(Ngoại truyện)Nhật kí mang thai khi 17
[Ngoại truyện] #1:Test
Các bạn vẫn còn nhớ Min Min chứ? Trong truyện “Nhật ký mang thai khi 17”, Min Min tôi “vô phước” lỡ mang thai với tên Chan Chan, cool boy có má lúm đồng tiền của trường Q. Lý do thì chắc chắn không thể quên rồi đó, chính xác hơn thì mọi tội lỗi đều do con bạn thân mê trai đến loá mắt Trần Thuý Nga của tôi đã mang nhầm chai rượu nho ra, khiến tôi với tên cà rỡn Chan Chan kia uống phải và sau đó… Vâng, từ A đến Z luôn rồi, hậu quả là tôi mang thai lúc chỉ mới 17 tuổi. Dã man thiên địa!
Nhắc sơ sơ vậy thì hẳn ai nấy đều đã nhớ ra rồi phải không? Có lẽ do buồn chán quá nên tôi – Min Min quyết định quay trở lại đây. Tiếp tục những câu chuyện buồn vui vu vơ giữa tôi với tên mắc dịch ỷ-mình-là-cool-boy-nên-chảnh, Chan Chan. Tất nhiên vẫn sẽ không thể thiếu những người thân yêu quý khác: cha, mẹ, thằng Hoàng hôi nách với thằng Vinh hay móc gỉ mũi trét tùm lum. Cha chồng, mẹ chồng, chị Hoà Trâm, anh Dũng Văn và chị Hồng Anh. Dĩ nhiên phải nhắc đến con bạn điên khùng Thuý Nga.
Những câu chuyện sắp tới này sẽ hơi khác so với truyện gốc vì bây giờ chúng tôi bắt đầu bước qua ngưỡng cửa của tuổi trưởng thành rồi. Có lẽ vẫn còn những vui buồn vu vơ, hờn dỗi, đấu khẩu, chơi xấu… nhưng bên cạnh đó cũng có những mất mát, đánh đổi, lựa chọn khác nữa. Và tôi tin rằng, tất cả sẽ giúp chúng tôi trưởng thành hơn trong tương lai. Đặc biệt là giúp cho tình cảm giữa tôi với Chan Chan thêm gắn bó.
Mở đầu cho “Mẩu chuyện của Min & Chan” là một câu chuyện lãng mạn nho nhỏ mà không kém phần sến súa của tôi với tên Chan Chan.
Đó là bữa nọ, tôi lướt web thì tình cờ bắt gặp một chuyên mục test về tình yêu khá thú vị. Chuyên mục có cái tựa đề: Thử xem bạn trai hiểu bạn được bao nhiêu? Đã thế còn cho thang điểm 10 sao để “quánh” giá thằng bạn trai của mình nữa chớ. Thế là mắt tôi đảo liên hồi rồi đó. Hiển nhiên cái kẻ mà tôi đang nghĩ đến là thằng Chan Chan chứ ai.
Hứng khởi vì có trò mới để làm, tôi lấy giấy bút ra hí hoáy ghi chép vô đó tất cả những câu hỏi có trong chuyên mục. Xong xuôi, tôi phóng như bay xuống dưới nhà để tìm đối tượng.
À kia, tên đáng ghét Chan Chan đang nằm phè phỡn trên ghế sô pha, vừa dán mắt vô cái ti vi vừa ăn bắp rang bơ. Dạo này cậu ta chăm luyện tiếng Anh lắm, toàn xem say sưa mấy chương trình dạy ngoại ngữ. Mà cái tên này cũng mắc dịch thật! Có đồ ăn ngon mà chả thèm rủ tôi một tiếng, giấu ăn hết một mình. Tự dưng tôi khẽ chậc lưỡi vì nghĩ, đến cả việc ăn uống mà tên đó còn hổng thèm nhớ tới tôi thì nghi cái vụ test này out lắm luôn. Tên ham ăn ham uống ấy hiểu tôi được bao nhiêu? Dù rất chán nản nhưng tôi vẫn phải lết đến chỗ Chan Chan, đã lỡ bỏ công viết mấy câu hỏi rồi chẳng lẽ giờ đem vứt thùng rác.
Nhác thấy tôi xuất hiện thù lù ngay bên cạnh ghế, Chan Chan dựng người dậy, hỏi câu vô duyên thấy sợ:
– Đằng ấy xuống đây làm gì thế?
Thích thì xuống, không cho à? Tôi nhủ thầm, ngồi phịch xuống ghế, nói:
– Tìm cậu có chút việc đây.
– Việc gì vậy? – Chan Chan tỏ vẻ hớn hở, xích xích lại gần tôi.
Trời đang bắt đầu nóng lên nha, xáp lại gần đi thằng ôn, đá cho phát bay luôn giờ à! Tôi hậm hực đưa tờ giấy chi chít chữ ra, hắng giọng:
– Đây là trò chơi nhỏ, để xem cậu hiểu tớ được bao nhiêu nhé.
– Là sao?
– Thì đang giải thích nè. Ở đây có 10 câu hỏi liên quan đến tớ, nếu cậu đáp trúng hết thì tớ cho 10 sao, điều đó có nghĩa cậu vô cùng hiểu tớ. Ok?
Chan Chan gãi đầu hỏi, tự dưng chơi trò gì kỳ cục vậy? Tôi liền quắc mắt nhìn sang cái tên đần độn thiếu i ốt ấy:
– Thế ra là cậu chả hiểu cái khỉ gì về tớ nên mới không dám chơi.
Thằng này đẹp trai mà có cái khờ thấy sợ, nghe tôi nói khích thế là dính bẫy ngay, liền tự ái bảo: Chơi thì chơi, sợ gì! Tôi bụm miệng cười. Ờ, tên này suốt ngày cứ khoái ra vẻ ta đây giỏi giang!
– Ok, bắt đầu nhé. Câu nào không biết thì bỏ qua rồi cứ thế trừ điểm. – Tôi sửa giọng, đọc câu thứ nhất – Màu tớ thích nhất là…
Chan Chan chẳng ngần ngại, đáp ngay:
– Xanh da trời.
– Con vật tớ ghét nhất là…
– Chuột.
– Môn học tớ dở nhất là…
– Lý.
– Món chè tớ thích là…
– Chè chuối.
– Bí mật động trời của tớ là…
– Mang thai.
Được năm câu rồi, tên Chan Chan xem ra không vô tâm đến nỗi không nhớ mấy điều đặc trưng của tôi. Tính ra những câu này dễ ợt, tên bạn trai nào mà còn đáp trật lất thì tốt nhất nên đá quách hắn đi cho rồi. Tôi nhìn Chan Chan đang vênh mặt, cười khỉnh:
– Chuẩn bị đến năm câu tiếp theo, liệu mà đáp cho trúng vô.
– Vô tư đi, đằng này hiểu tất tần tật về đằng ấy.
– Được, câu thứ sáu: Mỗi lần buồn tớ sẽ…
Chan Chan liền chong mắt lên cao, bắt đầu nghĩ ngợi. Biết ngay mà, tên này xạo ke! Gì mà “hiểu tất tần tật” tôi chớ, mới có bấy nhiêu thôi đã nín thinh rồi đấy. Trong khi tôi nheo mắt chờ đợi thì tên Chan Chan tỏ vẻ suy tư dữ lắm, chắc nghĩ không ra chứ gì.
– Đằng ấy sẽ tìm chỗ yên tĩnh để ngồi một mình.
Chà, bất ngờ chưa? Hoá ra cậu ta vẫn còn nhớ đó nha. Tưởng mới năm sao đã out luôn chớ. Tôi cười thầm trong bụng, đọc tiếp câu thứ bảy:
– Quan niệm tình yêu của tớ là…
– Được ăn cả, ngã về không.
– Tớ thuộc tuýp người…
– Mạnh mồm nhưng dễ mềm lòng.
Tôi nhìn Chan Chan với ánh mắt hơi khâm phục, không ngờ tên này ghê gớm như vậy. Ngay cả cái bản tính thật của tôi là “ngoài lạnh trong nóng”mà cậu ta cũng nói ra được vanh vách. Bây giờ thì còn hai câu cuối cùng, để xem cậu ta có làm tôi thoả mãn với câu trả lời hay không. Tiếp tục nhìn bản mặt đắc ý của Chan Chan, tôi lại sửa giọng:
– Câu hỏi thứ chín: Câu nói mà tớ muốn nghe nhất từ cậu là…
Đối diện, Chan Chan liền hướng mắt vào tôi khá lâu, trông có chút dịu dàng rồi chậm rãi trả lời:
– Đằng này thích đằng ấy.
Nghe xong năm từ đó, bất giác tim tôi đập thình thịch và mặt từ từ nóng lên. Tên mắc dịch này khi không nhìn tôi kiểu như thế, còn nói thích này thích nọ nữa. Cảm giác hơi ngượng, tôi lóng ngóng đọc nốt câu cuối cùng:
– Việc… việc mà tớ luôn muốn cậu làm nhất chính là…
Còn chưa biết rõ câu trả lời là gì thì tôi thấy Chan Chan mau chóng chồm người về phía trước đồng thời kiss nhẹ lên má tôi. Bất ngờ đến nỗi, tôi đã ngồi bất động khoảng vài giây. Hai bàn tay đang cầm tờ giấy của tôi bỗng chốc cứng đơ. Mắt tôi mở to tròn xoe và phản chiếu hình ảnh Chan Chan nhe răng cười cười với hai cái lúm đồng tiền, nhướn nhướn lông mày hỏi:
– Sao, đằng này đáp đúng chưa?
Tôi cảm nhận rõ gương mặt mình đang đỏ bừng vì ngượng. Ban nãy đã đỏ rồi, chắc hiện tại còn đỏ tàn bạo hơn. Bối rối quá mức tôi đã đứng bật dậy chẳng khác gì cái lò xo, nhanh và mạnh đến nỗi đầu tôi đập mạnh vào mũi Chan Chan khiến cậu ta phải bật ngửa ra sau, ôm mũi kêu lớn:
– Đằng ấy bị ma nhập hả? Nếu không đúng thì cũng đâu cần mạnh tay thế!
– Cậu là đồ cà chớn! Đồ mắc toi!
– Ơ kìa, tự dưng đằng ấy mắng đằng này sa sả vậy?
– Thì… thì… tớ thích mắng vậy đó! – Quáng quá tôi lại đâm bừa cãi bậy.
Chan Chan nắn nắn cái mũi lại, có chút ấm ức vì không cam tâm, hỏi:
– Thế vụ test này đằng ấy cho đằng này bao nhiêu sao?
Tâm trạng ngượng ngùng vẫn chưa hết, tôi vô lý đáp rằng:
– 0 sao! Cậu chả được sao nào hết!
Trước khi quay lưng bỏ chạy lên lầu, tôi còn kịp trông thấy bộ mặt chưng hửng đến bực bội của tên cool boy cà rỡn đó. Sau đó là câu lầm rầm:
– Đằng ấy lúc nào cũng nổi giận vô cớ…
Thằng đần thiếu i ốt kia, đây khùng hay sao mà lại nổi giận vô cớ! Tất cả là do cậu gây ra còn gì! Tôi vừa rủa sả trong lòng vừa đóng cửa phòng cái rầm, nhanh chân chạy đến bên bàn học ngồi mạnh xuống ghế. Chẳng hiểu sao tôi ngồi thở dốc hệt như vừa tham gia cuộc thi marathon xong. Tâm trạng tôi đang hồi hộp, rất hồi hộp! Tôi cần bình tĩnh lại bằng một cốc nước.
Phải mất mấy phút sau sự bối rối trong tôi mới dịu xuống. Khẽ đảo mắt nhìn sang tờ giấy test, tôi bỗng chốc nhớ lại cảnh ban nãy tên Chan Chan bất ngờ kiss vào má mình. Đưa tay sờ nhẹ lên má, tôi biết mặt mình vẫn còn đỏ. Chắc tôi khùng hay sao mà tự dưng cười cười. Rồi lại nghĩ đến bộ mặt khó coi của cậu ta… Thật ra không phải tôi nổi giận vô cớ mà chẳng qua là khi đó tôi quá ngượng nên mới hành động quá khích như vậy.
Rốt cuộc tên Chan Chan khùng điên làm cái trò khỉ gì vậy chứ? Đột nhiên hôn lên má tôi. Cậu ta nghĩ gì mà lại làm thế? Dù đang mắng thầm tên dở dở ương ương ấy nhưng kỳ lạ là tôi cảm thấy rất vui. Đúng là mối quan hệ giữa chúng tôi đã trở nên khăng khít hơn nhưng Chan Chan thuộc tuýp người ít bộc lộ cảm xúc, lại không biết nói lời ngon ngọt dỗ dành con gái. Cậu ta tuy là cool boy được các bạn nữ để ý ấy vậy cậu ta không giỏi trong việc lấy lòng họ. Nên đó là lý do, Chan Chan hiếm khi thể hiện thái độ ân cần với tôi. Nhưng ban nãy, cậu ta chủ động hôn má tôi, lại còn nói thích này nọ hỏi sao tôi không bất ngờ lẫn sung sướng?
Đôi khi tôi nhận thấy Chan Chan hơi vô tư, giờ mới hiểu hoá ra cậu ta không hề vô tâm mà luôn có cách riêng của mình để quan tâm, chú ý đến tôi.
Tôi cầm tờ giấy test lên xem hết những câu hỏi được đánh dấu tích, tôi nhủ thầm là thấy ghét tên cool boy ghê! Đúng như Chan Chan nói, cậu ta luôn hiểu rất rõ về tôi, hơn cả việc tôi hiểu về cậu ta. Tám câu, trả lời đúng hết tám luôn! Còn hai câu kia thì…
À, tôi lại đỏ mặt nữa rồi đấy! Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng phải công chính liêm minh.
Tôi lấy viết đỏ và vẽ tỉ mỉ mười ngôi sao ở dưới cùng của tờ giấy.
Đó là kết quả thật sự mà tôi muốn dành cho tên Chan Chan đáng ghét.
Để tối nay tôi sẽ báo lại cho cậu ta biết. Hi hi.
—————-
Min Min.
(25/11/2013)
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!