi nhẹ nhàng quay qua hỏi:
– Em có chắc mình đã sẵn sàng mang thai lần nữa chưa?
Tôi hiểu anh đang đề cập đến việc trong quá khứ, rằng tôi từng bị hư thai. Tôi gật đầu liên tục, ánh mắt đầy kiên quyết. Chồng thở ra, khuyên nhủ:
– Anh nghĩ lúc này hãy khoan có con.
– Anh không thích à?
– Không phải, mà anh chỉ sợ công việc của mình bận bịu quá sẽ không đủ thời gian chăm lo cho em. Đợi đến lúc ổn định hơn rồi chúng ta sẽ bàn kỹ về chuyện này, nhé.
Biết Chan Chan thực tâm lo lắng cho mình nên tôi đành gật đầu, nén nỗi buồn lại.
Trưa, rời khỏi bệnh viện, Chan Chan lái xe đưa tôi đến lớp học Yoga. Thời gian rảnh rỗi, mà Chan Chan lại bận bay, thì tôi đến lớp học Yoga, phần cho đỡ buồn phần vì chăm sóc sức khoẻ để tâm hồn thanh thản. Trên đường đi, tôi có nói về thầy dạy Yoga tên là Johny, Việt kiều vừa về nước.
– Thầy Johny còn rất trẻ, vui tính và hài hước nữa nên lớp Yoga học đông lắm.
– Anh thấy không phải ai cũng kiên trì học Yoga, nhất là em hay chóng chán, thế mà theo học cũng một tháng rồi. Chắc thầy Johny đó tuyệt vời lắm đây.
– Thầy ấy cao như người mẫu, bảnh trai, nói tiếng Anh như gió.
– Em có nói chuyện được với người ta không đấy?
– Anh đừng xem thường trình độ ngoại ngữ của em nha. Nói cho anh biết, vợ anh và thầy Johny khá thân đó.
Chan Chan bẻ lái, giọng tỏ ra bất ngờ: Vậy sao? Tôi vênh mặt kiêu ngạo, khoe chồng là thầy Johny và tôi thường nói chuyện riêng sau giờ học. Thầy ấy còn khen tôi có cá tính, là một người đặc biệt trong lớp thầy dạy. Tôi nghe Chan Chan cười khẽ rồi sau đó anh không nói gì thêm nữa. Cùng lúc xe cũng đến chỗ học Yoga.
Tôi vừa xuống xe thì gặp ngay thầy Johny. Nói cười vài câu xong, thầy quay qua Chan Chan chào một tiếng, còn khen: “Your husband is too handsome!” (Chồng chị đẹp trai quá). Tôi buồn cười đáp: “He was a cool boy of my school” (Anh ấy từng là cool boy trường tôi). Thầy Johny à lên. Tôi ngó qua Chan Chan, thấy mặt vẫn điềm nhiên dù biết người ta khen mình. Trước khi đi vào, tự nhiên chồng kéo nhẹ tôi lại, nói một câu hơi kỳ lạ: Đừng có sa đà quá nhé!
Anh quay đi, hình như vẻ mặt có chút gì đó không vui. Tôi lấy làm khó hiểu.
Sau đợt đó, bẵng đi thời gian có một lần đang chat Viber, Chan Chan tự dưng hỏi tôi có còn học Yoga không. Tôi nói vẫn còn. Rồi chồng hỏi:
– Sao em kiên trì thế?
– Học Yoga hay mà, với lại em có thể nói chuyện với thầy Johny cho đỡ buồn.
– Hai người có nhiều chuyện để nói vậy à?
– Ừ, hai bên cùng sở thích và suy nghĩ nên rất hợp.
– Em không có việc khác để làm sao?
– Em làm hết rồi. Chỉ còn mỗi một việc chưa làm…
– Là gì?
– Chăm con. Anh không cho em một đứa con thì em phải đi học Yoga, gặp người này người kia để nói chuyện.
Chan Chan lại im lặng. Cứ mỗi lần đề cập đến chuyện sinh con là hai vợ chồng đều rơi vào “khoảng lặng”, rốt cuộc chưa thể có sự thống nhất nào.
Lần đi khám tổng quát định kỳ đợt sau, trong lúc xếp hàng chờ thì tôi nhận được tin nhắn của thầy Johny, báo là hôm nay lớp Yoga nghỉ và muốn hẹn tôi một buổi cafe nói chuyện. Chan Chan kịp đọc qua, hỏi:
– Lại anh chàng Johny à?
Tôi gật đầu.
– Sao cứ hẹn em đi nói chuyện hoài thế?
Tôi cười ranh mãnh, nói một câu trêu đùa: Tại người ta thích vợ anh mà!
Tự dưng Chan Chan nhìn tôi, mặt bắt đầu lạnh tanh. Tiếp theo anh liền nắm tay tôi rời khỏi phòng khám tổng quát mà đi sang một phòng khác. Ngước nhìn tấm bảng sáng đèn, tôi ngạc nhiên khi thấy dòng chữ: Tư vấn sinh con – dành cho những cặp vợ chồng đang chuẩn bị muốn có con.
– Này anh, sao lại…
Chan Chan ngắt lời tôi:
– Em nói là buồn chán, không có gì làm nên mới học lớp Yoga của thầy Johny?
Tôi chớp mắt nhìn chồng, rất nhanh anh nói rành rọt:
– Vậy thì chúng ta hãy sinh con!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN