Anh nhìn lên môi cô, đôi môi anh đào nhỏ nhắn hình như đang hơi hé mở, dụ dỗ anh hôn lên đó. Hứa Trạch quay người lại, khẽ cúi đầu, ánh mắt đem theo sự nóng bỏng khác thường nhìn về phía môi cô.
Giản Ninh trông thấy đôi môi ngày một gần của anh, cơ thể như bị điểm huyệt, không thể nào cử động được nữa. Một cơn gió lạnh thổi qua, kéo suy nghĩ của Giản Ninh trở lại. Cô nghiêng đầu, đôi môi của anh cũng không áp tới, mà dừng lại ở khoảng cách cách tai cô ba đến năm centimet.
“Biến, kẹo anh ăn dở rồi, không cần phải cho tôi đâu.” Giản Ninh là một cô nhóc thông minh, cô đang cố gắng phá vỡ bầu không khí ái muội trước mặt.
Chỉ có điều, gương mặt đỏ ửng của cô lại chẳng thể lừa gạt được ai, cô không nhìn thấy nên cho rằng không có chuyện gì xảy ra. Cô tự nói với bản thân rằng, mình vẫn bình thường, mình không hề đỏ mặt, cũng như tim không hề đập nhanh hơn. Tất cả mọi thứ đều hoàn toàn bình thường.
“Cái này cho em.” Hứa Trạch bóc chiếc kẹo trên tay, đưa tới.
“Cảm ơn.” Giản Ninh vươn tay ra, thấp giọng nói.
“Há miệng.” Hứa Trạch không để vào tay cô, anh nâng viên kẹo lên, từ từ đặt nó đến miệng cô.
“Ấu trĩ.” Giản Ninh mím chặt miệng không chịu mở, cố chấp đưa tay ra bằng được.
Hứa Trạch thấp giọng khẽ cười, đặt viên kẹo vào tay cô. Vốn dĩ anh muốn đút viên kẹo trong miệng mình cho cô, nhưng làm vậy có vẻ như quá biến thái và không giống con người, nên anh đã từ bỏ ý định đó, chuyển thành một chính nhân quân tử.
Giản Ninh nhận lấy viên kẹo cho vào miệng. Nếm được vị ngọt, khóe môi cô hơi nhếch lên, đôi mắt to tròn cong cong.
“Ngọt thật đó.” Hứa Trạch nhìn cô, nói.
“Ừm, tôi cũng thích loại kẹo này, hơi chua chua, không quá ngấy.” Giản Ninh nghiêm túc trả lời: “Nó được bán ở hầu hết các siêu thị lớn, vị cam là ngon nhất, ngon hơn vị dâu tây, xoài và vải.”
“Anh đang nói đến em.” Hứa Trạch nhìn vào mắt cô, dịu dàng nói: “Thật ngọt.”
Giản Ninh liếc nhìn anh một cái, tiếng nhai kẹo vang lên trong miệng. Cô cắn vụn chiếc kẹo, rồi dùng sức mút một cái, khiến cả khoang miệng ngập tràn vị ngọt.
“Anh đổ mật vào miệng đó hả?” Giản Ninh ăn hết viên kẹo, nhìn anh nói.
Hứa Trạch cúi đầu mỉm cười, cũng học theo cô cắn vỡ viên kẹo. Đúng là thật ngọt.
“Vào nhà thôi.” Giản Ninh đứng dậy, phủi phủi bụi trên mông, nói với anh.
Buổi tối vẫn rất lạnh, cô cuộn chặt áo khoác, bên trong là bộ đồ ngủ, đến hàm răng cũng có chút run.
Hứa Trạch đứng dậy, cởi áo khoác ngoài của mình ra khoác lên người cô. Giản Ninh đang định lấy ra trả lại anh, nhưng ngước mắt lên lại thấy trên người anh vẫn còn một chiếc áo khoác. Người này ra ngoài mà mặc những hai chiếc áo khoác.
“Cẩn tắc vô ưu.” Hứa Trạch mỉm cười, nói.
Hai người vòng qua bức tường đi về cổng nhà, Giản Ninh cởi áo khoác trên người xuống, đưa qua.
“Em mặc bẩn của anh rồi, em phải giặt sạch trả anh.” Hứa Trạch đút hai tay vào túi, ngước mắt lên nhìn trời, không nhận lấy chiếc áo.
“Biến đi được không, đồ đểu nhà anh.” Giản Ninh nhấc chân lên đá anh.
Hứa Trạch lùi về phía sau một bước, khiến cô chỉ đá vào không khí.
“Bai bai, nhớ giặt sạch đó.” Hứa Trạch nói xong, liền chạy về cổng nhà mình.
Giản Ninh sờ sờ nắm kẹo cam to trong túi, vốn dĩ muốn cho anh tất cả, nhưng hiện tại xem ra tên này quả là thực sự thiếu đòn, đồ mất nết. Cô bóc một chiếc kẹo bỏ vào miệng, cắn cồm cộp, như thể làm vậy có thể nhai nát anh ra luôn vậy.
Giản Ninh cởi áo khoác trên người ra mặc chiếc áo của Hứa Trạch vào, rồi lại mặc áo của mình ra bên ngoài, như vậy khi vào nhà ngộ nhỡ có gặp người trong nhà cũng sẽ không bị mọi người hoài nghi. Nửa đêm nửa hôm, mặc áo khoác của đàn ông về nhà, vừa nhìn là biết là có gian tình.
Giản Ninh kéo khóa áo lên, mặc cả hai chiếc áo khoác về phòng ngủ. Cô cởi áo của Hứa Trạch ra, treo lên móc quần áo bên ngoài, giặt thì giặt, coi như trả ơn anh.
Cô nằm trên giường nhìn lên trần nhà, nghĩ lại việc khi nãy ngồi ở bên tường, thời khắc mà môi anh tiến lại gần mình. Chắc chắn là do bản thân quá cô đơn nên mới nhất thời thất thần. Tuy rằng sau đó không phát sinh bất cứ chuyện gì, nhưng trong khoảnh khắc đó rõ ràng đã có một luồng không khí ái muội chảy qua, đem theo hơi nóng.
Cô tắt đèn, cả đèn bàn cũng không để. Trong màn đêm, trở mình qua lại nhưng vẫn chẳng tài nào ngủ nổi.
Hứa Trạch trở lại phòng ngủ, theo thói quen anh nhìn sang bên cửa sổ phòng Giản Ninh một cái. Phòng cô đã tắt đèn, có lẽ đã ngủ rồi. Anh nằm lên giường, sờ sờ môi mình, bên trên dường như vẫn lưu lại cảm xúc của ngón tay cô, đem theo chút lạnh lẽo. Kể từ sau khoảnh khắc đó, cả cơ thể như mang theo luồng nhiệt, cứ thế bốc lên. Anh nằm trên giường, lật người qua lại rất lâu mới có thể đi vào giấc ngủ.
Anh mơ thấy anh và cô ở bên nhau, địa điểm là một vườn cam, là vào mùa cam chín, trong không khí ngập tràn vị chua chua ngọt ngọt. Cơn gió nhè nhẹ thổi bay làn váy cô, anh vươn tay ra vuốt ve mái tóc cô, rồi cúi đầu hôn lên môi cô…
Trâu Dĩnh nằm trong bệnh viện nhận được bánh óc chó của Hứa Trạch cho Triệu Dã mang tới, cô ta nhìn nhãn hiệu in trên bao bì, là hãng Giản Ninh.
Nhảm nhí.
Không quá hai ngày sau, cô ta được xuất viện. Hứa Trạch hẹn cô ta ra ngoài, địa điểm là ở khu cảnh quan bên cạnh khu biệt thự.
“Trâu Dĩnh, em nói thật với anh có phải em bị đau bụng do ăn bánh óc chó không?” Hứa Trạch không khách khí hỏi thẳng.
“Em đã nói rồi mà, không phải do bánh óc chó của Giản Ninh, là do ba mẹ em lo lắng quá nên nói bừa.” Trâu Dĩnh đáp.
Hứa Trạch cau mày, việc này quả thực không dễ để đưa ra kết luận, dù sao thì thể chất của mỗi người là khác nhau, cũng giống như có người bị dị ứng với phấn hoa còn có người lại dị ứng với sợi lông vậy.
“Nể mặt Triệu Dã, lần này anh sẽ tin tưởng em.” Nét mặt Hứa Trạch dần dần trở nên nghiêm túc: “Nếu có ai đó dám cố ý hãm hại Giản Ninh thì anh tuyệt đối sẽ không khách sáo.”
Trâu Dĩnh tuy rằng bên ngoài tỏ vẻ không mấy bận tâm, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, sợ hãi, vì sợ Hứa Trạch nhìn ra là cô ta giở trò.
“Em Ninh đáng yêu như vậy, đến em còn muốn cưới cậu ấy nữa kìa.” Trâu Dĩnh sảng khoái nói: “Chỉ tiếc rằng em không phải là đàn ông.”
“Có là đàn ông thì em cũng không được cưới cô ấy.” Hứa Trạch nhặt một viên đá ném về phía lòng sông, khiến mặt nước gợn sóng.
“Anh Trạch, anh còn nhớ khi còn nhỏ, chúng ta cùng nhau chơi ở đây, khi đó em bị Vệ Thành Thành đẩy xuống sống, là anh đã vớt em lên không?” Trâu Dĩnh nhìn xuống dòng sông, nói.
“Ừm.” Hứa Trạch gật gật đầu: “Muộn rồi, về nhà thôi.”
Trâu Dĩnh thở phào một hơi thoải mái.
Sau khi xuất viện, Trâu Dĩnh vẫn như trước đây, đi học, tan học cùng nhóm Triệu Dã và Hứa Trạch, thường xuyên cười đùa, nghịch ngợm vô cùng thoải mái. Thế nhưng hiện tại trên đường đi học, tan học còn có thêm một người là Giản Ninh. Ba chàng trai đạp xe và hai cô gái không có xe.
“Giản Ninh, hôm nay ngồi xe của anh nhé.” Vừa ra khỏi cổng nhà, Hứa Trạch đã bắt đầu hét lớn.
Người nhà Giản Ninh nghe thấy cũng chẳng sao, anh rất vui vẻ khi được trở cô và hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của những người xung quanh.
“Ra ngay đây.” Giản Ninh đeo cặp sách, chạy ra ngoài.
Thông thường vào lúc này, giữa chừng sẽ có một tên Triệu Dã, hoặc Vệ Thành Thành, thỉnh thoảng còn có Lâm Tiểu Kinh hay Nhị Đông cũng nhảy ra hóng vui. Vì để công bằng, thường thì Giản Ninh sẽ luân phiên ngồi cùng xe từng người một. Ví dụ như hôm nay, cô sẽ ngồi xe của Triệu Dã và Trâu Dĩnh nhảy lên xe của Hứa Trạch. Hứa Trạch sẽ ủ rũ đi phía trước, rồi thi với Vệ Thành Thành xem ai nhanh hơn. Còn Triệu Dã và Giản Ninh đạp xe theo sau.
“Anh Thành Thành chậm thôi, cẩn thận đá trên đường.” Giản Ninh ở phía sau hét to.
Lúc này, Hứa Trạch luôn cố ý va phải Vệ Thành Thành, nhất định phải đụng cho cậu ấy suýt chút nữa thì ngã mới chịu thôi.
“A Trạch, cậu trẻ con vừa thôi, lớn bằng ngần này rồi còn chơi đụng xe.” Vệ Thành Thành cố gắng giữ thăng bằng, lao về phía trước.
“Không được gọi tôi là a Trạch, gọi là anh Trạch.” Hứa Trạch nói: “Nếu không tôi sẽ đâm cậu ngã xuống cống đó.”
“Ai yo, sợ quá đi thôi.” Vệ Thành Thành vừa nói vừa nhanh chóng phi lên phía trước.
“Em Ninh, bám chắc vào, anh tăng tốc đây.” Triệu Dã quay đầu lại nói với Giản Ninh.
Giản Ninh đưa tay ra, bám vào sau áo Triệu Dã. Vì đang là ngã rẽ, khiến cô suýt chút nữa thì ngã xuống đất, phải ôm lấy eo Triệu Dã mới tránh khỏi bị ngã. Hứa Trạch vẫn luôn nhìn cô. Sao cô có thể ôm người khác, sao cô có thể ôm người khác lại còn cười xinh đẹp thế kia? Anh mải mê nhìn cô mà chẳng thèm chú ý nhìn đường.
“A Trạch, đâm kìa.” Trâu Dĩnh nhắc nhở Hứa Trạch một câu.
“Đã nói rồi, sau này không được gọi anh là a Trạch.” Sự chú ý của Hứa Trạch đã thay đổi rồi, khiến anh suýt chút nữa thì đâm vào thùng rác ven đường.
Vì quán tính, cả người Trâu Dĩnh lao về phía trước, cô ta mở rộng vòng tay, ôm lấy eo Hứa Trạch. Giản Ninh quay đầu lại nhìn, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này. Triệu Dã cũng nghe thấy tiếng động, nên dừng xe quay đầu ngó nghiêng tình hình.
“Không sao chứ a Trạch, ồ không, anh Trạch.”
“Không sao.” Hứa Trạch hét lên một tiếng.
Anh cảm nhận được bàn tay ở eo, liền quay đầu lại nhìn Trâu Dĩnh, gương mặt tỏ vẻ không vui.
“Vừa rồi suýt chút nữa thì đổ xe, may mà chị đây phản ứng nhanh.” Trâu Dĩnh vừa nói vừa nhấc tay ra, nhìn về phía Giản Ninh một cái.
Bắt gặp ánh mắt của Trâu Dĩnh, Giản Ninh di chuyển tầm nhìn ra chỗ khác, nói với Triệu Dã: “Đi thôi.”
“Haizz… Còn lương tâm không thế hả, một câu cũng không thèm hỏi.” Hứa Trạch điều chỉnh lại xe, đuổi theo.
“Làm gì mà nhiều lời vậy hả?” Giản Ninh quay đầu lại, trầm mặt nói: “Còn lắm lời, tôi bóp chết anh.”
Triệu Dã nghe thấy câu nói mang theo sát khí của cô, mẹ nó, em gái dễ thương ngọt ngào của cậu ấy đâu, không tìm thấy nữa rồi. Mẹ cái tên khốn Hứa Trạch, mau trả lại em gái dễ thương ngọt ngào cho tôi ngay!
“Anh Dã, chúng ta đi trước đi, sắp muộn rồi đó.” Giản ninh ngọt ngào nói. Cô nhận ra sự thô lỗ vừa rồi của mình liền lập tức lấy lại hình tượng.
“Ừm, ngồi vững nhé.” Triệu Dã đạp bàn đạp, tăng nhanh tốc độ, đột nhiên biến thành một chàng trai dồi dào sức lực.