Ngừng Nhớ Về Em - Chương 9: Bốn bỏ năm lên thì anh cũng tính là bạn trai em mà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Ngừng Nhớ Về Em


Chương 9: Bốn bỏ năm lên thì anh cũng tính là bạn trai em mà


Dù không uống rượu nhưng tối qua Chu Minh ngủ không ngon, sáng sớm, anh như một con sư tử vừa mới tỉnh dậy được tắm mình trong nắng mai, sau khi đi ra ngoài rồi quay về, anh uể oải ngồi xuống sofa. Chu Minh nhìn cô gái còn đang say giấc trên sofa đối diện, rồi lại cúi xuống nhìn clip mình quay được Lương Hiểu Bạch và Từ Bạch Dương đang kéo tay kéo chân bên ven đường tối hôm đó trong điện thoại.

Nếu Nhiếp Thanh Anh xem clip này thì khả năng tái hợp của hai người họ sẽ rất thấp.

Chu Minh bình tĩnh suy nghĩ, anh hơi do dự: Cô mà thấy clip này trong điện thoại của mình, thì chắc chắn sẽ nghi ngờ anh có ý đồ từ trước.

Hơn nữa, trong clip Lương Hiểu Bạch và Từ Bạch Dương không có hành động nào vượt quá giới hạn, không đủ chứng cứ, lỡ như cô nghĩ Từ Bạch Dương bị người khác hãm hại thì thế nào? Ăn trộm gà còn mất nắm gạo, nhờ clip này Nhiếp Thanh Anh sẽ nghĩ Từ Bạch Dương bị người khác bôi xấu, rồi làm hòa với Từ Bạch Dương thì phải làm sao?

Chu thiếu suy nghĩ một hồi: chuyện ngoại tình này ấy à, phụ nữ trên đời này rất đặc biệt, họ luôn muốn tha thứ cho người đàn ông của mình một lần, cho rằng đàn ông quay đầu là quý. Nhưng bọn họ không biết rằng ngoại tình sẽ nghiện, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai.

Anh có thể chắc chắn rằng, bây giờ Nhiếp Thanh Anh khó mà tha thứ cho Từ Bạch Dương.

Chu Minh khép hờ mắt, lúc đang suy nghĩ làm cách nào để châm ngòi hai người thì cô gái phía bên kia có động tĩnh. Anh ngẩng đầu lên, nhìn Nhiếp Thanh Anh ngồi dậy, mái tóc dài xõa tung. Cô thấy đầu hơi đau nên chậm chạp mở mắt ra, vẻ mặt hờ hững nhìn thấy bình rượu ngổn ngang trên bàn thì ngẩn ra.

Ký ức chậm rãi ùa về, Nhiếp Thanh Anh quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi gác chân trên sofa đối diện. Áo sơ mi anh nhăn nhúm, nút áo ở cổ mở bung ra, trông vô cùng lười nhác.

Nhiếp Thanh Anh như ngồi trên bàn chông, cô hỏi, “…Chu Minh?”

Cô nhớ tối qua khi mình nốc rượu, có một người vô cùng đáng ghét cứ lảm nhảm bên tai mình. Cái tên Chu Minh này được nhắc đi nhắc lại vô số lần, Nhiếp Thanh Anh híp mắt nhìn gương mặt đẹp trai kia, vừa lạ mà vừa quen.

Chu Minh khẽ động, đột nhiên anh bật dậy, chân dài sải qua bước ngang bàn trà đến trước ghế sofa của Nhiếp Thanh Anh. Anh ngồi xổm xuống, bóng lưng cao lớn đổ ập xuống, hơi thở đàn ông như phả vào mặt, Nhiếp Thanh Anh không thoải mái lại khẩn trương né người ra sau, Chu Minh nắm lấy tay cô, dịu dàng cúi đầu xuống hôn lên bàn tay cô.

Nhiếp Thanh Anh, “…?”

Chu Minh nhướn mày, đôi mắt sâu thẳm, anh giả vờ than thở, “Trời ạ, lần thứ tư gặp nhau, rốt cục em cũng nhớ ra anh, anh muốn khóc quá đi!!”

Nhiếp Thanh Anh bật cười vì mấy câu trêu chọc của anh, tâm trạng cũng khá hơn nhiều.

Hôm qua say rượu, chắc hẳn cô đã tự bêu rếu bản thân trước mặt anh không ít, nhưng trời sáng, Nhiếp Thanh Anh đã tỉnh táo hơn, cô nghĩ mình với người kia cũng không quen biết gì nên sửa soạn túi xách, cột tóc lại rồi định rời khỏi đây. Cô cúi đầu nói với anh, “Cám ơn anh tối qua đã giúp đỡ, tôi đi đây.”

Chu Minh nhíu mày.

Anh đã sớm đoán được cô sẽ trở mặt vô tình nên đã chuẩn bị sẵn sàng. Chu Minh đứng dậy theo cô, cô đi hướng nào anh đi hướng đó. Chu Minh đi theo sau Nhiếp Thanh Anh ra khỏi phòng bao, lo lắng hỏi cô, “Bây giờ em muốn đi đâu, để anh đi với em.”

Nhiếp Thanh Anh đứng ở hành lang tìm nhân viên phục vụ, nghe thấy thế thì tựa sát tường né tránh anh rồi nhỏ giọng nói, “Không cần đâu.”

Chu Minh mỉm cười, bắt đầu nói nhảm, “Không được, anh phải đi theo em. Tâm trạng em không tốt, nếu bây giờ anh thả người sau đó em nhảy lầu thì sao?”

Nhiếp Thanh Anh không thèm nghe anh nói, “Tôi không thích nhảy lầu.”

Chu Minh, “Trời ạ, không thích nhảy lầu, vậy không lẽ em thích nhảy cầu? Không được, mấy cô gái thất tình như em anh gặp hoài, anh không dám để em ở một mình đâu. Nhiều khi em càng nghĩ càng buồn, rồi chui vào vỏ ốc của mình thì sao? Tốt xấu gì anh cũng là bạn của Từ “khốn nạn”, bốn bỏ năm lên thì anh cũng tính là bạn trai em mà.”

Nhiếp Thanh Anh hoảng sợ vì mặt anh quá dày, “Anh Chu, cám ơn anh tối qua đã giúp đỡ, tôi sẽ cám ơn anh sau. Nhưng anh đang nói bậy bạ gì thế? Tôi muốn về nhà đi làm!”

Chu Minh, “À, thế hả, vừa hay anh cũng đi làm, để anh tiễn em một đoạn.”

Nhiếp Thanh Anh định từ tối, nhưng nhìn Chu Minh, cô thấy nếu mình mà từ chối thì thằng cha này lại tiếp tục làm trò cho xem. Trong lòng thì nghĩ sao Từ Bạch Dương lại quen được một người bạn thế này, nhưng cô chỉ im lặng không nói gì. Nhân viên phục vụ ở cuối hành lang nhoài người ra nhìn, thấy Chu tam thiếu và bạn gái bước ra, thấy anh không nói gì nhân viên mới dám tiến lên.

Trong lúc chờ nhân viên phục vụ, tay Nhiếp Thanh Anh bị người đàn ông phía sau đụng vào.

Nhiếp Thanh Anh vội vàng né tránh.

Chu Minh, “…”

Anh ngơ ngác, bị phản ứng của Nhiếp Thanh Anh làm giật mình, bỗng nhiên cảm thấy bị tổn thương. Vẻ mặt anh lạnh nhạt, đặt bình xịt cay vào tay cô, “Anh cho em cái này. Mấy chuyện như tối qua, may mà em gặp người đàng hoàng như anh nếu không em đã gặp nguy hiểm rồi. Mấy người thành đạt như anh và em ra ngoài rất dễ bị dòm ngó. Nếu không mang bình xịt cay thì đừng ra khỏi nhà.”

Chu Minh nói tiếp. “Sáng nay anh có cuộc họp, không kịp đưa em về, anh đi trước đây.”

Nhiếp Thanh Anh nắm chặt bình xịt cay trong tay, cô định từ chối nhưng Chu Minh đang nghe điện thoại, không thèm nhìn cô mà đi thẳng ra ngoài. Cô đuổi theo vài bước nhưng không đuổi kịp anh lại đụng phải nhân viên phục vụ. Cậu ta lịch sự báo rằng tối qua đang trong chương trình giảm giá nên tất cả chi phí hôm qua của bọn cô đều được miễn phí.

Nhiếp Thanh Anh luống cuống.

Từ nhỏ cô chỉ thu mình trong viện múa, không có kinh nghiệm cuộc sống, cô thấy chuyện này không đúng nhưng lại không thể chỉ ra không đúng ở đâu. Từ tối qua đến giờ, thu hoạch lớn nhất của cô chính là…cô đã nhớ có người tên là Chu Minh.

Nhưng cô vẫn không thể nhớ kỹ hình dáng của anh ra sao.

Nhiếp Thanh Anh ngơ ngác rời khỏi quán bar, quay đầu nhìn lại căn phòng cũ kỹ dưới hàng cây râm mát, cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu vì sao tối qua mình lại đến đây. Nhiếp Thanh Anh ngẩn ngơ dưới ánh nắng ban mai một hồi, rồi mở điện thoại. Vừa mở nguồn thì điện thoại lập tức đổ chuông tới tấp.

Nhiếp Thanh Anh vừa vẫy taxi vừa ấn nút nghe.

Là điện thoại của Lộ Khê gọi đến, “Cậu với Từ Bạch Dương có chuyện gì vậy? Anh ta sắp phát điên tới nơi rồi kìa, tối qua cứ gọi cho mình riết, mà cậu tắt máy làm gì thế hả?”

Nhiếp Thanh Anh, “Chia tay rồi.”

Lộ Khê, “…??”

Nhiếp Thanh Anh vừa nói chuyện vừa ngồi vào taxi, nói địa chỉ nhà hát cho tài xế, Lộ Khê nghe thấy thì hoảng hồn đến nổi làm đổ ly trà sữa trong tay. Cô ấy cất cao giọng hỏi, “Nhiếp Thanh Anh! Cậu xảy ra chuyện gì vậy? Cậu hời hợt quá rồi đấy. Dù mình nói cậu đừng nuông chiều Từ Bạch Dương quá, nhưng hai người yêu nhau nhiều năm như thế. Cậu bảo chia tay là chia hả? Từ Bạch Dương nói cậu chặn số anh ta, lần trước mình đã nói cậu phải dịu dàng rồi mà…”

Nhiếp Thanh Anh thấp giọng nói, “Nhưng anh ấy đã phạm sai lầm.”

Bên kia dừng lại một chút, “Phạm sai lầm gì mà không thể tha thứ được phải chia tay? Hai người bọn cậu đi đến ngày hôm nay đâu có dễ dàng gì?”

Nhiếp Thanh Anh, “Mình có điện thoại, cúp trước đây.”

Không chờ Lộ Khê nói tiếp, Nhiếp Thanh Anh vội vàng nhận điện thoại. Lần này là ba mẹ cô gọi đến, “Anh Anh à, sao con lại cãi nhau với Từ Bạch Dương? Con cũng thật là, vợ chồng trẻ cãi nhau thì cũng đừng làm lơ nhau thế. Bạch Dương nó…”

Nhiếp Thanh Anh bình tĩnh lắng nghe ba mẹ khen ngợi Từ Bạch Dương thế nào. Giọng điệu ba mẹ có hơi nóng nảy, bảo hai người đã bàn chuyện cưới gả rồi, Từ Bạch Dương là thanh niên tài năng, trong nhà lại có thế lực, bỏ qua người này thì làm sao tìm được một người tốt như thế?

Mẹ Nhiếp tận tình khuyên bảo, “Con xem con học múa, ba mẹ không lay chuyển được con đành phải đồng ý. Khó khăn lắm mới có người yêu mà con cũng không để ba mẹ yên tâm ư? Điều kiện gia đình Từ Bạch Dương không những tốt mà nó còn biết phấn đấu. Con là đứa luôn hờ hững với mọi chuyện, bình thường thằng bé nuông chiều con…”

Nhiếp Thanh Anh nghe bọn họ nói chuyện cả buổi cũng không nhắc đến chuyện chia tay. Sau khi xuống xe vào cổng nhà hát thì nhìn thấy xe của Từ Bạch Dương. Nhiếp Thanh Anh dừng lại, định tìm cách tránh anh ta thì Từ Bạch Dương đã mở cửa xe bước xuống. Đôi mắt anh ta hằn lên tơ máu, vẻ mặt đầy mỏi mệt, dịu dàng cất tiếng gọi cô, “Thanh Anh!”

Trong chốc lát, mấy người xung quanh đều nhìn sang đây.

Từ Bạch Dương dịu dàng nói, “Thanh Anh, anh mua bữa sáng cho em nè. Anh sai rồi, anh đến đây để nhận lỗi với em nên em đừng quậy nữa có được không?”

Mái tóc dài của cô bị gió thổi tung, ánh mắt bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt. Theo cơn gió, tiếng thảo luận của đồng nghiệp truyền vào tai…

“Từ thiếu dịu dàng quá, Nhiếp Thanh Anh còn làm dáng gì thế không biết?”

“Đồng ý đi. Anh ấy đẹp trai thế có gì mà không thể tha thứ chứ?”

“Tôi đã nói Nhiếp Thanh Anh ra vẻ mà mấy người không tin.”

Nhiếp Thanh Anh mím môi, rủ mắt xuống.

Cô không muốn để người ngoài biết chuyện Từ Bạch Dương ngoại tình, anh ta là bạn trai cũ của cô, cô yêu anh ta. Công việc của Từ Bạch Dương cần phải có danh tiếng tốt, cô không muốn khi dễ anh ta.

Nhưng người đời lúc nào cũng xử ép phụ nữ, lại không đặt yêu cầu cao với đàn ông. Mọi người dù biết chuyện hay không, đều cảm thấy Từ Bạch Dương ăn nói khép nép như thế mà cô còn chưa chịu tha thứ. Mọi người đều nói, tình cảm mười năm, tình cảm mười năm…

Đây là muốn ép buộc cô ư?

Nói đến Chu Minh, sau khi gặp Nhiếp Thanh Anh, người duy nhất biết được suy nghĩ muốn làm “tiểu tam” của Chu thiếu chỉ có thư ký Trần. Thư ký Trần mỗi ngày đi theo giám đốc cứ mãi lo làm việc mà sốt ruột thay: Từ thiếu sắp hợp lại với cô Nhiếp tới nơi rồi mà giám đốc không hề sốt sắng tí nào? Có biết bao cơ hội chen chân vào mà sao ông chủ không chịu ra tay chứ?

Chu Minh mỗi ngày ngoại trừ bảo thư ký Trần tặng Nhiếp Thanh Anh một món quà nhỏ thì không có hành động nào khác.

Mọi người ai cũng biết quan hệ giữa Chu Minh và ba mình không tốt. Nhưng sau khi anh đi du học về vẫn đến công ty của nhà mình làm việc. Chu Minh không hề lẫn lộn giữa tình cảm cá nhân vào công việc, bình thường khoa trương là thế, nhưng dáng vẻ Chu Thiếu khi anh mặc áo sơ mi trắng quần âu ngồi trong văn phòng, chân mày rậm, gương mặt trầm trầm lúc nào cũng quyến rũ mấy cô gái trong công ty. Mỗi lần bọn họ thả chậm bước chân trước cửa phòng của anh, thư ký Trần đều phải lên tiếng nhắc nhở.

Trong khoảng thời gian này, Chu Minh đang bận hẹn một nữ ngôi sao để bàn chuyện quảng cáo. Quay quảng cáo kết thúc, sau khi dùng bữa tối xong, lúc ngồi trên xe về nhà nghe thư ký Trần thông báo lịch trình tiếp theo, bỗng nhiên anh gõ gõ lên cửa sổ, nhắm hờ đôi mắt uể oải hỏi, “Đã bao lâu rồi tôi không gặp vợ của tôi vậy?”

Thư ký Trần thầm nói: Tới rồi đây!

Cô gẩy gẩy mái tóc trước trán, ánh mắt đưa tình nhìn giám đốc mình, kích động trả lời, “Ba ngày rồi.”

Chu Minh cười vô cùng quỷ dị, trong lòng đã tính trước, “Ồ, vậy thì liên hệ giúp tôi…”

Thư ký Trần cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi, “Tìm cơ hội gặp cô Nhiếp có đúng không?”

Chu Minh, “…Tôi nói là mời Lương Hiểu Bạch ăn cơm. Mà khoan, sao cô thất vọng thế? Bộ tôi vứt bỏ cô hả?”

Tác giả có lời muốn nói:

Chu thiếu nạy góc tường rất có kế hoạch.

Spoil chương sau:

Chu Minh ung dung hỏi: “Có cảm nhận được hương vị tình yêu không? Tôi có một yêu cầu quá đáng!”

Lương Hiểu Bạch: “Em đồng ý.”

=)))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN