Ngoan, Đừng Chạy - Chương 34: Cố tần mục sở
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Ngoan, Đừng Chạy


Chương 34: Cố tần mục sở


Editor: Chanh

Mục Sở đột nhiên không còn tâm tình ăn cơm nữa, cũng cầm ly nước của mình lên, chỉ là không uống mà nhẹ nhàng cắn ống hút, mi mắt rũ xuống: “Trước kia Tô Tường Vi có nói với tớ là chị ta đang hẹn hò với anh cậu.”

“Hả?” Cố Tích nhíu mày, “Sao chị ta lại nói việc này với cậu?”

Mục Sở mím môi, sau một lúc lâu khẽ lắc đầu: “Không biết.”

Thanh âm Cố Tích khẽ xem thường: “Tâm cơ của Tô Tường Vi kia quả thực không khác gì trà xanh, thế mà lại còn chạy đến trước mặt cậu khoe khoang, đúng là có bệnh! Nếu như dám mạnh miệng trước mặt tớ, nhất định tớ sẽ kéo chị ta đến gặp anh tớ rồi đối chất.”

Mục Sở không nói gì, khẽ cười: “Ăn cơm đi, không nói đến chị ta nữa.”

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk

– —-

Tư Niệm, Đàm Di Nhiên và Mục Sở năm nay không học chung một lớp, sau bữa ăn ai nấy đều về phòng học của mình.

Bởi vì nhắc đến Tô Tường Vi nên trong lòng Mục Sở buồn buồn, bèn lôi kéo Cố Tích tới sân thể dục.

Buổi sáng vừa mưa, thời tiết bây giờ không còn nóng như thường ngày, gió còn hiu hiu thổi qua mang theo sự mát mẻ.

Hôm nay nhắc tới Tô Tường Vi làm Mục Sở nhớ đến năm cấp hai, một sự kiện khó quên nhất.

Có một đoạn thời gian, vì tin bát quái kia của Cố Tần và Tô Tường Vi nên cô đã từng vụng trộm lén đi theo anh.

Rốt cục có một ngày, cô đang theo dõi nửa chừng thì Tô Tường Vi xuất hiện, ngăn cô lại, cười lạnh: “Mục Sở, em đi theo anh của em làm gì?”

Khi đó cô tuổi còn nhỏ, bị Tô Tường Vi bắt được nên rất luống cuống, chỉ biết chột dạ cắn môi không nói gì.

Tô Tường Vi nhìn cô, khẽ cong môi: “Mục Sở, anh trai em đối tốt với em như vậy, nhưng vẫn luôn xem em là em gái. Nếu như cậu ấy biết em có ý nghĩ không nên có với mình, theo như tính tình từ trước đến nay thì chắc chắn cậu ấy sẽ chán ghét em, cả đời này cũng không thèm để ý đến em nữa.”

Cô ta thành công dọa sợ Mục Sở,: “Em, em không có!”

Mục Sở năm mười ba tuổi trong mắt Tô Tường Vi căn bản không là gì cả.

Tô Tường Vi nhìn Mục Sở, cười ôn nhu, nhưng lại như con rắn độc khiến người khác phải sợ hãi: “Có hay không, trong lòng em không phải rõ nhất hay sao?”

Nói rồi thở dài một tiếng, bộ dáng vì cô mà suy nghĩ, “Chị cũng không phải dọa em, Cố Tần thế nào em còn không biết sao? Nếu như bị em gái mình thích, đoán chừng cậu ấy sẽ thấy rất buồn nôn.”

Khuôn mặt Mục Sở trắng bệch.

Cố Tần sẽ cảm thấy buồn nôn sao?

Tô Tường Vi thu lại ý cười, thần sắc bên trong mang theo sự cảnh cáo: “Mục Sở, em không biết cả trường đang đồn về mối quan hệ giữa chị và Cố Tần sao? Cố Tần là bạn trai chị, em lại nhớ thương cậu ấy, vậy chính ra em lại thành tiểu tam rồi.”

Cô ta nói, còn như có như không xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, là chiếc nhẫn giống y đúc với cái Cố Tần đang đeo, phảng phất là im ắng khiêu khích.

Mục Sở còn nhớ rõ, ngày hôm ấy sau khi Tô Tường Vi đi, cô đã ở bên ngoài ngây ngốc thật lâu.

Hình như ông trời cũng thấy cô rất thảm, còn đổ trận mưa để chúc mừng.

Suy nghĩ bị kéo về thực tại, Mục Sở ngước nhìn sân thể dục, hít một hơi thật sâu.

Cô lôi Cố Tích chạy trên đường chạy, một mực trầm mặc.

Cố Tích cảm thấy cô có chút không thích hợp, bèn hỏi: “Cậu sao thế? Có tâm sự?”

Mục Sở liền giật mình, cười cười: “Tớ chỉ đang nghĩ, trên tay anh cậu có một chiếc nhẫn, tay của Tô Tường Vi cũng có một cái y chang vậy, cậu biết chuyện này không?”

Cố Tích hồi tưởng một hồi, có chút kinh ngạc: “Chi tiết này cậu cũng phát hiện ra à, tớ lúc đầu cũng không chú ý, về sau mới nhận ra.”

Nói đến đây, cô nàng tựa hồ rất tức giận, nói với Mục Sở: “Cái đấy chính là Tô Tường Vi cố tình bắt chước nhẫn anh tớ á.”

“Có một lần anh tớ đi họp lớp, tớ có đi theo, sau đó ở phòng rửa tay thấy Tô Tường Vi đang khoe khoang chiếc nhẫn trên tay với hội chị em cô ta, nói là nhẫn đôi với anh tớ. Lúc ấy tớ giận quá nên kéo chị ta thẳng đến trước mặt anh tớ ba mặt một lời luôn!”

Mục Sở nghe xong kinh ngạc một chút: “Lợi hại!”

“Kết quả cậu biết sao không? Anh tớ biết được liền tức điên lên, lạnh lùng nhìn chị ta.”

Cố Tích hắng giọng, bắt chước ngữ khí ngày đó của anh mình, nói: “Cô tốt nhất nên tháo nó xuống, lần sau nếu để tôi còn nhìn thấy nữa, thì nó sẽ biến mất cùng với ngón tay của cô, hiểu chưa? Hơn nữa, tôi với cô rất quen sao?”

Nói đến đây, Cố Tích đột nhiên cười lên: “Cậu không biết đâu, lúc ấy Tô Tường Vi bị dọa đến nỗi mặt mũi trắng bệch, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều bạn học đứng xem, cực kì khó xử. Lần đầu tiên tớ thấy anh tớ tức giận dọa người như vậy á, cũng không biết chị ta chọc trúng dây thần kinh nào, tóm lại đến tớ còn bị dọa cơ mà.”

Mục Sở nhếch môi không nói gì, Cố Tích kéo cánh tay cô: “Hôm đó nhìn vẻ mặt của Tô Tường Vi kia, tớ cực kì thỏa mãn, muốn chạy sang chia sẻ với cậu ấy. Nhưng mà đoạn thời gian đó cậu không qua nhà tớ, cũng không để ý tới tớ luôn, lúc đấy tớ cũng hơi ương bướng nên rốt cục không có nói cho cậu biết.”

Cố Tích nhắc đến chuyện này, Mục Sở nghĩ đến quan hệ của mình và Cố Tích lúc đó.

Ngày ấy, Cố Tích cứ nói ba câu thì có hai câu nhắc đến anh của mình, khi đó cô chỉ cần nghe tới tên anh thôi là đau hết cả đầu, nên cũng vì thế mà tận lực tránh xa Tích Tích.

“Thật xin lỗi.” Mục Sở có chút hổ thẹn, “Tớ khi đó có chút…”

Cố Tích cười cười: “Không có gì, dù sao lúc ấy tớ cũng tự an ủi mình, cậu bị bệnh tâm thần, tớ không nên chấp nhặt người bệnh làm gì cả.”

Mục Sở: “…”

“Đúng rồi.” Mục Sở đột nhiên nói, “Nếu như chiếc nhẫn kia không phải là nhẫn đôi với Tô Tường Vi thì nó từ đâu tới? Tớ thấy anh ấy cứ một mực đeo trên người.”

“Cái này… ”

Cố Tích nhíu mày, sau một lúc lâu liền lắc đầu.

“Tớ cũng không rõ lắm, trước kia lúc tớ hỏi còn bị anh ấy cốc vào đầu bảo bớt xen vào chuyện người khác đi cơ. Nhưng nếu đã một mực đeo trên người thì chắc chắn nó không tầm thường rồi! Có lần tớ thấy anh ấy ngồi trên ghế sofa, tò mò định lại cầm lên xem, thế mà lại bị trừng, về sau cũng không dám tò mò nữa.”

Cô giật giật góc áo Mục Sở, đề nghị nói: “Nhưng mà không phải lá gan cậu rất lớn sao, nếu như hứng thú thì cậu thử chạy đi hỏi anh ấy xem thế nào.”

Khóe miệng Mục Sở co quắp, cười nhạo một tiếng: “Bận tới nỗi tớ thấy một ngày 24 tiếng còn không đủ để học, ai rảnh mà đi quan tâm anh ấy chứ.”

“Đi, về lớp nào.” Mục Sở dắt Cố Tích trở về.

– ——-

Thời gian nghỉ trưa, Cố Tích gục xuống bàn ngủ say, còn Mục Sở thì vùi đầu vào đống đề tiếng Anh.

Trong phòng học rất yên tĩnh, còn nghe thấy được cả tiếng điều hòa kêu rì rì.

Đề làm được một nửa, không hiểu sao cô lại nghĩ tới Tô Tường Vi.

Thật ra, ngày hôm đó sau khi Tô Tường Vi nói những lời kia với cô, cô cũng có ý nghĩ đi tìm Cố Tần để kiểm chứng.

Nhưng cô không có dũng khí.

Câu nói kia của Tô Tường Vi “Nếu như bị em gái mình thích, đoán chừng cậu ấy sẽ thấy rất buồn nôn.” như sấm sét giữa trời quang, khiến cô chùn bước.

Cô không dám đi hỏi Cố Tần, sợ anh biết được chút tâm tư của mình sẽ triệt để chán ghét, xa lánh cô.

Câu nói kia, về sau trở thành ác mộng của cô.

Đã từng có rất nhiều đêm cô đều mơ cùng một giấc mơ.

Trong giấc mơ ấy, ánh mắt lúc Cố Tần nhìn cô là sự căm ghét không chút che giấu, mà Tô Tường Vi kia lại đứng sau lưng anh, nhìn cô nhếch môi cười.

Một năm kia, sự kiêu ngạo bên trong cô thực chất đã bị chút hèn mọn giẫm dưới chân, trở thành người chật vật nhất trên đời.

Không có ai biết, cô đã cố gắng bao nhiêu mới thoát khỏi bóng ma ấy.

Thế mà kết quả, lại là cô bị Tô Tường Vi đùa nghịch.

Nhìn lại mới thấy thật buồn cười biết bao.

Nhưng mà, bây giờ biết rõ chân tướng, kỳ thật trong lòng Mục Sở cũng không nổi lên gợn sóng quá lớn.

Cho dù Cố Tần không thích Tô Tường Vi, hai người bọn họ không ở bên nhau, cũng không liên quan gì đến cô.

Cô bây giờ đã không thích anh nữa rồi.

Đoạn thời gian thầm mến đến mức hèn mọn như thế đã kết thúc từ lâu.

Cô rút ra một tờ giấy nháp, trịnh trọng viết xuống dòng chữ – – – Mình không thích Cố Tần!!

Dòng chữ này cô đã từng viết trên giấy hàng ngàn hàng vạn lượt, mới khiến cho bản thân hoàn toàn buông xuống.

Đã buông xuống rồi, thì không cần nhặt lên.

Cố Tích bên cạnh đã vuốt mắt ngồi dậy, nhìn qua bên này.

Mục Sở hoảng hốt, đem bản giấy nháp vò thành một cục, chuẩn xác ném vào thùng rác phía sau.

Cố Tích mờ mịt nhìn hành động của cô, ngáp một cái, đổi hướng tiếp tục ngủ.

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk

– ——-

Lớp mười hai bài tập nhiều vô kể, nửa tháng ở trường đều ngủ trễ, khó khăn lắm mới được dịp về nhà vào thứ bảy, Mục Sở lười biếng nằm trên giường không chịu dậy, ngủ một giấc đến buổi chiều.

Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh biết cô thiếu ngủ nên không có gọi, buổi trưa Mục Lăng Thành còn chu đáo đem đồ ăn bưng đến đầu giường cho cô, chỉ thiếu nước đút vào miệng nữa thôi.

Sau bữa trưa lại ngủ thêm hai tiếng nữa, cô xõa tung tóc tựa vào đầu giường chơi điện thoại.

Thím Trương gõ cửa vào thu dọn bát đũa hồi trưa, thấy cô ăn ít liền quan tâm hỏi: “Cơm trưa không hợp khẩu vị con sao?”

Mục Sở ngẩng đầu, vội vàng giải thích: “Không ạ, con lúc ấy không đói nên chỉ tùy tiện ăn vài miếng thôi.”

“Vậy giờ có đói không, thím làm cho con ít thức ăn.”

“Không cần phiền phức thế đâu ạ, con uống ly sữa bò rồi ăn tối là được.”

Thím Trương cũng không nói gì thêm, bưng cơm thừa của cô đi.

Mục Sở lại nằm trên giường một hồi, cảm thấy trong bụng trống không, liền đi ra khỏi phòng, xuống bếp tìm sữa.

Lúc vịn cầu thang đi xuống thì có nghe được tiếng cười nói của ba cô truyền ra từ phòng khách.

A, nhà có khách sao?

Cô nghi ngờ chạy xuống lầu, nhìn về phía phòng khách.

Vẫn chưa thấy rõ, Tường Nam Khanh từ trong bếp đi ra thấy cô liền cau mày: “Con bé này, sao lại đi chân trần rồi, mặt sàn rất lạnh.”

Tưởng Nam Khanh không thích lót thảm, sàn nhà bọn họ đều làm từ gỗ thật, trong phòng mở điều hòa đã lâu, sàn nhà cũng lành lạnh.

Mục Sở còn chưa nói gì, đã nghe thấy tiếng của Mục Lăng Thành truyền ra từ phòng khách: “Sở Sở dậy rồi? Đúng lúc quá, anh Cố Tần của con tới này, mau lại đây.”

Mục Sở thuận thế trông đi qua, Cố Tần đã từ trên ghế sofa đứng lên, lúc này đang nhìn cô, trong đôi mắt mang theo chút dò xét.

Mục Sở cả kinh lùi về sau hai bước.

Đợt nghỉ hè ở Cố gia, kỳ thật cô vẫn rất để ý vấn đề hình tượng của bản thân, bình thường đều rửa mặt xong xuôi, ăn mặc chỉnh tề rồi mới đi ra khỏi phòng.

Nhưng bây giờ, vì đang ở nhà mình nên cô liền cẩu thả một chút.

Tóc xõa trên vai, vì chưa chải qua nên có vẻ hơi lộn xộn.

Mặc trên người còn là một bộ đồ ngủ hoạt hình ngây thơ màu đỏ.

Trên bàn chân trần còn sơn màu đỏ chót của mẹ cô.

Tóm lại, toàn thân tản ra khí chất “Thiếu nữ sa sút tinh thần.”

Mục Lăng Thành hiển nhiên cũng ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày mới nói: “Con sao lại thành bộ dáng này rồi? Không sợ anh cười cho à?”

Mục Sở sờ mũi một cái, vén tóc ra sau tai, cưỡng chễ sự xấu hổ, rất ngoan ngoãn gọi Cố Tần một tiếng: “Anh ạ.”

Cố Tần nhướng mày nhìn cô, trên mặt không thể che hết ý cười: “Lớp mười hai áp lực quá lớn nên em buông thả bản thân rồi?”

“… ”

Mục Sở nhanh chân chuẩn bị chuồn về phòng ngủ.

Kết quả nghe được mẹ mình ở sau lưng nói với Cố Tần: “Nha đầu này lúc nào ở nhà cũng là bộ dáng đó, hôm nay để cháu nhìn thấy đoán chừng cảm thấy mất mặt rồi. Chú của cháu còn sợ con bé yêu sớm, lúc nãy nhìn thấy bộ dang kia, xem ra cũng không có ai có ý với nó.”

Cố Tần nói: “Vẻ ngoài Sở Sở xinh xắn, thành tích lại rất tốt, tự nhiên làm người khác ưa thích, chú lo lắng vậy cũng rất bình thường ạ.”

Nghe thấy Cố Tần nói lời này, bước chân của Mục Sở đột nhiên dừng lại.

Đang yên đang lành, sao lại nói đến chủ đề yêu sớm rồi?

Cô lại nghĩ tới mấy ngày tước mình và Thẩm Diệp đều bị khóa trong phòng học.

Cố Tần sẽ không lắm mồm mà nói chuyện này với ba mẹ cô đâu nhỉ?

Đúng lúc Mục Lăng Thành tiếp lời Cố Tần: “Chú cũng cảm thấy vậy, Sở Sở nhà chúng ta quá ưu tú nên chú mới không yên lòng. Sợ ngày nào đó có thằng oắt con nào coi trọng, không phải tức chết chú rồi sao. Ai da, con gái lớn rồi vẫn khiến mình bận tâm mà.”

Mục Lăng Thành rõ ràng là đang càu nhàu với Cố Tần, nhưng người nói vô tâm, người nghe lại hữu ý.

Khóe miệng Cố Tần hơi cong, đem mình thành “tên oắt con” trong lời Mục Lăng Thành.

Một lát sau, anh như không có gì gật đầu, rất thành khẩn nói tiếp: “Chú nói đúng, cháu cũng sẽ giúp chú trông chừng em ấy.”

Mục Sở đứng nghe cuộc trò chuyện kia, càng nghĩ càng thấy không yên lòng, cảm thấy nếu cô ở trên lầu, để Cố Tần ở đây nói chuyện với ba mẹ mình thì rất nguy hiểm.

Cô đổ nhiên thay đổi phương hướng, một lần nữa chạy xuống.

Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh ngồi trên ghế sofa trò chuyện với Cố Tần, trông thấy cô chạy xuống, vẫn là bộ dạng lôi thôi hồi nãy, Tưởng Nam Khanh rất hoang mang: “Con không đi rửa mặt à?”

Mục Sở chững chạc đàng hoàng nói: “Con đột nhiên nhớ tối qua làm có mấy bài không hiểu, đúng lúc anh Cố Tần ở đây nên muốn nhờ anh ấy xem giúp một chút.

Nhắc đến việc học, Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh vẫn là rất ủng hộ.

Mục Lăng Thành nói: “Nếu như Tần Tần không vội về thì giúp con bé xem qua chút đi, chú với dì tốt nghiệp lâu rồi nên mấy cái kiến thức cấp ba này cũng quên gần hết, không giúp được.”

Cố Tần còn chưa kịp trả lời thì Mục Sở đã nắm tay anh dắt lên lầu, bộ dáng sợ anh ở lại với ba mẹ cô thêm nửa phút nữa.

Đằng sau truyền đến thanh âm của Tưởng Nam Khanh: “Tần Tần tối nay đừng vội về mà ở lại ăn cơm nhé.”

Mục Sở nghe tiếng liền quay đầu lại trả lời bà: “Không chừng anh ấy rất bận…”

“Cháu không vội, cảm ơn dì.”Cố Tần ngắt lời cô.

Mục Sở: “…”

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk

– ——

Nhìn Cố Tần với Mục Sở đi lên tầng, trong đầu Tưởng Nam Khanh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ thú vị, nhìn chằm chằm về phía cầu thang cảm khái nói: “Thằng bé Tần Tần nó ngày càng đẹp trai, còn có năng lực, mọi thứ đều tốt, tương lai chúng ta kết thông gia với Cố gia cũng không tệ.”

Mục Lăng Thành vừa uống một hớp nước, nghe thấy lời bà nói thì bị sặc ho khan mấy tiếng.

Tưởng Nam Khanh còn tràn đầy phấn khởi nói tiếp: “Không phải trước kia Tần Noãn từng đề cập qua sao, muốn để Sở Sở nhà chúng ta làm con dâu, Cố Ngôn Thanh cũng đã nói qua việc kết thông gia. Em giờ suy nghĩ cẩn thận lại mới thấy, Tần Tần ghép với Sở Sở quả thực xứng đôi chết đi được!”

Mục Lăng Thành lau miệng: “Này cũng là chuyện của nhiều năm trước rồi, lúc ấy chỉ đùa một chút, ai lại xem là thật chứ?”

“Sao không xem là thật được? Nói không chừng chỉ có mỗi anh xem đó là đùa, còn vợ chồng nhà người ta đã có ý nghĩ này lâu rồi.”

Cánh tay Tưởng Nam Khanh khoác lên thành ghế, người dựa vào phía sau, ngón tay gảy nhẹ, như có điều suy nghĩ, ” Sở Sở cũng nên lấy chồng, nếu như là Cố gia, em còn yên tâm chút. Từ nhỏ tới lớn Tần Tần đều vô cùng sủng ái con bé, chắc chắn sẽ đối xử tốt với nó.”

“Anh thấy sao?” Bà hứng thú bừng bừng hỏi Mục Lăng Thành.

Mục tiên sinh sắc mặt âm trầm trả lời: “Chẳng ra sao cả.”

Ông cảm thấy không ai xứng với con gái của mình, Cố Tần cũng không được!

Tưởng Nam Khanh nhún nhún vai: “Con gái là em sinh, việc tuyển con rể là do em quyết định, lời nói của anh không có giá trị tham khảo đâu.”

“… ”

“Hay là tối nay chúng ta dò hỏi một chút, xem Tần Tần nó có bạn gái chưa?”

“… ”

Mục Lăng Thành nhịn không được, “Tần Tần nhà người ta nó lớn như vậy, từ trước đến giờ đều đối đãi với Sở Sở như em gái, em đây không phải làm vấy bẩn tình anh em của bọn nó hay sao?”

“A, hình như cũng đúng.”

Rốt cục Tưởng Nam Khanh cũng nghĩ đến việc chênh lệch tuổi tác giữa hai người bọn họ, có chút tiếc nuối thở dài.

Nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, bà nói: “Vậy sau này em đối xử tốt với Tần Tần một chút, như vậy thằng bé sẽ đối tốt với Sở Sở nhà mình hơn, đổi tốt lấy tốt, nói không chừng lại phát hiện Sở Sở nhà mình ưu tú như vậy, rất thích hợp làm bạn gái, như vậy không phải là ổn thỏa rồi sao?”

Mục Lăng Thành: “Con gái em mới học cấp ba thôi.”

“A, vậy thì cứ coi như trải đường sớm đi.”

“… ”

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk

– ———–

Kéo Cố Tần về phòng ngủ mình, Mục Sở thuận thế đóng cửa phòng, khóa trái.

Cố Tần nhìn một loạt động tác của cô, nhíu mày.

Mục Sở xoay người lại, nâng cằm lên nhìn anh: “Nếu đã muốn ở lại nhà em ăn cơm thì xế chiều nay anh cứ thành thành thật thật ở lại đây với em đi, lúc nào thím Trương gọi ăn cơm thì hẵng xuống.”

Cố Tần: “?”

Anh dở khóc dở cười nhìn cô: “Hoa Hoa, em đang làm gì vậy? Anh đến nhà em sao giờ lại thành bị giam lỏng trong đây rồi?”

“… ”

Lời này nghe sao mà khó chịu thế nhờ?

Mục Sở cũng không nghĩ nhiều, rất nghiêm túc nói cho anh biết: “Việc em với Thẩm Diệp bị khóa trong phòng học ấy, thật sự chỉ là ngoài ý muốn, anh đừng có nói lung tung với ba mẹ em, kẻo hai người bọn họ lại hiểu lầm em yêu sớm.”

Cố Tần đột nhiên cười, trong phòng ngủ yên tĩnh truyền đến thanh âm nhàn nhạt, có chút câu người: “Em đây là sợ anh đi cáo trạng nên mới giam anh lại?”

Mục Sở khẽ nhấp môi, bắt đầu tẩy não: “Đứng ở một góc độ khác mà nói, giữa anh với ba mẹ em vẫn còn tồn tại khoảng cách thế hệ, để anh ở dưới nói chuyện chi bằng ngồi ung dung tự tại trong phòng em, anh xem có đúng không?”

Nói xong còn ra sức giới thiệu: “Anh nhìn xem nơi này dễ chịu biết bao, đói thì em lấy đồ cho ăn, khát thì em rót nước cho uống, buồn ngủ thì –“”

Cố Tần nghiêm túc nhìn cô, mi mắt nâng lên, mắt phượng khẽ cong: “Anh còn có thể ngủ ở giường này sao? Xem ra rất hời nhỉ?”

Mục Sở dừng lại, lập tức đổi giọng: “Có thể ngủ ghế sô pha!”

“…”

Cố Tần từ chối cho ý kiến, đi tới giá sách của cô, kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống: “Có đề nào không hiểu?”

Thấy Mục Sở còn ngây ngốc đứng ở cửa, anh nói: “Anh đây trước giờ không am hiểu mấy chuyện nói dối lắm.”

Trên tay đảo qua mấy tập đề thi, chậm rãi nói tiếp: “Đã tới đây rồi mà còn không giảng đề cho em thì có lỗi với chú dì lắm.”

Nhắc đến đây, Mục Sở quả thực có mấy đề chưa hiểu lắm, bèn dứt khoát đi tới, lục lọi trong đống đề thi kia.

Cố Tần dựa người về sau, toàn thân là tư thái hoàn toàn buông lỏng, ánh mắt khẽ liếc một chút chữ trên bài thi, gợi về một chút hồi ức trước đây.

Lúc còn học tiểu học, vào mỗi ngày Chủ Nhật, Mục Sở thường chạy tới Cố gia làm bài tập.

Cô và Cố Tích đều không tới thư phòng mà ngồi làm bài ở ngay phòng khách.

Về sau anh cũng không đến thư phòng học mà ngồi ở đấy với hai người họ.

Bình thường Cố Tích luyện viết rất hay ngủ quên, nước miếng còn chảy xuống giấy, làm anh không nhịn được mà nhíu chặt mày.

Mục Sở lại rất tri kỉ, cầm giấy lặng lẽ lau sạch cho cô nàng, sau đó tiếp tục viết bài tập của mình.

Viết xong, cô sẽ nâng cằm nhìn anh làm bài tập.

Có vài kí hiệu xem không hiểu, sẽ chỉ vào lặng lẽ hỏi anh: “Anh ơi, sao số 8 này lại ngủ thiếp đi thế ạ?”*

Thanh âm cô rất nhỏ,, nhẹ nhàng, như là sợ sẽ đánh thức Cố Tích bên cạnh.

Cố Tần nhìn qua kí hiệu trên sách bài tập của mình, cười: “Có lẽ là nó quá mệt.”

“Vậy anh không thể đỡ nó lên sao?”

Cố Tần liếc qua Cố Tích một chút, thanh âm uể oải: “Ngủ thành heo rồi, anh đỡ không nổi.”

* Là âm/dương vô cùng đó cả nhà =)))

Cô nhíu mày, cũng không truy vấn ngọn nguồn nữa, lại chỉ vào chỗ khác: “Cái quần này là gì? Lúc các anh làm bài tập còn có thể tùy tiện vẽ tranh sao?”

Quần?

Cố Tần nhìn số π mình vừa viết xuống, mắt phượng khẽ híp lại.

Lại nhìn đôi mắt đang mở to tròn của cô, bộ dáng khát khao học tập, anh chỉ chỉ: “Đây là chữ cái Hy Lạp, đọc là Pi.”

Khi đó, Mục Sở mới học đến bảng nhân chia chỉ biết mịt mờ nhìn anh, ù ù cạc cạc.

Sau đó mắt bắt đầu phát sáng, sùng bái ngưỡng mộ: “Oa oa, anh thật lợi hại!”

Cố Tần: “…”

Anh sờ mũi một cái, cúi đầu trả lời cô: “Anh có lúc nào không lợi hại chứ.”

Mạnh miệng là thế, nhưng tai lại dần đỏ lên, tiếp tục làm bài tập của mình.

Mục Sở lại gần nhìn một hồi, tìm trong vở mình một trang giấy trắng sạch sẽ, cũng cúi đầu viết chữ.

Một bên viết, một bên nhìn ngó qua phía bên anh.

Sau đó Cố Tần phát giác nhìn qua, mới thấy cô nhóc này đang bắt chước anh.

Anh viết một chữ, cô cũng viết một chữ.

Anh có thói quen ở mỗi nét cuối cùng của chữ sẽ hơi hất lên một chút, cô cũng học theo, đằng sau mỗi chữ, chữ nào cũng có đuôi vểnh lên trời, còn đặc biệt dùng lực!

Cố Tần cầm bút nhẹ nhàng gõ trán cô: “Hoa Hoa, em đây là đang vũ nhục kiểu chữ của anh hả?”

Mục Sở vùi đầu vào viết chữ của mình, khẽ đáp: “Em luyện nhiều một chút sẽ đẹp thôi, chữ anh nhìn rất đẹp, em muốn học.”

Được cô khen chữ đẹp, khóe môi Cố Tần khẽ cong lên, đứng sau lưng cô, nắm chặt tay phải đang cầm bút kia: “Đến đây, anh dạy em.”

Anh nắm lấy tay cô viết một hàng chữ “Cố Tần”.

Mục Sở nhíu mày: “Sao lại toàn viết tên anh thế?”

Cố Tần cười cười: “Vậy thì viết thêm tên em nữa.”

Anh lại viết một hàng rất nhiều “Mục Sở”

Nhìn hai cái tên trên giấy, anh có chút hoảng hốt.

Cố Tần Mục Sở, bốn chữ đặt chung một chỗ, hình như còn rất hợp.

Thấy anh buông lỏng tay mình, Mục Sở khều anh: “Anh ơi, viết thêm một hàng tên của Tích Tích nữa.”

Cố Tần không trả lời, xoa xoa đầu cô: “Trước tiên em cứ luyện mấy chữ này đã, bao giờ viết nhìn đẹp mắt thì anh lại dạy thêm chữ khác.”

Anh nói xong liền quay về chỗ ngồi của mình tiếp tục làm bài tập, dư quang còn thỉnh thoảng liếc nhìn qua cô, thấy được cô rất chân thành nghiêm túc ngồi luyện viết hàng chữ trên vở, Cố Tần Mục Sở.

Suy nghĩ bị kéo về thực tại, Cố Tần nhìn thấy Mục Sở đưa qua một tờ bài thi, góc trái trên cùng là tên của cô, chữ viết rồng bay phượng múa.

Không biết đầu óc bị gì, anh vô thức cầm bút giơ tay lên.

Ngay sau đó, ở trước tên cô viết thêm tên của mình vào.

Đặt chung một chỗ là bốn chữ lưu loát — Cố Tần Mục Sở.

Mục Sở nhìn chằm chằm hành động của anh, lại nhìn qua bài thi của mình một chút, mày dần chau lại.

Mấy giây sao, cô bất mãn mở to hai mắt nhìn: “Anh làm gì thế? Đây là bài thi của em mà!!”

– —————–

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo.” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN