Ngược Về Thời Lê Sơ (tái bản)
Chương 33: Khảo nghiệm
Giờ đây triều đình nhà Minh đang cực loạn.Hoàng đế hiện tại của nhà Minh là Kiến Văn đế hắn lên ngôi vua từ năm 1398, tên này vậy mà muốn bãi phiên ( thu hồi quyền lực của các phiên vương) thế nên đã gây nên sóng gió kịch liệt. Chú ruột của hắn là Yên Vương Chu Đệ tạo phản. Sau đó quân triều đình và quân Yên Vương đánh nhau to. Hai bên có vẻ lúc người này dành lợi thế, lúc khác lại là người kia thượng phong. Nhưng Nguyên Hãn lại biết trước lịch sử, tháng 4 năm nay quân triều đình nhà Minh sẽ thua to ở Hoài Bắc, quân của Chu Đệ sẽ vượt Hoàng Hà tiến vào Trường Giang. Hoàng đế sẽ điều một số lượng lớn chiến thuyền từ Chiết Giang và Phúc Kiến tiến vào Trường Giang chặn đánh Chu Đệ. Nhưng đến tháng 6 năm 1402 thì thua trận Nam Kinh thất thủ. Kiến Văn Hoàng đế và con trai cả là Chu Văn Khê mới 6 tuổi bị mất tích. Co người bảo là hai cha con nhà này chết cháy, có người lại nói rằng hai cha con nhà này mang theo vàng bạc châu báu chạy qua Đài Loan rồi bắt thuyền đi Nhật Bản. Nói chung không biết đâu là sự thật.
Trong câu chuyện lịch sử này có hai điểm mấu chốt mà Nguyên Hãn có thể tận dụng. Một đó là tháng 4 này hải quân của Trung quốc tại Nam Trực Lệ sẽ trống rỗng vô cùng vì họ sẽ phải tiến vào Trường Giang đập nhau với Chu Đệ Yến Vương. Nguyên Hãn hắn nếu có chiến thuyền thì hoàn toàn có thể công chiếm vài bến cảng tại đây, làm một mẻ rồi bỏ chạy. Điểm thứ hai đó là ngày 13 tháng 6 âm lịch Nam Kinh bị chiếm đóng. Do đó ngày hôm đó nếu Nguyên Hãn dăng cây đợi thỏ ở vùng biển Đài Loan thì khả năng bắt được cha con nhà Kiến Văn Đế là rất lớn nếu truyền thuyết là có thật. Còn bắt hai cha con làm gì thì lại quá dễ hiểu. Thứ nhất đó là tiền tài hai cha con mang theo. Thứ hai đó là nếu Chu Đệ lên ngôi mà tấn công Việt Nam thì Nguyên Hãn lôi Kiến Văn ra kêu gọi nhân dân trung quốc, chả biết có tác dụng nhiều hay ít nhưng chắc chắn là có tác dụng. Việc hại người lợi mình tội gì không làm. Mà quan trọng nhất là nếu tận dụng tốt thì hắn sẽ phát tài một mớ, chuyện kinh tế lúc đó lại trở nên nhẹ nhõm rồi.
Nhưng vấn đề lớn nhất là hắn phải có thuyền chiến. Không có thuyền chiến thì tất cả đều là nói xuông. Nhưng hay một cái là có một nhóm 4 cái thuyền chiến đang ở ngay gần đây.
– Ngươi tên là Mã Diễn đúng không. Nhìn ngươi có vẻ như đã đọc qua binh thư. Vậy ngươi có đánh giá gì về trận chiến vừa rồi của chúng ta và hải tặc. Nói thẳng thắn vì nó liên quan cả tiền đồ và tính mạng của ngươi.
Mã Diễn thầm giật mình, đây rõ ràng là khảo nghiệm hắn, nếu trả lời đúng có lẽ hắn sẽ được vị tướng quân của Đại Việt trọng dụng. Một đội quân với toàn vũ khí mạnh mẽ và thần bí như vậy quả là rất cường đại. Tên Mã Diễn này vẫn tưởng rằng Nguyên Hãn là người triều đình Đại Việt mà không biết rằng trước mắt hắn là một phần tử phản loạn của Đại Việt.
– Bẩm tướng quân, xin hỏi 8 con rồng lửa chạy trên biển tối qua phá hủy hết cả bến cảng lũ hải tặc là vũ khí của các ngài?
Vậy mà lên nhị thủ lĩnh của hải tặc lại gọi thủ hạ là lũ hải tặc, tên này đúng là mánh khóe, hắn dùng câu nói này để tách biệt hoàn toàn quan hệ với lũ cướp biển. Đúng là lũ đọc sách lời nói rất khôn khéo và hàm ý.
– Đúng, đó là vũ khí của chúng ta.
– Vậy thứ cho tại hạ nói thẳng, tướng quân cho tiêu diệt hết cả bốn thuyền lớn của lũ cướp biển chỉ là trng sách kế mà thôi. Binh thư có câu vây ba bỏ một, ý là để đường lui nhỏ cho giặt, khiến chúng xó hi vong. Khi đó chỉ cần bầy ra sức mạnh một chút cũng làm cho tâm lý của chúng ta tan vỡ. Xong tướng quân lại phá hủy hoàn toàn đường lui của chúng, vậy đám cướp biển này sẽ chiến đấu đến chết. Gây khó khăn cho quân đội của tướng quân. Đây chẳng qua là thiển ý của thư sinh có gì không phải mong tướng quân lượng thứ… có lẽ quân đội của tướng quân quá mạnh nên rất tự tin vào khả năn của mình nên mới làm vậy.
Cách nói chuyện của tên này rất đưa đẩy, vừa chỏ ra sai lầm của Nguyên Hãn nhưng lại cố gắng xoa nhẹ chuyện đó.
– Nếu bây giờ có chiến tranh giữa Hoa Hạ và Đại việt ngươi dự tính ra sao. Suy nghĩ cho kĩ rồi trả lời, ta ghét nhất là bọn người phản bội tổ quốc của mình, vì những kẻ đó có thể phản bội bất cứ ai.
Nói đoạn Nguyên Hãn tay phải rút đoản kiếm ra đùa nghịch tung qua tung lại. Ý đồ của hắn đã rõ ràng, chỉ cần Mã Diễn trả lời giúp Đại Việt thì hắn là kẻ bất trung, bất nghĩa phản bội tổ quốc của mình, lúc đó máu tươi sẽ phun ba thước ngay. Vậy nhưng tên thư sinh này rất điềm tĩnh, quả thật cuộc đời chìm nổi cũng đã luyện ra được một thằng khá biến thái.
– Xin hỏi tướng quân tại hạ có tổ quốc sao? Có dân tộc sao? Hoàn cảnh của tại hạ thì cũng đã nói cho tướng quân rồi. Ta chỉ có mong ước giết chết tên ác bá hãm hại em gái, ép chết mẫu thân mà thôi. Cái gì đó tổ quốc,dân tộc hữu dụng sao… chúng bất nhân sao trách ta bất nghĩa. Ta hiểu ý tướng quân muốn nói, xong nếu ta thề chỉ trung với tướng quân thì sao? Tướng quân muốn đánh Hoa Hạ ta đánh Hoa Hạ, muốn đánh Đại Việt thì ta đánh Đại Việt, nếu làm trái lời thề này thì trời chu đất diệt, chết trong loạn tiễn phân thây.
Hắn dừng lại một chút quan sát sắc mặt của Nguyên Hãn nhưng vẫn không thấy được một chút biến hóa nào. Cắn răng cắn lợi hăn quyết tung ra chiêu cuối cùng.
– Vả lại ta vốn dĩ cũng không phải người Hoa Hạ, tổ tiên của ta là người Hồi. Dòng họ của ta là Mahmund chúng ta tại Tô Châu có khá nhiều Hồi tộc di cư đến Trung Hoa từ thời Đường.
Nhìn gương mặt rất Tây của tên Mã Diễn là Nguyên Hãn cũng có thể đoán ra. Con gái lai giữa người Ả rập và người Phương Đông thường rất xinh đẹp, có lẽ em gái của tên Mã Diễn là người như vậy nên đã trở thành mầm họa. Còn tên Mã Diễn này thi không đỗ khả năng cũng do vậy dòng máu hỗn huyết của hắn gây ra. Nhà Minh bản chất là Bạch Liên Giáo,với rất nhiều quan viên xuất thân từ Giáo Phái này do đó sự kì thị chủng tộc rất cao. Con lai như Mã Diễn chỉ có thể làm Thái Giám mà thôi, làm quan là rất khó. Trường hợp điển hình nhất đó là Trịnh Hòa Thập Tam Thái Bảo. Hắn là một người thông minh tuyệt đỉnh nhưng có dòng máu Hồi thế nên muốn tiến thân chỉ có thể đi theo con đường Thái Giám mà thôi.
– Ngươi có biết một tên Thái giám Người Hồi tầm 24 tuổi tên là Mã Tam Bảo, tên tiếng hồi là Hajji Mahmud Shams.
– Bẩm tướng quân ta biết người này. Hắn là người Hồi chi nhánh tại Vân Nam, cũng là họ Mahmud dịch qua tiếng Hán là họ Mã. Hắn hơn ta 4 tuổi công tác tại Thái Học Viện Nam Kinh. Chính vì ta thi nhiều lần không đỗ nên cố gắng tìm người Hồi làm việc cho Triều Đình nhờ giúp đỡ. Xong hắn lại khuyên ta trở thành thái giám, quá tức giận mà ta đa đã bỏ về. Không biết tướng quân tại sao lại biết được cái tên này?
– Tên này có thù với ta, ta muốn giết hắn thì sao?
Trong danh sách phải chết của Nguyên Hãn tất nhiên có tên của Trịnh Hòa Mã Tam Bảo, kẻ đã bảy lần thực hiện chuyến đi đến Châu Âu. Là một tên biến thái cuồng nhân. Nếu Nguyên Hãn muốn độc chiếm tuyến đường tơ lụa trên biển thời gian lâu hơn một chút thì việc giết Trịnh Hòa là phải làm trong vài năm tới, vì năm 1406 thì tên cuồng nhân này đã tìm ra Malacca rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!