Anh là người con độc nhất trong gia đình họ Hứa, bởi vậy gia đình đã bắt đầu huấn luyện anh từ rất sớm. Ba đã cho anh một gian hàng tổng để bán Dim sum, bảo anh đến tập tành buôn bán, bất luận thua lỗ hay là lãi lời thế nào đều không sao, chỉ cần anh có thể rút ra được những bài học kinh nghiệm từ đó là được.
Hứa Trạch cũng là một người thích tranh đua, ngoài thời gian học tập, anh có thể giữ cho cửa hàng hoạt động rất tốt và sẽ đến kiểm tra tình hình vào mỗi chủ nhật hàng tuần, theo đó đưa ra một số quyết định quan trọng.
Ví dụ như hôm nay, anh có một số quyết sách phải thực hiện. Anh mang theo vài hộp bánh óc chó đến cửa hàng, đưa cho một số người phụ trách nếm thử và phản ánh của họ đều là không tồi.
Chất lượng nướng của những loại đồ ăn do người thợ có tuổi làm thủ công chắc chắn không thể so sánh với máy móc. Hứa Trạch đã nhờ người tới đàm phán với ông cụ làm bánh óc chó, hy vọng có thể mời ông ấy tới làm tư vấn viên trong cửa hàng, khi nào có thời gian sẽ hướng dẫn mọi người làm bánh, đi lại đều có xe đưa đón.
Ông cụ làm bánh óc chó thoải mái nhận lời, ông ấy luôn hy vọng nghề của mình sẽ được truyền lại cho đời sau, đồng thời hiện tại cũng đã tìm được hai đồ đệ học việc trong cửa hàng.
Chưa đến hai ngày sau, Hứa Trạch lại mang một túi to bánh óc chó về khu biệt thự chia cho mỗi nhà một ít. Trên hộp đóng gói có khắc hai chữ: Giản Ninh. Đó là món bánh óc chó nhãn hiệu Giản Ninh. Quả thực là phải khen ngợi anh vì đã nghĩ ra nó.
Từ đó về sau, chẳng còn ai nói rằng Trâu Dĩnh phải nhập viện là do ăn thực phẩm hạng ba mà Giản Ninh cho nữa. Tạm thời bỏ qua thể diện của đại thiếu gia nhà họ Hứa, tất cả những người ăn bánh óc chó của Giản Ninh đều vô cùng khỏe mạnh, chẳng một ai đau bụng hay phát sốt phải nhập viện như Trâu Dĩnh.
Diêu Tĩnh Vân nhìn chữ Giản Ninh trên bao bì đóng gói, đã suýt chút nữa thì nôn cả ra ngoài, vứt đi cũng không được, nên chỉ đành tặng cho giúp việc trong nhà. Cứ nghĩ đến hộp bánh óc chó hai ngày trước mà Hứa Trạch đưa tới cũng là bánh của Giản Ninh là sắc mặt Diêu Tĩnh Vân lại trở nên ảm đạm, trong lòng cảm thấy bực bội, nhưng không biết trút đi đâu.
Sau bữa tối, Giản Ninh trở về phòng, bày sách vở ra bàn, bắt đầu ôm tập. Vài ngày tới là có bài kiểm tra hàng tháng, đây là kỳ kiểm tra đầu tiên từ sau khi cô chuyển tới đây, cô không muốn làm hỏng nó.
Hứa Trạch về đến nhà, nhìn sang cửa sổ đang sáng đèn phía đối diện, cứ thế cho đến mười một giờ đêm mới tắt. Anh cũng gấp sách lại theo.
Mỗi ngày, chỉ cần cô còn chưa ngủ thì anh cũng sẽ không bao giờ đi ngủ trước. Không chỉ là muốn ở bên cạnh cô, mà anh còn là một người thích học, chơi ra chơi, học ra học, chăm chỉ nghiêm túc hơn bất cứ ai.
Anh nhìn xuống mấy bông hoa Hướng dương đã héo trên bàn, rồi ngửi ngửi, không có hương vị gì cả, nên xịt chút nước hoa lên trên chúng. Như vậy khi ngửi sẽ giống như hoa Hướng dương hương Hứa Trạch rồi, loài hoa độc nhất trên thế giới.
Giản Ninh nằm trên giường, trở mình mấy lần vẫn không tài nào ngủ được. Cô đứng dậy nhìn về phía cửa sổ đối diện, đèn pha bên đó cũng đã tắt, trong phòng có chút ánh sáng yếu ớt, chắc là của đèn ngủ. Muộn như vậy rồi mà anh vẫn chưa ngủ sao? Giản Ninh nhớ ra mình vẫn chưa chính thức cảm ơn anh.
Anh đã dành rất nhiều tâm tư cho việc bánh óc chó, tất cả cô đều ghi nhớ trong lòng, nghĩ rằng sẽ báo đáp lại ơn huệ này của anh bất cứ khi nào có cơ hội. Dù sao thì cô cũng sớm rời khỏi nơi này, chỉ là một người qua đường, chẳng mấy quan trọng.
Hứa Trạch ngẩng đầu nhìn lên, thấy bóng người bên cửa sổ đối diện, liền vẫy tay về phía cô.
Giản Ninh lấy điện thoại ra, bấm gọi.
“Ra ngoài một chút, gặp nhau ngoài cổng nhà.” Cô nói xong liền cúp máy.
Hứa Trạch chọn trong bình hoa một bông hoa Hướng dương vẫn được coi là còn tươi tắn, cầm theo rồi ra ngoài.
Giản Ninh khoác một chiếc áo khoác bên ngoài bộ đồ ngủ, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu. Đêm đầu xuân, trời vẫn se lạnh, khi cô ra ngoài, Hứa Trạch đã đứng đó đợi cô rồi.
“Anh xuống nhanh vậy?” Giản Ninh cuộn chặt quần áo, chạy tới nói.
“Không thể để phái nữ đợi lâu.” Hứa Trạch lấy bông hoa giấu sau người ra, đưa qua.
Giản Ninh nhận lấy bông hoa, mượn ánh đèn đường, cô có thể nhận ra đây là hoa ở núi Đai Linh. Là anh đã mang nó về khi tới đó. Cô cúi đầu khẽ ngửi, gần đây hoa đều thành tinh rồi hay sao, sao lại thơm hơn cả nước hoa thế này?
“Hoa Hướng dương vị Hứa Trạch, có thích không?” Anh cúi xuống nhìn cô, mỉm cười.
“Anh xịt nước hoa lên trên sao?” Giản Ninh lại ngửi lần nữa: “Chậc, thật là phong nhã.”
Giản Ninh cầm bông hoa, đi về phía sau căn biệt thự, bên đó có tường chắn gió, sẽ không bị lạnh. Hứa Trạch theo sau cô, nhìn cô khoan thai đứng bên góc tường, cũng may anh là một chính nhân quân tử, nếu không cô chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, có thể bị cưỡng gian bất cứ lúc nào.
Giản Ninh đi đến góc tường, rồi ngồi xuống đất, lưng dựa vào bờ tường. Hứa Trạch cũng ngồi xuống theo cô.
“Cảm ơn anh.” Giản Ninh quay mặt lại nhìn anh.
Khuôn mặt cô vô cùng mềm mại dưới ánh trăng, giọng nói nhẹ nhàng, nhàn nhạt, nhưng thật rõ ràng, gương mặt không có nụ cười như thường ngày vẫn thường thấy. Cô đã từng chút từng chút gỡ bỏ lớp mặt nạ trước mặt anh.
“Định cảm ơn thế nào?” Hứa Trạch nhìn cô, anh nhìn không được muốn vươn tay ra nhéo vào chiếc mũi nhỏ nhắn của cô một cái.
Giản Ninh hơi nghiêng đầu né tránh. Hứa Trạch nhìn xuống bàn tay mình, quả là bàn tay đáng thương, bị người ta cự tuyệt rồi.
“Cảm ơn anh.” hai tay Giản Ninh ôm đầu gối, chống cằm nói: “Chưa từng có ai đối xử tốt với tôi như vậy.”
“Anh là ai?” Hứa Trạch nhìn cô.
“Anh là Hứa Trạch mà.” Giản Ninh đối diện với ánh mắt của anh, trả lời.
“Gọi một tiếng anh Trạch đi.” Hứa Trạch tiếp tục nói.
“Trạch…” Giản Ninh cố gắng thử một lần: “Gọi không được.”
“Vậy được thôi, lấy thịt đền ơn đi.” Hứa Trạch nở nụ cười xấu xa nhìn cô.
“Biến đi.” Giản Ninh vươn tay tới đẩy anh một cái, khiến anh suýt chút nữa thì ngã.
Hứa Trạch ngồi vững, lại tiến đến gần cô, chỉ thiếu nước dính sát vào người cô. Giản Ninh có thể cảm nhận được hơi ấm trên người anh, khiến cơ thể ấm áp hơn rất nhiều trong làn gió lạnh, nhưng hơi ấm này không phải là thứ cô có thể khao khát.
Giản Ninh lấy trong túi ra hai chiếc kẹo, đưa cho Hứa Trạch một chiếc. Kẹo trái cây cứng vị cam. Cô bóc chiếc kẹo của mình ra, đang định đưa lên miệng thì đột nhiên đầu của người bên cạnh lại vươn tới, há miệng ngậm lấy viên kẹo của cô. Đôi môi anh khẽ chạm vào ngón tay cô một cái, thật mềm mại. Môi đàn ông mềm như vậy sao?
Cô ngẩng đầu nhìn anh, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của anh, sau đó ánh mắt lại di chuyển xuống dưới, nhìn đến môi anh. Trước đây chỉ biết anh thật ưa nhìn, dáng môi rất đẹp, nhưng lúc này lại thấy nó thật gợi cảm. Độ dày vừa phải, khóe môi hơi hướng lên vì đang ngậm kẹo, hai cánh môi khẽ hút lấy nhau. Như thể đang chờ đợi một nụ hôn vậy. Đem theo sức hút vô cùng lớn, mê hoặc người khác nhìn về phía anh.
Trong hơi thở của anh thoang thoảng vị chua chua ngọt ngọt của kẹo cam, nó đã tăng thêm âm điệu hơi ngọt ngào cho sự quyến rũ ấy, xen lẫn với hương vị nồng đậm của hormone nam tính và lao về phía cô như một cơn gió dữ dội, đồng thời cướp đi mọi suy nghĩ của cô chỉ trong nháy mắt.