(Ngoại truyện)Nhật kí mang thai khi 17
#8: DÙ ĐỜI BUỒN ĐAU MÌNH LUÔN SẼ GẦN NHAU
9. Những điều quan trọng
Thời gian trước trên radio có tổ chức chương trình “Hát tặng người yêu thương” vào mỗi ngày. Tôi rất thích chương trình đó, không chỉ có bạn bè, những cặp đôi yêu nhau mà còn có cha, mẹ hát tặng con cái hoặc ngược lại. Tự dưng ngày nọ tôi nổi hứng nói với Chan Chan rằng:
– Chồng ơi, anh tham gia chương trình “Hát tặng người yêu thương” đi.
Chan Chan chau mày, hỏi để làm gì? Tôi cười tủm tỉm:
– Thì anh hát tặng em.
– Sao khi không em lại muốn anh hát?
– Anh quên sắp tới sẽ có ngày đặc biệt gì hả?
Chồng đưa mắt nhìn lên tờ lịch treo tường, săm soi mấy con số ngày trong tháng 9 để xem mình có quên điều gì không. Lát sau, anh thở ra nhè nhẹ:
– Sinh nhật em đúng không?
– Chính xác! – Tôi chớp mắt – Nha, anh sẽ hát tặng em một bài nha.
Chan Chan thắt cà vạt, chuẩn bị đến sân bay, lạnh lùng nói một câu dứt khoát:
– Không! Anh không muốn hát cho nhiều người nghe!
Xụ mặt, tôi lẩm bẩm trong miệng khi nhìn chồng rời khỏi nhà.
Rồi đến hôm sinh nhật tôi, đang chơi với các em học sinh thì tôi nhận được cuộc gọi của Chan Chan.
– Anh có việc quan trọng phải làm nên trưa nay không đến gặp em được.
Cúp máy, tôi buồn muốn đứt ruột! Trước thì từ chối hát tặng tôi, giờ thì quên cả sinh nhật tôi luôn rồi. Năm nay lẽ nào tôi sẽ đón sinh nhật một mình?
Có tin nhắn gửi đến. Tôi mở ra xem, là của Chan Chan. Chỉ một dòng rất ngắn: “11:30, mở radio đài FM9XXX và nhớ đeo phone nghe”.
Tranh thủ bọn trẻ đi ăn trưa, tôi lấy điện thoại và mở radio lên, đeo phone nghe vào. Rất nhanh, tôi nghe tiếng nhạc mở đầu quen thuộc. Suýt chút tôi quên mất 11:30 là chương trình “Hát tặng người yêu thương”. Sao Chan Chan lại bảo tôi phải nghe…? Lẽ nào là… Tôi bỗng nghe cô gái dẫn chương trình cất giọng:
– Chào anh, vị khách đầu tiên của ngày hôm nay. Anh hãy giới thiệu tên.
Trái tim đập thình thịch khi tôi nghe rõ một chất giọng trầm quen thuộc:
– Mọi người thường gọi tôi bằng biệt danh Chan Chan. Nghe khá là trẻ con.
– Vâng chào anh Chan Chan, đây là lần đầu anh tham gia chương trình?
– Đúng vậy.
– Anh sẽ hát tặng một bài hát cho người mình yêu thương. Đó là ai vậy?
– Vợ tôi.
– Tên chị ấy là…?
– Tôi thường gọi cô ấy là Min Min.
Tôi đặt tay lên môi vì quá bất ngờ. Vậy ra Chan Chan không thể đến gặp tôi là vì tham gia chương trình này?
– Anh sẽ hát tặng cho chị Min Min bài gì?
– Tôi hát không giỏi và cũng không có thói quen hát trước nhiều người. Nhưng vì hôm nay là sinh nhật vợ tôi nên tôi sẽ hát. Bài hát tôi chọn là Điều ước giản đơn.
– Điều ước giản đơn của ca sĩ Arika Phan. Vâng, trước khi bắt đầu hát anh có muốn gửi đến chị Min Min những lời gì không? Chẳng hạn như “Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi” hoặc là “Anh yêu em” …
Tôi hồi hộp chờ đợi vì một sự im lặng kéo đến. Chỉ vài giây sau, tiếng Chan Chan lại vang lên, nghe nhẹ nhàng hơn bao giờ hết:
– Những điều quan trọng đó tôi đã nói với vợ mình từ rất lâu rồi.
Chồng vừa dứt lời thì tôi rớt nước mắt. Sau đó, anh cất tiếng hát:
… Điều anh mong ước thật giản đơn,
Ước mong ngày sau dù đời buồn đau mình luôn sẽ gần nhau.
———————
10. Không cần phải tỏ ra mạnh mẽ
Có một kỷ niệm mà tôi rất nhớ.
Hôm ấy giáo viên trong trường có cuộc đi chơi, mọi người rủ nhau đến quán ăn để ăn tối. Chắc là khá lâu rồi tôi mới được chơi bời như vậy nên rất hăng hái, ăn uống no say đến nỗi quên mất gọi điện cho chồng báo là sẽ về muộn. Đến lúc sắp tàn cuộc, tôi hơi ngà ngà say thì nghe chuông điện thoại reo. Nhìn vào màn hình, thấy cuộc gọi từ Chan Chan.
Chan Chan hỏi tôi đang làm gì mà giờ này chưa về. Tôi đáp với giọng hơi sỉn, bảo mình đang đi ăn cùng đồng nghiệp. Chồng nhận ra tôi đang say nên hỏi tên quán để đến đón. Thấy tôi đứng dậy khó khăn, anh Bảo – một thầy giáo trẻ đề nghị đỡ tôi đi ra ngoài cửa quán. Tôi không nhớ gì lắm cho đến khi Chan Chan xuất hiện trước mặt và đỡ lấy tôi từ tay anh Bảo. Sau đó cả hai đã nói với nhau vài câu rồi cùng bước lên xe buýt. Chan Chan dìu tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng, anh ngồi bên cạnh và để đầu tôi dựa vào vai mình. Gió đêm thổi tràn qua cửa sổ xe, khiến tôi tỉnh tỉnh được một chút. Bấy giờ tôi mới nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông.
– Vợ anh là một cô gái mạnh mẽ. – Anh Bảo nói trước – Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy buồn bã hay khóc, lúc nào cũng vui vẻ và làm cho bọn trẻ cười.
– Min Min vốn hoạt bát, lại có cá tính. – Chan Chan đáp lại.
– Anh làm phi công? Công việc có phần vất vả, nhỉ. Nhưng anh không sợ à?
– Sợ gì?
– Anh ít khi ở bên cạnh vợ mình, cô ấy lại rất có cá tính. Tình cảm vợ chồng, nếu không gần gũi nhiều thì sẽ khó bền vững.
Tôi tự nhủ, anh chàng Bảo này muốn gì đây. Sao lại nói như thế trước mặt chồng người ta chứ? Tôi biết anh ta có cảm tình với mình và tôi đã luôn giữ khoảng cách. Tôi vẫn im thin thít, đầu tựa trên vai Chan Chan như thể đang ngủ say. Tôi muốn nghe thử chồng sẽ trả lời thế nào đây.
– Tôi biết công việc của mình có thể khiến Min Min cảm thấy cô đơn nhưng tôi tin rằng cô ấy sẽ không thể rời khỏi tôi được đâu.
– Tại sao?
Tôi cảm giác Chan Chan đã quay qua nhìn mình, rồi nhẹ nhàng kéo áo khoác đắp lên cho tôi. Rất nhanh sau đó, tôi nghe anh trả lời rành rọt:
– Vì chỉ khi ở cạnh tôi, cô ấy mới không cần phải gắng gượng tỏ ra mạnh mẽ.
Không biết có phải do gió đêm hay không mà tôi bỗng chốc rùng mình.
Sống mũi có chút cay cay, chẳng rõ từ lúc nào Min Min tôi lại dễ khóc đến vậy. Câu đáp lời của chồng khiến đuôi mắt tôi có chút nước ấm ấm chảy ra.
Tôi không nghe anh chàng Bảo nói thêm gì nữa. Lát sau xe ngừng, anh ta chào một tiếng rồi xuống trạm.
Bấy giờ Chan Chan mới lên tiếng như thể biết tôi đã tỉnh từ lâu rồi:
– Nếu lần sau em còn uống say và để người đàn ông khác đỡ về như hôm nay thì anh sẽ không bỏ qua cho em đâu, nhớ chưa?
Gật đầu một cách rụt rè, tôi vòng tay lên ôm cổ chồng và nhắm mắt mỉm cười.
———————
11. “Đằng ấy”
Đây là chuyện xảy ra lúc trước khi tôi và Chan Chan cưới nhau.
Không biết có phải do khoảng thời gian du học bên nước ngoài cùng sự huấn luyện khắc khe của nghề phi công không mà từ khi Chan Chan trở về nhà thì cứ như trở thành người khác. Ngoại hình của cậu ta vẫn như thế, da trắng và cái gương mặt cool boy với má lúm đồng tiền, chỉ là cao hơn trước kia nhiều. Vấn đề đáng nói là tính cách. Không còn dở hơi hay cà chớn, càng không mang kiểu trẻ con, Chan Chan có phần chín chắn và chững chạc hơn. Dù thỉnh thoảng vẫn nói đùa nhưng cậu ta nói theo kiểu thông minh, điềm nhiên. Nói chung thì tôi nhận ra Chan Chan hình như đã trở thành một người đàn ông thực sự.
Cái ngày Chan Chan và tôi cùng đi đăng ký kết hôn, buổi sáng cậu ta tự nhiên nói:
– Em nhớ mang theo đầy đủ giấy tờ đấy.
Tôi tròn xoe mắt nhìn Chan Chan:
– Cậu vừa gọi tớ là gì vậy?
– Là “em”. Có gì sao? Chúng ta sắp trở thành vợ chồng rồi thì phải đổi cách xưng hô. Không lẽ cứ đằng này, đằng ấy mãi?
Thú thực gần 8 năm qua, tôi đã quen Chan Chan gọi mình là “đằng ấy” rồi. Bây giờ chuyển qua gọi “em”, tôi thấy có chút đột ngột và không quen.
– Ừm, tớ nghĩ là khoan hãy đổi. Cứ như trước đây là được.
– Gọi như thế kỳ cục lắm. Em thử gọi “anh” xem nào.
Trông gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Chan Chan, bất giác tôi thấy bối rối nên không tài nào mở miệng gọi “anh” ngọt xớt được.
– Không! Tớ sẽ không đổi cách xưng hô!
Chan Chan nhìn tôi chăm chú, trong ánh mắt có chút gì đó không hài lòng. Nhưng tôi vẫn cứng đầu không gọi, và tôi biết chắc cậu ta sẽ chịu thua. Chẳng phải từ trước đến giờ Chan Chan luôn đầu hàng trước sự cứng đầu của tôi sao?
– Chỉ được cái bướng bỉnh.
Phán năm từ xong, Chan Chan xoay lưng đi. Tôi nhìn theo, lè lưỡi.
Chúng tôi đến UBND xã làm thủ tục đăng ký kết hôn. Tôi đi lấy mã số để chờ đến lượt gọi. Đúng lúc, tôi nghe giọng Chan Chan cất lên:
– Đằng ấy.
Tôi liền quay qua, thấy Chan Chan ngửa mặt hướng về phía mình. Tôi liền hỏi, có chuyện gì? Tự nhiên cậu ta không trả lời, mau chóng xoay mặt trở lại chỗ cũ và nói gì đó với một người đàn ông lạ mặt. Tôi nhíu mày khó hiểu. Và 10 phút sau, tôi lại nghe:
– Đằng ấy.
Tôi tiếp tục thấy Chan Chan hướng mặt về phía mình. Tôi hỏi chuyện gì? Lần thứ hai, cậu ta chả thèm trả lời tôi mà nhìn qua một người phụ nữ khác, nói chuyện. Tôi thấy bực mình rồi đó! Bộ tên cool boy quay trở về chứng “bệnh cũ” dở hơi à?
Và sự bực bội của tôi lên đến đỉnh điểm khi Chan Chan, lần thứ ba, gọi:
– Đằng ấy.
Hiển nhiên Chan Chan lại “bơ” tôi, quay qua nói chuyện với một cô gái. Chịu hết xiết, tôi hầm hầm bước đến chỗ cậu ta đang ngồi, hỏi:
– Nè, rốt cuộc thì cậu bị hâm à?
– Là sao? – Chan Chan như đang cố tỏ vẻ khó hiểu.
– Cậu cứ gọi tớ từ nãy giờ, nhưng khi tớ hỏi có chuyện gì thì cậu lại lơ đi.
– Anh gọi em lúc nào?
– Vừa mới nãy, cậu liên tục gọi “đằng ấy” ba lần còn gì.
Chan Chan thở ra một luồng khí nhẹ hẫng, điềm nhiên nhìn tôi:
– Nãy giờ có ba người đến hỏi anh: “Lấy mã số thứ tự ở đâu”, anh trả lời là: “Đằng ấy”. Tức là cái máy bấm số ở gần chỗ em đang đứng đó.
Nghe Chan Chan giải thích xong, tôi cứng họng. Vậy ra là tôi… hiểu nhầm?
Rất nhanh, tôi nghe Chan Chan hỏi bằng giọng thú vị:
– Em nghĩ là anh yêu em đến nỗi cứ gọi em suốt ba lần như một thằng điên à?
Tôi thấy vài người ngồi gần Chan Chan bụm miệng cười cười. Tôi quê muốn chết.
Nhìn lại Chan Chan, tôi liền nhận ra gương mặt đẹp đẽ ấy đầy tinh quái.
Và cũng từ lúc đó, tôi cấm tiệt Chan Chan không được gọi “đằng này – đằng ấy nữa” và riêng tôi thì chấp nhận gọi chồng bằng “anh” luôn.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!