Ngoan, Dỗ Anh - Chương 20: Cố Ngôn Thanh là đồ Cẩu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
201


Ngoan, Dỗ Anh


Chương 20: Cố Ngôn Thanh là đồ Cẩu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Xiao Yi.

Đột nhiên quyết định tối nay sẽ ăn bữa cơm “kết bạn” khiến cho hai người Tề Á Nhuỵ và Tô Tử Hân đều luống cuống tay chân để trang điểm.

Ngược lại là Tần Noãn và Chu Thịnh Nam thì ai bận việc người nấy, một người vẽ tranh, một người đọc sách, dáng vẻ không hề để ý.

Tề Á Nhuỵ nhìn hai người, thúc giục, “Sáu giờ rưỡi sẽ tập trung ở cổng trường đó. Hai cậu không thay quần áo hay trang điểm gì à?”

Tần Noãn vùi đầu cầm bút phác hoạ mấy đường cong, “Dù sao mình cũng chỉ ăn nhờ ở đậu thôi, để thoải mái được rồi, trang trọng như vậy làm chi?”

Tô Tử Hân đi qua, dựa lên tủ quần áo bên cạnh. Cô nàng dò xét Tần Noãn một hồi, cười nói: “Không phải là Cố Ngôn Thanh khiến tâm ý của cậu nguội lạnh đấy chứ?”

Tần Noãn cười nhạo một tiếng, “Cậu dát vàng lên mặt [1] anh ta quá rồi. Lúc trước chị đây theo đuổi anh ta là muốn cua được rồi bỏ, chứng minh sức hấp dẫn của mình một chút thôi. Chẳng lẽ cậu cho rằng mình thật sự thích anh ta à?”

“Thật sao?” Tề Á Nhuỵ cũng lại gần, cười như không cười nháy mắt với Tô Tử Hân một cái, trên mặt viết mấy chữ “mình là không tin rồi đấy!”.

Tần Noãn bị kích thích, ngồi thẳng lưng dậy, chỉ vào gương mặt của mình, “Mình khi trưởng thành cũng đẹp không kém gì Cố Ngôn Thanh. Muốn theo đuổi thì phải là anh ta theo đuổi mình mới đúng!”

Tô Tử Hân khoác tay lên vai cô, “Đừng lãng phí khuôn mặt trắng nõn dễ nhìn này của cậu chứ! Rớt hết mặt mũi của phòng ký túc xá chúng ta rồi. Đi đi, thay một bộ đồ giống tiên nữ vào, làm mù mắt mấy anh ta càng tốt.”

Tần Noãn vừa mới tập thể dục xong, trên người lúc này đang mặc một bộ đồ thể thao rộng rãi.

Tô Tử Hân tự chủ trương mở tủ quần áo của Tần Noãn ra, chọn một cái áo dài tay màu nghệ và một chân váy dài màu trắng, cưỡng ép Tần Noãn thay vào.

Eo của Tần Noãn rất thon, chân dài thẳng tắp, bộ váy áo này phác hoạ ra đường cong yểu điệu của cô, da thịt trắng nõn ánh lên như ngọc.

Tô Tử Hân cởi buộc tóc đuôi ngựa của cô ra, hơi uống lọn tóc dài màu nâu lại. Phối với trang phục đang mặc bây giờ, Tần Noãn vừa duyên dáng yêu kiều, vừa tôn lên mấy phần khí chất dịu dàng.

Sau khi làm xong, Tô Tử Hân thưởng thức “tác phẩm” của mình một chút, sau đó đi ngược về hướng Chu Thịnh Nam.

Chu Thịnh Nam bị doạ đến nhảy dựng tại chỗ, “Mình, mình tự thay được!”

Tô Tử Hân mập mờ cười một tiếng, khẽ liếc mắt đưa tình, “Ngoan quá~”

Chu Thịnh Nam: “…”

Đến khi nhìn thấy Chu Thịnh Nam lấy áo kín cổng cao tường và quần bò ra, Tô Tử Hân liền kinh ngạc, “Ba người tụi mình đều mặc váy, cậu cũng mặc váy đi! Mặc như vậy cứng nhắc lắm!”

Tô Tử Hân đột nhiên nhận ra, từ hồi khai giảng tới giờ, Chu Thịnh Nam chưa từng mặc váy.

Đừng nói váy, áo ngắn tay cô nàng cũng không mặc, luôn luôn che chắn bản thân rất kín.

Chu Thịnh Nam nhỏ giọng cười, “Mình quen rồi, các cậu… thông cảm một chút.”

Rõ ràng, cô nàng không muốn nghe theo đề nghị của Tô Tử Hân.

Tô Tử Hân cảm thấy con người Chu Thịnh Nam rất kỳ lạ, ít nói, mặc dù đôi khi cô nàng cũng chuyện trò với ba người họ mấy câu, nhưng luôn ẩn giấu một loại nhát gan gì đó…

Lúc hỏi vì sao Chu Thịnh Nam không mặc váy, Tô Tử Hân cảm nhận được biểu lộ trên mặt của cô nàng lập tức cứng lại.

Cô gái này… tâm tư rất mẫn cảm!

Chu Thịnh Nam hệt như núp trong mai rùa màu đen, vĩnh viễn không dám vui vẻ tiếp xúc với con người và mấy chuyện bên ngoài.

Tô Tử Hân còn muốn hỏi, nhưng bị Tần Noãn kéo lại.

“Phong cách cao bồi cũng rất được mà. Thật ra, mình cảm thấy nó thích hợp với Tiểu Chu Chu lắm!” Tần Noãn cười nói, lấy mũ lưỡi trai của mình đội lên đầu Chu Thịnh Nam.

Chu Thịnh Nam mấp máy môi, cười với cô.

Lúc đi ra từ ký túc xá, Tề Á Nhuỵ và Tô Tử Hân đi đằng trước, Chu Thịnh Nam vô thức khoác tay Tần Noãn, nhỏ giọng nói: “Thật ra… mình có hơi không quen với trường hợp này.”

Tần Noãn vỗ vỗ tay cô nàng, “Không sao cả, mình cũng không thích. Hai đứa tụi mình mang bụng đói theo để lát nữa ăn là được, không cần tiết kiệm tiền cho bạn trai của Á Nhuỵ đâu.”

Chu Thịnh Nam bị ngữ khí của cô chọc cười.

Khi tới trường học, Điền Phi Chương và một người bạn cùng phòng khác là Khâu Viễn đã đứng chờ ở đấy. Nhìn thấy mấy người các cô, họ liền đi qua chào hỏi.

Tề Á Nhuỵ đi tới trước mặt Điền Phi Chương, tay bị Điền Phi Chương nắm lấy.

Cô nàng kinh ngạc nhìn xung quanh một chút, “Có mỗi hai người các anh thôi ạ?”

Điền Phi Chương giải thích: “Một người mới xuống máy bay, đang trên đường trở về,” Khi nói chuyện, Điền Phi Chương không hề quét mắt sang Tần Noãn, “Còn có một người có thể bị kẹt xe, sẽ đến ngay thôi.”

Họ đặt chỗ ở một nhà hàng hơi xa trường học, để mấy cô gái được thuận tiện, Điền Phi Chương nói Cận Bùi Niên về nhà lái xe tới đây.

Bởi vì nhà của cậu ta ở gần đó.

Vừa dứt lời, một chiếc xe có biển số quen thuộc lướt qua, Điền Phi Chương cười, “Đến rồi.”

Chiếc Bentley [2] dừng lại ven đường, Cận Bùi Niên không xuống xe.

“Thật không có phong độ gì cả, đáng đời cậu ta độc thân tới giờ.” Khâu Viễn rảnh mồm nói một câu.

Tề Á Nhuỵ và Điền Phi Chương ra hiệu cho mấy người bạn cùng phòng lên xe. Chu Thịnh Nam bị say xe nên chọn ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái.

Lúc mở cửa ghế phụ ra, Chu Thịnh Nam ngoài ý muốn đối mặt với một gương mặt quen thuộc.

Cận Bùi Niên trùng hợp nhìn qua, phản ứng đầu tiên là sững sờ. Sau đó, ánh mắt của anh lạnh đi, mím môi nhìn cô. Khuôn mặt yên lặng như đang mãnh liệt đè nén cái gì. Tay cầm bánh lái của Cận Bùi Niên tăng thêm sức lực, đốt ngón tay thon dài trắng bệch, có gân xanh nổi lên.

Chu Thịnh Nam né tránh ánh mắt của anh, trên mặt cũng lộ ra vẻ bối rốt. Tay cô đang nắm cửa xe, nhất thời tiến thoái lưỡng nan [3], hoảng hốt kinh người.

Chu Thịnh Nam có nghĩ cũng không nghĩ rằng Cận Bùi Niên là bạn cùng phòng với bạn trai của Tề Á Nhuỵ.

Tề Á Nhuỵ đằng sau nói: “Tiểu Chu Chu, cậu làm gì thế? Lên xe đi nào.”

“Lên xe.” Sau khi kinh ngạc, Cận Bùi Niên rốt cục đã bình tĩnh lại, ngữ khí cũng hoà hoãn.

Mặt của Chu Thịnh Nam nóng lên, trầm mặc lên xe, đóng cửa xe lại.

Cô vừa mới ngồi vững, Cận Bùi Niên đã cúi người qua, gương mặt tuấn dật cách cô rất gần.

Chu Thịnh Nam bị doạ đến mức quay đầu đi, hô hấp gần như dừng lại.

Cận Bùi Niên liếc nhìn cô một cái, giúp cô thắt dây an toàn, “Thi vào Đại học C tại sao không nói cho anh?”

Chu Thịnh Nam không trả lời.

Cận Bùi Niên cũng không hỏi nữa, sau khi ngồi thẳng về liền lái xe rời đi.

Ba người ngồi ở ghế sau có hai mặt nhìn nhau, cả người như đang nằm mơ.

Tề Á Nhuỵ thử thăm dò, cười hỏi: “Tiền bối, anh và Tiểu Chu Chu của tụi em… biết nhau ạ?”

“Là bạn học thời Cao trung.” Ngữ khí của Cận Bùi Niên rất nhẹ, sự mất khống chế khi nãy của anh giống như chỉ là tưởng tượng của hai người.

Nếu hỏi sâu thêm thì liên quan đến chuyện riêng tư rồi, Tề Á Nhuỵ không tiện hỏi nữa.

“Trùng hợp như vậy cũng hay. Chỉ có điều, sao anh lại là bạn cùng phòng của Điền Phi Chương nha? Em nhớ lần ăn cơm lúc trước, anh và tiền bối Cố Ngôn Thanh cũng là bạn cùng phòng…”

Tề Á Nhuỵ đột nhiên nhận ra cái gì, vô thức nhìn qua Tần Noãn.

Tần Noãn đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sắc mặt nặng nề.

Bây giờ, cô rất muốn xuống xe!

Đại học C này thật nhỏ! Tề Á Nhuỵ khó khăn lắm mới quen được bạn trai, nhưng vẫn là bạn cùng phòng của Cố Ngôn Thanh.

Vừa mới tỏ tình thất bại liền có thể gặp anh ở bữa ăn “kết bạn” này, rất lâu rồi Tần Noãn chưa từng gặp chuyện gì xui xẻo như vậy!

Cô vốn dĩ muốn ăn một bữa tối no đủ, nhưng bây giờ…

Quên đi, đều đã tới rồi, cô vẫn có thể ăn no một bữa. Tối nay cũng không cần giữ hình tượng làm gì, cứ vùi đầu ăn là được!

Sau khi mọi người đến nhà hàng, gọi món rồi thức ăn được mang lên vẫn chưa thấy được bóng dáng của Cố Ngôn Thanh.

Tần Noãn dứt khoát xem như không có người này, thuận miệng ăn nhiều món, cực ít nói chuyện, chỉ có vùi đầu ăn mới làm cô sung sướng.

Không thể không nói, bạn trai của Tề Á Nhuỵ vẫn chịu chi rất hào phóng, phòng riêng của nhà hàng cao cấp, món ăn cũng hương mỹ, rất hợp khẩu vị của Tần Noãn. Người có thể chịu chi cho bạn cùng phòng của bạn gái, Tần Noãn cảm thấy tiền bối Điền Phi Chương này rất được.

Lúc Cố Ngôn Thanh đến, trong miệng Tần Noãn đang nhai tôm.

Vừa thấy người đẩy cửa phòng ăn đi vào, Tần Noãn thuận mắt nhìn qua, đối diện với gương mặt vừa tuấn dật vừa nho nhã của Cố Ngôn Thanh. Khi nhìn qua đôi mắt thâm thuý sắc bén của anh dễ khiến người ta hoảng hốt.

Tần Noãn vô thức muốn phun tôm trong miệng ra để giữ hình tượng ưu nhã. Nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên, cô liền bác bỏ.

Ngay trước ánh mắt đang nhìn chăm chú của anh, Tần Noãn hút gạch của con tôm trong miệng vào, ngang bướng nhai nuốt, còn thuận tiện đảo lưỡi để liếm gạch tôm còn dính trên môi hồng.

Sau đó, cô tiếp tục không coi ai ra gì mà bóc tôm ăn. Dù sao cô cũng không theo đuổi nữa, mặc kệ Cố Ngôn Thanh nghĩ thế nào về cô cũng được!

Điền Phi Chương nói chuyện với Cố Ngôn Thanh, mấy người Tề Á Nhuỵ và Tô Tử Hân đứng dậy chào hỏi anh, Tần Noãn đều xem như không thấy.

Tôm của nhà hàng này thật sự là càng ăn càng ngon, sau này cô sẽ thường xuyên đến.

Cố Ngôn Thanh nhìn cô một chút, sau đó ngồi xuống chỗ trống bên tay phải của cô.

Tần Noãn ngây người, ngẩng đầu băn khoăn nhìn bốn phía.

Bên cạnh Cận Bùi Niên còn trống ghế, anh ngồi đây làm cái gì?

Lúc nhìn sang Cố Ngôn Thanh, vừa hay anh cũng đang nhìn Tần Noãn, cười nhẹ một tiếng, tản mạn nói: “Thật là trùng hợp!”

Tần Noãn lễ phép nói “chào tiền bối” một tiếng rồi cầm con cua bự bên cạnh lên ăn tiếp.

Cẩn trọng và ưu nhã đều là phù du, con gái phải bảo vệ bản thân thật tốt cái đã, ăn được là phúc.

Cố Ngôn Thanh thấy cô ăn đến vui vẻ nên dứt khoát không làm phiền.

Khâu Viễn đưa chai bia qua, “Thanh ca tới muột, phạt một chai.”

“Hai chai.” Điền Phi Chương lại khui một chai bia, đẩy tới trước mặt Cố Ngôn Thanh.

Cố Ngôn Thanh cười cười, cầm lấy một chai, ngửa đầu uống.

Cần cổ của anh trắng nõn tinh tế, dưới ánh đèn như toả ra vầng sáng nhu hoà. Lúc anh uống bia, yết hầu gợi cảm nhấp nhô một cái lại một cái, mang theo cảm giác cấm dục diệu mỹ.

Tần Noãn ngồi gần anh mơ hồ nghe được tiếng bia trượt qua yết hầu, hai gò má của cô dần nóng lên.

Cô không nhịn được dời mắt sang người anh, lẳng lặng nhìn đến có hơi xuất thần.

Cố Ngôn Thanh uống sạch bia trong chai. Lúc đưa mắt nhìn sang cô lại bắt gặp đôi mắt hoa si của cô đang nhìn mình, lông mày của anh hơi nhướn lên một chút, khoé môi cong lên một nụ cười nhẹ.

Tần Noãn hậu tri hậu giác phản ứng lại, bản thân lại mê muội anh rồi!

Cô chợt cảm thấy quẫn bách, để che giấu ngượng ngùng mà giơ tay muốn cầm cốc nước bên cạnh lên uống.

Ai ngờ không khéo, cô lại cầm trúng chai bia khác của Cố Ngôn Thanh. Lúc ngửa đầu định uống, cô mới tỉnh ra, động tác trên tay lập tức cứng đờ.

Tất cả mọi người đều nhìn cô chằm chằm, bao gồm cả Cố Ngôn Thanh.

Tần Noãn: “…” Cô không có ý muốn uống thay anh đâu!

Nếu bây giờ nói mình cầm lộn rồi đặt chai bia xuống, có phải cô còn lúng túng hơn hay không?

Tần Noãn cảm thấy lúc này cũng cần rượu để tăng thêm lòng dũng cảm. Đâm lao phải theo lao, cô dứt khoát ngửa đầu ực mạnh mấy ngụm trong chai.

Phía đối diện truyền đến thanh âm sợ ngây người của Khâu Viễn, “Thì ra tửu lượng của học muội tốt như vậy! Còn giúp Thanh ca của tụi anh đỡ rượu.”

Mi tâm của Cố Ngôn Thanh hơi cau lại. Anh lườm nguýt Khâu Viễn một cái, sau đó giơ tay giật lấy chai bia trong tay cô, “Em uống nước trái cây đi, ngày mai còn có tiết đấy.”

Tần Noãn né tránh đụng chạm của anh, trong lòng mất hứng. Cô cũng không biết bản thân vừa mới say mê anh, chỉ biết là mình còn giận trước kia Cố Ngôn Thanh đã từ chối mình.

Tóm lại, Tần Noãn rất khó chịu nói: “Cái anh này sao lại xen vào chuyện của người khác thế?”

Nói xong, cô đặt chai bia xuống, nhạt nói: “Em khát nước nên tiện tay cầm lên uống thôi. Tiền bối còn thiếu một chai bia chưa uống đấy!”

Nói bóng gió là: không phải cô đỡ rượu giúp anh!

Cố Ngôn Thanh: “…”

Khâu Viễn nghe xong nhíu mày, lại khui một chai bia khác đẩy qua, “Đây đây đây, chỗ tôi vẫn còn bia nha, Thanh ca tiếp tục uống đi.”

Cố Ngôn Thanh liếc mắt nhìn chai bia của Khâu Viễn đẩy qua một vòng, lại nhìn sang Tần Noãn lần đầu tiên cứ thích làm liều. Anh cảm thấy thái độ của cô hôm nay có hơi là lạ, giống như anh đã chọc tới cô chuyện gì rồi.

Nhưng mà trước khi anh đi thành phố A, hai người không phải vẫn rất tốt sau?

Chẳng lẽ vì anh lỡ hẹn không đưa cô đi xem phim, cho nên cô mới tức giận?

Cố Ngôn Thanh chỉ yên lặng trong chốc lát, sau đó ngửa đầu cầm chai bia lên uống.

Lúc này, Tần Noãn không thấy, chỉ cúi đầu ăn cua của mình, nhưng cảm giác lại không còn ngon như trước nữa.

Tần Noãn uống một chai bia, sau đó còn uống một ít vang đỏ.

Lúc đầu, cô không cảm thấy gì, đến khi đi ra từ trong nhà hàng, đầu bị gió thổi mới dần cảm thấy men say. Cô nghiêng người, lảo đảo nhưng được Chu Thịnh Nam đỡ lại.

Cận Bùi Niên cũng uống rượu cho nên không tiện lái xe, mọi người đành bắt xe về.

Tần Noãn được Chu Thịnh Nam dìu lên xe taxi, đang muốn ngồi vào trong lại bị Cận Bùi Niên giữ cánh tay lại.

Chu Thịnh Nam quay đầu, lúc đối diện với ánh mắt của Cận Bùi Niên, cô mới nhớ ra lúc nãy trên bàn cơm, một câu anh cũng không có nói với mình, không biết bây giờ lại kéo cô làm cái gì?

Cận Bùi Niên liếc nhìn cô một cái, nói: “Em ngồi chiếc sau đi, cho Cố Ngôn Thanh một cơ hội.”

Chu Thịnh Nam nhìn Tần Noãn đang mơ hồ say rượu trong xe, bất động đứng đó, dáng vẻ rất không yên lòng.

“Không sao đâu, cậu ấy có chừng mực.” Cận Bùi Niên lại nói.

Chu Thịnh Nam do dự một chút, cuối cùng nhẹ gật đầu, đi ra chiếc taxi phía sau ngồi.

Tần Noãn mơ mơ màng màng cảm giác được ai đó đang cẩn thận từng li từng tý điều chỉnh thân thể ngã lệch một bên của cô về cho ngay ngắn. Đầu cô choáng váng, mất thăng bằng ngã vào ngực đối phương.

Dựa lên hõm vai của người kia, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Tần Noãn ngửi thấy một mùi hương thơm mát quen thuộc, còn có xen lẫn mùi cồn.

Cô hơi chun mũi, uỷ khuất gọi: “Cố Ngôn Thanh…”

“Ừ, tôi ở đây.”

Tần Noãn như nghe được anh đáp lại, thanh âm mang theo ôn hoà hiếm có, còn phảng phất ý cưng chiều.

Tần Noãn kinh ngạc một chút, cho rằng bản thân mình đang nằm mơ. Cô duỗi bàn tay, vung lên về hướng đối diện vừa đáp lời mình.

Tiếp đó là một tiếng “Chát” vang lên, khuôn mặt của Cố Ngôn Thanh lệch qua một bên.

Anh kinh ngạc với phản ứng của Tần Noãn, trên mặt nóng rát một mảnh. Còn chưa hoàn hồn, anh nghe thấy cô mơ hồ trách cứ: “Cố Ngôn Thanh là đồ cẩu!”

Cố Ngôn Thanh: “…”

_____

[1] Dát vàng lên mặt: tâng bốc quá mức – ở đây Tần Noãn nói Tề Á Nhuỵ và Tô Tử Hân quá tâng bốc Cố Ngôn Thanh rồi.

[2] Xe hơi Bentley: hình ảnh minh hoạ:

[3] Tiến thoái lưỡng nan: tiến không được mà lùi cũng không xong – ở đây ám chỉ thế khó không làm gì được của Chu Thịnh Nam.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN