Ngoan, Dỗ Anh - Chương 21: Ghì lên cây rồi cưỡng hôn?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
181


Ngoan, Dỗ Anh


Chương 21: Ghì lên cây rồi cưỡng hôn?


Edit: Xiao Yi.

Tần Noãn ngẩng đầu, mơ mơ màng màng nhìn về phía đối phương.

Người trước mặt mông lung không rõ, còn có bóng hình chồng lên nhau. Đôi mắt của cô mê ly mấy phần, lẫn cả men say và lưu luyến, đặc biệt câu dẫn.

Tần Noãn vẫn còn tức giận đập vào mặt, Cố Ngôn Thanh vừa mới bị tát một bạt tai kia, thấp giọng nói: “Em say rồi, ngủ một chút đi.”

Nghe thấy giọng của anh, Tần Noãn nhíu mày. Cô nhìn xung quanh một chút, lại liếc nhìn anh, “Anh có cảm thấy cảnh tượng này hình như rất quen không?”

Cô nói như vậy khiến Cố Ngôn Thanh nhớ lại: lần đầu tiên gặp nhau vào tối hôm đó, cô ở cổng KTV nhà mình đòi đi cùng taxi với anh, trên đường đi còn nghĩ linh tinh và nói rất nhiều, còn nôn lên người anh nữa.

Buổi tối hôm nay, Tần Noãn so với hôm đó còn say hơn. Cô giơ tay chọt vào mặt của Cố Ngôn Thanh, môi nhỏ cong lên, “Anh nhớ ra rồi?”

“Ừ.” Cố Ngôn Thanh gỡ ngón tay của cô ra, nhẹ giọng dỗ dành, “Em ngủ một chút đi, tỉnh lại sẽ về tới trường.”

“Vậy anh nói xem, Cố Ngôn Thanh có phải đồ cẩu hay không?” Tần Noãn khẽ nâng cằm, gương mặt không vui.

Cố Ngôn Thanh trầm mặc, không hề trả lời.

Tần Noãn nhíu mày, “Rốt cục là anh ấy có phải đồ cẩu không hả?”

“…” Cố Ngôn Thanh cam chịu, “Phải.”

“Ừm, anh nói đúng.” Tần Noãn dần dần an phận trở lại. Cô dựa lên người Cố Ngôn Thanh, ngáp một cái, giống như mèo con rúc vào cổ anh.

Trong chớp mắt, cả người của Cố Ngôn Thanh cứng lại, ngồi yên không cử động.

Xe taxi dừng lại ở cổng trường phía Nam, Cố Ngôn Thanh trả tiền xe, Tần Noãn cũng tỉnh lại, anh dìu cô xuống xe.

Tần Noãn mở mắt ra, phát hiện Cố Ngôn Thanh là người đỡ mình tới cổng trường học thì có hơi ngoài ý muốn, “Sao lại là anh? Tiểu Chu Chu đâu?”

Đang nói chuyện, mấy người Tề Á Nhuỵ và Chu Thịnh Nam cũng xuống xe. Chu Thịnh Nam chạy sang xem Tần Noãn, lo lắng hỏi: “Noãn Noãn, cậu không sao chứ?”

Tần Noãn cười với cô nàng, lắc đầu, “Mình không sao.”

“Mặt của Thanh ca làm sao vậy?” Vừa lúc đi tới, Khâu Viễn nhìn thấy một bên mặt của Cố Ngôn Thanh dưới đèn cửa.

Da của anh trắng, vệt đỏ lúc này còn chưa tan sạch.

Thần sắc của Cố Ngôn Thanh vẫn như thường, “Tôi va phải cửa xe.” Sau đó, anh đỡ Tần Noãn, nhưng cô đẩy anh ra, không cho anh đỡ.

Khâu Viễn và Điền Phi Chương nhìn nhau một cái, thâm ý cười cười, “Vậy ra… cậu quá bất cẩn rồi.”

Cố Ngôn Thanh mặc kệ hai người họ, đi theo sau Tần Noãn thất tha thất thểu phía trước vào trường học.

Bây giờ là chín giờ tối, do vừa khai giảng xong nên mọi người còn chưa tan nhiệt. Sân trường lúc này còn có người đang chạy bộ, có người cười náo, cũng có tình nhân hẹn hò, nói chung là người qua lại trên đường không ít.

Có người nhìn thấy người của hai phòng ký túc xá bên này đi cùng nhau, Cố Ngôn Thanh và Tần Noãn cũng trong đó liền không nhịn được đảo mắt nhìn thêm một chút, sau đó xì xào bàn tán.

Tần Noãn tỉnh táo hơn một chút, không nhớ rõ chuyện gì mới xảy ra trên xe. Cô chỉ vừa đi vừa phụng phịu không vui.

Khó khăn lắm tối nay mới ăn được một bữa cơm, vậy mà còn gặp phải Cố Ngôn Thanh làm cô suýt “may mắn” mà chết!

Cẩu nam nhân [1] này, cô theo đuổi thì tránh, còn chạy đến thành phố A. Cô đáng sợ như vậy à?

Chẳng qua là viết một bức thư tình thôi, anh không thích thì cứ nói thẳng, trốn đi là thế quái nào?

Không phải con người [2] mà!

“Không phải!” Nội tâm nghĩ vậy, Tần Noãn liền mắng ra khỏi miệng, lập tức thoải mái không ít.

Chu Thịnh Nam đỡ cô đi trên lối đi bộ, hơi nghi hoặc hỏi: “Cái gì không phải cơ?”

Tần Noãn không nói chuyện, nhìn trái nhìn phải tìm cái gì, hỏi: “Tiểu Chu Chu, cậu có nhìn thấy Cố Ngôn Thanh đâu không?”

Chu Thịnh Nam nhìn ra phía sau một chút, nhỏ giọng nói: “Anh ấy vẫn luôn đi phía sau cậu kìa.”

Tần Noãn kinh ngạc một chút. Cô dừng lại, quay đầu. Cố Ngôn Thanh đằng sau cách cô hai bước xa, khí chấn ôn nhã vẫn như trước. Ánh mắt của anh rơi trên người Tần Noãn, mắt sắc nhu hoà.

Nhìn thấy cô quay người, Cố Ngôn Thanh ngây ra một lúc, nhìn cô, “Chúng ta nói chuyện…”

Lời còn chưa nói xong, tay của anh đã bị Tần Noãn kéo lấy. Anh không hiểu gì nhưng vẫn nghiêng người theo lực kéo của cô, không ngờ bị cô đẩy lui hai bước.

Cố Ngôn Thanh còn chưa hoàn hồn, lưng đã bị đẩy lên thân cây ven đường.

Tần Noãn trèo lên người anh, không nói câu nào liền nhón chân hôn lên môi anh.

Trong mấy người bạn cùng phòng, Chu Thịnh Nam đứng gần Tần Noãn nhất. Cô nàng nhất thời bị tình huống phát sinh trước mặt làm cho kinh ngạc, sững người đứng tại chỗ.

Mấy người Khâu Viễn vốn đang nói đùa, lúc này lập tức im bặt. Bọn hò đồng loạt nhìn qua hướng này, kinh ngạc há mồm không khép lại được.

Tình huống gì đây?

Cố Ngôn Thanh bị đè lên cây, sau đó còn bị cưỡng hôn? Nhưng người dự tính sẽ bày tỏ tối nay không phải là anh sao?

Dù sao, Cố Ngôn Thanh cũng là nhân vật phong vân của trường học. Cho nên bạn học lúc này càng vây xem càng nhiều, có người ghen ghét, có người đơn thuần xem náo nhiệt, còn có người giơ điện thoại chụp ảnh.

Cả người Cố Ngôn Thanh như đang nằm mơ. Anh vừa mới khó khăn hạ quyết tâm trên đường để bày tỏ với cô, không ngờ tình huống vận đổi sao dời.

Người chủ động bị hoán đổi khiến cho anh không kịp chuẩn bị, cảm giác như còn đang mộng.

Cho đến khi đồng tử bị đèn flash chói một cái, Cố Ngôn Thanh mới hoàn hồn. Nhìn thấy đám người đang xem náo nhiệt xung quanh, hai gò má của anh hơi nóng lên, vô thức muốn đẩy cô ra.

Nhưng khi bàn tay nắm lên bả vai của Tần Noãn, anh lại mơ hồ cảm thấy cô như đang khóc, dưới môi tràn ngập nước mắt mặn chát.

Trong lòng Cố Ngôn Thanh hơi run lên. Anh không để ý tới ánh mắt của người khác nữa, tuỳ ý để cô dán lên môi mình, muốn làm gì cũng được.

Rượu khiến lá gan của người ta to hơn, nếu như bình thường, Tần Noãn nhất định sẽ không làm như vậy. Nhưng giờ khắc này, rõ ràng cô rất tỉnh táo biết mình đang làm gì, nhưng vẫn không hề do dự.

Theo đuổi anh lâu như vậy, hôn một cái không có lỗ!

Thế nhưng thời điểm đích thân hôn anh, Tần Noãn vẫn cảm thấy ấm ức.

Cô buông môi Cố Ngôn Thanh ra, nước mắt không kìm được rơi xuống, nắm tay đấm lên ngực anh, “Em theo đuổi anh hai lần đều không được, Cố Ngôn Thanh, sao con người anh khó theo đuổi thế hả? Tự tôn của em bị tổn thương a a a a a…”

Hai lần? Cố Ngôn Thanh nghi hoặc nhíu mày.

Nhưng thấy Tần Noãn khóc thương tâm như vậy, còn bởi vì mình, cho nên trong lòng anh chợt tê tái, một cỗ tự trách và áy náy mãnh liệt dâng lên.

Cố Ngôn Thanh kéo cô vào trong ngực, ôn nhu dỗ dành, “Theo đuổi được rồi, em đã sớm theo đuổi được anh rồi, đừng khóc nữa mà.”

“Thật sao?” Tần Noãn kinh ngạc ngước mắt, lệ cay đầm đìa nhìn anh, vô cùng đáng thương.

Cố Ngôn Thanh dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô, trong mắt là sự thâm tình, “Anh thích em, rất thích em.”

Đôi mắt hạnh của Tần Noãn sáng lên mấy phần, trắng đen rõ ràng, còn có tinh quang lấp lánh. Cô khịt khịt mũi, thanh âm hít hít, “Anh nói cái gì? Em không nghe thấy, anh lặp lại lần nữa đi.”

Cố Ngôn Thanh nâng mặt cô lên, dùng lòng bàn tay lau nước mắt giùm cô, thấp giọng nói: “Chúc mừng em, em có bạn trai rồi. Mà bạn trai của em lại rất thích em, cũng chỉ thích em.”

Tần Noãn từ buồn thành vui, tiếng khóc lập tức dừng lại, “Không cho phép anh đổi ý đâu!”

“Sẽ không đổi ý.” Cố Ngôn Thanh ôm chặt vòng eo của cô.

“Nhưng em viết thư tình cho anh sao anh không hồi âm? Còn tránh mặt em tới thành phố A…” Tần Noãn bất mãn phàn nàn.

“Thư tình?” Cố Ngôn Thanh sửng sốt một chút, “Là khi nào vậy?”

“Lần trước lúc ăn buffet thịt nướng đó, em, em trộm nhét nó vào balo đựng laptop của anh.”

Cố Ngôn Thanh nhớ lại một chút, cười nói: “Thì ra thư tình trong balo có một bức là của em à?”

“…” Sắc mặt của Tần Noãn trầm xuống, “Trong balo của anh có rất nhiều thư tình?”

Cố Ngôn Thanh: “Sau khi chúng ta ăn cơm xong, anh đi thư viện. Sau khi về nhà thì thấy trong sách có kẹp thư tình… đủ loại màu sắc, anh không có xem kỹ.”

“Bức màu xanh lam là của em!” Tần Noãn nhíu mày, “Đi thư viện mà anh cũng không học hành cho tốt. Sao còn bị người khác trộm nhét thư tình chứ, phiền chết đi được!”

Cố Ngôn Thanh bị cô chọc cười.

“Vậy anh ném thư tình của em đi đâu rồi hả?” Tần Noãn cực kỳ mất hứng, ngẩng đầu nhìn anh, có hơi tức giận, “Có phải anh vứt rồi không? Là anh vứt thư tình của em!”

“… Không có vứt, đang ở nhà. Khi nào về anh sẽ tìm ra mà, giữ lại làm trân bảo nữa.”

Biết là hiểu lầm nên trong lòng Tần Noãn đã dễ chịu hơn.

Mượn rượu làm càn, cô chủ động ôm lấy cổ của Cố Ngôn Thanh, nũng nịu nói: “Bạn trai, anh mới chọc em khóc, anh phải dỗ em đi!”

Cố Ngôn Thanh nhỏ giọng nhắc nhở, “Rất nhiều người đang nhìn đấy.”

“Em mặc kệ!” Mùi rượu trên người Tần Noãn phả xuống mặt anh, nét mặt của cô còn mang theo ý loạn tình mê khiến người say đắm.

“Vậy thì…” Hầu kết của Cố Ngôn Thanh nhấp nhô, ngữ khí khàn khàn, “Lại hôn em một cái nhé?”

Nói xong, anh liền phủ xuống môi của Tần Noãn, hôn sâu.

Có người kinh hô, có người chụp ảnh, có người vỗ tay, có người còn chua xót than: “Vậy nam thần của Đại học C chúng ta cứ như vậy mà bị tân sinh viên năm nhất túm được rồi sao?”

“Hâm mộ quá! Tại sao người đó không phải là mình chứ?”

“Mình thất tình rồi…”

Khâu Viễn nghe thấy ngữ khí tê tâm liệt phế của mấy nữ sinh xung quanh, lấy điện thoại ra chụp một bức.

Trong nháy mắt, ảnh chụp được lưu lại. Cậu nhìn thấy vành tai của Cố Ngôn Thanh đỏ ửng.

Khâu Viễn nhướn mày, hô lên với bên kia, “Thanh ca, cậu đừng thẹn thùng. Mọi người chúng tôi cái gì cũng không thấy đâu!”

Cố Ngôn Thanh mặc kệ cậu ta, tầm mắt chỉ nhìn tiểu mơ hồ đang say rượu trước mặt, “Dỗ như vậy đã tốt chưa?”

Tiểu mơ hồ liếm môi một cái, ngáp xong thì dựa vào ngực anh, “Em buồn ngủ quá, muốn ngủ ạ.”

“…” Cố Ngôn Thanh đỡ lấy cô, tận lực mặc kệ những ánh nhìn chăm chú của mọi người, sắc mặt bình tĩnh đưa cô trở về ký túc xá.

Lúc đi ngang mấy người bạn cùng phòng, Điền Phi Chương vỗ vai của anh một cái, nhìn vành tay đỏ hồng của anh liền trêu chọc: “Người anh em à, hai cậu hot chắc trên diễn đàn rồi, nhớ kỹ đấy!”

Thấy Cố Ngôn Thanh không phản ứng lại, Điền Phi Chương nhìn qua bạn gái bên cạnh mình, “Bạn cùng phòng của em uống say cũng ghê thật. Cố Ngôn Thanh rõ là đã sớm không đỡ được em ấy rồi, lại còn nguỵ trang thành mặt người dạ thú, giả vờ bình tĩnh nữa chứ!”

Tề Á Nhuỵ nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Ngôn Thanh, vẻ mặt si mê, “Tiền bối thật đẹp trai mà…”

Điền Phi Chương bịt mắt cô nàng lại, kéo đi, “Em nhìn ai đấy hả?”

_____

[1] Cẩu nam nhân: đàn ông tồi, đáng ghét, tánh đàn bà (?) – nói chung dùng để hình dung người đàn ông không tốt.

[2] Raw: 没种 | Convert: Không có loại | Trans + Edit: không phải loài người.:v – 种 ở đây nghĩ là “loài/loại”, ý là Tần Noãn đang chửi ổng không phải người.:v

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN