(Ngoại truyện)Nhật kí mang thai khi 17
[Ngoại truyện] #2: Cao và thấp
Tôi là Min Min.
À vâng, lại là cái câu giới thiệu xưa ơi là xưa đó.
Bởi vì tôi sẽ bắt đầu một câu chuyện mới nữa để kể cho các bạn nghe.
Lần tiếp theo này xảy ra vào khoảng tháng hai năm 2014, tức là một năm sau kể từ lúc tôi dính “đại nạn” mang thai ngoài ý muốn kia và bây giờ tôi đã 18 tuổi rồi. Tiện thể tôi cũng nên giới thiệu sơ lược một chút về bản thân ở hiện tại, với tên dở hơi Chan Chan và mọi người.
Sau khi bị sảy thai, tôi tiếp tục đi học lại. Nhưng điều ấy không có nghĩa là chuyện tồi tệ đã chấm hết, vì một thời gian tiếp theo những lời xì xầm bàn tán về tôi vẫn diễn ra, dĩ nhiên là xuất phát từ đám học sinh tàn bạo trong trường. Có khi chúng âm thầm nói sau lưng, nhưng cũng có khi chúng nhìn thẳng mặt tôi mà cười mỉa. Còn thầy cô tuy không làm thế nhưng ánh mắt của họ mỗi lần gặp tôi thì… trở nên kỳ lạ. Có thể các thầy cô đã “hỏi thăm” nhau về tôi trong những lúc gặp ở phòng giáo viên.
Hiển nhiên là tôi cảm thấy khó chịu và khó tệ rồi, nhưng tôi vẫn cố gắng không quan tâm đến chúng, cố gắng đi tiếp về phía trước với những dự định và ước mơ mới. Tôi từng vấp ngã tuy nhiên điều ấy không có nghĩa là tôi không thể đứng dậy. Vì thế trong khoảng thời gian nằm trong “vùng phủ sóng” scandal mang thai, tôi đã không ngừng nỗ lực để cho mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn.
Cũng may là hơn nửa năm sau, tình hình bàn tán dường như tạm lắng xuống, tôi cảm tạ trời phật ghê! Lý do ư? Thứ nhất, bàn mãi một vấn đề riết rồi thiên hạ cũng chán chê chớ. Nhất là khi vấn đề đó chả có tình tiết gì giật gân thêm nữa. Thứ hai, đám học sinh chúng tôi phải chuẩn bị tinh thần cho một thử thách mới đầy cam go và khó khăn hơn: tốt nghiệp cấp ba. Điều ấy có nghĩa là gì? Rằng, chúng tôi sắp từ giã những năm tháng mài đít quần trên ghế nhà trường, bước vào ngưỡng cửa đại học – một môi trường hoàn toàn mới toanh, đòi hỏi những sự trưởng thành hơn, cùng với các lựa chọn quan trọng trong tương lai sau này.
Tôi vốn dĩ trước giờ không thích thi với cử nhưng phải nói thiệt là tôi vô cùng cảm ơn mấy bác trong sở giáo dục khi đã tổ chức ra việc thi tốt nghiệp, bởi nhờ điều tối quan trọng này mà cái đám học sinh trời đánh kia mới thôi ngừng cái việc man rợ là bàn tán về chuyện của tôi. Sau này giả như tôi có lỡ (lỡ thôi nhé) lấy được thằng nào có bố làm trong sở giáo dục thì tôi nguyện làm thân trâu ngựa báo đáp cha chồng.
Tiếp theo là tên Chan Chan. Tên cool boy quá may mắn vì cả trường chẳng ai biết cậu ta là chủ nhân cái thai của tôi nên dĩ nhiên là thoát nạn “dính đạn”. Cũng bởi thế mà cậu vẫn được các bạn nữ hâm mộ, yêu mến và tặng quà. Ôi giời! Thật bất công! Giờ thì tôi thấy hơi hơi hối hận rồi đó, về việc đã tốt bụng không nói tên cha đứa bé trong bụng mình ra cho thiên hạ biết. Chẳng những thế, cậu ta càng ngày càng sống khoẻ, vui vẻ thấy ớn luôn. Chắc đấy là lý do tên đáng ghét khùng điên Chan Chan trở nên đẹp trai hơn, lại còn cao ráo hơn so với một năm trước nữa.
Chả rõ cậu ta uống sữa có bỏ hoá chất đột biến gì không mà chỉ thời gian ngắn lại cao thêm 9 cm. Vâng, là 9 cm đó! Tức là bây giờ cậu ta đã cao 1 mét 77 rồi. Thế mà ngày xưa cậu ta từng muốn cao thêm 15 cm đấy, đúng là tham lam! Trong khi tôi tăng được chỉ có… 5 cm. Ức chế quá mà! Mãi vẫn không lên được 1 mét 60 nữa. Khóc ròng! Tức dã man cái nữa là tôi với Chan Chan uống cùng một loại sữa. Một kẻ thì cao gần mét tám, còn kẻ thì… Chắc ông trời ganh ghét phận má hồng như tôi nên mới tàn bạo vậy!
Kể từ khi cao lên nhanh chóng, tên Chan Chan bắt đầu cái màn giễu tôi. Đại loại là thế này… Mỗi sáng, tôi và Chan Chan hay chạm mặt nhau ở dưới bếp. Sau khi chào buổi sáng chị Hồng Anh xong thì cậu ta nhìn sang tôi và nở nụ cười đầy thích thú, hai cái lúm đồng tiền cực duyên khi ấy lại trở thành tội ác khi hỏi một câu trời đánh:
– Hôm nay trông đằng ấy vẫn lùn ha?
Tôi im lặng nhưng lòng thì tức lắm rồi. Đây lùn, mặc xác đây chớ!
– Đằng ấy có cần đằng này mua tặng một đôi giày thể thao nâng đế?
Tôi nhắm mắt mím môi đồng thời kìm chế cơn giận đang dâng cao.
– Khéo đằng ấy phải bắt ghế khi đứng cạnh đằng này ấy chớ nhỉ?
Đủ rồi nha thằng ôn dịch kia! Min Min này sức chịu đựng có giới hạn nhé! Tôi tự nhủ và thề rằng, nếu cái tên ba trợn đó còn nói thêm lời nào về chiều cao nữa thì tôi đành có lỗi với cả gia đình chồng, là nhất định cho cậu ta nhập viện vô ngay khoa chỉnh hình.
Nhưng tên Chan Chan này coi thường tôi mà! Các bạn có biết cậu ta đã làm một hành động dã man gì không? Đó là lấy một hộp sữa một lít đặt nhẹ nó lên đầu tôi rồi lập vế so sánh chiều cao:
– Woa! Phải thêm từng này nữa đằng ấy mới nhìn ngang tầm đằng này.
Máu điên nổi lên tận đầu rồi, thề không đánh tên dở hơi này thì tôi không phải Min Min! Siết chặt tay và toan tung cú đánh trời giáng vô bản mặt đẹp-mà-vô-duyên của cậu ta thì thình lình chị Hoà Trâm, anh Dũng Văn với bé Nấm, bé Ngố xuất hiện. Âm thanh la hét ỏm tỏi của bọn trẻ khiến kế hoạch phục thù của tôi bị đổ bể. Ức quá đi! Chưa kể trước mặt chị Hoà Trâm, tôi đâu thể cãi cọ với tên Chan Chan được.
– Ủa, hai đứa còn chưa đến trường à? – Chị Hoà Trâm ngạc nhiên.
– Tụi em chuẩn bị đi đây ạ.
Nhìn tên Chan Chan tỉnh bơ trả lời chị Hoà Trâm là tôi ứa gan. Được, hãy đợi đấy! Quân tử trả thù mười năm chưa muộn!
