Ngược chiều kim đồng hồ - Full - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Ngược chiều kim đồng hồ - Full


Chương 11


Chương 11:  Ngược chiều kim đồng hồ

 

 

 

Moon không hài lòng vìchiếc bánh kem đã làm cho hắn, nó nhìn không mấy ngon lành, một hình tròn méomó với lớp kem phủ lên không đều, thở dài và tiếp tục làm lại cái khác.

 

Em cười rất tươi mỗi khinghĩ Ken sẽ ăn miếng bánh thế nào, rồi hắn sẽ tỏ thái độ về hương vị của chiếcbánh ra sao. Em chắc chắn hắn  không thểcười khi ăn bánh của em, sẽ nhăn nhó mà cốc đầu em thôi, nhưng rồi lại cho em ởyên trong vòng tay hắn. Quan trọng là tấm lòng, em làm chiếc bánh này mà cóbiết bao lời mong mỏi dành cho hắn, em ước sẽ được bình yên thế này mãi mãi…

 

Trong lúc làm bánh, cóđôi khi em lại nghĩ về quá khứ, tại sao hắn đã từng đối xử với em tàn bạo nhưthế, tại sao còn ghì nát cái bánh kem em xin được của người làm để kỉ niệm sinhnhật của anh trai và bắt em ăn phần kem vụn bẩn. Hắn đã nói nếu gặp anh trai emthì sẽ nghiền anh ấy như cái bánh bi thương đó, thế mà Mes lại được làm chohắn,… em cười nhưng nước mắt vẫn rơi…

 

Trước đó, tại sao Kenlại bắn chết bạn mèo Mun của em, bạn mèo ấy là tất cả với em thế mà lại nằmxuống cùng một vũng máu,…

 

Em dùng kem quệt nhẹhình chữ K để trang trí cho cái bánh, cố không để những giọt nước mắt vướngvào, đôi tay run run vì đã từng bị hắn giẫm đè, rồi cả những vết thương do bịđánh… thế mà sau khi đánh xong lại ném thuốc trị thương cho em,…

 

Hắn nói yêu em từ lâulắm rồi, vậy là từ khi nào,… chỉ nghĩ tới từ “Yêu em” đó thôi, mọi nỗi đau nhưtan biến hết, em không còn trách móc gì hắn nữa, cũng không còn muốn hỏi tạisao lại ghét em như thế,… vì hắn yêu em cơ mà, em đâu cần nhớ lại quá khứ đaukhổ kia nữa,…

 

Vừa cười lại vừa khóc,một giọt nước mắt đã rơi vào chữ K mà em vẽ lên cái bánh kem rồi, nhưng khôngsao, một nụ cười hiền hậu nở trên khóe môi, có phần cam chịu mà hạnh phúc,…

 

Vậy là đã hoàn thành cáithứ hai, trông nó cũng không tồi chút nào, em vỗ tay tự khen mình và nghĩ vềhắn, chắc cũng sắp về rồi nên cần phải nhanh tay chuẩn bị những thứ còn lại.

 

 

Nhưng hắn lâu về, đi làmmà những hơn bốn tiếng rồi, nhớ quá, em muốn được nhìn nụ cười, muốn nhận cáicốc đầu âu yếm, và muốn áp vào ngực hắn để cảm nhận nhịp đập con tim hướng vềmình, em cứ ngóng ra ngóng vào, đợi chờ, …

 

Chợt nhớ ra, hay là thửtìm cái tên “Renny” qua máy tính, hắn cho phép em rồi, biết đâu sẽ có kết quảthông qua cổng tìm kiếm. Cái tên này làm em suy nghĩ mãi.

 

Moon mở máy của Ken ra,sẽ tìm kiếm “Renny” trong khi chờ đợi. Windows vừa khởi động đã bị bất ngờ bởihắn để hình em làm phông nền cho máy tính mình. Một tấm hình trẻ con ngốcnghếch, em đang ngồi học lập trình, cách đây mấy năm rồi ư? Trông em hồi đấyngố thật, em cười mà lòng hạnh phúc vô cùng, ngắm nghía bức ảnh mình một hồilâu mới tìm ra câu trả lời về cái từ “lâu lắm” của hắn. Bật cười thành tiếng,em lại càng thích hắn hơn, cái máy tính này không giống với cái máy hắn đã dạyem hồi đấy, chắc cũng đã thay mấy đời máy rồi mà còn để hình em lúc nhỏ này thìchứng tỏ… ôi… em đáng yêu đến mức đó cơ à. Moon nghĩ lại mình hồi nhỏ, và nhớcả hắn khi ấy nữa, trông hắn lúc nào cũng lạnh lùng mà chụp ảnh em để trưng bàythì thật đáng ngạc nhiên, hình dung khi ấy hắn đã chụp thế nào, hay thật, hắnthường hay nằm trên giường của em, em còn đang lo sợ bị mắng vì làm mãi màkhông chạy được chương trình, đôi mắt cứ dán vào cái máy, muốn hỏi mà không dámnói,… nghĩ tới nhưng kỉ niệm này mà lòng em xốn xao. Ngẩn người một lúc, mớinhớ ra việc cần làm. Mở hộp thoại quản lý nhân viên, em gõ từ Renny, hy vọngmong manh chắc cũng chẳng thể tìm được đâu, có thể người thầy của Yun đã nhầmvới người nào đó mà em không hề biết và cũng chẳng có liên quan gì tới. Dẫu saothì cũng đã có một niềm vui nho nhỏ khi khởi động chiếc máy này. Em chợt hátvang một vài lời ca,…

 

Chiếc máy tính giả vềkhoảng gần 10 cái tên Renny. Tất cả đều có lí lịch cá nhân, em tò mò ấn vàothử, từng người một. Tới người thứ 8, em không thể tin vào mắt mình, lại có mộtngười gần giống với chính bản thân.

 

Trước mắt em là một côgái với mái tóc ngắn, trông cô rất trẻ, chỉ khoảng bằng tuổi em hoặc hơn, điểmtương giao dễ nhận diện nhất giữa em và cô gái đó là đôi mắt!

 

Moon kéo thanh công cụxuống, thêm một vài tấm hình nữa. Chẳng lẽ em có một người chị gái, à không, emnhìn kĩ vào năm sinh, cô gái này hơn em 22 tuổi, tức là hơn anh Mes những 15tuổi. Thế này là thế nào? Em giật mình, mẹ em lúc hy sinh chưa được ba mươituổi thì sao lại có người con lớn tới từng này. Em đổ mồ hôi,… cô gái này cóthể là ai?…

 

Hay là, em đang nghĩ giảthiết mình giống với Wine, cùng cha khác mẹ với Mes, không đúng, mẫu AND của emvà cha đâu có khớp, chuyện gì đang xảy ra ở đây, em chẳng hiểu gì cả. Em kéohẳn xuống dưới cùng, đó là một tấm hình của một chàng trai chụp bên cạnh cô gáicó cái tên Renny. Chàng trai đó đang cười, để lộ má lúm đồng tiền và đôi mắtmàu nâu. Em có một đôi mắt lai giữa màu đen và nâu, trong bức ảnh này, cô gáivà chàng trai có nhiều điểm hội tụ ở em!

 

“Renny và Trac, kết hônngày 28 tháng 12 năm 1992” – có một dòng chữ nho nhỏ em đã phóng to lên ở dướibức hình.

 

Chẳng lẽ… đây mới là chamẹ của em sao?

 

Đôi tay run run, nhấnphím Enter để chuyển trang tiếp theo mà làm mãi không xong, tất cả sự thật đềuđảo ngược lại hoàn toàn so với những gì được biết. Vậy người phụ nữ có cái tênHanmony đã ôm em vào đúng giây phút định mệnh của đời mình ấy không phải làngười sinh ra em ư?

 

Những gì em đọc được từbộ nhớ có thể nói tóm gọn lại như sau: Renny là con của một gia đình hạ cấp làm việc trung thành cho DEVILS,gia đình có ba anh em nhưng tất cả cha và mẹ Renny cùng hai người anh trai đềuhy sinh trong một lần vây bắt của tổ chức Interpol khi Renny được ba tuổi, vậynên cô được nhận vào cô nhi viện. Khi được 14 tuổi tình cờ được cử chăm sóc chomột bé gái, vì đây là người con gái không được công nhận là con của Sếp nhỏ-  tức cha của Arrow nên phu nhân của Sếpnhỏ đành phải bí mật nhờ người chăm sóc, việc tuyển người không quá chú trọng,chỉ cần có tấm lòng và bà đã chọn được Renny. Cô con gái là con của Rồng Đen -tức Sếp lớn lúc đó, nhưng vì gánh nặng danh vị nên ông đành để mặc. Renny rấtthương đứa trẻ, trong khi người mẹ chỉ dám lén lút thăm con vào mỗi khi rảnhrỗi thid cô dành nhiều tình cảm để chăm sóc đứa bé mà đã coi như em gái mình.Rồi khi bị Sếp nhỏ phát hiện, Renny đành lánh đi một thời gian. Và cô đã quenTrac trong những phi vụ của DEVILS. – Moon đọc trích ngang lí lịch của ngườithanh niên tên Trac ngay lập tức – Đó là một người cũng lớn lên ở cô nhi viện,hơn Renny những mười bốn tuổi, một con người vốn rất trung thành với DEVILS vàcó tham vọng được leo lên vị trí DEVILS.3, tính tình thô bạo y như những ngườiDEVILS nhưng ngay sau khi quen Renny đã thay đổi, Trac trở nên biết nghĩ chonhững người xung quanh và thân thiện với mọi người hơn dù biết rằng những mốiquan hệ xã hội chẳng giúp ích cho đường tiến thân của mình… –  Moon lướt nhanh những phần đó –  Sau một thời gian thì Renny quay trở lại vớicông việc chăm sóc đứa bé tội nghiệp đã chuyển sang căn bệnh ung thư giai đoạncuối. ( Thời gian này Renny đã mấy lần nhìn thấy Arrow khi cậu nhóc bí mật dõitheo mẹ chăm sóc cho chị gái, có đôi phần hiểu được sự thiếu vắng tình thươngtrong đôi mắt Arrow, Renny thường hay cười với cậu nhóc nhưng khuôn mặt lạnhlùng kia không tiếp nhận, sau đó thì Renny dần bận bịu với công việc chăm sóccô bé hơn nên không còn để tâm tới Arrow nữa). Một vài tuần sau thì cô bé quađời, lễ tang chỉ có mẹ của cô bé và Renny cùng với Trac, một đám tang đượmbuồn.

 

Tiếp tục sang trang tiếptheo, Moon hy vọng sẽ tìm thấy tên mình – Ba năm sau thì Renny và Trac kết hôn,Trac đã lên chức còn Renny thì từ bỏ việc làm cho DEVILS, cô không thích nhúngtay vào tội ác, nhìn chồng mình vất vả cô cũng rất thương nhưng không muốn canthiệp sâu, Trac vì đã bị Renny thuần hóa những ngày trước nên cũng chỉ thựchiện những việc không liên quan tới máu. Và sau gần một năm kể từ ngày cưới, béChris chào đời là sự kết tinh trong cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ.

 

-Chris? – Chris đâu cóphải là mình, muốn đọc tiếp quá nhưng dữ liệu đã bị khóa lại. Moon tiếp tục mòđể bẻ gãy chìa khóa, em lại một lần nữa đánh liều dùng mật khẩu của Ken để truycập.

 

Ngày 29 tháng 10 năm1993, phu nhân của Sếp lớn sinh hạ một bé gái chưa đặt tên.

 

Ngày mùng 7 tháng 11 năm1993, bà Hanmony sinh một bé gái tên là Moon.

 

Và vài ngày sau đó,Renny cũng sinh một bé gái được Trac đặt tên là Chris.

 

Vậy là thế nào đây, việcnày lằng nhằng quá, ba đứa trẻ cùng được sinh ra trong một khoảng thời giantương đương. Em là Moon, em là con của mẹ Hanmony và em gái của Mes!??

 

Không, Moon chợt nhớ ra,cái ngày Arrow gọi em là Moon lần đầu tiên ấy, ai kiểm chứng là hắn đã gọiđúng. Và người phụ nữ đã che chở cho em đâu có gọi em là con lần nào!

 

Rồng Đen dù vẫn nặnglòng với em gái của vợ mình, nhưng ông đã dứt bỏ để tập trung đào tạo cho ngườicon trai tên là Ken của mình. Ken có một người em gái, đó là em ruột, nhưng emtrai Rồng Đen lại không muốn có sự tồn tại của đứa trẻ đó, hắn muốn Arrow phảilà người thừa kế ngay sau Ken. Đứng trước những đề nghị của DEVILS và quyền lợicủa đứa cháu trai Arrow, Rồng Đen đành phải đưa tới quyết định sẽ hạ sát congái mình.

 

Phu nhân của Rồng Đenkhông có ý kiến gì cho việc đó, đối với bà một đứa con là quá đủ, mặt khác bàcần một đứa con trai tài giỏi hơn là chú tâm chăm sóc cho đứa con gái sơ sinh.Ban đầu đã định hủy cái thai đi, nhưng nửa muốn trả thù cô em gái vụng trộm vớichồng mình nên bà định giữ lại để Ken và em gái thao túng DEVILS, tuy nhiên saukhi đứa con ra đời, bà lại nghĩ tới vận mệnh của DEVILS, Arrow là một đứa trẻrất có tố chất lãnh đạo nên đành phải nghĩ tới sự sống còn của đứa con dứt ruộtmình đẻ ra. Và bà đã để đứa con thứ hai hy sinh cho đứa con thứ nhất của bàđược tôn vinh.

 

Mẹ của Arrow rất tội lỗivì những việc mình đã làm, bà năn nỉ chị gái đừng để cháu bé chết, đương nhiênngười mẹ kia cũng mềm lòng dù bà có ác thế nào đi chăng nữa thì con mình đâu códễ dàng vứt bỏ. Mẹ của Arrow nghĩ tới Renny, cô lúc này sắp sinh, nảy ra ý địnhsẽ để đứa con của chị gái mình nhờ Renny nuôi giúp. Một cô gái nhiệt tình vàtốt bụng chắc chắn sẽ không thể từ chối. Vậy là đứa em gái của Ken được bí mậtđem tới bệnh viện nhỏ của DEVILS.

 

Bé Chris mới được sinhra nên thèm sữa của mẹ lắm, bé cứ khóc gào hoài, nhưng vì mẹ bé mệt và yếu nênchẳng có mấy sữa để bé uống cộng thêm một sinh linh nhỏ bé khác cũng đang quấykhóc. Chỉ có Trac ở đây với Renny, cả hai đều hiểu sứ mệnh của mình, họ đànhchấp nhận để đứa con bé bỏng của mình chịu đói cho bé gái kia được uống sữatrước, vì thân thế của bé gái đó cao sang hơn con của họ nhiều.

 

Bé Chris đòi nhiều quá,bé thèm được mẹ bế trong khi mẹ bé còn rất mệt vì đẻ non mà vẫn phải chăm sóccho bé gái kia. Trac dỗ dành con mình bằng tất cả tình yêu thương. Ông bố nàyquyết định ra ngoài tìm sữa cho con uống vì lượng sữa trong cơ thể mẹ Rennykhông đủ. Trac đi vòng quanh cái bệnh viện nhỏ bé này, vì việc nuôi bé gái kiabí mật nên chẳng có ai trong cái bệnh viện này ngoài vợ chồng anh, nhưng tớihành lang, anh nghe thấy có tiếng trẻ con nên liền đi vào.

 

(  –  Chàochị! – Trac lịch sự lên tiếng, cô gái này nhiều tuổi hơn vợ mình nên anh xưnghô như vậy, đúng người Trac muốn tìm, một phụ nữ có đứa con nhỏ.

 

-Dạ! – Hanmony lo sợ, côđang bị truy nã nên trốn vào cái hầm nhỏ này, giờ bị phát hiện thì biết làm saođây.

 

-Không! Đừng sợ! – Tracthấy cô gái hoang mang – Tôi có một bé gái vừa sinh, nhưng mẹ cháu ít sữa quá,mà…

 

-Anh sẽ không hại mẹ contôi chứ? – Hanmony lên tiếng trước khi có lòng tốt, cô cũng là một người giàulòng nhân ái.

 

-Không, tôi không thíchgiết người, tôi chỉ làm công việc bên hành chính của DEVILS thôi.

 

-Vậy thì mang con củaanh tới đây, tôi sẽ giúp cháu và chị nhà! – Hanmony thân thiện, cô cũng địnhnhờ vả người đàn ông đó một chuyện.

 

-Cảm ơn chị nhiều lắm! -Trac không giấu nổi niềm vui và vội vàng về phòng bế con tới. Ban đầu cũng địnhsẽ đề nghị cô gái đó vào phòng của vợ mình mà nghỉ ngơi, nhưng chắc cô ấy sẽ từchối vì hình như Trac đã hay tin cô gái này là gián điệp.

 

Bé Chris được bố bếsang, Trac chăm chút cho bé rất tỉ mỉ, lần đầu tiên được làm bố nên anh rấthạnh phúc.

 

-Chào bạn đi con! – Tracbế bé lại căn hầm, – Con tôi đấy! – Trac cười hiền –  Bé là Chris.

 

-Wow, bé dễ thương quá -Hanmony để con mình lại gần – Con em cũng là con gái, cháu tên là Moon!

 

-Mặt Trăng à! Cái tên dễthương đấy – Trac cười để lộ lúm đồng tiền.

 

-Cả hai bé đều có lúmđồng tiền này anh! – Bé Moon vẫn cứ làm nũng mẹ trong khi bé Chris thì kêu đói.

 

-Hay thật, cô có một cáilúm đồng tiền bên trái, còn tôi có cái bên phải, thành ra hai nhóc con đều thừahưởng! – Chính sự trùng hợp ngẫu nhiên này mà đã có không ít rắc rối.

 

-Bé Chris đói rồi đấy!Để tôi giúp cho! Chắc chị nhà yếu lắm!

 

-Không hẳn, cảm ơn cônhiều lắm! – Trac đỡ bé Moon từ tay cô gái, rồi trao đứa con bé bỏng của mìnhcho cô.

 

-Không có gì đâu! Biếtđâu sau này hai bé sẽ là bạn thân! – Hanmony rơi lệ, cô đã sắp đoán đượcc kếtthúc của mình, có lẽ cô mong muốn nhờ người thanh niên này nuôi con hộ mìnhchăng?

 

Cứ thế, khi nào bé Chrisđói là Trac lại bế con nhờ Hanmony giúp, có cái gì ngon anh cũng thường chiađôi cho cô gái để cô có sức khỏe.

 

–  Anh này! Em có thể nhờ anh giúp một việckhông? – Được một tuần thì Hanmony đã khá thân với Trac, cô tin người này khôngxấu xa như những kẻ DEVILS khác.

 

–  Cô cứ nói đi! Nếu làm được thì nhất định tôisẽ giúp.

 

–  Em là gián điệp làm việc cho tổ chức WHITE,DEVILS đã phát hiện ra thân phận của em. Em biết anh cũng là người của DEVILSnhưng xin anh thương bé Moon… –  Cô bắtđầu khóc.

 

–  Cô nói gì vậy, tôi coi bé như con gái tôi mà,nếu có thể tôi sẽ nhận cháu làm con nuôi… – Trac đã đoán ra cô gái này sắpphải chết.

 

–  Cảm ơn anh! Nhưng em muốn nhờ anh một việc,chồng em là Monster, anh ấy rất yêu thương em và con trai, nhưng vì nghi ngờ béMoon không phải con anh ấy và phát hiện ra em là gián điệp nên đã hắt hủi mẹcon em. Em không mong gì được anh ấy tha thứ, nhưng làm ơn, anh giúp em xétnghiệm mẫu tóc của anh ấy với bé Moon, em muốn con trai em được gặp em gái, nóthương em nó lắm – Nước mắt cô đầm đìa.

 

-Monster? Cái tên nghelà lạ, nhưng được thôi, tôi đồng ý, nhất định tôi sẽ giúp bé Moon tìm được anhtrai và bố của bé.- Trac đang bế bé Moon để bé Chris được bú tí.

 

-Em cảm ơn anh nhiềulắm!!! – Hanmony nhìn xuống đứa bé kháu khỉnh – Bé Chris sướng nhá, bố và mẹ béthương bé lắm lắm! – Cô nói trong sự chua xót cho đứa con của mình. Cô thươngcon, nhưng sức cô không đủ để bảo vệ.

 

-Bùm! – Một tiếng nổđinh tai nhức óc khiến căn hầm chao đảo, cát trên trần ít nhiều rơi xuống, Tracvà Hanmony ôm chặt hai đứa bé để chúng không bị thương.

 

-Vợ tôi! – Trac hốthoảng, theo phán đoán tiếng nổ phát ra từ khu bên trái bệnh viện – nơi Rennynằm ở đó. Trac lo sợ và chạy thẳng lại chỗ ấy, anh quên mất đã mang đứa trẻ đitheo. Trac sợ rằng người vợ yêu quý của mình đã bị thiêu trong đám cháy.

 

-Bùm! – Lại thêm mộttiếng nổ lớn, Hanmony hoang mang, cô liều lĩnh chạy ra ngoài. Thôi rồi, con gáicô đã biến mất theo làn khói trắng xóa… Cái ranh giới giữa sự sống và cáichết thật mong manh, Hanmony ôm lấy đứa con của Trac mà luồn theo lối thoáthiểm ra ngoài, và chạy tới con xe Benz.

 

Nào ngờ đâu, một đứa trẻcon cùng tay sát thủ đã chờ sẵn trên chiếc xe đua. Người đó chính là Arrow. VàHanmony cùng đứa bé tên Chris gắng mình trên chiếc xe cũ để giành giật sựsống…) – Mọi ghi chép cụ thể đều được cất giữ trong tủ dữ liệu của Ken, nhữngchuyện tưởng chừng chẳng thể nào biết được nhưng DEVILS đều thu thập đủ đểtrong trường hợp Sếp cần lập tức sẽ có. Tuy nhiên Ken không mấy khi lật lại quákhứ nên hắn chẳng hay… còn Arrow cứ ngỡ bé con đó là con của gián điệp…

 

Tới đây thì em đã hiểu,Moon và Chris là ai!

 

Tại sao em không phải làcon của mẹ Hanmony mà mẹ lại cố hết sức để cứu như thế? Máu đã chảy trên đôichân gầy của mẹ, tấm lưng mẹ ướt đẫm vậy mà còn ôm em chặt như con gái mình, vàtại sao người cha tên Monster hồ đồ không xét nghiệm mẫu gen của em với anh Mesmà lại xét nghiệm của em với ông ấy làm gì? Em là con của mẹ Renny và bố Trac,em đâu có huyêt thống với mẹ Hanmony. Lòng em đau như cắt, sự thật là như thế,cha và mẹ em đều là trẻ mồ côi và em là con đầu lòng thì làm gì có ai thânthích trên cõi đời này.

 

Không không! Tại sao khilần đầu tiên gặp anh Mes em đã có cảm giác thân quen rồi, sao có thể nhầm lẫnđược, em có anh trai Mes cơ mà, em gào khóc như một đứa trẻ, ra là cái hơi ấmcuối cùng còn sót lại của người mà em vẫn nghĩ là mẹ sau những sự kiện kinhhoàng của cuộc rượt đuổi giữa hai con xe đã khiến em nhớ mãi, in sâu tận trongđáy lòng, nên khi gặp anh Mes, hơi ấm của anh dù ở xa nhưng em đã thấy rất quenthuộc rồi,…

 

Hai quả bom ấy đã manggia đình em đi thật sao, em không tin điều đó, lẽ nào mẹ Renny và bố Trac củaem đã chết? – em lo sợ phải đối mặt với sự thật này lắm. Em còn không nhớ gì vềhọ, bố và mẹ thương em lắm cơ mà, em không muốn cô đơn đâu.

 

Em tiếp tục lật thêm mộttrang nữa, nhưng tất cả chỉ là một khung trống không có dữ liệu.

 

–  Về rồi này! – Ken cầm một bó hoa hồng rất tođể trước mặt. Hắn đã tự tay lựa từng bông để chọn ra 99 bông hoa đẹp nhất vườnhồng.

 

Giật mình, em vội vàngtắt ngay trang mạng, chưa muốn hắn biết điều đó. May thay bó hoa đã che mấthành động của em.

 

–  Nè! – Hắn từng bước lại gần, dữ liệu đangđược đóng lại. Khi hắn tới thì màn hình trở về phông chính.

 

–  Hì! – em cười ngượng, đôi mắt vẫn đỏ ngàu.

 

–  Làm sao thế? – Hắn cuống quýt vì hắn về quátrễ đã khiến hàng mi em ướt đẫm. –  Anhkhông định về muộn quá nhưng…! – Nếu hắn về sớm hơn, chắc em cũng chẳng biếtđược mình là ai, như thế hẳn sẽ tốt hơn bây giờ nhiều.

 

–  Không sao! Anh đói chưa? –  em gạt nước mắt rồi rúc vào ngực hắn.

 

–   Đói lắm, nhớ bánh kem quá! – Hắn vui sướng,- Tặng hoa này! – Hắn đỡ lấy mái đầu em rồi lau khô nước mắt, – Mỗi bông hoanày là một hạnh phúc của em đó.

 

Em không kiềm lòng được,ôm chầm lấy khiến hắn ngã rạp xuống ghế. Em giữ chặt vì không muốn lại mất đithêm một người mình yêu thương. Vậy đấy, người anh trai mà em chờ đợi không tồntại, đó chỉ là của cô bé tên Moon nào đó, của cô ấy tất cả, cả Wine cũng khôngphải là của em. Cũng tại vì em mà ông bố Monster mới hắt hủi dòng máu của mình,em thấy mình tội lỗi quá…

 

Bó hoa rơi xuống nền, emchẳng bận tâm tới chúng, chỉ quan tâm đây là người duy nhất còn ở bên thôi, emphải giữ lấy không thì cũng tuột khỏi tầm tay. Ngột ngạt quá, người anh trai màcứ nghĩ là sẽ mang cho em hạnh phúc, dựa vào niềm tin đó để sống, để vượt quanhững đêm dài đau đớn quằn quại, cuối cùng thì ra là đâu phải của em, em biếtrồi, vì sao Mes lại không nhận em, dòng máu của em và anh đâu có cùng nguồncội. Em ôm chặt hắn hơn, em sợ lắm, tự dưng em lo sợ Mes biết tất cả, nếu ngườibạn tên Moon ấy may mắn sống sót, họ sẽ sống hạnh phúc thì em biết phải làmsao, rồi sẽ bắt em phải đền bù khoảng thời gian đã tự tiện dùng cái từ “Moon”,em phá vỡ hạnh phúc của cả gia đình ấy, nếu như cha Monster biết thì sẽ giết emmất,… còn cả Wine nữa, anh ấy bảo yêu em nhiều lắm, nhưng chỉ là yêu Moonthôi,…

 

Em ích kỉ, em không muốnnhư thế, không muốn bị bỏ rơi đâu, sợ lại bơ vơ như thuở còn bé lắm, em đãkhông còn mẹ, không còn cha rồi thì lấy gì để sống.

 

–  Moon à, cẩn thận ngạt thở đấy em! – Ken cố đểem ngượng dậy, nhưng không thể, hắn không biết sao em lại thế nhưng thật đánglo. Nếu cứ áp chặt vào người hắn mãi, mồ hôi và nước mắt sẽ quyện lại rồi em bịcảm mất.

 

–  Em là Moon!!! Em là Moon phải không? Nói đi,nói cho em biết em là Moon đi… – Người đó gọi em hay gọi cô gái khác, em sợlắm, sợ có một người nào tên là Moon sẽ đòi lại tất cả những gì em đã mượn. -Anh là của em, anh không được là của ai khác đâu!!!

 

 

–  Anh là của em, mãi mãi là của em mà! – Kenhôn lên đỉnh đầu em. Hay em có linh cảm về viêc hắn đã đi gặp cô gái khác. Hắnhít một hơi sâu rồi vòng cả hai tay ôm em thật chặt. – Cả đời này anh chỉ yêumột mình em thôi! – Hắn đã xác định tình yêu của mình trọn vẹn dành cho em, dẫucó một người phụ nữ nào được làm phu nhân của hắn thì cũng chỉ là hình thứcthôi, còn vợ hắn thì chỉ có một và phải là em.

 

–  Anh nhìn em đi! Nhìn em rồi nói lại như thếđi!!! – Em sợ câu nói này dành cho Moon, em sợ hắn sẽ không còn yêu em nữa khibiết em là người khác.

 

–  NGHE CHO KĨ ĐÂY – hắn nâng cằm em lên, ngắmnghía thật kĩ – ANH YÊU EM, YÊU EM VÀ CHỈ YÊU MÌNH EM THÔI! KHÔNG BAO GIỜ ĐỔITHAY! – hắn hạnh phúc khi được nói cho em nghe.

 

Em không nói gì thêmnữa, mong rằng người đó chính là mình,…

 

–  Anh về muộn làm em buồn lắm à? – Lần sau sẽkhông thế nữa đâu! – Hắn đỡ em ngồi dậy, lau nước mắt, không quên hôn lên bờmi.-  Đừng khóc nữa em, anh sợ nhìn thấyem khóc lắm! – Hắn đã từng lo sợ điều gì đâu, ấy mà khi thấy nước mắt em lăndài lại đau lòng, mấy lần trước, em đã định chết cùng với những giọt nước đauxót nên làm hắn sợ khủng khiếp.

 

–  Chỉ cần anh đừng bao giờ rời xa em thôi! – emngả vào vai hắn, đôi mắt thẫn thờ.

 

Em đã yêu anh trai nhiềuthế nào thì tình cảm dành cho hắn không thể ít hơn, chính em chắc cũng khôngbiết nếu cân đo đong đếm thứ tình cảm ấy sẽ nặng tới mức nào, vậy nên một maikhi bờ vai này không thể ở bên em được nữa chắc chắn em sẽ suy sụp hoàn toàn vàcuộc đời không còn lấy một lối thoát. Giờ đây Ken là tất cả của em, em không muốnmất đi thứ duy nhất còn sót lại và cũng là thứ quý giá nhất này…

 

z

 

Wine nép mình lắng ngheSếp đang sai khiến thuộc hạ, lạ thật, hắn là tay sai thân tín nhất của Arrow màsao lại không được giao phó công việc có vẻ như rất bí mật này. Cũng có thể việcnày không quan trọng, chưa cần đến sự ra tay của hắn, Wine nghĩ vậy nên bướcđi, nhưng chưa được nửa bước đã nghe thấy có từ “MOON”… Cái tên Moon rất hiếmgặp, nếu ám chỉ một hiện tượng gì đó chắc Sếp cũng không dùng, mà nếu liên quantới em gái mình đương nhiên không thể thờ ơ được, đặc biệt khi cô em gái này cómột vị trí rất quan trọng đối với hắn. Vì thế Wine lại gần để nghe rõ hơn cuộcđối thoại giữa Sếp và tên thuộc hạ.

 

–  Tôi sẽ truy tìm tung tích của cô gái đó và sẽtrình Ngài kết quả sớm nhất có thể! – Cô gái đó?, Wine càng nghi ngờ là Moon,không hiểu sao em gái hắn lại có được sự quan tâm đặc biệt của không chỉ Sếpnhỏ mà cả Sếp lớn, hắn không thích điều đó.

 

–  Được! Phải giữ bí mật tuyệt đối, bất kì aihỏi tới cũng không được nói ra! – Arrow nghiến răng, tên thuộc hạ này do Winegiới thiệu, và Arrow không muốn để Wine hay người nào khác biết được.

 

–  Vâng! Nhưng nếu như người đó đã chết… – Mộtcâu nói như sét đánh ngang tai, Wine toát mồ hôi, chuyện gì đang xảy ra vậy, kẻkia vừa nói ai chết?

 

–  Nếu Moon chết rồi, hãy xóa mọi dữ liệu về…Chris và thay thế bằng cái tên Moon! – Arrow nhói đau trong lòng, cái từ“Chris” làm hắn phát âm nhỏ lại.

 

Suýt chút nữa Wine đãkhông kiềm được nhảy thẳng ra để hỏi Arrow, những gì hắn nghe được làm ơn ainói cho hắn biết không phải là sự thật. Lần cuối cùng nhìn thấy Moon trong taySếp lớn đã không thể chịu được rồi, nếu không phải em đang đi với một trong haingười Sếp thì chắc chắn hắn đã đánh chết tên đó… Những gì mà hắn nghe được màlà sự thật, người con gái hắn yêu thương mà không còn nữa thì ngay cả Sếp hắncũng không nể nang. Đôi bàn tay của Wine nắm chặt tựa sẵn sàng phá vỡ bờ tườngbê tông.

 

–  Vậy cô gái đi bên cạnh Sếp hôm trước khôngphải là Moon ư? – Tên thuộc hạ liều lĩnh hỏi, tên này không hiểu vấn đề mà chỉbiết phục tùng lệnh thôi, rõ ràng cô gái ấy mọi người đều gọi là Moon mà SếpArrow lại bảo hắn đi tìm một Moon nào khác thì thật khó.

 

–  Không phải việc của ngươi! – Arrow không chotên thuộc hạ một dữ liệu gì về cô gái có cái tên đúng là “Moon” đó nữa, và cũngchẳng nói cho tên đó biết em là Chris. Việc điều tra là của nhân viên hắn khôngnhúng tay vào, nói rồi Arrow bước đi thẳng.

 

Những gì Wine nghe đượccó nhiều thứ vô lí. Có thể cô gái mà hắn thương không phải là em gái…? Theođó việc hắn theo đuổi cô gái ấy một cách công khai sẽ chẳng phải lo sợ gì tớiluân lí cả. Tuy nhiên việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm ra người em tênMoon ấy, Wine khá thông minh khi hiểu ra vấn đề một cách nhanh chóng.

 

Arrow nhìm xa xăm, hắn mangmột nỗi buồn tới não lòng. Hóa ra sự thật là như thế, hắn đã có tội với bé conChris,…

 

Cái từ Sếp chỉ là ảotưởng để hắn mặc sức chà đạp lên người khác, đem tới cho họ những cơn ác mộngliên tiếp ngày qua ngày, Sếp cho hắn được chìm đắm trong cơn khát máu, vớinhững nụ cười thỏa mãn mà trống không, cô hồn. Được gì sau cái sự vui sướng vìđã đày đọa một đứa trẻ bơ vơ để rồi yêu nó đến mức không tưởng nổi, có bao giờhắn lại nghĩ mình đem lòng trao chọn cho đứa bé thấp hèn ấy,…

 

Arrow muốn nổ tung, hắnđiên cuồng và không thể tha thứ cho bản thân mình nữa, hắn có quyền gì để hànhhạ người con gái ấy được chứ, khi mà cha mẹ em một lòng một dạ trung thành vớiDEVILS…

 

Nếu đứa trẻ ấy đúng làMoon thật, chắc hắn không đến nỗi phải day dứt tới cỡ này, con bé có cái tênMoon hẳn phải mạnh mẽ và đầy tham vọng như người anh của nó, thế thì làm saoyếu mềm như người con gái hắn yêu được.

 

Ước gì người ấy phải làem,…

 

Hối hận muộn màng, hắngiờ biết làm gì để xoa dịu con tim em,… cách duy nhất bây giờ có thể làm đượcchăng chỉ là để sự thật về người con gái tên Moon đó phải là em, để em còn cómột người anh để hy vọng…

 

Arrow biết tên hung thủđã cho nổ quả bom ấy là ai. Nếu để em nghĩ mình là Moon, em sẽ hận hắn tới tậnxương tủy vì đã giết người mẹ mà em yêu quý, nhưng ít nhất thì em vẫn còn cóniềm tin vào ngày mai, nhưng một khi sự thật được phơi bày, người con gái hắnyêu sẽ mất hết ý chí và nghị lực, sẽ không còn người thân nào ở bên, em sẽ đaukhổ tới chết mất, hắn không chấp nhận điều đó. Thế nên cứ để em hận mình hắnthôi, để em còn có khái niệm sống, dù lại một lần nữa nhường đường cho đối thủcủa mình – KEN. Nhưng rất tiếc, em đã biết được sự thật đó, chỉ là chưa cóthông tin gì về con rắn độc ác đã cướp mất cha mẹ em thôi.

 

z

 

Ken cắt chiếc bánh kem,hắn để ý thấy em không hề nhìn hắn. Đôi mắt ngây ra và những giọt lệ chờ chực.Hắn dừng hành động, muốn làm một điều gì đó để em vui. Hắn đứng dậy và ra phòngkhách. Lập tức em đứng dậy theo, đôi tay đan chặt vào hắn hơn.

 

–  Anh đi đâu thế? – hỏi một cách hoảng hốt. Sựthật về em thật mơ hồ, giống như một kịch bản viết sẵn, em không muốn tim vàođiều đó và không muốn người cuối cùng còn bên cũng đi mất.

 

–  Anh đi lấy cái này, ngồi đợi anh một lát! -Hắn bắt em phải ngồi xuống, nhưng không được.

 

–  Em đi theo! – Một lời cầu khiến mà nói như ralệnh, em không muốn rời xa hắn, em sợ cô đơn.

 

–  Anh chỉ ra lấy cái cặp thôi mà! – Bình thườngnhững thứ nho nhỏ hắn thường hay để trong người, nhưng món quà này cần phảitrân trọng và để cẩn thận không sẽ bị hỏng mất cái nơ buộc bên trên.

 

–  Không, cho em đi cùng anh! – Em năn nỉ, đôitay run rẩy như tan ra trong bàn tay hắn.

 

–  Thế thì… thôi được! – Hắn vòng tay đặt vàoeo, giữ em theo từng bước đi. Hắn biết em sợ mất hắn đây mà, cũng có lí, em làmsao bằng những cô gái bên cạnh hắn được, nhưng thực tế thì hắn mới là người sợmất em, vì con tim hắn, hắn biết những gì nó cần và muốn. Có cho hắn ở bên cạnhem luôn luôn thì chẳng bao giờ hắn biết chán dù em chẳng nói gì. Cái nắm taycủa em lúc này đã có lúc hắn nghĩ sẽ không bao giờ có được. Mỗi chiều nhìn thấyem với cậu học sinh tên Yun ngày nào, hắn chỉ lo sợ cậu ta nắm lấy tay em, rồikhi em tìm được anh, hắn lo Mes sẽ ôm em, rồi sẽ mang em đi mãi, cả khi Arrowcho em những món quà trong bữa tiệc ấy, em trong mắt hắn đẹp lắm, hắn lại sợArrow sẽ chạm lên đôi môi em,… Rồi khi chủ động hôn em, hắn sợ em biết nhườngnào,… nhưng giờ em đã là của hắn rồi. Cái nắm tay này cũng chỉ thuộc về hắnthôi, cả cái bánh kem có chữ K kia nữa,… Vậy thì hắn cũng muốn có một chứngcứ để chắc chắn hắn cũng là của em.

 

–  Quà đấy! – Hắn cười cười ngại ngùng, khôngchắc có phải là món quà không nữa, giống như một sự ràng buộc.

 

Em không nhìn vào mónquà, thứ em cần không phải vật chất, mà là giá trị tinh thần nơi hắn.

 

–  Ngố! Không lấy quà à! – Bữa tiệc sinh nhậtcủa hắn mà lại trao quà cho em, hắn chìa hộp quà màu đỏ có cái nơ màu đen đưaem. – Không có chuyện giả lại đâu! – Hắn không nói đùa.

 

–  Em không cần quà, chỉ cần anh ở bên em thôi!- Em nép mình vào lòng hắn.

 

-Muốn thì phải nhận quàchứ? – Một lời cầu hôn sắp được nói ra, để em nghe một lần duy nhất mà hắn đãmất nhiều đêm suy nghĩ… Hắn kéo em trở lại với chiếc bàn, bên ánh nến lunglinh và chiếc bánh gato còn dang dở.

 

Một bản nhạc cất lêntrong không gian trầm lắng, chiếc máy phát nhạc cổ mang tới điều kì diệu trongtừng nốt nhạc. Ken không biết tại sao mình lại chọn Right here waitng for youcho không gian này, đó là một bài hát buồn, về một câu chuyện tình yêu tan nát,chàng trai sẽ mãi chờ đợi người con gái đó, cô ấy đi mang theo bao nhiêu nỗinhớ và niềm đau, nhưng không gì có thể thay đổi sự đợi mong trong tình yêu củachàng trai, vì tình cảm ấy là vĩnh cửu…

 

Màu kem trắng phủ lêntoàn bộ chiếc bánh, không ngon lành, tuy méo mó, có một vài chỗ bị rỗ, nhưngchữ K vẫn nguyên vẹn thứ tình cảm trong sáng. Ken đã cắt hai miếng bánh nhỏ,một của em và một của hắn. Ánh đèn huyền ảo đan quyện trong bản tình ca làm nềncho từng nhịp đập mãnh liệt của tình yêu. Không gian này là của riêng hai ngườivà buổi tối này mọi cung bậc cảm xúc sẽ lên ngôi…

 

Ken chìa bàn tay để emđặt lên, một vài bước đi tạo nên bước nhảy,… Hắn không còn phải ngại khi đểem cảm nhận thấy những thay đổi trong thể trạng, khuôn mặt hay bất kì điều gìthuộc về mình khi bên em nữa… Ở bên em hắn có thể quên đi mọi gánh nặng,không còn những màu đen che lấp đôi mắt, những cơn mưa tham vọng, chỉ còn mộttrái tim mộc mạc chân thành…

 

Ken ghé vào tai em, thởnhè nhẹ và đọc theo lời bài hát, chiếc váy màu trắng ngọc tung bay theo từngbước chân,…

 

Chưa bao giờ hắn có mộtkhái niệm sẽ phải chờ đợi một ai đó, hay sẽ cùng một người con gái đi tới cáinhà tù tình yêu, nhưng em đã làm hắn thay đổi, ngọn lửa nhỏ bé của em đã làmtan chảy cả một tảng băng to lớn, và làm nó còn ấm áp hơn cả vầng thái dương,…

 

Wherever you go

 

Whatever you do

 

I will be right herewaiting for you

 

Whatever it takes

 

Or how my heart breaks

 

I will be right herewaiting for you

 

Ken dừng lại, nhìn emrất lâu. Khoảng thời gian này sẽ trở thành bất diệt,…

 

-Có thể trước đây, emchỉ là một hạt cát trong mắt anh, hay chẳng phải là một thực thể sống,… –  Ken ân cần trong từng lời thú tội – Anh đãđem đến cho em rất nhiều nỗi đau,… Anh biết mình sẽ chẳng thể làm gì để quaylại khoảng thời gian ấu thơ đó mà đem tới bình an cho em cả,… nhưng làm ơn… -Lời cầu xin chân thành được bộc lộ qua xúc giác khi những bàn tay đặt trên đôivai hao gầy – … làm ơn hãy để ANH ĐƯỢC CHĂM SÓC EM MỖI NGÀY, ĐƯỢC NÓI ANH YÊUEM MỖI KHI ANH MUỐN, ĐƯỢC LÀ BỜ VAI ĐỂ EM TIN TƯỞNG VÀ SẼ LÀ NGƯỜI CUỐI CÙNGTRÊN CON ĐƯỜNG CỦA EM…

 

Em nhìn Ken, những lờingọt ngào này làm xao động, trước tình yêu, cả em và hắn chỉ là mù quáng, nhưngnếu mù quáng với người mà trọn đời sẽ bên mình thì là đúng,…

 

–    LÀM VỢ ANH EM NHÉ!c- Một lời cầu hôn khôngbay bổng, không dùng những từ ngữ lãng mạn, nhưng đối với một người có trọngtrách lớn như hắn, những lời lẽ đơn sơ này mới là quý giá. “Vợ” chỉ là một cáitừ bình dân thay cho nữ hoàng hay là phu nhân, hắn cũng chỉ muốn là một ngườiđàn ông bình thường trong tình yêu mà thôi, vì em, vì hắn, vì hắn muốn mộttương lai hạnh phúc,…

 

Khi cho một người nàođó, hắn luôn suy nghĩ tới lợi ích thu về, nhưng người con gái này làm hắn chỉbiết cho mà không quan tâm tới những gì nhận được… Vì… ngay cả khi em códành đôi mắt cho Mes thì hắn vẫn chỉ nhìn về phía em thôi…

 

Ken đặt chiếc hộp lên,để ở giữa hai người.

 

–  Mở đi em! – Một nụ cười hy vọng trong tim.Hạnh phúc nâng lên theo từng giây phút khi đôi tay em kéo chiếc nơ được chínhhắn buộc lại ra…

 

Em mở chiếc hộp ra, làhai chiếc nhẫn bên cạnh nhau. Thoáng có nét lo sợ, tay em cầm chiếc nhẫn lên,ngắm nghía một lúc.

 

Ken không hiểu hành độngcủa em, nhìn vào ánh mắt hoang mang ấy, sợ em từ chối lắm,…

 

    Ánh sáng kim loại long lanh trong những chitiết tinh sảo của chiếc nhẫn, nếu em nhận lấy thì cái sinh nhật này, món quàquý giá nhất hắn nhân được là em…

 

Không có chữ “M” hay“Moon” nào khắc trên cả hai chiếc nhẫn,… em nở một nụ cười mãn nguyện.

 

–  Anh sẽ không được làm em đau nữa! – tha thiếtnhìn hắn, nỗi đau em sợ nhất là bị bỏ rơi…

 

–  Sẽ không bao giờ! – Ken nhận lấy chiếc nhẫn,sẽ trao cho em ngay…

 

–    Keng! – Chỉ nhận lại chiếc nhẫn trên tay emthôi mà hắn đã làm rơi xuống. Có lẽ hạnh phúc khiến một con người mạnh mẽ phảirun lên vì yêu…

 

Chiếc nhẫn dành cho emrơi xuống nên nhà, lăn tới chân của chiếc đèn tuýp để dọc, …

 

Tình yên cần được dẫnlối bởi thứ ánh sáng màu trắng!

 

Mọi thứ diễn ra thậtnhanh chóng, ghét em rồi yêu em và được em yêu, giây phút hạnh phúc làm Kenquên đi những gì đang xảy ra. Chiếc nhẫn tuột khỏi tay trong khi hắn dùng cảbàn tay để nắm lấy.

 

–  Keng!… Koong!… Koong!… – Thêm một vàitiếng động nhỏ cho tới khi nhẫn nằm yên trên sàn. Ken bỏ cánh tay còn lại khỏiem để đi tới nhặt. Giá trị vật chất của chiếc nhẫn không phải lớn lao với mộtngười như hắn, hắn có thể đặt làm lại cái đẹp hơn, mắc tiền hơn nhưng không baogiờ có thể làm y hệt, chính tình cảm của hắn là vô giá trong miếng kim loại cỏncon, thiêng liêng và cao quý, không màng tư lợi. Buổi tối ngày hôm nay khôngthể gián đoạn chỉ vì một bất cẩn nho nhỏ, tình yêu đang đong đầy trong lồngngực, hắn cần chiếc nhẫn để gửi những lời yêu thương tới em,… Vậy nên hắnnhặt lên, áp vào lồng ngực rồi hôn nó trên môi trước khi trao lại cho em.

 

–  HÃY ĐỂ TẤT CẢ NHỮNG GÌ THUỘC VỀ ANH LÀ CỦAEM! – Ken nâng đôi tay em lên, không phải là DEVILS, không phải là ngôi vị ĐạiBàng Trắng, mà đơn giản chỉ là con người hắn thuộc về em.

 

Đôi tay em được đưa lênmột cách trân trọng, những ngón tay mảnh khảnh và yếu ớt, hắn muốn bao bọcchúng, Ken lướt bàn tay ấy trên đôi môi mình, hạnh phúc chỉ nhỏ bé thế thôi,được hôn lên em mỗi ngày và gìn giữ mối quan hệ này tới trọn đời, hắn thật maymắn khi có tất cả (?).

 

Chiếc nhẫn được luồn vàongón tay, nhẹ nhàng như một làn gió, mà cũng đem tới cái cảm giác tê tê khichẳng may ngón tay hắn chạm nhẹ. Ánh mắt Ken trở nên bình lặng khi nhìn em, sựsắc sảo, tinh thông của nó đã bay biến để ôm chọn bóng hình của một cô gái vớimái tóc buông dài. Và, có nét hoang sơ khi đôi mắt nhìn vào cử chỉ nơi đôi taymình.

 

Nhưng…

 

Em để cong tay đúng khichiếc nhẫn đi tới đốt tay. Bài hát được để chế độ nhắc lại, giai điệu đã lặpmấy lần, vừa mới tới đoạn kết thúc, đột nhiên lúc này thời gian chờ để chiếcmáy phát nhạc quay lại trở nên dài biết mấy, không gian tĩnh lặng tới ngàn năm.Chỉ là ảo tưởng, thời gian giữa mỗi lần chạy nhạc cũng chỉ có vài giây thôimà,… Một sợi tóc vương trên đôi mắt em, Ken không nhìn vào chiếc nhẫn nữa,đổi mắt để nhìn em…

 

Tại sao lúc này đây, emchỉ được nghĩ tới hắn thôi mà trong lòng lại có vướng bận?

 

Em có khả năng tập trungrất tốt khi ở bên Ken, đúng là như thế nhưng bây giờ em còn không thể mở to mắtđể nhìn hắn. Em đang nghĩ gì lúc này? Có một người khác đang chi phối em, dùtrước mắt là Ken, mà hình bóng người ấy vẫn cứ mộng mị. Thoáng có một câu hỏitrong suy nghĩ, rằng: Em có yêu hắn không? Em cũng không biết nữa, cái địnhnghĩa về tình yêu đa góc cạnh, em có thể hiểu theo khía cạnh nào đây?

 

Ở bên cạnh hắn đặc biệtlắm, hơn hẳn những người khác, thích nhất cảm giác được ngả mình để hắn ôm emvào lòng, rồi mỗi khi ánh mắt chạm nhau là một vòm trời thần tiên mở ra,… Cả những lúc hắn tỏ ra không hài lòngvới em cũng làm lóe lên những giai điệu của cuộc sống,… Em còn đã nói làthích hắn nữa, lời nói ấy bộc phát nhưng phải là rất thích, thích đến nỗi khôngkìm được nên mới nói ra, thế mà lại có một người đàn ông nào đó đang điều khiểnem giây phút này,…

 

–  Sao vậy em? – Ken không kiên nhẫn được, hắnkhông thích em chỉ lặng im như thế, em không thể để hắn trao cho chiếc nhẫntình yêu này hay sao? Sự căng thẳng xâm chiếm cơ thể, một vài nét lo âu thấpthỏm hiện lên, không còn cái vẻ tự tin nữa.

 

–    Không! – Em rụt tay lại ngay dù hắn đã gầntới đích. Em còn một người nữa để nghĩ tới mà không phải hắn.

 

Nếu Ken không lên tiếng,em vẫn có thời gian để lưỡng lự, nhưng giọng nói của hắn làm em không còn muốnthuộc về hắn.

 

z

 

Arrow lao đầu vào côngviệc. Đêm nay trời trở nên mịt mù, những ánh sao đã bị che khuất bởi mây đen,và cũng chẳng còn ánh trăng soi chiếu mặt nước lăn tăn. Ngọn gió từ phương xarủ nhau quấy rầy bầu trời vốn không yên bình, không khí sặc lên chất bão, ngộtngạt. Đám lá còn non đã lìa cành vì không chịu nổi một cơn giông lớn… Và đànchim cũng đã về tổ…

 

Ánh đèn phòng vẫn sáng,Arrow đã nốc rất nhiều rượu rồi mà đầu óc vẫn tỉnh táo. Hắn muốn mượn rượu để rửa đi cơn u mê,… Đồ đạc vỡ nát, chồngsách đã bị đạp đổ, mấy cái bình hoa thủy tinh không thể chịu nổi cơn tức giậncủa hắn, mảnh vụn rơi tứ tung. Arrow ngồi bên máy tính đã hơn năm tiếng, hắndùng virus làm trò tiêu khiển để giải sầu, chỉ mỗi cái click của hắn thôi đãrối loạn toàn bộ hệ thống của Interpol. Các cơ quan chính phủ hiên thời đangchao đảo dữ liệu của tin tặc, mà hắn vẫn hiên ngang tàn phá hệ cơ sở dữ liệucủa họ. Hắn ước mình có thể đau đầu để đắm chìm trong cái trò chơi vô bổ này,nhưng con tim hắn lại cứ bắt bộ não không ngừng nghĩ về em.

 

Một nhóc con đang chơivới cái ô tô bị hỏng, nó cười một mình và nói cũng chỉ có mình nó nghe. Chiếc ôtô màu đỏ bị mất cái bánh xe ở góc trái, bộ điều khiển đã bị vặt mất radar, chỉcó một sợi dây nhem nhuốc buộc vào mũi ô tô và tay con bé. Nó ngồi bên hiênchơi đơn độc, thi thoảng thì tự hét lên làm tiếng còi xe bi bô. Trong khi ngàybé hắn có cả một bộ sưu tập xe cộ sành điệu cũng không thể làm hắn thoả mãn nhưnụ cười của bé con ấy. Nó chẳng khác gì một đứa ăn xin ở nơi đây mà lại có thểtự tạo ra niềm vui cho mình, mà hắn có mọi thứ lại không thể tìm thấy một niềmvui tí hon. Tại sao chỉ nhìn vào cái lúm đồng tiền của con bé mà hắn lại khôngngắm nhìn đôi mắt trong sáng của nó để biết nó là ai?

 

Hắn nhớ ngày ấy đôi mắtcủa con bé long lanh lắm, tròn và thánh thiện đúng như cô gái ấy. Thế mà chỉ vìchút ích kỉ, nó có cái nụ cười tươi rói mà ghét nó, coi nó là con của một kẻtội đồ.

 

Hắn biết Renny. Mỗichiều sau khi đi tập huấn cùng với Ken, hắn khi ấy còn là một cậu nhóc vẫnthường chốn đi để theo dõi mẹ. Hắn còn quá nhỏ nhưng đã biết tới ánh mắt mẹtrao cho người bác ân cần hơn nhiều so với sự lạnh lùng dành cho cha mình. Mọingười thường nghĩ những người thủ lĩnh của DEVILS chỉ có một trái tim băng giá,nhưng lầm rồi, thực chất đâu phải thế. Hắn cũng có một trái tim với gia đình,hắn thấy buồn mỗi khi cha phải nén nỗi đau trong tim.

 

Arrow thập thò bên cănphòng người chị, mẹ chỉ chăm sóc cho mỗi chị ấy, trong khi đó chưa một lần hỏihắn có đói không. Có một vài lần nhìn chị gái, hắn mệt quá do sáng phải luyệnsúng, nên đã nằm ngủ ngay trên hàng ghế ngoài hành lang. Khi tỉnh dậy cứ nghĩmẹ đã mang chăn cho mình, nhưng một lần hắn giả vờ ngủ thì mới hay người đemtới lại là cô gái giúp việc. Và mỗi khi thấy mẹ chăm sóc cho chị, cô gái ấy vẫnhay nhìn hắn một cách thấu hiểu, đôi mắt có chút buồn nhưng lại chan chứa hyvọng… Mãi đến giờ hắn mới hiểu, khi ấy, ánh mắt đó buồn vì cô gái là trẻ mồcôi…

 

Cả tuổi thơ hắn chỉ cómỗi cô gái đó đem tới màu trắng nhỏ nhoi cho bốn bức tường màu đen bủa vây hắn,đáng lẽ ra phải biết ơn người đó, phải trả ơn hoặc không thì hãy đừng làm gìcả. Đằng này hắn đã gây ra những gì cho con gái của cô, hắn đau lắm, cái vếtthương ngày xưa gây ra cho em thì giờ hắn đã thấu hiểu hoàn toàn nỗi đau…

 

Nếu biết em là con gáicủa Renny, có lẽ hắn đã để em được sống cái quyền của một đứa trẻ,…

 

Mà nếu không có nhữnghành động cao đẹp của cái người tên Renny ấy thì em cũng phải được hưởng mộtcuộc sống công bằng vì cha em có cống hiến cho DEVILS… Nhưng hắn đã nhầm mấtrồi, em đâu có tên là Moon.

 

Arrow ném chai rượuxuống sàn, mảnh vỡ bắn tung lên và cứa vào bắp tay… Những giọt máu đỏ tươi bắtđầu chảy, máu ra nhiều hơn hắn nghĩ vì vết thương vào đúng tĩnh mạch chủ. Nhưngcó là gì đâu khi mà ngay lần đầu tiên đã cứa mảnh vỡ ô tô vào cánh tay nhỏ,…

 

Hắn thật sự không đángđể là Sếp của em, chỉ vì sợ sẽ có tình cảm mà đã chuyển em sang chỗ Ken để nhờanh mình giết. Hắn đã nghĩ Ken rất ác nên sẽ chẳng còn bao giờ nhìn thấy emnữa. Vì một thứ tình cảm nhỏ nhoi len lói từ một phía của hắn mà lại có quyềncướp đi sinh linh vô tội, cứ làm Sếp là có quyền hành đó được ư? Hắn càng nghĩtới lại càng hận mình. Nếu Ken giết em rồi thì …

 

Ôi không, hắn hận bảnthân, hắn căm ghét cái sự ích kỉ trong tư duy của mình, những giọt máu rơixuống là một cơn bão lòng,… Thế rồi khi em lớn, lại tự tiện gọi em về để đi tớiGreen với mục đích cho em một thành quả lao động để có thể công nhận em là mộtnhân viên xuất sắc của DEVILS, rồi biến em trở về bên mình. Lần ấy nếu em chếtthì…

 

Thêm một lần nữa tự ápđặt chiếc váy của mình bắt em mặc, rồi còn “vô tư” hứa rằng sẽ cho em tất cả sốtrang sức mà em muốn,… để rồi vụt mất tất cả. Hắn còn gì trong em không, chắclà ngay cả sự tôn kính của một đấng tối cao cũng không còn đâu… Em có thánhthiện tới mấy cũng không thể bỏ qua cho những lỗi lầm chất cao như núi của hắnđược…

 

Vậy hắn còn quyền để tìmem không? Có lẽ sự từ bỏ sẽ để tình yêu của hắn dành trao em còn một lối thoát,dù biết việc dừng yêu em chưa bao giờ làm được, và cũng không thể. Mong rằngmột này nào đó, hắn có thể được làm người dưng đối với em.

 

Cuộc đời còn rất dài, vàtình yêu trao cho em là vô biên, nhưng nên dừng lại tại đây, cứ để con tìm kêugào tên em, để mỗi đêm về lòng thổn thức, để sự cô đơn bao phủ cả ngày ấu thơcho tới khi nhắm mắt, còn hơn là giành lấy em để mà em phải đau khổ mãi nhưthế…

 

z

 

Arrow ngứa mắt khi cônàng Ruby cứ đi qua đi lại chỗ hắn, thật chẳng đứng đắn chút nào nếu như cô tacó tình ý với Ken mà lại cố tình khêu gợi trước người khác, vậy nên hắn rờikhỏi bàn tiệc trung tâm.

 

Yun vẫn đang đặt ra hàngtá câu hỏi, không chỉ cậu mà tất cả những quan chức của WHITE hay FBI, CIA ởđây cũng vậy. Vẻ bề ngoài, DEVILS luôn tỏ ra khách khí với Interpol, hằng nămvẫn tổ chức một vài buổi tiệc xã giao, lần này cũng không ngoại lệ, tuy nhiêntrường hợp có rất nhiều nhân viên của cục Interpol được mời tới dự thì đây làlân đầu tiên. Trong thư mời có đề cập tới nội dung của bữa tiệc đêm, Sinh nhậtcủa Đại Bàng Trắng – hiểu thẳng vấn đề, tức là DEVILS muốn cởi bỏ lớp mặt nạ đãche giấu vị thủ lĩnh của tập đoàn, khiêu khích tất cả những tổ chức pháp luật.Điều lạ là vì sao chúng đã bỏ ra bao nhiêu công sức để che đậy thân thế ngườinày giờ lại phơi bày quá lộ liễu. Chắc cái sinh nhật kia chỉ là hình thức củatrẻ con, còn hiểu theo cách người lớn tức là ló mặt diện mạo của DEVILS.

 

Địa điểm tổ chức buổitiệc không nằm trong khu vực DEVILS, mà tọa lạc tại tầng cao nhất của tòa nhàCentre với trên 100 tầng. Khó mà tìm được một đại gia chịu chơi tới mức bỏ rahàng tỉ để thuê một địa thế xa xỉ nếu không muốn nói là không thể tìm được mộttúi tiền lãng phí tới mức đó. DEVILS thật “quý tộc” khi tiêu sài một mớ tiềnchỉ để khoe mẽ một sinh nhật của người tối cao thôi ư? Không phải, DEVILS đãtính toán rất kĩ để không bị lỗ tới một xu, có thể không quy đổi ra tiền mặtnhư chi phí bỏ ra để gốn cho những vật chất xa hoa, thay vào đó sẽ là nhữngmãnh lực của cơn lốc thế hệ trẻ đang lãnh đạo DEVILS, gần giống như một bữatiệc quảng cáo giới thiệu.

 

Dưới hơn một nghìn ánhđèn pha lê hoa lệ, kết hợp cùng với hiệu ứng ảnh tuyệt kĩ đã ngây ấn tượng rấttốt từ mọi con mắt dù khó tính tới cỡ nào đi nữa. Bức tượng thủy tinh màu trắnghình Chim Đại Bàng ngạo nghễ hiên ngang thách thức mọi ánh nhìn được đặt trênmột bệ dát bạc cao cấp, oai hùng bởi các vân chạm trổ đạt tới độ chính xáctuyệt đối. Con Chim Đại Bàng hướng đằng Đông ngụ ý tiến tới vầng Thái Dương,nhắc nhở rằng sẽ có một ngày sải cánh rộng lớn của loài chim này sẽ che lấptoàn bộ ánh sáng. Mọi đồ vật trong cả tầng nhà rộng lớn đều cao cấp và sangtrọng, món quà đem trình cho Đại Bàng Trắng thì khỏi nói, giá trị khổng lồ.

 

Ken chẳng quan tâm tớichúng, những cái sinh nhật lặp đi lặp lại cũng chỉ có thế, những lão già đắn đokhông biết nên dâng hắn món gì thú vị trong khi chẳng bao giờ được ngó tới. Tuynhiên có một món quà hắn lại rất trân trọng nhận được trước đó mấy ngày, phảinói là nếu có thể hắn sẽ giữ chiếc bánh kem của người hắn yêu trong tủ kính đểtrưng bày, nhưng đâu thể vậy nên hôm ấy hắn đã cố gắng ăn hết toàn bộ dù rấtngán. Ken bước đi cùng một vài tay sai, đôi mắt hắn lạnh lùng nhưng trong lòngthì khác lạ. Vì chốc nữa sẽ có một cô gái xuất hiện trong bữa tiệc buồn tẻ này.

 

Cả đám đông như nín thởtheo từng nhịp chân bước của hắn, mọi đôi mắt đổ dồn vào cái vị trí trung tâmnhất. Tất cả đều ngỡ ngàng khi người đanh đứng trên bục cao là một chàng traicòn rất trẻ, chỉ sau vài giây xuất hiện, Ken đã gây một chấn động lớn cho suynghĩ cũ mèm của người phi DEVILS, vì họ đều nghĩ ông trùm của tổ chức mafia nàyphải già lắm. Nhưng nhìn dáng vẻ tàn nhẫn, đáng sợ cũng như quả quyết của hắnthì chẳng ai nghĩ chàng thanh niên này không thể. Phải nói là hắn rất đẹp, lúcnào cũng điển trai, nhưng theo cách ác độc, vậy nên mới thu hút ánh nhìn của họtới vậy. Khuôn mặt tựa như băng mang một hùm khí oai phong cộng thêm sự lãnhđạm của một vị hoàng đế đến từ cõi chết chấm dứt hoàn toàn nghi ngờ về tố chấtcủa con người trẻ tuổi. Bộ Vest căng đầy cơ thể, từng đường nét hoàn hảo, lànda ngăm ngăm một sức mạnh cường tráng tới tuyệt vời, không phải chỉ nhìn vẻ bềngoài thôi, mà những tinh tế trong từng cử chỉ cũng làm người khác phải thừanhận con Đại Bàng to lớn kia là hắn.

 

Rất nhiều người đã chìabàn tay để có vinh hạnh được bắt tay hắn, nhưng cánh tay kiêu căng kia không bỏkhỏi túi quần bất cứ lúc nào, điều đó càng tôn lên đẳng cấp của người đứng đầu.

 

Arrow cũng có mặt ở bữatiệc, hắn vẫn luôn tỏa sáng bởi vẻ đẹp gợi một nỗi buồn man mác, nhưng lúc nàocũng trầm lắng. Arrow vốn là người không ưa những nơi ồn ào, hắn thích tậnhưởng một buổi tối tĩnh lặng một mình. Nhưng hôm nay thì không thể, vì DEVILScần có sự góp mặt của vị Sếp thứ hai này.

 

Ruby phải lượn mấy vòngmới có được hồi âm từ Ken, hắn chán nhìn những thứ màu sắc kia, nên đành chấpnhận thả con mắt về phía cô. Một phụ nữ với những đường cong không thể chê, vàđôi môi màu cherry ngọt ngào, hắn đang nghĩ tới những gì mà người DEVILS mongmuốn, gọi nôm na là lập hậu. Cô gái này đáp ứng những điểm hắn cần, không thiếuxót một điều nào cả, để đạt tới mức độ đó thì đương nhiên người DEVILS đều ủnghộ. Tuy nhiên muộn mất rồi, hắn chán những tiêu chuẩn cao cấp ấy, mà lại có ýmuốn gắn bó với một quý cô “quê mùa”, nếu hôm trước quý cô ấy chấp nhận lời cầuhôn, có thể hắn sẽ xem xét việc cô nàng Ruby có khả năng làm cánh tay trợ thủcho hắn hay không, nhưng quý cô “kiêu” quá, chẳng có một cái gì để tự tin lạidám từ chối hắn trong khi cô nàng có mọi thứ kia lại mau mắn muốn sở hữu ĐạiBàng Trắng. Là vì sự thất bại ấy Ken lại càng muốn có được quý cô, và chẳng cònđoái hoài tới một thứ gì khác. Mình hắn chèo lái con thuyền DEVILS là đủ, khôngcần phải có thêm một phụ nữ nào, cộng thêm sự có mặt của Arrow nữa, thế thôi,…Ánh mắt hắn chuyển sang trạng thái lạnh “bình thường” ngay lập tức khi ngườicon gái ấy đến.

 

Dù một làn gió mới đanglồng lộng thổi vào khung cửa trong tim hắn, nhưng Ken vẫn phải tỏ ra kiêu kì.Hắn không hề muốn nhìn vào những bước chân của em, chắc là ở đây có quá nhiềukính đã khiến hắn chẳng thể nào để con mắt không nhìn em từ một góc độ nào đó.Hắn cười thầm khi em đã đến, thực tế thì Ken đã dùng lệnh của DEVILS triệu tậpbuộc em tới, vì biết chắc nếu hắn cho em đi cùng ngay từ đầu sẽ gây nhiều phiềnphức trước lũ già dưới kia. Một màu vàng nhạt nhẹ nhàng trong đám sắc màu rựcrỡ, cô gái rụt rè bước vào, đâu hay cô gái đang chiếm hữu không chỉ một mànhiều trái tim trong căn phòng này.

 

Em mang một đôi giầy caogót, lóng lánh với chiếc xước nhỏ trên đầu và mái tóc búi cao, nhìn khác hẳnvới mọi ngày, cũng không dập khuôn giống những phụ nữ cao sang ở đây. Chỉ là cóchút gì đó hiện đại, trang nhã.

 

Em không biết lí do mìnhđược mời tới đây, sự thực thì có chút ngượng ép khi phải tới cái nơi đông ngườinày. Em ngại tiếp xúc và giao tiếp với tất cả. Nếu ở nhà, chỉ có mình em thôi,Ken sẽ không gọi thẳng tên em ra, nhưng ở đây nhiều người quá, mu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN