Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở
Chương 90: Khiếm khuyết
Tay cô ta đang cầm một bình hoa thủy tinh cắm những bông hoa hồng đỏ thẫm, nhìn Hà Mạn Mạn có chút khó tin cũng có một chút tức tối
Cô ta cất giọng gay gắt: “Sao cô lại ở đây, Tổng giám đốc Lục đâu?”
Hà Mạn Mạn hứng chịu cơn bực bội của cô ta mà không hiểu tại sao, nhưng cô không hề tức giận
Cô mở rộng cửa, cho cô ta xem căn phòng trống trơn chỉ có một mình cô, nói: “Như cô thấy đó, ở công ty.” Cô lược bỏ hẳn một câu hỏi đầu tiên của Linda
Linda cầm bình hoa, nhất thời hơi lúng túng, chợt nhìn thấy chiếc áo thun rộng thùng thình trên người cô, một chiếc áo thun tay dài đơn giản, vừa nhìn đã biết là áo nam.
Linda đã từng thấy chiếc3áo này là của Tổng giám đốc Lục
Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ đã rõ ràng.
Nhìn Hà Mạn Mạn, mái tóc của cô buộc hờ hững, trên mặt đừng nói là trang điểm, e là đến kem dưỡng ẩm cũng chẳng thèm bôi, đôi dép cũng đã cũ
Trông thế này, chắc Hà Mạn Mạn đã hoàn toàn sống ở nhà Lục Ly rồi
Lục Ly vốn không thích người ngoài can thiệp vào đời sống riêng tư của anh, bây giờ Hà Mạn Mạn lại đường đường chính chính sống trong nhà của anh, việc này còn có thể nói lên điều gì nữa? Linda hơi nản chí, cô ta đã bị điều đến công ty con, nhưng không ngờ mình vốn cao ngạo lại thua dưới tay một cô gái không có gia thế cũng không có sắc đẹp
Điểm duy nhất1mà Hà Mạn Mạn thắng được cô ta, có lẽ là tuổi tác
Nhưng Linda không nhận ra với năng lực của Lục Ly, muốn tìm một người trẻ hơn Hà Mạn Mạn, có cả bối cảnh gia thể vốn dĩ không phải là chuyện khó
Cứ bám riết không thôi, e rằng Tổng giám đốc Lục đối với cô ta sẽ càng tệ hơn, chi bằng bây giờ từ bỏ sẽ tốt hơn nhiều
Linda khịt mũi, nhìn Hà Mạn Mạn cười nói:
“Xem ra tối lại phải chuyển nhà rồi.” “Hả?” Hà Mạn Mạn hiển nhiên là không hiểu chuyện gì, cô tựa vào cửa, nhìn vẻ mặt có chút đau thương của Linda, chẳng biết cô ta có ý gì.
Linda bình thản lắc đầu, đưa bình hoa trong tay cho Hà Mạn Mạn, nở nụ cười rạng rỡ, nói:
“Cô Mạn Mạn, tặng3cho cô đấy.”
Lòng đầy thắc mắc, Hà Mạn Mạn gượng cười nhận lấy, khẽ nói lời cảm ơn rồi nhìn Linda quay người đi vào căn nhà mới dọn đến, Hà Mạn Mạn mới phát hiện, thì ra hàng xóm mới chuyển đến lúc nãy là Linda.
Đặt bình hoa lên bàn trà, Hà Mạn Mạn nhìn nó rồi thở hắt ra một hơi
Nếu là người khác, chắc sẽ chẳng thèm đoái hoài đến bình hoa do tình địch tặng mà đã vứt phăng đi
Nhưng bình hoa này chẳng những đẹp, mà còn mang hương thơm nhè nhẹ, hơn nữa những bông hoa này vô tội, vứt đi thì tiếc biết bao!
Hà Mạn Mạn tặc lưỡi, thật là không hiểu những cô nữ chính trong mấy quyển tiểu thuyết nghĩ cái gì
Chỉ cần là quà tình địch tặng liền đem vứt đi,3chẳng lẽ tiền nhiều quá nên hoảng?!
Hà Mạn Mạn ngồi lên số pha, định bụng sẽ ôm máy tính viết thêm chút nữa, nhưng đôi mắt vô tình lướt thấy đồng hồ trong phòng khách, đã bảy giờ rưỡi
Cô nhìn căn nhà trống trải, đột nhiên cảm thấy hơi vắng vẻ và tối tăm
Cô tiện tay bật chiếc đèn bàn bên cạnh sô pha mà thường ngày Lục Ly vẫn dùng thay đèn ngủ
Bóng đèn chớp nháy đôi ba cái, Hà Mạn Mạn ngoảnh đầu nhìn sang, đèn liền ổn định lại, xem ra chiếc bóng này sắp hư rồi
Hà Mạn Mạn thầm nghĩ, mấy ngày nữa có thời gian sẽ cùng Lục Ly đi siêu thị hay gì đấy, mua vài cái bóng đèn
À, đúng rồi, băng vệ sinh của cô hình như cũng sắp hết…
Sau một hồi nghĩ lan9man, Hà Mạn Mạn hơi buồn ngủ, gắng gượng đi tắm
Trong lúc ngồi trên sô pha đợi Lục Ly về, mắt cô cứ lim dim muốn ngủ
Đến khi Hà Mạn Mạn hoàn toàn ngủ thiếp đi, đúng như dự đoán của Hà Mạn Mạn, ánh đèn duy nhất được bật trong cả căn nhà tắt phụt.
Căn nhà to lớn chìm vào bóng tối
Hà Mạn Mạn ngủ rất sâu, chẳng biết gì cả, còn chép chép miệng một cách vô tư.
Nửa đêm, Hà Mạn Mạn thoáng nghe được tiếng bấm mật mã cửa, sau đó bị một tiếng thốt khẽ làm cho tỉnh ngủ hẳn.
Cô chau mày, mơ màng mở mắt ra, phát hiện cả căn nhà tối mịt, khiến cả bầu không khí trở nên đáng sợ
Ban đầu cô cũng giật mình, sau đó mới phát hiện đèn bàn đã hỏng
Cô thầm nhủ “không hay rồi”, liền nhanh chóng đứng dậy bật đèn trong phòng khách, rồi nhìn về phía phát ra âm thanh ấy.
Nhìn người đàn ông trước giờ luôn cứng cỏi nay yếu đuối quỳ trên nền nhà, tim Hà Mạn Mạn bỗng thắt lại
Lục Ly quỳ nửa chân ngay lối vào, ngón tay thon dài bấu chặt cổ áo sơ mi
Anh cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy toàn thân anh đang run rẩy, tiếng thở nặng nề
Điện thoại, chiếc cặp công sở và áo ba-đờ-xuy của anh vương vãi trên sàn, trông vô cùng đau khổ.
Vành mắt Hà Mạn Mạn đỏ hoe, bước chân lảo đảo ngã nhào trước mặt Lục Ly, quỳ trước mặt anh
Cô biết vì sự sơ sót của mình, Lục Ly đã nhìn thấy bóng đêm mà anh sợ hãi nhất
Nhìn Lục Ly đau khổ đến mức ngạt thở, Hà Mạn Mạn thấy hổ thẹn, cảm thấy mình như bị nhấn chìm trong sự xót xa
Trong lòng của anh rốt cuộc là sợ bóng tối đến mức nào, dù biết có cô ở nhà mà vẫn như thế này
Cô hy vọng anh có thể đối diện với đau khổ của mình, nhưng trong quá trình khắc phục nỗi sợ, cô lại không muốn anh gánh chịu đau đớn hay nhớ lại bóng tối ám ảnh trước đây là nỗi đau xói mòn tâm can đến nhường nào
Nhớ lại lần trước anh gọi cho cô, không biết sự bình thản khi ấy của anh có phải là giả vờ hay không
Sau khi cúp điện thoại đối diện với màn đêm dày đặc, anh đã sợ hãi đến nhường nào….
Nhìn Lục Ly như thế này, Hà Mạn Mạn cũng đau lòng rơi nước mắt, sợ làm anh hốt hoảng, cô vươn tay nhẹ nhàng chạm lên vai anh, khẽ gọi: “Lục Ly..
Lục Ly, nhìn em đi, em là Mạn Mạn đây…”
Lục Ly chậm rãi ngẩng đầu, cắn chặt làn môi của mình
Bỗng nhiên, Lục Ly vươn người ôm lấy Hà Mạn Mạn, vùi sâu vào trong hõm cổ của cô, anh thở dồn dập, phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng
Lục Ly nhắm chặt mắt, nhưng khóe mắt anh đã đỏ ửng.
Hà Mạn Mạn cảm nhận được nỗi sợ của Lục Ly
Cô ôm anh, bàn tay vuốt nhẹ trên lưng Lục Ly, mong anh có thể bình tĩnh lại.
Không biết bao lâu trôi qua, Hà Mạn Mạn cảm thấy được tiếng thở của Lục Ly đã dần ổn định lại
Cô đỡ anh đứng dậy, những phát hiện Lục Ly thất thần như bị hút mất hồn phách
Hà Mạn Mạn biết quãng ký ức ấy đáng sợ thế nào, lúc nghe Hạ Tu Dục kể lại, cô đã cảm thấy rợn người
Lục Ly đã đích thân trải qua năm ngày năm đăm nhìn cha mình nằm trên giường thối rữa dần dần.
Có phải là chỉ cần ở trong bóng tối, anh liền có cảm giác như quay lại cái đêm năm mười ba tuổi ấy? Hà Mạn Mạn đứng dậy đi vào bếp đun một cốc sữa cho Lục Ly
Anh đang ngồi trên sô pha, Hà Mạn Mạn đưa cốc sữa cho anh những phát hiện bàn tay nhận chiếc cốc đang run rẩy
Hà Mạn Mạn thấy thế chẳng nói gì
Lục Ly thất thần hớp hai ngụm, đặt ly sữa lên bàn trà
Anh nghiêng đầu chăm chú nhìn Hà Mạn Mạn
Đôi môi mỏng hé ra, muốn nói gì đó nhưng lại đè nén
Im lặng hồi lâu, trong nhà chỉ có tiếng kim đồng hồ
Giọng nói trầm thấp của Lục Ly truyền đến:
“Mạn Mạn, nhìn thấy anh như này, một Lục Ly như kẻ điên
Em..
có sợ không?”
Nước mắt Hà Mạn Mạn lã chã, cô lắc đầu
Cô biết Lục Ly đang nghĩ gì, anh trước giờ luôn diễn vai một người bạn trai hoàn hảo trước mặt Hà Mạn Mạn, nhưng hôm nay ảo tưởng này bị chính anh dập tắt
Anh là một người có khiếm khuyết về tâm lý
Lục Ly tự cười nhạo hai tiếng rồi bất ngờ thở hắt ra, cất giọng như đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng:
“Anh không muốn làm em lỡ dở, em chạy trốn đi, trốn khỏi anh đi.”
Chạy trốn?!
Hà Mạn Mạn kinh ngạc, không ngờ Lục Ly lại nói với cô như thế
Cô không dám tin, nhìn Lục Ly, cô không biết rời xa mình Lục Ly sẽ trở nên như thế nào
Nhưng ít nhất, Hà Mạn Mạn tin rằng nếu cô rời xa Lục Ly, có lẽ sẽ không thể tìm thấy người mình yêu nữa.
Một Lục Ly nhụt chí, dây dưa không quyết, trong mắt Hà Mạn Mạn, giờ đây anh lại yếu đuối như thế
Hà Mạn Mạn kiểm lại những giọt nước mắt, dùng tay nâng mặt Lục Ly quay qua, nhìn đôi mắt mông lung của anh
Hà Mạn Mạn chớp chớp mắt, kiên định nói: “Lục Ly, anh nghe cho rõ đây
Cả đời này, trừ khi anh bỏ rơi em trước, nếu không thì em sẽ không rời xa anh cho dù nửa bước!” Nói rồi, Hà Mạn Mạn leo lên đôi chân dài ấy, ngồi trước mặt anh, ôm hết cả người anh vào trong lòng
Cô nghiêng người cầm lấy điều khiển từ xa trong phòng khách, phụt” một tiếng, cả căn nhà lại chìm vào bóng tối
Hà Mạn Mạn cảm nhận rõ cả người Lục Ly lập tức cứng đờ
Hà Mạn Mạn giận Lục Ly không chịu trách nhiệm, càng giận anh tự ti ở trước mặt cô
Ai mà không có khuyết điểm, ai cũng có thể có, nhưng không thể vì chút khiếm khuyết đó mà hủy hoại cả cuộc đời mình
Chính vì sợ làm lỡ dở tương lai của cô mà muốn cô rời xa anh?! Hà Mạn Mạn cô là người như thế ư?!
Hà Mạn Mạn ôm lấy cổ Lục Ly
Trong đêm tối, ánh trăng loáng thoáng rọi vào, hàng mi dài của Lục Ly khẽ động
Anh cắn chặt đôi môi run rẩy, nhắm nghiền mắt.
“Lục Ly, mở mắt ra, nhìn em đi
Trước mặt anh không có những thứ đáng sợ ấy, em ở ngay đây.” Hà Mạn Mạn khẽ nói, ánh mắt cô dịu dàng long lanh như có nước sắp chảy ra.
“Lục Ly, nhìn em đi, em là Mạn Mạn.” Hà Mạn Mạn tiếp tục nói.
Dưới ánh trăng, Lục Ly tuy sợ hãi nhưng vẫn chầm chậm mở mắt ra, đập vào mắt là Hà Mạn Mạn khẽ mỉm cười ở trước mặt anh
“Nhìn thấy chưa, chẳng có gì cả, trong đêm tối có em ở cùng anh.” Hà Mạn Mạn không có cách nào can thiệp vào cuộc sống ngày xưa của Lục Ly
Trong ấn tượng của Lục Ly, bóng đêm chính là ác mộng năm mười ba tuổi
Hà Mạn Mạn không phải thần tiên, không cách nào thay đổi ký ức của anh
Điều cô có thể làm chỉ là đặt dấu chấm cầu cho cơn ác mộng ấy, để cho bóng đêm của anh sau này đều có một mặt trời nhỏ như Hà Mạn Mạn.
Ánh mắt Lục Ly khẽ chuyển động, nhìn chằm chằm vào Hà Mạn Mạn đang ở gần trong gang tấc
Anh cảm thấy nụ cười của Hà Mạn Mạn như ánh đèn vậy, rọi vào đáy lòng anh, khiến cả người anh ấm áp lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!