Tôi khẽ đưa mắt nhìn qua chị Hoà Trâm đang nói chuyện với chị Hồng Anh. Như đợt trước tôi đã nói, chị Hoà Trâm đã nguôi ngoai phần nào về chuyện của quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới với tâm hồn thanh thản hơn. Mối quan hệ giữa chị với cha mẹ chồng tôi đã trở lại tốt đẹp như cũ, dẫu tôi hiểu rằng thỉnh thoảng trong trái tim họ luôn còn một khoảng lặng của ký ức không thể phai. Một năm nay chị vẫn đi làm, sống cùng gia đình một cách bình thường. Cuối tuần, chị đến thăm các trại trẻ mồ côi giúp đỡ thêm. Có lẽ điều này giúp chị vơi bớt đi phần nào nỗi ân hận năm xưa với đứa con. Còn về chuyện tình cảm thì tuy đến bây giờ chị vẫn cô đơn lẻ bóng nhưng mọi thứ cứ để từ từ, nếu có duyên thì ắt sẽ gặp thôi.
Tôi tin người người mạnh mẽ và bản lĩnh như chị Hoà Trâm thì sẽ vượt qua mọi khó khăn, tiếp tục hướng về phía trước.
Chợt, giọng anh Dũng Văn vang lên:
– Nấm! Ba nói không được trèo lên bàn, té bây giờ! Còn Ngố, con làm gì ôm chân mẹ vậy? Để mẹ nấu cơm trưa cho cô Trâm mang theo!
Chắc hẳn mọi người cũng nhận ra gia đình chồng tôi có thêm hai thành viên mới bé nhỏ đáng yêu. Đó là Nấm và Ngố, cặp sinh đôi bốn tuổi của anh Dũng Văn, chị Hồng Anh. Năm rồi cả hai quyết định xin con nuôi cho cuộc sống vợ chồng đỡ buồn tẻ. Do người thì thích con trai, người thì thích con gái nên sau cùng cả hai quyết định xin luôn hai đứa. May mắn sao lại có được cặp sinh đôi trai với gái xinh xắn này. Thế là kể từ đó, cả nhà cứ âm vang tiếng trẻ con, hết khóc lóc thì qua cười giỡn, chẳng lúc nào được yên. Nấm là anh trai, tính nó khá giống anh Dũng Văn. Trông mặt có vẻ nghiêm túc thấy sợ nhưng đôi khi cũng quậy như giặc. Còn Ngố là em gái. Con bé lanh lợi, cười lại có lúm đồng tiền giống chú Chan Chan cơ đấy vì vậy mà tên cool boy thích con bé lắm. Tôi cũng thế. Tôi ao ước có em gái từ lâu rồi, nay có “cháu gái” chơi đùa cùng cũng vui lắm chứ.
– Ngố! Con ra chơi với cô và chú đi để mẹ nấu cơm chút!
– Con hông chịu âu!
– Ngố ơi Ngố, đến đây với chú Chan Chan nào!
– Thôi làm ơn đi! Cậu thể nào cũng “lây bệnh” té giếng cho con bé. Ngố, lại chơi với cô Min Min nè.
– Ba ơi, con muốn ngồi trên đó đó!
– Cái thằng Nấm này, ba nói mãi không chịu nghe gì hết!
– Nó giống y chang em hồi bé còn gì nữa, Dũng Văn.
Cả căn bếp ồn ào tiếng nói cười. May là sáng nay cha mẹ chồng tôi đều đi làm sớm, nếu không thể nào cũng bị mắng cho xem.
À, cha mẹ chồng tôi thì vẫn như bình thường thôi. Chỉ mới có một năm trôi qua thì không thể khiến họ già hơn đâu, hay đại loại là thay đổi những quy tắc rùng rợn kia. Ừm, dĩ nhiên mỗi sáng vẫn là kiểu “chào cờ” thường niên thôi. Cha chồng vẫn nhẹ nhàng ôn hoà, lâu lâu lại nổi tánh bạo lực với tên Chan Chan rồi lại nở nụ cười “khó đỡ” với con dâu là tôi. Còn mẹ chồng thì khỏi bàn, vẫn nét mặt nghiêm nghị, “lạnh lùng như thạch sùng” và chất giọng nghiêm khắc đến mức khiến tôi với Chan Chan đều phát run.
Tôi rời khỏi nhà chuẩn bị đến trường. Chan Chan vẫn còn đi chiếc Martin cũ, cậu ta bảo khi nào lên đại học mới chạy xe máy. Chà, đúng là học sinh gương mẫu! Lúc trước tôi mang thai nên tên Chan Chan tình nguyện chở tôi đi học. Sau khi tôi sảy thai, cậu ta cũng tốt bụng đòi chở mặc dù tôi có thể tự đạp xe. Chắc là tên này muốn viện cớ ở gần tôi đây mà. Biết tỏng hết nhá!
Vẫn cái cảnh Chan Chan ngồi trước, tôi ngồi sau. Vẫn cái việc Chan Chan huýt sáo, nói liên hồi những thứ cà tưng dở hơi nào đấy mà tôi nghe mãi cũng chả hiểu ra cái khỉ gì. Và vẫn là cái việc tôi luôn âm thầm quan sát tấm lưng áo của tên cool boy bị “té giếng”. Nhìn một lúc, tôi nén tiếng thở dài. Lúc trước đã thấy cậu ta cao cao hơn mình rồi, giờ “độn” thêm 9 cm nữa thì tôi càng trông cậu ta cao hơn mình dữ thần. Đời bất công mà!
– Đằng ấy lại đang nghĩ là sao mình lùn hơn đằng này phải không?
À, thằng này ngon! Ban nãy tôi chưa tính xổ nên càng lúc càng lấn tới. Được, cứ chọc trúng cái “nhọt” của bà thì bà cho biết tay. Nghĩ là làm, tôi mau chóng véo một phát đau thấu trời xanh bởi bằng chứng là tên Chan Chan đang hát hò ngon ơ đột nhiên la á lên một tiếng khiến ai nấy đang đi đường đều quay lại nhìn. Sượng chín mặt, cậu ta ngoái cổ ra sau, gắt:
– Đằng ấy vừa phải thôi nghen!
– Ai biểu trêu người ta lùn hoài chi! Đáng đời!
– Nói giỡn có tí xíu mà mạnh tay vậy đó.
– Thế có bao giờ tớ nương tay với cậu chưa? Gì mà phải thắc mắc?
Câu đáp trả tàn bạo của tôi khiến tên Chan Chan chỉ biết ngậm cục tức vô họng, lẩm bẩm cái gì đấy rồi hậm hực đạp xe tiếp. Tôi cười khoái chí.
Lúc chạy ngang qua nhà tôi, Chan Chan hỏi có muốn vào chào cha mẹ một tiếng không. Tôi nhìn đồng hồ thấy sắp trễ giờ rồi nên bảo, thôi để chiều tan học rồi ghé qua cũng được! Trong lúc Chan Chan tiếp tục đạp thì tôi nhân tiện nói sơ qua gia đình mình chút.
Cha mẹ tôi cũng giống cha mẹ chồng, vẫn ăn ngủ bình thường và rất khoẻ mạnh, riêng cái khoản đòi tiền hàng tháng của mẹ tôi thì ngày càng nhiều hơn. Cuộc chiến tranh cãi tiền nong vẫn tiếp tục thôi. Về hai thằng em sinh đôi trời đánh Huy Hoàng và Quang Vinh thì… Cả hai chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp hai. Thằng Hoàng có bạn gái rồi, ghê chưa? Từ ngày có “ghệ”, nó chăm tỉa tót vẻ ngoài và mua chai lăn nách Rexona men đến khánh kiệt tiền tiêu hàng tháng. Tôi gặp con bé ấy vài lần rồi, tên Mộng, cũng xinh nhưng tội con bé thiệt. Sao nó lại “mê” ngay thằng em hôi nách của tôi nhỉ? Còn thằng Vinh thì ừm, lại đang để ý Thu Cúc (cô bé bị sảy thai năm rồi trong lớp tiền sản của cô Bích). Thằng Vinh đỡ hơn thằng Hoàng, chỉ mỗi tội hay trét gỉ mũi. Vậy là xong! Nhà tôi vẫn ồn ào như chuồng gà chuồng lợn thôi.
Tôi và Chan Chan tiếp tục giữ bí mật mối quan hệ của hai đứa, dĩ nhiên vì không muốn phải có thêm phiền phức nào nữa ở trong trường. Vả lại tôi không thích mang tiếng là girlfriend của cool boy để rồi ngày nào cũng “hứng” mấy ánh mắt soi mói của những đứa nữ sinh mê trai ấy. Vụ tôi mang thai đã đủ mệt rồi, tốt nhất đừng để tạo thêm “xì can đan” nào thêm. Gần đến cổng trường, tôi nhảy từ xe xuống. Chan Chan thì dắt xe vô sân trường. Vừa lúc, tôi nghe:
– Ối kìa! Min Min ơi!
Chưa thấy mặt đã nghe tiếng gọi dẻo ơi là dẻo của “con mụ” Trần Thuý Nga. Đời tôi quá bất hạnh khi hết thằng cool boy cà rỡn kia rồi đến con nhỏ mắc bệnh tiền sử ảo tưởng này. Sáng nào vô cũng gặp cái bản mặt vờ-ra-vẻ-thánh-thiện của nó là tôi nhức đầu rồi đấy.
Thuý Nga nhảy cà tưng đến chỗ tôi đang đứng chờ cùng vẻ mặt không còn gì chán chê hơn. Từ ngày có boyfriend là anh Quang, người mà cái gì cũng hoàn hảo, thì con Thuý Nga thêm cái “bệnh” gọi là nhai cỏ như con bò, có nghĩa chỉ một câu hỏi thôi mà sáng nào vô trường nó cũng hỏi tôi:
– Hôm nay bồ thấy mình xinh hơn hôm qua hông?
Con lạy má! Má ngày nào cũng xấu vậy thôi, làm như uống thuốc tiên mỗi ngày đều đẹp lên chắc! Điên à? Tào lao bí đao! Tôi chả thèm đáp mà quay lưng bỏ đi luôn. Con Thuý Nga không vừa, cứ chạy theo và “nhây” mãi cái câu hỏi mà ngay cả thánh thần cũng chẳng muốn trả lời đâu.
Khi đi ngang qua lớp chuyên 12A1 thì tôi tình cờ bắt gặp cảnh một vài nữ sinh đang vây quanh, hỏi han tên Chan Chan. Đúng là chướng con mắt! Chỉ có cái mã thôi mà được hâm mộ dữ! Cứ chờ đấy, một ngày nào đó cũng sẽ có cảnh Min Min tôi được các nam sinh trong trường xúm xít hỏi han cho xem! Đúng lúc, tên Chan Chan đáng ghét nhìn thấy tôi. Tôi liền chun mũi, lè lưỡi rồi quay phắt đi. Tôi vẫn còn để bụng cái vụ cậu ta chọc ghẹo tôi lùn. Phải ghi sổ vụ này mới được!
Chiều tan học, một chuyện xui xẻo đã xảy ra. Chiếc Martin của tên cool boy bị bể bánh. Chắc có ai đó thù oán gì với Chan Chan nên lén lút đâm xì bánh xe đây mà. Ai biểu cứ đẹp, cứ cao chi! Nhưng tức cái là tôi cũng bị vạ lây theo. Bánh bể rồi nên hai chúng tôi đành vác “con ngựa sắt” đến chỗ vá xe thôi. Vừa cuốc bộ, tôi vừa thầm rủa cái đứa cà chớn chơi ác kia.
– Đằng ấy đi nhanh lên, làm gì mà chậm chạp vậy?
Nghe giọng thúc giục của tên Chan Chan là tôi nổi đoá, ngừng lại gắt:
– Tại cậu đi nhanh thì có!
– Đằng này đi chậm rì à nha.
– Chậm cái đầu cậu! – Tôi ấm ức – Cậu thì luôn cao hơn tớ, mỗi lần nhìn là tớ phải ngửa cổ lên. Chân cậu dài hơn tớ, lúc nào đi cũng đi nhanh hơn!
Tôi “xả” một lèo cho đỡ tức.
Chan Chan nhíu mày, ngạc nhiên trong chốc lát rồi tiếp theo, tôi thấy cậu ta bụm miệng cười cười. Tên cà chớn này, tôi đang trút xả bực bội trong lòng ra mà cậu ta còn đứng cười à? Tiếp theo, Chan Chan gạt chống xe đạp rồi tiến lại gần đứng trước mặt tôi. Rất nhanh sau đó cậu ta liền cúi mặt xuống để có thể nhìn ngang tầm với tôi. Chớp mắt liên tục, tôi tự hỏi tên này muốn làm gì đây trời? Tự dưng mặt đối mặt gần thế? Còn chưa kịp hiểu là Chan Chan đã cất giọng, nghe thật nhẹ nhàng:
– Nếu đằng ấy phải nhìn lên cao thì đằng này sẽ cúi xuống thấp hơn để nhìn rõ đằng ấy. Nếu đằng ấy không thể bước nhanh thì đằng này sẽ đi chậm lại một chút để đằng ấy đuổi kịp. Dù là gì đi nữa, đằng này cũng sẽ không để chỉ mỗi đằng ấy cố gắng thôi.
Bạn tin không? Tôi đã hết sức kinh ngạc trước những lời lẽ thành ý đến vậy. Tên Chan Chan có “cóp pi – pát” của tác giả hay tiểu thuyết nào không mà nói năng nghe hay dữ thần thế nhỉ? Và tôi phải thừa nhận rằng, trong một thoáng khi đó mình có chút xúc động. Thật là…
Cứ tưởng Chan Chan thích chọc tôi lùn lắm, nào ngờ chính cậu ta cũng đang cố gắng cho những lúc ở bên cạnh tôi. Tôi thích cái cách Chan Chan nhìn mình mỉm cười, thích cậu ta níu níu tay tôi… Nếu tôi không thể cao lên thì Chan Chan sẽ cúi xuống thấp. Nếu tôi không thể đi nhanh thì Chan Chan sẽ chậm lại. Bởi tên cool boy hiểu rõ, trong một mối quan hệ nếu chỉ có một người luôn cố gắng, luôn chỉ chạy về phía đối phương thì sẽ mệt mỏi thế nào. Quả thật, tôi vẫn chẳng hiểu chút gì về Chan Chan. Người con trai khi thì trẻ con kinh khủng, nhưng có lúc lại trưởng thành đến kỳ lạ.
Bốp! Cái đánh nhẹ vào trán tôi của Chan Chan khiến tôi bừng tỉnh.
– Nè, từ giờ đằng ấy đừng có tự ti nữa và cũng đừng có khích bác chiều cao của đằng này. Cao hay thấp gì thì chúng ta vẫn sẽ chờ đợi nhau.
Tôi đưa tay sờ trán, chun mũi và bặm môi:
– Cậu muốn chết hả?
Chan Chan lại cười. Hai cái lúm đồng tiền duyên ấy làm tôi mỉm cười ngượng ngùng theo.
– Nào, chúng ta đến chỗ vá xe thôi, sắp tối rồi đó.
Chan Chan, một tay cầm tay lái chiếc Martin còn một tay chìa ra sau đưa về phía tôi. Không lời nói nào nữa nhưng ánh mắt đang cười của tên cool boy đủ khiến tôi phải đưa tay lên và nắm lấy.
Sau đó, dưới cái ráng chiều sắp tắt, tôi và Chan Chan cùng nắm tay rảo bước bên chiếc xe đạp.
Và dưới cái ráng chiều sắp tắt ấy, phía sau lưng Chan Chan, tôi đã cười.
“Không sao cả, chúng ta sẽ không để cho đối phương cố gắng một mình.”
———-
Min Min.
(18/02/2014)
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!