Ngừng Nhớ Về Em - Chương 66: Ngoại truyện 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Ngừng Nhớ Về Em


Chương 66: Ngoại truyện 3


Một cuộc hẹn hò đầy gian nan.

Mâu thuẫn với bạn trai, đi tặng lễ phục cho bạn gái của sếp lại bị sếp phát hiện rồi lôi cô đi tăng ca. Lúc Trần Linh Linh đuổi theo Khương Dược, có một khoảnh khắc cô không hiểu tại sao mình lại ở chỗ này. Nhưng khứu giác nghề nghiệp của cô quá nhạy cảm, Khương Dược nâng nửa ly rượu trong tay chào người đàn ông trung niên bụng phệ cách đó không xa. Ông ta cười với tất cả những người đẹp đang vây quanh mình một vòng, sau đó hờ hững đi tới bên này.

Đôi mắt dưới mắt kính của anh khẽ sáng lên, khóe môi cong cong. Lúc anh đang suy nghĩ xem người này là ai thì Trần Linh Linh đã mượn việc mang rượu bước lên một bước, nụ cười thấp thoáng bên môi, ra vẻ cùng anh trò chuyện, đôi môi khẽ mấp máy, “Tổng giám đốc tập đoàn đầu tư Thượng Dã, Trương Minh Nam, đang tìm hạng mục để đầu tư. Trương Minh Nam, 43 tuổi, già rồi mới có một mụn con, con gái năm nay 3 tuổi, tháng sau là sinh nhật của con ông ấy.”

Ý cười bên khóe môi Khương Dược thu lại một cách dễ dàng.

Trong lúc người đàn ông trung niên đi đến, lúc ông ta sắp đi ngang qua đây thì Khương Dược gật đầu chào ông, “Giám đốc Trương, tháng sau sinh nhật của cô nhà, không biết ông có mời ai không?”

Trương Minh Nam sững sờ, bấy giờ mới nghiêm túc nhìn sang Khương Dược. Ông nhận ra chàng thanh niên phong độ này chính là cậu chủ nhà họ Khương, nghe nói mới về nước không lâu, sau khi ầm ĩ với cha mình một trận thì tự mình lập nghiệp. Trương Minh Nam cười nói, “Hóa ra là cậu Khương à, tuần rồi tôi và cha cậu có hẹn nhau ăn cơm, còn nhắc đến cậu đó.”

Khương Dược cười khẽ, “Khiến bác chê cười. Ông ấy chắc lại mắng tôi nữa rồi?”

Trương Minh Nam, “Không không không, cậu không thừa kế sản nghiệp của gia đình mà tự mình lập nghiệp, ba cậu ngoài việc đau đầu không biết làm sao thì rất tự hào về cậu.”

Hai bên trò chuyện rất vui vẻ, cuối cùng thành công trao đổi danh thiếp, hẹn sẽ liên lạc sau.

Sau khi Trương Minh Nam đi rồi, Khương Dược đẩy đẩy mắt kính, ngón tay thon dài khẽ lướt qua sống mũi. Đây chính là hành động mỗi khi tâm trạng anh vui vẻ. Trong bữa tiệc, dáng người thẳng tấp của Khương Dược tựa như hạc giữa bầy gà, bất cứ động tác nào của anh đều khiến những cô nàng trong bữa tiệc nhìn sang, gây ra một trận xôn xao nho nhỏ.

Lộ Khê cố lấy hết dũng khí đi sang bên này, nhìn thấy bóng lưng của Khương Dược, cô đang định tiến lên thì thấy thư ký Trần luôn đi phía sau bỗng chốc bước nhanh đến bênh cạnh Khương Dược. Cô nàng xinh đẹp Trần Linh Linh thân mật kéo tay anh, nghiêng đầu như đang nói đùa với anh, khiến anh phải cúi xuống nghe cô ấy nói. Hai người cùng nhau đi về một hướng…

Chen chúc trong nhóm phụ nữ trong bữa tiệc đã bỏ lỡ. Mấy người bọn họ nhìn thấy người đẹp bên cạnh Khương Dược thì dừng lại, ngượng ngùng từ bỏ.

Lộ Khê không hiểu hành động này của thư ký Trần có ý gì, cô ngây ngẩn cả người khi thấy cô ấy đột nhiên chặn cánh tay Khương Dược lại. Trai xinh gái đẹp sát cánh bên nhau, người đàn ông với phong thái nhẹ nhàng, lịch sự, cô gái lại mang theo vẻ đẹp yểu điệu, quyến rũ lòng người. Dáng vẻ thân mật khi hai người nói chuyện với nhau… Lòng Lộ Khê bối rối, trái tim chậm rãi trầm xuống.

Không lẽ, Khương Dược và thư ký Trần…

Khương Dược thấp giọng, hờ hững nói, “Ồ, cuối cùng cũng biết điều rồi, không đẩy tôi vào đám phụ nữ kia nữa.”

Trần Linh Linh cười, “Sếp nói gì thế, sau khi nhận được sự dạy dỗ sâu sắc của anh, tôi đã nhận ra sai lầm của bản thân, biết anh là người đàn ông “không gần nữ sắc” rồi. Nếu đang làm việc thì nhất định sẽ lấy công việc làm chủ.”

Cô mới là kẻ nói phét, trán Trần Linh Linh bị Khương Dược búng một cái “tách” đau đến suýt trào nước mắt.

Trần Linh Linh, “…”

Nhưng nhìn mục tiêu kế tiếp, Trần Linh Linh tận tụy đuổi theo anh, dưới ánh mắt coi thường của sếp thầm thì bên tai giới thiệu cho anh biết người kia là ai.

Bên ngoài bữa tiệc, ban đầu Thời Trạch tính rời đi nhưng sau khi trao đổi được vài cái danh thiếp, thấy không còn sớm nữa, đành phải rời khỏi. Trước khi đi còn lưu luyến nhìn lại, thấy bạn gái xinh đẹp của mình đang đứng cạnh sếp của cô ân cần nâng ly mời rượu trong dòng người đông đúc… Thời Trạch thôi cười, trái tim khẽ nhói.

Anh ta không nhịn được nghi ngờ có phải Trần Linh Linh và sếp của cô…

Thời Trạch nghi hoặc: Tại sao sếp cũ và sếp mới của Trần Linh Linh đều là trai đẹp thế này? Mấy kẻ con nhà giàu ra xã hội lập nghiệp đều lấy nhan sắc ra làm yêu cầu ư?

Thời Trạch cố gắng đè lại cảm giác khó chịu này xuống, vội vàng rời đi.

Dạ tiệc từ thiện kết thúc, cuối cùng Khương Dược cũng nhớ đến Lộ Khê, khách sáo bảo để anh đưa Lộ Khê về. Lộ Khê vốn dĩ muốn trò chuyện vài câu với anh, cả đêm nay anh đều bận rộn với “công việc”, không thèm để ý đến cô, thế nên Lộ Khê chấp nhận đề nghị của anh. Nhưng Khương Dược quay đầu nhìn Trần Linh Linh đang ôm vai run lẩy bẩy đứng dậm chân tại chỗ, “Còn đứng đấy làm gì? Lên xe, tiện đường đưa cô về luôn.”

Lộ Khê, “…”

Trần Linh Linh luôn biết nhìn sắc mặt người khác, vừa thấy ánh mắt bỗng tối sầm của Lộ Khê, Trần Linh Linh sững sờ một lát, sau đó bừng tỉnh ngay: Khó trách Lộ Khê ngàn dặm xa xôi chạy đến thành phố A, khó trách cô ấy lại chạy đến dại tiệc xa lạ làm bạn gái với Khương Dược, hóa ra cô Lộ đây là “vạn dặm tìm chồng”.

Trần Linh Linh từ chối, “Không cần đâu sếp, để tự tôi…”

Cô vẫn chưa dè dặt từ chối xong đã cắn môi dưới, sắc mặt cứng đờ. Bởi vì Khương Dược không chịu nghe cô nói nhảm, sau khi nói để anh đưa về, chân dài cất bước ra ngoài. Cô chỉ là một nhân viên quèn, làm công ăn lương nên không dám lên tiếng từ chối.

… Bởi thế mới nói nhà tư bản đều độc ác.

Tối nay Khương Dược uống rượu cho nên anh không lái xe mà gọi tài xế. Một nam hai nữ đều có tâm sự riêng bước đến chiếc Rolls – Royce màu trắng bạc, Trần Linh Linh bỗng nghĩ ra một ý hay, cô vội vàng đi đến cửa ghế phụ, đinh ngồi phía trước, kết quả Khương Dược cũng có ý định đó.

Tay hai người cùng lúc đặt trên chốt cửa, vì Trần Linh Linh nhanh hơn một bước nên tay Khương Dược đặt trên tay cô. Đôi tay thon dài của người đàn ông nắm lấy bàn tay trắng trẻo của cô gái, tựa như anh cố ý nắm chặt tay cô. Hai người sửng sốt nhìn nhau.

Lộ Khê sau lưng, “…”

Một lát sau, Trần Linh Linh trầm giọng, “Sếp à, anh còn định nắm bao lâu?”

Khương Dược cũng đáp, “Buông tay, cô ra sau ngồi đi. Tôi ngồi ghế trước.”

Trần Linh Linh, “Sếp à…”

Khương Dược, “Hả?”

Giọng nói trầm thấp, như dòng rượu rót vào tai, hờ hững lại ấm nóng.

Trần Linh Linh xấu hổ, dái tai thấp thoáng sau mái tóc ửng đỏ. Cô bình tĩnh lại, tự giác đến ghế sau ngồi. Khương Dược mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ. Lộ Khê nhìn hai người họ ổn định vị trí xong xuôi mới lên xe. Bầu không khí trong xe vô cùng kỳ lạ, tài xế thấy bọn họ không nói gì, nghĩ rằng hai vị hồng nhan của cậu chủ chạm mặt nhau nên ông không dám nói nhiều chỉ tập trung lái xe, khẽ nhìn sang lại thấy tay phải của Khương Dược nhẹ nhàng nắm lấy tay trái của mình.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua.

Khương Dược cúi đầu, như có điều suy nghĩ.

Tay trái, chính là bàn tay vừa nãy bất cẩn “nắm” tay Trần Linh Linh.

Sau khi Lộ Khê từ dạ tiệc từ thiện trở về, bất đắc dĩ đến gặp bạn thân Nhiếp Thanh Anh. Nhiếp Thanh Anh và Chu Minh giúp cô tìm nơi ở, lần này, ngay cả người chậm chạp như Nhiếp Thanh Anh đều biết mục đích đến thành phố A của Lộ Khê. Nhiếp Thanh Anh rất vui vì bạn tốt cuối cùng đã chịu tiến thêm một bước. Chu Minh lấy hạng mục của cấp dưới ra làm cớ, Nhiếp Thanh Anh lại đang bận cùng giáo viên học tự biên đạo, hai người bận tối mắt tối mũi, thế là nhờ Khương Dược đến giúp Lộ Khê.

Chu Minh nói chuyện chắc như đinh đóng cột, “Hình như Lộ Khê gặp trục trặc trong công việc nên đến thành phố A để giải sầu. Cậu đừng hỏi nhiều, cứ chăm sóc tốt cho cô ấy là được.”

Khương Dược gật đầu, “Được thôi.”

Sau đó Khương Dược chuyển giao nhiệm vụ giải sầu cùng Lộ Khê sang cho cấp dưới của mình.

Chu Minh, “…”

Lộ Khê, “…”

Công ty mới có hai ông chủ, lúc làm việc Chu Minh rất nghiêm túc nhưng khi không làm việc thì rất phóng khoáng, có thể đùa giỡn với mọi người. Khương Dược lại khác với Chu Minh, lúc nào anh cũng bày ra vẻ mặt tỉnh bơ, bình tĩnh trước mọi chuyện, không tức giận, không thả lỏng, lúc nào cũng sẵn sàng cho công việc. So với Chu Minh, anh càng giống kẻ cuồng công việc hơn.

Tăng ca suốt đêm là chuyện cơm bữa đối với Khương Dược.

Sau vài ngày quan sát, Trần Linh Linh thở phào nhẹ nhõm. EQ của cô khá cao, đêm đó lúc Khương Dược vô ý nắm tay cô, cô nhạy cảm phát hiện ra có điều không thích hợp. Sau đêm hôm đó, Trần Linh Linh rất sợ mỗi khi Khương Dược một mình đến tìm cô. Cô nghi ngờ Khương Dược có ý với mình…

Mặt dày mà nói, vẻ ngoài xinh đẹp như cô, nếu sếp muốn quy tắc ngầm với mình, đáp lại cũng là một chuyện phiền phức!

Lúc trước cấp trên quấy rối cô, cô còn có thể dựa vào Chu Minh, nhưng lần này thì khác, Khương Dược là bạn thân từ nhỏ của Chu Minh, nếu Khương Dược muốn làm gì, cô nghĩ mình cũng chẳng quan trọng trong mắt Chu Minh là bao. Nhất định cô sẽ trở thành một món quà được Chu thiếu gói lại tặng cho Khương Dược…

Trong khoảng thời gian này, mỗi lần đến công ty, Trần Linh Linh đều sợ hãi, lo lắng không yên. Cô sợ gặp Khương Dược!

Nhưng cũng thật kỳ lạ, công ty bọn họ chỉ thuê một tầng, nói nhỏ thì không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, Trần Linh Linh là quản lý của phòng nghiệp vụ, trước kia thường xuyên gặp Khương Dược. Nhưng dạo gần đây cô lại không thấy anh đâu. Mấy cuộc họp gần đây đều do Chu Minh làm chủ, sắp xếp công việc cho cô cũng là Chu Minh. Trước đây mỗi ngày đều gặp phải Khương Dược, nhưng bây giờ lại như bốc hơi khỏi nhân gian.

Đến giờ nghỉ trưa cùng đồng nghiệp ăn cơm ở căn tin, trò chuyện đủ thứ chuyện trên trời, Trần Linh Linh bỗng nhắc, “… Giám đốc Khương đúng là bí ẩn.”

Đồng nghiệp kinh ngạc nhìn cô với ánh mắt quái dị.

Ánh mắt Trần Linh Linh co rụt lại, nhẹ nhàng cười nói, “Sao thế? Đúng là tôi không thấy giám đốc Khương ở công ty mà.”

Mấy đồng nghiệp mấp máy đôi môi, cẩn thận thăm dò, “Quản lý Trần có phải cô đắc tội với giám đốc Khương hay không? Ngay cả mặt của giám đốc mà cũng không thấy, bọn tôi ngày nào cũng gặp giám đốc mà.”

Trần Linh Linh giật mình.

“Đúng vậy, lúc nãy xuống đây ăn cơm tôi chẳng những gặp giám đốc Khương mà còn nói chuyện với anh ấy đấy.”

“Chiều hôm qua lúc giao tài liệu, Chu thiếu không có trong văn phòng, tôi đã giao cho giám đốc Khương mà.”

“Hôm trước anh ấy còn mở cuộc họp video với phòng chúng ta mà.”

“Tại sao chỉ có cô là không gặp vậy?”

Trần Linh Linh, “…”

Cô nhanh chóng che giấu, “A, mọi người nói thế tôi cũng nhớ ra rồi, sáng nay lúc vào thang máy tôi có gặp anh ấy rồi. Ôi não cá vàng quá đi, ngay cả chuyện này cũng quên được.”

Đồng nghiệp không nghi ngờ gì, vừa nhắc đến Khương Dược, bọn họ bắt đầu hào hứng thảo luận về sở thích của anh. Dù sao ông chủ của công ty ai cũng đẹp trai, một người đã kết hôn rồi chỉ còn lại Khương Dược độc thân, bên cạnh anh cũng không hề xuất hiện ong bướm nào…

Trần Linh Linh chống cằm xoa trán, mất tập trung nhắn tin cho bạn trai, trong lòng lại nghĩ đến chuyện Khương Dược có hơi… không bình thường.

Dựa vào đâu mà mọi người đều gặp anh còn cô thì không?

Chuyện này không được bình thường.

Mấy ngày sau, Chu Minh dẫn một người đẹp tên là Lộ Khê vào công ty. Chu thiếu cười tít mắt giới thiệu với mọi người, “Cô Lộ đây chính là thư ký thực tập của công ty chúng ta, tôi thấy giám đốc Khương của mọi người bận đến nổi không có thời gian ăn cơm nên đã tìm cho cậu ấy một phụ tá.”

Mọi người gật đầu, hâm mộ nhìn Lộ Khê: Người đẹp nha.

Chu thiếu dẫn theo Lộ Khê đang lo lắng bất an nhìn sang mấy nhân viên trong phòng hội nghị. Anh nhìn thấy thư ký cũ của mình, hiện tại là quản lý Trần Linh Linh đang chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Chu Minh quen với Trần Linh Linh nhất, nghĩ đến Lộ Khê cũng biết Trần Linh Linh, thế là anh trực tiếp chọn mặt gửi vàng, “Trần Linh Linh, đến đây nào, lúc trước cô đã từng làm thư ký, bây giờ cô hướng dẫn cho Lộ Khê nhé. Không cần phức tạp quá, để Lộ Khê làm mấy công việc đơn giản là được rồi.”

Trần Linh Linh đành phải đứng lên, nở nụ cười thân thiện với Lộ Khê.

Sau đó, Chu Minh nói với Khương Dược chuyện mình đưa Lộ Khê đến làm trợ lý. Anh nói Lộ Khê đang được đào tạo ở bên phòng tiếp khách. Khi nào cô ấy không thích ứng được công việc thì tính sau. Khương Dược ngồi sau bàn làm việc híp mắt nhìn thằng bạn thân chỉ cười mà không nói gì. Không cần Chu Minh nhiều lời, Khương Dược đã đoán được ý tứ của anh. Có lẽ chột dạ cho nên sau khi giới thiệu trợ lý mới xong liền chuồn đi ngay. Khương Dược xoa xoa trán, gỡ mắt kính xuống khẽ thở dài.

Đúng là anh cần một trợ lý đến để chia sẻ công việc của mình… nhưng Lộ Khê thì… ừm.

Làm việc có hơi mệt, Khương Dược cầm ly nước bước ra ngoài, khoát tay với thư ký và trợ lý ra hiệu bọn họ cứ tiếp tục làm việc. Anh đi thẳng đến phòng trà rót nước uống thuận tiện nghỉ ngơi một chút. Đang trong thời gian làm việc nên phòng trà không có ai cả. Lúc Khương Dược bưng ly nước ra, ánh mắt thoáng nhìn sang cửa phòng tiếp khách khép hờ, anh nhìn thấy hình như có một cô gái đang ngồi bên trong.

Chu Minh nói Lộ Khê đang đợi bên phòng tiếp khách.

Khương Dược im lặng một chút rồi đi sang, anh định nói chuyện với Lộ Khê một chút. Nhưng khi mở cửa ra, Khương Dược ngơ ngác, hóa ra cô gái bên trong không phải Lộ Khê.

Một xấp tài liệu ném khắp bàn trà hình tròn, không biết Lộ Khê đã đi đâu, trong phòng chỉ còn mỗi Trần Linh Linh. Cô hờ hững vừa xem điện thoại vừa quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Vài dãy nhà cao tầng trước mắt, dòng sông trong làn sương mờ xa xa.

Ánh nắng chiều vô cùng ấm áp, Trần Linh Linh ngồi chờ Lộ Khê đi vệ sinh có hơi buồn ngủ, sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nam lành lạnh, “Người vẫn còn ngồi trong địa bàn của tôi mà đã tìm đường lui chuẩn bị từ chức ư?”

Cánh tay Trần Linh Linh khẽ run lên, một là vì cô đang xem tin tức tuyển dụng của những công ty khác trên điện thoại di động; hai là giọng nói này… Cô bỗng quay đầu lại, lúc ngẩng đầu lên, đôi môi vô tình chạm vào cằm của người đàn ông đang khom lưng.

Khương Dược, “…”

Trần Linh Linh, “…”

Khương Dược đứng thẳng người dậy, lau lau cằm mình, như cười như không nhìn cô. Anh không đeo kính, nhưng ánh mắt dường như có thêm một tầng lọc kính, tôn lên một bên mặt của Trần Linh Linh. Trong ánh mắt của anh, cô gái xinh đẹp xuất sắc cắn răng một cái, quyết tâm đứng dậy cúi đầu, “Thật xin lỗi sếp, là tôi quấy rối sếp, tôi đáng bị trừng phạt, tôi quyết định sẽ từ chức!”

Nụ cười bên khóe môi Khương Dược bỗng biến mất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN