Ngốc Nữ
Chương 3
Vẫn như thường lệ Cầu Cầu và Bạc Xà lại đi săn chỉ còn Dật ca ca ở lại với nàng, nàng tiếp tục học chữ đa phần là học thuộc lòng mấy quyển tâm pháp được vớt lên từ Thủy Ma.
‘Dật ca ca thật là chán a, tại sao phải bất ta cứ học thuộc mấy cuốn sách này vậy?’ Nàng cảm thán số phận mình a, thật sự muốn hóa thành người ngây lập tức có thể muốn làm gì thì làm.
‘Nguyệt nhi ngoan, những cuốn sách sẽ có lợi cho muội, sau này khi muội trở thành người rồi sẽ hiểu rõ công dụng của nó. Còn nữa những món pháp khí, đan dược ta đã để trong không gia giới chỉ rồi muội không nhất định phải luôn đem nó theo bên cạnh’ Lam Dật ôn nhu nói.
Một cơn gió lạnh thổi vào cơ thể Lam Dật căng lên, nàng có cảm giác sẽ có chuyện không hay sẽ xảy ra.
‘Dật ca ca có chuyện gì sao?’ Nàng cẩn thận hỏi, Dật ca ca không trả lời nàng mà thiết lập một kết giới xung quanh nàng, chôn không gian giới chỉ xuống gốc cây, làm xong tất cả Dật ca ca quay lại nhìn nàng
‘Nguyệt Nhi ngoan, không có chuyện gì cả, có ta ở đây sẽ không có ai có thể tổn thương đến nàng. Nguyệt nhi nếu… nếu có chuyện gì xảy ra muội tuyệt đối không được lên tiếng có biết không, nếu không ta sẽ giận khokng nói chuyện với muội nữa’
‘Dật ca ca…’ ta ngập ngừng
‘Ngoan, Nguyệt nhi phải biết nghe lời, nếu không ta sẽ tức giận’ giọng điệu của Dật ca ca vẫn ôn nhu như cũ
‘Được, Dật ca ca ta hứa sẽ không lên tiếng nhưng huynh cũng phải hứa không được không để ý đến ta’ nàng nghẹn ngào nói
‘Được, ta đáp ứng muội’ nói rồi xoay người ra khỏi kết giới. Sau đó có rất nhiều người áo đen xông vào, Dật ca ca một mình đánh nhau với họ, nàng không dám lên tiếng chỉ biết cầu nguyện cho Cầu Cầu và Bạc Xà mau trở lại. Từng người ngã xuống, sau khi giải quyết xong hết Dật ca ca quay sang nhìn nàng mỉm cười ôn nhu, nhưng lại có một người vẫn chưa chết hắn ta từ đằng sau đâm xuyên ngực của huynh ấy, người đó cũng bị Dật ca ca một trưởng đánh chết, nhưng huynh ấy cũng ngã xuống. Nàng đã khóc, nàng không biết gì chỉ còn nghe tiếng hét của Cầu Cầu vầ Bạc Xà sau đó, không có sau đó. Đến khi nàng sắp mất đi ý thức thì lại nghe một giọng nói rất quen thuộc, nàng chỉ biết toàn thân rất ấm áp, sau đó thì không biết gì nữa.
Khi Cầu Cầu và Bạc Xà đang đi săn thì cảm nhận có hơi thở lạ xâm nhập vào Ngân sơn, bọn chúng cũng không để ý lắm vì vào thời gian này vẫn có vài dong binh đoàn đi qua Ngân sơn để đến Lam Hải. Nhưng khi luồn khí tức đó dần chuyển hướng lên đỉnh núi thì bọn chúng biết đoàn người đó tại sao lại đến rồi. Dùng hết tốc lực để trở lại Linh Phong nhưng khi đến cửa động thì bọn chúng biết đã muộn rồi, Lam Dật bị một kiếm xuyên tim, còn Nguyệt nhi bọn mà mấy vạn năm qua bọn chúng thủ hộ đã rời khỏi Thủy Ma đang nằm trong tay của một người khác. Cuồng nộ, tức giận cũng không đủ để hình dung sự tức giận của bọn chúng, toàn bộ người còn lain không ai sống sót, Bạc Xà mau chóng đem Nguyệt nhi trở lại Thủy Ma. Nguyệt nhi vẫn chưa thành hình người nên không thể rời khỏi Thủy Ma nếu không Nguyệt nhi sẽ chỉ còn là một gốc cây vô tri vô giác, công sức bao năm nay sẽ đổ sông đổ biển hết. Chẳng lẽ người đó nói đúng sau, không, không thể. Nếu Nguyệt nhi có chuyện gì thì tất cả mọi người đừng sống sót.
Nhưng bọn họ lại không ngờ Nguyệt nhi vì cứu Lam Dật chấp nhận đem thụy tâm(chắc là nội đan đấy) cho hắn. Một khi Thụy Tâm rời khỏi bản thể Nguyệt nhi sẽ phải trở lại từ đầu, lại thành một gốc cây vô tri, phải qua vạn năm nữa mới tỉnh lại. Lam Dật ngươi rất may mắn, Nguyệt nhi vì ngươi mà cả thụy tâm của bản thân cũng không cần. Sắc mặt của Lam Dật dần có huyết sắc, thì Nguyệt nhi càng thu nhỏ lại, nàng ấy sắp phải rời xa bọn họ rồi. Bọn chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không làm gì được. Chưa bao giờ bọn chúng lại thống hận bản thân mình như thế, tại sao lại không thể làm gì, khokng phải bọn chúng đã thề là sẽ bảo vệ cho Nguyệt nhi sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!