Ngọn Sóng Không Tên - Chương 2: Vậy thì đổi sang cách khác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Ngọn Sóng Không Tên


Chương 2: Vậy thì đổi sang cách khác


Hai người im lặng nhìn nhau khiến gian phòng rơi vào yên lặng.

Một lát sau, Lương Tây Kinh khẽ nhướng mày, ung dung thong thả lấy đống quần áo vắt trên lưng ghế mặc vào, còn không quên hỏi người đối diện: “Nhìn chưa đủ à?”

Thi Hảo bình tĩnh nhìn về phía khác: “Em chỉ đang so sánh chút thôi.”

Lương Tây Kinh vô thức hỏi lại: “So sánh cái gì?”

Thi Hảo nhướng mày, khóe môi khẽ cong: “Có lẽ trong khoảng thời gian này tổng giám đốc Lương hơi lười vận động, có hai múi cơ bụng không được rõ ràng cho lắm.”

“…”

Lương Tây Kinh biết chắc chắn rằng cô sẽ chẳng nói được lời gì hay ho.

Anh mím môi, cụp mi mắt nhìn cô một lúc, sau đó hỏi một vấn đề chẳng liên quan gì: “Em tìm La Ninh à?”

Thi Hảo thoáng khựng lại nhưng cô cũng không thấy bất ngờ khi anh biết việc này.

Cô ậm ừ một tiếng, sau đó cởi áo khoác ném về phía cuối giường rồi đi về phía chiếc ghế chỗ bàn trang điểm và ngồi xuống chuẩn bị tháo trang sức: “Anh ấy nói với anh à?”

La Ninh cũng có thể xem là bạn của Thi Hảo, năm ngoái Lương Tây Kinh đã giới thiệu anh ấy với Thi Hảo, để hai người làm quen với nhau, có thể nói người này là một thiên tài trong lĩnh vực máy tính.

Lương Tây Kinh đáp: “Gần như là thế.”

Động tác của Thi Hảo thoáng khựng lại, cô trợn mắt nhìn anh với vẻ không hài lòng: “Thế nào gọi là cũng gần như là thế?”

Lương Tây Kinh không giải thích rõ cho cô biết một việc đó là lúc anh gọi điện thoại cho La Ninh thì câu đầu tiên mà La Ninh thốt lên khi bắt máy là… Một phút trước thư ký Thi của cậu mới liên lạc với tôi xong.

Nghĩ ngợi một lát, anh chợt hỏi: “Trong lòng em thấy có chắc chắn không?”

“Tất nhiên.” Thi Hảo đáp: “Muộn nhất là ngày kia, em sẽ cho anh một câu trả lời chắc chắn.”

Lương Tây Kinh đã rõ, ý của cô là cô không cần sự trợ giúp của anh.

Anh hơi nghiêng người, đứng phía sau Thi Hảo. Từ vị trí của anh lúc này, vừa khéo có thể thấy được dáng vẻ gương mặt của Thi Hảo trong tấm gương.

Một lát sau, một gương mặt trắng trẻo, xinh đẹp chỉ lớn cỡ lòng bàn tay xuất hiện trong tấm gương.

Thấy ánh mắt của người phía sau mình, Thi Hảo không né không tránh, cô nhìn anh qua tấm gương một lát, sau đó đứng lên đi về phía phòng tắm.

Nghe thấy tiếng khóa cửa phòng tắm, Lương Tây Kinh khẽ mỉm cười.

Bỗng dưng, chuông điện thoại di động của anh vang lên. Nhìn người gọi đến, Lương Tây Kinh cầm điện thoại di động lên, đi ra ngoài.

“A lô.”

Vừa bắt máy, giọng của trợ lý Dương Cao Phi đã truyền từ đầu điện thoại kia đến: “Tổng giám đốc Lương, tôi đã gửi video trích xuất từ camera giám sát ở hành lang qua cho anh rồi đó.”

Nhìn chung thì trong khu vực văn phòng bình thường đều được phép trang bị camera giám sát để tiện cho việc quản lý công việc của công nhân viên.

Mãi đến cho đến tận khi Lương Tây Kinh tạm tiếp quản tập đoàn Lương Thị thì mới bỏ toàn bộ camera giám sát trong văn phòng làm việc, chỉ để lại các camera giám sát ngoài hành lang.

Ở chỗ của Lương Tây Kinh, công nhân viên chăm chỉ làm việc cũng được, vừa làm vừa chơi cũng chẳng sao.

Miễn là bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao trong thời gian quy định là được. Anh không hề muốn nhân viên của mình phải chịu áp lực từ việc luôn bị theo dõi, khiến họ cảm thấy căng thẳng, lo lắng trong lúc làm việc.

Cũng chính vì thế mới tạo cơ hội cho kẻ gian làm bừa.

Lương Tây Kinh không tiếp lời.

Dương Cao Phi tự giác báo cáo tiếp: “Tôi đã xem từ đầu đến cuối video mấy lượt rồi, những người đi qua vị trí làm việc của thư ký Thi, ngoại trừ trợ lý thực tập Minh Đào, còn có một số đồng nghiệp khác trong văn phòng.”

Thế nên chỉ dựa vào video trích xuất từ camera giám sát chưa chắc đã tìm ra được kẻ giở trò trên bản kế hoạch.

Nghe vậy, Lương Tây Kinh ngước mắt lên, nhìn vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời đêm, trầm giọng nói: “Tôi biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Lương Tây Kinh mở video trích xuất từ camera giám sát do Dương Cao Phi gửi tới ra xem.

Anh vừa xem xong, đã có tiếng động từ trong phòng khách truyền ra.

Lương Tây Kinh quay người lại, đập vào mắt anh là hình ảnh Thi Hảo mặc váy ngủ hai dây đang quỳ trên mặt đất tìm kiếm thứ gì đó.

Dưới ánh đèn sáng choang, chiếc váy màu đen tương phản rõ rệt với làn da trắng nõn của cô.

Lương Tây Kinh tỏ ra vô cùng kiên nhẫn nhìn hình ảnh này một lúc lâu với vẻ mặt hết sức bình tĩnh: “Em đang tìm cái gì đấy?”

Thi Hảo không quay đầu lại, đáp: “Sáng nay em đánh rơi chiếc khuyên tai xuống ghế sô pha.”

Vừa nói chuyện, Thi Hảo vừa tiếp tục đổi sang một tư thế khác.

“…”

Lương Tây Kinh nhìn bờ mông cong vểnh lên của cô, lông mày cau chặt lại, anh khom người kéo cô lên, khuyên: “Đừng tìm nữa.”

Thi Hảo bị hành động của anh làm cho bất ngờ, cô không kịp chuẩn bị, lảo đảo đụng vào bả vai của anh.

Cô ăn đau, nhíu mày trợn mắt nhìn anh: “Đó là đôi tốt nhất…”

Thi Hảo còn chưa kịp nói xong, Lương Tây Kinh đã trầm giọng ngắt lời cô: “Anh sẽ đền cho em một đôi mới.”

Đôi môi của Thi Hảo khẽ mấp máy, cô đang muốn nói cô không cần anh đền.

Tiếng vang nghe có phần mập mờ đã lâu không thấy bỗng vang lên bên ngoài cửa sổ, đó là hoạt động đêm khuya của cặp đôi trẻ sống ở tầng phía trên nhà Thi Hảo.

Căn nhà bây giờ Thi Hảo đang thuê nằm trong một khu chung cư khá cũ nhưng công tác xanh hoá rất tốt, hơn nữa nơi này cách công ty rất gần, đã vậy tiền thuê nhà còn rẻ nữa. Đương nhiên, khu chung cư này cũng mang trên mình những khuyết điểm khá nghiêm trọng, vừa không có thang máy, lại còn cách âm kém.

Hai người đều im lặng, không nói gì vài giây.

Thi Hảo và Lương Tây Kinh đứng nhìn nhau, từ ánh mắt của anh, Thi Hảo có thể đoán ra được những lời anh định nói.

Đúng như những gì cô dự đoán, một giây sau cô nghe thấy Lương Tây Kinh hỏi mình: “Hôm nay em tới bệnh viện khám vì mất ngủ, bác sĩ ở đó nói sao?”

Thi Hảo: “…”

Nghe ra được ý trong lời nói của Lương Tây Kinh, Thi Hảo tức giận đáp: “Dù sao thì cũng không phải do nguyên nhân này.”

Thấy cô nói vậy, Lương Tây Kinh cười khẽ: “Em chắc chắn chứ?”

Thi Hảo tức giận trợn mắt trừng anh, vành tai cô đỏ bừng lên.

Sao cô có thể mất ngủ vì thứ âm thanh kiểu ấy của cặp đôi ở bên trên tầng lầu được chứ?

Nhận thấy tâm trạng của Thi Hảo đã thay đổi, Lương Tây Kinh giơ tay, vén lọn tóc rối dính trên gò má của cô ra phía sau tai, nhìn cô thật sâu, rồi nói: “Đúng là đáng thương quá đi.”

“…”

Hết chuyện để nói rồi à?

Thi Hảo lườm anh, mắng trả: “Sắc mặt của sếp Lương cũng ổn áp ra phết đấy, chẳng hay anh thấy đồ ăn Nhật Bản trong bữa tối nay thế nào?”

Biết cô cố ý chọn một nhà hàng Nhật Bản, Lương Tây Kinh cũng không tức giận, anh thong dong hỏi lại cô: “Muốn nếm thử à?”

“Em mới không thèm…” Thi Hảo còn chưa nói hết câu, Lương Tây Kinh đột nhiên cúi đầu xuống, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Mi mắt của Thi Hảo khẽ rung lên, bờ môi cô hơi hé ra như muốn nói điều gì đó, Lương Tây Kinh giơ tay, lòng bàn tay anh dán lên thắt lưng thon thả của cô, sau đó di chuyển lên trên bả vai rồi lại tiếp tục di chuyển lên trên, nhẹ nhàng giữ lấy gáy cô, sau đó anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Anh cạy hàm răng đang khép chặt của Thi Hảo ra, đẩy đầu lưỡi mình vào, ôm lấy đầu lưỡi của cô, quấn quýt lấy nó không buông.

Môi lưỡi giao nhau, Thi Hảo lơ đãng nghĩ… Sao trong miệng Lương Tây Kinh chẳng có chút mùi vị nào của mấy món ăn Nhật Bản thế, là vì anh đánh răng rồi sao? Cô nếm thử hương vị trong miệng anh, toàn là mùi của loại kem đánh răng hương chanh của cô.

Ngay khi cô đang mải nghĩ lung tung, đầu lưỡi bỗng bị người ta cắn khẽ một cái.

Thi Hảo ăn đau, cô không hài lòng mở mắt ra.

“Tập trung một chút.” Lương Tây Kinh lên tiếng nhắc nhở cô.

Hai người ngã ngồi trên ghế salông, lúc ý loạn tình mê, Thi Hảo nghe thấy Lương Tây Kinh nghiến răng nghiến lợi nói: “Em cố ý đấy à?”

Thi Hảo mở mắt ra, nhìn nơi ngón tay mảnh khảnh của Lương Tây Kinh đang đặt, chớp mắt nhìn anh với vẻ vô tội: “Em quên khuấy đi mất.”

Cô không hề có ý trêu chọc anh trong kỳ sinh lý cũng không hề có ý trả thù hành động của anh khi ở công ty lúc ban ngày.

Một năm trước, khi Thi Hảo và Lương Tây Kinh bắt đầu mối quan hệ mập mờ này đã từng thỏa thuận… Trong giờ làm việc, Lương Tây Kinh sẽ đối xử với cô theo thái độ như của cấp trên dành cho cấp dưới, Thi Hảo cũng dùng thái độ tương tự như vậy với Lương Tây Kinh.

Bọn họ đều không phải là kiểu người sẽ mang tình cảm riêng tư, cảm xúc cá nhân vào công việc.

Tuy cũng có lúc không thể làm theo thỏa thuận ấy một trăm phần trăm nhưng hai người vẫn cố hết sức để duy trì nó.

Lương Tây Kinh nhìn sâu vào đôi mắt ranh mãnh của Thi Hảo, anh không có ý định vạch trần trò vặt vãnh này của cô. Dù lúc này cơ thể anh khô nóng, khó chịu nhưng anh cũng không phải kiểu người không nhịn được.

Anh nhìn chằm chằm vào Thi Hảo với đôi mắt sâu thăm thẳm, không hề có hành động kế tiếp.

Thi Hảo bị anh nhìn chằm chằm như thế cảm thấy hơi chột dạ, cô chậm rãi lùi lại với ý muốn tránh xa anh.

Ai ngờ cô vừa mới di chuyển, cổ tay đã bị Lương Tây Kinh kéo lại.

“… Vậy thì đổi sang cách khác.” Lương Tây Kinh vuốt nhẹ chóp mũi cô, đổi ý nói.

Thi Hảo: “…”

Sáng ngày hôm sau, lúc Thi Hảo thức giấc, Lương Tây Kinh đã không còn ở trong phòng nữa.

Đồng hồ sinh học của Lương Tây Kinh rất chuẩn, sáng nào cũng thức dậy lúc năm giờ rưỡi. Còn đồng hồ sinh học của Thi Hảo lại là sáu giờ rưỡi. Thế nên hai người rất hiếm khi thấy mặt nhau lúc sáng sớm.

Nếu không thoáng thấy chiếc đồng hồ của Lương Tây Kinh để lại trên tủ đầu giường, suýt chút nữa thì Thi Hảo cho rằng đêm qua mình gặp một giấc “mộng xuân”.

Thức giấc chừng năm phút, Thi Hảo mới lồm cồm bò dậy.

Sau khi đánh răng, rửa mặt, trang điểm xong, Thi Hảo thay một bộ âu phục chuyên nghiệp, rồi tới công ty.

Giờ vào làm việc của tập đoàn Lương Thị là chín giờ, chỉ cần không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, bình thường, Thi Hảo sẽ đến công ty vào lúc tám giờ.

Đây là thói quen được hình thành từ ngày đầu cô vào làm việc cho tập đoàn Lương Thị, tới nơi làm việc trước một tiếng có thể ngăn ngừa mọi khả năng dẫn tới việc đi làm muộn.

Tám giờ đúng, đại sảnh của công ty vắng lặng.

Thi Hảo lên tầng của văn phòng tổng giám đốc, vừa bước ra khỏi thang máy, cô đã nghe thấy tiếng gõ bàn phím truyền từ bên trong ra. Thi Hảo nghiêng đầu qua thì thấy Minh Đào đang ngồi ở chỗ làm việc.

Đúng lúc này Minh Đào cũng ngẩng đầu nhìn về phía Thi Hảo, vừa trông thấy cô hai mắt cô ta đã sáng rực lên, vui vẻ cười chào hỏi: “Chị Thi Hảo, chào buổi sáng.”

Thi Hảo nhướng mày: “Chào cô, đến lâu chưa?”

Minh Đào lắc đầu: “Chưa đâu, em chỉ đến sớm hơn chị Thi Hảo có mấy phút thôi.”

Cô ta tiếp tục nói chuyện với Thi Hảo: “Sáng này em dậy hơi sớm, ở nhà cũng chẳng có gì để làm, thế nên em mới tới công ty sớm, muốn học hỏi thêm một chút.” Nói đến đây, cô ta bỗng nhớ đến mấy chuyện nghe được trong lúc buôn dưa sau khi ăn xong ở công ty trong khoảng thời gian gần đây, bèn bảo: “Chị Thi Hảo ơi, em nghe các anh chị đồng nghiệp khác trong công ty nói mấy năm nay chị toàn đến công ty vào khoảng tám giờ. Chị giỏi thật đấy, có thể kiên trì lâu đến thế.”

“Vị trí thư ký của tổng giám đốc Lương đâu có dễ làm.” Thi Hảo thở dài nói.

Minh Đào ngạc nhiên, đây là lần thứ hai cô ta cảm thấy trong lời nói của Thi Hảo có ý gì đó. Minh Đào còn chưa kịp nghĩ cho rõ ràng, Thi Hảo bỗng mỉm cười với cô ta: “Cô cũng rất giỏi, những người trẻ tuổi bây giờ hiếm có ai dậy sớm được như cô.”

Minh Đào lập tức ném luôn mấy suy nghĩ vớ vẩn ra sau đầu, cảm thấy hơi xấu hổ, mím môi nói: “Chị Thi Hảo cứ quá khen.”

Đột nhiên, Minh Đào nhớ ra ly cà phê mình mua ở tầng dưới, bèn đưa nó cho Thi Hảo: “À phải rồi, chị Thi Hảo ơi, sáng nay lúc mua cà phê em có mua thêm một cốc. Chị có muốn nếm thử không?”

Thi Hảo cụp mi mắt xuống, giơ tay nhận lấy: “Cảm ơn cô, vừa hay hôm nay tôi cũng không mua gì cả.”

Minh Đào mừng rỡ: “Nên mà, dù sao em cũng còn nhiều điều cần học từ chị Thi Hảo.”

Sau khi ngồi xuống chỗ làm việc của mình, Thi Hảo uống một cốc nước ấm để làm ấm bụng theo thói quen.

Uống xong, cô thoáng nhìn về phía ly cà phê đặt bên cạnh. Đó là một ly cà phê đá, sau khi bước qua sinh nhật tuổi hai lăm, bình thường cô đã rất ít khi uống cà phê đá chứ đừng nói là trong kỳ sinh lý.

Thế nhưng hôm nay, cô quyết định uống thử ly cà phê đá mà trợ lý thực tập đưa cho mình.

Uống cà phê xong, Thi Hảo tiến vào trạng thái làm việc.

Sau khi sắp xếp xong các thông tin mà Lương Tây Kinh có thể cần khi anh tới công ty, Thi Hảo bắt đầu khoanh tròn những điểm chính trên lịch trình làm việc.

Sau khi chuẩn bị tất cả mọi thứ xong xuôi đâu vào đấy, Thi Hảo quyết định đi vệ sinh vài phút trước khi chính thức vào làm.

Cô còn chưa kịp đứng lên, đã nghe thấy tiếng đồng nghiệp bên cạnh thốt lên: “Trời ạ, hôm nay tổng giám đốc Lương đẹp trai quá đi mất!”

Dưới ánh đèn huỳnh quang, Lương Tây Kinh xuất hiện trong khu vực làm việc với bộ âu phục chỉnh tề, thân hình cao lớn, dáng người thẳng tắp.

Đường nét trên gương mặt anh rất tuấn tú, sống mũi cao thẳng, lông mày sắc nét, khiến người ta có cảm giác bị áp bức. Nhưng thứ khiến người đồng nghiệp kia bất ngờ đó là hôm nay Lương Tây Kinh không còn mặc áo sơ mi trắng hoặc đen trong lớp áo âu phục nghìn ngày như một nữa mà thay vào đó là một chiếc áo len cổ cao màu đen, dù cho thời tiết hiện tại đang là mấy mươi độ. Chiếc áo len cổ cao màu đen khiến anh càng thêm lãnh đạm lạnh lùng, hấp dẫn hơn ngày thường rất nhiều.

Ánh mắt của Thi Hảo dừng lại trên chiếc áo len cổ cao của Lương Tây Kinh vài giây, sau đó mới di chuyển lên gương mặt anh.

Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô, Lương Tây Kinh quay đầu nhìn cô, trầm giọng gọi: “Thư ký Thi.”

Thi Hảo vội đáp: “… Tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh: “Pha một tách cà phê mang vào đây.”

“…”

Giao nhiệm vụ xong, đôi chân dài của Lương Tây Kinh tiếp tục sải bước, đi vào trong văn phòng.

Thi Hảo lập tức đi về phía phòng trà nước.

Còn chưa pha cà phê xong, đồng nghiệp nữ Lý Thiến Vi đang ở trong phòng trà nước cùng Thi Hảo khẽ đụng vào cánh tay cô, hỏi: “Thư ký Thi, cô có thấy hôm nay tổng giám đốc Lương rất đẹp trai không?”

Thi Hảo đáp một cách bình tĩnh, tự nhiên: “Không thấy.”

Lý Thiến Vi nghẹn họng: “Cô không thấy bất cứ sự khác biệt nào của anh ấy bây giờ và anh ấy ngày trước hả?”

“Khác chỗ nào cơ?” Thi Hảo hỏi lại.

Lý Thiến Vi đáp: “Trước đây, ngày nào đi làm anh ấy chẳng mặc áo sơ mi.”

Thi Hảo: “…  Áo len cổ cao cũng đâu có khác áo sơ mi là mấy.”

Ngoại trừ khả năng giữ ấm.

“Sao lại không khác mấy?” Lý Thiến Vi nhìn cô một chút, cảm thấy hơi ghét bỏ nói: “Thư ký Thi này, cô thật chẳng có tâm hồn thiếu nữ gì cả. Chẳng lẽ cô không cảm thấy một người đàn ông cao to mặc áo len cổ cao phối với âu phục sẽ càng thêm lạnh lùng, càng có cảm giác cấm dục sao?”

Nói đến đây cô ấy bỗng hạ giọng xuống, khẽ nói: “Tôi chỉ thích loại này thôi.”

Thế nhưng Lý Thiến Vi tự biết sự khác biệt to lớn về địa vị của cả hai nên cũng không dám có bất cứ suy nghĩ nào không thích hợp với Lương Tây Kinh.

Thế nhưng thỉnh thoảng suy đi tính lại, cô ấy vẫn thấy được nhìn no mắt cho đã cơn thèm cũng chẳng phải việc phạm pháp.

Thi Hảo im lặng, không nói gì cả.

Tạm ngừng một lát, Lý Thiến Vi tiếp tục thì thầm: “Thế nhưng sao hôm nay nhiệt độ cao như thế, tổng giám đốc Lương mặc nhiều vậy mà không thấy nóng sao?”

Nghe thế, một vài hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi chợt xuất hiện trong đầu Thi Hảo, cô bỗng ho sặc sụa thành tiếng.

Lý Thiến Vi nghi ngờ quay qua hỏi: “Thư ký Thi, cô định nói gì à?”

“Tôi đoán… ” Thi Hảo bưng ly cà phê đã pha xong lên, chấm dứt hình ảnh bản thân cố tình để lại dấu vết trên cổ Lương Tây Kinh vào đêm hôm trước đi, bình tĩnh nói: “Chắc đợt này, tổng giám đốc Lương muốn hướng tới phong cách của những quý ông sành điệu.”

“Hả?” Lý Thiến Vi khiếp sợ: “Thật hay giả thế?”

Thi Hảo: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN