Ngọn Sóng Không Tên - Chương 3: Sắp xếp cho tổng giám đốc Lương mặc đồ Cao cổ mấy ngày
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Ngọn Sóng Không Tên


Chương 3: Sắp xếp cho tổng giám đốc Lương mặc đồ Cao cổ mấy ngày


Nghe thấy lời nói ngây thơ của Lý Thiến Vi, Thi Hảo không biết nên trả lời sao cho phải.

Cô im lặng một hồi, cuối cùng vứt lại một câu “Tôi đưa cà phê lên cho tổng giám đốc Lương đây” rồi bưng cà phê ra khỏi phòng trà nước, đi về phía phòng làm việc của Lương Tây Kinh.

Bấy giờ Lý Thiến Vi mới muộn màng nhận ra rằng Thi Hảo đang đùa mình.

Lúc cô ấy tiếc hận thì Thi Hảo đã đi xa rồi.

Cô gõ cửa đi vào văn phòng tổng giám đốc rồi đặt tách cà phê lên bàn làm việc của Lương Tây Kinh: “Tổng giám đốc Lương, cà phê của anh đây.”

Lương Tây Kinh giơ tay lên kéo nhẹ cổ áo một cái, tâm trạng không tốt lắm: “Thi Hảo.”

Lương Tây Kinh không thích mặc áo cao cổ. Sáng nay về nhà chạy bộ xong rồi vào tắm anh mới phát hiện ra tối hôm qua Thi Hảo đã giữ lại trên cổ anh mấy quả dâu tây cực kỳ dễ thấy, cổ áo sơ mi không thể nào che khuất được.

Nghĩ đến hành động tối hôm qua của cô, trái cổ gồ gồ của anh lại cuộn lên.

Nghe thấy tên mình, Thi Hảo hơi sững người một chút rồi cất tiếng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh biết ý của cô: “Còn ba phút nữa.”

Còn ba phút nữa mới đến giờ làm việc nên lúc này bọn họ có thể nói chuyện với nhau mà không bị thân phận cấp trên cấp dưới gò ép.

Thi Hảo à một tiếng, liếc nhìn ngón tay thon dài đang kéo cổ áo của anh một cái rồi ép buộc bản thân phải quay đi chỗ khác, giả vờ mình đang rất bình tĩnh: “Anh muốn nói gì?”

Lương Tây Kinh chậm rãi ngước lên nhìn cô một cái: “Trưa nay anh có nửa tiếng đồng hồ rảnh rỗi.”

Anh xoay xoay cái bút máy trong tay rồi thong thả nhả từng chữ: “Chuyện này em muốn để tới bao giờ mới công khai?”

Thi Hảo nhìn lại anh: “Anh sẽ xử lý hậu quả sau khi công khai như thế nào?”

Lương Tây Kinh không lên tiếng.

Thi Hảo trầm ngâm: “Còn hơn nửa tháng nữa là cô ấy sẽ kết thúc kỳ thực tập.”

Thi Hảo không phải thánh mẫu, cũng không làm thánh mẫu.

Chẳng qua Minh Đào chỉ là một nhân viên vừa mới tốt nghiệp tới công ty thực tập mà thôi. Nếu công ty công khai ra ngoài thì sau này cô ta sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong quá trình tìm việc làm.

Bản thân Thi Hảo cũng đi lên từ một nhân viên thực tập. Hồi mới bắt đầu làm việc cũng có lúc cô phạm sai lầm. Cô chỉ vô tình mà thôi, không giống với chuyện của Minh Đào nhưng cũng là từng phạm sai lầm.

Cho nên cô đang chờ, nếu như Minh Đào nhận lỗi tử tế thì Thi Hảo vẫn muốn cho cô ta một cơ hội để sửa đổi.

Năng lực làm việc của Minh Đào không thể nói là kém. Dù là trên mặt nào thì cô ta cũng rất ưu tú, nếu không cũng sẽ không thể trở thành trợ lý thực tập của Lương Tây Kinh được.

Thi Hảo hy vọng rằng sau bài học lần này, cô ta có thể tìm lại được con đường đúng đắn, dùng năng lực của bản thân quang minh chính đại đi tranh giành thứ mà mình muốn.

Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm Thi Hảo hồi lâu, trong lòng đã có suy tính riêng.

Anh liếc nhìn kim giây sắp nhích đến chín giờ trên tường rồi lời ít ý nhiều nói: “Công ty có quy tắc và luật lệ của công ty.”

Thi Hảo còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Lương Tây Kinh đã nhanh chóng khôi phục lại trạng thái làm việc rồi: “Đi ra ngoài đi.”

Trở lại vị trí làm việc, Thi Hảo mở ghi chép thời gian máy tính của mình bị động tới do La Ninh gửi ra xem.

Xem xong, cô lại mở video giám sát do đồng nghiệp của mình trong phòng giám sát gửi tới ra tìm kiếm.

Sau khi cẩn thận suy nghĩ một hồi, Thi Hảo quyết định gửi tất cả những thứ này vào hòm thư của Lương Tây Kinh.

Đây là bằng chứng cô dùng để chứng minh cho bản thân.

Gửi xong, cô không nghĩ nhiều nữa. Phần lớn thời gian Thi Hảo là một người quyết đoán.

Đến giờ nghỉ buổi trưa, Lương Tây Kinh đưa trợ lý đi ăn trưa mới quay về phòng làm việc chưa được bao lâu thì Dương Cao Phi đã nhắn vào trong nhóm chat công việc của bọn họ một tin.

Dương Cao Phi: “@Thi Hảo @Minh Đào – Thư ký Thi, tổng giám đốc Lương gọi hai người đến phòng làm việc của anh ấy.”

Các đồng nghiệp ngay lập tức quay phắt lại nhìn về phía hai người, không ngừng bàn tán xôn xao.

“Thư ký Thi, tổng giám đốc Lương tìm cô và Minh Đào không phải là để nói chuyện ngày hôm qua đấy chứ?”

Thi Hảo nghiêng đầu bình tĩnh đáp: “Tôi cũng không biết.”

Còn Minh Đào thì đã hốt hoảng đứng bật dậy khỏi ghế và đi về phía Thi Hảo rồi. Cô ta luống cuống nhìn Thi Hảo rồi thấp thỏm bất an hỏi: “Chị Thi Hảo, đột nhiên tổng giám đốc Lương tìm hai chúng ta làm gì thế ạ? Chẳng phải chuyện ngày hôm qua đã xử phạt xong rồi sao?”

Nghe cô ta nói vậy, Thi Hảo còn chưa kịp mở miệng đáp, Lý Thiến Vi ngồi làm việc bên cạnh cô đã cười híp mắt trả lời: “Minh Đào, ngày hôm qua tổng giám đốc Lương chỉ mới phạt Thi Hảo mà thôi.”

Mặt Minh Đào tái nhợt, lắp bắp nói: “Chị Thiến Vi, em không… Không có ý này.”

Lý Thiến Vi cười rạng rỡ rồi cất tiếng an ủi cô ta: “Có ý gì không quan trọng lắm. Tổng giám đốc Lương cho gọi thì hai người mau vào đi thôi. Tổng giám đốc Lương không thích chờ đợi đâu.”

Minh Đào nhìn về phía Thi Hảo.

Thi Hảo cụp mắt: “Đi thôi.”

“…”

Trong phòng làm việc của Lương Tây Kinh, trừ Thi Hảo và Minh Đào ra thì còn có Dương Cao Phi và một đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật nữa cũng đang ở đây.

Trụ sở chính của tập đoàn Lương Thị là toà nhà cao chọc trời nằm ngay khu vực trung tâm CBD của thành phố Giang, cực kỳ thu hút và dễ thấy.

Phòng làm việc của Lương Tây Kinh có tầm nhìn rộng rãi và sáng sủa, cách trang trí khiêm tốn nhưng không kém phần xa hoa. Phía sau bàn làm việc của anh là một khung cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài. Đứng trong phòng có thể nhìn thấy hơn nửa thành phố Giang phía sau bàn làm việc của anh.

Đây là lần thứ hai Minh Đào đi vào phòng làm việc của Lương Tây Kinh.

Từ sau khi bước vào đến giờ, hơi thở của cô ta vẫn luôn dồn dập, vừa căng thẳng vừa chột dạ.

Sự tò mò làm cô ta ngẩng đầu lên, lén lút nhìn về phía người đàn ông đang lạnh lùng ngồi trên chiếc ghế da đắt tiền. Chỉ trong tích tắc đó thôi mà tim cô ta đã đập như trống.

Nhưng tiếc là từ đầu đến cuối Lương Tây Kinh chưa từng chia cho cô ta dù chỉ là nửa con mắt.

Anh nhìn về phía Thi Hảo rồi cất giọng trầm trầm: “Thư ký Thi, cô biết tại sao tôi gọi cô vào đây không?”

Trong lòng Thi Hảo mắng anh biết rồi mà còn hỏi nhưng trên mặt cô vẫn rất thản nhiên: “Biết ạ.”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng rồi hất cằm ra hiệu: “Tự mình giải quyết đi.”

Thi Hảo gật đầu sau đó quay sang nhìn Minh Đào: “Minh Đào, tôi muốn hỏi cô mấy câu.”

Đối mặt với ánh mắt trong veo sáng tỏ của Thi Hảo, Minh Đào có cảm giác như tất cả mọi hành vi của mình đều đã bị nhìn thấu hết. Cô ta căng thẳng đến nỗi mặt mày tái nhợt, hốc mắt thoáng cái đỏ ửng lên: “Chị… Chị Thi Hảo, chị muốn hỏi gì em?”

Thi Hảo hơi khựng lại, còn chưa kịp cất lời thì chất giọng hờ hững lạnh lùng của Lương Tây Kinh đã vang lên lần nữa: “Cô gọi cô ấy là gì?”

Anh hỏi Minh Đào.

Minh Đào ngẩn người. Nhìn đôi mắt lạnh lùng nhưng có thể hiểu thấu lòng người của Lương Tây Kinh, hơi thở của cô ta dần dồn dập hơn: “Chị… Chị Thi Hảo ạ.”

Nghe được câu trả lời của cô ta, Thi Hảo cụp mắt xuống.

Cô đã từng nhắc nhở Minh Đào rất nhiều lần rằng ở công ty phải gọi cô là thư ký Thi.

Một giây tiếp theo, giọng nói của Lương Tây Kinh lại vang lên trong phòng làm việc. Anh bình tĩnh hỏi: “Trợ lý Dương, đây là trợ lý thực tập mà anh chọn ra đấy à?” Anh cụp mắt, mặt không cảm xúc: “Vào công ty để làm thân nhận họ hàng như này ư?”

Minh Đào đã bước vào giai đoạn thử thách cuối cùng của kỳ thực tập tại công ty. Trừ Giám đốc nhân sự ra thì Thi Hảo và Dương Cao Phi cũng cùng tham gia đánh giá.

Mặt Dương Cao Phi lộ vẻ khó xử: “Xin lỗi tổng giám đốc Lương, đây là sơ suất trong lúc làm việc của tôi.”

Lương Tây Kinh cười nhạt, tạm thời đặt chuyện trách phạt anh ấy sang một bên rồi liếc nhìn Thi Hảo: “Tiếp tục đi.”

Suy nghĩ vừa mới hiện lên trong đầu của Thi Hảo bị cắt ngang. Cô khựng lại một chút rồi mới mở miệng: “Ngày hôm qua lúc in bản kế hoạch cô chắc chắn mình không vô tình đụng phải con chuột hoặc bàn phím dẫn đến việc số liệu xuất hiện sai sót chứ?”

Cô cố ý dùng từ vô tình.

Chỉ là đứng trước thử thách này, đầu óc Minh Đào đã choáng váng không còn nhận ra được gì nữa. Cô ta nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thi Hảo rồi líu lưỡi lắp bắp đáp: “Chị Thi… Thư ký Thi, tất nhiên là tôi không chạm vào bản kế hoạch rồi. Tôi cũng đã nói với chị rằng tôi chỉ mở máy tính của chị ra in thôi rồi mà. Tại sao số liệu lại sai thì tôi không biết gì cả.”

Không đợi Thi Hảo hỏi tiếp, cô ta đã hốt hoảng buột miệng nói: “Thư ký Thi, chị không thể vì bị tổng giám đốc Lương phạt mà kéo theo một trợ lý thực tập như tôi chết cùng được.”

“…”

Bị cô ta chỉ trích như thế nhưng Thi Hảo vẫn không tức giận.

Cô im lặng nhìn dáng vẻ giương nanh giơ vuốt của Minh Đào một hồi rồi quay sang nhìn Dương Cao Phi: “Trợ lý Dương, phiền anh chiếu đoạn video kia ra giúp tôi.”

Mấy phút sau, sau khi xem xong đoạn video giám sát, mặc dù Minh Đào đã hoảng hốt đến nỗi mặt mày tái nhợt rồi nhưng vẫn cố gắng giãy giụa một lần cuối: “Thư ký Thi, dù có đoạn video này thì cũng chỉ có thể chứng minh là tôi đã từng đến vị trí làm việc của chị mà thôi. Mà tôi đến đó là để in bản kế hoạch. Sao chị có thể đổ lỗi cho tôi động đến số liệu trong đó được chứ?”

Cô ta biện giải rất hợp lý: “Hơn nữa trong đoạn video này ngoài tôi ra còn có những đồng nghiệp khác cũng tới vị trí làm việc của chị nữa mà.”

“Cô nói không sai.” Thi Hảo vẫn bình tĩnh: “Nhưng lịch sử sửa đổi trong máy tính sẽ không lừa gạt người khác.”

Đồng nghiệp bộ phận kỹ thuật lập tức phơi bày lịch sử sửa đổi đã bị thủ tiêu dọn dẹp sạch sẽ ra: “Trợ lý Minh, thời gian mở máy tính, chỉnh sửa văn bản và thời gian cô đi tới vị trí làm việc của thư ký Thi chênh lệch hai phút. Trong khoảng thời gian hai phút đó, chỉ có mình cô ở vị trí làm việc của thư ký Thi.”

“Nhưng mà… Nhưng mà…” Hai mắt Minh Đào đỏ hoe nhìn về phía Lương Tây Kinh: “Nhưng cũng có thể là trùng hợp thôi mà. Tại sao tổng giám đốc Lương lại chỉ nghi ngờ tôi tự tiện sửa lại số liệu mà không nghi ngờ thư ký Thi sơ suất trong lúc làm việc chứ?”

Cô ta vừa dứt lời, cả văn phòng tổng giám đốc lặng ngắt như tờ.

Đây là lần đầu tiên Dương Cao Phi và đồng nghiệp bộ phận kỹ thuật thấy có người dám chất vấn Lương Tây Kinh như thế.

Hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau, da đầu bắt đầu tê rần.

Chốc lát sau, giọng nói chắc nịch của Lương Tây Kinh lọt vào tai mọi người: “Bởi vì cô ấy là Thi Hảo.”

Thi Hảo hai mươi hai tuổi đang học nghiên cứu sinh đã vào tập đoàn Lương Thị thực tập. Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cô được điều thẳng đến làm trợ lý thực tập bên cạnh Lương Tây Kinh.

Năm hai mươi tư tuổi, cô chính thức được thăng chức từ trợ lý thành thư ký duy nhất của Lương Tây Kinh.

Sự nghiệp của Thi Hảo thăng tiến quá thuận lợi nên có người biết chuyện trong công ty đã tung tin rằng thật ra cô là người do ông nội của Lương Tây Kinh sắp xếp đến bên cạnh anh.

Chỉ là tin đồn này chưa từng được chứng thực. Rốt cuộc sự thật là gì thì chẳng ai biết được cả.

Điều duy nhất mà mọi người biết là từ khi Thi Hảo giữ chức thư ký của Lương Tây Kinh đến giờ đã hai năm rưỡi rồi nhưng cô chưa bao giờ mắc phải bất kỳ sai lầm nào trong công việc.

Trái lại, cô còn thường xuyên xoay chuyển tình thế, ngăn cơn sóng dữ giúp đồng nghiệp sơ ý làm sai nữa.

Vậy nên không có bất kỳ ai đưa ra lời phản biện cho sức nặng của câu “Bởi vì cô ấy là Thi Hảo” mà Lương Tây Kinh nói.

Minh Đào cũng đã nghe được không ít tin đồn trong công ty, biết được Thi Hảo cực kỳ chuyên nghiệp và nghiêm túc trong công việc.

Mặt cô ta xám như tro tàn, muốn bao biện cho bản thân rằng mình chỉ là bị ma ám nên mới động vào số liệu trong bản kế hoạch mà thôi. Cô ta không ngờ Lương Tây Kinh lại truy cứu đến cùng như thế, càng không ngờ Thi Hảo lại tỉnh táo đến vậy. Dù sao thì đây cũng chỉ là một phần của bản kế hoạch nội bộ mà thôi.

Lương Tây Kinh không cho Minh Đào cơ hội nào nữa. Anh rất hiếm khi hao tâm tốn sức vào những chuyện nhỏ nhặt.

Anh lạnh lùng khoát tay với mấy người trong phòng làm việc: “Trợ lý Dương, anh xử lý những chuyện còn lại đi.”

Sau đó mọi người cùng đi ra ngoài. Thi Hảo vừa mới đi tới cửa đã bị Lương Tây Kinh gọi lại: “Thư ký Thi ở lại một chút.”

Thi Hảo: “…”

Cửa văn phòng mở ra rồi lại đóng lại.

Thi Hảo quay đầu nhìn người đang ngồi sừng sững bất động tại chỗ ở đằng kia: “Tổng giám đốc Lương.”

Ánh mặt trời đầu giờ chiều từ ngoài cửa sổ rơi vào phòng. Mấy vụn sáng rải xuống xung quanh Lương Tây Kinh, vẽ ra khuôn mặt anh tuấn của anh.

Chỉ trong chớp mắt, Thi Hảo nhìn đến mất hồn.

Lương Tây Kinh không để ý đến sự thay đổi trong ánh mắt cô. Anh chỉ lạnh nhạt hỏi: “Thư ký Thư quên mất chuyện này rồi phải không?”

Thi Hảo không kịp phản ứng: “Chuyện gì cơ?”

Lương Tây Kinh: “Bản kiểm điểm.”

“…”

Thi Hảo nghẹn lời rồi hít vào một hơi thật sâu: “Tôi sẽ gửi vào hòm thư của anh ngay.”

Lương Tây Kinh nhịn cười, khẽ nhếch chân mày lên: “Ừ.”

Đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, Thi Hảo bật máy tính lên gửi bản kiểm điểm đã viết xong từ tối qua vào hòm thư của Lương Tây Kinh.

Sau khi gửi chừng mười phút, cô nhận được hồi âm của Lương Tây Kinh: “Viết lại.”

Nhìn hai chữ to đùng trên email, Thi Hảo nhẫn nhịn một lúc rồi chịu không nổi nữa mà mở WeChat lên hỏi Lương Tây Kinh tại sao cô phải viết lại. Rõ ràng là cô đã nắn nót viết một bản kiểm điểm rất đẹp rồi mà.

Lương Tây Kinh: “Tự nghĩ đi.”

Thi Hảo nghiến răng nghiến lợi mở bản kiểm điểm ra đọc lại kiểm tra xem rốt cuộc mình viết chỗ nào không hợp ý Lương Tây Kinh.

Mới đọc được một đoạn, cô chợt nhớ tới một chuyện xảy ra hồi mình mới được thăng chức lên làm thư ký của Lương Tây Kinh.

Chuyện lúc đó cũng y chang chuyện xảy ra ngày hôm nay, chỉ là người kia hãm hại Thi Hảo thất bại vì cô đã nhìn ra được sai sót ở chỗ Lương Tây Kinh trước khi các đồng nghiệp khác phát hiện ra vấn đề.

Lúc đó Lương Tây Kinh còn khen ngợi cô vì phản ứng nhạy bén, không cho người có ý xấu cơ hội lợi dụng.

Anh nói rằng anh cho phép thư ký của mình mắc sai lầm nhỏ nhưng sẽ không cho phép thư ký của mình tạo cơ hội cho người khác mắc sai lầm.

Thi Hảo sợ run người. Bấy giờ cô mới hiểu tại sao ngày hôm qua Lương Tây Kinh lại phạt cô nặng như thế. Không phải là anh nghi ngờ khả năng làm việc của cô có vấn đề mà là do cô quá sơ suất, cho người khác cơ hội hãm hại mình.

Nghĩ đến đây, Thi Hảo hối hận không thôi.

Xế chiều hôm đó, Minh Đào thu dọn đồ đạc rời đi.

Tập đoàn Lương Thị cho phép nhân viên mắc sai lầm ở lại nhưng quyết không giữ nhân viên lúc nào cũng nhăm nhe hãm hại đồng nghiệp mắc lỗi. Chẳng qua công ty không thông báo công khai lý do nghỉ việc của Minh Đào.

Cũng sẽ không có nhiều người để ý đến sự rời đi của một trợ lý thực tập.

Sau hai ngày làm việc như bình thường thì đến cuối tuần.

Thứ sáu, vừa mới tan làm Thi Hảo đã nhận được tin nhắn từ Lương Tây Kinh hỏi cuối tuần này cô có bận gì không.

Nghĩ đến việc sáng nay mới nhìn thấy Lương Tây Kinh đến công ty với chiếc áo sơ mi phù hợp với nhiệt độ thời tiết hiện tại sau hai ngày mặc hai chiếc áo cao cổ màu sắc khác nhau, Thi Hảo cụp mắt bày ra vẻ mặt đứng đắn trả lời anh: “Dự báo thời tiết tuần tới có mấy ngày mưa nên em muốn sắp xếp cho tổng giám đốc Lương mặc đồ cao cổ mấy ngày. Không biết tổng giám đốc Lương có cho em cơ hội này không?”

Gửi xong tin, Thi Hảo kết thúc chút công việc cuối cùng rồi thu dọn đồ đạc tan làm.

Cô vừa mới tắt máy tính, Lương Tây Kinh đã đi ra khỏi văn phòng.

“Thư ký Thi.” Anh bình thản hỏi thăm cô bằng chất giọng trầm trầm: “Chuẩn bị tan làm đấy à?”

Thi Hảo xách túi, rơi vào tình cảnh tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

Cô tự hiểu Lương Tây Kinh đang cố ý nhưng vẫn thành thật trả lời: “Vâng, hẹn gặp lại tổng giám đốc Lương.”

Dứt lời, cô nhanh chân đi về phía thang máy.

Song trời trêu ngươi, chân của Lương Tây Kinh lại rất dài. Ngay lúc Thi Hảo đang chờ thang máy, anh đã nhanh nhẹn bước tới bên cạnh rồi cùng tiến vào trong với cô.

Chiếc thang máy dành riêng cho văn phòng tổng giám đốc này Lương Tây Kinh có thể sử dụng, trợ lý và thư ký của anh cũng có thể sử dụng. Trên phương diện này anh cực kỳ có tình người.

“…”

Hai người một trước một sau đứng trong thang máy. Thi Hảo ưỡn thẳng sống lưng, mắt nhìn thẳng về phía trước, không hề liếc nhìn người đằng sau mình dù chỉ là nửa cái.

Đột nhiên điện thoại di động trong túi xách của cô rung lên.

Thi Hảo nhìn qua kính phản chiếu trong thang máy thấy Lương Tây Kinh đang cụp mắt bấm điện thoại.

Cô chần chừ một lúc rồi mới lấy điện thoại ra mở WeChat lên, không ngạc nhiên chút nào khi thấy dòng tin nhắn khiêu khích anh vừa gửi tới: “Anh mỏi mắt mong chờ, thư ký Thi ạ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN