Ngốc Bẩm Sinh - Chương 29: 29: Có Lạnh Không
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Ngốc Bẩm Sinh


Chương 29: 29: Có Lạnh Không


Người dịch: Tồ Đảm Đang
Dự báo thời tiết bảo thế này: Mưa to đến rất to, nhiệt độ dao động từ 16 đến 20 độ C.
Lục Tề An đuổi theo rất nhanh, nhưng khi hắn chạy đến lầu hai đã không nghe thấy được tiếng bước chân nữa rồi.

Hắn nhìn từ hành lang xuống, thấy Phó Gia mặc áo ngắn tay xông thẳng vào màn mưa xối xả dưới 20 độ ngoài kia, cậu chạy lảo đảo về phía bắc.
Rõ ràng biết sẽ không thể nghe được nhưng hắn vẫn gọi một tiếng: “Phó Gia!”
Không ai trả lời.
Hắn chạy tức tốc xuống lầu, vội vã chạy lao vào màn mưa theo Phó Gia, chẳng có hình bóng nào ở phía bắc nữa cả.

Hắn tìm theo hướng chạy của Phó Gia, kiên trì gọi tên của cậu, nhưng tiếng mưa ồn ào hối hả, giọng nói của hắn đã bị che lấp đi nhanh chóng, ngay cả hắn cũng nghe không rõ được.
Hắn tăng tốc độ, gọi lại một lần nữa: “Phó Gia!”
Trong trí nhớ của hắn, hắn chưa bao giờ gào lên đến khản cổ thế này cả.
Phía bắc không có lớp học, chỉ có phòng thí nghiệm và vườn cây của trường học, lối đi phức tạp, còn có nhiều ngả rẽ.

Lục Tề An đi vào một con đường dựa theo trực giác của mình, tìm từ đầu đến cuối.

Nhưng hắn không tìm được, quay ngược lại với điểm bắt đầu, đổi thành một con đường khác tiếp tục đi tìm.

Mưa quá lớn, Lục Tề An bị mưa ướt toàn thân một cách nhanh chóng.

Bởi vì gấp gáp tìm kiếm mà hắn ít khi chớp mắt, nước mưa ngăn cản tầm nhìn làm tốc độ của hắn càng lúc càng chậm lại.
Lục Tề An không biết mình đã tìm bao lâu, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ bỏ cuộc, cuối cùng hắn cũng đã tìm được Phó Gia ở phía sau dãy nhà phòng thí nghiệm.
Ban đầu hắn chưa dám chắc chắn ở đó có người, bởi vì nhìn từ xa cách một màn mưa thì đường nét ấy không giống với hình người, mà lại giống như một đống đồ bỏ đi hơn.
Lục Tề An đi lại gần một chút, nhìn thấy người ấy run rẩy không ngừng mới xác định được đó là Phó Gia.

Cậu ngồi đó lưng dán chặt vào vách tường, hai tay ôm chặt lấy cơ thể, đầu vùi sâu vào hai cánh tay, co rúm người nhỏ lại hết sức có thể.
Phía trên đỉnh đầu cậu có một mái hiên đưa ra che mưa giúp cậu, mặc dù cậu vẫn bị mưa bắn lên người nhưng ít nhất cậu không ngâm mình mãi trong mưa to gió lớn, khiến Lục Tề An thở phào được một hơi.
Hắn không dám tự ý đến gần, mà là dừng lại đứng ở bên ngoài mái hiên ấy một bước, giọng nói ồm ồm, gọi cậu: “Phó Gia.”
Tìm lâu như vậy, kêu gào lâu như vậy, giọng nói của Lục Tề An cũng đã khàn rồi.
Tay của Phó Gia hơi động đậy, không ngẩng đầu lên, cũng không thả lỏng cơ thể ra, dù cho phía sau cậu đã không còn chỗ trống nào nữa, nhưng cậu vẫn cố lùi lại về phía sau thu nhỏ mình lại, nói: “Cậu đừng qua đây.”
Giọng nói của cậu chôn trong giữa hai tay, ồm ồm không rõ.
Vì để tránh đột nhiên mất giọng không thể nói rõ được, Lục Tề An hắng giọng nói rõ từng tiếng một: “Bên ngoài rất lạnh, tôi đưa cậu đi tránh mưa.”
Cơ thể của Phó Gia run rẩy dữ dội hơn.

Cậu hơi ngẩng đầu lên, nhưng vẫn chưa đợi đến khi nhìn rõ gương mặt của Lục Tề An cậu đã lắc đầu mạnh, nói: “Đừng lại đây.”
Răng cậu đánh lập cập, âm thanh không rành mạch, nói: “Cậu, cậu muốn trú mưa thì tự mà đi, đừng quan tâm tới tôi.”
Lục Tề An hít vào một hơi thật sau, rồi dịu giọng, nói: “Cậu bị thương rồi, không được để thấm mưa.”
Phó Gia vẫn không chịu ngẩng đầu lên nhìn hắn, cậu cười nhếch mép, lạnh lùng nói: “Thì có liên quan gì đến cậu không? Trong mắt cậu, tôi bị thương là do tự làm tự chịu không phải sao? Cậu không thích tôi, trước đây cậu cũng từng nói cậu không thương hại tôi, vậy còn quan tâm tôi có đi chết không làm gì?”
Giọng điệu của cậu không ổn định, nhưng vì có một sự kiên cường đang chống đỡ lấy nên cả câu nói ấy đều trôi chảy.
Lục Tề An siết chặt bàn tay đến mức khớp xương bắt đầu đau đớn, hắn giữ bình tĩnh bằng những trận đau đớn kéo đến trên bàn tay mình, không để lộ ra dáng vẻ mất kiểm soát.
Phó Gia đã ngoan quá lâu rồi, hắn sắp quên mất sự u uất bám vào xương tủy không tan đi được khi Phó Gia còn chưa dọn ra khỏi nhà họ Lâm ấy.

Bây giờ cậu giống hệt với khi ấy, thái độ bài xích, xem tất cả mọi thứ xung quanh mình là kẻ địch, giống như một cái gai nhọn hoắt.
Lục Tề An không chớp mắt, mặc cho mưa chảy vào trong mắt mình, khiến đôi mắt càng lúc càng đỏ lên vì xung huyết.
Hắn nói: “Tôi quan tâm cậu, sau này tôi cũng sẽ quan tâm cậu.”
Ngữ khí của hắn dứt khoát, giống như không chỉ là nói với Phó Gia, mà cũng là đang bảo đảm với chính mình.

Viền mắt của Phó Gia nóng lên, một tiếng nức nở nghẹn ngào mơ hồ được phát ra từ trong cổ họng, cậu run rẩy một cách dữ dội, nói trong tiếng nấc nghẹn: “Tôi không cần…!cậu đi đi.”
Lục Tề An vẫn đứng chỗ cũ không nhúc nhích, hắn gằn từng chữ nặng nề: “Tôi sẽ quan tâm cậu mà, Phó Gia, đừng bỏ cuộc.”
Trong chớp mắt, Phó Gia đờ đẫn luôn, cậu không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Lục Tề An…
Có thể nói đây là lần đầu tiên Lục Tề An nhếch nhác nhất kể từ khi hai người gặp nhau đến nay.

Phó Gia bị ướt bao nhiêu thì Lục Tề An ướt bấy nhiêu, huống chi hắn không quan tâm đến bùn lầy trong vườn cây này, quanh tới quẩn lui mấy lần ở đây, quần và thậm chí là cả vạt áo đều dính rất nhiều bùn đất.
Phó Gia nhắm mắt lại nhưng lại không ngăn được nước mắt tuôn rơi xuống, cậu ôm lấy đầu mình, muốn giấu đi tiếng khóc tan vỡ của chính cậu.
Phó Gia rất ghét bản thân, bởi vì khi cậu nói ra câu “Tôi bỏ cuộc rồi” ấy, là cậu thật lòng muốn bỏ cuộc rồi.

Cậu xông vào trong màn mưa mà không có đích đến, không phân biệt phương hướng, chạy thẳng về phía trước, cũng quyết định rằng cho dù Lục Tề An có đến tìm cậu thậm chí là xin lỗi cậu, cậu cũng dùng giọng nói không khách sáo nhất để đuổi hắn đi.
Nhưng khi cậu nghe thấy Lục Tề An nói câu “đừng bỏ cuộc” ấy thì cậu đã không kiên quyết được nữa.

Khi cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Tề An cũng bị mưa ướt toàn thân giống như cậu, ngoài đau khổ khóc ra cậu không làm được nữa.
Phó Gia nghĩ, tại sao khi nhìn thấy thế này cậu lại đau lòng đến như vậy, không nỡ đến như vậy, thậm chí không muốn mắng hay là đuổi hắn đi nữa, chỉ muốn che mưa cho hắn, muốn đưa hắn đến một nơi khô ráo ấm áp mà thôi.
Cậu ghét chính mình, nhưng lại không thể kiềm chế được.
Lục Tề An hít sâu một hơi, cởi áo khoác của mình ra, đi vào mái hiên, khuỵu xuống trước mặt Phó Gia, hỏi cậu: “Có lạnh không?”
Phản ứng của Phó Gia chậm chạp, mãi mới lắc lắc đầu.
Lục Tề An giũ áo khoác, choàng lên lưng Phó Gia, nói: “Cậu lấy áo khoác che mưa trước, tôi cõng cậu về lớp.

Giờ có lẽ xe cấp cứu đã đến rồi, tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Áo khoác của hắn đã ướt đẫm rồi, thậm chí còn vắt nước ra được.

Nhưng áo khoác đồng phục có tính chống thấm nhất định, dùng nó để che lại vẫn tốt hơn là để thấm nước mưa.
Phó Gia đẩy tay hắn ra, muốn kéo áo trên người mình xuống, nói: “Tôi không đi bệnh viện.”
Lục Tề An giữ hai bên áo khoác lại, gói Phó Gia lại bên trong, kéo mạnh về phía mình, nói: “Vậy cậu muốn đi đâu?”
Phó Gia đột nhiên bị hắn kéo lại gần, đầu óc trống rỗng trắng xóa, đôi mắt đẫm lệ cũng ngừng theo.
Gương mặt của Lục Tề An chỉ gần trong gang tấc, Phó Gia nhìn đôi mắt đỏ ửng của hắn nhưng lại không cảm thấy đáng sợ, trái lại cảm thấy rất dịu dàng.
Phó Gia ngưng thở, không nói gì.
Tay Lục Tề An lần ra phía sau, đặt lên lưng cậu, vây lấy cậu lại: “Không nói gì thì đi bệnh viện.”
Phó Gia khịt mũi, lắc đầu dữ dội.
Lục Tề An thở dài một tiếng, nói: “Vậy tôi đưa cậu về nhà tôi.”
Phó Gia vẫn lắc đầu.
Lục Tề An kéo hai tay áo khoác ra thắt nút lại trước ngực Phó Gia, nói: “Lắc đầu nữa thì đi bệnh viện.

Cậu ở đây đợi tôi, không được đi đâu hết, tôi đi mượn dù.”
Nói xong Lục Tề An liền đứng lên, lại đi vào màn mưa.
Phó Gia vẫn ngơ ngác nhìn hắn, phản ứng đầu tiên là Lục Tề An đã đi rồi, cậu có thể chạy rồi.
Nhưng trên thực tế là cơ thể cậu không nhúc nhích một chút nào.
Cậu đấu tranh vài giây, cuối cùng cũng nhích chân mình mới phát hiện vì đã ngồi xổm quá lâu rồi, chân đã tê đến mức mất luôn cảm giác.

Cậu lại nhích lần nữa, đau đớn kéo đến dữ dội, kéo theo cả cơ thể cũng mất sức theo.
Phó Gia đỡ lấy tường ngồi phịch xuống đất, giữ lấy chân mình lại, quyết định không chạy nữa.
Bởi vì cậu tê chân rồi, vì cậu tê chân mà thôi.
Cậu lau mặt, bàn tay ướt đẫm, có mồ hôi, có mưa, và có cả nước mắt.
Cậu không ngừng thuyết phục bản thân: Là vì tê chân mà thôi.
Trong lúc chờ đợi Lục Tề An, Phó Gia luôn tìm lý do cho mình, thuyết phục mình từng chút một, mãi đến khi Lục Tề An quay lại.

Mưa đã nhỏ hơn nhiều.
Không biết Lục Tề An đã mượn ở đâu một chiếc dù sọc caro, đặt dù ở bên vách tường, hơi xổm xuống nhìn ngang hàng với cậu, nói: “Cậu che dù, tôi cõng cậu về nhà.”
Phó Gia tránh mặt đi, lạnh lùng nói: “Sao tôi phải về với cậu, tôi muốn về ký túc xá.”
Lục Tề An từ chối không do dự: “Không được.” Giọng điệu ấy rất thờ ơ, nhưng Phó Gia nghe được hắn khẳng định như thế nào.
“Cậu…” Phó Gia há miệng.

Câu “Cậu dựa vào cái gì” nghẹn lại trong cổ họng, suýt nữa đã nói ra rồi.
Nhưng suýt nữa vẫn là suýt nữa, lời nói không khách sao như vậy nếu như không tức giận đến cực điểm thì sẽ không dễ dàng nói ra đâu.
Thấy cậu muốn nói rồi lại thôi, Lục Tề An giải thích: “Giờ cậu không được về ký túc xá.

Đột nhiên cậu chạy ra ngoài như vậy thầy cô khó giải quyết, bây giờ không có ai đi tìm cậu là vì chuyện khác đã cản trở họ lại, mà tôi đã ra tìm cậu rồi.

Nếu như giáo viên biết cậu không đi bệnh viện cũng không tìm phụ huynh, mà là quay về ký túc xá, cậu biết họ sẽ làm gì không?”
Phó Gia không trả lời hắn.
Giờ cậu là cái vò mẻ không sợ rơi nữa, không sợ gì cả, khi đánh người ta cậu đã chuẩn bị chấp nhận tất cả mọi hậu quả rồi, bất luận xảy ra chuyện gì thì lúc đó cậu cũng đều sẽ ra tay thôi.
Hơn nữa, ngay cả Lục Tề An cậu cũng đã từ bỏ rồi, cậu còn sợ gì nữa à?
Gương mặt Phó Gia bất cần, nhưng Lục Tề An lại tương đối nghiêm túc: “Họ sẽ liên lạc với phụ huynh của cậu.”
Bỗng chốc, cơ thể Phó Gia đông cứng lại.
“Cậu về nhà với tôi, tôi sẽ nói với giáo viên gia đình đã đón cậu đưa đi bệnh viện kiểm tra rồi, cô Lưu cũng sẽ giúp thuyết phục các thầy cô khác.” Lục Tề An vừa nói vừa đưa cán dù cho cậu.

“Cậu phải nhanh chóng thay ra bộ đồ khác, đi về với tôi, tôi cõng cậu.”
Phó Gia cắn răng, không nhận lấy dù của hắn, mà là đỡ tường đứng lên, phần chân lấy sức đứng dậy khỏi mặt đất.

Nhưng không chỉ cơ thể cậu mất sức, lòng đầy căng thẳng, đôi chân còn run rẩy không ngừng, động tác chậm chạp và chật vật.
Phó Gia tự giữ lấy khe gạch trên bức tường đứng thẳng lên từ từ, nói: “Tôi muốn tự đi.”
Giọng điệu của cậu cố chấp ngang bướng.
Lục Tề An im lặng vài giây, cũng không kiên trì nữa.

Hắn cũng đứng lên, bung dù ra che lấy hai người dưới bóng của tán dù.
Giữa trời mưa âm u, họ đứng phía sau lưng của tòa nhà, có cả tán dù che lại, ánh sáng mờ mờ u tối, Phó Gia nhìn không rõ nét mặt của Lục Tề An, chỉ nghe thấy hắn nói: “Được.”
Phó Gia thở phào.
Cậu cất bước đi thử, nhận ra không khó khăn như trong tưởng tượng.

Ngoài việc bước chân có hơi bay bay ra thì cảm giác đau đớn đã không dữ dội như trước đó nữa.

Nếu cậu muốn bỏ chạy thì chắc chắn có thể nhân lúc Lục Tề An chưa quay lại mà bỏ chạy.
Nhưng cậu đã không như vậy.
Phó Gia ra khỏi mái hiên, Lục Tề An cũng che dù cất bước theo cậu, hai người đi rất chậm, Phó Gia không nói chuyện, Lục Tề An cũng không nói.
Đi từ từ đến cổng trường, Lục Tề An gọi một chiếc taxi, căn hộ cách trường rất gần, lượng xe lúc trời mưa tăng cao, đi xe chưa chắc đã nhanh hơn đi bộ.
Phó Gia hỏi: “Gần vậy sao phải bắt xe?”
Một chiếc xe ngừng ngay trước mặt hai người họ, Lục Tề An tiến đến mở cửa sau xe ra: “Đón xe hoặc là để tôi cõng cậu, cậu tự chọn.”
Phó Gia không suy nghĩ gì nữa trực tiếp chui vào ghế sau.
Lục Tề An đi vào theo, ngồi bên cạnh cậu.
Phó Gia dựa vào cửa xe bên chỗ cậu, gắn chặt mắt mình ra ngoài cửa sổ xe, tránh xa Lục Tề An hết sức có thể.

Nhưng cửa sổ xe có thể nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu lờ mờ bên trong xe, Phó Gia cố gắng lờ đi, nhưng vẫn không thể tránh được bị thu hút bởi hình ảnh phản chiếu.
Cậu phủ tay mình lên kính xe, nhắm mắt lại.
Mặc dù trời mưa xe đông, lại là giờ cao điểm nhưng đường đi đến căn hộ chỉ qua một cây đèn đỏ, vì vậy không quá mất thời gian.
Trước khi vào tiểu khu, Lục Tề An nói trước với gác cổng để xe tiến vào trong.
Xe ngừng lại, Lục Tề An trả tiền xong thì xuống xe trước, vòng tới bên cửa của Phó Gia, che dù đợi cậu bước ra.
Phó Gia coi như không thấy gì, muốn xuống xe từ cửa khác.
Lục Tề An cau mày lại, đưa tay ra túm lấy áo trước ngực của Phó Gia – đó là chiếc áo khoác hắn choàng lên cho Phó Gia, hai tay áo buộc lại trước ngực cậu, thứ hắn nắm là cái nút thắt ấy.
Cơ thể Phó Gia nghiêng về phía trước, suýt nữa thì đã ngã ra ngoài rồi.
Lục Tề An thả tay ra đúng lúc, còn lùi ra sau một bước.

Hắn mím môi lại, ánh mắt bị ngược sáng trông hết sức u ám.
Mặc dù trên hành động của hắn là nhượng bộ, nhưng mà Phó Gia nhìn ra được sự tức giận khi trong nét mặt của hắn.
Phó Gia nghĩ nghĩ, không cự nự nữa, cứ xuống xe như thế rồi đi dưới dù mà hắn đang che.
Lục Tề An nhìn cậu bằng ánh mắt vô cảm, đóng cửa xe lại, gật đầu với tài xế, đợi tài xế khởi động xe đi rồi hắn mới đi vào trong chung cư.
Hắn không bảo Phó Gia đi phía trước, cũng không chú ý xem Phó Gia có theo kịp không, tự mình đi về phía trước.

Thế này không hề giống với lúc đi bộ ở trường trước khi họ lên xe chút nào.
Phó Gia đi theo hắn, vừa giận vừa căng thẳng,
Sao lại đến lượt Lục Tề An tức giận rồi? Bây giờ không phải cậu mới là người đang giận sao, không phải Lục Tề An mới là người nên dè dặt nhìn sắc mặt của cậu sao?
Cậu càng nghĩ càng tức, càng tức càng không thể buông bỏ được.

Sau khi vào trong tòa nhà, Phó Gia cố ý đi chậm vài bước, cách Lục Tề An hẳn một mét.
Lục Tề An hơi khựng lại, nhưng không ngừng lại hoàn toàn mà tiếp tục đi về phía trước, ấn nút thang máy.
Thang máy đến rất nhanh, bên trong không có người khác.

Lục Tề An đi thẳng vào trong, Phó Gia cố ý lề mề mấy giây mới bước vào, còn đứng sát vào trong góc, cố gắng không đứng gần Lục Tề An.
Bề ngoài, Lục Tề An không hề có phản ứng gì với chuyện này.
Mãi đến khi họ đã đến tầng rồi Lục Tề An bước ra khỏi thang máy, thấy Phó Gia vẫn muốn lề mề, vẻ mặt trông có vẻ như bình tĩnh của hắn hắn cuối cùng cũng biến mất tăm hơi.
Hắn bước về phía trước một bước, đưa thẳng tay ra túm lấy nút thắt trước ngực Phó Gia, kéo mạnh cậu ra ngoài.
Phó Gia mất trọng tâm kêu ra thành tiếng, bị một tay khác của Lục Tề An giữ chắc lại.
Phó Gia bốc lửa giận, nói: “Sao cậu…”
Cậu chỉ nói có hai chữ, tay của Lục Tề An đã dời xuống dưới đặt trên eo cậu, kéo nâng cậu lên, đồng thời lúc này Lục Tề An cúi người xuống, dùng vai mình đỡ lấy phần bụng của Phó Gia, vác một hơi cậu lên vai mình.
Nửa người trên của Phó Gia chúi xuống dưới đất, cậu ngẩn người há hốc mồm, không dám động đậy.
Một tay Lục Tề An giữ cậu lại, tay còn lại mở khóa cửa căn hộ.
Sau khi đi vào, hắn đi thẳng vào trong phòng ngủ của mình, đặt trọng tâm ở bên cạnh giường, hai tay đỡ lấy eo của Phó Gia đặt cậu lên giường.
Phó Gia vẫn ngẩn ngơ nhìn hắn, cả quá trình đều mặc hắn sắp xếp.
Lục Tề An đứng thẳng dậy, sắc mặt đã tốt lên khá nhiều.

Cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng nói: “Ở đây đừng đi đâu.”
Hắn lấy một bộ quần áo trong tủ ra, đi vào nhà vệ sinh riêng của phòng ngủ, còn không quên đóng cửa lại.
Phó Gia nhìn hắn đi tới đi lui, trong đầu vẫn chưa thể hồi phục lại được khỏi trạng thái của mấy chục giây trước đó, không thể suy nghĩ bình thường được.
Không đến một giây sau, Lục Tề An đi ra khỏi nhà vệ sinh, hắn thay bộ quần áo mà hắn cầm vào lúc nãy, nhưng hắn không đi về phía của Phó Gia, mà là đứng ở bên cửa nhà vệ sinh quan sát Phó Gia, thấy cậu vẫn luôn giữ mãi tư thế cứng đờ lúc nãy không nhúc nhích, sắc mặt mới tốt lên nhiều hơn một chút, hắn nói: “Tôi muốn kiểm tra vết thương trên người cậu, không thể để cậu đi tắm trực tiếp được, tôi dùng khăn lau một lần giúp cậu trước.” Nói xong, hắn lại đi vào, lần này hắn không đóng cửa, mặc dù từ góc độ của Phó Gia không thấy được bên trong nhà vệ sinh, nhưng cậu có thể nghe thấy tiếng nước.
Tiếng nước ngừng đi rất nhanh, Lục Tề An cầm một thau nước và khăn lông ra ngoài.
Hắn đem ghế đặt bên giường, dùng để kê thau nước và khăn lông.

Sau đó chỉnh độ ấm máy lạnh, chỉnh từ 28 tăng lên đến 30 độ.

Sau khi chuẩn bị hết mọi thứ xong, hắn đem cái ghế thứ hai đến đặt xuống ngồi trước mặt của Phó Gia, nói: “Xong rồi, bây giờ cởi quần áo xuống đi.”
Phó Gia: “?”
Cậu ngã người về phía sau, lắc đầu điên cuồng.
Lục Tề An thấp giọng nói lại một lần nữa: “Cởi quần áo.”
Phó Gia lắc đầu còn dữ dội hơn nữa.
Lục Tề An giơ tay lên đưa về phía Phó Gia, Phó Gia lập tức trốn về phía sau, búng chân để lùi ra giữa giường, run lẩy bẩy.

Lục Tề An không nói gì, một tay chống lên giường, một tay túm lấy cổ chân của Phó Gia lôi cậu lại, đồng thời nói: “Nếu cậu không cởi, thì tôi cởi giúp cậu.”
Mặt Phó Gia nhanh chóng đỏ ửng lên một cách rõ ràng, cậu lắc đầu điên cuồng, rồi lại liều mạng gật đầu, mất đi khả năng giao tiếp hoàn toàn.
Lục Tề An không biết cậu muốn gì: “Rốt cuộc cậu muốn ai cởi?”
Phó Gia trợn to mắt, xúc động chỉ vào mình, nói nhỏ: “Tôi cởi, tôi cởi.”
Lúc này Lục Tề An mới chịu buông tay ra.
Phó Gia che tim mình lại, cảm thấy trái tim đập quá kịch liệt, mỗi lần đập một cái thì toàn bộ các bộ phận trên cơ thể đều nhảy nhót theo.
Sao lại chóng mặt như vậy?
Lục Tề An bình tĩnh nhìn cậu, trong mắt hình như đang viết: “Mời cởi.”
Phó Gia tránh đi ánh mắt của hắn, giơ tay lên cởi áo khoác Lục Tề An đưa cho cậu.

Bước này không hề có độ khó nào, một giây là xong, nhưng tiếp theo đó là cởi chiếc áo T-shirt dưới lớp áo khoác, Phó Gia túm lấy vạt áo cố cởi nó ra, hai lần liền đều không được.
Lục Tề An kiên nhẫn đợi cậu thử đến lần thứ ba, sau đó thất bại, hỏi cậu: “Có cần giúp không?”
Phó Gia nói ngay: “Đừng!”
Cậu hít một hơi thật sâu, dựa vào khí thế phải cởi cho bằng được để làm một cách dứt khoát.
Làn da ở thân trên lộ ra ngoài không khí bỗng chốc hơi lạnh lẽo.

Không phải bởi vì nhiệt độ trong phòng, mà là vì nhiệt độ trên da của cậu quá cao.
Phó Gia tức tốc ôm lấy thân thể mình lại, gù lưng cong eo lại, có thể che được bao nhiêu thì che bấy nhiêu.
Cơ thể lõa lồ của mình bị lộ ra trước ánh mắt của Lục Tề An, bao gồm cả bụng dưới, rốn, và cả đầu ngực.

Nhận thức này khiến Phó Gia như muốn chết đi.
Hô hấp của Lục Tề An tăng nhanh trong chớp mắt.

Hắn giơ tay lên co nắm đấm lại tỳ bên môi mình ho nhẹ một tiếng.
Toàn thân Phó Gia ửng đỏ, rúc người lại, hi vọng cậu bây giờ không ở tầng này, thậm chí là không ở trên mặt đất này, cậu muốn độn thổ xuống một nơi mà tuyệt đối sẽ không bị Lục Tề An nhìn thấy.

Lục Tề An đứng dậy, lấy ra một tấm chăn nhung từ trong tủ quần áo đưa cho Phó Gia.

Phó Gia cầm lấy tấm chăn, quấn lấy mình hết vòng này đến vòng khác giống như bị đông cứng ở giữa mùa đông giá rét âm mười mấy độ vậy, không một kẽ hở.
Lục Tề An nhìn gương mặt đỏ ửng của cậu, nói: “Tôi nhớ mũi cậu bị chảy máu, cậu há miệng ra cho tôi xem trước, có phải răng bị gì không.”
Phó Gia lắc đầu, nói lắp bắp: “Không phải…!không phải, răng tôi không sao, không bị gì hết, người tôi cũng không sao, chỉ là lúc đó nóng nảy quá, lỡ cắn vào môi, nên chảy máu một chút thôi.”
Miệng cậu lúc mở lúc khép, ánh mắt của Lục Tề An dời từ mắt xuống miệng cậu, có thể nhìn thấy chiếc lưỡi màu đỏ hồng của cậu.

Hắn áp sát lại gần cậu, nói: “Há miệng.”
“Tôi…” Phó Gia muốn từ chối, nhưng nói xong một chữ “tôi” thì miệng đã mở ra rồi, mặc dù độ cong rất nhỏ nhưng vì sự do dự của cậu mà thời gian kéo dài ra.

Cậu ngậm miệng lại ngay, đổi thành lắc đầu.
Lục Tề An nói lại một lần nữa: “Há miệng.”
Lần này, giọng nói hắn rất trầm thấp.
Ánh mắt của Phó Gia lay động, thấy Lục Tề An càng dựa càng gần, cậu không còn cách nào khác, không thể tránh được nữa, chỉ có thể há miệng ra.
Ánh mắt của Lục Tề An tối đi, hắn giơ tay lên ấn vào gáy của Phó Gia, nghiêng người áp sát đến.
Hắn thể hiện chuẩn xác cho Phó Gia biết thế nào là cưỡng hôn, đó là khoảnh khắc đôi môi dán sát vào nhau, đưa lưỡi vào trong, quấn quýt lấy đối phương, thỉnh thoảng mút lấy, thỉnh thoảng tránh đi, và liếm kỹ vào những nơi khác trong miệng của đối phương.
Phó Gia ưm mơ hồ một tiếng, ngã xìu ra phía sau.
Lục Tề An đỡ lấy cậu, thu lưỡi lại, đổi thành gặm mút lên đôi môi của Phó Gia.
Hắn cũng không biết mình đã hôn bao lâu, hoặc nên hôn bao lâu, mặc dù có cách hơn Phó Gia nhưng hắn cũng là lần đầu tiên làm như vậy, không có kiến thức cơ bản mà khi thực hành thì lại là dựa theo bản năng.
Nói đơn giản chính là muốn làm gì thì làm nấy đấy.
Đến khi hắn thả Phó Gia ra hai người đều đang thở hổn hển.
Phó Gia đang mở miệng, hồn bay phách lạc, mắt cũng không có tiêu cự, không biết đang đờ đẫn gì nữa.
Lục Tề An véo vào mặt cậu một cái, nói: “Lần sau cưỡng hôn tôi, thì phải nhớ đưa lưỡi ra như vậy nhé.”
– —
Quẩy lên quẩy lên chị em ơi~~~~
Khum ngờ đúng khum, tui đã trở lại với một chương siêu mờ lem hahahahaha~~~.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN