Ngừng Nhớ Về Em - Chương 65: Ngoại truyện 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Ngừng Nhớ Về Em


Chương 65: Ngoại truyện 2


Bạn trai Trần Linh Linh tên là Thời Trạch, hiện đang làm việc tại ngân hàng đầu tư, mỗi ngày đều bận rộn, là tinh anh trong xã hội. Cặp đôi này bình thường đều bận tối mắt tối mũi, muốn tìm thời gian rảnh để hẹn hò cũng là một chuyện khó khăn. Lần này vất vả lắm Trần Linh Linh mới có thời gian rảnh sau đợt công tác, cô cố gắng tìm thời gian hẹn bạn trai ra ngoài.

Đến nhà hàng đã được đặt trước, thanh niên tinh anh của xã hội ngồi chờ hết năm phút thì bạn gái xinh đẹp của mình mới xuất hiện, đôi mắt anh ta bừng sáng, định vẫy tay với cô thì Trần Linh Linh đã nhìn thấy vội vã chạy đến. Trần Linh Linh vừa ngồi xuống liền uống một hơi nước, phàn nàn với bạn trai mình, “Đói chết mất, em nhịn đói cả trưa chỉ vì bữa cơm này đấy.”

Thời Trạch nhìn đồng hồ, “Ăn nhanh lên nhé, tám giờ tối nay anh phải về tăng ca.”

Bạn gái anh ta ngẩng đầu nở nụ cười xinh đẹp đầy quyến rũ, “Ôi đúng lúc, tối nay em cũng phải tăng ca.”

Thời Trạch, “…”

Một lời khó nói.

Thật sự không muốn trùng hợp với bạn gái về mặt này quá nhiều.

Trần Linh Linh cùng anh ta ở bên nhau rất thoải mái, nói vài câu thì bắt đầu ăn cơm, không hề khách sáo. Thời Trạch nhìn mái tóc được cô búi lên phía sau đầu, góc nghiêng thần thánh dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp lung linh, đánh tan bất mãn của anh ta về cô. Thời Trạch im lặng một chút, đắn đo lên tiếng, “Sao đổi việc rồi mà em còn bận hơn trước kia vậy? Em không còn làm thư ký rồi, ông chủ vẫn sai bảo em suốt hai mươi bốn tiếng hả?”

Anh ta không hài lòng về ông chủ trước của bạn gái mình. Trần Linh Linh không chỉ là thư ký nghiệp vụ mà còn là thư ký cá nhân, hầu hết những chuyện của giám đốc cô đều phải gánh vác, một ngày hai mươi bốn tiếng, ông chủ gọi là phải có mặt, cần là phải xuất hiện ngay. Thư ký bình thường cũng không nói làm gì, đằng này vẻ ngoài của bạn gái nhà mình… Đàn ông chẳng mấy ai thoải mái được đâu.

Khó khăn lắm Trần Linh Linh mới đổi việc, nhưng sao cô vẫn cứ bận mãi thế?

Trần Linh Linh xùy một tiếng, “Giám đốc hiện giờ của em còn bệnh hơn cả giám đốc cũ… Thằng cha thần kinh kia để một mình em làm việc của hơn mười người đàn ông, chỉ hận em không thể mọc được mười cánh tay mười cái chân, làm hết mọi chuyện cho anh ta. Giám đốc mới của em là kẻ cuồng công việc đó! Biết châm ngôn của anh ta là gì không? Công việc khiến tôi vui vẻ! Đấy không phải bị tâm thần thì là gì? Anh ta còn nói nếu em nhờ ông chủ cũ để được đi cửa sau thì phải biết tự cảm thấy hổ thẹn, rồi phải dũng cảm chấp nhận, giúp anh ta chia sẻ một phần công việc… Em mà đi cửa sau ư! Rõ ràng là em được ông chủ cũ đề cử vào làm việc! Người đàn ông này thật đáng sợ mà!”

Khác nghề như cách một ngọn núi, Thời Trạch chỉ cười mà không nói lời nào. Lúc làm việc, đôi khi gặp được giám đốc của Trần Linh Linh, nhưng trong mắt Thời Trạch những người kia chỉ là đám con nhà giàu có tiền, mở công ty chỉ để chơi cho vui, không giống với những người như anh ta. Thời Trạch nhìn bạn gái tức giận thì khuyên nhủ, “Linh Linh à, nếu công việc cực thế thì em từ chức đi, đừng làm nữa.”

Trần Linh Linh sững sờ, giương mắt nhìn bạn trai mình. Cô thốt ra một câu vô cùng kinh điển, “Em không đi làm, anh nuôi em hả?”

Thời Trạch gật đầu, “Anh nuôi em.”

Trần Linh Linh nhìn anh ta hồi lâu, rồi lại bật cười khúc khích, “Đừng giỡn, anh không nuôi nổi em đâu.”

Thời Trạch nhíu mày, kiên nhẫn khuyên nhủ, “Sao không nuôi nổi? Con gái đừng ham hư vinh như thế, quần áo túi xách chỉ là vật ngoài thân, đủ ăn là đủ rồi. Hơn nữa, chúng ta chỉ là tầng lớp trung lưu, chỉ cần em giảm bớt những nhu cầu vật chất đó đi thì anh có thể nuôi nổi em. Ba mẹ anh đã hối hai đứa mình tranh thủ kết hôn, nhân lúc bọn họ còn khỏe, có thể giữ con giúp bọn mình vài năm.”

Trần Linh Linh mỉm cười, “Anh nói giống hệt ba mẹ em. Mẹ em còn dặn em đứa đầu tiên nhất địn phải là con trai, để nhà họ Thời có hương hỏa, như thế mới không phụ lòng anh.”

Thời Trạch khựng lại một chút, “Cái đó không quan trọng.”

Trần Linh Linh hờ hững, tiếp tục cầm nĩa ghim một miếng bánh ngọt cho vào miệng. Cô chậm rãi nhai, miếng bánh rõ là ngon, nhưng cô lại không cảm nhận được gì. Trần Linh Linh nói, “Cũng không khác gì, đều là tư tưởng lỗi thời của người nhà quê.”

Cô sinh ra ở một thôn quê hẻo lánh, trong nhà có hai người chị, dưới cô còn có một cậu em trai. Nhà cô có 4 người con cũng coi như là ít nhất trong thôn. Từ nhỏ Trần Linh Linh đã xinh đẹp hơn người, dáng vẻ xuất chúng của cô trong mắt của những người nhà quê tư tưởng lạc hậu thì không có gì tốt lành. Mọi người ai cũng lén nói với ba mẹ cô, “Phải coi chừng con Ba nhà mấy người đấy”, “Con nhỏ này thế nào cũng cặp với mấy ông già thôi.”

Đến cuối cùng, Trần Linh Linh là người học giỏi nhất, có trình độ cao nhất. Cô nằm trong top 5 vị trí đứng đầu của bằng thạc sỹ. Ở tập đoàn Chu thị, cô từ trợ lý lên làm thư ký. Có lẽ là do cô ham hư vinh, thấy được đại dương thì không muốn quay về dòng suối nhỏ. Nhìn thấy cuộc sống của tầng lớp thượng lưu, cô chỉ muốn phấn đấu, trở thành một thành viên của tầng lớp ấy, chứ không muốn quay lại mai rùa của mình, vì kiếm sống mà phải giãy giụa. Bao nhiêu năm nay, cũng coi như cô đã cách xa cuộc sống lại hậu kia, không ngờ cô lại có thể nghe thấy suy nghĩ của những năm kia từ chính miệng bạn trai mình.

Thế bao nhiêu năm cố gắng của cô để thoát khỏi cuộc sống của gia đình mình có còn ý nghĩa gì không?

Cuối cùng cũng về nhà kết hôn sinh con, từ bỏ sự nghiệp của mình.

Thời Trạch nhận ra sự lạnh lẽo toát ra giữa hàng mày của bạn gái, anh ta khẽ vuốt trán. Mỗi lần nói chuyện này với Trần Linh Linh, cô đều tỏ ra kháng cự, khiến anh ta cảm thấy buồn cười —— cô không muốn kết hôn sinh con, thế cô yêu đương, quen bạn trai để làm gì?

Hoặc có thể như người ta đồn đại, Trần Linh Linh xinh đẹp như thế, chắc chắn đã bám lấy cấp trên nên không nỡ bỏ…

Hai người đều có suy nghĩ riêng, điện thoại Trần Linh Linh chợt vang lên. Làm việc nhiều năm, Trần Linh Linh đã quen ứng phó với những việc đột xuất, cô bắt máy rất nhanh. Cô nhận điện thoại, nhìn dãy số gọi đến, cô cất giọng ngọt ngào, “Xin chào cô Lộ, có chuyện gì vậy?”

Giọng Trần Linh Linh luôn khiến người ta có cảm giác được trấn an, bên kia sau khi lấy lại bình tĩnh, Lộ Khê do dự hỏi, “Không phải cô Trần đã nói nếu tôi có chuyện gì thì có thể gọi cho cô sao? Bây giờ tôi có chuyện hơi phiền phức, không biết cô có rảnh không…”

Vừa lúc Trần Linh Linh hẹn hò với bạn trai cũng không vui vẻ gì, thế là cô không thèm suy nghĩ đã mỉm cười gật đầu, “Được. Cô ở đâu, tôi đến tìm cô nhé?”

Một cuộc điện thoại đã khiến sắc mặt Thời Trạch ngồi đối diện trở nên không tốt, “Cơm còn chưa ăn xong đã muốn đi rồi?”

Trần Linh Linh nhìn đồng hồ, “Còn tiếng nữa là 8 giờ rồi, không phải anh định tăng ca à? Ăn cũng no rồi, hay là cùng đi nhé.”

Thời Trạch nhìn cô chằm chằm, “Là giám đốc gọi em đi làm việc à? Anh ta lại sai em à?”

Trần Linh Linh mỉm cười, hất mái tóc dài của mình, tủm tỉm cười, “Không phải. Là bạn bè nhờ vả.”

Thời Trạch, “Thật hả? Đưa anh xem điện thoại của em.”

Trần Linh Linh nhíu mày nhìn anh ta chằm chằm. Vẻ mặt cô hờ hững, cô nhận ra bạn trai mình không hề tin tưởng mình. Nhưng cô chỉ cười một tiếng, cầm túi xách đứng dậy, vô cùng tao nhã, “Không tin thì thôi, em đi đây.”

Thời Trạch không yên lòng, đứng dậy theo, “Để anh đưa em đi.”

Trần Linh Linh, “Không cần, em tự lái xe.”

Thời Trạch lặp lại lần nữa, “Để anh đưa.”

Trần Linh Linh nhìn anh ta, không từ chối nữa. Tối nay có tiệc từ thiện, Lộ Khê nhờ cô giúp là vì cô ấy làm bẩn lễ phục, trợ lý Khương Dược chỉ chú ý đến Khương Dược, Lộ Khê ngại không dám để người ta vì một cái váy mà phải chạy khắp nơi. Mà bạn thân Nhiếp Thanh Anh của cô, kinh nghiệm xã hội của cô ấy còn không bằng cô đây, nghĩ tới nghĩ lui, Lộ Khê chỉ đành mặt dày nhờ thư ký Trần vạn năng giúp đỡ.

Thư ký Trần quả nhiên vạn năng.

Không đến ba mươi phút, Trần Linh Linh đã chạy đến buổi tiệc, mang lễ phục mới đến cho Lộ Khê. Lộ Khê nhìn thấy người đàn ông đi cạnh Trần Linh Linh, sau khi sững sờ một lát thì giật mình. Trần Linh Linh giới thiệu đơn giản, tạm biệt với bạn trai, rồi kéo tay Lộ Khê, thân thiết hỏi cô tối nay có chỗ nào cảm thấy không thoải mái hay không.

Thời Trạch bị ném ra sau: “…”

Bạn gái đang giận mình à. Anh ta có hơi xấu hổ, không ngờ người nhờ Trần Linh Linh giúp đỡ đúng là phụ nữ. Anh ta còn tưởng là cấp trên của Trần Linh Linh…

Thời Trạch đi theo sau hai người phụ nữ, vừa nhìn đồng hồ vừa nhìn hội trường vũ hội được trang trí bởi đèn đóm sáng trưng. Trần Linh Linh không để ý đến anh a, anh ta đành phải nhắn cho cô một tin “Anh đi trước”, cẩn thận bước ra khỏi buổi tiệc.

Bầu trời về đêm tối đen một mảnh, bên trong đều là những người nổi tiếng, tinh anh của xã hội, người đẹp thì như mây, trai đẹp toàn là người tài tuấn phong lưu.

Lộ Khê là do Chu Minh bàn giao cho Khương Dược, bảo Khương Dược dẫn cô đi ăn tối. Ai mà ngờ, Khương Dược lại đưa Lộ Khê đến nơi này… Trần Linh Linh vì chuyện này mà trách móc Khương Dược, “Giám đốc Khương đúng là không biết quan tâm người đẹp gì cả. Cô Lộ đường xa đến đây là khách, còn có giao tình là bạn cũ, thế mà anh ta nỡ lòng nào bỏ cô bơ vơ ở đây…”

Lộ Khê xấu hổ, “Không không không…”

Trần Linh Linh, “Đừng ngại. Cô Lộ đây xinh đẹp như hoa, anh ta nhẫn tâm như thế, đàn ông toàn là móng heo cả. Giám đốc Khương…”

Đây là thói quen khi nói chuyện của Trần Linh Linh. Lúc nói chuyện với phụ nữ, khen người ta sẽ dễ dàng đạt được tình hữu nghị giữa các chị em với nhau. Nhất là khi phụ nữ bị đàn ông làm họ mất mặt, cùng chung một mối thù chính là cách phát triển tình bạn nhanh nhất. Đương nhiên, phải biết nắm bắt cho tốt…

Giống như bây giờ, từ phía sau lưng Trần Linh Linh truyền đến tiếng cười lạnh lẽo, “Đây không phải là cô Trần Linh Linh rất thích nói xấu sau lưng sếp ư? Sao, bây giờ không chỉ nói xấu trước mặt đồng nghiệp của sếp mà còn nói trước mặt bạn bè của sếp luôn ư?”

Trần Linh Linh, “…”

Sóng lưng cứng đờ.

Cảm giác có luồng gió sau lưng phần phật thổi tới.

Lộ Khê đứng trước mặt bất đắc dĩ, “Cô Trần, tôi đã định nói là Khương Dược đã đến rồi…”

Trần Linh Linh vội dẹp gương mặt vỡ nát ra sau, trong nháy mắt, vẻ mặt đầy vô tội quay lại cung kính nhìn ông chủ mình, “Sếp à, tôi đến đây đưa lễ phục cho cô Lộ. Hiện tại không phải thời gian làm việc, tôi đã tan việc rồi. Quần áo đã đưa tới, tôi xin phép đi trước.”

Cô định chuồn đi, nhưng cổ tay lại bị Khương Dược nắm lấy.

Trần Linh Linh cắn môi, giả vờ thẹn thùng giậm chân, “Sếp à, anh đừng như thế, bạn trai tôi vẫn đang chờ tôi hẹn hò kìa!”

Khương Dược cười khẽ, “Cô nói anh ta?”

Anh hất cằm về một phía, Trần Linh Linh thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang, trước cửa hội trường, bạn trai cô đang bắt chuyện với một người đàn ông trung niên, nhiệt tình đưa danh thiếp… Khương Dược ung dung nói, “Hai người hẹn hò đúng là rất có phong cách.”

Trần Linh Linh “…”

Thời Trạch nói chuyện với người đó xong, ánh mắt lại sáng lên, đi tới bắt chuyện với một người khác… Trần Linh Linh ngẩng người, bị Khương Dược vỗ một cái lên trán một cái “bốp”, cô vội lấy lại tinh thần ngẩng đầu nhìn ông chủ, giận điên lên mà không dám nói gì.

Khương Dược lời ít ý nhiều, “Đuổi theo đi, nếu không muốn hẹn hò thì đi làm việc ngay.”

Trần Linh Linh, “…”

Tên cuồng công việc này lại bắt đầu nghiền ép cô rồi!

Trước khi Khương Dược đi còn thuận tiện giải thích với Lộ Khê. Lộ Khê liên tục lắc đầu, nói công việc quan trọng hơn. Nhưng tuy là nói thế, cô nhìn thấy người mình thích lại túm lấy Trần Linh Linh lôi đi, nhìn trợ lý bị Khương Dược ghét bỏ đang tủi thân kia… Trong lòng lại cảm thấy chua xót.

Thế giới của anh, thư ký Trần hiểu, nhưng cô lại không hiểu. Cho nên anh ấy mới dẫn thư ký Trần đi mà bỏ cô lại, có đúng không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN