Ngôi Nhà Bí Ẩn - Phần 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
441


Ngôi Nhà Bí Ẩn


Phần 5


Diệp lạ quá .! Tính hù bọn mình ư?
Thịnh run giọng

Tôi đáp mà vẫn nhìn :
Ừ lạ thật, tớ chưa thấy kiểu ngoái đầu như thế! Cho bà này đi làm ảo thuật gia được đấy !
Vào ngủ đi, đêm cứ dậy lục xục mai đến lớp lại ngáp.

Bên cạnh cái bàn Diệp đứng khom khom..cầm điện thoại lên ấn dường như gọi cho ai đó. Một lúc đi bỏ đi vào phòng.
Nói thế chứ nằm xuống tôi cũng không ngủ được. Dậy lấy quyển sách đọc ..lật lật vài trang tôi nghe thấy tiếng động. Vì phòng ở cuối kế với bếp nên nghe khá rõ : Không lẽ nhà có chuột.?

Cộp cộp ..

Ai cầm thìa gõ vào tường thế? Đúng chỗ tôi nằm ,nơi âm thanh phát ra ngay phía gối đầu . Tôi cho sát tai vào nghe ngóng.. Không còn nghe thấy tiếng gõ.
Chốc chốc tôi xem đồng hồ. 6h bật dậy tôi chạy bộ cũng không vội rửa mặt cứ thế đi một vòng khu phố rồi về, nhóm bạn chưa đứa nào rời khỏi phòng.
Cả hôm ấy tôi và Thịnh quan sát ..Diệp vẫn bình thường không có điệu nhìn quắc mắt như lúc đêm nữa.
——————————————–
Nay cả nhóm tôi nộp đề tài . Làm xong tinh thần thoải mái hẳn không còn căng thẳng ,cứ thấy thực tế nào lo ghi ghi chép chép . Đúng là bác sĩ mổ tương lai quanh đi quanh lại chỉ nói đến mổ, thực hành trên dao kéo.

Thấy khoẻ quá! Mai có đi chơi đâu không các bạn tôi? Tớ báo cáo là về nhà nhá – Nhung khoác balo trên vai.

Bạn về bây giờ à?
Tôi ngồi bậc thềm cửa hỏi

Ừ tớ ra bến xe kịp chuyến nào thì nhảy xe luôn!

Để tớ đèo ra..tớ cũng về !

Hihi cảm ơn bạn.!

Diệp không về hả bạn?
Tôi quay nhìn Diệp

Tớ..tớ tuần sau mới về. Chúc mọi người vui vẻ nhé!

Tôi vào phòng lấy balô , dắt xe ra ngõ :

Diệp, Tuấn hai bạn trông nhà bọn tớ về mai lên mang quà cho hihi

Nhớ mang đấy! Không có tớ phạt .

Tôi đưa Nhung ra bến xe rồi đạp về nhà mình. Nghĩ tới cơm mẹ nấu là tôi lại thèm. Nhanh chân đạp nhanh một chút.
Lâu không đi đường này sao lắm ổ gà thế? Còn có cả ổ trâu to ở giữa đường ,nguy hiểm quá! – nghĩ bụng tôi lượn lượn qua để đi vào phía trong.

Bíp bíp bíp
Tiếng còi xe ôtô khiến tôi giật bắn mình. Loạng choạng tôi ngã nhào xuống..như có lực vô hình kéo mạnh tôi siêu vẹo.

Vụt..vụt..tttt..kít.tttt
Tiếng phanh gấp ,cả chiếc xe đạp của tôi nằm gọn trong gầm xe ô tô Một phụ nữ mở cửa bước xuống ôm miệng hét :
Đâm chết người rồi..trời ơi!

Người dân thấy thế tụm lại ngó trong gầm tìm. Chiếc xe đạp méo mó bẹp hét cả phần đầu.

Không thấy người.! Tìm xem có văng đâu không?
Kia kia rồi..

Đám người chạy tới đỡ ,tôi nhăn nhó đứng dậy chỉ đau chút ở dưới chân ,trên mình không bị trầy xước gì. Thoáng thấy người mặc áo trắng đứng truớc đầu xe ô tô , tôi không nhìn rõ mặt.Lách ra khỏi đám đông khập khiễng bước gần chỗ ấy hơn .. Cái bóng trắng biến mất.
Chỉ bị đau có chút nên sau khi thương lượng tôi đồng ý không liên quan tới công an .Cô ấy đền một chiếc xe đạp khác và đưa tôi về .

Cháu ngồi trước cùng cô nhé.!
Nói rồi cô ấy mở cửa xe

Để cháu ngồi sau..duỗi chân cho thoải mái..

Ừ. Chỗ nào cũng được.! Cháu lên đi, cho cô địa chỉ nhà

Vâng – tôi đáp rồi lên ghế sau
Tôi ngồi ngả đầu duỗi chân kê lên cái ghế bên cạnh, mới để lên chút mà chân cứ tự tụt xuống. Mấy lần như thế bực mình tôi duỗi thẳng phía trước chả thèm gác .

Két..tttt..
Xe đang đi lại phanh gấp..tôi nhìn ra ngoài rồi vô tình nhìn gương chiếu hậu trong xe..có..có ai đó đang ngồi cạnh bàn tay để trên đùi dài thườn thượt. Cố nghển để cho rõ nhưng nửa trên không có..tôi chỉ thấy cả cái nệm để tựa đầu.
Đưa tay với gọi cô mà cổ họng ngẹn cứng .!Tay cứ giơ trên khoảng không như tượng..

Cháu sao thế?
Cô lái xe hỏi khiến tay tôi như được thả lỏng.

Cháu..!

Có vẻ cháu không ổn. Cô đưa tới bệnh viện kiểm tra nhớ
Cô nói chuyện với tôi qua gương.

Cháu không sao..cô cô đưa cháu về nhà ..
Tôi liếc nhìn sang bên cạnh không thấy ai nữa.
——————————————–
Diệp ! Bạn trông nhà tớ sang anh Tuấn chút nhé!.
Tuấn B đứng ngoài ngó nói vào phòng.

Bạn khoá cổng vào mang chìa đi. Tớ ngủ bây giờ!

Ngủ sớm thế ? không đi đâu cho đỡ buồn hihi đợi tớ ra ngõ mua ngô luộc về cho.

Tuấn B ra ngõ một lúc xách về túi ngô. Trong nhà tối thui, chỉ để điện ở nhà tắm đủ sáng một góc .
Quái? Mới đây mà đã ngủ rồi ..lại còn tắt điện? Mọi hôm để sáng choang mà!
Treo túi ngô lên cổng Tuấn B sang hàng xóm. Mấy anh em chơi tú lơ khơ có vài ván đã đến 10h.
Thò tay mở khoá vào nhà đi qua phòng Diệp , Tuấn B cũng không gọi.
Xuống rửa mặt đi về phòng lấy quyển Conan ra đọc..lật mấy trang rồi ngủ lúc nào không hay.

Cộp..cạch..cạch..
Rầm..Rầm..

Bật dậy theo quán tính Tuấn B bật đèn lao ra ngoài hô to :
Trộm..Trộm..

Bạn kêu la to thế? Tớ đây ..trộm nào?
Diệp cài chốt cửa lối ra đằng sau

Ối..làm tớ bắn tim ra ngoài..lại còn mặc áo trắng? Mà đêm tối bạn ra đấy làm gì?

Tớ hóng..gió!

Thôi vào ngủ đi..nhà có hai đứa mà bạn cứ như ma ấy!
Tuấn B nói rồi bỏ đi trước.

Đợi đã..tớ..tớ bảo này!

Chuyện gì thế?

Mai kia..bạn..bạn..chết rồi cho tớ..tớ..mượn xác nhé!

Tuấn B há hốc miệng :
Bạn nói gì? Mượn..?

Ờ..tớ đùa đấy..hahaha

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN