Ngốc Bẩm Sinh - Chương 28: 28: Tôi Bỏ Cuộc Rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Ngốc Bẩm Sinh


Chương 28: 28: Tôi Bỏ Cuộc Rồi


Comment cho xôm nha mọi người ưi…????????????????
Người dịch: Tồ Đảm Đang
Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ lễ quốc khánh, cả thành phố đều hạ nhiệt độ, mưa rơi tầm tã.
Phó Gia và bạn cùng phòng đều bị tiếng mưa đánh thức, khi thức dậy trời bên ngoài tối như hoàng hôn, mọi người tưởng còn sớm, vừa xem thời gian thì đã bảy giờ rồi.
Sau khi Phó Gia thức dậy thường thay đồng phục mùa hè theo thói quen, bạn cùng phòng cũng đều như thế.

Đến khi có người mở cửa ban công ra, khí lạnh và mưa gió bên ngoài tạt vào trong, bốn người lạnh tới mức co rụt cổ lại.
Bạn cùng phòng sờ lên vớ phơi bên ngoài, cười không được khóc không xong: “Thôi xong, ướt hết rồi.”
Mọi người nhìn ra cơn mưa rét buốt bên ngoài, lập tức lấy đồng phục thu đông từ trong tủ ra.
Bung dù đi đến lớp học, Phó Gia ôm ba lô ghì lấy bảo vệ trong lòng mình.
Bạn cùng phòng tò mò, hỏi cậu: “Ôm ba lô làm gì, bên trong có bảo bối gì hả?”
Phó Gia lắc đầu, trả lời qua loa: “Có gì đâu, quà tặng người ta.”
Thấy cậu không muốn nói rõ thì cậu ấy cũng không hỏi nữa.
Sau khi Phó Gia đến phòng học, Đại Đầu lao đến như hổ đói ngửi thấy mùi thịt, vội vàng hỏi cậu: “Anh Phó, chuyện sao rồi?”
Phó Gia lầm lỳ với cậu ấy, trực tiếp coi như không thấy.
Đại Đầu chắp hai tay lại xin lỗi chân thành: “Lần này tôi sai rồi, lần sau tuyệt đối không bảo cậu làm việc này nữa, được chưa? Cậu nói tôi biết hôm ấy thế nào rồi đi, rốt cuộc có thành công không?”
Phó Gia lạnh mặt nói: “Cậu ấy không đồng ý.”
Phó Gia bắt chước theo Lục Tề An, cau mày lại lạnh lùng nói: “Không thì tự cậu đi hỏi đi?”
Đại Đầu phục rồi, dứt khoát xin tha: “Biết rồi biết rồi, lần này vất vả cho anh Phó rồi, tôi đấm vai cho nha?”
Phó Gia nhìn vẻ mặt nịnh hót của cậu ấy, đỡ giận hơn phân nửa, sắc mặt cũng dễ chịu đi nhiều.

Đại Đầu không phải người xấu, chỉ là muốn tiếp cận với Lục Tề An mà thôi, cái này cũng bình thường thôi, Lục Tề An ưu tú như vậy ai không muốn kéo gần mối quan hệ lại chứ? Huống hồ…!cơ bản cậu chẳng có giúp Đại Đầu đi hỏi Lục Tề An, còn nổi giận với Đại Đầu trước mặt nhiều bạn bè như vậy.
“Sau này chưa có sự đồng ý của tôi đừng gọi nhiều người đến ăn cơm với tôi như vậy.” Phó Gia nói.
Đại Đầu gật đầu lia lịa: “Được được được.”
Giờ Phó Gia mới hết giận hẳn.
Giữa con trai cấp ba không có thù qua đêm, hơn nữa Đại Đầu co được dãn được như vậy, hai người nhanh chóng quay về lại với trạng thái trước kia.
Đại Đầu tỏ ý muốn mời Phó Gia ăn cơm trưa, bị Phó Gia từ chối.
“Cậu còn giận à?” Đại Đầu tỏ ra tổn thương.
Phó Gia lắc đầu, nhìn vào ba lô trên chỗ ngồi của mình, nói: “Không có, tôi còn có việc phải làm.”
Phó Gia tính thời gian, sau khi tiết cuối buổi sáng sắp kết thúc phải đi đến văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ với lý do “đau bụng không chịu được”.
Sau khi xin xong, giáo viên nhìn bảng điểm kiểm tra tuần thăng tiến của cậu rồi mới miễn cưỡng phê duyệt.

Phó Gia ôm bụng lại, biết ơn ra khỏi văn phòng, lập tức quay về với dáng vẻ hoạt bát năng động ngay.
Cậu lấy dù trong lớp học đi, rồi lại ôm ba lô vào trong lòng mình, ra khỏi dãy lớp 11, đi về dãy lớp 12.

Cả đoạn đường cậu đều chậm rãi đạp trên những vũng nước đọng, ngâm nga cùng với tiếng mưa rơi trên tán dù, tâm trạng khoan khoái nhẹ nhàng chưa bao giờ có.

Vì để đan xong chiếc khăn len màu xám trong lòng này, Phó Gia đã phải thức ba hôm liền, mỗi sáng dậy sớm mắt đều khô khốc nổi tơ máu, bên thái dương còn mọc ra tóc bạc.
Mặc dù khá thiệt thòi nhưng cả quá trình Phó Gia đều rất hưởng thụ, càng đè nén thì càng mạnh mẽ, càng đan càng thuận tay.

Cậu chỉ cần nghĩ tới chiếc khăn này có thể làm Lục Tề An thích thì cậu sẽ cảm thấy tất cả những gì mình làm đều có ý nghĩa cả.
Đi đến dãy lớp 12, khi bắt đầu đi cầu thang thì tiếng chuông tan học vang lên, Phó Gia tăng nhanh bước chân, chạy về phía lớp của Lục Tề An.
Cậu lén lút nhìn vào trong, phát hiện giáo viên vẫn đang đứng giảng trên bục, chưa cho tan học.
Sợ rằng Lục Tề An sẽ phát hiện ra trước làm mất đi sự bất ngờ cậu chuẩn bị nên Phó Gia dựa lưng sát vào tường, giấu đi hình bóng của chính mình lại, lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, còn có cả tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của chính cậu.
Mấy phút sau, cuối cùng giáo viên trong lớp cũng chịu cho tan học, học sinh mở cửa ồ ạt ào ra khỏi phòng học.

Phó Gia ôm chặt lấy ba lô của mình, nhìn chằm chằm từng người bước ra ấy.
Không phải, không phải, không phải.
Là Lý Thấm Hòa!
Phó Gia vội vã quay lưng đi, dùng ba lô che mặt mình lại, may mà bạn gái của Lý Thấm Hòa đã mỉm cười vẫy tay với cậu ta ở gần đó, trong mắt Lý Thấm Hòa chỉ nhìn thấy bạn gái xinh đẹp của mình thôi.
Phó Gia thở phào nhẹ nhóm, tiếp tục nhìn dòng người đang đi ra.
Không phải, không phải, không phải.
Không phải, không phải, không phải…
Vẫn không phải.
Người ra ngoài càng lúc càng ít đi, cuối cùng không còn ai đi ra nữa, họ đều không phải là Lục Tề An.
Lòng Phó Gia thấp thỏm, cậu đi cẩn thận ra cửa sau của phòng học, nhìn vào trong.
Trong lớp học chỉ còn lại hai người con trai.

Nhìn thấy Phó Gia đến thì vẻ mặt trở nên ngờ vực, không hiểu là chuyện gì.

Họ đều là người lạ đến mức không thể lạ hơn nữa.
Phó Gia ngơ ngác.
Hai người con trai trong lớp học nhìn nhau, lên tiếng nói: “Bạn này, có gì không?”
“Tôi…” Phó Gia ấp úng nói.

“Tôi muốn tìm người.”
Nam sinh cao hơn một chút ấy gật đầu, thân thiện nói: “Cậu tìm ai, bây giờ người đều đi cả rồi, đợi buổi chiều người đến tôi giúp cậu chuyển lời.”
“Cảm ơn.” Phó Gia đi vào phòng học, chỉ vào chỗ ngồi của Lục Tề An.

“Tôi muốn tìm anh Lục.” Trước đây cậu từng đứng cạnh chỗ của Lục Tề An một quãng thời gian, dù vị trí có đổi thế nào cậu cũng có thể nhận ra chỗ của hắn.
Nam sinh cao cao gật đầu nói: “Lục Tề An à, cậu ấy…”
“Đợi chút.” Cắt ngang lời cậu ta là nam sinh lùn hơn bên cạnh.
Tên ấy đẩy kính lên cau mày đánh giá Phó Gia, hỏi: “Này bạn, trước đây bạn từng đến lớp tôi phải không?”
“Hả?” Phó Gia gật đầu.

“Đúng, sao vậy?”
Nam sinh lùn lùn ấy cười lạnh nhạt một tiếng, nói: “Vậy tôi biết rồi.”
Cậu ta nhớ Phó Gia, nhất là cái ngày Phó Gia bước vào lớp học của bọn họ mở miệng ra nói một câu với Lý Thấm Hòa rằng: “Liên quan đếch gì tới mày.”
Nhìn kỹ lại, thằng con trai cao cao gầy gầy này cũng có hành động tương tự trong tiết thể dục, hơn nữa còn lộ liễu mặt dày hơn cả lần trước, thế mà lại chạy thẳng đến sân tập của lớp họ đưa nước cho Lục Tề An.
Cậu ta coi thường nhất là hạng người này.
Cậu ta học giỏi, nhà cũng khá giả, có thể học cùng với họ Lục họ Lý ở lớp học tốt nhất lục trung, làm cậu ta thấy cực kỳ may mắn.

Cậu ta coi thường những người đã học không nổi mà gia thế cũng không ra sao, ở trong trường thì chỉ ra được một bộ dáng như lưu manh ngoài xã hội, xu nịnh bợ đỡ cho người học giỏi gia thế mạnh.

Trong mắt cậu ta, Phó Gia chính là loại người này.
“Hôm nay anh Lục có việc phải đi lên văn phòng rồi.” Cậu ta nói.

“Có điều…trước đó có nói với tôi nếu như có một cậu lớp dưới vừa cao vừa gầy đến tìm, thì bảo ra bên ngoài quán cà phê phía bắc của trường mua một ly cà phê nóng cho cậu ấy.”
Cậu ta định chơi Phó Gia.
Trong đoạn này chỉ có câu đầu là thật.

Hôm nay là lần đầu trong lịch sử Lục Tề An đi trễ tiết đầu tiên, làm cho chủ nhiệm khoa và giáo viên chủ nhiệm như gặp phải đại địch, sợ rằng sức khỏe của hắn có vấn đề.

Trông người đến giống như trông trăng trông sao, người đến rồi thì trực tiếp bắt đi đến phòng y tế, sau khi xác nhận cơ thể không sao rồi lại bắt đi đến văn phòng tâm sự, đến giờ chưa thả người ra.
Nhưng bây giờ có lẽ đã đi ăn cùng với chủ nhiệm khoa rồi.
Nghe đến câu này, nam sinh dáng cao kia nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ lạ nhưng cũng không ngăn lại.
Phó Gia nhìn ra được bầu không khí kỳ lạ giữa bọn họ, không tin lời của nam sinh ấy, nói: “Cảm ơn, vậy tôi đi đến văn phòng tìm cậu ấy.”
“Ê, cậu lớp dưới đợi chút nào, cậu đúng là không biết điều gì cả, cậu mà đi làm phiền Lục Tề An thì ngoài làm cậu ấy và giáo viên giận lên thì có lợi ích gì không?” Nam sinh ấy gọi cậu lại, nói một cách sâu xa.

“Cậu nghe lời đàn anh một câu đi, tôi không có lý do gì để lừa cậu cả, thật sự Lục Tề An đã nói với tôi bảo cậu đi mua cà phê, đạo lý ở đây tôi nói sơ sơ cậu hiểu rồi nhỉ, con người mà, làm gì cũng phải có thành ý, muốn kết bạn thì phải biết cống hiến, ngay cả cà phê cậu cũng không mua cho người ta được thì làm được gì nữa? Tôi thấy đây là một thử thách đấy, thử thách xem cậu có thật lòng muốn kết bạn với cậu ấy không.”
Nam sinh cao cao kia quay đầu đi chỗ khác che miệng lại, liều mạng nhịn cười.
Phó Gia bị nói cho mơ hồ.
Thật sự là vậy sao? Hình như cũng hơi có lý, nhưng lại rất kỳ lạ.
Nam sinh dáng cao kia cũng dần cảm thấy vui vui, nói với Phó Gia với dáng vẻ đứng đắn: “Thật đấy, lúc ấy cũng nhiều người nghe thấy lắm, tôi cũng nghe thấy mà, nếu như cậu thật sự muốn kết bạn với Lục Tề An thì tốt nhất đi mua nhanh đi, đợi giáo viên cho cậu ấy về rồi là về thẳng nhà luôn đấy, giờ cũng sắp…!chắc còn khoảng 10 phút nữa ấy, nếu cậu không kịp thì tôi không giấu giúp cậu đâu, tôi nói thẳng luôn cậu không chịu giúp cậu ấy mua cà phê đấy.”
Hai người họ đều có cùng dáng vẻ nghiêm túc, như là đàn anh tri kỷ lớp trên đang giải đáp thắc mắc cho đàn em lớp dưới vậy.
Phó Gia siết chặt hai nắm đấm, suy nghĩ một hồi, bất luận là có hoài nghi họ bao nhiêu đi nữa cũng không dám phớt lờ đi một chút mối bận tâm nào trong lòng mình.
Biết đâu?
Biết đâu Lục Tề An thật sự đang thử thách cậu thì sao?
Cậu bây giờ, cho dù là một phần vạn khả năng cũng không dám phớt lờ.

Cậu đi đến trước bàn của Lục Tề An, đặt túi lên bàn, nói: “Tôi biết rồi, giờ tôi đi mua, phiền hai anh giúp tôi trông chừng túi một lát.”
Nam sinh lùn kia kinh ngạc nhướng mày lên, không ngờ cậu sẽ tin là thật, cười nói: “Được, tôi sẽ xem giúp cậu, đi nhanh đi.”
Phó Gia nói cảm ơn một lần nữa, cầm dù lên lao ra ngoài, không nghe thấy tiếng cười phá lên của hai nam sinh trong lớp học ấy.
Thời gian chỉ có mười phút, Phó Gia chạy rất nhanh.

Cậu không có đồng hồ, chỉ có thể đếm thời gian từng giây từng giây ở trong lòng, càng đếm càng nhanh, càng lúc càng gấp.
Trong cơn mưa tầm tã, quần của cậu dần dần ướt hơn phân nửa bởi những vũng nước đọng.

Cậu mở dù ra, nhưng có mở dù hay không cũng không có gì khác biệt, nước mưa rơi xối xả xuống tán dù, trái lại còn tạo nên áp lực khiến cho tốc độ của cậu chậm đi.
Cậu thu dù lại, tăng tốc lên.
Khi đến trước tiệm cà phê, cả thân người Phó Gia đều ướt đẫm, chị nhân viên ở quầy thu ngân giật hết cả mình, những người xếp hàng phía trước thấy vậy nên tốt bụng nhường cho cậu xếp trước, động tác của nhân viên khuấy cà phê cũng nhanh hơn bình thường.
Phó Gia cầm cà phê lên, ngay cả câu cảm ơn cũng không có thời gian để nói là đã xông ra khỏi tiệm chạy về trường.
Vì là cà phê dành cho Lục Tề An, nên Phó Gia cởi áo khoác ra, dùng nó quấn ly cà phê lại thật kỹ, bảo vệ nó trong lòng rồi lại lao đi.
Phải nhanh, phải thật nhanh.
Cuối cùng, tổng cộng cậu chỉ bỏ ra bảy phút đã về lại phòng học.
Hai nam sinh trong lớp ấy nhìn thấy cậu thì giật cả mình.

Nam sinh dáng cao nhìn đồng hồ rồi kinh ngạc nói: “Nhanh vậy?”
Gương mặt của Phó Gia ướt đẫm nước mưa, mắt cũng bị mưa thấm vào, ánh nhìn hơi mơ hồ đi, nhưng cậu vẫn có thể nhìn ra được hai tên nam sinh đó đang chơi cái gì trong tay.
Hơn nữa, chiếc túi cậu đặt trên bàn của Lục Tề An trước khi đi ấy cũng đã bị mở ra rồi.
Nó là một món đồ màu xám, lông mềm như nhung.
Nó đã không còn gọn gàng sạch sẽ nữa, một nửa thì xổ xuống đất, nửa còn lại bị người ta cầm trong tay kéo dây, rối tinh rối mù.
Phó Gia đứng thẳng người dậy, nhắm mắt lại.

Rồi khi mở mắt ra lại thì đôi mắt cậu đã nổi tơ máu, cậu trừng mắt nhìn hai nam sinh ấy, nói: “Tụi mày chơi tao.”
Nam sinh dáng cao ấy thấy sắc mặt cậu không đúng lắm thì lập tức nói: “Chúng tôi chỉ muốn đùa chút với cậu thôi mà.”
“Tụi mày chơi tao.” Cậu lặp lại lần nữa từng chữ một.
Nam sinh lùn ấy không xi nhê gì, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Chơi mày thì sao nào?”
Phó Gia không nói gì nữa, cậu kéo áo đồng phục đang bọc lấy ly cà phê ấy ra vứt xuống đất, sau đó cầm cà phê đi về phía bọn họ.
Giống như tiếng hạt mưa đầu tiên trong đêm tối, lại giống như khoảnh khắc cơn mưa tưới lên tán dù khi cậu vừa đi ra khỏi mái hiên.

Phó Gia nghe thấy tiếng nổ vang rầm cả bầu trời.
“Đ*t con mẹ mày!”
Cậu giơ tay lên, đập ly cà phê vào đầu tên nam sinh ấy, ly giấy vỡ ra trong chớp mắt, cà phê nóng đổ khắp mặt cậu ta, làm cậu ta la lên đau đớn.
Cà phê bắn ra tung tóe, vài giọt văng lên mặt Phó Gia, cậu không thèm chớp mắt lấy một cái, vồ mạnh về hướng tên nam sinh đó, đấm thẳng ra một cú.
Sức mạnh của cú đấm và sự hiểm ác của ánh mắt làm hai tên nam sinh ấy bị dọa đứng hình.
Nam sinh lùn ấy bị cậu đánh ra máu, Phó Gia không buông tay ra, cậu lôi cổ áo tên ấy lên ấn xuống mặt bàn ở phía sau, vung tay đấm ra một cú thứ hai không hề có chút do dự.

Nam sinh đưa tay ra đỡ lại, gào lên với tên còn lại đang sợ tới ngu người bên cạnh: “Mẹ mày kêu giáo viên tới nhanh lên!”
Tên nam sinh cao kều ấy hoảng sợ bỏ chạy ra ngoài.
Giờ nghỉ trưa nên văn phòng gần nhất chỉ còn lại một thầy, thầy vội vàng chạy vào lớp học cùng với tên nam sinh ấy, nhìn thấy hai người đã lao vào đánh nhau túi bụi, hai bên đều đã chảy máu.
Thầy và tên kia mỗi bên kéo một người ra nhưng không có kết quả.

Phó Gia đã hoàn toàn hóa điên rồi, vừa đá vừa đạp vùng ra khỏi sự khống chế của thầy, cả người thầy giáo đều bị cậu lôi té xuống đất, còn bị cào ra một đường máu.

Bọn họ gào lên gọi người tới, gần như đã gọi cả tòa nhà này theo, càng lúc càng nhiều người đến giúp ngăn cản lại thì mới khống chế lại được cục diện này.
Thầy giáo thấy sự nghiêm trọng của vụ việc nên gọi điện thoại cho chủ nhiệm khoa.
Đúng như tên nam sinh lùn ấy đoán, cô Lưu đúng là đã dẫn theo Lục Tề An đến nhà ăn nhân viên dùng bữa.

Khi nhận điện thoại bà không hề né tránh Lục Tề An, sau khi nghe rõ mọi việc trước mặt hắn mới kinh sợ: “Đánh nhau? Một học sinh lớp 11 đánh nhau ở lớp 12A1?”
Cơ thể Lục Tề An đông cứng lại.
Hắn và cô Lưu nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc.

Cô Lưu lập tức phản ứng được ngay: “Lẽ nào là Phó Gia?”
Họ lo lắng vội vã chạy đến dãy lớp 12, khi đến phòng học, số người vây xem ở cửa trước cửa sau đã nhiều tới mức không lọt nổi giọt nước, họ không thể nào chen vào được.
“Tránh ra một chút, tránh ra một chút!” Cô Lưu tách dòng người ra, để Lục Tề An đi vào trước rồi mình đi theo sau.
Cảnh tượng trước mắt thật đáng sợ.
Lớp học gọn gàng ban đầu bây giờ đã loạn thành một đống hổ lốn, bàn ghế đổ nghiêng đổ ngã, sách đặt trên bàn đã đổ xuống đất gần hết, bị người đến người đi dẫm đạp lên, cực kỳ bừa bộn.
Mười mấy người trong lớp, có người đứng có người ngồi, để lại một không gian nhỏ ở giữa lớp, hợp sức khống chế Phó Gia và nam sinh còn lại.
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì không ai dám tin đây là cảnh tượng mà chỉ có hai người quậy ra.
Lục Tề An đi vào, ngồi xổm bên cạnh Phó Gia để kiểm tra tình hình của cậu.
Phó Gia nằm sấp dưới đất, có vô số cánh tay đè lên lưng cậu, để cậu không thể động đậy được.

Thân người cậu dơ bẩn cực kỳ, không chỗ nào là không nhếch nhác cả, nhưng đây không phải là chuyện quan trọng nhất, mũi cậu đều là vết máu, đây mới là thứ Lục Tề An lo lắng nhất.
Trong lúc đánh nhau Phó Gia bị đánh vào mắt, tầm nhìn của cậu đã hơi mơ hồ, nhưng cậu vẫn nhìn ra được đường nét khuôn mặt của Lục Tề An ngay lập tức, cậu mở miệng “a” một tiếng, muốn bò dậy.
Người đang ấn lấy cậu sợ hãi, bảy tám đôi tay cùng nhau dùng sức mạnh hơn nữa để ấn cậu xuống.
“Buông tay!” Sắc mặt Lục Tề An trắng bệch, hắn phẫn nộ gào lên.
“Đừng đè cậu ấy, tất cả buông tay ra hết!”
Tiếng gào của hắn khàn khàn, làm toàn bộ lớp học đều lâm vào yên tĩnh.
Những người đè Phó Gia lại đều sửng sốt, buông lỏng sức ra, nhưng họ đã bị Phó Gia quậy sợ luôn rồi, không dám hoàn toàn buông tay ra.
Tình trạng của tên nam sinh lùn còn lại thảm hơn Phó Gia, mắt của cậu ta đã sưng vù lên, máu mũi chảy không ngừng, giữa kẻ răng cũng đang chảy máu liên tục ra ngoài cùng với nước bọt, dùng bông gòn chặn lại rất lâu cũng không ngừng được.

Tên ấy sợ điếng hồn, khóc không ra tiếng, nước mắt chảy được một nửa là hòa cùng với máu, thêm cả ly cà phê Phó Gia đập vào mặt cậu ta trước đó nữa, tất cả trộn lại với nhau thành một màu khó mà hình dung được.
Tên ấy nghe thấy giọng của Lục Tề An, uất ức cực kỳ, hắn xé giọng lên án: “Các thầy cô và các bạn, là thằng điên này động tay động chân trước, mọi người kiểm tra camera xem là biết!”
Phó Gia nghe thấy giọng tên đấy là muốn đánh nữa theo phản xạ, mấy người đè cậu trước đó đều bị Lục Tề An nạt cho đứng im rồi không phản ứng kịp, để cậu đứng dậy.

Lục Tề An thấy vậy liền ôm chặt lấy cậu, mặc cậu đánh đấm trong lòng mình, hắn ôm lấy cậu càng lúc càng chặt, cúi sát đến bên tai cậu an ủi: “Không sao, không sao nữa rồi, là tôi.”
Cô Lưu thấy thế thì lập tức đến giúp đỡ.
Phó Gia thở hổn hển nặng nề, cậu dần bình tĩnh lại, siết chặt lấy áo của Lục Tề An.
Lục Tề An cảm nhận được cậu run rẩy không ngừng trong lòng mình, môi mím lại, đôi tay lạnh ngắt.
Thấy không ai để ý đến, tên nam sinh lùn ấy khóc càng dữ dội hơn, gào rát cả giọng: “Thầy, mọi người có nói lý hay không? Nó động thủ trước, mau báo cảnh sát bắt nó lại đi! Loại học sinh này nhất định phải đuổi đi! Nhất định phải đuổi nó đi!”
Tên ấy vừa nói mà máu từ trong miệng vừa phụt ra, cực kỳ ghê người.
Mấy giáo viên khác thấy vậy lập tức đến an ủi tên ấy, vội vàng gọi hỏi xe cấp cứu đã đi đến đâu vì sao vẫn chưa đến.
Cả trong lẫn ngoài lớp học đều tấp nập người, không ngừng thảo luận xem ai đúng ai sai.
Lục Tề An tức giận đến cùng cực thì mặt hắn trái lại bình tĩnh hơn.

Hắn biết thương thế đối phương nghiêm trọng hơn của Phó Gia, ở đây lại nhiều thầy cô bạn học chứng kiến như vậy, nếu như là Phó Gia đánh trước thật thì chuyện không dễ thu xếp nữa.
“Dì Lưu, giúp em trông chừng cậu ấy.” Hắn nói với cô Lưu.
Cô Lưu sững sờ, đón lấy Phó Gia từ tay hắn, thấy Phó Gia không chịu buông áo của Lục Tề An ra thì bà dịu dàng gỡ tay cậu ra.
Lục Tề An gọi là dì Lưu chứ không phải là cô Lưu.
Lục Tề An đứng lên, sắc mặt bình tĩnh: “Phùng Kính, cậu bình tĩnh trước đi, tâm trạng kích động không dễ cầm máu.” Phùng Kính là tên của nam sinh lùn ấy.
Phùng Kính nhìn Lục Tề An, mặc dù muốn nói gì đó nhưng tên ấy không muốn gào thét gì với Lục Tề An, nên chỉ có thể tức giận quay mặt đi chỗ khác.
“Phùng Kính, nếu cậu đã có tự tin muốn kiểm tra camera giám sát, vậy thì chứng tỏ lần này người ra tay trước có lẽ là Phó Gia – cũng là bạn học sinh lớp dưới này.” Lục Tề An nói.
Phùng Kính không vừa ý nói: “Gì mà có lẽ, chính nó…”
“Nhưng mà.” Lục Tề An cau mày lại, lạnh lùng cắt ngang lời tên ấy.

“Không có ai liều mạng với người khác một cách vô lý cả, hơn nữa là trong tình trạng đã biết rõ rằng có camera giám sát, trước khi chuyện được điều tra rõ ràng thì không thể phán ai đúng ai sai được.”
Hắn hít một hơi thật sâu, quan sát những ánh mắt bất mãn xung quanh với cậu, biết rõ những người đứng xem ấy họ đồng tình với kẻ yếu, đồng tình với tâm lý của người thua cuộc.

Hắn nói chậm trãi: “Tình hình bây giờ loạn thế này không đưa ra được manh mối nào cả, cậu đừng nói bừa đòi báo cảnh sát hay đuổi học.

Phó Gia ra tay đánh người trước là sự thật, thương tích của cậu nghiêm trọng hơn cậu ấy mọi người cũng đã thấy, tôi kiến nghị hôm nay để cậu ấy xin lỗi một tiếng với cậu trước, việc sau này từ từ bàn tiếp, giải quyết thế này mọi người đều đồng ý chứ?”
Hắn nói rất gọn gàng mạch lạc, dù là dưới tình huống này cũng không nhanh không chậm, khiến tất cả đều có thể nghe rõ đồng thời cũng hiểu được hắn muốn ổn định tâm trạng cho mọi người.
Cô Lưu chủ nhiệm khoa tiếp nối sau đó: “Cứ làm vậy trước đi, các em đừng chặn ở cửa nữa, vui vẻ gì không? Chốc nữa sao băng ca vào đây được?”
Mọi người ngại ngùng tránh đi ánh mắt của bà, người này đẩy người kia ra ngoài.
Bà thở phào một tiếng, nhìn Phó Gia bên cạnh mình, dịu giọng nói: “Phó Gia, hôm nay em nói xin lỗi trước với anh khối trên đi, chuyện này không hề có nghĩa là em sai, em ấy là đàn anh lớp trên của em, bị thương lại nặng hơn em, em xin lỗi trước, an ủi em ấy một chút, có được không?”
Bà vẫn chưa nói xong, Phó Gia đã ngẩng đầu lên, ánh mắt lạc lõng nhìn về Lục Tề An.
Lục Tề An cũng nhìn cậu, hai tay nắm chặt lại, hơi run rẩy nhẹ.
Cô Lưu có hơi ngẩn người ra.
Bỗng nhiên, bà đã hiểu ra trước đây khi mời Phó Gia cùng nhau dùng cơm, khi nhìn bóng lưng hai đứa trẻ này bà đã nảy lên một cảm giác gì đó kỳ lạ.
Tính bài trừ của hai người họ quá mạnh mẽ, chỉ cần họ đứng nhìn nhau, thì tất cả mọi thứ xung quanh đều bị họ loại bỏ hết bên ngoài.
Họ chỉ có nhau, chỉ nhìn thấy nhau, chỉ chấp nhận nhau mà thôi.
Phó Gia mở miệng ra, khàn giọng hỏi: “Tại sao…tôi phải xin lỗi.”
Lục Tề An thấp giọng nói: “Đây không có nghĩa là cậu đã sai.”
Ánh mắt của Phó Gia trống rỗng, cậu cố chấp hỏi lại một lần nữa: “Tại sao phải là tôi xin lỗi…”
Trái tim của Lục Tề An tê liệt, miễn cưỡng nói: “Tôi nói rồi, đây không có nghĩa rằng cậu…”
“Trong mắt cậu, có phải tôi làm gì cũng đều là sai, làm gì cậu cũng không hài lòng đúng không?” Phó Gia nói.
Cậu vung tay cô Lưu ra, dùng cả chân và tay để đứng dậy, rồi lại đứng vững một cách gian nan.
“Tôi bỏ cuộc rồi.” Cậu nghiến răng nghiến lợi nói, đẩy những người không liên quan cản đường ra, chạy ra khỏi lớp học.
Để lại Lục Tề An đứng yên tại chỗ, toàn thân hắn đều như đang mất đi mọi cảm giác chỉ trong chớp mắt.
Vài giây sau, hắn đuổi theo ra ngoài.
Bóng dáng vội vàng hốt hoảng.
– —-
Gòy song luôn:3
Tèn ten ten ten~
Tèn tén tèn ten~
Nghỉ ngơi ba tuần sau quay lại nha mọi người o(≧∀≦)ゞ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN