Ngoan, Đừng Chạy - Chương 33: Ước ngang bằng: Cố Tần hôn cô!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Ngoan, Đừng Chạy


Chương 33: Ước ngang bằng: Cố Tần hôn cô!


Editor: Chanh

Trong phòng học, Thẩm Diệp và Mục Sở vẫn đứng ở cửa ra vào từ đầu tới cuối, ai cũng im lặng không nói gì.

Vốn cho là đã gọi điện cho Hách Tinh rồi thì rất nhanh sẽ có người tới.

Ai ngờ đợi đã lâu mà vẫn như cũ không có động tĩnh gì.

Mục Sở khó khăn giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, môi mỏng càng mím chặt.

Trong phòng học rất tối, cô có chút sợ hãi, mở đèn pin nãy giờ mới miễn cưỡng cảm thấy tốt hơn một tí.

Thẩm Diệp cũng hơi mất bình tĩnh, nhìn về phía Mục Sở, do dự lên tiếng: “Cậu cảm thấy Hách Tinh đáng tin cậy sao?”

Mục Sở hơi ngẩn ra, không lên tiếng.

Cô và Hách Tinh cũng không tính là quen thuộc nên cũng không có cơ sở để nói cô ấy có đáng tin cậy hay không.

Chỉ là, cũng đồng ý với cô rồi, há nào lại nuốt lời?

Thẩm Diệp nói: “Tớ cảm thấy tâm tư cậu ấy rất nặng. Bình thường lên lớp luôn nhìn chằm chằm cậu hai lần, nếu như cậu đang học thì cậu ta sẽ rất khắc khổ. Đợt thi cuối kì năm mười một không phải Hách Tinh đứng thứ ba sao, tớ thấy, cậu ta như coi cậu thành mục tiêu của mình vậy.”

Mục Sở nghe xong có chút ngoài ý muốn, hỏi lại: “Sao cậu biết?”

Thẩm Diệp lập tức bị nghẹn, hai bên tai nhất thời đỏ lên.

Cậu thường nhịn không được mà nhìn cô, ngẫu nhiên vài lần bắt gặp ánh mắt Hách Tinh nhìn cô, dù sao Hách Tinh cũng ngồi cùng bàn với cậu, phát hiện ra chuyện này rất dễ dàng.

Bất quá lời này cậu khó mà nói ra được, chỉ thuận miệng đáp lại: “Cậu ấy ngồi cạnh tớ mà, lơ đãng thôi cũng nhìn thấy được.”

Nói thật, Thẩm Diệp bảo Hách Tinh nhìn chằm chằm cô, Mục Sở cảm thấy tóc gáy mình dựng hết cả lên.

Nhất là trong màn đêm đen kịt như bây giờ.

Nhưng mà, cô cũng không thích ở sau lưng thảo luận về người khác.

Đặc biệt là bây giờ, cô còn đang chờ Hách Tinh giúp cô mở cửa phòng học, thì càng không thể không có chứng cứ mà nói lung tung.

Nghĩ nghĩ một hồi, Mục Sở nói: “Có thể là do cậu suy nghĩ nhiều nên nhìn nhầm đi.”

Thẩm Diệp cảm thấy cô không thích đề tài này.

Cô vẫn luôn vậy, giống như một đóa tuyết liên đính trên đỉnh băng sơn, kiêu ngạo mỹ lệ, một mình nở rộ, làm những hoa cỏ khác bên cạnh đều ảm đạm phai mờ.

Thẩm Diệp sợ cô hiểu lầm mình, giải thích nói: “Tớ không phải nói xấu cậu ấy, chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi.”

Mục Sở mỉm cười trả lời: “Tớ biết, về sau tớ sẽ cẩn thận hơn.”

Nói rồi thở dài một cái, “Tối nay may mà còn có cậu ở lại, nếu không mình tớ chắc cũng cuống cuồng lên hết rồi.”

Thẩm Diệp cười cười: “Nói không chừng lại là một loại duyên phận.”

Ý cười trên mặt Mục Sở cứng lại, nghĩ đến bức thư tình đợt nghỉ hè kia, bỗng cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Cô cầm điện thoại mình lên: “Tớ thử gọi lần nữa xem sao.”

Gọi cho Cố Tích, điện thoại vẫn tắt máy như cũ.

Tích Tích tối nay có điểm gì là lạ.

Bất quá cô cũng không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, lại gọi cho Hách Tinh lần nữa để hỏi thăm tình hình.

Nhưng mà lần này, Hách Tinh cũng không bắt máy.

Cô gọi lại, vẫn không bắt máy.

Lần thứ ba cô gọi qua, Hách Tinh từ chối không trả lời cuộc gọi.

Trong lòng Mục Sở trầm xuống, dâng lên dự cảm không tốt, lại nghĩ tới lời vừa rồi của Thẩm Diệp.

Hách Tinh thật sự có địch ý với cô?

Nhưng nếu đúng là như vậy, vừa nãy kiếm cớ cự tuyệt cô là được rồi, không phải sao?

Sao lại còn đáp ứng, cho cô hi vọng?

Đè xuống sự hoang mang nơi đáy lòng, cô lại một lần nữa bấm máy gọi cho Đàm Di Nhiên.

Đổ chuông mấy lần, bên kia truyền đến âm thanh lười biếng, mang theo chút ủ rũ: “Alo?”

“Di Nhiên, là tớ.” Rốt cục cũng liên lạc được với một người, trái tim Mục Sở cuối cùng cũng hạ xuống, vội vàng nói qua tình huống của mình.

Đàm Di Nhiên nằm ở trên giường, nghe Mục Sở nói bên kia, dần dần thanh tỉnh không ít, trực tiếp ngồi dậy: “Cậu đang ở phòng học?”

Bởi vì thanh âm kinh ngạc của cô nàng rất lớn, Tư Niệm cũng bị đánh thức, thăm dò nhìn qua.

Ánh mắt Đàm Di Nhiên nhìn về phía Hách Tinh, nổi giận: “Hách Tinh, con mẹ nó, Sở Sở gọi điện cho mày sao mày lại không nói gì? Lại bắt cậu ấy đứng đợi hai mươi phút ở phòng học?”

Cô lại nghĩ tới hai mươi phút trước, xùy khẽ: “Trách không được lúc tao với Tư Niệm bảo gọi lại cho Sở Sở mày lại nổi cáu như vậy. Hách Tinh ơi Hách Tinh à, mày mấy tuổi rồi vậy? Đạo đức của mày bị chó tha rồi sao?”

Trên giường Hách Tinh một mực không có động tĩnh, Tư Niệm khẽ đánh gãy tâm tình đang bốc lửa của Đàm Di Nhiên: “Kệ cậu ta, Sở Sở còn đang ở phòng học đấy, làm sao bây giờ?”

Hai mươi phút trước còn xử lý được, nhưng giờ này cả ký túc và các phòng ban trong trường đều đã khóa cửa.

Làm học sinh, không phải cứ nói đi cứu người là cứu được.

Nhất là tại cửa ở sảnh tầng một tòa dạy học, căn bản là không biết chìa khóa nằm trong tay ai, cho nên dù các cô có cầm được chìa khóa lớp, thuyết phục dì quản lý mở cửa kí túc cũng không vào được lớp.

Tư Niệm phân tích như vậy, máu nóng trong người Đàm Di Nhiên lại sôi lên.

Tiện nhân Hách Tinh này, đây không phải là cố ý kéo dài thời gian, để cho cục diện rơi vào thế không thể vãn hồi hay sao?

Mục Sở nghe Tư Niệm và Đàm Di Nhiên nói, biết hai người bọn họ quả thực không có biện pháp.

Cô nói: “Không có việc gì, hai cậu đừng có gấp, tớ suy nghĩ biện pháp khác xem sao. Tớ gọi để xác nhận việc bên Hách Tinh tí thôi.”

Về sau cô nói thêm hai câu rồi cúp máy.

Đàm Di Nhiên lúc này mới cất máy bò xuống giường, đi qua giường Hách Tinh, kéo cô ta: “Mày ngủ cái gì mà ngủ, ngồi dậy nói rõ ràng cho tao!”

Tư Niệm thấy bộ dạng muốn đánh nhau của Đàm Di Nhiên, lại nghe thấy tiếng khóc của Hách Tinh truyền đến, ủy khuất mang theo sự yếu ớt: “Tớ không cố ý, đột nhiên tớ bị đau bụng nên lỡ quên mất.”

“Ai mà tin cái cớ của mày chứ, nói cho mày biết, nếu như Sở Sở xảy ra chuyện gì, con mẹ nó bà đây… ”

Đàm Di Nhiên nói còn chưa xong, Tư Niệm đã giữ chặt tay cô nàng lại: “Món nợ của nó về sau rồi tính, không bằng hai chúng ta đi tìm Cố Tích đi, cậu của cậu ấy không phải là đại cổ đông trong trường sao, có lẽ sẽ có cách.”

– —–

Cúp điện thoại, Mục Sở với Thẩm Diệp bàn bạc, cảm thấy với tình huống trước mắt, khả năng chỉ có thể gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp.

Chưa kịp bấm vào danh bạ, cô bỗng nghe được trong không gian yên tĩnh truyền đến tiếng xột xoạt.

Cô thuận thế chiếu đèn qua, ở bàn thứ tư của một bạn học nào đó, nhìn thấy một con — chuột lớn!

Lúc Mục Sở nhìn qua, con chuột kia cũng nhìn về phía cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Mục Sở hoảng hốt thét lên, ném điện thoại xuống đất, ôm lấy đầu.

Thẩm Diệp vội vàng nhìn cô: “Mục Sở, không sao chứ? Cậu nhìn thấy gì rồi?”

Thấy cô không nói gì, Thẩm Diệp nhặt điện thoại lên chiếu quanh phòng học một vòng, không nhìn thấy gì cả.

Cậu thử thăm dò, một tay đỡ lấy bờ vai run rẩy của cô, thanh âm xen lẫn sự quan tâm: “Mục Sở?”

Dần dần Mục Sở hoàn hồn trở lại, rõ ràng là có Thẩm Diệp bên cạnh, nhưng cả người vẫn như cũ không có chút cảm giác an toàn.

Nghĩ đến hình ảnh con chuột kia vừa rồi mới nhìn chằm chằm cô, không hiểu sao lại nhớ đến việc tối nay bị Hách Tinh lừa gạt, da đầu tê hết cả lên, cả người đầy sợ hãi và bất an.

Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, Thẩm Diệp quét mắt nhìn qua màn hình, nhìn thấy phía trên là biệt danh “Cố tiểu thảo”.

Cậu đưa điện thoại tới, phân tán lực chú ý của cô: “Có người gọi điện cho cậu này.”

Mục Sở nhận lấy, nhìn thấy cái tên trên màn hình, chậm rãi ấn nghe, đưa điện thoại áp sát vào tai, khắc chế âm thanh của mình: “Anh ạ?”

“Ừ.” Trong phòng học rất yên tĩnh, thanh âm của anh ôn hòa, thuận theo dòng điện truyền tới.

Nghe thấy giọng của anh, cảm xúc của Mục Sở như ùa ra, nghĩ tới việc tối nay bị Hách Tinh lừa một vố, cô cảm thấy ủy khuất đến cực điểm.

Mục Sở thuận theo vách tường chậm rãi ngồi xuống, một tay ôm gối, cuộn mình thành một cục.

Đưa điện thoại áp vào tai, nhẹ nhàng nỉ non gọi một tiếng: “Anh ơi…”

“Ừ.” Anh có vẻ rất kiên nhẫn, tựa hồ lúc đầu gọi điện cũng không có gì muốn nói, chỉ lặng lặng lắng nghe thanh âm của cô.

Thẩm Diệp đứng cách đó không xa nhìn về cuộc trò chuyện kì quái kia.

Lần đầu tiên cậu thấy cuộc điện thoại mà không ai nói lời nào.

Nửa ngày, người đàn ông bên kia mới mở miệng: “Anh tăng ca muộn, trễ như vậy còn gọi điện có phải là đã quấy rầy em không?”

Mục Sở cầm di động không nói chuyện.

Người đàn ông rốt cục cảm thấy có điểm không thích hợp, thanh âm mang theo chút nghiêm nghị: “Sao lại khóc?”

Mục Sở đột nhiên nghẹn ngào, những giọt nước mắt rơi xuống, cô khóc: “Anh ơi, em bị khóa trong phòng học mất rồi, làm sao bây giờ?”

Trong xe, Cố Tần đột nhiên ngồi thẳng mấy phần, mày nhăn lại: “Em nói gì cơ?”

Bên kia điện thoại, Mục Sở thút tha thút thít: “Em cố nán lại làm thêm mấy đề vật lý, kết quả là bị khóa ở trong lớp, điện thoại còn sắp hết pin…”

Cố Tần giơ tay lên nhìn thời gian, dỗ cô: “Đừng sợ, anh tìm người mở cửa cho em, em chờ nhé.”

Thấy anh muốn cúp máy, Mục Sở gấp gáp: “Anh ơi phòng học có chuột, em sợ…”

Cố Tần dừng một chút, biểu lộ càng ngưng trọng thêm.

So với Cố Tích thì lá gan Mục Sở không được coi là nhỏ, nhưng cô rất sợ chuột, khi còn bé thấy chuột một lần đã bị dọa đến ngồi ôm lấy đầu khóc, sau đó còn bị Cố Tích cười nhạo.

Bị nhốt trong phòng học đến giờ này, lại còn nhìn thấy chuột, với tiểu cô nương được nuông chiều từ bé mà nói, tâm tình lúc này đoán chừng suy sụp rồi.

“Em đừng khóc, anh không cúp điện thoại, ở đây nói chuyện với em, được không?”

Cố Tần an ủi, bảo tài xế dừng xe, phân phó ông gọi điện thoại cho cậu mình liên hệ với nhân viên trực của trường trung học Gia Hưng.

Sau khi bàn giao xong, anh tiếp tục nói chuyện với cô gái nhỏ: “Máy còn mấy phần trăm pin nữa?”

Mục Sở cúi đầu nhìn thoáng qua, ngoan ngoãn trả lời: “8%.”

“Vậy thì đủ.” Cố Tần nhẹ nhàng nói, ôn nhu dỗ cô, “Chuột cũng sợ người, vừa rồi em bị nó hù dọa, chắc chắn nó cũng bị em dọa, em tìm một chỗ an toàn, đừng chạy lung tung, cũng đừng nghĩ đến việc con chuột kia nữa, nó sẽ không chủ động tiếp cận con người đâu, anh ở đây nói chuyện phiếm với em.”

Cố Tần lúc này mặc định Mục Sở đang bị nhốt một mình trong phòng.

Mục Sở đang đắm chìm trong cảm giác sợ hãi của mình nên cũng quên giải thích.

Thẩm Diệp đứng ở bên cạnh, trong không gian yên tĩnh, có thể nghe được rõ ràng nội dung trò chuyện của hai người bọn họ.

Người đàn ông trong điện thoại ôn nhu an ủi Mục Sở đang bị hoảng sợ, cảm xúc của cô dần hòa hoãn, nhu thuận, giống như biến thành người khác.

Cô hít sâu một hơi, nghe thanh âm của Cố Tần, dần dần thu lại giọng nghẹn ngào: “Sao anh muộn vậy rồi còn gọi cho em? Nếu như bình thường, giờ này em đi ngủ rồi đấy.”

Người đàn ông bên kia cười trầm thấp, thanh âm miễn cưỡng: “Anh đoán được, Hoa Hoa nhà chúng ta đêm nay khả năng sẽ cần anh, cho nên anh liền xuất hiện.”

Bình thường nếu anh nói như vậy, chắc chắn Mục Sở sẽ mắng anh cuồng tự luyến.

Có thể đêm nay cô đột nhiên cảm thấy trong lòng xẹt qua một chút cảm giác khác thường, giống như cơn gió đột nhiên thổi qua trong buổi hè khô nóng, vừa mát lạnh vừa dễ chịu.

Anh đêm nay đúng là xuất hiện ngay thời khắc cô cảm thấy bất lực nhất.

Thật giống như có linh cảm vậy.

“Làm đề gì vậy, sao muộn thế vẫn chưa về kí túc xá?” Cố Tần tìm được chủ đề hỏi cô.

Mục Sở nói: “Là trong cuốn mô phỏng đề thi đại học các năm, cuối đề lý có một câu khó em làm mãi không ra, đúng lúc lớp em có Thẩm…”

Nói đến đây, Mục Sở mới nhận ra cạnh mình còn có Thẩm Diệp.

Cô đột nhiên dừng lại, nhìn Thẩm Diệp bên cạnh, có chút không được tự nhiên.

Để Thẩm Diệp ngồi đấy, mình thì gọi điện thoại cho người khác, có phải không được tốt lắm không nhỉ?

Với lại, người ta ban nãy còn giảng bài cho mình.

Huống chi, trong phòng học an tĩnh như vậy, cô với Cố Tần nói chuyện, cậu ấy có thể nghe được?

Nhưng nếu giờ mà cúp máy, cô cùng Thẩm Diệp đơn độc ở cùng một chỗ cũng không được hay cho lắm?

Lúc cô lắc thần tỉnh táo lại, bên kia Cố Tần hơi nghi hoặc, mang theo vài phần lưu luyến: “Hả? Sao lại không nói nữa?”

“Sở Sở?” Cố Tần gọi cô.

Mục Sở đang do dự có nên nói với anh việc mình và Thẩm Diệp bị khóa trong phòng học hay không.

Dừng một chút, cô mở miệng: “Anh này, tối nay em với một bạn cùng lớp…”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Thẩm Diệp tựa hồ rất kích động, nhìn về phía cô: “Mục Sở, hình như có người đến mở cửa cho chúng ta này.”

Trong điện thoại đột nhiên nghe thấy âm thanh của nam sinh, mi tâm Cố Tần khẽ nhíu: “Em ở cùng với ai?”

Mục Sở lúc này mới nhớ tới việc giải thích: “Bạn học cùng lớp ạ, tối nay cậu ấy với em đều bị khóa trong lớp.”

“Bạn học nào?” Cố Tần tiếp tục hỏi.

Mục Sở không nói chuyện.

Lần trước Thẩm Diệp đưa thư tình bị Cố Tần tóm gọn, bây giờ cô nói với anh mình và Thẩm Diệp bị khóa trong phòng học lâu như vậy, anh có thể hay không sẽ không tin hai người bọn cô ở đây học bài?

Còn chưa nghĩ kĩ nên trả lời thế nào, Cố Tần đã mở miệng: “Xem ra là Thẩm Diệp.”

Mục Sở: “…”

Cô luốn cuống một chút, vội vội vàng vàng giải thích: “Bọn em chỉ học bài thôi, không làm cái gì khác! Tối nay cậu ấy giảng bài cho em, về sau bọn em lo làm đề mà quên mất thời gian, rất đơn thuần!”

Bên kia truyền đến tiếng cười khẽ, thanh âm nghe không ra cảm xúc: “Anh có nói gì sao? Em như đang càng che lại càng lộ ấy.”

Mục Sở: “…”

Cửa lớp đúng lúc mở ra, người trực ban lấy đèn pin chiếu vào.

Mục Sở cảm thấy chói mắt, nghiêng đầu nói với người trong điện thoại: “Anh ơi, cửa mở rồi.”

Ngay sau đó, Cố Tích đột nhiên nhào tới, giọng mang theo sự lo lắng: “Sở Sở, cậu không sao chứ? Làm tớ sợ muốn chết. Thật xin lỗi, tớ không nên tắt máy, tớ cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra việc như vậy…”

Mục Sở chỉ chỉ vào điện thoại, nói với người bên kia: “Tích Tích tới, anh có muốn nói chuyện với cậu ấy không?”

Cố Tích sửng sốt một chút, liều mạng lắc đầu.

Đùa à, Sở Sở bị nhốt trong phòng lâu như vậy, giờ mà nói chuyện chắc chắn cô sẽ bị anh mắng chết, nói cô không đáng tin cậy.

“Không cần.” Cố Tần nói, ấm giọng dặn dò, “Sau này nếu gặp chuyện như vậy nhớ gọi cho anh đầu tiên. Tối nay em cũng bị dọa sợ rồi, về kí túc xá ngủ sớm một chút.”

“À, vâng ạ.”Cô còn chưa kịp cúp máy thì điện thoại đã hết pin mà tự động sập nguồn.

Thẩm Diệp nói với chú trực ban việc phòng học có chuột, chú trực ban liền chiếu đèn qua. Mục Sở thấy hốc mắt Cố Tích sưng đỏ, như vừa mới khóc qua.

Lại nghĩ tới tối nay cô nàng tắt điện thoại, cảm thấy không thích hợp.

Nói cảm ơn với chú trực ban, lúc hai người đi ra, Mục Sở lo lắng hỏi: “Cậu sao vậy?”

Mi Cố Tích khẽ run: “Không, không có việc gì.”

Ánh mắt cô nàng dời về phía cây nhãn thơm, nghĩ đến chuyện tối nay.

Lòng bàn tay trượt qua cánh môi, lại nhớ tới xúc cảm mềm mại ấm áp kia.

Vừa xấu hổ vừa tức giận, hai bên tai không hiểu sao ửng đỏ lên.

– ——

Cố Tần trở lại chỗ ở, sau khi rửa mặt thì về bàn làm việc tăng ca.

Nghĩ đến việc tối nay Thẩm Diệp và Mục Sở đều bị khóa ở trong phòng học, càng nghĩ càng thấy chuyện không thể nào trùng hợp như vậy.

Hoặc là Thẩm Diệp chủ động ở lại với cô đến cuối buổi.

Lại nghĩ xấu hơn một chút, biết đâu cậu ta lại cố ý bảo người khóa cửa lại?

Trời tối như mực, hai người ở chung một chỗ, vừa vặn Mục Sở bị chuột dọa cho phát sợ, nếu như anh không gọi cuộc điện thoại kia, có phải cô sẽ tìm sự an ủi từ Thẩm Diệp không?

Nói không chừng, tên Thẩm Diệp kia còn nhân cơ hội này mà ôm lấy cô.

Anh càng nghĩ lại càng sợ, gập máy tính lại, gọi điện thoại cho trợ lý Thẩm: “Đặt giúp tôi vé máy bay về thành phố C trước thứ bảy tuần này.”

– ——

Lúc Mục Sở về kí túc xá, Đàm Di Nhiên và Tư Niệm còn chưa ngủ, thấy cô về liền chạy tới an ủi.

Đàm Di Nhiên vốn nóng tính, lại chỉ vào giường của Hách Tinh hùng hùng hổ hổ: “Tớ sống từng này tuổi rồi mà còn chưa thấy qua loại người như cô ta, sống mánh khóe lừa lọc thì thôi đi, lại còn giả bộ làm bạch liên hoa, khóc lóc bảo do đau bụng nên mới quên mất việc cậu nhờ, đúng là được mở mang tầm mắt mà!”

Tư Niệm cũng âm dương quái khí xen vào: ” Cũng không biết đau thật hay giả, thấy giờ nằm trên giường cũng rất yên ổn quá ha.”

Đàm Di Nhiên nói tiếp: “Rõ là chột dạ!”

Hách Tinh ngồi dậy, nhìn về phía Mục Sở.

Đàm Di Nhiên mở đèn pin, trong phòng có ánh sáng, nhìn thấy Hách Tinh cắn môi, mi mắt run rẩy, bộ dạng điềm đạm đáng yêu.

Im lặng trong chốc lát, cô ta hổ thẹn mở miệng với Mục Sở: “Sở Sở, tớ không cố ý, thật sự lúc đấy bụng quá đau nên mới nghĩ đợi đỡ hơn một chút rồi giúp cậu đi lấy chìa khóa, kết quả không cẩn thận liền ngủ quên mất. Về sau cậu gọi điện thoại, tớ mơ mơ màng màng nên mới ngắt mất, cậu gọi cho Đàm Di Nhiên tớ mới nhớ đến việc này, thật thật xin lỗi…”

Thanh âm cô ta còn mang theo tiếng nức nở, một tay ôm bụng, bộ dáng cực kỳ suy yếu.

Mục Sở làm như không nghe cô ta nói gì, cười cười với Đàm Di Nhiên và Tư Niệm, “Muộn như vậy còn quấy rầy hai cậu nghỉ ngơi, có lỗi quá, trưa mai mời hai cậu ăn cơm nhea.”

Đàm Di Nhiên nghe xong lập tức tán thành: “Được được, tớ muốn ăn thịt bò, suất lớn, siêu cay!”

Tư Niệm sờ lấy chiếc bụng xẹp lép của mình, nuốt nước miếng: “Cậu nói làm giờ tớ cũng thấy đói rồi.”

Mục Sở cười cười đẩy hai người bọn họ: “Đêm hôm khuya khoắt đừng nói chuyện ăn uống nữa, mai lại bàn, nhanh đi ngủ đi.”

Tư Niệm và Đàm Di Nhiên bò lên giường, Mục Sở thì cầm đồ đi vào phòng rửa tay.

Chỉ còn lại Hách Tinh lúng túng ngồi trên giường, tay siết chặt góc chăn.

– ——-

Bởi vì chuyện buổi tối mà hôm thứ hai Mục Sở lên lớp trễ hơn bình thường, cô là người cuối cùng rời khỏi kí túc xá.

Cô đi nhanh tới phòng học, trên đường đi cơ hồ cũng không có mấy người, yên tĩnh, có tiếng đọc sách bay ra từ cửa sổ, lượn lờ ở trên không, nặc mùi thư hương.

Lúc lên cầu thang, bất ngờ lại thấy Doãn Lê Hân và Cố Tích ở ngay chỗ ngoặt.

Doãn Lê Hân dựa vào chân tường, Cố Tích xích sát vào người cậu ta, hai người cách nhau… rất gần.

Sau đó, Mục Sở nhìn thấy Cố Tích duỗi đầu ngón tay trắng nõn tinh tế của mình, chỉ vào mũi Doãn Lê Hân: “Chuyện tối hôm qua, cậu dám nói lung tung thì tôi đánh vỡ đầu cậu!”

Doãn Lê Hân ngước mắt, trông thấy Mục Sở đang đứng cách đó không xa nhìn bọn họ.

Cậu bèn liếc ý cho Cố Tích, còn ho khan hai tiếng.

Cố Tích không hiểu được, còn đập vào vai cậu một cái: “Tôi đã nói với cậu rõ ràng rồi, ở đấy mà ho, cổ họng có vấn đề à?”

Doãn Lê Hân: “…”

Tính tình Cố Tích nhẫn nại, còn nói thêm lần nữa: “Lời vừa rồi tôi nói cậu có hiểu không? chuyện tối hôm qua không cho phép nói lung tung, xem như chưa xảy ra là được!”

Mục Sở vốn là làm như không nhìn thấy, trực tiếp rời đi.

Nhưng sau lại nghĩ đến hốc mắt sưng đỏ của Cố Tích, nhịn không được, vẫn là quay đầu hỏi một câu: “Tối hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?”

Sau lưng truyền đến thanh âm của Mục Sở, Cố Tích giật bắn cả mình, khuôn mặt khẽ đỏ lên: “Cậu cậu cậu cậu đứng phía sau nghe lén người khác nói chuyện hả?”

Mục Sở chỉ chỉ vị trí của mình: “Ngại quá, tớ chỉ đơn thuần là đi ngang qua thôi, vô tình nghe được nên mới quan tâm cậu một tí.”

Nói rồi mắt khẽ đảo qua trên người bọn họ, hỏi: “Rốt cục là tối hôm qua xảy ra chuyện gì?”

“Buổi tối hôm qua…” Cố Tích ấp úng một lát, đột nhiên chỉ vào Doãn Lê Hân, “Tối hôm qua cậu ta đánh tớ!”

Mục Sở: “?”

Doãn Lê Hân: “…”

Tiếng chuông vừa vặn reo lên, Cố Tích kéo tay Mục Sở chạy vào phòng học.

Doãn Lê Hân vẫn đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh phía trước dần chạy xa, nhất thời bật cười.

Cậu vốn cho là tối qua đã hù đến cô, hôm nay cô sẽ không để ý tới mình, không nghĩ tới lại là phản ứng này.

Tối hôm qua, kết thúc tiết tự học, cậu đi theo Cố Tích ra khỏi tòa dạy học, kéo người tiến đến gốc cây nhãn thơm trong trường.

Lúc đầu cũng không có ý gì, sau đó nghĩ kỹ mới hỏi cô việc xuất ngoại…

“Cậu thi IELTS là muốn đi đâu vậy, nói cho tớ nghe một chút đi?”

Cố Tích thuận thế tựa vào thân cây, trong ngực còn ôm đống đồ ăn vặt vừa mang ra từ phòng học, ngửa mặt lên nhìn cậu, không mặn không nhạt: “Tôi nói cho cậu làm gì?”

Doãn Lê Hân cúi người nhìn thẳng vào cô, nụ cười mang theo sự vô lại: “Để tớ đi cùng chứ làm gì!”

Cố Tích hứ một tiếng, cô mới không thèm cùng cậu ta đi du học đâu.

“Tôi muốn về kí túc xá, cậu tránh ra đi, lỡ có người khác nhìn thấy thì sao?” Cố Tích cau mày dùng cùi chỏ đẩy cậu.

Cô ôm đống đồ ăn vặt nên lúc đẩy cậu cơ hồ là không có mấy lực, thậm chí cực kì nũng nịu.

Doãn Lê Hân vẫn như cũ đứng vậy, không hề nhúc nhích.

Về sau thấy cô dường như tức giận, Doãn Lê Hân cười: “Nói cho tớ biết rồi tớ để cậu đi.”

Cố Tích phát cáu lên, ngẩng đầu đối mặt với cậu, khí thế hùng hổ: “Tôi cứ không nói đấy, làm sao? Cậu tôi là đại cổ đông trong trường, cậu dám bắt nạt tôi, tôi sẽ bảo ông ấy đuổi học cậu!”

Nhìn thấy bộ dáng giương nanh vuốt của cô, ý cười Doãn Lê Hân càng đậm, dáng vẻ không chút sợ hãi, khóe môi hơi cong lên: “Cố Tích, cậu có biết là ông đây bị dọa mà lớn lên không?”

Ánh đèn đường lờ mờ nơi xa vẩy xuống một bên mặt điển trai của cậu, cặp mắt đào hoa hơi tối lại.

Cố Tích nghĩ tới mấy ngày trước, ở ngoài trường bắt gặp hình tượng cậu ta đánh người.

Cô ôm chặt đống đồ vặt của mình, trong lòng khẽ e sợ một chút, nhưng trên mặt mảy may không hốt hoảng: “Cậu muốn gì?”

Nhìn cái cằm nhỏ khẽ hếch lên kia, mắt Doãn Lên Hân rơi vào bờ môi đỏ mọng, ánh mắt nhiễm lên một tầng nóng bỏng, im lặng một lát, cậu thấp giọng, rất thành thật trả lời: “Tớ muốn hôn cậu.”

“… ” Cố Tích ngơ ngác ba giây, chợt cảm thấy buồn cười, “Doãn Lê Hân, tôi cho cậu mượn thêm cái lá gan nữa thì cậu có dám không? Nếu như dám hôn tôi, tôi —-”

Lời nói còn chưa dứt, trên môi đã trực tiếp bị một vật lành lạnh nhưng mềm mại áp vào.

Cố Tích hoàn toàn sửng sốt, đồ ăn trong ngực rơi xuống đất.

Mãi đến khi tỉnh hồn lại, cô che miệng, hốc mắt rưng rưng, tức đến phát khóc: “Doãn Lê Hân cái đồ không biết xấu hổ này, cậu thế mà dám hôn thật!”

Thấy nước mắt cô rơi, Doãn Lê Hân đột nhiên luống cuống, “Là cậu thách tớ, aizz lúc đầu tớ không định hôn thật, cậu nói vậy nên mới nhịn không được… Đừng khóc nữa, tớ cho cậu hôn lại được không?”

Còn chưa dứt câu, trên mặt đã bị cô đánh một bạt tai.

Lực đạo không được coi là quá lớn, cô đẩy cậu ra chạy, Doãn Lê Hân vẫn kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ.

Về sau lấy lại tinh thần, cậu gọi điện thoại cho cô, bị cô không chút lưu tình cúp máy.

Lại gọi, cô trực tiếp tắt máy.

– ———–

Thời gian đọc sách buổi sáng, Cố Tích đang ngồi học thuộc từ đơn, bên tai vẫn nhiễm hồng một mảng.

Ngồi bên cạnh là Mục Sở đang chăm chú đọc sách.

Một lát sau, Cố Tích khẽ huých tay vào người bên cạnh, thấp giọng: “Sở Sở, hỏi cậu vấn đề nè.”

Mục Sở nghi hoặc nhìn về phía cô nàng.

Cố Tích nghĩ nghĩ, nói: “Là như vậy, gần đây tớ có đọc một cuốn tiểu thuyết.”

Mục Sở: “?”

Cố Tích thấp giọng, ghé vào bên tai cô: “Trong cuốn này, nữ chính bị nam phụ cưỡng hôn.”

Dừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Mà lại, nam phụ kia còn cướp đi nụ hôn đầu của nữ chính.”

“Trong sách miêu tả tâm lý sau khi bị cưỡng hôn của nữ chính, đại khái là rất tức giận, vừa xấu hổ vừa giận dữ, sau đó tim đập bùm bà là bùm, hơi khó thở nữa.”

Đầu lưỡi Cố Tích khẽ đảo qua cánh môi nhẹ nhàng hỏi cô: “Không phải cậu là học bá sao, cậu cảm thấy với việc phản ứng của nữ chính này mà nói, là cô ấy có cảm giác gì với nam phụ?”

Mục Sở không hiểu nhìn cô nàng: “Nếu như cậu tò mò thì không phải đọc tiếp là sẽ biết sao?”

“…”

Cố Tích nắm lấy tay Mục Sở lắc lắc hai lần: “Quan trọng là cuốn tiểu thuyết kia lại dừng đúng chỗ này.”

Mục Sở nghĩ nghĩ, hỏi: “Nam phụ cấp bậc gì?”

Cố Tích không hề nghĩ ngợi, nói thẳng: “Người qua đường Ất, Giáp gì đó.”

Mục Sở không thể tin được: “Người qua đường Ất gì đó mà lại dám cưỡng hôn nữ chính, lại còn là nụ hôn đầu tiên? Mặt mũi của nam chính vứt ở đâu rồi? Tác giá này có bệnh rồi, tớ nghĩ cuốn này cậu nên bỏ đọc đi là vừa.”

Cố Tích: “…”

Với mạch não của Mục Sở, ví dụ này không làm được.

Cố Tích nghĩ nghĩ, đổi cách hỏi: “Nếu như bị người mình thích cưỡng hôn, sẽ là cảm giác gì?”

Mục Sở khẽ giật mình, nhíu nhíu mày: “Cái này thì…”

Vấn đề là cô cũng chưa được người mình thích hôn qua a ~

Không biết sao trong đầu cô lại hiện lên ký ức ở sân bóng kia, cô bị Cố Tần cướp mất chai nước trà hoa nhài.

Chai nước kia cô còn uống qua rồi.

Cho nên việc này có tính là cô và Cố Tần… hôn gián tiếp không?

Sau ngày hôm đó, trong một đoạn thời gian rất dài, dù sao cô quả thực bốn bỏ năm lên, cảm thấy là Cố Tần hôn cô.

Chai nước kia còn là anh cướp lấy.

Lại bốn bỏ năm lên, hẳn là cũng không khác gì Cố Tần cưỡng hôn cô?

Mục Sở đột nhiên hoàn hồn, mới phát hiện ra khóe môi mình không biết vểnh lên từ bao giờ.

Cô nhanh chóng hạ xuống.

Cố Tích chống cằm dò xét nhìn cô, đột nhiên hào hứng: “Bộ dáng như xuân tâm nhộn nhạo kia của cậu là do nghĩ đến ai vậy hả?”

Mục Sở: “…”

Cố Tích cười xấu xa: “Nói mau, có phải cậu ở ngoài lén tớ nuôi một cẩu nam nhân khác không?”

“…”

Mục Sở đánh vào tay cô nàng, chột dạ rủ mi mắt xuống: “Tớ đây không phải thuận theo vấn đề của cậu mà ảo tưởng một chút sao, nuôi ai cơ chứ.”

Quay lại chủ đề ban đầu, Cố Tích khẩn trương: “Cái kia, cậu nghĩ ra chưa?”

Mục Sở nhớ lại cảm giác ngày đó, rất chân thành trả lời: “Tớ cảm thấy, hẳn là ngọt ngào, có chút ít vui vẻ, nhịp tim sẽ đập rất nhanh, lại còn muốn hôn thêm một chút nữa.”

Cô nhớ lúc Cố Tần trả lại chai nước, bên trong còn dư một ngụm, cô lén uống hết.

Uống còn không nỡ ném đi, dùng chai đấy để đựng nước uống hằng ngày.

Khi đó, cô như phát hiện ra nước bình thường vốn không có vị gì, nay giống như có thêm chút ngòn ngọt.

Cố Tích trầm tư nhìn cô, so sánh với cảm giác của mình một chút.

Bị người mình thích hôn, sẽ là cảm giác này sao?

Nhưng tối hôm qua, ngoại trừ tim đập nhanh ra thì cô cũng đâu có cảm giác gì khác?

Xem ra Doãn Lê Hân quả thực không phải là người cô thích.

Về phần tại sao tim lại đập nhanh, Cố Tích nghiêm túc nghĩ nghĩ, hẳn là bị dọa rồi.

Bị dọa sợ tim đập nhanh là chuyện bình thường mà ~

Tâm tư được giải quyết, Cố Tích bỗng nhiên liếc nhìn Mục Sở, có ý riêng: “Cậu có vẻ như rất am hiểu nhỉ?”

Nói đến đây, đôi mắt cô nàng khẽ đảo quanh, do dự nói: “Sở Sở, kỳ thật tớ có một vấn đề muốn hỏi cậu.”

“Chuyện gì?”

Cố Tích nói: “Chuyện năm cấp hai ấy, cậu đột nhiên thay đổi tính tình, nhớ chứ?”

Mục Sở: “?”

Cố Tích: “Tớ lúc ấy còn nghi, có phải lúc đấy cậu yêu sớm, bị tên kia làm hư không.”

Mục Sở quay đầu nhìn cô nàng, cười cười: “Chị gái à, trí tưởng tượng của chị phong phú thật đấy.”

“Không phải như vậy sao? Lúc đấy tớ hỏi cậu có chịu nói đâu, thế nên tớ mới tùy tiện đoán một cái lí do thôi.”

Cố Tích nói, lại nhỏ giọng bù thêm một câu: “Mà lại tớ thấy mấy lời cậu nói hôm nay, giống như kiểu rất có kinh nghiệm ấy.”

Mục Sở mặt không biểu tình trả lời: “Tớ không có kinh nghiệm gì, học theo trên phim cả thôi, mấy lời vừa rồi cũng chỉ thuận miệng nói đấy, cậu đừng tin quá.”

Cố Tích: “…”

– ——-

Buổi trưa, Mục Sở mời Đàm Di Nhiên và Tư Niệm ăn trưa ở căn tin trong trường, Cố Tích cũng ở đấy.

Mọi người nói đến chuyện của Hách Tinh, ai cũng đều rất tức giận.

Cố Tích chọt chọt cơm trong bát, hận không thể đem những hạt cơm này thành Hách Tinh, dùng lực đâm nát: “Lúc đầu tớ còn tưởng cô ta chỉ có địch ý với tớ, bây giờ còn dám lừa Sở Sở một vố, đồ đáng ghét!”

Cô nàng nói, có chút xấu hổ: “Sở Sở, nếu như cậu với cô ta không thân mấy, đoán chừng là bị tớ liên lụy rồi.”

Mục Sở gắp thức ăn qua cho cô, khẽ cười: “Liên quan gì đến cậu chứ, đừng dát vàng lên mặt mình.”

Đàm Di Nhiên nói: “Thật ra tớ cảm thấy, Hách Tinh có ghen ghét Sở Sở thật. Năm lớp mười một tớ ngồi cùng bàn với Sở Sở, cô ta rất hay nhìn về chỗ ngồi của Sở Sở, lúc đầu có người gọi cô ta đi ra ngoài chơi, nhưng quay đầu lại thấy Sở Sở đang ngồi học bài nên cô ta lập tức ngồi xuống bàn học tiếp.”

“Đúng đúng đúng, tớ cũng thấy.” Miệng Tư Niệm còn bận ăn tôm, mơ mơ hồ hồ nói: “Cô ta đã sớm thích nhìn chằm chằm vào Sở Sở rồi.”

Động tác ăn cơm của Mục Sở bị trì trệ mấy giây, lại nghĩ tới lời của Thẩm Diệp, đột nhiên cảm thấy không muốn ăn nữa, không hiểu sao có chút hoảng hốt.

Đàm Di Nhiên nói: “Tớ cảm thấy Hách Tinh có địch ý với Sở Sở, chắc là bắt nguồn từ ghen ghét đi. Cô ta thích Doãn Lên Hân, kết quả Doãn Lê Hân thích Cố Tích, có lẽ theo như logic của Hách Tinh mà nói, nếu như trở nên ưu tú như Sở Sở thì cô ta sẽ có cơ hội đoạt lại Doãn Lê Hân từ tay Cố Tích. Lại thêm quan hệ giữa Sở Sở và Cố Tích khăng khít như hình với bóng, cô ta hiển nhiên sẽ càng ghét Sở Sở.

Cố Tích nghe xong liền bĩu môi: “Doãn Lê Hân thế mà vẫn có nhiều hoa đào phết nhỉ? Y chang ông anh nhà tớ.”

Cố Tích còn nhớ rõ, lúc anh cô học cấp ba, trong trường có không ít nữ sinh vì anh mà lục đục với nhau.

Về sau, Tô Tường Vi kém chút nữa là thắng.

Bất quá cũng chỉ suýt thôi, vẫn là không xứng với anh cô.

Cố Tích đột nhiên nhìn về phía Mục Sở: “Cậu hẳn còn nhớ Tô Tường Vi đi, chị gái trà xanh tâm cơ ấy, lúc chúng ta học cấp hai, chị ta vì muốn lấy lòng anh tớ mà giả bộ ân cần chăm sóc tớ, nhưng sau lưng lại nói con nhóc tớ dễ bị dụ.”

Nói đến đây, Cố Tích còn khịt mũi xem thường: “Cũng không biết mắt có mù không, chị ta không thấy được thái độ của tớ hay sao ấy, còn vờ vờ vịt vịt nhìn ngứa hết cả mắt.”

Mục Sở yên lặng ăn cơm trong bát, trên mặt tựa hồ không có biểu cảm gì đặc biệt: “Đang yên đang lành sao lại nhắc đến chị ấy?”

Cố Tích nói: “Hách Tinh kiểu như truyền nhân của Tô Tường Vi ấy, là người tiếp theo thành công làm tớ sinh ra lòng phản cảm. May mà anh tớ chướng mắt chị ta, nếu mà đưa người chị dâu như thế cho tớ, đoán chừng chắc tớ buồn nôn cả ngày mất.”

Cô nàng nói, còn làm một biểu cảm buồn nôn phụ họa.

Ngược lại Mục Sở sửng sốt, hơi kinh ngạc nhìn về phía Cố Tích: “Sao lại nói anh cậu chướng mắt chị ấy? Hai người họ không phải trước đây có từng hẹn hò sao?”

“Làm gì có.” Cố Tích hơi kinh ngạc, “Cậu nghe tin ấy ở đâu thế? Ai nói?”

Mục Sở cắn môi: “Tô Tường Vi nói.”

Cố Tích bưng lấy ly nước trái cây uống một ngụm, cẩn thận nhớ lại: “Tớ có nhớ đã hỏi qua anh tớ, có phải Tô Tường Vi là bạn gái anh không, anh ấy lúc đấy còn lườm bảo “Ánh mắt của anh em từ bao giờ lại kém như vậy?””

Cố Tích buông tay, “Anh tớ đã nói vậy rồi, rõ ràng là chướng mắt Tô Tường Vi chứ còn gì nữa.”

*

Editor có lời muốn nói: Dạo này Chanh có hơi bận nên hay bị chậm trễ chương mới cho các nàng. Có thể sẽ ra muộn so với lịch một hai ngày nhưng mình vẫn sẽ đảm bảo đủ 2 chương/ tuần nhé ^^ Một chương hơn 5k chữ nên các nàng cứ yên tâm tha hồ mà đọc nheaaaa ^^ Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

– —————– 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN