Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở
Chương 91: Giải thoát
Người phụ nữ giống như ánh mặt trời này về sau sẽ ở trong bóng tối cùng anh, mãi mãi ở đây.
Lục Ly cắn khóe môi nhưng vẫn nở một nụ cười, vịn chặt lưng của Hà Mạn Mạn, hôn lên môi cô.
Nụ hôn này chứa đựng tình yêu thương và sự giải thoát khỏi nỗi sợ, môi và lưỡi quấn lấy nhau
Dưới ánh trăng, nụ hôn càng sâu hơn, Lục Ly ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hà Mạn Mạn, khẽ cắn môi cô, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Hà Mạn Mạn vì anh mà dần tăng cao.
Môi của Lục Ly rất mỏng, nhưng lại rất mềm mại ngọt ngào, đối với Hà Mạn Mạn cứ như kẹo bông gòn
Cô khẽ hé mắt, thấy Lục Ly đang nhìn3mình, trong mắt chứa đầy tình cảm nồng nàn
Lần đầu tiên cô thấy ánh mắt này của Lục Ly, chỉ khi người đàn ông yêu một người phụ nữ sâu sắc mới có vẻ mặt dịu dàng dường này
Hà Mạn Mạn cảm nhận tình yêu sâu sắc của Lục Ly, con tim tràn ngập vui mừng.
Bàn tay của Lục Ly lần theo đường cong hoàn hảo của Hà Mạn Mạn, len lỏi qua dưới lớp vải, Hà Mạn Mạn cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay của Lục Ly
Hơn nữa, Hà Mạn Mạn cũng đã nhận thấy được sự biến đổi trên cơ thể của anh, mặt cô đỏ ửng.
Hai đôi môi rời nhau, hai người trán kề trán, mũi kề mũi, hơi thở có phần gấp1gáp, cho dù môi của họ chỉ cách nhau hai milimet.
Giọng nói của Lục Ly khản đặc, anh ngước mắt nhìn Hà Mạn Mạn
Dù ở dưới ánh trăng, đôi mắt ấy vẫn đẹp khó ngờ
Anh nói:
“Mạn Mạn, anh không nhịn được nữa.” Hà Mạn Mạn nuốt một ngụm nước bọt
Không biết vì sao, tuy chỉ có bảy chữ, nhưng thốt ra từ miệng của Lục Ly lại gợi cảm và quyến rũ đến như thế
Khuôn mặt Hà Mạn Mạn đỏ như hơ lửa, cô dựa vào vai Lục Ly, khẽ nói: “Em..
tin anh.” Giọng nói mềm nhũn
Một giây sau, Lục Ly đứng phắt dậy, bể Hà Mạn Mạn đi về phía phòng ngủ
Rèm cửa sổ trong phòng ngủ hờ hững, ánh trăng yếu ớt thừa cơ len vào
Không biết từ khi nào,3cả người Lục Ly đã đổ lên người Hà Mạn Mạn, nhưng anh vẫn chu đáo dùng cánh tay săn chắc của mình để chống đỡ một phần sức nặng, anh sợ đè phải cô
Nụ hôn của anh như có ma lực, dấy lên từng ngọn lửa trong người của Hà Mạn Mạn, như muốn thiêu đốt toàn thân cô.
Nụ hôn của anh rất dịu dàng, chóp mũi của Hà Mạn Mạn đều là mùi hương của Lục Ly, cô dần đánh mất lý trí
Nụ hôn của Lục Ly mang theo sự ham muốn chiếm hữu, môi anh lướt qua xương cạnh hàm và chiếc cổ xinh xắn của cô, rồi từ từ đi xuống…
Quần áo trên người cô dần bị cởi bỏ, cô nhắm nghiền mắt, khẽ hé môi, cảm nhận3từng nụ hôn của Lục Ly trên cơ thể mình
Lúc này, cô cảm thấy mạch máu trong người sôi sục lên, mãnh liệt như những cơn sóng dữ dội đập vào bờ
Ngoài cảm giác khoan khoái, đối với sự dịu dàng này cô có chút chống cự, cô khẽ rên như một chú mèo.
Hà Mạn Mạn cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng không nghe lời, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, cô ôm chặt Lục Ly như đang sợ hãi
Lục Ly ngừng lại, hai người nhìn nhau, dưới ánh trăng, cơ thể Lục Ly gợi cảm vô cùng, mặt Hà Mạn Mạn càng lúc càng đỏ, cô xấu hổ nhắm nghiền mắt, không dám nhìn.
“Mạn Mạn, em sẵn sàng chưa?” Trong cơn mơ màng, giọng nói của Lục9Ly cực kỳ khêu gợi
Anh cúi đầu, nhìn Hà Mạn Mạn đang cắn chặt môi căng thẳng, anh mỉm cười, đặt một nụ hôn tha thiết lên trán cô.
Hà Mạn Mạn gật gật đầu, giây tiếp theo, một cơn đau nhói khó tả ập đến, cô cảm thấy cơ thể như bị xé toạc, Hà Mạn Mạn cắn chặt môi, từng âm thanh rên rỉ thốt ra
Nhận ra Hà Mạn Mạn đang đau đớn, Lục Ly không dám tiến sâu hơn nữa
Anh thấy cô đang khóc, không kiềm được, anh lại hôn cô, nhưng lại e dè không dám lấn tiếp, sợ vết thương toác rộng ra, cô lại đau đớn hơn
Tuy hai người đã trưởng thành, đều biết sự đau đớn này là điều hiển nhiên mà mỗi người phụ nữ đều phải trải qua, nhưng Lục Ly luôn lý trí trong giây phút này lại hi vọng Hà Mạn Mạn không cần trải qua sự đau đớn ấy
Lục Ly ngấm ngầm chịu đựng trông rất khổ sở, cơ thể trắng nõn của anh lấm tấm mồ hôi
Mạn Mạn nhìn mồ hôi trên chóp mũi anh, chủ động hôn anh lần nữa.
“Em yêu anh.” “I love you more than life.” (Anh yêu em hơn cả tính mạng)
Nhìn ánh mắt nồng nàn của Lục Ly, Hà Mạn Mạn thỏa mãn nở nụ cười
Dưới ánh trăng, hai người quấn quýt suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, Hà Mạn Mạn thức giấc vì đau
Cảm giác rã rời giống như mười mấy chiếc xe tải hạng nặng nghiền nát cơ thể.
Trong cơn nửa tỉnh nửa mơ, cô gối đầu lên khuỷu tay Lục Ly, nhưng lại bất ngờ phát hiện cô và Lục Ly đều đã mặc quần áo?! Chẳng lẽ tối hôm qua là một giấc mơ?
Không phải chứ, nếu là mơ sao vẫn còn đau như thế, nhất là ở chỗ đó, còn lưng của cô nữa?!
Cả người nhức mỏi, hàng mi Lục Ly khẽ rung, anh dần tỉnh giấc, nhìn thấy Hà Mạn Mạn đang ngây ngốc nhìn mình
Lục Ly mỉm cười, nụ cười vô cùng quyến rũ
Có cảm giác như trong một đêm, Lục Ly đã từ người lột xác thành hồ ly tinh
Khóe mắt anh chếch lên, cộng với nốt ruồi ở đuôi mắt vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Anh nói: “Mạn Mạn, chào buổi sáng.” Giọng nói còn đang ngái ngủ, giống như chất chứa cảm giác mệt lừ sau một đêm buông thả
Một đêm ấy, thật sự là cả một đêm
Lục Ly đã dốc sức khẳng định sức bền và thân hình đẹp nhờ luyện tập điều độ của anh
Hà Mạn Mạn có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn nơi khác không nhìn anh nữa nhưng lại nhìn thấy áo sơ mi của Lục Ly trên người mình, cô ngơ ngác.
Lục Ly khẽ cười
“Tối qua em mệt quá rồi, anh bế em vào tắm rửa, lại sợ em đạp chăn bị cảm lạnh nên mặc áo cho em.” Lục Ly dịu dàng giải thích, xoa trán cô một cách yêu thương, nhưng lại thấy khuôn mặt Hà Mạn Mạn đỏ đến tận mang tai, dễ thương vô cùng.
Ánh mắt Lục Ly tối sầm lại, cổ dằn cơn kích động trong lòng xuống
Anh biết Mạn Mạn còn nhỏ, mấy chuyện này không thể gấp gáp được
Anh chỉ khẽ hôn lên trán cô, hỏi: “Có thức dậy không, hay là muốn anh ngủ với em thêm chút nữa?” Mặt trời đã mọc đến đỉnh núi rồi, còn không dây nữa, có phải là quá..
“..
Dậy thôi…” Cuối cùng Hà Mạn Mạn cũng chịu thua, cô thức dậy, liếc nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, đã mười một giờ hơn
Nào ngờ, Hà Mạn Mạn chưa chui ra khỏi chăn đã bị Lục Ly kéo vào lòng
Anh nhìn cô, nghiêm túc nói:
“Cảm ơn em, Mạn Mạn.”
Cảm ơn em cái gì? Hà Mạn Mạn thì người ra, hơi ngơ ngác nhìn Lục Ly
“Cảm ơn em đã cho anh biết rằng mỗi đêm sau này của anh đều có em.”
Nói rồi, đôi môi anh khẽ chạm vào khóe môi cô
Nhìn Hà Mạn Mạn đứng trên giường cao hơn anh một chút, anh vươn tay vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng ấy, sợ cô cảm lạnh, anh khoác chăn lên vai cô, nói:
“Dậy thôi, anh đi làm bữa sáng.”
Lục Ly rời khỏi phòng ngủ trước một bước, Hà Mạn Mạn bỗng ngã ngồi trên giường, ngây người ra, nhìn vệt đỏ nhàn nhạt trên giường, Nhớ lại buổi tối hôm qua, mặt cô càng đỏ hơn nhưng lại rất vui vẻ và hài lòng.
Thật tốt quá.
***
Có những lúc, Hà Mạn Mạn thật sự cảm thấy có một vị thần đang thiên vị cô
Như quyển tiểu thuyết của cô, Phùng Dực Dương đọc xong, anh ta bảo rằng nó gần gũi với cuộc sống, chân tình thực tế, có thể cân nhắc xuất bản quyền đầu tiên, nếu được sau này có thể viết tiếp quyển thứ hai, sau khi nghe tin này, Hà Mạn Mạn cảm thấy rất vui
Nhưng trong sách đã lược bớt những tình tiết liên quan đến Lục Ly, về điểm này, Hà Mạn Mạn hơi bối rối.
Không có những nội dung ấy, truyện trở nên thiếu thốn, nhưng thêm vào lại sợ Lục Ly không chịu được.
Dù sao đó cũng là chuyện riêng của Lục Ly, không ai mong người khác biết được việc riêng của mình
Hà Mạn Mạn đành nói với Phòng Dực Dương cho cô suy nghĩ thêm ít lâu, cụ thể có xuất bản hay không sẽ nói sau
Hà Mạn Mạn đã nghĩ kĩ, dù không thể xuất bản cũng phải in một bản hoàn chỉnh ra, giữ lại một minh chứng tình yêu cho cô và Lục Ly.
Minh chứng này đến khi cô và Lục Ly có con có thể cho nó xem, cho nó thấy được tình yêu giữa cha và mẹ.
Trong lời bài hát nào đó có câu: Đưa cho em một chiếc CD cũ, nghe câu chuyện tình xưa giữa đôi ta..
Đến lượt cô và Lục Ly thì sẽ là:
Đưa cho con quyển tiểu thuyết mẹ viết, đây là “gian tình” giữa mẹ và cha con..
Nhưng nói đi thì phải nói lại, kể từ buổi tối hôm ấy, Hà Mạn Mạn biết thêm một điều, Lục Ly ngoại trừ khẩu vị kém, còn lại thì cái gì cũng tốt cả…
Cô “hơ hơ” thật rồi, cứ tưởng Lục Ly là con cừu non đáng thương, nào ngờ người ta vốn là sói đội lốt hổ ly
Hà Mạn Mạn nên phát hiện ra từ lần đầu tiên giành bóng đèn ở siêu thị mới phải
Nhưng trong tiểu thuyết, có những cảnh có thể viết, có những cảnh không thể miêu tả quá chi tiết
Thử hỏi những chuyện trên giường giữa cô và Lục Ly phải viết thế nào, viết ra không chừng lại thành tiểu thuyết H trên mạng mất…
Thế nhưng sức hấp dẫn của việc xuất bản thật là không ít
Hà Mạn Mạn đợi Lục Ly về nhà, vừa thấy anh, cô liền nói với anh chuyện cô viết sách
Không ngờ Lục Ly lại mở tủ lấy nước, vừa rót nước vừa kinh ngạc nhìn Hà Mạn Mạn:
“Viết sách? Em viết sách gì, sách vỡ lòng?!”
Hà Mạn Mạn nghe thấy, cô không vui bĩu môi, bực tức nói: “Tiểu thuyết H!”
Lục Ly cười, cầm ly nước đi đến bên cạnh Hà Mạn Mạn, khó tin lặp lại lời cô: “Tiểu thuyết H!” Tiếng Anh của anh cực kì chuẩn, nói rồi ngưng một lát, đứng trước mặt Hà Mạn Mạn nhấp một ngụm nước, yết hầu khẽ rung
Sau đó, đôi môi Lục Ly phủ ướt một lớp nước
Anh cười nhạt, hai tay chống lên ghế sô pha, vây lấy Hà Mạn Mạn, rồi lại kéo kéo cà vạt, anh hài lòng nhìn ánh mắt đang trở nên ngây ngốc của Hà Mạn Mạn, nuốt nuốt nước bọt
Anh nói:
“Vậy thì xem ra anh phải cố gắng hơn nữa, Mạn Mạn bé bỏng của anh đã cảm thấy không thỏa mãn mà viết tiểu thuyết gì đấy rồi…” Nói xong, anh cúi đầu chuẩn bị hôn Hà Mạn Mạn nhưng lại bị cô tránh đi
Hay lắm, Lục Ly lại cám dỗ cô!
Gương mặt điển trai, thân hình nóng bỏng thì làm gì cũng được à?!
Như đã lường trước được Hà Mạn Mạn sẽ tránh đi, Lục Ly không bận tâm đến, anh mỉm cười
Bàn tay thon dài vươn về phía Hà Mạn Mạn, bất lực nói:
“Lấy ra đây.” Người hiểu Mạn Mạn, chỉ có Lục Ly
Hà Mạn Mạn mím môi dùng hai tay dâng máy tính xách tay của mình cho anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!