Ngừng Nhớ Về Em - Chương 8: Chỉ cần tiểu tam cố gắng, không có góc tường nào không cạy được
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Ngừng Nhớ Về Em


Chương 8: Chỉ cần tiểu tam cố gắng, không có góc tường nào không cạy được


Ngoài nhà hát kẻ tới người đi, thư ký Trần kinh ngạc nhìn anh cách đó vài bước, còn ở đây, cô gái xinh đẹp cứ cúi đầu mãi, nói đi là đi. Rõ ràng là mùa hè, nhưng Chu Minh lại cảm thấy cả người lạnh run — hết lần này tới lần khác, Nhiếp Thanh Anh không hề nhìn đến anh! Anh đúng là ngu mới…

Chu tam thiếu cất bước đuổi theo bắt lấy cổ tay của cô. Anh đang định nói vài câu khi dễ để trả thù cô, cô gái bị kéo đau ngẩng đầu lên với đôi mắt đỏ bừng. Mắt cô đỏ au, vẻ mặt lại không hề biểu hiện ra ngoài, hàng mi không ngừng run rẩy, nước mắt lập tức trào ra.

Trái tim Chu Minh như thắt lại, tức giận trong lòng lập tức biến mất, anh cuống cuồng lên, “Anh chưa nói gì hết, em khóc cái gì?”

Nhiếp Thanh Anh cứ cúi đầu, “Tôi không khóc.”

Cô hất tay anh ra, đi về phía trước. Chu Minh đứng đờ ra vài giây rồi đuổi theo, “Em không nhớ anh hả? Anh là Chu Minh nè, Chu trong cuối tuần, Minh trong ngày mai đây. Anh là bạn cũ của em đó, tháng trước chúng ta còn uống rượu, chụp hình chung với nhau, em không nhớ sao? Hồi trung học, lúc em còn chưa có bạn trai…”

Chu Minh đang định nhắc Nhiếp Thanh Anh nhớ lại hồi trung học anh đã từng theo đuổi cô, Nhiếp Thanh Anh đột nhiên dừng bước, quay đầu nghiêm túc nói với anh, “Bây giờ tôi cũng không có bạn trai.”

Tim Chu Minh như ngừng đập, “Em đang gợi ý anh theo đuổi em hả?”

Nhiếp Thanh Anh sững sờ.

Chu tam thiếu quan sát phản ứng của cô, nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Nhiếp Thanh Anh, anh liền hiểu ra ngay. Chu Minh thử dò hỏi, “Cãi nhau hả? Bạn cũ ơi, anh nói em nghe, người yêu cãi nhau là chuyện bình thường, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, chúng ta chỉ khuyên làm hòa chứ không khuyên chia tay…”

Nhiếp Thanh Anh quay đầu bước đi.

Chu Minh sợ Nhiếp Thanh Anh thế này sẽ xảy ra chuyện cho nên anh không thèm đi tìm Lương Hiểu Bạch nữa, sau khi dặn dò trợ lý đi tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra thì anh đi theo Nhiếp Thanh Anh, “Em sao thế? Có gì không vui hả? Nể mặt anh là bạn cũ, nói anh nghe đi. Bạn cũ, lâu ngày không gặp anh đang quan tâm em đấy. Này, em đừng đi nhanh thế chứ…”

Nhiếp Thanh Anh là người rất kỳ lạ, cô ít khi nào nổi cáu. Nhưng cái người đằng sau…cô thiệt không thể chịu nổi nữa, “Tôi biết anh không phải là bạn cũ của tôi! Anh là bạn của Từ Bạch Dương!”

Chu Minh mỉm cười, “Nhớ ra anh rồi hả?”

Nhiếp Thanh Anh nhìn anh chằm chằm, mũi cao, mày rậm, đúng là mỹ nam khó gặp. Cô có thể nhìn ra dáng vẻ đẹp trai của anh nhưng cô mắc chứng mù mặt, dù anh có đẹp trai cỡ nào thì lần sau gặp lại cô cũng không thể nhận ra anh. Suốt dọc đường Chu Minh cứ lải nhải bên tai khiến Nhiếp Thanh Anh nhớ ra anh chính là anh chàng đẹp trai nhưng lại có “bệnh” mà cô đã gặp ở tiệc rượu tháng trước. Đáng tiếc, cô không nhớ hồi trung học…

Tâm trạng hiện giờ của Nhiếp Thanh Anh vô cùng sa sút, không có lòng dạ nào để đoán anh là ai, cô im lặng quay đầu tiếp tục bước đi.

Chu Minh không đi theo cô nữa. Nhiếp Thanh Anh nhẹ nhàng thở phào, bước chân cũng dần chậm lại. Vì chuyện của Từ Bạch Dương mà cô chả còn tâm trạng gì, thế mà còn gặp phải một tên thần kinh, cô không thể chịu được nữa. Từ Bạch Dương…Nghĩ đến người đàn ông này, vành mắt Nhiếp Thanh Anh lại đỏ ửng, cô cắn chặt quai hàm.

Lúc nãy cô không muốn làm trò cười trước mặt Lương Hiểu Bạch, còn bây giờ cô càng không muốn rơi nước mắt vì tên đàn ông kia…Nhiếp Thanh Anh càng đi càng thấy buồn bực, sau lưng vang lên tiếng kèn xe “ting ting” rất chói tai. Cô quay đầu lại thì thấy một chiếc Lexus màu đen chầm chậm đuổi theo mình, cửa sổ xe kéo xuống, chàng trai huýt sáo gọi cô, “Lên xe đi! Đã biết anh là ai rồi thì không cần sợ anh là người xấu nữa. Bạn cũ à, em muốn đi đâu? Anh lái xe tiễn em một đoạn.”

Nhiếp Thanh Anh khách sáo đáp, “Tôi không quen anh, không cần đâu.”

Chu Minh, “Không có gì, anh quen em là được.”

Nhiếp Thanh Anh, “…”

…Tên này có bệnh hả? Từ…sao lại có người bạn tâm thần thế này! Hèn gì bao năm nay anh ta không hề nhắc đến người này.

Nhưng dáng vẻ kiên trì mặt dày thế này làm cô cảm thấy có hơi quen thuộc.

Bây giờ Nhiếp Thanh Anh không có tâm trạng, cô không rảnh nhớ xem anh là ai. Dù gì cô cũng bị mù mặt, dù anh có là đại thần hồi trung học thì cô cũng chả nhớ nỗi. Từ Bạch Dương có phải vì mình có thể nhớ rõ mặt của anh ta cho nên mới không sợ hãi mà làm ra chuyện đó? Lúc cô đang trị thương, lúc cô đang lo lắng vì sự nghiệp của mình, cô sợ chân mình bị thương sau này sẽ không thể nào múa được nữa… Thế mà người đàn ông kia giây trước vừa an ủi cô, giây sau đã ở bên cạnh Lương Hiểu Bạch.

Đúng là đồ khốn.

Nhiếp Thanh Anh mặc kệ Chu Minh đang bấm kèn inh ỏi phía sau, cô cứ đi dọc theo vỉa hè, còn Chu Minh lái xe chầm chậm theo sau cô. Nhiếp Thanh Anh nghe thấy anh gọi điện thoại nhưng không hề rời đi. Nhiếp Thanh Anh mặc kệ anh, lòng cô mê mang, nhìn thấy chỗ khúc cua có một quán rượu liền đẩy cửa bước vào.

Quán bar nằm ở một góc khuất, vì trời còn chưa tối nên lúc bước vào cũng chỉ có mấy người, batender đang đứng lau ly kinh ngạc nhìn cô em xinh đẹp vừa bước vào. Em gái chân dài, nước da trắng trẻo nhưng lại mặc một bộ đồ thể thao rộng thùng thình, gương mặt không son không phấn, rõ ràng cô không phải khách quen ở đây…Tiếng nhạc nhẹ nhàng từ bên trong phát ra, Nhiếp Thanh Anh ngơ ngác đứng tại cửa xoay, có một nhân viên đến chỗ cô, lịch sự chào hỏi, “Chào cô, xin hỏi cô có hẹn trước chưa?”

Nhiếp Thanh Anh khó hiểu, “Uống rượu mà còn phải hẹn trước ư?”

Nhân viên phục vụ hiểu ra, “Cô ơi chắc cô đến lộn chỗ rồi, nơi đây không giống những quán bar bình thường, chúng tôi không…” Thấy Nhiếp Thanh Anh xinh xắn nên cậu ta cố gắng giải thích cho cô hiểu, Nhiếp Thanh Anh hạ tầm mắt, đang định rời khỏi thì cửa phía sau mở ra, một giọng nam lành lạnh cất lên, “Đưa rượu cho cô ấy đi.”

Nhân viên phục vụ sững sờ, sau đó tiến lên nhiệt tình chào hỏi, “Thứ tư…”

Chu Minh lập tức ngắt lời, “Thứ tư* gì? Hôm nay rõ ràng là thứ bảy! Còn nữa, đừng có bắt quàng làm họ, cậu là ai hả? Ông đây giữ mình trong sạch, chưa từng đến nơi này bao giờ!”

*Nhân viên phục vụ định kêu là Chu tam thiếu (周三少) nhưng bị Chu Minh ngắt ngang nên thành 周三: nghĩa là thứ tư.

Mấy người trong quán bar chấn động, sững sờ nhìn Chu tam thiếu. May mà nhân viên phục vụ khá chuyên nghiệp, vội vàng tỏ ra mình không quen Chu thiếu. Chu Minh đứng sau nói, “Bạn tôi lần đầu đến đây, mấy người đừng có ỷ chủ mà ăn hiếp khách hàng…”

Nhiếp Thanh Anh bực bội, “Anh đừng thế, tôi không muốn uống rượu…”

Chu Minh cúi đầu, chớp mắt đưa tình nhìn cô, rồi nói, “Bạn cũ à, không phải em muốn mượn rượu giải sầu sao? Mượn rượu giải sầu mà em cũng phải kiếm đúng chỗ nữa hả, cô gái xinh đẹp như em bây giờ ra ngoài nguy hiểm lắm, em lại chẳng mang theo bình xịt cay…”

Nhiếp Thanh Anh ngơ ngác, bị người ta dẫn đi đến phòng bao lúc nào không hay. Mà người đàn ông kia còn quay đầu mỉm cười với mình nữa chứ.

Đêm nay, Chu Minh cùng Nhiếp Thanh Anh mua say ở quán bar, còn ở sân bay, Từ Bạch Dương liên tục gọi điện cho Nhiếp Thanh Anh nhưng cô đã cho anh ta vào blacklist. Anh ta đành phải gọi cho bạn thân của cô là Lộ Khê và ba mẹ Nhiếp, mấy người kia không biết đã xảy ra chuyện gì, Từ Bạch Dương cũng không dám nói nhiều. Anh ta lại gọi cho Lương Hiểu Bạch, nhưng hôm nay có suất diễn <Mỹ Nhân> nên cô ta cũng tắt máy.

Rạng sáng, Từ Bạch Dương chạy về thành phố A, đứng trước cửa phòng thuê của Nhiếp Thanh Anh gõ cửa liên tục, “Thanh Anh, Thanh Anh! Em mở cửa nghe anh giải thích…”

Cánh cửa đối diện mở ra, một người phụ nữ trung niên đứng ở đó lên tiếng, “Chủ nhà tối qua không về, cậu đừng gọi nữa.”

Từ Bạch Dương mặt mày trắng bệch, đau đớn ngồi xuống: không về…Nhiếp Thanh Anh là một người làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, tình tính kì lạ lại không thích xã giao, bình thường cũng không có sở thích gì, tối qua cô không về, cô đã đi đâu?

Màn đêm buông xuống, cuộc sống về đêm của quán bar bây giờ mới bắt đầu. Trong phòng bao, Chu Minh gác chân ngồi đối diện Nhiếp Thanh Anh, lẳng lặng nhìn cô hết ly này tới ly khác. Nhìn cô uống đến mặt mày đỏ bừng, tóc dài xõa tung, cô cúi đầu nhìn chằm chằm ly rượu, từng giọt từng giọt nước mắt nhỏ vào ly.

Con ngươi Chu Minh co rút, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Thư ký Trần đã đứng bên ngoài chờ anh, nói rằng mình đã gặp Lương Hiểu Bạch, cô vui vẻ nói, “Đúng là trời không phụ lòng người, chỉ cần tiểu tam cố gắng, không có góc tường nào không cạy được, không uổng công anh nguyền rủa sau lưng bọn họ…Giám đốc, anh chẳng phải là tiểu tam nhân lúc vắng chủ mà chen chân vào ư?”

Chu Minh liếc cô một cái, thư ký Trần vội vàng ngậm miệng, thấy Chu Minh bực dọc phất tay ra hiệu cô có thể tan làm còn lại cứ giao cho anh.

Không biết Chu Minh ra ngoài làm gì, khi quay lại thì Nhiếp Thanh Anh đang ôm đầu bỗng nhiên nghe thấy tiếng nhạc bỗng chốc thay đổi.

“Quando Sono solo

Sogno all “orizzonte

e mancan le parole

Si lo So che non c “e luce

in una Stanza quando manca il Sole…”

Nhiếp Thanh Anh hỏi, “Đây là bài gì?”

Chu Minh, “Time to say goodbye.”

Chu Minh phát âm chuẩn giọng London, Nhiếp Thanh Anh học múa từ nhỏ, cho nên tiếng Anh cũng chỉ ở mức căn bản, cô bất ngờ nhìn anh. Chu Minh đang định khoe khoang tài năng, ai ngờ Nhiếp Thanh Anh lại cất giọng buồn buồn, “Phát âm của anh bị gì hả? Tôi nghe đâu giống anh đang hát tiếng Anh đâu.”

Chu Minh nghẹn họng, mém tí đã bị nữ thần của mình K.O, một hồi lâu mới lên tiếng, “Bài hát tiếng Ý, nhưng tên tiếng Anh.”

Nhiếp Thanh Anh hơi choáng váng, trên hàng mi còn đọng nước mắt, ánh mắt đầy đau thương, bị anh trừng cô lại cúi đầu uống rượu. Cô không biết cách diễn đạt, chỉ có thể uống hết ly này tới ly khác mới có thể tạm thời quên đi đau khổ trong lòng. Nhưng mà, quên rồi thì sao?

“Cám ơn anh đã ở cạnh tôi…” Vẻ mặt Nhiếp Thanh Anh tái nhợt, cô lấy tay che mặt, “Trễ vậy rồi, anh về đi, tôi ở đây một mình là được rồi.”

Chu Minh làm sao mà chịu về? Anh nói, “Không sao, sao anh lại để em lại một mình được chứ? Nếu em cảm động thì ngày mai nhớ cám ơn anh là được.”

Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu, vì say mà đôi mắt ngập nước, tóc dài tán loạn, cô chống cằm ngắm nhìn anh, đôi mắt long lanh ánh nước. Cô gái thường ngày lạnh lùng giờ đây lại lộ ra sự yếu đuối khiến Chu Minh giật mình, cổ họng bỗng thấy khô nóng. Anh cố gắng kiềm chế tình cảm mãnh liệt của mình, nghe Nhiếp Thanh Anh nói, “…Làm thế nào để cám ơn anh?”

Chu Minh cúi đầu, nhìn áo sơ mi ướt một mảng trước ngực. Anh cười khổ, “Sáng mai sau khi tỉnh rượu, chỉ cần nhớ anh là ai, tên anh là Chu Minh đã coi như báo đáp anh rồi.”

Hết lần này tới lần khác Nhiếp Thanh Anh không nhận ra mình, anh đã tuyệt vọng rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN